Chương 20
Edit by Cam
"Y đã trở lại, khi mà tôi còn sống trở về, đây là mộng tưởng tuy không có khả năng thành thật nhưng khẩn thiết nhất của tôi, không, đây hẳn nên gọi là vọng tưởng. Tôi nhìn người tiến vào, có như vậy trong nháy mắt, ngay ở khoảnh khắc lướt qua trong giây lát, tôi nghĩ y đã trở về."
"Thời gian hiển nhiên trôi đi, một giây sau tôi ý thức được người đến không phải Tiểu Ca, thậm chí không phải là "hắn", mà là cô.
Cô gái cao gầy anh khí đi sau Vương Minh tiến vào cửa hàng, tôi đối với cô ta không hề có chút ấn tượng nào, hẳn là lần đầu đến đây. Song là lần đầu nhưng cô gái trẻ không có biểu hiện nghi hoặc hay tò mò như những cô gái khác khi vào cửa hàng đồ cổ.
Tôi nhìn về phía cô ta, trên người cô gái mặc một kiện áo khoác xanh có mũ, phía dưới là quần jean, da dẻ trong khí trời đầu đông trắng nõn sạch sẽ. Khuôn mày không hề nhúc nhích, khóe môi ưu nhã tự nhiên đóng chặt, cái mũi tú khí thẳng tắp và ánh mắt đen thâm thúy trầm lặng."
"Tôi ngơ ngác nhìn cô ta, tựa như thấy được một người khác ở phương xa, đột nhiên không phân rõ người này chân thật tồn tại trên thế gian hay là sinh trưởng trong lòng tôi── Không biết bắt đầu từ khi nào, tôi ngày càng không dám nhắc tới tên người kia, chẳng những không dám nhắc đến với người khác, ngay cả chính bản bản thân lén lút nghĩ, tựa hồ cũng xốc lên bí mật kinh thiên động địa─── Trương - Khởi - Linh, ba chữ này bình thường vô cùng nhưng lại như thái dương lóa mắt, giống như than hỏa đốt người. Mỗi một nét bút phảng phất đều là châm cứng tạc thành, mỗi một lần nghĩ đến chúng nó liền một lần đâm chọc vào đáy lòng tôi, làm tôi đau đớn khôn nguôi."
"Càng đau, càng nhịn không được ý muốn suy nghĩ, con người chính là sinh vật kỳ quái như vậy. Tôi ngày càng trở nên cố chấp mẫn cảm, cố ý vô tình mà ở mọi thứ tìm kiếm bóng dáng y, thậm chí như thần kinh đem ba chữ này gắn ở mọi nơi nhìn thấy cảm nhận, phảng phất tất cả họ Trương đều là bóng dáng ở nhân gian của y. Nếu phát hiện có người giống y một chút, hoặc khí chất tựa y một chút đều sẽ nhịn không được nhìn thêm hai cái, giống như như vậy thì có thể mang y trở về, hoặc là cho y biết tôi đang nhìn y."
"Cô gái cùng tôi đối diện, tôi nhìn cô ta bao lâu?
Một phút, hai phút? Có lẽ chỉ có ba giây?
Tôi không biết.
Khi tôi nhìn cô ta, trong đầu xuất hiện nhanh nhất chính là bóng dáng của người kia, thời gian từ giây phút đó liền mất đi tác dụng, tôi băn khoăn như quỷ đói, liều mạng từ cô gái hấp thu dưỡng chất, làm diệu cơn khát từ linh hồn.
Tôi không có bất kỳ ý nghĩ nào với cô ta, ở cái thời khắc kia, cô ta đã sớm biến mất khỏi mắt tôi, tôi từ dáng người cao gầy, khí chất lạnh nhạt và diện mạo anh khí của cô ta nhìn thấy, chính là người trong lòng mình kia.
Đây là yêu ai yêu cả đường đi chăng, điên cuồng cỡ nào, hết thuốc cứu cỡ nào."
"Đột nhiên, cô gái cười. Cô ta mỉm cười nhìn tôi, lông mày thì hơi hơi nhăn lại, trên mặt ngưng tụ thành biểu tình xấu hổ. Tôi lặp tức hiểu ra sự tham lam của mình đã mạo phạm cô gái trẻ, đang muốn dời mắt đi thì tươi cười của cô gái nhanh chống trở nên rộng mở, biến thành biểu tình thân thiện bao dung chân chính, cười thích chí nhìn tôi."
"Hết thảy ảo ảnh tan biến, vọng tưởng quay về dưới chót của tâm linh, vụn trộm yêu ai yêu cả đường đi biến mất. Trong lòng tôi người kia chưa từng cười như vậy, tôi nghĩ y vĩnh viễn cũng không cùng tôi cười như vậy.
Nhìn gương mặt cô gái trẻ bởi vì tươi cười mà trở nên ấm áp, tôi cũng hơi mỉm cười.
Cô ta không phải Tiểu Ca, bọn họ khác biệt quá lớn, sao có thể tái hiện diện mạo người nọ trong lòng tôi được? Y là vĩnh viễn không thể thay thế, là cử thế vô song."
"Cô gái nhìn tôi cười, tôi cũng nhìn cô cười, không khí trầm mặc xấu hổ lan tràn khắp cửa hàng. Lúc này Vương Minh bước tới, nói với cô gái: Bỏ đi, cô trở về đi. Cô gái nghe vậy dừng một giây, hướng tôi gật gật đầu xin lỗi rồi xoay người đi ra ngoài. Vương Minh làm giống như ăn trộm, rón ra rón rén đi theo sau mông người ta, tiễn cô gái kia ra ngoài, anh ta nhìn khắp nơi, nhanh chóng đóng cửa lớn lại."
"Tôi có ngu ngốc đến đâu cũng nên hiểu vừa rồi xảy ra chuyện gì. Nhìn hành động của Vương Minh, cảm giác xấu trong lòng tôi trào ra bên ngoài, tôi vốn tưởng cô ta chỉ là khách hàng vô tình đi vào... Thấy tôi vẫn không nói chuyện, như lang sói nhìn chằm chằm mình, đại khái là chột dạ, Vương Minh chậm rãi dịch vào trong góc, nghiên người về một bên, dùng khóe mắt trộm quan sát tôi, tựa như làm vậy là có thể trốn khỏi tầm mắt của tôi.
Tôi trầm mặc như cũ nhìn anh ta chằm chằm, rất nhanh anh ta giống như tù nhân chịu đủ nhục hình héo rũ bước ra, chủ động biện minh."
"Cái đó... Cô gái vừa rồi là bà con xa của tôi, đã mấy năm không gặp, hôm trước mới tới Hàng Châu chơi nên hôm nay ra ngoài tôi vốn tính mang cô ấy đi dạo chùa Linh Ẩn. Không nghĩ tới khi vừa nhìn thấy cô ấy, liền đột nhiên xuất hiện ý tưởng, thuận đường dẫn lại đây cho cậu nhìn một chút. Ông chủ, tôi...
Tôi chỉ là có ý tốt, nghĩ cậu thấy cô ấy rồi có phải cũng ít nhiều thấy giống Trương tiểu ca, tốt xấu nhìn người sống mà tưởng niệm? Cậu khổ như vậy, mặc kệ trên người hay là trong lòng, một xíu hồi báo cũng không có lấy... Vương Minh ấp a ấp úng biện minh, ngữ điệu thì hàm hồ giống như muốn né tránh ánh mắt hùng hổ dọa người của tôi. Nhưng ở không gian không được lớn mấy của cửa hàng, anh ta trốn không được."
"Âm thanh của Vương Minh dần dần biến mất khỏi lỗ tai tôi, tôi cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không nghe, trước mắt chỉ còn lại một màu đen nhánh và liệt hỏa chói mắt. Phẫn nộ sôi trào đấu đá lung tung trong lòng ngực tôi, tôi nghe thấy âm thanh rít gào của chính mình─── từ sau cơn bệnh, tôi lần đầu tiên phát ra âm thanh vang dội đáng sợ như vậy, ngay đến Vương Minh cũng bị âm vang và biểu tình vì tức giận vặn vẹo của tôi dọa sợ."
" 'Anh điên à!' tôi nhìn Vương Minh rít gào, bén nhọn mà nghẹn ngào, trong lòng như có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.
Ngọn lửa này gắt gao bao bộc lấy tôi, đem tự tôn, cốt khí, vinh quang cùng với mặt mũi hoặc thật hoặc giả mà tôi liều mạng chống đỡ thiêu rụi không còn một mảnh.
Tôi trong ngọn lửa giãy giụa, khó khăn hô hấp, run rẩy cả người, tôi giống như bị ngọn lửa ấy đốt thành một tên ngốc nhảy nhót giữa phố xá, cảm thấy muôn vàn xấu hổ bị từng người chỉ chỉ trỏ trỏ. Ánh mắt bọn họ giống như đao, miệng lưỡi bọn họ giống như rìu, chẳng những đem mảnh vải cuối cùng trên người kẻ không còn gì là tôi xốc lên, cũng cắt xé lấy linh hồn tôi, làm những nhỏ bé nhất, xấu hổ nhất của tôi bại lộ trước mắt bao nhiêu người."
"Tôi giống như súng máy phun hết lửa giận vào người Vương Minh, mắng anh ta đưa ra chủ ý thối tha, oán giận anh ta mang một người xa lạ đến vấy bẩn tưởng niệm trong lòng tôi.
Tôi thao thao bất tuyệt nhưng lại không có bất kỳ câu từ quá phận, này đó đều không phải nguyên nhân chân chính làm tôi nổi giận. Tôi nói không nên lời, nó quá mức xấu hổ, quá mức đáng sợ...
Kỳ thật tôi đã quên mình rốt cuộc mắng Vương Minh thế nào, có lẽ, xấu hổ và giận giữ đã kích động tôi đến cực điểm nên cũng không nói được lời gì hoàn chỉnh, chỉ giống như thú dữ rối loạn gào rống."
" 'Con mẹ nó cậu mới điên ấy!' đột nhiên, Vương Minh bùng nổ gầm lên giận dữ.
Nhiều năm qua, lần đầu tiên anh ta trực tiếp vùng lên phản kháng ông chủ mình là tôi. Anh ta giơ tay chỉ vào tôi, từng bước đến gần, trên mặt nửa là phẫn nộ, nửa là vô cùng hối hận.
Trong đầu tôi đột nhiên ong một tiếng, dự cảm một thứ gì sắp phá tan nhà giam mà tôi bịt tai trộm chuông dựng nên, điều này làm cho tôi thấy sợ hãi chưa từng có.
Vương Minh tựa như hóa thành ma quỷ, tôi bị khí thế của anh ta áp đảo, nhịn không được lui về sau một bước. Anh ta vừa đi vừa mắng, giống như thầy giáo nghiêm khắc mắng học trò không biết cố gắng, mỗi một chữ đều đâm thật sâu vào đáy lòng tôi."
" 'Cậu mẹ nó mới điên! Cậu xem cậu bây giờ đi, nói cậu người không ra người, quỷ không ra quỷ còn tốt chán! Ngô Tà!' Vương Minh không gọi tôi ông chủ, mà là nghiến răng nghiến lợi gọi thẳng tên tôi.
'Cậu suốt ngày... Chịu tội, chịu khổ, có nhiều lúc tôi nhìn cậu thì hận không thể cho cậu một đao, để cậu chết một cách thống khoái. Thật sự, Ngô Tà, người chết rồi chưa chắc đã thảm đến như vậy. Cậu, cậu nói xem cậu là người gì hả, hả? Cậu trả giá nhiều như vậy, lúc trước chạy đôn chạy đáo khắp nơi, tìm kiếm lung tung khắp nơi, bây giờ cậu chạy không nổi, chỉ còn ngày ngày chờ chết, cậu... Cậu sẽ chết đó, cảm thấy bản thân còn chút hi vọng nào sao?!' "
"Cả người tôi run rẩy như lá rụng cuối thu, bị anh ta ép tới trong góc, như một con chó nhà có tang* co quắp cái đuôi, không muốn nghe cũng không cần nghe. Những lời này không biết đã nghẹn trong lòng Vương Minh bao lâu, trải qua vô số lần lên men, gọt giũa, uy lực tựa vạn quân ập lên trên đầu tôi, làm tôi từng đợt choáng váng, cũng cảm thấy bản thân từng tấc lún xuống, so với con kiến còn nhỏ bé hơn, giòi bọ còn đê tiện hơn."
*Tang gia khuyển (喪家狗) - Sàngjiā gǒu: Có nhà không thể về, ý chỉ đơn côi, không nơi nương tựa, bầu bạn.
" 'Cậu... Ngô Tà, tôi phải nói thế nào đây, cậu...' Vương Minh hết hơi dừng lại hít thở, sau đó đem lời nói đáng sợ nhất mãnh liệt nhất quăng tới.
'Những lời này tôi vẫn luôn kìm nén trong lòng, vẫn kìm vẫn nén, tôi không đành lòng nói ra, tôi sợ nói ra rồi sẽ tổn thương đến cậu, nhưng mà hiện tại, tôi thật sự không đành lòng thì cũng phải nói! Cậu nhìn cậu đi, Ngô Tà, cậu bây giờ đã thành cái dạng gì, mà anh ta... Trương Khởi Linh anh ta đâu? Người ta ở chỗ nào, bận cái gì, cậu có biết không? Trương Khởi Linh có kết hôn chưa, có thích cậu hay không, hoặc là đang thích người nào khác, cậu có biết hay không?' "
"Tôi không biết, không biết... Tôi lẩm bẩm tự nói, lung tung lắc đầu, hệt như một kẻ điên. Vương Minh tiến lại một bước, đầu ngón tay cơ hồ đụng vào chóp mũi tôi, khẩu khí ngày càng thêm nghiêm khắc: 'Anh ta nói thích cậu rồi sao? Từng có nói lời hứa hẹn nào với cậu chưa? Đừng, đừng nói cái hẹn mười năm kia, cậu mẹ nó đừng ảo tưởng, tôi đã nghe cậu kể, người ta nói chính là mười năm sau tới đón người ta, không phải mười năm sau ở cùng nhau, cậu ấy à, cũng chính là một người thay ca trông cửa thôi!
Từ đầu chí cuối, người ta căn bản không có làm rõ quan hệ với cậu, không có thừa nhận gì hết, đừng nói là yêu gì đó, chỉ sợ một câu thích, một câu để ý cũng chưa được! Người... Trương Khởi Linh người ta đi rồi cũng lười nói với cậu một tiếng, làm sao cậu như vậy đã khăng khăng một mực, thuốc gì cứu nổi cậu nữa hả? Tôi nói, Ngô Tà, tôi thật sự muốn nói── cậu, cậu sao lại ti tiện như vậy hả?!' "
" 'Mẹ nó muốn chết─── !' Tôi nghe được âm thanh phòng tuyến dưới đáy lòng mình vỡ tan, cùng lúc đó, thân thể theo bản năng hét lớn một tiếng, nhào về phía Vương Minh.
Anh ta hoàn toàn không ngờ được bản thân tôi đã là đèn cạn dầu nhưng vẫn có thể bùng nổ kịch liệt như vậy, anh ta giống như một con gà con không hề phòng bị đứng đó, mà tôi thì là một con ưng đang phát rồ, hung hăng áp đảo anh ta."
" 'Vương Minh! Tìm chết! Tìm chết! Tìm chết!' Trạng thái tôi như điên rồi, trong miệng phát ra tiếng kêu cuồng loạn, đè trên người anh ta tay năm tay mười, trong vài giây cho anh ta bảy tám cái tát.
Sau đó tôi dùng sức bóp chặt cổ Vương Minh, muốn chặt đứt mọi lời nói của anh ta, đem chân tướng đâm thủng linh hồn tôi toàn bộ nghẹn ở cái yết hầu đó.
Giờ khắc này, lý tính, tình cảm đều vứt bỏ tôi, chỉ còn lại hổ xấu hổ và phẫn nộ chiếm cứ hành vi cùng ý chí── tôi áp lực lâu lắm, sợ hãi lâu lắm, tôi dùng thời gian nhiều năm như vậy, dùng toàn bộ sinh mệnh yêu người kia, thậm chí khi tôi còn chưa ý thức được đây là tình yêu thì đã mờ mịt luân hãm bên cạnh y.
Không, y cũng không cố tình làm gì cả, y không câu dẫn tôi, không khiêu khích tôi, không cố ý đối xử rất tốt với tôi làm tôi bước về phía y.
Chỉ cần y xuất hiện trong sinh mệnh của tôi đã giống như đêm tối đốt một ngọn đuốc, tôi chỉ là một con thiêu thân trời định phải lao vào ngọn lửa kết thúc sinh mệnh── hoặc là chết trên hành trình của y, hoặc là chết trong ngọn lửa khi ở gần y."
"Mẹ nó, mẹ nó, anh đi chết đi!' Giọng của tôi đã nghẹn ngào đến lạc điệu, khó nghe cực kỳ.
Tôi dùng sức bóp cổ Vương Minh, trong đầu toàn bộ là lời nói của anh ta vừa rồi── Sao tôi lại ti tiện như vậy ư? Tôi vì sao lại ti tiện như vậy chứ? Tôi thích y như vậy, mà y căn bản không có thích tôi, y thậm chí còn lười nhìn tôi bằng hai mắt, lười cùng tôi nói hai lời! Y đối xử với tôi đặc biệt ư? Tốt ư? Trừ bỏ khi tạm biệt đến ăn bửa cơm, còn có gì đặc biệt sao? Y thay tôi canh cổng, thật sự là thay tôi ư? Tất cả đều là y nói, huống chi y thay tôi rất có thể là vì tôi căn bản không có năng lực để gánh lấy trọng trách này, không phải sao? Giữa chúng tôi căn bản không có hứa hẹn tình cảm gì, không có thích, thậm chí không có nửa điểm ký ức hạnh phúc nào thuộc về người có tình cảm với nhau."
"Tôi dùng sức ghì lấy cổ Vương Minh, cuồng nhiệt và oán độc bao trùm lấy tôi, nháy mắt kia, trong ý thức đã muốn hỏng mất của tôi nảy ra ý tưởng: Giết anh ta, giết người đã làm lộ bí mật, biến tôi trở thành một tên ác nhân không kiềm nổi lòng, mặc kệ anh ta có là Vương Minh, hay là bất kỳ người nào khác.
Tôi sợ, tôi vẫn luôn thật sợ hãi, tôi chịu đựng thống khổ, tôi yêu, tôi trả giá, có gì nghĩa gì sao?
Tôi thậm chí đã hèn mọn không hỏi đến thu hoạch cùng hồi báo, chỉ cầu chúng nó không phải là si tâm vọng tưởng, nhưng... Chính y quả quyết lạnh nhạt như vậy, vận mệnh khúc chiết, còn có thọ mệnh khác biệt, y thật sự sẽ đem tình cảm của một nhân loại tầm thường nhỏ bé trở thành một tồn tại có ý nghĩa sao?"
"Tôi... Tôi là Ngô Tà, là một người bình thường, hai ba mươi năm qua chưa từng yêu ai, ngay cả tay con gái tôi cũng chưa từng nắm, tôi đem tình cảm tôi có được, những cái giá phải trả trong tình yêu dồn hết vào một người, tất cả hẳn nên có một chút phân lượng nhỉ, đúng không? Đúng, đối với người thường mà nói, điều này đương nhiên là cảm động thâm tình ghi khắc, mặc dù vô pháp đổi lại một tình yêu đồng dạng, thì cũng nên tôn trọng cảm kích.
Nhưng, chính là y căn bản đâu phải người thường! Rất có thể y còn đối với mấy thứ này khinh thường nhìn lại! Tất cả của tôi, tình yêu, hay cả bản thân con người tôi, đối với y rất có thể còn không so được với hạt bụi, tôi ở chỗ này giãy giụa muốn sống không được muốn chết không xong, tựa như một con kiến điên cuồng bận rộn, y nhìn không tới, cũng không quan tâm, tất cả còn có ý nghĩa gì nữa?!"
"Không có... Với y mà nói, hết thảy đều không hề có ý nghĩa. Tôi tự cho là nhẫn nhục thận trọng, làm một kiện đại sự, một trả giá thâm tình ghê gớm, kỳ thật người ta căn bản không cần.
Giống như Vương Minh nói, tất cả chỉ do tôi tự tiện. Vương Minh nói vô cùng đúng, vô cùng đáng tin cậy, cho chỗ sâu nhất linh hồn tôi một nhát dao, bại lộ nổi sợ tôi vẫn luôn sợ hãi, vẫn luôn trốn tránh, vẫn luôn không dám thừa nhận─── có lẽ, y căn bản không để bụng tên phàm nhân đoản mệnh như tôi, bất luận sinh mệnh hay là tình cảm, tựa như con người sẽ không tự dưng đi yêu một con vượn.
Tất cả những việc tôi làm, bất quá chỉ là một màn biểu diễn tự mình thôi miên bản thân."
🍊: Vương Minh anh như vậy là quá đáng lắm rồi đó ___*(  ̄皿 ̄)/#____
Truyện được đăng duy nhất ở Wattpad Xiaoguang0701. Vui lòng không re-up, chuyển ver, audio hay mang đi bất kỳ nơi đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro