Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

Edit by Cam

Hắn quỳ rạp trên nền đất trong đầu không suy nghĩ gì nữa, hắn xem như bản thân đã chết, hắn quả thật cũng đã chết.

Ngắn ngủi vài phút, trong phòng lại xảy ra biến hóa. Ngô Tà trông thấy một mặt vách tường trong đó biến thành trong suốt, sau đó, sau đó... Sau đó vách tường biến mất và người kia xuất hiện.

Muộn Du Bình đứng ở nơi đó, trên mặt không mang cảm xúc nhìn hắn.

"Là anh..." Nháy mắt khi Ngô Tà trông thấy y cả người lặp tức trở nên căng thẳng, phẫn nộ, oán độc, không cam lòng, mong muốn trả thù, đủ mọi loại cảm xúc bành trướng như một cái lồng giam vây hắn trong đó. Nhưng lồng giam ấy lại chứa đầy nhu tình ôn hòa cùng nổi tưởng niệm khắc cốt. Cảm xúc mâu thuẫn lắp đầy Ngô Tà, mà ngọn lửa ngủ say trong cơ thể dần rục rịch tỉnh giấc thâu tóm lấy hắn, cho hắn một loại sức mạnh khác, để hắn đứng lên, vững vàng đứng dưới áp lực cực lớn. Hắn run rẩy thẳng lưng, gắt gao nhìn vào đôi mắt của Muộn Du Bình.

Ngô Tà cười, từng câu từng chữ rõ ràng nói: "Tôi không thua, anh rất thất vọng nhỉ?"

Anh rất thất vọng nhỉ?

Mỗi một chữ trong câu nói này đều đủ sức đánh đổ phòng tuyến tinh thần của Muộn Du Bình, ánh mắt không chút gợn sóng của y bỗng nhiên nhấc lên phong ba. Khiến y bước về trước một bước── không biết y đã thao tác cơ quan gì, có lẽ y cái gì cũng không làm, chỉ là vận mệnh tự động thả lỏng xiềng xích trên người bọn họ, đánh vỡ không gian nhìn không được sờ không tới.

Vách tường từng chân thật tồn tại trở nên trong suốt, để Muộn Du Bình tiến vào trong phòng, mà cùng lúc ấy, Ngô Tà nhận thấy áp lực ở mọi ngóc ngách trong căn phòng cũng chợt tiêu vong. Thân thể căng chặt đột ngột mất đi mục tiêu kháng cự, ngay lặp tức mất đi cân bằng ngã về phía trước. Những mệt mỏi miễn cưỡng áp chế hóa thành sóng lớn, hoàn toàn nhấn hắn chìm vào biển sâu.

Ngô Tà cảm giác bản thân ngã vào một cái ôm ấm áp, cái ôm này rắn chắc hữu lực, ấm áp mà kiên định, trong ngực không ngừng truyền đến tiếng tim đập làm người an tâm. Cánh tay ấy hoàn toàn ôm lấy chính mình, làm đầu mình dựa vào cổ y, sau đó Ngô Tà nghe y thấp giọng nỉ non, y nói: 

"Ngô Tà, Ngô Tà của y..."

Tiểu Ca...

Bốn phía thật yên tĩnh, bên trong căn phòng mang tông màu ôn hòa ấm áp, Ngô Tà nằm ở trên giường, chăn đắp kín đến đầu vai. Miệng vết thương trên người hắn đã được xử lý kỹ càng, lành hơn phân nữa. Hắn ngủ rất sâu, cơ hồ không phát hiện được tiếng hít thở. Gương mặt ở dưới ánh sáng ấm áp lộ ra chút hồng hào, nhưng so với đại đa số người thì vẫn tái nhợt vô cùng.

Muộn Du Bình ngồi ở mép giường, lẳng lặng nhìn ngắm Ngô Tà trong lúc hôn mê. Một lát sau, y vươn tay, tựa hồ muốn sờ sờ trán Ngô Tà. Khi ngón tay sắp chạm vào làn da, y dừng lại, do dự dừng trên không trung vài giây cuối cùng vẫn chậm rãi thu về, ánh mắt dao động càng thêm trầm tĩnh. 

Tình huống của Ngô Tà vẫn khó kết luận như cũ, giống như khoảng thời gian bình minh hay chiều tà vậy, luôn là chìm ở không trung nửa sáng nửa tối. Lần thử nghiệm kinh tâm động phách vừa rồi đã chứng minh hắn không phải bánh tông, nhưng cũng gần như thế.

Muộn Du Bình có thể xác định Ngô Tà khác với các loại quái vật dưới mộ địa mà bọn họ quen thuộc, nếu không có người chủ động công kích hắn thì hắn tuyệt đối không thương tổn đối phương. Hắn cũng không có dục vọng thấy máu, tuy ở dưới dòng khí ăn mòn lâu dài nhưng hắn vẫn giữ được bình tĩnh, đổi lại bánh tông khác thì đã sớm phát cuồng.

Con nuôi sửa sang lại kết quả báo cáo ban đầu của Ngô Tà khi ra ngoài, báo cáo chiếu trên tường, lập lòe như sao trời về đêm.

Vì bảo hộ rừng mưa từng một lần kề bên bờ vực tiêu vong, ở thời đại này rất ít các chế phẩm từ giấy. Thư tịch và các loại tin tức đều lấy phương thức càng nhanh càng tiện tiếp cận người dùng, chỉ có ở một số nơi ít người mới còn giữ lại thói quen đọc thư giấy, mà các loại sách vở giấy tờ tùy thân, cũng dần dần trở thành nghệ thuật hoặc thậm chí là bộ phận xa xỉ.

Muộn Du Bình nhớ rõ khi bản thân còn nhỏ, việc chặt cây cối không phải vấn đề quá quan trọng, tựa hồ cây cối sinh ra chính là để con người chặt bỏ, hoặc làm củi đốt, hoặc làm lương thực.

Trương gia cũng từng thiêu hết một dãy rừng nguyên sinh trong núi để dựng nên cổ lâu Trương gia bồi dưỡng lương tài về sau. Nhưng trong tổ huấn của Trương gia, đối với việc khai phá tự nhiên phải có tiết chế, bọn họ đốt một tòa núi, nhưng tuyệt đối không đốt sạch. Càng sẽ không cố ý xây dựng cổ lâu xa hoa hoành tráng, vì nó vừa không thực dụng còn có khả năng mang đến tai họa. Cho nên về sau, khi mà trên dưới khắp nơi đều điên cuồng chặt phá cây rừng vọng tưởng nhảy vọt bước vào thời đại hạnh phúc, y đã từng thực sự hoang mang.

Y nhìn từng cái cây lặng lẽ sinh trưởng trăm năm trở thành bó củi bị những bàn tay to lớn cầm rìu chém đổ, ầm ầm ném đi, từng cây từng đám lăn đến dưới chân núi, sau đó dùng những dòng nước nguyên thủy nhất đưa đi. Một ít trở thành kiến trúc, một ít bị đưa vào lò lửa, hóa thành khói đen cuồn cuộn. Kéo ống tay áo, một nhóm người mặt mài đỏ bừng đứng quanh lò lửa khí thế ngất trời, bọn họ nói với y: Đây là luyện cương*.

*Nói về sự kiện "Đại nhảy vọt" của Cộng hòa nhân dân Trung Hoa do Mao Trạch Đông chủ trương. Mao cho rằng sản xuất lúa gạo và thép như cột trụ chính của phát triển kinh tế. Vì thế ở thời kỳ đó, Mao khuyến khích thiết lặp lò nung thép sân vườn loại nhỏ ở mỗi xã và khu phố. Để cung cấp nhiên liệu cho các lò nung, cây rừng bị chặt phá bừa bãi, gây thiệt hại rất lớn cho môi trường thiên nhiên. Tình trạng phá nhà cửa, bàn ghế để lấy củi cho lò nung cũng diễn ra khắp nơi. Đại nhảy vọt và những thiên tai năm đó đã gây nên nạn đói khiến hàng triệu người chết đói cũng như mất tích, đồng thời làm cho nền kinh tế non trẻ của Trung Quốc chững lại hàng chục năm sau đó.

Nhưng mà, cái thời đại kia, khi Muộn Du Bình du hành khắp Thần Châu, y không nhìn đến gì cả, y chỉ trông thấy từng mảng rừng cây hóa thành bụi bặm. Mà những gương mặt gay đỏ hữu lực bị bụi bặm bám đầy trở nên tiều tụy, sau cùng không còn sức lực nữa, liền nói không có tinh thần, bởi vì đói. Mà khi đó, cũng chưa thay đổi được gì.

Trừ bỏ biến thành khói đặc và tàn tro, có những khối gỗ may mắn hơn trở thành kiến trúc, nhưng lịch sử về sứ mệnh của chúng cũng mau chóng bước vào hồi kết.

Từ rất lâu sau thời đại kia, tần suất phá hủy và xây dựng cao hơn rất nhiều, rất nhiều đồ vật tựa hồ mới dựng xong, lại nhanh chóng bị phá hủy.

Muộn Du Bình nhìn thấy rất nhiều những kiến trúc không hề thua kém Trương gia cổ lâu, thậm chí là huy hoàng to lớn hơn, chúng trong âm thầm tồn tại. Những kiến trúc đó phần lớn đều rất tốt, hẳn là giống như Trương gia cổ lâu sừng sửng trăm năm thậm chí là mấy trăm năm, chính là không một tòa nào trong chúng nó được bảo tồn.

Rất nhiều thời điểm, chúng bởi vì một câu của "Nó" mà cao cao đứng lên, lại dưới một câu của "Nó" hoặc chúa tể hoặc người giật dây thao túng đẩy ngã.

Yên lặng thở dài, Muộn Du Bình thu hồi suy nghĩ, y nhìn phong cảnh hoang vắng ngoài cửa sổ, không trung vẫn là một màu xám ngắt, gió thổi mạnh, ước chừng đêm nay sẽ có tuyết rơi, phòng cần chỉnh ấm lên một chút.

Ngô Tà đã hôn mê mấy giờ đồng hồ nhưng chưa có dấu hiệu tỉnh lại, y không định đánh thức hắn, để hắn nghỉ thêm một chút.

Con nuôi báo cáo kỹ càng tình huống hiện tại của Ngô Tà, cũng đưa ra bước xử lý tiếp theo, những nội dung đó y đều tán thành, cũng một lần nữa khẳng định năng lực của con nuôi. Lại nói tiếp, đứa nhỏ này── cậu ta hiện tại đã không thể gọi là đứa nhỏ, bình tĩnh quyết đoán, có trách nhiệm, tâm tư cũng kín đáo và thủ đoạn không cực đoan.

Con nuôi y đã sớm thành thục cường đại, thậm chí đủ sức để đem trọng trách Trương gia phó thác cho cậu ta.

Nhìn gương mặt ngủ say của Ngô Tà, Muộn Du Bình đột nhiên nhớ tới năm đó, nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy đứa nhỏ kia.

Khi ấy Ngô Tà còn chưa rời bỏ thế giới này, ở ngàn dặm ngoài Tây Hồ trông coi cửa hàng nhỏ của cậu.

Lúc đấy, chính mình có việc cần trở lại trong tộc, làm Ngô Tà phát hỏa với mình. Lúc ấy cậu vừa gấp vừa bực, kéo theo vết thương tập tễnh bước đi, cậu lôi kéo y lải nhải nói anh đừng đi, lúc này mới mấy ngày chứ, anh bị trọng thương còn chưa có lành kìa... Nói mãi, Muộn Du Bình nhìn thấy vành mắt đỏ hoe của Ngô Tà, mà cậu hình như vẫn chưa phát hiện ra, cau mày, trong lòng tràn đầy cảm giác lo âu chiếm cứ.

Muộn Du Bình có thể cảm nhận rõ ràng trên người cậu có một loại tình cảm khó nói, y đột nhiên muốn cười, vì thế không để ý Ngô Tà quay người bước đi, điều này giống như ngòi nổ, Ngô Tà xém chút nửa dựng lên liều chết với y. Cậu dừng một chút, chỉ vào y chửi ầm lên, nói Trương Khởi Linh anh muốn đi tìm chết thì mặc kệ anh! Lão tử không muốn thấy mặt anh nữa, hỗn trướng!

Y cõng Ngô Tà, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời Ba Nãi thẳm xanh, gió nhẹ đưa theo hương hoa nhàn nhạt, cũng làm lay động mái tóc y, ý cười lộ khỏi đuôi mắt, y ở trong lòng nói với Ngô Tà: Cậu còn luyến tiếc, chúng ta sẽ gặp lại.

Một năm sau, y thật sự đi gặp Ngô Tà, tuy rằng chỉ vì một hồi từ biệt càng dài lâu hơn.

Y cho rằng đó chỉ là tạm thời.

Trở lại trong tộc, Muồn Du Bình đối mặt với càng nhiều việc phải xử lí hơn. Cũng vào lúc này, y gặp được đứa trẻ kia.

Trong thời gian tụ hợp mấy năm một lần, người Trương gia phân tán khắp nơi, còn có ở các chi nhánh chủ sự trở lại bổn gia.

Rất nhiều sự kiện quan trọng đều sẽ được quyết định trong thương nghị này, y thân là tộc trưởng càng cần phải về đây. Quan trọng nhất chính là về "Nó", âm mưu và gánh nặng gia tộc luôn đè nặng trên đỉnh đầu lúc trước, cũng nên tới thời điểm tan thành mây khói. Mà lần tụ hợp này mục đích chủ yếu chính là đây.

Buổi sáng ngày hôm ấy, Muộn Du Bình cùng vài vị trưởng giả trong tộc── nói là trưởng giả, kỳ thật cũng không phải chỉ toàn lão giả, ít nhất từ tướng mạo thể trạng mà xem xét thì bọn họ hoàn toàn không già chút nào.

Định nghĩa trưởng thành và thanh xuân của Trương gia hoàn toàn khác với thế tục, người khác nhìn thấy một màn này đại khái chỉ thấy rằng đây là tiệc trà của mấy thanh niên, song ở trong Trương gia, đây là một cuộc họp trang nghiêm đến nghẹt thở.

Ở thương nghị này, Muộn Du Bình nghe hai vị trưởng bối nói về việc của "Nó", kết hợp với hiểu biết của y sau mấy năm rèn luyện bên ngoài, bao gồm lần dò thám cổ lâu Trương gia ở Ba Nãi, Ngô Tam Tỉnh làm đại biểu cho Lão Cửu Môn phán đoán ra bên trong có tồn tại dị động nào đó.

Bọn họ là ý tốt, nhưng đã thoát ly ý tốt Trương gia khống chế, khó tránh khỏi chịu những chửi rủa âm thầm cùng với nghi ngờ.

Chúng ta đã quá khoan dung Lão Cửu Môn. Một người bên trên không được lắc đầu, nói với y: Mà ngài lại quá mức tự tác, lớn mật cũng cần có mức độ a tộc trưởng, nếu ngài gặp phải cái gì, trên dưới toàn tộc... Giọng nói người này vô cùng cung kính, nhưng lẫn bên trong cung kính là uyển chuyển phê bình chuyện tùy tiện thăm dò Trương gia cổ lâu ở Ba Nãi.

Muộn Du Bình hơi hơi gật đầu, nói ngài nói đúng, về sau sẽ cẩn trọng hơn. Y không biện giải chuyện thất hồn chứng lúc trước, dù sao mọi người ngồi nơi đây đều đã biết. Y hào phóng thừa nhận bản thân liều lĩnh, đem đề tài này dời đi, cũng tránh cho bọn họ sinh thêm bất mãn với Cửu Môn.

Lão Cửu Môn đích xác có nhiều chỗ không ổn, nhưng bọn họ cùng Trương gia giống nhau, ở dưới thời đại gió nổi mây trôi không ngừng suy sụp, hiện giờ, Cửu Môn từng hô mưa gọi gió một phương, hậu đại còn lại mấy người đâu?

Một mạch của Trương Khải Sơn coi như tuyệt tích.

Bên cạnh Giải gia, Hoắc gia thanh thế thịnh vượng nhưng hậu bối có thể tranh đua thì đếm trên đầu ngón tay.

Giải Vũ Thần không tồi, nhưng sức hắn chỉ có một người, có thể cai quản Giải gia đã là không dễ, muốn giành càng nhiều phát triển hoặc làm chút âm mưu sợ là không được. Huống hồ nghe nói lần này hắn bị thương rất nặng, phỏng chừng không tới một hai năm không hồi phục nổi.

Về phần Hoắc gia, Hoắc Tiên Cô có bản lĩnh, nhưng làm người độc đoán, đối với hậu bối quá mức bên vực người mình dẫn đến mấy người cháu trai đều không dùng được. Vị trí đương gia hơn phân nửa vẫn rơi trên đầu cháu gái. Cô nàng vẫn còn non trẻ, muốn trị vị Hoắc gia quá mức miễn cưỡng, phải rèn luyện thêm nhiều.

Trừ hai nhà này, mấy nhà còn lại của Lão Cửu Môn đều ẩn sâu dưới đáy nước, mạch nước ngầm mãnh liệt, đối mặt Trương gia không dậy nổi sóng to. Ngoài ra còn có Ngô gia, Ngô Nhị Bạch và Ngô Tam Tỉnh của Ngô gia xem như nhân vật có máu mặt, nhưng người kế nhiệm chỉ có Ngô Tà...

A, Ngô Tà.

Dựa vào ghế dựa, Muộn Du Bình một bên nghe mọi người nói chuyện một bên nghĩ tới Ngô Tà. Y đoán, người nọ hiện tại chắc là đang ở trong cửa hàng bên Tây Hồ phát ngốc, có phải là đang nghĩ đến y rồi trộm mắng hai câu hay không? Hơn phân nữa là có, tính cậu là như vậy mà. Không nhịn được, không giấu nổi, không lòng vòng, không xấu xa ác ý, chân thành nhiệt tình, bất khuất...

Tựa như có vô số từ có thể hình dung Ngô Tà rớt xuống, có chút là nghĩa tốt, có chút hơi hơi mang theo nghĩa xấu, nhưng không một từ nào chân chính thuộc về lĩnh vực tà ác, chúng nó tạo thành Ngô Tà trong hiện thực, cũng đem Ngô Tà như vậy khắc sâu trong lòng mình.

Ngô Tà, Ngô Tà...

Như đi vào cõi thần tiên một lát, Muộn Du Bình thu hồi suy nghĩ, tiếp tục chuyên chú với sự vụ trong tộc. Mấy vị đang ngồi thao thao bất tuyệt, lời nói của mỗi người tựa hồ đều muốn xốc lên một mảnh trời Trương gia.

Ta kiến nghị nói thêm quan điểm hướng đi hải ngoại phân gia, rốt cuộc thì đã lâu không có tin tức của bọn họ, mà bọn họ rất nhiều thời điểm tự có con đường của chính mình.

Uông gia bên kia tạm thời không phát hiện điều gì không ổn, ta sẽ tiếp tục điều người theo dõi.

Trong tộc có mấy đứa trẻ không tồi, có thể bồi dưỡng thêm. Không không không, tộc trưởng yên tâm, tuyệt đối làm theo phân phó của ngài, không làm khó bọn họ. Nói thật, lúc trước có hơi hà khắc... Nhà chúng ta nhiều người, đào thải tàn khốc cũng không có gì, hiện tại thì lại khác...

"... Tộc trưởng, sắp đến lúc ấy, nhiều lắm còn có một năm." Người phụ nữ ngồi đối diện Muộn Du Bình chỉnh chỉnh mái tóc, rũ mi thở dài, thấp giọng nói: "Trương gia... Trương gia rất phức tạp, tộc trưởng ngài tâm địa tốt, nhưng người khác thì khó nhìn ra. Chúng ta nhân thủ không đủ, lại khuyết thiếu nhất là chân chính tin cậy giúp đỡ, khó lòng phòng bị, đây là một vấn đề lớn."

Quả thật là vấn đề lớn. Ánh mắt trầm tĩnh của Muộn Du Bình hiện lên vẻ bất đắt dĩ, y xua xua tay, nói đã biết, không để đối phương tiếp tục nói. Đề tài này không thể mở rộng, càng không thể phủ nhận, nó sớm đã trở thành nhận thức chung, những người ngồi bên trên cũng im lặng tỏ vẻ tán đồng.

Tộc nhân nói đúng, trên thực tế y đã sớm nhận thức được vấn đề này, mới có thể ở năm đó tìm đến Lão Cửu Môn, hy vọng bọn họ có thể cùng Trương gia thủ vệ bí mật Chung Cực, vì điều đó thậm chí y đã giao thác ra Quỷ Tỉ quan trọng nhất. Nhưng người trong Lão Cửu Môn── bọn họ tựa như lũ châu chấu năm đó ở Thần Châu: Hoảng sợ vô căn, lật lọng vô tình.

Y từng ký thác kỳ vọng nơi phàm nhân, phàm nhân từng thề son sắt muốn cùng Trương gia tiến thối, chung quy vẫn như tổ tiên bọn hắn vi phạm thề ước, trốn tránh trách nhiệm, gần thời cuộc thì sinh ra sợ hãi, đối với sự trường thọ của Trương gia sinh ra ghen ghét khủng hoảng, hoặc là chịu khuất phục dưới âm mưu mê hoặc vô pháp thành lập.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro