Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21

Edit by Cam

"Càng đáng sợ hơn chính là, trong cái nhìn của y có phải tôi rất không biết trời cao đất dày, một kẻ không biết tự lượng sức yêu y, có phải vũ nhục y lắm không?

Được một đại mỹ nữ yêu thích, tự nhiên còn đỡ, mà bị một con vượn yêu thích thì nên tính là gì? Ngô Tà có thể không oán không hận trả giá hay chờ đợi, nhưng lại không có khả năng hoàn toàn không có mong cầu.

Chẳng sợ tôi ngàn lần vạn lần nói với bản thân "yêu không cần hồi báo", nhưng tôi làm tất cả chuyện này, chung quy là hy vọng có được hồi đáp, được y trao cho tình cảm đồng dạng, thậm chí càng nhiều hơn.

Tôi ích kỷ, tôi không có liêm sỉ, tôi không phải thánh nhân, tôi chỉ là một người có tình có dục, một kẻ đáng thương yêu mà không chiếm được!"

"Tôi muốn điên rồi. Thân thể tôi ốm đau, tinh thần đè nặng tra tấn tôi, ngờ vực, tự ti, sầu lo cùng với tuyệt vọng thay phiên siết nghẹt cổ tôi, đây là bệnh chung của những người sắp chết sao?

Vương Minh nằm trên mặt đất, trong mắt tựa hồ ánh lên nước mắt, anh ta nhìn tôi, giống như nhìn một đứa trẻ cùng đường mà la lối khóc lóc, mặt đầy biểu tình thương xót.

Tôi cảm giác bản thân đã dùng toàn bộ sức mạnh đánh anh ta, kết quả một chút thương tích cũng không tạo thành, không phải Vương Minh cường tráng ra sao mà là tôi hiện tại quá mức suy nhược."

"Tôi đột nhiên cảm thấy thật hoang đường, tôi như bị trục xuất ra khỏi toàn bộ thế giới, hết thảy đánh mất ý nghĩa, hết thảy đều không còn liên hệ với tôi.

Tình cảm quá mức kịch liệt vừa rồi bộc phát làm cả người tôi giống như một vũng nước dưới ánh mặt trời, không ngừng khô cạn, ngay cả dấu vết cuối cùng cũng chậm rãi biến mất.

Tôi nhìn hai mắt Vương Minh, lại nhìn mọi nơi, không biết mình đang ở phương nào, thậm chí quên mất bản thân là ai.

Tôi buông tay ra, muốn đứng lên, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, máu trong ngực cuồn cuộn tựa biển, giống như bị đại chùy hung hãn đâm thủng. Máu tươi như hồng thủy thi nhau từ miệng tôi phun ra, phun trên biểu tình biến ảo khôn lường của Vương Minh, nhìn thấy mà ghê người."

"Tình cảm điên cuồng bất chợt phát tác vừa rồi lũ lượt rút khỏi tâm trí tôi, hiện tại có trăm ngàn thống khổ giống như che trời lắp đất nghiền ép lên thân thể này. Ngay lặp tức tôi đã bị nó đánh bại, ngã lăn trên mặt đất, lỗ tai, đôi mắt, mũi đều xuất huyết, trong miệng càng là từng luồng từng luồng phun ra ngoài.

Trong ngực, trong bụng phảng phất như có lửa cháy, quay cuồng, nổ mạnh đem nội tạng tôi hóa thành bùn lầy, sau đó hung hăng xoa bóp, làm tôi muốn sống không được, muốn chết không xong.

Tôi nằm trên mặt đất vì thống khổ mà vặn vẹo, trong miệng phát ra những âm thanh như hệt dã thú, ngón tay cấu vào gốc bàn rồi lại cào trên mặt đất, rất nhanh đã moi đến máu chảy đầm đìa, tôi hận không thể có người lặp tức cho mình một dao để tôi giải thoát, hiện tại, lặp tức!"

"Lần đầu tiên phát tác kịch liệt như vậy, khi đó tôi mới biết được, hóa ra tất cả trước kia chỉ là mưa bụi, bây giờ rốt cuộc đã mưa to tầm tã.

Nhớ rõ khi mới uống thuốc, chuyên gia đã dặn dò bảo tôi cố giữ bình tĩnh, không được kích động, không được mất kiềm chế nếu không những gì mà cơ thể phải chịu sẽ tăng lên gấp bội. Tôi vẫn luôn cố gắng tuân theo, thật cẩn thận khống chế, nhưng hôm nay... Tất cả quy tắc nên tuân thủ đều sụp đổ, hoàn toàn dập nát, tôi điên cuồng phát tiết một lần, sau đó gánh chịu đại giới."

"Nhìn tôi như vậy, Vương Minh triệt để bị dọa ngây người, anh ta nhìn tôi chằm chằm, nhìn tôi nằm trên mặt đất vặn vẹo xoắn tới xoắn lui như một con sâu ước chừng mười giây mới giật mình tỉnh giấc, tay chân luống cuống muốn đỡ tôi dậy, vừa động vào tay tôi, phát hiện nhiệt độ trên da nóng hổi như sốt cao, vô cùng mẩn cảm.

Thật ra Vương Minh dùng chẳng bao nhiêu sức, nhưng tôi lại giống như bị một cái kiềm sắc nung đỏ kẹp lấy, phát ra tiếng rên dài, Vương Minh hoảng sợ nhanh chóng bỏ tay tôi ra, lui về một bên không biết phải làm sao.

Mỗi một giây trong lúc này tựa hồ đều trở thành tra tấn, tra tấn tôi cũng là tra tấn anh ta."

"Trong dư quang, tôi hoảng hốt nhận ra khóe mắt Vương Minh đỏ hoe, trên mặt khắp nơi đều là nước mắt, quỳ gối bên cạnh tôi mà trong miệng lung ta lung tung, nào là xin lỗi ông chủ, tôi điên rồi, tôi không nên kích thích cậu, nào là tôi không nên nói bậy, cậu đừng chết. Tôi muốn nói ông đây sẽ không chết nhưng không thể nào phát ra âm thanh, anh ta dùng sức nắm tóc, đôi môi điên cuồng mấp mấy, muốn cứu tôi, nhưng lại không biết phải cứu tôi thế nào.

Trong hỗn loạn, Vương Minh loạn choạng cầm điện thoại gọi 120, mới vừa chuyển được lại cắt đứt, cả hai chúng tôi đều biết làm vậy là vô dụng.

Khi đó, tôi đến sức để quằn quại cũng không có, nằm trên mặt đất giống như cá chết thiếu nước há mồm thở dốc, trong lá phổi toàn là tiếng gió.

Cuối cùng Vương Minh cũng bình tĩnh lại, ngẩng phắt đầu nhớ tới có thuốc giảm đau trong cửa hàng, anh ta vọt dậy tìm lấy, sau đó đỡ tôi tiêm thuốc vào."

"Một lượng lớn thuốc được tiêm vào người, cơ thể vì thống khổ mà run rẩy của tôi rốt cuộc yên tĩnh lại, chỉ là tứ chi thỉnh thoảng chấn động một chút.

Đại khái phát tác đủ rồi, những đau đớn tàn sát bừa bãi trong cơ thể tôi dần dần dừng lại. Vương Minh bóp vai tôi, sợ sơ ý một lát thì tôi nhắm mắt xuôi tay. Tôi nằm trên mặt đất, ánh mắt tan rã cuối cùng có lại ánh sáng.

Tôi nhìn thấy bàn ghế tan tành, mảnh vụn bản dập rơi đầy mặt đất, mọi nơi đều vô cùng hỗn loạn. Lớp máu đen đen đỏ đỏ trên mặt đất đều bị tôi lăn đến nhòe đi, đông một miếng tây một miếng, ngay cả trên người chúng tôi cũng dính không ít. Trong cửa hàng ngập tràn mùi vị máu tươi, còn có hơi thở tử vong không vứt đi được."

"Sắc mặt Vương Minh trắng bệch, trên trán toàn là mồ hôi lạnh do tôi dọa ra, hình như còn chưa khỏe mấy. Tôi muốn an ủi anh ta nói không gì đâu, vì thế nổ lực động đậy khóe miệng, nặng ra một nụ cười với anh ta.

Vương Minh khóc rồi, nằm ở trên vai tôi khóc như một đứa trẻ, giống như cái hồi mà tôi lần đầu nhìn thấy anh ta.

Khi đó, anh ta chỉ mới là một thằng nhóc vừa tốt nghiệp đại học, đọc sách chưa xong trong nhà cũng không quản, đi dạo nhìn thấy thông báo tuyển dụng của tôi thì xin vào.

Tôi mơ hồ làm ông chủ, anh ta mơ hồ làm tiểu nhị, ngày ngày lăn lộn với nhau, ai trong chúng tôi cũng không nghĩ tới, lúc sau sẽ gặp nhiều chuyện như vậy, nhiều như vậy..." 

"Dường như đã trải qua mấy đời, toàn bộ mai một trong thời gian. Trong đầu tôi đột nhiên nảy ra ý nghĩ, mấy năm này tôi trải qua nhiều chuyện như vậy, quá khứ mỗi khi nhớ tới đều chỉ như nằm mơ, Tiểu Ca trải qua còn nhiều hơn, thời gian càng dài thì y đối mặt thế nào?

Thời điểm đến ước hẹn mười năm, y sẽ nhớ tới chuyện mười năm trước thế nào?

Cũng khó trách y muốn quên... Vẫn là quên đi tốt, nhớ kỹ tựa hồ cũng không có ý nghĩa đặc biệt gì. Nghĩ đến đây, tôi nhếch miệng về phía Vương Minh, nói anh nói đúng, anh đem mảnh vải cuối cùng trên người tôi kéo xuống, tôi cũng thật sự chẳng còn gì."

"Vương Minh khóc đến khi không còn phát ra tiếng, nghẹn ngào nói không phải ông chủ, tôi không nên kích thích cậu như vậy, tôi, chỉ là tôi cảm thấy không đáng giá thay cậu, tôi sợ cậu... Nếu cậu khỏe mạnh, thích ai yêu ai tôi đều không quan tâm. Nhưng cậu như vậy, tôi sợ cậu đến ngày mai cũng không vượt qua nổi, vậy thì biết làm sao bây giờ? Tôi thà rằng cậu thanh thản mà đi, mặc dù đoản mệnh một chút nhưng cũng tốt hơn liều mạng kéo dài thời gian, liều mạng chờ đợi, vạn nhất điều cậu chờ không đến...

Tôi đã hoàn toàn bình tĩnh lại, cũng hiểu rõ ý tứ của Vương Minh. Tôi ngắt lời anh ta nói không có việc gì, tôi biết, anh nói đúng, tôi nghĩ kỳ thật y cũng chẳng thích tôi chút nào, tôi đều biết."

" 'Tôi nghĩ liên hệ của tôi và thế giới này, cho tới bây giờ, chỉ có cậu'─── Khi từ biệt, câu nói đó của y quanh quẩn trong đầu tôi.

Những lời này tựa như ẩn chứa nguồn ma lực vô tận, không ngừng cho tôi hy vọng và sức mạnh. Mấy năm này, khi tôi hoài nghi cùng với khi bị bệnh tật tra tấn, chỉ cẩn ở trong lòng lặp lại câu nói này là có thể cảm thấy bản thân tốt lên một chút.

Nhiều năm trôi qua, câu nói này của y dường như đã trở thành một bộ phận trên người tôi, chống đỡ tôi không ngừng kéo bước tiến về phía trước. Chính là giờ phút này, ma lực bám trên nó đột ngột biến mất, ngay trong khoảnh khắc đó, chống đỡ tôi biến mất, trở thành một câu từ bình thường vô dụng."

"Vương Minh. Tôi lại gọi anh ta, hữu khí vô lực nói: Anh biết không, vừa rồi tôi hận anh lắm, tôi để lộ bản thân, những diện mạo cơ bản nhất, bất lực nhất trước mặt anh, cho rằng anh là đồng minh của tôi, nhất định sẽ vô điều kiện che chở tôi, mặc kệ tôi có làm việc ngốc ngếch thế nào. Kết quả anh cũng không có dung túng tôi.

Kỳ thật mấy ngày nay tôi rất mâu thuẫn, sâu trong lòng tôi luôn thấy sợ hãi, thậm chí hận anh và Lộc tiên sinh, tôi sợ, tôi sợ các anh nhìn thấu tôi, chẳng những nhìn thấu tâm tư này của tôi, càng sợ nhìn thấu những si tâm vọng tưởng của tôi. Rõ ràng đã trở thành như vậy, tôi còn nghĩ những chuyện không có khả năng... Tôi ti tiện như vậy, anh cũng cảm thấy mất mặt lắm, đúng không?"

"Vương Minh không hé răng, qua một hồi lâu mới thở sâu, lau khô nước mắt nhỏ giọng nói bỏ đi, cậu thích là được, đều theo ý cậu.

Nói xong, anh ta đỡ tôi dậy, nửa kéo nửa ôm đưa tôi lên sô pha phía sau, để tôi nằm xuống, đắp chăn, lại nấu nước ấm, chậm rãi tẩy sạch cơ thể tôi, cùng với không gian một mảnh hỗn độn này.

Tôi nhìn anh ta vội vào vội ra, đột nhiên cảm thấy Vương Minh thật thành thục, anh ta từ một thằng nhóc ngơ ngơ ngác ngác trưởng thành thành một người đàn ông có thể khiến người khác dựa vào. Cô gái sau này gả cho anh ta nhất định rất có phúc, cũng không biết tôi có cơ hội nhìn thấy cái ngày anh ta thành gia lập nghiệp hay không.

Nhưng mặc kệ thế nào, tôi nghĩ mình nên đưa cho anh ta chút gì đó, hồi báo những chăm sóc quan tâm tôi bấy nay, cũng không cô phụ năng lực thành thục sau này của anh ta."

"Thừa cơ vết máu còn chưa khô lại, Vương Minh nhanh chóng quét dọn. Tôi nhìn bóng lưng cong xuống vì lau nhà của anh ta, nói đem cửa hàng này cho anh thế nào?

Đại khái anh ta nghe không rõ, thuận miệng ừ một tiếng, tôi lặp lại lần nữa, nói Vương Minh, sau khi tôi chết gian cửa hàng này giao cho anh, mặt khác sự vụ bàn khẩu, tôi chọn một ít có quan hệ thâm sâu với Cửu Môn giao phó cho Tiểu Hoa, dư lại nếu anh muốn tiếp quản thì cũng đều cho anh. Tôi sẽ nhờ Hoa nhi chiếu cố anh, tôi nghĩ, cậu ấy nhìn thấy anh cũng sẽ nhớ đến Ngô Tà này."

"Bóng lưng của Vương Minh cứng đờ, đột ngột quăng giẻ lau trên tay xuống đứng dậy, nặng nề mà nói sao bây giờ cậu lại nói mấy lời lung tung này, vẫn còn sớm lắm!

Tôi muốn nói an bày sớm một chút cũng tốt, nhưng chưa kịp mở lời thì Vương Minh đã quay đầu, ánh mắt đo đỏ, nói ông chủ tôi bây giờ cũng nói rõ với cậu một chuyện, sau này cậu chết rồi, nếu y còn có lương tâm đến cửa hàng này tìm cậu, tôi đánh chết cũng sẽ không nói cho y biết cậu chôn chỗ nào." 

"Tôi muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Không nói cho y thì thế nào? Vương Minh này chung quy tính tình có chút trẻ con. Y lại không thích tôi, nếu tôi còn sống hai chúng tôi có thể ăn bửa cơm, nói hai ba câu. Nếu tôi chết rồi, nhìn không thấy nữa thì thôi, còn quan tâm tôi chôn ở chỗ nào làm gì?

Dù sao ở sinh mệnh dài đằng đẳng của y, không biết đã đưa tiễn bao nhiêu người, có lẽ, đâu đó đã có người đối xử với y còn tốt hơn tôi, tương lai cũng sẽ có; có lẽ, y ở trong tộc đã có người yêu hoặc đã kết hôn rồi. Mà Ngô Tà, cùng lắm chỉ là một vị khách qua đường, nghĩ nhiều như vậy làm gì?"

"Tôi mỉm cười với Vương Minh, trước mắt bắt đầu mơ hồ, trên đầu càng ngày càng nặng. Biết tôi sắp hôn mê, Vương Minh vội vàng kê gối đầu, tôi vừa ngã vào thì đã ngủ mất.

Khi tỉnh lại thì trời đã tối hẳn, cửa hàng sáng đèn nên cũng không biết là giờ nào. Phía trước Vương Minh cùng Lộc tiên sinh khe khẽ nói chuyện, tôi giãy giụa muốn ngồi dậy nhưng cả người vô lực, mơ hồ nghe thấy bọn họ thở dài, nhìn tới thì còn có lắc đầu."

 "Phát hiện tôi đã thức, Vương Minh đi đến hỏi tôi cảm thấy thế nào, tôi nói không sao, anh ta gật gật đầu đưa cho tôi bát cháo ấm, tốt xấu để tôi ăn một ít. Chờ tôi ăn xong, Lộc tiên sinh cẩn thận đánh giá tôi một vòng, thở dài nói: Ông chủ Ngô, thật sự chịu khổ rồi."

Một tiếng nhỏ vang lên, quyển bút ký trên tay Muộn Du Bình rốt cuộc rơi xuống, rớt ở trên giường, sau đó nó lăn lộn vài vòng rồi yên vị trên nền đất, trang giấy đã có thâm niên tức khắc trở nên rời rạc. Y không nhặt lên cũng không nhìn chúng, tựa như không phát giác chuyện này. Cả người y trông như một pho tượng, chăm chú nhìn Ngô Tà hô hấp ổn định nằm trên giường.

Trong phòng rất yên tĩnh, ánh nắng nhu hòa miêu tả hình dáng hai người, làm mọi thứ trở nên phá lệ bình thản, thời gian tựa như đã theo gió tuyết bên ngoài biến mất, toàn bộ thế giới chỉ còn hai người bọn họ.

Muộn Du Bình chậm rãi đưa tay vào trong chăn nắm lấy bàn tay ấm áp của Ngô Tà, cẩn thận vuốt ve, từng tấc từng tấc áp lên, tận tình cảm thụ da thịt trong tay, cảm thụ xúc cảm cùng tồn tại với thân thể này. Một lát sau, Muộn Du Bình cúi đầu, cúi đầu thật chậm, để trán hai người chạm vào nhau, y ở khoảng cách gần như thế không chớp mắt nhìn hai mắt nhắm chặt của Ngô Tà, nhìn lông mi theo hô hấp của y mà hơi hơi rung động, tựa như giây tiếp thoe hắn phải mở mắt thức dậy.

Muộn Du Bình vẫn không nhúc nhích chờ đợi, năm phút rồi mười phút, nhưng Ngô Tà trước sau vẫn không tỉnh dậy. Y lại hạ thấp xuống một chút, nhẹ nhàng để cánh môi mình chạm nhẹ vào môi Ngô Tà, giống như liếm láp giọt sương sớm trên cánh hoa, vô cùng cẩn thận, yêu như trân bảo.

"Mỗi ngày tôi đều nhớ đến cậu, Ngô Tà..."

Lời nói tựa tiếng than nhẹ quanh quẩn trong căn phòng, giống như xé rách vỏ bộc trầm trọng trên màn sân khấu, lộ ra máu thịt tươi sống bên trong. Tuy rằng đau đớn lại tràn ngập hơi thở sinh mệnh, bồng bột nhưng ngọt thơm, làm người ta nhịn không được trầm luân trong đó, không cách nào rời đi.

Tôi sao có thể không yêu cậu chứ? Ngô Tà.

Nhiều năm qua, tôi không có ngày nào là không nghĩ đến cậu.

Ngô Tà.

Ngô Tà của tôi...

Muộn Du Bình vói toàn bộ cánh tay vào bên trong chăn, vuốt ve từ bàn tay Ngô Tà lên trên bờ vai, y đột nhiên cảm thấy cái chăn ấm áp nhẹ nhàng này thật dư thừa, hoàn toàn cản trở tâm tình kích động của y, vì thế dứt khoát kéo nó ra, tự bản thân y thay thế, gắt gao ôm chặt Ngô Tà trong lòng ngực, để gương mặt ngủ say tựa chung một chỗ với mình.

Thân thể Muộn Du Bình đang run lên, không phải sợ hãi, không phải rét lạnh mà là một loại cảm xúc y chưa từng cảm thụ qua, cũng không phải là một đồ vật không thể tưởng tượng làm y rét run. Y ôm Ngô Tà rất chặt, giữa hai cơ thể kín kẽ không còn chút khe hở, giống như nếu không ôm người này, y lặp tức phải tiêu vong.

🍊: "Được một đại mỹ nữ yêu thích, tự nhiên còn đỡ, mà bị một con vượn yêu thích thì nên tính là gì?" _ Đang deep mà vượn với chả không vượn, cười mệt với cậu Ngô =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro