Chương 22
Edit by Cam
Y như có như không hôn môi Ngô Tà, động tác mơn trớn mái tóc chưa từng thay đổi, nỉ non cái tên đã khắc vào xương cốt tâm can.
"Ngô Tà, Ngô Tà... Tôi đã trở về."
Muộn Du Bình ôm chặt Ngô Tà, bàn tay đặt trên bờ ngực trần trụi cách một tầng da thịt cảm nhận nhịp tim kiên định của hắn. Nơi đó ấm áp, toàn bộ thân thể Ngô Tà đều mềm mại ấm áp, cậu ấy tồn tại, sau hơn trăm năm một lần nữa vững vàng yên giấc trong lòng ngực y.
Vận mệnh khó khăn đã buông, ràng buộc chức trách được cởi bỏ, hạnh phúc không thể tưởng tượng đột ngột xuất hiện mà y chỉ cần với tay là có thể chạm đến, y muốn hỏi tất cả điều này là mơ sao? Là bẫy rập sao? Hay là hồi đáp cho quá nhiều cực khổ cùng nổi tưởng niệm khắc cốt?
Hốc mắt Muộn Du Bình ươn ướt, cả người kiềm không được mà run rẩy. Hồi lâu sau, y dập tắt tất cả đèn sáng, ôm lấy Ngô Tà cùng nhau tiến vào giấc ngủ.
Bút ký chưa đọc xong nằm trên mặt đất, bốn phía vắng lặng không một tiếng động.
Mặt trời vẫn chưa lên tới khiến trong phòng đen kịt một mảnh, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai người phập phồng trong không gian nho nhỏ ấm áp.
Ngô Tà lẳng lặng ngủ say, bình yên như một đứa nhỏ còn trong bụng mẹ. Ngược lại Muộn Du Bình vẫn cứ lưu luyến trong mộng cảnh suốt một đêm, y hoảng hốt mơ rất nhiều giấc mơ, hỗn loạn, hoang đường, rồi lại chân thật đến ghê người.
Y thấy mình khi thì đi dưới mái hiên cổ lâu Trương gia, khi lại đang ẩn mình nơi núi tuyết hiểm trở. Thời gian ở bên người y gào thét, chỉ chớp mắt, y đã nhìn thấy bản thân đứng dưới tòa nhà hai tầng nho nhỏ cũ kỹ, rất xa, một chiếc Kim Bôi vững vàng lái đến.
Trên xe tự nhiên là Ngô Tà. Ngô Tà trẻ tuổi nhảy xuống, mỉm cười với y. Theo lý y nên không một biểu bình bước qua, cứ như vậy bước ngang qua nhau, sau đó lại hội ngộ trên đường đi đến Lỗ Vương cung. Ngô Tà tò mò phấn khích, bản thân y trầm mặc ít lời.
Nhưng y không như thế. Giờ phút này, y không làm theo ký ức mà là thuận theo trái tim chính mình. Y dừng lại, yên lặng ngắm nhìn Ngô Tà tươi cười với y, tựa như trải qua hàng tỷ năm thời gian, cũng thể hiện một cái mỉm cười. Vì thế Ngô Tà vươn tay ra với y, y tiến lên nắm lấy, hai người dựa nhau thật gần. Y có thể ngửi được trên người Ngô Tà hương khí mới mẻ và sức sống tràn ngập, như có như không, đây chính kà hương vị mà bản thân sinh mệnh nên có.
Ngô Tà nắm tay y, ánh sáng mặt trời phản chiếu trong đôi mắt họ, uyển chuyển lưu động như mặt hồ đầy sóng. Lần đầu tiên y cảm giác bản thân có một bụng lời nói lại không biết nên nói từ đâu, cuối cùng vẫn là Ngô Tà mở lời trước.
Ngô Tà nhìn y, hơi thở dài, nửa là oán trách nửa là vui sướng nói: "Anh như thế nào lại đến đây."
Anh như thế nào lại đến đây.
Anh biết không, tôi không đợi anh được.
Giây tiếp theo, Ngô Tà biến mất, ánh mặt trời, chiếc xe, căn nhà nhỏ hai tầng đều biến mất theo hắn, toàn bộ thế giới sụp đổ, trước mắt Muộn Du Bình chỉ còn lại nắm mồ nhỏ bé, bốn phía trống rỗng. Ngôi mộ này phảng phất lượn lờ trong hư không, cái người mới vừa rồi còn lôi kéo tay y, cùng y nói chuyện đã không còn. Ngay cả cổ hương khí mê người vừa rồi cũng biến mất sạch sẽ.
Y nhào về phía phần mộ, tựa hồ thấy được người mà y không kịp nhìn thấy, câu chuyện xưa cũ như dao cắt qua tim. Câu chuyện xưa cũ đó y không thể tự thân nhìn thấy nhưng lại dùng một phương thức hoàn toàn khác để bản thân cũng trải qua. Chúng đến từ bút ký của chính Ngô Tà, từ những năm tháng chịu đựng dày vò mà Ngô Tà ghi lại.
Y nhìn thấy những ghi chép đó, vừa không muốn xem vừa không thể không điên cuồng mà xem, chờ đợi biết thêm càng nhiều càng nhiều chi tiết sinh động; những thứ này giống như đang phô bày tầng tầng lớp lớp huyết lệ, y vừa không nguyện tin tưởng, càng không muốn phủ nhận hay trốn tránh. Y thậm chí hiểu rõ hơn bất cứ ai, Ngô Tà không phải một người sẽ kêu mệt than khổ, những thứ được viết xuống chỉ sợ còn không bằng một phần mà cậu ấy chịu dựng.
Ngô Tà của y luôn rất độc lập kiên cường.
Thời gian trôi qua từng phút, bóng đêm biến mất. Muộn Du Bình tỉnh lại, lần đầu tiên những áp lực trong mơ làm y sinh ra cảm giác mệt mỏi, y hốt hoảng cảm thấy chính mình vẫn đang đứng trước mộ Ngô Tà, trong đêm tối trống vắng không một sinh vật tưởng nhớ người yêu đã mất─── là người yêu ư? Có lẽ không phải, thông báo, hứa hẹn hoặc bên nhau, tất cả đều thiếu hụt trong sinh mệnh bọn họ. Bản thân y hẳn không có tư cách xưng là người yêu Ngô Tà.
Nhận thức này làm y cảm thấy sợ hãi, vì thế y không dám mở mắt ra. Đột nhiên y hoài nghi tất cả chỉ là giấc mơ, chỉ là ảo tưởng của y sau những đau xót và mệt mỏi, trước kia cũng từng có chuyện như vậy. Trong trăm năm này y đi qua rất nhiều nơi, trèo lên núi tuyết, đáy biển sâu thẳm, vùng đất xa lạ, cùng với những nơi đã đi qua, du tẩu ở những lãnh địa hắc ám, đối mặt với gian nan hiểm trở khác với bình thường. Quá trình này đương nhiên vô cùng hung hiểm, thậm chí nếu không cẩn thận mạng mình cũng phải bỏ ra.
Khi lâm vào nguy cơ, y đều nhớ đến Ngô Tà─── đặt biệt là khi đổ máu, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, xua đuối những tà vật ô uế, y đều nhớ đến Ngô Tà. Y nhìn thấy cặp mắt sáng ngời kia một lần lại một lần lập lòe trong trí nhớ, phảng phất thấp lên một ngọn hải đăng trên mặt biển giăng kín mây đen.
Từng có một lần, nguyên nhân thì y đã quên mất, y chỉ nhớ rõ khi đó trạng thái mình tựa hồ không tốt, thần kinh căng chặt đã chạm đến cực hạn, sau cuộc chiến ác liệt trong huyệt mộ đầy rẫy nguy cơ thế mà không chịu rời đi.
Y phóng túng bản thân sa vào nội tâm đau đớn, hồi ức ẩn ẩn mang theo chút ngọt ngào. Y luyến tiếc cầm máu, cảm nhận chất lỏng trân quý rời bỏ cơ thể chính mình mà không hề có một chút tác dụng ngã trên nền đất. Thẳng đến khi con nuôi phát hiện dị thường xông đến gọi y.
"Tộc trưởng người làm gì, cần phải rời đi!"
Đi... Y ngẩng đầu nhìn thanh niên trước mặt, trong nháy mắt như đi xuyên qua thời gian, trở lại thời khắc kia─── đó là ở Lỗ Vương cung, vì xua đuổi bánh tông y giống như trong quá khứ lấy máu, có một thanh niên vọt đến trước mặt mình, khiếp sợ không biết phải làm sao nhìn mình, biểu tình trên mặt người ấy chính là tràn đầy lo lắng, thậm chí đau lòng.
"Tộc trưởng, đi ra ngoài thôi." Tựa như đã thật quen thuộc y trở nên như vậy, con nuôi nhỏ giọng nói, cẩn thận vì y bôi thuốc cầm máu.
Rất mau đã đi đến trước cửa huyệt mộ, y đột nhiên nói: Muốn ăn gan heo xào.
"Dạ?" Thanh niên sửng sốt, gật đầu nói được thôi, ra ngoài sẽ nấu cho người. Vì thế y không nói nữa, yên lặng cúi đầu, vừa đi vừa nhớ về năm đó. Này tựa hồ đã trở thành một loại bản năng, những hồi ức đó tựa hồ cũng trở thành chủ nhân chân chính của cơ thể này, không giây phút nào là không có khả năng xông ra, tùy ý lật tung tư duy và cảm xúc của y. Nó giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, tuy không phân phải trái nhưng lại đáng yêu vô cùng.
Muộn Du Bình cười cười, Ngô Tà, cậu xem tôi lại nghĩ đến cậu rồi.
Nhớ tới lần đầu tiên chúng ta kết bạn đồng hành.
Khi đó, Ngô Tà thả xuống trước mặt y một đĩa gan heo xào, nói Tiểu Ca ăn nhiều chút nhé, bổ máu.
Là Ngô Tà.
Trừ bỏ Ngô Tà, trên thế gian sẽ còn có ai quan tâm đến y như vậy, xem y như một con người sống sờ sờ mà đối đãi? Mặc kệ là khi bọn họ chỉ mới gặp chẳng biết gì về nhau, hay là khi chia ly dưới chân Trường Bạch.
Từ đầu đến cuối, mặc kệ hiểu biết bao nhiêu chuyện về y Ngô Tà đều đối xử như nhau, chỉ có độ dày tình cảm là không ngừng tăng lên. Ở bên Ngô Tà, y là Trương Khởi Linh, là Tiểu Ca, là Muộn Du Bình cậu trộm mắng thầm, là một người sống sờ sờ, có máu có thịt, có tình có dục, có vui có giận như một con người bình thường.
Người nhà họ Trương mang một sinh mệnh dài lâu, Trương gia không vì con người giải thích chức trách trầm trọng, bao gồm bản thân đều giữ thái độ lạnh nhạt, lạnh nhạt giữ kín như bưng, nhưng ở bên Ngô Tà mấy thứ này không đáng một đồng tiền. Bản thân y chỉ là là Muộn Du Bình, là người Ngô Tà tâm tâm niệm niệm.
Ngô Tà đối xử với y một cách chân thành, thuần túy, không màng tất cả.
Muộn Du Bình mở mắt, cùng lúc đó y cũng cầm lấy bàn tay ấm áp bên người. Chính xác mà nói thì tay hai người cả đêm đều không hề buông ra, chẳng qua theo sự tỉnh táo của y, cảm giác mười đầu ngón tay tương liên cũng sống lại, rõ ràng chân thật.
Là Ngô Tà.
Ánh sáng mặt trời mới lên mạ cho biển đông cuộn sóng một màu sắc tươi sáng. Muộn Du Bình vẫn nằm đó, nghiêng đầu nhìn Ngô Tà say giấc bên người. Y dần thả lỏng bàn tay, sờ mặt hắn đến khi cảm nhận được sự mềm mại ấp áp mới đứng dậy đi về phía cửa sổ chăm chú nhìn chút ánh sáng nơi thành trấn xa xôi. Y nhìn nắng sớm, nhìn ánh mặt trời cũng không xuyên qua được gió bắc gào thét.
Muộn Du Bình thở dài mở cửa sổ ra, không khí nơi đây chính là lạnh như vậy, vì đêm qua bắt đầu có tuyết rơi cho nên chung quanh càng thêm yên tĩnh cô độc. Có lẽ từ hôm qua con nuôi đã rời đi, những gió tuyết này không thể ngăn trở bước chân của cậu ta. Nhưng có thu hoạch hay không... Muộn Du Bình không võ đoán, chờ cậu ta quay về lại nói cũng không chậm.
Huống hồ, cậu ta lựa chọn rời đi lúc này nhất định cũng là muốn cho y và Ngô Tà không gian, rất nhiều chuyện chỉ có đương sự mới có thể hiểu được, cũng chỉ có bọn họ mới có thể chân chính sắp xếp rõ ràng quá khứ tương lai của nhau.
Tương lai... Nghĩ đến đây, Muộn Du Bình hơi hơi mỉm cười, y chưa từng trải qua cảm giác chờ mong tương lai giống như lúc này. Giờ khắc này, tương lai không chỉ là mây khói lượn lờ chân trời mà càng là vận mệnh bản thân nắm chặt trong lòng bàn tay.
Sau lưng truyền đến động tĩnh rất nhỏ, Muộn Du Bình quay đầu nhìn lại, Ngô Tầ trên giường động đậy cơ thể, nhưng cuối cùng vẫn nặng nề ngủ tiếp.
Nhìn Ngô Tà hoàn toàn thả lỏng nghỉ ngơi, đáy mắt y tràn đầy nhu tình.
Y quả thật từng hoài nghi đây có phải Ngô Tà hay không, thậm chí có thể nói là thử nghiệm vô cùng tàn nhẫn, chỉ là nếu đây không phải... Muộn Du Bình hiểu rõ, điểm mấu chốt của mình y đã hạ thấp đến cực điểm, theo cách nói của Ngô Tà trong bút ký, chính là thấp đến không còn gì.
Y không có khả năng từ bỏ sứ mệnh cùng chức trách Trương gia, cũng không có khả năng cô phụ trật tự nhiều năm bảo hộ; không chỉ vì trận đối đầu ngàn năm giữa Trương gia và bánh tông, hay bí mật Chung Cực mà gia tộc bảo hộ mà còn có những con người bình thường y không hề quen biết trên thế giới rộng lớn này.
─── Nếu để mặc mối nguy hiểm tự do sinh trưởng, như vậy chức trách mà Trương Khởi Linh phải làm ở đâu? Năng lực Trương gia ở đâu? Nếu đây là một mối nguy hại mà bọn họ không hề hay biết có lẽ còn có cái cớ chối bỏ, đáng tiếc nó không phải, nó là do Trương Khởi Linh mang về nhân thế, hơn nữa, nó từng là cố nhân mà Trương Khởi Linh vô cùng quen thuộc.
Về tình về lý, về công về tư, Muộn Du Bình đều cần phải gánh vác trách nhiệm này. Mà cái gọi là trách nhiệm, có nhiều lúc chính là trực tiếp, lạnh nhạt, thậm chí là tàn nhẫn, không chấp nhận nửa điểm ăn may, nửa điểm tư tình.
Y đau khổ giãy giụa giữa chức trách và tình cảm, một lần lại một lần đem mấu chốt hạ thấp xuống, thậm chí không cần đây là Ngô Tà của năm đó. Y hiểu rõ, bây giờ người đối mặt cùng y vĩnh viễn không có khả năng là Ngô Tà năm đó. Bất kể là xét theo gốc độ nào, Ngô Tà năm đó đều đã chết đi trong ốm đau bệnh tật, Ngô Tà của bây giờ là hy vọng mới sinh, là kỳ tích của sinh mệnh, hoặc cũng có thể là hắc ám trao tặng.
Muộn Du Bình hạ quyết tâm, chỉ cần Ngô Tà của hiện tại không phải quái vật sẽ phá rồ nguy hại đến xã hội không lý do, y chắc chắn sẽ dùng hết khả năng che chở cậu, quý trọng cậu, dùng những va chạm hàng ngày tạo nên sự kết nối..
Vạn hạnh, cậu là Ngô Tà.
Là Ngô Tà của y.
Ngồi xuống bên mép giường, Muộn Du Bình vén loạn tóc trước trán Ngô Tà, dưới bàn tay là cái trán trơn bóng, không có bất kỳ dấu vết thời gian nào, tầng khí xanh đen đủi khi vừa tỉnh dậy cũng đã biến mất. Tay Muộn Du Bình di chuyển đến dưới cánh mũi Ngô Tà, cảm thấy hơi thở vững vàng ấm áp quét qua dầu ngón tay mình, tần hấp so với người thưởng thì chậm rãi hơn, ấn theo lẽ thường mà nói thì điều này chứng tỏ phổi Ngô Tà khá khỏe.
Suy nghĩ một lát, Muộn Du Bình quyết định mở hệ thống theo dõi thân thể Ngô Tà. Hệ thống này có mặt ở mọi nơi, chỉ cần ở trong căn phòng này thì có thể tùy ý nắm giữ tình huống thân thể Ngô Tà. Trải qua trăm năm, khoa học kỹ thuật phát triển mạnh mẽ khiến rất nhiều ý tưởng trở thành hiện thực, nhưng cũng có rất nhiều đồ vật như cũ dừng lại trong ảo tưởng, giống như thời gian lữ hành, giống như khởi tử hồi sinh.
Nếu hai việc này có thể biến thành hiện thực, như vậy, những vấn đề khó khăn bọn họ có thể dễ dàng giải quyết. Nhưng cùng lúc đó, những khổ cực bọn họ nhận lấy, ẩn nhẫn, chờ đợi cùng trả giá, tất cả đều mất đi ý nghĩa.
Đại khái đây chính là ý chỉ của vận mệnh: Trên đời này có rất nhiều việc con người vĩnh viễn không thể đùa bỡn, tỷ như thời gian, tỷ như sinh mệnh.
Trong không khí hiện lên giao diện theo dõi, hình tượng Ngô Tà bên trong sinh động như thật. Ánh sáng xanh lục phản chiếu trong tầm mắt Muộn Du Bình, y đảo mắt qua các số liệu, tất cả như thường. Y lại đổi qua vài loại theo dõi khác, hết thảy đều không có dị trạng. Từ kết quả mà xem, Ngô Tà ngày càng giống một "Người" bình thường, nhịp tim đã khôi phục, hô hấp vững vàng, nhiệt độ cơ thể, huyết áp, mật độ cơ bắp hay xương cốt, bao gồm đường cong tinh thần đều phù hợp với tiêu chuẩn của một người bình thường. Nếu thật sự muốn tìm điểm khác nhau, ước chừng chính là so với một người thường lười biếng khỏe mạnh hơn chút ít, năng lượng cuồng loạn lúc trước cũng như chưa từng tồn tại.
Nhìn chầm chầm giao diện Muộn Du Bình yên lặng chìm vào suy nghĩ, bàn tay đặt trên đầu Ngô Tà vô ý thức mà mơn trớn.
Thanh niên yên lặng đứng trước cửa sân tọa lạc ngoài ngoại ô, cậu ta đã thông báo với Vương Nhuận rằng mình muốn đến, cũng đã nói rõ thời gian và địa điểm gặp mặt. Nhưng mà, đứng dưới ánh mặt trời ấm áp chờ đợi mười mấy phút vẫn không có người bước ra nghênh đón, ngay cả cửa lớn trước sân cũng chưa từng mở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro