Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Edit by Cam

"... Tôi muốn làm loại chuyện xa vời này thì cũng quá khó khăn, ngay từ đầu tôi đã biết có lẽ sẽ không thành công, không, phải nói là tuyệt đối không thành công.

Rốt cuộc thì đối với tôi mà nói, định nghĩa thành công thật sự quá mức hạn hẹp, nói không ngoa chính là ngàn dặm mới tìm được một. Nếu tôi nát vụn tiêu vong, tự nhiên tính là thất bại.

Nếu tôi mất đi thần trí trở thành quái vật tàn nhẫn đáng sợ, đó lại càng là thất bại trong thất bại.

Thật sự đi đến nước này rồi, không cần do dự, lặp tức tiêu diệt tôi, bởi vì đó đã không còn là tôi."

Nghĩ đến đây, thanh niên lặng lẽ thở dài trong lòng, cảm thán vận mệnh khó nắm bắt, cũng cảm thán hai người này quá ăn ý, ngay với cách nhìn nhận mọi chuyện đều giống hệt nhau. Tộc trưởng không thể chấp nhận một Ngô Tà vô cùng trọng yếu bị quái vật bắt cóc hay vấy bẩn, đây cũng là nguyên do khiến y nhất quyết muốn làm rõ bộ mặt thật của Ngô Tà hiện tại.

Chợt thanh niên bình thường trở lại, chẳng qua...

"Phụ thân, người mang theo tư tâm làm việc này, mà tôi thì vẫn cho rằng người công chính vô tư."

Nghe con nuôi nói, ánh mắt Muộn Du Bình càng trở nên thâm trầm, y chăm chú nhìn vào Ngô Tà đã dán sát vào vách tường, nhàn nhạt nói: "Ta chờ rất lâu."

Lâu đến mức cho rằng mọi thứ đã đi vào hồi kết, mà người trong đáy lòng kia sớm đã biến mất ở bờ đối diện, không còn dấu vết tìm lại. Nhưng rồi hắn đột nhiên xuất hiện, giống hệt một cơn gió lốc không buồn không lo thổi qua linh hồn cô đơn tĩnh mịch của y, cơ hồ phá hủy toàn bộ bình tĩnh và lý trí cố gắng xây dựng bấy lâu nay. Ngay cả chức trách thề sống chết bảo vệ cũng thiếu chút nữa vì đó mà dao động. Nhưng... Y vẫn như cũ dừng cương trước vực, ở thời khắc mấu chốt dựa vào tự hạn chế và cố chấp với người nọ mà nắm chặt nguyên tắc. Chỉ là kiên nhẫn này thật sự đã bị đốt cháy hầu như không còn.

Thanh niên cúi đầu, có chút không đành lòng đi nhìn bọn họ, bao gồm Ngô Tà cùng tộc trưởng bên cạnh. Cậu ta hiểu rõ, ở cửa thứ nhất này bất kể Ngô Tà là người hay là bánh tông, hắn đều sẽ chịu ảnh hưởng, hoặc là thân thể bị thương hoặc là bản tính bùng nổ, mà ảnh hưởng này không nghi ngờ còn là không nhỏ. Đến nỗi phụ thân... Cậu ta lần đầu tiên nhìn thấy tộc trưởng trầm mặc bình tĩnh trở nên vội vàng như thế── cho dù có thể sẽ xúc phạm đến Ngô Tà dưới đáy lòng, y cũng muốn nhanh chóng xác định hắn rốt cuộc có phải Ngô Tà hay không.

Y nói y đợi rất lâu, y thật sự đã chờ đợi rất lâu, cũng ở trong chờ đợi chịu đựng dày vò rất lâu rất lâu...

"Duy trì ích kỷ của người hồi lâu như vậy, tuy rằng đối với Ngô Tà... Nếu anh ta thật sự là Ngô Tà, tin rằng lúc sau người sẽ đền bù thật tốt. Tóm lại thì, tôi đứng về phía người, người muốn thế nào liền như thế ấy." Nói xong thanh niên dời ánh mắt nhìn về hình ảnh Ngô Tà, không tiếp tục hành vi khuyên can dưỡng phụ nữa.

Ngô Tà cảm thấy sau lưng đụng phải vách tường, loại tài chất này trong không gian lạnh băng ẩn chút nhiệt độ, tính dẻo dai và cứng rắn cũng là loại hắn chưa từng gặp qua. Nơi này không có bất cứ âm thanh gì, chỉ có quang ảnh mông lung chìm nổi, toàn bộ giống như ngăn cách bên ngoài thế giới.

Điều này làm cho Ngô Tà luôn nằm trong bất an vớt lại một chút cảm giác an toàn, hắn nhớ đến nơi ở đầu tiên của mình trong trí nhớ: Mộ thất nơi hắn thức tỉnh. Đó là nơi hắn chân chính thuộc về, tuy rằng yên lặng ở nơi đó cũng đã bị người xâm nhập phá vỡ. Nghĩ đến đây Ngô Tà ngây ngẩn cả người, hắn phát giác mình theo bản năng cho rằng bọn Tiểu Ca là "người xâm nhập", vì sao? Chẳng lẽ bọn họ không phải đến đón mình về nhà?

Hay là nói... Đây kỳ thật là một hồi ngoài ý muốn, bọn họ không phải đến tìm mình, mà nơi này cũng không phải nhà của mình.

Tuy rằng hắn không nhớ rõ chuyện quá khứ, nhưng khi nghe được chữ "nhà" này, trong lòng hắn từng hiện lên cảm giác bùi ngùi mờ mịt, giống như ngọn lửa nhiệt liệt thiêu đốt, tuy thành tro tàn vẫn ấm áp như cũ. Bất kể ra sao, nhà trong trực giác của hắn đều không phải nơi âm trầm, lạnh nhạt và cô đơn như thế này.

Bóng ma màu xanh thẫm tràn ngập trong phòng, Ngô Tà không thể lùi bước đứng trong những bóng ma đó, tựa hồ có thể nghe được trong đó truyền đến tiếng kêu như có như không, đây là lời thì thầm của người đã khuất, truyền lại những ẩn giấu không cam lòng. Hắn nghiêng tai lắng nghe, trong sương mù phảng phất có thể nhìn thấy thân ảnh đang ngâm nga, vươn tay về phía hắn... Bốn phía âm trầm mà yên tĩnh, bị tử vong tầng tầng bao vây.

Hít vào hơi thở như vậy, Ngô Tà cảm thấy thân thể mình nóng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy rùng mình. Trên da hắn tựa hồ đã đóng một tầng băng mỏng mà trong lòng ngực lại hừng hực thiêu đốt, cảm giác vừa nóng vừa lạnh bao vây lấy hắn, làm hắn không tự chủ được co rút người, che miệng mũi lại.

Từng giọt máu rơi xuống lòng bàn tay, Ngô Tà kinh ngạc phát hiện chính mình đang xuất huyết, là máu mũi chảy ra. Trực giác hắn nhận định đây là tác dụng của sương mù, cứ việc hắn không cảm thấy khó chịu thì thân thể đã từng thuộc về con người này vẫn xảy ra phản ứng với khí tức ăn mòn. Ngô Tà ngẩn người, khắp nơi nhìn lại, màu xanh lục không thể thấy đã hoàn toàn chiếm cứ mọi chỗ. Hắn thử hít một hơi, không có thống khổ, nhưng sâu trong thân thể tựa như có cái gì đó bắt đầu xao động, làm hắn muốn gầm rú, muốn chạy vội, những điều này hết thảy đều làm người khó bảo trì an tĩnh.

Định thần, Ngô Tà nhớ tới lời nói của Muộn Du Bình và thanh niên, bọn họ đều từng nói với mình phải giữ bình tĩnh, vì thế hắn ổn định hơi thở, tiếp tục đứng tại chỗ quan sát. Xác nhận phía sau không có tình huống gì khác mới bắt đầu tiến về phía trước, bước vào chỗ sương mù.

Loáng thoáng, hắn nghe được tiếng vang rất nhỏ, giống như sâu trong chỗ tối có rất nhiều lục lạc nhẹ nhàng lay động, cẩn thận nghe qua, rồi lại cái gì cũng không nghe thấy.

Thanh niên ngồi thẳng lưng, gắt gao nhìn chằm chằm hành động của Ngô Tà. Phản ứng hiện tại của Ngô Tà rất khó để nói là tốt hay không tốt, cậu ta nhẹ giọng nói với người bên cạnh: "Anh ta chảy máu."

"Ừ." Từ câu trả lời ngắn gọn của Muộn Du Bình không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì khác, thanh niên chờ một lát, không nhìn thấy người bên dưới, hỏi: "Hiện tại liền mở cửa?"

"Mở." Muộn Du Bình bất động thanh sắc.

"... Trọng lực thì sao?"

"Chờ."

Trao đổi đơn giản xong, Muộn Du Bình không nói nữa. Trong hình ảnh, Ngô Tà chà sát máu mũi, trong lúc lơ đễnh đã làm gương mặt lấm lem máu đỏ, ánh mắt Muộn Du Bình cũng theo đó trở nên thâm sâu hơn. Thanh niên nhìn Ngô Tà lại nhìn dưỡng phụ, trực giác bảo cậu ta y có chuyện muốn nói nhưng sẽ không chủ động nói ra, cần có một cái đề tài phù hợp dẫn ra cảm xúc. Đi theo tộc trưởng nhiều năm cậu ta đối với lời nói và hình thức làm việc của người đàn ông này thập phần hiểu biết. Nghĩ nghĩ, thanh niên hỏi: "Vì sao Ngô Tà lại chảy máu mũi?"

"Vết thương cũ." Muộn Du Bình đối với việc này hình như hiểu rất rõ, khi nói ba chữ kia y không có biểu tình gì quá đặc biệt nhưng giữa mày lại không giấu được thần sắc vui sướng.

Rất mau thanh niên phản ứng lại, phản ứng vui vẻ không hợp thời này của phụ thân vừa lúc phủ định lo lắng từ đầu đến nay, điều đó cho thấy ở trình độ nào đó thân thể Ngô Tà vẫn còn giữ lại tính chất đặc biệt lúc sinh thời, ít nhất ở phương diện thân thể không hoàn toàn vứt bỏ một mặt con người. Ở dưới khí tức ăn mòn, Ngô Tà nguyên bản có thương tích trở thành minh chứng cho bản thân, lần đầu tiên biểu hiện ra bị thương.

"Máu mũi... Ngô Tà sinh thời có tật ở hệ hô hấp?" Thanh niên hỏi.

Muộn Du Bình dừng chừng một giây, nói với con nuôi: "Cậu ấy từng ở Trương gia cổ lâu hít phải chất kiềm, phổi bị bỏng."

"Anh ta đã đi Trương gia cổ lâu? Là tòa ở Quảng Tây kia?" Thanh niên có hơi kinh ngạc, cậu ta nhớ rõ uy lực chất kiềm của cổ lâu Trương gia ở Ba Nãi kia tuy không so được đao chém lửa đốt, nhưng chết ở chỗ là loại ảnh hưởng đến thân thể lâu dài, một chút nhỏ bột phấn nếu như hít vào liền bám chặt ở lá phổi. Chẳng sợ chỉ có chút ít cũng phải mất nhiều năm mới bài trừ hoàn toàn. Càng miễn bàn bên trong còn có chuông đồng, các loại cơ quan không thể tưởng được...

"Cậu ấy đi cứu ta." Muộn Du Bình rũ mi, âm thanh càng trở nên trầm thấp, "Lúc suýt chết cậu ấy cùng với Bàn Tử mang ta ra ngoài."

Thì ra là thế, thanh niên gật gật đầu. Thiết tam giác năm đó cậu ta không có duyên nhìn thấy nhưng ít nhiều có nghe kể qua một ít chuyện xưa, từ người khác cũng từ dưỡng phụ.

Năm tháng kia tựa hồ là ánh sáng khó có được trong sinh mệnh dài đẳng của tộc trưởng, ngẫu nhiên y sẽ chủ động nhắc đến với cậu ta. Y nói y từng có hai hảo hữu, Bàn Tử nhìn như cẩu thả kỳ thật can đảm lại cẩn trọng, nói chuyện cũng thật dí dỏm, còn thích cùng với một người khác đấu võ mồm. Thời điểm đảo đấu chỉ cần có hắn liền sẽ vô cùng náo nhiệt, không giống hạ đấu mà càng giống một chuyến lữ hành hơn, còn một người khác...

Tộc trưởng đang nói đến đây thì dừng lại, tựa như không biết nên thế nào hình dung người kia, âm thanh của y bất giác trở nên càng ôn hòa, giống như nước chảy lặng lẽ, đưa tình chảy qua sông dài. Y nói một người khác kỳ thật là ngoài ý muốn, cậu ấy vốn không nên tiến vào chuyến đi này, sau lại cùng bọn họ lần lượt vượt qua, dù là địa phương hung hiểm nhất cũng liền theo tới.

"Người này là người thế nào?" Năm đó, mình còn hoàn toàn không biết gì cả hỏi dưỡng phụ như vậy. Y lại suy nghĩ nửa ngày, mới nói người này thật tốt, thật tốt... Y lặp lại hai chữ thật tốt này, khóe miệng hơi cong lên, ánh mắt nhìn về phía phương xa.

Đó là lần đầu tiên chính mình nhìn thấy trong sóng mắt y ngập tràn tình cảm thuộc về phàm nhân, nhịp đập sống sờ sờ, ấm áp như ánh dương nhộn nhạo.

Ngô Tà đi ở nơi thấy được trong bóng đêm đen nhánh, cũng đi trong sương khói không thể nhìn thấy. Hắn cảm thấy rất kỳ quái, chính mình tựa hồ đi được rất xa, ít nhất trong ấn tượng hắn đã đi rất nhiều bước. Nhưng phòng này── từ ấn tượng khi mới đặt chân đến, phòng này cũng không quá lớn, bản thân đi xa như vậy sớm nên va phải trở ngại mới đúng, nhưng hiện tại... Hắn vươn tay, không đụng đến bất kỳ chướng ngại nào.

Lại đi về phía trước vài bước, vẫn như cũ không hề có rào cản. Hắn thử dịch sang bên cạnh, trong bóng đêm trống không một một vật, tựa như ngoại trừ dưới chân một mảnh yên bình, bốn phía tựa hồ không tồn tại bất kỳ vật gì.

Sao lại thế này?

Ngô Tà không dám tiếp tục đi về phía trước, hắn dừng bước, quay đầu nhìn lại con đường trước kia. Hắc ám che khuất tầm mắt, chỉ còn loáng thoáng những bóng xanh mơ hồ. Ngô Tà chà xát mũi, máu vẫn rỉ ra không dứt khiến cổ tay áo bị nhuộm thành từng đợt vết máu loang lỗ. Hắn đoán đại khái mình đã quen với cảm giác này, cảm giác máu từ trong cơ thể rời đi, vì vậy mới không còn cảm thấy kinh hoảng nữa.

Mùi máu tươi trong không khí chẫm rãi phiêu tán, Ngô Tà trông thấy những sương mù xanh thẫm hướng mình lướt qua, tựa như bầy sói cơ khát nhào xuống vết máu loang lỗ trên tay áo con mồi. Rất nhanh đã phủ kín, cơ hồ làm hắn không thấy rõ màu đỏ trên nền áo trắng. Mà một đầu khác của con đường, vẫn còn vô cùng vô tận sương khói nháo nhào bay đến.

Ngô Tà không biết hiện tại nên đi chỗ nào, mỗi một phương hướng đều trống không một vật, điều này so với không có đường đi càng làm cho người ta không biết làm sao hơn. Hắn thậm chí còn không thể xác định chính xác phương hướng vừa rồi mình đến, cùng với từ đầu mình đã đi thẳng hay không. Không gian đen nhánh vô pháp dùng vật tham chiếu, có lẽ đã sớm không còn ở quỹ đạo ban đầu.

Đúng lúc này, hắn nghe từ phía trước truyền đến từng trận âm thanh cổ quái, thanh âm này rất nhỏ, giống như tiếng nói mê áp chế ở tận sâu trong yết hầu, cùng với tiếng lục lạc như có như không sau lưng. Ngô Tà rùng mình, hắn cảm thấy sau lưng rét lạnh, nỗi sợ vừa quen vừa lạ bò thẳng lên gáy hắn. Trong trí nhớ của hắn không hề có ấn tượng gì về âm thanh này, nhưng thân thể lại phản ứng với nó, tựa như hắn đã từng trải qua cảnh tượng này, còn bị ám ảnh cực sâu.

Thanh âm chậm rãi tiến gần, Ngô Tà lùi về phía sau một bước. Trong không gian đen nhánh bắt đầu xuất hiện bóng dáng, giống như thuyền hàng dần hiển lộ trong đêm── Đó là một quan tài bằng đồng thau cao lớn.

Ở khoảng cách mấy mét quan tài lộ ra hoàn toàn trước Ngô Tà, chân chân thật thật mà lộ diện trước mắt hắn. Trong quan tài truyền ra từng hồi tiếng vang rất nhỏ, giống như tiếng côn trùng kêu lại giống tiếng người thì thầm nói nhỏ, trầm thấp mà áp bách:

"Ha ha ha, ha ha ha..."

Ngô Tà phát hiện tim mình đập nhanh hơn, theo bản năng lui về sau hai bước. Hắn nhìn quan tài cao lớn chằm chằm, chú ý đến đỉnh chóp vừa rồi còn kín kẽ xuất hiện một cái khe nứt, vẫn đang không ngừng mở rộng.

Ngô Tà cẩn thận nhìn lại, trong chớp nhoáng nấp quan tài đột ngột bật ra, từ trong quan tài một bàn tay trắng nhợt gầy gò vươn ra ngoài. Sau tiếng "rầm", một bóng người cao lớn từ quan tài nhảy ra, xoay người đáp xuống đất, phát ra từng tiếng vang chấn động.

Nó gắt gao khóa trụ phương hướng của Ngô Tà, gương mặt trắng bệch khô quắt bị những đóm đen che kín, trong hốc mắt đen ngòm trống rỗng không một vật. Nơi vốn là mũi đã trở thành một cái ao hõm sâu, mà máu, dịch nhờn cùng với những thứ khác không biết tên đang không ngừng rỉ ra khỏi miệng, theo hơi thở hủ bại bốc hơi.

"Đáng chết!" Thanh niên nói thầm một tiếng, từ chỗ ngồi đột ngột bật dậy, hai tay chống trên mặt bàn, gắt gao nhìn chằm chằm Ngô Tà trong màn ảnh. Muộn Du Bình ở bên cạnh yên lặng nhắm chặt mắt, tựa hồ không muốn nhìn tiếp.

Thần trí nhanh chóng phục hồi, Ngô Tà nhìn thứ nát nhừ dính dớp trên tay, nó đã từng là đầu quái vật, bây giờ lại giống như một mớ huyết nhục hỗn độn vô ý nghĩa tản ra khí vị không thể nắm lấy, không chỉ là thi thể hủ bại tanh tưởi.

Thân thể quái vật vẫn còn đứng đó, mất đi đầu, thân thể vặn vẹo cao lớn của nó bỗng trở nên thấp bé, đúng lúc cùng Ngô Tà nhìn thẳng. Thân thể không đầu nhẹ nhàng loạng choạng, tựa hồ không có thứ kia thì lực công kích cũng hoãn trở lại.

Cũng không cần nó hoãn lại, rất mau, bả vai mục nát đổ sụp xuống, vô lực đổ về phía trước, cột sống chống đỡ thân thể dần dần đổ sụp, trọng lượng đè nặng khiến đầu gối nó vô phương chống đỡ, mang theo thân thể nặng nề gục trên mặt đất, ngã xuống hoàn toàn.

Ngô Tà không chú ý đến nó mà nhìn đồ vật trên tay xuất thần. Tựa hồ hắn có thể từ bên trên nhìn thấy một bóng dáng, một bóng dáng lóng lánh mới vừa rồi còn ở trong ngọn lửa sôi trào giờ phút này xuất hiện trong gian phòng lạnh lẽo yên tĩnh, ẩn nấp sâu trong linh hồn hắn, cho dù quên đi hết thảy vẫn như cũ ẩn hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro