Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Edit by Cam

Số liệu trên màn hình cơ hồ đều biến thành "Vô hạn" hoặc là "Không biết". Ngay cả hình ảnh Ngô Tà trên màn hình cũng bắt đầu trở nên vặn vẹo. Ngoại hình tươi trẻ thuộc về nhân loại bắt đầu sụp đổ, đầu và tứ chí hướng vào bên trong co rút, giống như lối vào vũ trụ chịu đựng một lực dẫn cực lớn mà rụt lại với nhau. Cuối cùng tạo thành một lốc xoáy mơ hồ đáng sợ.

Theo dõi này là nhằm vào tình huống và trạng thái sinh lý của Ngô Tà, cũng như giám sát toàn bộ cân bằng cơ thể của hắn. Hiện giờ số liệu trên màn hình xảy ra biến hóa cho thấy sâu bên trong cơ thể Ngô Tà có một lực lượng không thể nhìn thấy đang chi phối hắn, biến hắn trở thành một người siêu việt hoặc một loại bánh tông có ý thức, lấy một tư thái hoàn toàn khác tồn tại trên thế gian. Song loại lực lượng này lại là loại tồn tại đến cả hệ thống giám sát cũng không thể lý giải, dù ở bánh tông hay là nhân loại đều chưa từng gặp qua.

Đương nhiên cũng bao gồm toàn bộ Trương gia, người đã sáng lập hệ thống.

Đây là thế nào, rốt cuộc Ngô Tà đã xảy ra chuyện gì?

Thanh niên khó hiểu rùng mình, cậu ta đột nhiên nhớ đến thần thoại từ thời viễn cổ, lúc ấy mỗi một bộ tộc đều từng miêu tả về "hỗ độn", lực lượng hỗn độn cường đại, thần bí và không thể nắm bắt. Từ khi vũ trụ ra đời, nó đã là vật chất đối lặp với thế giới, cũng là vật chất nguyên sơ nhất của thế giới.

Thanh niên lặp tức quay đầu nhìn về phía đối mặt hai người, hình chiếu ở đây hoàn toàn trái ngược với hình ảnh trước đó. Trên màn hình Ngô Tà vẫn như cũ là người, vẫn là Ngô Tà, không khác gì bình thường. Miệng vết thương trên vai và tay đã ngừng chảy máu, hắn nắm chặt lưỡi đao vừa đoạt được trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, gập người đuổi theo bánh tông béo mập.

Động tác của Ngô Tà nhanh nhẹn nhạy bén, lực độ vô cùng kinh người, thanh niên trông thấy rất nhanh hắn đã đuổi kịp bánh tông, giống như liệp báo hạ thấp thân người, dùng một góc độ con người khó mà làm được chém một nhát, mạnh mẽ chém trên bắp chân cứng cáp của bánh tông.

Một nhát này sức lực đủ để đem chân người thường chém đứt nhưng rốt cuộc thì bánh tông vẫn khác nhân loại, nó chỉ quơ quơ chân, sau đó nhanh chóng dùng cái chân thô béo đạp đến ngực Ngô Tà, nhưng bị Ngô Tà nhẹ nhàng tránh thoát.

Hắn tựa hồ không hề gấp gáp chạy trên mặt đất mà là trượt trên hư không, như một đôi cánh yến bay vút đi, tất cả đều nhanh chóng mà chuẩn xác. Cho dù ở trong quá trình tránh né hắn cũng không hề lãng phí thời gian, lưỡi đao quay cuồng, hoa cả mắt hướng về đùi của quái vật.

Hắn đã phát hiện nơi đó có vết nứt, đang bị vạt áo che đậy.

Bánh tông dưới công kích liên hồi bạo nộ, nhưng nó không hề có biện pháp, sau hai lần phản kích thất bại, nó─ một quái vật thông minh hiểu ra, đối thủ của nó trong một khoảng thời gian ngắn đã trở nên lợi hại, vì thế nó lựa chọn lấy lui làm tiến.

Bánh tông lui về phía sau, Ngô Tà lặp tức quấn lên, lưỡi đao lóe sáng đối đầu với bốn cánh tay mang theo vũ khí. Thân thể khổng lồ của bánh tông chú định nó không thể linh hoạt mau lẹ như Ngô Tà, nó thậm chí không dám nhảy, chỉ có thể liên tục gầm rú, dùng tiếng thét mang theo lực công kích làm đối phương hoảng sợ, sau đó nhanh chống huy động bốn tay làm nên một cái lưới chặt chẽ, ý đồ ngăn lại thế công của Ngô Tà.

Ngô Tà cười rộ lên, hắn đã biết điểm mấu chốt để hạ thứ này ở nơi nào, mà hắn thì có đủ thực lực để đập nát điểm mấu chốt đó.

Hắn tấn công một lần nữa, một chân đạp lên đầu gối của bánh tông, mượn lực nhảy, giống như một con chim ưng nhanh nhẹn phóng lên không trung. Khi đối diện với cái miệng rộng của bánh tông, nhanh chóng chém một đao qua── bánh tông phát ra tiếng thét chối tai trước nay chưa từng có, làm toàn bộ không gian rúng động.

Cái miệng rộng của nó hoàn toàn mở ra, hướng lên trời quay cuồng, miệng nó hình thành một cái góc tù khổng lồ, bên trong trừ bỏ tiếng kêu gào thì đồng thời còn phun ra vô số mũi tên nhỏ!

Điều này tựa hồ vượt ngoài dự kiến của Ngô Tà, thân thể hắn ở không trung khựng lại giây lát, mà trong nháy mắt này, đã có một mũi tên trượt qua gò má hắn.

Lúc nguy nan, thần lực không thể diễn tả trong cơ thể hắn kích hoạt, ngay giây phút ấy, Ngô Tà nhanh chóng thu hồi lưỡi đao, lấy một tốc độ không thể tưởng tượng đánh văng những mũi tên phóng đến nơi trí mạng.

Song những tên gâm vào vai, cánh tay hoặc đùi hắn làm như không thấy, dù sao giờ đây chúng đã không thể mang đến đau đớn cũng như vô pháp ngăn trở tốc độ và lực lượng của hắn.

Đạp lên bờ vai dày rộng của bánh tông, Ngô Tà trở tay câu lấy chỗ xương chân mày của một trong số ba gương mặt. Hắn cơ hồ đã lâm vào trạng thái điên cuồng, hai ngón tay ghìm chặt vào hốc mắt quái vật, sau đó dùng sức giơ đao, để lưỡi đao xuyên thẳng vào cái miệng rộng nhày nhụa của nó, cùng lúc này hắn nắm chặt chuôi đao, hung hãn dẫm lên vai quái vật mượn lực nhảy xuống mặt đất!

Thanh đao ghìm vào trong miệng quái vật nổ vang, máu, xương trắng, dịch nhày, vũ khí chôn sâu trong thân thể, còn có rất rất nhiều hỗn hợp khó nói dưới quá trình tạc nứt văng ra ngoài. Bánh tông lúc này như một ngọn núi lửa đang phun trào, dung nham dưới áp lực đè ép lâu ngày rốt cuộc hoàn toàn phun ra vật chất đã chôn giấu── Thanh đao trong tay Ngô Tà không chút keo kiệt khai hoang phá đá, hoàn toàn đem cơ thể nó xé ra, làm thể xác vốn đầy những vết khâu khâu vá vá lần nữa trở về trạng thái huyết nhục tán loạn!

Thanh niên chăm chú nhìn hình ảnh Ngô Tà, trên mặt mang theo thần sắc kinh ngạc, phát ra tiếng cảm thán không thể tin nổi, cơ hồ không muốn dời mắt khỏi hình ảnh đầy tính áp đảo này. Thật quá sức tưởng tượng, cậu ta lẩm bẩm, nhỏ giọng hỏi: "Tộc trưởng... Lần đầu tiên người đánh bại đao phủ kia là khi nào? Nếu tôi nhớ không lầm thì là sau khi tiếp nhận chức vụ Trương Khởi Linh... Tôi cũng là sau ba lần khiêu chiến mới có thể thắng nó. Ngô Tà, ờ, Ngô Tà sao có thể..."

Muộn Du Bình không trả lời, y nhìn chằm chằm huyết vũ đầy trời trên hình chiếu, cùng với thân ảnh quen thuộc hít thở hổn hển sau chiến thắng dưới làn mưa máu, nắm tay nắm chặt chậm rãi buông lỏng, sau đó lại lần nữa dùng sức nắm chặt, một giọt máu chậm rãi tràn ra khỏi tay y.

"Cậu ấy không phải bánh tông."

Kết luận bản thân định nói rốt cuộc phát ra từ Muộn Du Bình, thanh niên thở phào nhẹ nhõm, liên tục gầt đầu, hoàn toàn tán đồng, "Không có bánh tông nào như vậy, hệ thống của chúng ta hoàn toàn không cho rằng anh ta là bánh tông." Âm thanh của cậu ta ngày càng thấp, chuyện này chung quy không thể lãng tránh.

"Nhưng mà," Cậu ta dừng một lát, do dự nói: "Chẳng qua..."

Rất có thể anh ta càng có sức mạnh, nói cách khác, anh ta càng nguy hiểm.

Những lời này thanh niên cuối cùng vẫn không nói ra khỏi miệng, cậu ta phát ra một tiếng thở thật dài, tâm tình vừa chứng kiến cảnh tượng kinh tâm động phách dịu trở lại, quay đầu nhìn về phía dưỡng phụ. Trên hình chiếu bên trái ngợp trời sao đỏ vẫn chưa dừng lại, vũ trụ hỗn độn đáng sợ giống như mặt trời chói chang bừa bãi mà nguy hiểm, vầng sáng năng lượng tràn ngập, tựa hồ có thể đem toàn bộ người mang ý xấu tiếp cận cắn nuốt hòa tan.

Hệ thống đã hoàn toàn tê liệt, nhưng bọn họ đều hiểu rõ điều này không đại biểu cho nghiên cứu lúc trước là sai, đơn giản chỉ là Ngô Tà quá đặc thù─── Nếu dựa theo kết quả nghiên cứu lúc trước và tiêu chuẩn nhất quán đã đặt ra, khi các hạng mục chỉ tiêu đều hỏng hết, lý luận trên người này đã không còn khả năng tồn tại, vật chất trên thế giới đã không còn vị trí cho hắn, càng đừng nói duy trì hình dạng nhân loại.

Tầm mắt Muộn Du Bình dừng ở phiến đỏ này thật lâu, cuối cùng nhíu mày, nhìn chăm chú hình chiếu cơ bản đã mất đi tác dụng trầm giọng phân phó: "Thêm trọng lực."

"Bao nhiêu?" Thanh niên khựng lại, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Cậu ta quá hiểu vị tộc trưởng này, người đàn ông này luôn là như vậy, thà rằng để bản thân chịu nhiều thương tâm cũng muốn bảo vệ đồ vật mình cho rằng cần thiết giữ vững.

"Gấp ba."

Nói xong hai chữ, Muộn Du Bình lại nhìn về hình chiếu Ngô Tà, trong không gian hắc ám mêng mang huyết vụ, mùi máu tươi tựa hồ có thể xuyên qua địa tầng sâu nặng bay đi lên. Đối với người đã quen với sinh tử, máu tươi xương trắng như y mà nói, mùi máu tươi trong không khí chỉ là thành phần bình thường, nhưng đối với Ngô Tà... Chúng nó tất nhiên là một loại kích thích to lớn, thậm chí thương tổn.

Cho dù Ngô Tà đã không nhớ rõ quá khứ, thậm chí không chỉ là quá khứ.

Chỉ cần hắn không có biểu hiện ý muốn tàn sát đối với sinh mệnh, chỉ cần hắn không giống những bánh tông hung tàn khát máu bọn họ đã gặp qua, trở thành địch nhân của sinh linh. Thân thể hắn ở chỗ này, linh hồn cũng có một nửa về với nhân thế, mà một nửa còn lại rốt cuộc ở nơi nào, có thể chậm rãi tìm kiếm. Nhưng ít ra Muộn Du Bình có thể khẳng định, Ngô Tà của y không có hoàn toàn bước vào thế giới tà ác không có sự sống.

Nhận thức này thậm chí làm y có cảm giác mừng như điên, nhưng đồng thời trái tim cũng bị đau đớn xé rách.

"Cái chắn đã hạ xuống."

Lời nói con nuôi đánh vỡ trầm tư của y, Muộn Du Bình nhẹ nhàng gật đầu, xoay người bước ra ngoài. Thanh niên nhìn theo bóng dáng của y, đột nhiên phát hiện đầu vai dưỡng phụ tựa hồ hơi hơi rung động, cũng nhanh chạy theo ra ngoài.

Ngô Tà ném đao xuống đất, trận thở dốc kịch liệt cuối cùng chậm lại, hắn cảm thấy ngọn lửa trong thân thể chậm rãi lụi tắt, lui vào màn đêm tiếp tục ngủ say. Trong tai hắn nghe được âm thanh bang bang rung động, nhịp đập có quy luật, từ nhanh thành chậm, từ dồn dập thành bình thản. Ngô Tà đột nhiên hiểu ra, đây là nhịp tim của chính mình.

Tim hắn bắt đầu nhịp đập, huyết mạch lưu chuyển, phần thuộc về người của hắn đã trở lại.

Hỗn hợp sương mù vẫn bao phủ nơi này như cũ, Ngô Tà nhìn nhìn các bộ phận thi thể rơi đầy trên mặt đất, đột nhiên thấy hơi nôn nóng. Hắn nghĩ, sẽ còn có tiếp theo không? Tiếp theo sẽ là cái gì? Chẳng lẽ thời gian tiếp theo mình phải ở trong nhà giam hắc ám vô tận này đối đầu với các loại quái vật?

Cũng đúng thôi, hắn nhớ đến cái người đã mang mình vào nơi này. Hắn nhìn bóng tối trống rỗng, trong bóng đêm tựa hồ hiện ra đôi mắt trầm tĩnh của người nọ, lặng lẽ đối diện cùng hắn. Trong lòng Ngô Tà đột nhiên cảm thấy đau xót, nhịn không được hướng về nơi đó hỏi: "Tiểu Ca, vì sao lại muốn làm vậy với tôi?"

Tôi cái gì cũng không nhớ, nhưng nó không đại biểu tôi trở nên ngu ngốc. Tôi biết đây là không đúng, điều này không bình thường. Anh nói chúng ta sẽ sống cùng nhau, nào có cái gì sống cùng đâu? Cái anh gọi là cùng sống, chẵng lẽ là đem tôi nhốt trong bóng tối, sau đó để những quái vật nguy hiểm không ngừng tấn công tôi?

Tiểu Ca... Tiểu Ca, tôi rốt cuộc đã phạm sai điều gì, anh vì sao lại đối xử với tôi như vậy?

Ngô Tà trong bóng tối bước đi thật chậm, hắn cảm thấy trên người từng đợt rét run, lại từng đợt nóng lên, vết thương trên đầu vai và tay nứt toạt ra, lộ ra bên dưới là huyết nhục đỏ tươi. Đau đớn ngày càng thêm rõ ràng, cố chấp mà chui vào tận tầng chót của thân thể, thẳng đến nơi sâu thẫm của cốt tủy. Những thứ này làm bước chân của hắn càng ngày càng chậm, hành động càng ngày càng ứ động.

Không có quái vật hiện thân, cỗ quan tài lạnh băng bằng đồng thau cũng đã biến mất, chung quanh chỉ còn lại bóng tối đen nhánh tĩnh mịch. Đột nhiên hắn hoài nghi bản thân có phải sẽ vĩnh viễn bị nhốt lại nơi này, không còn cơ hội nhìn thấy bầu trời. Có lẽ trong chốc lát nữa quái vật sẽ xuất hiện, đến lúc đó, hắn muốn thử không trốn đi, không phản kháng, xem bản thân có thể bị những quái vật đó xé thành mảnh nhỏ hay không.

... Có lẽ như vậy càng tốt, có lẽ, chính mình kỳ thật cũng là quái vật, cho nên mới bị nhốt tại nơi này, bị những người xa lạ dụ dỗ đưa về đây, từ một huyệt mộ ngã vào một huyệt mộ khác...

Trong lúc miên man suy nghĩ, chậm chạp sờ soạng nện bước về phía trước hắn đột ngột đụng phải đồ vật, giống như một vách tường.

Ngô Tà sửng sốt, duỗi tay sờ, phát hiện quả thật là vách tường, không gian chỗ này không biết khi nào lại đột nhiên xuất hiện một vách tường, chặn con đường đi về phía trước. Hắn nghĩ nghĩ, chuyển hướng sang trái, đặt tay phải lên vách tường vuốt nó về hướng phía trước. Vách tường mười phần bóng loáng, bàn tay bị thương đặt lên không hề xuất hiện khó chịu, hắn đỡ tường bước đi hồi lâu cũng không đụng phải chướng ngại. Hắn bắt đầu hoài nghi bức tường này có gì đó không đúng, lúc này, hắn sờ được trên tường có chút đồ vật.

Ướt át, có chút dính, mang theo mùi gỉ sét nhàn nhạt là─── máu.

Sờ thấy vết máu trên tường, rất nhanh Ngô Tà phản ứng lại: Đây là máu của mình, là máu từ vết thương ở tay mình lưu lại trên vách tường.

Chỉ có một khả năng làm bản thân không ngừng tiến về phía trước đồng thời chạm vào vết máu mà mình để lại trên tường: Phòng này là hình tròn, mà tay của mình vừa chạm một vòng trên vách đường tròn. Lúc này, vách tường bắt đầu sáng lên, chúng nó dần dần sáng lên, tính cả trần nhà Ngô Tà không hề phát hiện nó tồn tại. Mọi thứ tạo thành thí luyện này đang sáng lên.

Ngô Tà thấy bản thân đang ở trong một căn phòng hình tròn, trừ bỏ vết máu đứt quãng trên vách tường, cùng với vết máu từ bả vai mình đổ xuống mặt đất, nơi này hoàn toàn trống không. Không có bày trí, không có quái vật, tựa hồ không có cái gì từng tồn tại. Hắn ngơ ngác nhìn nơi này, có chút không rõ, đột nhiên, ngay giây phút căn phòng hoàn toàn sáng lên, hắn cảm thấy có một cổ áp lực thật lớn từ đỉnh đầu trút xuống, đồng thời dưới chân giống như mở ra một cái lốc xoáy, một lực hấp dẫn sinh ra từ đó, kéo hắn đi xuống.

Nguồn năng lượng này có ở khắp mọi nơi, không thể kháng cự, toàn bộ căn phòng tựa như đều là từ thứ này tạo thành, Ngô Tà khụy gối, quỳ rạp trên mặt đất, cánh tay hắn gắt gao chống đỡ mặt đất mới không khiến từ đầu đến chân dán lên.

Sao lại thế này?

Hắn cảm thấy nổi khủng hoảng như độc xà thi nhau tràn vào cõi lòng, đối mặt với lũ quái vật trước đó cũng chưa từng khủng hoảng như hiện tại. Bản năng hắn hiểu rõ, nếu cổ sức mạnh này tiếp tục tăng lên, cuối cùng sẽ làm hắn tan xương nát thịt. Sau khi ý thức được điểm này, Ngô Tà dứt khoát từ bỏ giãy giụa, lẳng lặng quỳ rạp trên mặt đất, chịu đựng cổ lực lượng áp chế mình. Hắn cảm thấy mệt, người mệt, trong lòng lại càng mệt, vừa rồi không phải mới quyết định nếu có quái vật nữa thì từ bỏ phản kháng sao? Bây giờ tuy là không có quái vật, nhưng khẳng định cũng là thủ đoạn khác thôi.

🍊: Cũng nhiêu đó chữ thôi mà làm chương này mệt xỉu up xỉu down á trời 〒▽〒

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro