Chương 19
Edit by Cam
Cậu ta đem giọng nói đè xuống thật thấp: "Tôi tính ra ngoài một chuyến, phụ thân."
"Làm cái gì."
"... Điều tra chuyện năm đó." Cậu ta nhìn Ngô Tà, nói: "Trước mắt việc chúng ta có thể nhìn ra đều bắt nguồn từ ký lục của Ngô Tà, khó có thể đảm bảo chân thật công chính── đương nhiên tôi không có ý nói Ngô Tà ngụy tạo, chỉ là rất nhiều việc hẳn đến từ gốc độ thể nghiệm và quan sát cá nhân, bao gồm những cái nhìn tương quan khác."
"Cậu muốn đi tìm Vương Nhuận?" Giọng nói Muộn Du Bình bình tĩnh, y hiểu rõ mục đích của con nuôi.
"Không chỉ thế, tôi muốn đến bái phỏng những người năm đó... Tỷ như hậu đại của Bàn Tử, Giải Ngữ Hoa, Hoắc Tú Tú, hay những hậu đại khác của Ngô gia. Đương nhiên cũng bao gồm hậu nhân của Vương Minh, dò hỏi cái nhìn của họ về chuyện năm đó."
Muộn Du Bình trầm mặc một lát, khẽ lắc đầu, nói: "Cậu có thể đi, nhưng bọn họ chưa chắc đã biết năm đó Ngô Tà làm những chuyện này."
"Điều đó không quan trọng." Thanh niên không để bụng, kế hoạch này đã được cậu ta suy tính cẩn thận, "Tôi thăm hỏi bọn họ nhưng không nhất định phải nhắc đến Ngô Tà, càng không nhất định nói đến chuyện Ngô Tà năm đó. Chỉ cần hỏi một ít chuyện xưa của tổ tiên bọn họ, trao đổi một chút cái nhìn, tôi nghĩ sẽ có thu hoạch thôi."
"Ừ." Muộn Du Bình không phản đối, từ lúc bắt đầu y đã ngầm cho phép con nuôi lập nên kế hoạch này.
Quá khứ của Ngô Tà, việc y tham dự thật sự quá ít, bất kể là lúc cậu sinh ra hay khi đã rời bỏ trần thế. Nếu lần thăm dò này có thể giống như trò chơi ghép hình, lần lượt đem từng mảnh ghép nhỏ hợp lại với nhau, đưa câu chuyện xưa cũ trở về nguyên trạng. Để y có thể tự mình thâm nhập vào Ngô Tà năm đó, như vậy y sẽ vô cùng vui mừng.
Nhìn gương mặt trầm tĩnh của dưỡng phụ, lại nhìn Ngô Tà ngủ yên trên giường, trong lòng thanh niên có rất nhiều lời muốn giải bày. Cuối cùng, cậu ta vẫn đem toàn bộ ý tưởng cất chặt trong lòng, chỉ hỏi một câu: "Phụ thân, bút ký kia người đã xem hết rồi sao?"
"Vẫn chưa."
... Cũng tốt.
Không nói nên trong lòng rốt cuộc có tư vị gì, thanh niên lại chờ một lát, không thấy tộc trưởng có gì phân phó mới nói một tiếng tôi ra ngoài, sau đó liền rời khỏi căn phòng.
"Sau khi kể xong chuyện xưa cho Lộc tiên sinh, tôi thở dài một hơi, trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng chưa từng có. Cẩn thận ngẫm lại, tôi chưa từng hoàn chỉnh kể với ai chuyện mà bản thân đã trải qua, những chuyện này quá mức đồ sộ, quá mức phức tạp, chúng nó đè ở trong lòng tôi, theo thời gian qua đi càng ngày càng trở nên nặng nề.
Chúng nó dần dần trở thành một tảng đá, thậm chí là một tòa núi lớn.
Tôi thường xuyên nghĩ mình sợ rằng sẽ phải mang theo chúng nó thẳng đến khi bước trên con đường xuống địa ngục, mỗi lần nghĩ như vậy, trong lòng lại thấy nghẹn muốn chết. Giống như một con vịt bị nắm cổ treo lên cao, liều mạng đập cánh giãy giụa, kết quả chỉ làm mình chết càng thêm khó coi."
"Không biết bắt đầu từ khi nào, tôi có khuynh hướng kể ra toàn bộ, tôi muốn tìm người, tìm cơ hội, đem toàn bộ đều nói ra, nói tôi đã từng trải qua nhiều như vậy, chịu đựng nhiều như vậy.
Tôi không có phân tích căn nguyên phát sinh dục vọng này, kỳ thật không cần phân tích cũng biết, tựa như trên tờ giấy trắng chấm một vết mực đen, vô cùng rõ ràng chói mắt── tôi biết mình sắp chết. Bản năng cầu sinh điều khiển tôi, làm tôi không cam lòng mang theo bí mật khổng lồ, giống như một con chuột vô thanh vô thức chết trong gốc tối! Nhưng mà, tôi nên nói ra với ai? Tôi nên dùng lí do gì, cơ hội gì, mới có thể đem sự việc không thể để người khác biết nói hết ra?"
"Suốt một khoảng thời gian, tôi yên lặng đề cao cảnh giác, lưu ý xem xét mỗi người bên cạnh, giống như vai chính của 《1982》, thật cẩn thận, đầy bụng mưu mô, ý đồ từ đuôi mày khóe mắt bọn họ tìm ra rung động nhỏ nhất, từ miệng lưỡi lơ đãng cũng như động tác của bọn họ phân biệt ra ai là 'người một nhà', hắn có thể là một nhân viên, một thương gia hoặc là một cái gì khác── Tôi thật vô dụng, tôi cư nhiên lại sa đọa tới nông nổi này, không đi suy xét cách để kéo dài tính mạng lại đem hi vọng chuyển dời đến phán đoán chuyện quá khứ này, vọng tưởng có thể vì vậy nhẹ nhàng một chút, tốt hơn một chút, không đến mức khắp mặt đều là kẻ địch. Tôi đã muốn thừa nhân sinh mệnh bản thân từ chút mục rữa, còn muốn bảo vệ bí mật nặng nề này."
"Tôi nghĩ 'người một nhà' này hẳn phải giống như tôi, tùy thời quan sát bốn phía, một khi hắn đến gần tầm mắt của tôi, lặp tức sẽ đáp lại. Cái đáp lại này phi thường cẩn mật, xen lẫn hô hấp lời nói bình thường, trừ bỏ lẫn nhau sẽ không có một người thứ ba nào phát hiện. Nhưng tôi nghe được, 'người một nhà' của tôi cũng sẽ nghe được. Khi ánh mắt chúng tôi từ trong không khí phát ra tín hiệu, sẽ giống như từ chỗ sâu nơi sa mạc phát hiện nguồn nước mừng như điên, điều này đại biểu cho ngọn núi lửa trong lòng đã bị dọn đi rồi."
"Sau khi phát hiện 'người một nhà', đầu tiên tôi sẽ quan sát xung quanh xác nhận không có nguy hiểm, lại giống như một tên gián điệp lão luyện vậy, ra vẻ lơ đãng bước qua, chuẩn bị cùng hắn đi ngang nhau, thừa cơ hội đưa ra một quyết định, để âm thanh tôi chuẩn xác rơi xuống lỗ tai hắn: 'Nói chuyện với nhau đi'.
Hắn nghe câu nói như thế, tức khắc khởi động bả vai, cơ hồ không thể phát hiện gật đầu một cái, sau đó hắn đi về phía nam, mà tôi sẽ xoay người về phương bắc.
Chúng tôi trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, loanh quanh lòng vòng cơ hồ vượt qua toàn bộ Hàng Châu, mới yên lặng ngồi xuống trong một quán trà quạnh quẽ. Giống như thành công trao đổi mật mã bí mật, song song thở phào một hơi, cuối cùng sử dụng các loại tiếng lóng và ẩn dụ, khắc chế kể ra những suy sụp và toàn bộ cuộc đời mạo hiểm bấy lâu này của tôi."
"Ký thác ở 'người một nhà' này tác dụng lớn nhất chính là hứng lấy bí mật tôi cất giấu bấy lâu nay, tôi sẽ đem mọi thứ kể ra cho hắn, đem những chuyện xưa này từ chỗ tôi chuyển qua chỗ hắn, hắn nhớ kỹ, mà tôi thì quên đi.
Đúng vậy, tôi hy vọng mình có thể quên đi hết thảy, hoàn toàn thoát khỏi gông xiềng chúng nó bao lấy tinh thần và thể xác tôi─── Khi tôi trẻ tuổi khỏe mạnh, tôi miễn cưỡng giữ chặt chúng nó, nhưng mà hiện tại tôi sẽ chết, sinh mệnh mỗi ngày đều thoát ly khỏi tôi, đối với tôi phát ra những âm thanh trào phúng, tôi thế nào còn chịu được nữa?
Ở trong nháy mắt kia, xưa nay tôi chưa chừng mềm yếu, nếu có người chê cười tôi mềm yếu, thì cứ việc cười thôi, tôi không thèm quan tâm, đổi bọn họ vào hoàn cảnh của tôi thử xem, đứng nói chuyện không đau eo*, một ngày chắc cũng chả chịu nổi."
*Đứng nói chuyện không đau eo (站着说话不腰疼) - zhàn zhe shuō huà bù yāo téng: Không đặt mình vào vị trí của người khác mà hùng hồn bàn ra tán vào, tỏ ra thông minh.
"Tôi đem tất cả giao thác cho 'người một nhà', nhìn biểu tình trên mặt hắn ngày càng trở nên ngưng trọng, mà cảm giác nghẹn ứ đã lâu của tôi trở nên nhẹ nhàng vô cùng thích ý, ký ức nặng nề được giải thoát, tôi phát hiện một phần của mình đã trở lại.
Tôi trở về trạng thái 25 tuổi, tuy rằng thân thể sắp hỏng song tâm linh tôi vui sướng.
Tôi không bao giờ cần phải trăm phương ngàn kế suy đoán, suy tính bố cục quá khứ. Không cần lo lắng chờ đợi tương lai khó đoán, càng không cần trằn trọc mà tưởng niệm ai, ngày ngày đêm đêm giày vò chờ đợi ai, chỉ cần bình tĩnh yên lặng chờ đón cái chết, giống như người du hành chờ đợi một đêm nghỉ ngơi hoàn mỹ── trong mắt tôi một mảnh sạch sẽ."
"Đột nhiên, tôi hoảng hốt nghe được 'người một nhà' của tôi nói một câu.
Từ đầu đến giờ vẫn im lặng nghe đột nhiên hỏi một câu: 'Cậu muốn đem người đó phó thác cho tôi sao?'
Tôi sửng sốt, trong lòng lặp tức trở nên rối loạn, nhịp đập trái tim vốn tưởng rằng yên bình bây giờ lại đột nhiên trở nên kịch liệt. Kỳ thật lúc này, tôi đã, hoặc là nói tôi hẳn đã quên mất người đó là ai, tôi rốt cuộc giao cái gì đi, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng đến lợi hại.
Tôi không biết muốn nói cái gì, cũng không biết nên trả lời thế nào, vì thế tôi nghĩ tôi hẳn nên cùng 'người một nhà' cáo từ, về nhà ngã đầu ngủ một giấc sâu, sau đó thì tốt rồi.
Ngày hôm sau mặt trời lên cao, tất cả đều sẽ tốt, ngay cả thống khổ trên người tôi cũng sẽ tốt hơn..."
"Nếu tôi mặc kệ chính mình tiếp tục sa vào những ảo tưởng không đáng tin cậy này, như vậy đừng nói thân thể không tốt, thái dương ngày hôm sau tôi cũng đừng mong trông thấy.
Trên thực tế, khi tôi chân chính nghênh đón ngày hôm sau, đúng là thời khắc một vòng quá khứ. Khi ánh sáng mặt trời chíu rọi trong mắt, tôi đột nhiên tỉnh ngộ, phác giác một vòng quá khứ vẫn luôn ở trong giấc mộng trắng bệch, ảo tưởng 'người một nhà' có thể cứu vớt tôi khỏi nước lửa, ngay cả hạn truyền máu tôi cũng không đi đúng.
Tôi nhìn gối đầu bị nhuộm đỏ, chậm rãi bò xuống khỏi giường, qua loa chải đầu rửa mặt sau đó mặc quần áo bước ra cửa."
"Tôi không đi cửa hàng chỉ ở xung quanh dạo một vòng, sau đó đi đến văn phòng phẩm cạnh trường tiểu học tùy tay mua một cuốn sổ nhật ký.
Một khoảng thời gian không viết chữ, tôi bây giờ cầm bút tay cũng run đến lợi hại, xiêu xiêu vẹo vẹo, chữ viết giống như giun bò trên giấy, so với khi nhỏ luyện chữ còn khó coi hơn.
Nhớ khi đó, chú Hai thường xuyên giám sát tôi luyện chữ, tôi luyện tới nổi phiền chán, quăng bút thẳng xuống nền đất, tức giận mà nói học cái này có lợi ích gì. Chú Hai nhặt bút thả lại trên tay tôi, chậm rì rì nói cũng không có gì, nhưng luyện chữ tốt rồi nó liền trở thành một bộ phận của con, cả đời cũng ném không được. Đến lúc mà con vứt bỏ nó, con ấy cũng sắp đến lúc phải đi rồi. Nhớ tới những lời này của chú Hai, tôi nhịn không được rùng mình một cái, hiện tại tôi vứt bỏ nó, không phải chính là..."
"Trong trường học vang lên âm thanh thể dục giữa giờ, tôi đứng cách một vách tường nhìn những bóng người mông lung đó, liều mạng hồi tưởng quá khứ hồi tiểu học của mình.
Nhưng rồi tôi phát hiện bản thân cái gì cũng không nghĩ ra, khi đó tôi ở trường học làm cái gì? Giống như bọn họ ở trong sân thể dục chạy bộ sau đó trở về phòng học đọc sách ư?
Đúng rồi, tôi lúc ấy hình như có một người bạn tốt, cũng là con trai, gọi là, gọi là... Dương? Hình như gọi là cái gì đó Dương?"
"Về đến nhà, trong phòng vẫn an tĩnh như vậy, tôi đến đứng trước tấm gương ở nhà vệ sinh nửa ngày, cùng người trong gương nói vài lời, đem toàn bộ quá khứ mà tôi cất giữ nói ra với 'người' trong gương.
Tôi nhìn biểu tình không ngừng biến hóa trên gương mặt tái nhợt của hắn, trong lòng một mảnh trống rỗng.
Tôi cười, hắn cũng cười, tôi nhíu mày, giữa mày hắn cũng đồng dạng xuất hiện biến hóa.
Tôi vẫn luôn nói không ngừng, chịu đựng không nổi nữa thì dựa vào tường nghỉ ngơi một lúc, sau đó lại ngẩng đầu nói tiếp. Hắn nói cùng tôi, đồng thời cũng nghe tôi nói. Cuối cùng, chúng tôi cùng nhau ôm đầu khóc nức nở.
Tôi đột nhiên hiểu rõ, giả tưởng 'người một nhà' căn bản không hề tồn tại, hắn là bản thân tôi, cũng chỉ có thể là bản thân tôi."
"Tôi chỉ có thể nói với bản thân tôi. Ngày hôm sau, tôi đem toàn bộ quá khứ viết xuống, có khi viết từ lúc bắt đầu, từ khi Răng Vàng tìm đến cửa; có đôi khi lại chỉ viết hai ba ấn tượng đặt biệt khắc sâu, tỷ như trước Thanh Đồng môn, y... Chỉ là mấy thứ này không có một thứ nào giữ được, lần thứ nhất viết đến khó coi, lần thứ hai trước sau không yên tâm viết. Vì thế viết được một chút lại dừng lại, không ngừng lui tới kiểm tra, sau đó xé xuống viết một lần nữa.
Tôi giống như bênh nhân mắc chứng ám ảnh cưỡng chế*, dùng loại hoạt động không hề có ý nghĩa thêm vào hành trình tử vong của mình."
*Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD): Là một bệnh lý thần kinh liên quan đến suy nghĩ và hành vi của người bệnh. Đây là một chứng bệnh tâm lý và phổ biến dưới nhiều nhiều dạng khác nhau. Người bệnh mắc chứng OCD thường có những hành vi, suy nghĩ lặp đi lặp lại một cách vô nghĩa để giảm bớt căng thẳng hay lo âu. Về lâu dài, OCD sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của người bệnh cũng như mọi người xung quanh.
"Ngẫu nhiên trong những lúc gió đêm lặng lẽ thổi, ngọn lửa dục vọng được nói sẽ thiêu đốt tôi, làm tôi mất ngủ, sau đó sẽ lại lục lạo bút ký, ông nội, chú Ba, Trần Văn Cẩm, còn có bản thân tôi.
Tôi dò từng chữ mà đọc, từng hàng mà xem, đôi mắt lướt qua từng văn tự quen thuộc dần dần đi xuống, tựa như cùng bọn họ tiến hành đối thoại, sau đó ngọn lửa trong lòng sẽ chậm rãi diệu xuống. Chỉ có lúc này, tôi mới mơ hồ tìm được cảm giác bản thân tồn tại, sờ soạng được vị trí của bản thân trên thế giới."
"Chúng tôi là đồng bạn, là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, chúng tôi bị vận mệnh trói buộc lại bên nhau, từng người tìm về từ những con đường khác nhau.
Con đường đó muôn ngàn vất vả, chợt cao chợt thấp, cuối cùng thông hướng vào địa ngục.
Nhớ năm đó, tôi ở trong đáy lòng sâu thẳm thương hại bọn họ, cảm thấy bọn họ đối mặt với uy hiếp thi hóa trong lòng có biết bao khủng hoảng, tựa như bị bầy sói điên cuồng đuổi theo, liều mạng tìm kiếm con đường giải thoát. Song kết quả cuối cùng lại là tôi so với tất cả còn thảm hơn, bọn họ tốt xấu gì cũng biết mình vì sao biến thành như vậy, tốt xấu gì còn có người bình thường an ổn sống hơn 20 năm, mà tôi ngay cả 10 năm cũng không đợi được.
Cho dù người bị thi hóa, tựa hồ còn hạnh phúc hơn tôi.
Giống như Hoắc Linh, cô ta không có ký ức, không có ý thức, không biết mình đã biến thành quái vật. Nhưng mà tôi có, tôi phải trơ mắt nhìn bản thân từng bước hướng về tử vong được định sẳn, hơn nữa, tôi lúc chết nhất định sẽ rất mất mặt."
"A, bất tri bất giác lại nói lung tung rồi, người sắp chết chính là như vậy. Hận không thể đem mấy chuyện lông gà vỏ tỏi viết hết ra, nhưng khi thật sự viết xuống rồi, lại thấy thế nào cũng nhìn không vừa mắt. Thôi, tôi cũng không sửa nữa, nên trở lại vấn đề chính.
Sau khi nói xong câu chuyện xưa với Lộc tiên sinh, tôi cảm thấy khắp người nhẹ nhàng hẳn đi, tinh thần sắc mặt đều tốt lên không ít. Vì vậy mỗi ngày tôi sẽ đến cửa hàng ngồi một lúc, Lộc tiện sinh cũng đến vào mỗi ngày, nhưng ngồi không lâu thì chào tạm biệt rời đi.
Lúc hắn ở đây không hề nói chuyện, luôn là bộ dạng trầm tư, có đôi khi thì nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt kia như muốn xẻo thịt tôi ăn một miếng, làm lông mao cả người tôi dựng hết lên. Đương nhiên tôi tin Lộc tiên sinh không có ác ý, kể cả có ác ý thật thì tôi bây giờ chính là gỗ mục, muốn xẻo thì xẻo thôi."
"Hôm nay Lộc tiên sinh đến sớm đi cũng sớm, không đến giữa trưa người đã đi mất. Vương Minh ra ngoài làm việc tạm thời không thể trở về, tôi ngây người nhàm chán mà thân thể thì cũng mệt, rất mau liền mơ màng sắp ngủ, vừa mới nhắm mắt lại đột nhiên nghe được bên cửa có tiếng vang.
Vương Minh trở lại, phía sau hình như còn mang theo một người. Tôi chỉ cho là khách hàng đến cửa, giãy giụa đứng lên tiếp đón, kết quả khi người này hoàn toàn đến gần, cùng tôi mặt đối mặt, ngay tức khắc tôi sửng sờ."
"Người này từ ánh nắng xán lạn ngoài cửa đi ra, bước vào cửa hàng âm u của tôi, mang theo ánh nắng tràn vào. Đôi mắt tôi trừng lớn, trong đó bắn ra mũi nhọn không thể tin tưởng, trái tim cũng ngừng nhảy nhót trong một giây đồng hồ── tôi cho rằng tôi đã nhìn thấy y trở lại."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro