Chương 15
Edit by Cam
Dáng người cao gầy rắn chắc, thân thủ mạnh mẽ, luôn là trầm mặc không nói một lời, luôn là xuất quỷ nhập thần, khi thì lóa mắt như tia chớp, khi thì uy lực tựa lôi đình. Trong lúc hốt hoảng, có thứ gì xuất hiện, ở trước y hay sau người y, mà y bất động thanh sắc vươn tay, trong chớp mắt vặn gãy cổ chúng nó, đem nguy hiểm đang truy đuổi hoặc chờ đợi nghiền nát.
Ngô Tà hơi mỉm cười, hắn biết, tuy rằng không nhớ rõ nhưng hắn vẫn biết, chính mình từng đi theo bóng dáng như vậy, rối rắm mà suy đoán ý nghĩ của y, phí công mà nghĩ thay đổi lữ trình của y, còn ở nơi không người nhìn thấy trộm bắt chước động tác của y── y sao lại lợi hại như vậy chứ? Ra tay nhanh như vậy, chuẩn xác như vậy, sức lực mạnh mẽ như vậy, vong linh khát máu đứng trước y giống như giấy, y chỉ cần vươn tay liền có thể đem chúng nó xé thành mảnh vụn.
Y... Y là ai?
"Còn cười, ngốc chết." Thanh niên thở dài, thấp giọng nhả ra mấy chữ. Cậu ta quay đầu nhìn tộc trưởng, thấy y vẫn không nhúc nhích nhắm chặt hai mắt, cũng không chịu nhìn Ngô Tà, tựa như ngủ rồi.
Nhưng lại cẩn thận quan sát, liền sẽ phát hiện lông mi y đang run rẩy, mày cũng không thể ức chế hơi hơi co chặt. Thanh niên hiểu được, dưỡng phụ tuyệt đối không có thờ ơ như y biểu hiện, mà là lâm vào mâu thuẫn thật lớn, thậm chí là thống khổ.
Đấy lòng tôi có một đáp án, nó rất có thể không phải đáp án mà tôi mong muốn, nhưng tôi cần phải nghiệm chứng nó, vì tôi muốn biết đáp án, lại sợ nhìn thấy đáp án. Hiện tại đáp án này đã nhìn được hơn phân nửa, quả thật không phải đáp án mà tôi mong muốn, phân nửa đáp án chưa lộ diện có thể thay đổi kết quả cuối cùng sao?
Thanh niên cắn môi, yên lặng quay đầu trở lại với thí nghiệm chưa xong này. Cậu ta cũng không muốn, cậu ta biết tộc trưởng cũng không nghĩ tiếp tục thí nghiệm này, chính là... Tộc trưởng sở dĩ trở thành tộc trưởng, trở thành dưỡng phụ của mình, ở trước mặt cậu ta bày ra vẻ mặt này, dù có không muốn đến đâu thí nghiệm vẫn sẽ như cũ hoàn thành.
Vì thế một giây sau, thanh niên từ bỏ ý định xin chỉ thị từ dưỡng phụ, nên làm thế nào thì cứ làm như thế ấy, câu nói này là tự mình nói ra, cũng từ ý tứ phụ thân truyền đạt.
Còn có chuyện gì so với tiêu diệt một chút hy vọng sót lại tàn nhẫn hơn đâu?
Thở sâu, thanh niên lần nữa vươn tay. Lần này, cậu ta hướng về phía quan tài im lặng chỉ.
Ngô Tà đem đầu quái vật ném xuống đất, tùy tiện chùi tay lên quần áo, xoay người rời đi. Trên vai trái vừa nóng vừa rát, nanh vuốt sắc bén giống như kim châm khảm vào da thịt, thiếu chút nữa đã làm đầu vai sáng loáng kéo thành bông hoa. Máu chảy thành dòng, hệt như một con rắn mang theo ý xấu trường bò trên làn da, tất cả Ngô Tà đều không thèm để ý đến.
Đau đớn cỡ này hắn vẫn có thể chịu đựng, tựa hồ hắn đã chịu qua khốc liệt đáng sợ hơn, vì thế nổi đau chỉ dừng ở xác thịt này không hề đáng nhắc đến. Hắn nghĩ nếu có cuộc thi về việc chịu đau này, chắc chắn hắn có thể lấy được một thứ hạng tốt.
Lang thang không có mục tiêu trong bóng tối rộng lớn, Ngô Tà không chú ý đến cổ quan tài kỳ quái bằng đồng thau cũng không có ý định bước qua xem xét. Một con quái vật vừa kia cho hắn tự tin, hắn cảm thấy nếu thêm mấy con như vậy nữa cũng không hề gì.
Kỳ thật loại tự tin mù quáng này không tốt lắm, nhưng hắn nguyện ý sa vào trong đó, chỗ sinh mệnh trống rỗng, ký ức trống rỗng, người bên cạnh có thể dựa vào lại khó nắm bắt. Hắn chỉ có thể dùng tự tin lắp đầy chính mình, phòng ngừa bản thân bị hư không vô tận và sợ hãi cắn nuốt.
Đi trong bóng tối, Ngô Tà tưởng tượng bộ dạng chính mình hai bàn tay trắng bất lực mà khóc thút thít, nó làm hắn cảm thấy chán ghét. Hắn phát hiện bản thân cũng không hề thích ỷ lại bất kỳ kẻ nào, nói thế lúc trước có lẽ hắn cũng là như vậy, độc lập có tự tôn. Không biết đi thêm bao xa, mọi thứ vẫn bồi hồi trong góc tối. Ngô Tà bắt đầu cảm thấy mệt, hắn ngồi xuống đất, tính toán nghỉ lấy hơi một lát.
Không thể cứ như ruồi bọ không đầu đi loạn như thế... Ngô Tà thở dài, sờ sờ bả vai. Máu đã ngừng chảy, đau đớn và cảm giác bỏng rát ở miệng vết thương phai nhạt đi chút ít, so với vừa nãy tốt hơn nhiều. Hắn vùi đầu vào khoảng trống giữa hai đầu gối, kiềm lòng không đậu mà nghĩ đến người đưa mình vào nơi này.
Trương Khởi Linh, Tiểu Ca...
Những hồi ức từ khi hắn mở mắt đến nay có đủ loại, nhưng mỗi một giây tồn tại trong trí nhớ đều ảnh hưởng đến hắn. Chìm trong suy nghĩ, rất nhanh Ngô Tà buông lỏng cảnh giác, không hề phát hiện quan tài đồng thau lặng lẽ đuổi kịp.
Nắp quan tài lại mở ra, lần này nó lặng yên không một tiếng động chui xuống dưới, từ trong quan tài đen nhánh bò ra một vật thể.
Trên người nó bộc một lượng lớn chất lỏng sền sệt, giống như một cái bình gốm chôn trong nước bùn hôi thối dưới mương ao.
Hình dạng của nó cũng như bình gốm thường thấy, phần đầu hình tròn thật lớn dần bò ra ngoài. Cái này làm nó trông giống như một con mãng xà duỗi thân trên không trung, nhìn thẳng vào con mồi: Ngô Tà.
Ngô Tà không có phát hiện ra tồn tại của nó, lúc này nó bắt đầu run rẩy, những vật chất dính trên người lộc cộc rớt xuống, làm cho gương mặt thật sự của nó hoàn toàn bại lộ ra ngoài.
Nó cũng không phải là một con rắn, mà là một quái vật hình người.
Đầu của nó là từ ba cái đầu người ghép thành, nhìn thì như ba gương mặt song song nhưng mỗi gương mặt đều không hoàn chỉnh. Bộ phận hướng ra ngoài hoàn toàn độc lập nhưng chỗ gắn liền hai gương mặt lại dung hợp với nhau, như một cái bánh kem trồi lên nửa quả dâu tây. Mắt trên cả ba gương mặt đều bị khâu lại, đường khâu thô sơ tùy ý trên gương mặt chúng du tẩu, như kẽ nứt hắc ám trên đại địa.
Chúng sài chung một khuôn miệng há rộng vặn vẹo, xấu xí không thể khép kín, nước miếng tanh hôi chồng chất tràn ra chảy xuống dưới.
Nó chậm rãi bò ra khỏi quan tài, thân thể thật lớn từng chút bày ra, nếu nơi này không tối như vậy thì bóng của nó hoàn toàn có thể bao phủ Ngô Tà bên trong. Ngay lúc nó từ mặt đất đứng dậy, đã trở thanh một quái vật mập mạp cao cỡ ba người, trên cái bụng phình trướng của nó mở ra một cái động, bên trong tràn đầy vũ khí xiên ngang cấm dọc, mà bốn cái tay của nó vây quanh trên bụng, như là bảo vệ kho vũ khí đó.
Nó nhìn chằm chằm Ngô Tà, cái mũi không ngừng động đậy, tựa như ngửi lấy máu tươi mê người trên cơ thể Ngô Tà, hương vị này làm nó nuốt nước miếng không ngừng, càng làm cho dịch nhầy ghê tởm từ miệng nó chảy ra lợi hại. Đôi mắt bị may kín kẽ của nó nhắm chuẩn sau cổ Ngô Tà, một bàn tay trong đó hơi duỗi ra, mà một cái tay khác đang từ trong bụng rút ra đoản đao...
Xoạt─── một tiếng kim loại va chạm rất nhỏ ở nơi tuyệt địa hắc ám này bị phóng đại lên, Ngô Tà ngửi được trên lưỡi đao kia còn đọng lại hàn ý và huyết tinh, bản năng cảm nhận được nguy cơ, cả người hắn chấn động, đột ngột quay đầu.
Chỉ thấy trước mắt hắn lóe lên từng đạo bạch quang, đao đã lặng yên đưa đến trước mắt. Ngây lúc này cả người Ngô Tà căng thẳng, những lân hỏa đã lui xuống lần nữa dâng lên.
Lúc này đây, Ngô Tà cơ hồ đem toàn bộ tín nhiệm giao cho bản năng ẩn tàng, hắn không nghĩ nhiều, cũng không nhìn quan tài đồng thau bên cạnh, hắn chỉ theo bản năng cúi người xuống, khó khăn lướt qua lưỡi đao đang quét đến, hoàn hảo đến một sợi tóc cũng không để rơi.
Một đòn này quái vật đánh không trúng, lặp tức đạp một bước về phía trước, hai tay vây quanh xương sườn cũng mở ra, trên mỗi tay đều cầm theo một cáng đao dài trên dưới trái phải huy động, giống như khủng bố dang rộng hai chân, và thân mình to lớn của nó hoàn toàn che mất con đường và cơ thể Ngô Tà.
Ngô Tà lui về sau hai bước, tận lực kéo dãn khoảng cách.
Hắn nhanh nhẹn cử động, một bên tránh né công kích một bên tiến hành tự hỏi động tác kế tiếp. Hắn phát hiện một khi không suy nghĩ, để đại não và thân thể đưa về trạng thái bản năng tiềm ẩn nào đó, bản thân sẽ giống như một người ngoài cuộc bình tĩnh đứng xem, không chút sợ hãi quái vật trước mặt có bao nhiêu nguy hiểm.
Địa hình nơi này bằng phẳng, bốn bề không ngăn trở, mà hai mắt hắn tựa như có thể xuyên thủng hắc ám đem nhất cử nhất động của quái vật thu vào trong mắt. Quái vật từng bước tấn công, muốn thoái lui không hề nghi ngờ là không được.
Ngô Tà nhìn vào cái bụng đang mở ra của quái vật, đột nhiên có ý tưởng.
Hắn lao về phía trước, nháy mắt sát gần cái bụng nặng trĩu của nó── mục tiêu của hắn là giữa đống vũ khí hỗn tạp. Nếu có thể lấy về một vũ khí thuận tay, như vậy, hắn liền không cần chỉ tránh né, mà còn có thể phản công, thậm chí còn có thể đem thứ mập mạp to lớn này chém thành mấy khối.
Cứ việc đây là một tự tin không hề có lý do thì Ngô Tà vẫn tin tưởng vào nó, hắn vững vàng tin tưởng mình hiện tại rất cường đại, nhận thức này cắm rễ sâu trong lòng hắn, so với ký ức, so với nhân tính, so với những thứ hắn sở hữu hoặc rõ ràng hoặc mơ hồ đều mãnh liệt hơn.
Vào giờ phút này, cái nhận thức này giống như thần quang không thể kháng cự, thống trị toàn bộ hắn, đem mọi thứ của hắn hòa làm một thể: Bất kể là thân thể, hay là linh hồn.
Quái vật này so với con lúc trước tựa hồ thông minh hơn nhiều, ngay khi ngón tay Ngô Tà chạm vào tầng da ngoài của nó thì nó đã nhạy bén phát hiện được âm mưu của hắn, tức khắc cả người nó chấn động, điều đó làm da nó càng cử động linh hoạt hơn.
Giống như cá vượt qua nước xiết. Ngón tay Ngô Tà rõ ràng đã chạm vào rồi lại bị đẩy ra xa, không thể không lùi trở về, ngay sau đó chờ đợi thời cơ nắm lấy vũ khí rời đi. Cùng lúc đó, cái miệng rộng của nó vặn vẹo phát ra tiếng rống giận, nó tựa hồ bị chọc tức, có lẽ đây là lần đầu tiên có người dám chính diện động vào bộ phận nó tự hào nhất. Nó đem bốn cánh tay tụ lại trên cao, hai tay khác đặt ở trước bụng, gào thét về phía Ngô Tà.
Ngô Tà cắn chặt răng, liên tiếp lui về phía sau. Tiếng gào này của quái vật tựa như cất giấu vô số lưỡi đao, nghe vào tai giống như bị muôn vàn dã thú nghiền qua, từ đầu đến chân đều phát đau. Hắn phải dùng hết sức mới có thể khắc chế không để bản thân phun máu ra ngoài.
Ngô Tà bị bức lui, khoảng cách giữa hắn đã kéo ra một khoảng rộng trước nay chưa từng có, sau khi chạy ra một đoạn, hắn cong người há mồm thở dốc, gắng sức bình phục những cuộn trào trong lòng ngực, nhưng ánh mắt của hắn vẫn dán vào quái vật không rời.
Khí thế quái vật bộc phát dâng trào, ba gương mặt rách nát đồng loạt rung động, lộ ra màu sắc đỏ ửng mừng như điên, tựa như nó đang vì một chiêu vừa rồi mà tự đắc. Sau khi kêu lên, nó bước từng bước đến gần Ngô Tà, giơ cao đôi tay với vũ khí đẫm hàn quang, Ngô Tà cơ hồ có thể ngửi được mùi máu tươi trên đó.
Thời điểm Ngô Tà suy đoán công kích tiếp theo của quái vật, đột nhiên một đạo ánh sáng màu trắng lóe lên── một tay cầm đoản đao của quái vật dùng sức, cắm thẳng về phía yết hầu Ngô Tà.
Với một khoảng cách như thế thì hoàn toàn không thể tránh khỏi!
Ngô Tà cảm thấy ngọn lửa trong cơ thể nháy mắt phát ra tiếng rống giận, giống như cự long một bước thăng thiên, nó một lần nữa nhảy ra chiếm cứ toàn bộ cơ thể, sử dụng hai tay hắn che ở yết hầu với một tốc độ không thể tưởng tượng.
Lưỡi đao cơ hồ lấy sức mạnh bạo liệt đâm xuyên qua tay Ngô Tà, đem hai tay che chắn phía trước xuyên thủng, nhưng cũng nhờ đó mà hạn chế được một phần lớn tốc độ và sức mạnh── ngọn gió ở trước yết hầu một tất kiệt lực dừng lại.
Quái vật tựa hồ bị kết quả này làm cho đứng hình, nó sửng sốt một giây, ngay sau đó hoàn toàn bạo nộ, ngửa mặt lên trời thét dài, giống như thề phải xé nát thân thể của tên người phàm nhiều lần phá hủy kế hoạch của nó thành từng mảnh nhỏ.
Nó sải bước đi tới, mỗi một bước đều làm mặt đất chấn động. Trên ba gương mặt của nó biểu lộ ra những không cam lòng và oán độc, miệng rộng vặn vẹo mấp máy. Nếu nó là người, giờ phút này có lẽ đã phát ra cuồn cuộn những lời mắng chửi không dứt, nhưng Ngô Tà chỉ thấy được chất nhầy không ngừng nhỏ giọt khỏi miệng nó.
Máu theo hai tay Ngô Tà chảy xuống, giống như một dòng sông băng tan chảy, nước chảy dâng trào và nhanh chóng, điều này vốn nên mang đến thống khổ và suy yếu nhưng nó không phát sinh tác dụng lên người Ngô Tà. Hắn lộ ra tươi cười, giống như không hề phát hiện bất kỳ đau đớn nào trên thân thể, ngọn lửa từ trong cơ thể đúc nóng thành cự long vẫn chặt chẽ chiếm lấy cơ thể và ý chí của hắn, nó cường đại mà không thể chống cự, làm Ngô Tà cam tâm tình nguyện say mê trong cảm giác áp đảo mà nó mang đến.
Ngô Tà thả hai tay bị đao xuyến vào nhau xuống, hắn hoạt động bả vai, tay phải dùng sức duỗi ra, thoáng chốc tránh thoát sự trói buộc của lưỡi đao. Sau đó, hắn đem tay phải ướt sũng máu phóng tới chuôi đao, từ bàn tay trái rút cây đao này ra, nhắm vào quái vật đã gần trong gang tấc.
Hắn rốt cuộc lấy được vũ khí.
Cùng lúc đó, trong căn phòng của thanh niên và Muộn Du Bình không ngừng vang lên tiếng còi cảnh báo chói tai.
Muộn Du Bình và thanh niên đều đứng lên, bọn họ gắt gao nhìn chằm chằm bên trái, không khí ngưng đọng nhìn trên hình chiếu đã biến thành một mảnh đỏ tươi. Toàn thân Ngô Tà ẩn hiện, ánh đỏ lập lòe xuyên qua giữa mày hắn, làm hình tượng của hắn giống như vô vàn ngôi sao vỡ vụn thiêu đốt. Tại cảnh tượng này, Ngô Tà đã bị một màn sương máu che đậy, trong ánh đỏ có chút màu vàng xẹt qua, xỏ xuyên qua toàn bộ mạch dập trên thân thể, số liệu phức tạp liên tục nhảy ra, số ghi lần lượt bị đổi mới, sau đó càng ngày càng nhiều số liệu biến thành không thể đọc được.
"Đây..." Thanh niên hít sâu, khu vực nằm bên cạnh này là cậu ta mới vừa mở ra, mục đích là để toàn diện giám sát tình huống của Ngô Tà, bao gồm huyết áp, nhịp tim, tần suất hô hấp mấy bộ phận thông thường cùng với đường cong tinh thần, phán đoán logic, cực hạn thân thể, phân tích động thái và đủ loại nội dung phức tạp.
Hồng quang lóa mắt, chiếu vào mặt Muộn Du Bình và thanh niên như ác mộng, bọn họ đối mặt với hình chiếu sống động như thật, biểu tình ngưng trọng mang theo khiếp sợ.
Thanh niên nhìn chằm chằm khung chiếu vẫn luôn không động đậy, cảm giác hô hấp của mình cũng tạm dừng── Nơi đó rành mạch mà biểu thị: Giờ phút này, thân thể Ngô Tà đóng lại toàn bộ hô hấp, nhịp tim, một loạt mạch đạp cơ bản nhất của sinh mệnh.
Hắn không có tim đập, không hề hô hấp, máu cũng tạm dừng lưu động, thậm chí cảm giác đau đớn, nhưng hắn không hề đình chỉ hành động, giống như tử thi ngã ầm xuống. Mà ở trong thân thể hắn, có một cái lực lượng khác không biết tên điều khiển hành vi của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro