Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18

Edit by Cam

Rất nhiều thời điểm nhìn những người phàm đó, từ tận xương cốt Muộn Du Bình sẽ cảm thấy bi thương và bất đắc dĩ.

Y nhớ đến từng cây đại thụ đã ngã xuống, lòng lò nóng hổi nghi ngút khói đen, những cái "cương" hữu danh vô thực, còn có khắp nơi nạn đói cận kề. Y nhìn một màn này, cảm giác đã từng buồn cười, từng sợ hãi, cũng vì những thống khổ của người trong cuộc.

Thời điểm Trương Khởi Linh vừa kế nhiệm Trương gia, y đã hỏi người tiền nhiệm, chúng ta vì sao phải nhường nhịn "Nó" như vậy?

Trương Khởi Linh tiền nhiệm nhìn y, ánh mắt cơ trí nhưng tràn đầy mỏi mệt thật bình tĩnh, người đó không trực tiếp trả lời Muộn Du Bình, chỉ nói một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu rõ, ngươi nhìn thấy thì sẽ hiểu.

Sau đó y thật sự hiểu được, khi mà không còn bị thất hồn chứng bắt ép, cũng không cần đầu nhập vào những ngày tháng của chức trách vận mệnh. Y dành rất nhiều thời gian chu du trên mảnh trời đất này, nhìn nhân gian cuồng nhiệt sinh sôi, cả tuyệt vọng và tử vong trên mảnh đất này.

Có lẽ thật sự khi bước đến cái chết, bọn họ mới có thể biết được cái gì là giá trị chân chính và ý nghĩa. Nhưng có càng nhiều người thẳng đến khi chết cũng không rõ được điều này.

Từng có đoạn thời gian, Muộn Du Bình đối với xã hội loại người ôm chặt lạnh nhạt, y cảm thấy có lẽ người chính là như vậy, đã không còn đặc biệt xuất sắc, cũng khó có thể chuyên tâm và nhiệt tình. Bọn họ chính là loại sinh vật bình thường hay thậm chí thấp kém, tầm thường mà sinh ra sau đó mê mang mà chết đi. Tuy rằng xác thật không có lựa chọn nào khác, nhưng chính mình thế nhưng sẽ đem chức trách phó thác lên người bọn họ, thật sự là chẳng ra làm sao.

Sau lại, loại ý nghĩ này dần dần phai nhạt, bởi vì y thấy được càng nhiều diện mạo khác biệt được phô bày ra bên ngoài, cá tính bắt đầu thay đổi, rất nhiều người tâm tư phức tạp giống như sao trời thay nhau tỏa sáng, khó có thể thấy rõ, càng không cách nào hình dung. Nó làm xấu xí càng xấu xí, tốt đẹp càng tốt đẹp, mà nhiều hơn là những bình phàm giản dị, từ đấy phô bày giá trị bản thân.

Lúc này, Muộn Du Bình mới chân chính ý thức được bản thân thành thục.

Mỗi người đều có một quá trình thành thục của mình, cùng với kiến thức đã trải qua, mặc kệ y có được thủ đoạn đảo đấu tinh diệu thế nào cũng không lảng tránh vấn đề này, càng chạy không thoát điều hiển nhiên này. Y bắt đầu hiểu rõ giá trị và vị trí của thiện ác xấu đẹp, cường ngạnh muốn phân chia giới hạn, hoặc cưỡng bách một ai phát triển như lý tưởng trong lòng mình, kỳ thật không hề có ý nghĩa.

Sau đó... Sau đó, lúc y hoàn toàn thành thục, có thể thản nhiên đối mặt với vận mệnh gia tộc và đủ mọi cực khổ cá nhân, y gặp Ngô Tà. So với số ít người khác biệt y từng gặp thì Ngô Tà rất đặc biệt, ngay cả y cũng không thể nói chính xác điểm khác biệt đó hay nó khác nhau đến mức nào, nhưng những điều khác biệt ấy tạo thành "Ngô Tà", cũng đem Ngô Tà khắc sâu dưới đáy lòng y, nhớ mãi không quên.

Con người gặp nhau, hiểu nhau, rất nhiều thời điểm là nhờ vào thiên thời địa lợi nhân hòa, nếu y ở giai đoạn khác gặp được Ngô Tà, có lẽ sẽ không giống hiện giờ, đem một người bình thường đặt ở đáy lòng mà nhớ mãi không quên. Chính vận mệnh đã an bày bọn họ giờ phút này gặp nhau, hơn nữa để bọn họ buộc chặt ở nơi đó.

Hội nghị kéo dài đến giữa trưa, những người tham dự đều cáo lui, người chờ ở bên ngoài cũng dần tan hết. Muộn Du Bình rời khỏi thính đường đi vào nội viện. Một ít người hoặc ngồi hoặc đứng, ở trong nội viện tốp năm tốp ba chuyện trò, có người thấy y đi qua liền cung kính gật đầu một cái, hoặc là lên tiếng gọi, còn có người thỉnh thoảng nhìn về phía y, sợ mình bỏ lỡ mệnh lệnh của y.

Muộn Du Bình tùy ý tản bộ, trong lòng vẫn nghĩ về cuộc thảo luận vừa rồi, thuận tiện đánh giá chung quanh. Đây là thói quen y hình thành trong tháng năm lữ hành dài đằng đẵng, bất động thanh sắc đánh giá xung quanh, bao gồm hoàn cảnh và con người.

Y nhìn một vòng, đột nhiên chú ý đến bên chân tường đứng một người.

Một thiếu niên xa lạ lẻ loi đứng ở chân tường, cậu ta khoanh tay trước ngực ôm lấy bả vai, cả người toát ra một loại tư thái không sao tả được, thoảng nét lạnh lùng cô tịch. Tựa hồ cậu ta đối với mọi thứ xung quanh đều không để tâm, chỉ ngẫu nhiên sẽ liếc mắt nhìn về phía y, sau đó nhanh chóng quay đầu đi.

Muộn Du Bình dừng bước chân lại, ánh mắt lướt qua vài người nhẹ nhàng đáp trên khuôn mặt thiếu niên. Trên mặt cậu ta còn mang theo nét trẻ con, hình dáng ban đầu giống như đại đa số người Trương gia, cao gầy lại đơn bạc, vì dáng người cao nên so ra có phần gầy yếu nhưng cốt cách thoạt nhìn vẫn rất xuất sắc.

Giờ phút này, thiếu niên hơi nhăn mày, ánh mắt thâm thúy lóe lên, đôi môi dưới cái mũi cao thẳng mấp máy, tựa hồ đang vì chuyện gì đó mà không quá vui vẻ.

Khó hiểu, Muộn Du Bình nhớ về khoảng thời gian niên thiếu của mình. Khi đó, y xem như là một nửa cô nhi, xen vào gia tộc trong khoảng thời gian bọn họ chia bè phái, không người quan tâm, không ai hỏi han, ngẫu nhiên còn nhận được vài cái nhìn xem thường của người khác. Song y đối với điều đó hoàn toàn không để trong lòng, khi còn rất nhỏ y đã có thói quen ngửa đầu nhìn trời, cúi đầu tự xét, cơ hồ không có dục vọng muốn cùng người khác câu thông. Trương Hải Khách năm đó không hề có ác ý, chỉ xuất phát từ tò mò cùng quan tâm cũng bị y bỏ lơ rất nhiều năm.

Thiếu niên này hiển nhiên khác với y năm đó, nhưng cậu ta làm y sinh ra hồi ức về bản thân.

Đột nhiên, thiếu niên kia quay đầu nhìn tới, một lần nữa nhìn thoáng qua Muộn Du Bình, trong ánh mắt đặt biệt có tinh thần.

Muộn Du Bình nhìn đôi mắt cậu ta, trong lòng đột nhiên có cảm giác kỳ lạ. Ánh mắt thiếu niên bừng bừng sinh khí như ánh mặt trời, nhưng cũng ôn nhuận như hoa dưới trăng, càng có một loại không chịu thua dai dẳng.

Bản thân y tuy nói là tộc trưởng song trong nhiều năm chưa từng về nhà, so với Trương Khởi Linh lúc trước càng thêm thần bí, nhưng dưới ánh nhìn của thiếu niên không hề có sợ hãi hoặc nịnh nọt, phảng phất còn như đang nói "Ngươi thì có gì đặc biệt hơn người đâu".

Điều này làm cho y nghĩ đến Ngô Tà.

Thật kỳ lạ, thiếu niên này đã có thể làm y nhớ đến bản thân năm đó, trong ánh mắt lại như hiện lên nhiệt tình không sợ trời không sợ đất của Ngô Tà. Đại khái, đây chính là duyên phận nhỉ?

Muộn Du Bình nhấc chân đi về phía thiếu niên, sau đó dừng lại trước mặt cậu ta.

"Nhóc thuộc nhà ai?" Y nghĩ đứa nhỏ này đại khái là hậu bối của một vị nào đó trong bổn gia hoặc phân gia.

Theo y đến gần, thiếu niên không thể tránh đi trở nên khẩn trương, nhìn ra được có vẻ vô cùng muốn chạy trốn nhưng vì y là tộc trưởng mà không dám chạy, thế nên bĩu môi, cúi đầu âm thanh buồn buồn đáp: "Trương gia."

Trương gia. Nghe được câu trả lời này trong lòng Muộn Du Bình liền hiểu rõ, hóa ra là cô nhi. Theo quy củ của Trương gia, nếu có cha mẹ hoặc thân thích trông nôm, khi bị hỏi lai lịch thì báo thân phận cùng vị trí trong tộc. Chỉ có cô nhi không người nuôi dưỡng khi được hỏi, mới tự xưng là Trương gia.

"Đã phóng dã*?"

*Những đứa trẻ Trương gia từ nhỏ đã phải chịu sự huấn luyện vô cùng khắc nghiệt, đối với sức chịu đựng cùng thân thủ đều có những yêu cầu nghiêm ngặt. Mười lăm tuổi là một vòng khảo nghiệm vô cùng quan trọng của chúng, bởi vì qua năm mười lăm tuổi những đứa trẻ Trương gia có thể tự mình đi tìm cổ mộ, tìm thanh danh cho chính mình. Trương gia gọi việc làm này là phóng dã. Đạo Mộ Bút Ký - Tàng Hải Hoa 1 - Chương 43.

Thiếu niên sửng sốt, lắc đầu, thanh âm càng thấp: "Không có tư cách đi."

Muộn Du Bình ừ một tiếng, yên lặng đánh giá đứa nhỏ này. Nhìn kỹ mới phát hiện, kỳ thật gọi cậu ta là thiếu niên có hơi miễn cưỡng, đứa trẻ này vẫn còn nằm giữa thời kỳ thiếu niên và trẻ con, cùng với "phóng dã" mà y nói đến có vẻ hơi vượt quá quy định và hà khắc.

Trương gia trải qua ngàn lần đổi mới, trăm năm qua tựa hồ chỉ có mình y là ở chưa đầy 15 tuổi tham gia qua phóng dã, đó là tình huống đặc thù, nhưng cũng không thể vì thế mà suy xét. Đứa nhỏ này không người chăm sóc, tự nhiên không có người an bài chuyện phóng dã cho cậu ta, chỉ sợ vừa bước vào đã bị loại khỏi.

"Đưa tay cho ta xem." Không đợi thiếu niên đồng ý, Muộn Du Bình đã kéo tay cậu ta nhìn kỹ gân cốt, rồi niết đầu vai cậu ta, cảm thụ độ mềm dẻo của cánh tay và lực độ, cuối cùng là sờ sờ đầu cậu ta.

Thiếu niên bị động tác của y làm cho không biết phản ứng thế nào, cả người căng chặt, càng ngày càng khẩn trương, giống như một người luôn ẩn mình trong góc tối đột ngột bị kéo ra dưới ánh mặt trời, từ đầu đến chân đều kêu la không thích ứng. Ngay khi tay Muộn Du Bình đưa tới trên đầu cậu ta, cậu ta dứt khoát cắn chặt răng, mặc kệ thân phận tộc trưởng gì đó mà đem tay y gạt ra, cũng tràn ngập phòng bị nhìn thẳng vào y.

Động tác đại bất kính này tức khắc chọc cho mọi người đang vây xem kinh ngạc cảm thán, sôi nổi nói thầm đứa nhỏ này quá không hiểu chuyện, làm sao có thể vô lễ với tộc trưởng như thế?

Quả nhiên là không có cha mẹ giáo dưỡng, một chút quy củ cũng không biết.

Dưới lời nói châu đầu ghé tai của mọi người, Muộn Du Bình ngược lại cười rộ lên. Giống, thật giống. Đứa nhỏ này rất giống y, bất luận là tính cảnh giác hay là không thèm mượn cớ che đậy bản tâm. Muộn Du Bình tự nhận mình không phải loại người dối trá, y chỉ là lười ứng phó, không thèm đáp lại── nếu ngươi cũng như y đi qua con đường xa xôi khúc chiết, ngươi cũng sẽ giống như y trở nên đạm bạc bình thản── nhưng ở trong lòng y, cái gì là thiện, cái gì là ác, con đường phải đi, xưa nay đều rõ ràng minh bạch.

Trong nháy mắt ngắn ngủi, y đột nhiên hạ quyết tâm, nếu đứa trẻ này không ai cần đến vậy y sẽ nhận nó, dù sao... Y hơn phân nửa sẽ không có hậu duệ.

Trước mắt phảng phất xẹt qua một bóng người, vóc người xấp xỉ với y, khuôn mặt tuấn lãng trẻ tuổi, đôi mắt dịu dàng sáng sủa yên lặng chăm chú nhìn y.

"Nhóc sau này đi theo ta, tên gọi là gì?"

Người vây xem từng trận xôn xao, rất nhiều người phát ra âm thanh cảm thán không thể tin nổi. Gương mặt thiếu niên trong nháy mắt cũng trở nên đỏ ửng, sau đó nhăn mặt lại, trong đầu giống như bị tiếng sét nổ qua.

Cậu ta là đứa trẻ không ai cần trong gia tộc, chưa từng có ai nhìn đến một cái, ngẫu nhiên nhìn đến cũng tuyệt đối không có tâm tư đi tìm tòi nghiên cứu tiềm năng của cậu, khai quật tương lai rộng mở của cậu. Cậu ta phảng phất như cỏ dại mộc trên mảnh đất hoang, cậu ta đi đến đây vào ngày hôm nay cũng chỉ bởi vì tò mò, tựa như mỗi một đứa trẻ con thật sự hay thiếu niên giở tính trẻ con, tò mò vị tộc trưởng thần bí trông như thế nào. Cậu ta hoàn toàn không nghĩ đến vận mệnh mình sẽ thay đổi nhanh như vậy, mãnh liệt như vậy, vì thế cậu ta theo bản năng lùi bước, nhưng một lần nửa được tộc trưởng lấn tới siết chặt cánh tay, giãy cũng không buông.

Cậu ta cơ hồ muốn khóc lên, cả người vặn vẹo, run rẩy nói: "Tôi... Tôi không đi."

Âm thanh của cậu ta bị những tiếng thì thầm bốn phía bao phủ, chỉ có Muộn Du Bình là nghe thấy, nhưng y cũng xem như không nghe, kéo đứa nhỏ đi mất. Mặt y vẫn không có biểu tình gì, trong lòng ngược lại rất vui vẻ, rất cao hứng, y nghĩ mình đã nhặt được một bảo bối, chỉ cần cẩn thận bồi dưỡng tuyệt đối sẽ trở thành một người thừa kế xuất sắc.

Y còn nghĩ, chờ đến khi mọi chuyện kết thúc, khi gặp Ngô Tà rồi, nếu Ngô Tà nói ra câu nói mà y nghĩ, y sẽ cùng Ngô Tà nói mình nuôi một đứa con trai, sau đó nhìn bộ dáng nổi trận lôi đình của Ngô Tà, sau đó y sẽ công bố đáp án: Nhận nuôi, giống tôi, cũng giống cậu.

Đáng tiếc trên phương diện tình cảm Ngô Tà còn chưa thông suốt, đến giờ phút cuối cùng khi hai người cáo biệt cũng không thể nói ra câu nói kia, vì thế Muộn Du Bình cũng không đề cập.

Tất cả thứ này, đều là chuyện của rất lâu rất lâu trước kia.

Gió trở nên lớn hơn, kèm theo mưa lạnh nhè nhẹ từ giữa khe hở cửa sổ tiến vào, thổi loạn mái tóc của Muộn Du Bình, còn có một ít rơi xuống gương mặt ngủ say của Ngô Tà. Muộn Du Bình đứng dậy đóng cửa sổ lại, phát giác lúc này đã là hoàng hôn, thái dương mông muội hướng về phía tây chìm xuống. Một nửa hình dạng đã chìm vào lòng biển, ánh sáng phản chiếu lên mặt biển bàn bạc một lớp vàng kim, không trung thảm đạm lộ ra một ít màu sắc.

Bất tri bất giác, y đã nhìn Ngô Tà trầm tư lâu như vậy.

Ngô Tà...

Đứng ở bên cửa sổ một lát, Muộn Du Bình trở lại mép giường ngồi xuống che đi ánh sáng mông lung, để vầng sáng nhu hòa như nước chảy bảo vệ xung quanh Ngô Tà. Y nhìn gương mặt Ngô Tà, nhìn miệng vết thương đã bắt đầu khép miệng, những miệng vết thương nhỏ trên gương mặt trơn bóng càng có vẻ chân thật, càng có mùi vị con người, cũng càng giống Ngô Tà trong trí nhớ của y.

Muộn Du Bình cũng không thích Ngô Tà bị thương, nhưng ở khoảng thời gian đã qua, khi mà bọn họ đồng hành cùng nhau đại đa số thời điểm Ngô Tà đều bị thương, cũng giống như y. Cứ so với người thường, Ngô Tà đã thập phần lợi hại, chẳng qua, cuộc mạo hiểm của bọn họ chưa bao giờ mở ra với người bình thường. Bởi vậy, Muộn Du Bình thường xuyên không giấu vết mà trợ giúp cũng như bảo hộ Ngô Tà. Tận lực làm nhẹ những vết thương trên thân thể phàm tục của cậu, cũng dừng lại ngắn ngủi một chút.

Chỉ là y không nghĩ tới, Ngô Tà chung quy vẫn phải chịu lấy vết thương nặng nề nhất, vết thương này chậm rãi phát sinh ở chỗ sâu nhất trong thân thể cậu, dần dần chiếm cứ sinh mệnh ngắn ngủi của cậu, cuối cùng thậm chí làm cậu mở ra một hành trình tử vong không biết trước.

Muộn Du Bình cho rằng, ở thế gian rườm rà rối ren, ở Trương gia, ở Lão Cửu Môn, cùng với vận mệnh của các loại trái phải cá nhân. Y ít nhất có thể bảo hộ Ngô Tà chu toàn, che chở trái tim và nhận thức của cậu, y phải độc lập đối mặt đủ loại bố cục trong quá khứ của gia tộc, lại không nghĩ rằng...

Kỳ thật, y đến bảo hộ Ngô Tà thân thể khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi cũng không làm được.

Muộn Du Bình chăm chú ngắm nhìn Ngô Tà đang hôn mê, sóng mắt tràn ngập nhu tình. Cuối cùng, y rốt cuộc chậm rãi cúi người xuống, từng chút từng chút, thật cẩn thận đặt môi trên vầng trán hơi lạnh của Ngô Tà.

Toàn bộ không gian tựa hồ đều theo trái tim y, động tác của y, phát ra một tiếng thở dài.

Ngô Tà của y...

Thanh niên đứng ở cửa phòng, do dự không biết có nên đi vào hay không. Cậu ta không phải không biết những gánh nặng đau đớn đầy kịch liệt trong lòng dưỡng phụ, nhưng chuyện này... Chuyện này chung quy vẫn cần có người hoàn thành.

Mà phương thức cậu ta lựa chọn, có lẽ là con đường tốt nhất.

Gõ cửa bước vào, Muộn Du Bình ngẩng đầu nhìn con nuôi, không nói gì. Nhất thời thanh niên cũng không mở miệng, cậu ta biết tộc trưởng không muốn quấy rầy Ngô Tà nghĩ ngơi, cũng không hy vọng có người phá hủy khoảng thời gian khó có được của bọn họ, nhưng mà...

🍊: Đến đây rồi nhưng người thanh niên của chúng ta vẫn chưa có tên gọi chính thức 🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro