Chương 13
Edit by Cam
"Ừ." Thanh niên gật đầu, ánh mắt càng thêm thâm thúy, cậu ta cẩn thận ngẫm nghĩ những lời này, kết hợp với nội dung ghi trong trong bút ký đại khái nắm bắt được ẩn ý trong đấy.
Điều này không khỏi khiến thanh niên lại thở dài, thầm mắng làm bậy, sau đó cậu ta nhìn bóng người đối diện tung ra vấn đề cuối cùng: "Trước cứ như vậy đi, tôi sẽ còn liên lạc với anh. Trong khoảng thời gian này nếu không ngại anh cứ suy nghĩ một chút, vì muốn tiếp tục tiền duyên mà lại làm ra loại chuyện nghịch thiên này. Như vậy, khi anh ta tỉnh lại phát hiện mình quên hết mọi chuyện, mất đi tất cả, thì nên làm cái gì bây giờ?"
Nói xong, thanh niên ngay lặp tức cắt đứt liên lạc, bóng dáng Vương Nhuận cũng biến mất. Mà cơ hồ cùng lúc ấy cửa mở ra, thân ảnh tộc trưởng xuất hiện sau cánh cửa, biểu tình trên mặt tiêu điều, âm u khó giấu. Thanh niên biết y đã mang Ngô Tà xuống dưới, giờ phút này... Chuẩn bị tiến hành chuyện gian nan nhất.
Nhìn con nuôi, Muộn Du Bình mặt vô biểu tình phân phó: "Bắt đầu đi."
Sau khi Muộn Du Bình rời đi, Ngô Tà bắt đầu cẩn thận quan sát gian phòng, phòng không lớn cũng không có đồ vật gì, chỉ có bản thân yên lặng sừng sửng đứng giữa.
Không biết từ nơi nào những ánh sáng mông muội tựa như tấm màng mỏng tràn ra, từ trần nhà rũ xuống dưới nền, làm cho cả căn phòng chìm trong mông lung và thần bí khó hiểu. Ngô Tà đi đến ven tường, duỗi tay vuốt ve vách phòng, muốn từ giữa tường tìm kiếm khe hở hoặc cảm thụ nhịp đập gì đó, nhưng đầu ngón tay hắn chỉ cảm nhận được một mảnh bóng loáng.
Hắn đi vào chỗ cánh cửa vừa rồi, phát hiện cửa nơi đó đã biến mất, phảng phất đã hòa làm một thể với vách tường. Chặt chẽ không thể tách rời, điều này càng làm Ngô Tà khẳng định suy đoán lúc trước:
Nơi này là một nhà giam.
Tuy rằng không có ký ức, nhưng bản năng hắn vẫn biết được một số thứ, tỷ như lòng người thiện ác, tỷ như tránh xa nguy hiểm...
Trong phòng ánh sáng chậm rãi bao phủ, không một chút tạp âm làm Ngô Tà có thể nghe thấy hô hấp bằng phẳng của chính mình. Hắn thở ra một hơi, nhìn hơi thở trong không khí hình thành sương trắng, lượn lờ tứ tán.
Độ ấm hạ thấp, căn phòng đang trở thành một xứ sở âm u rét lạnh. Trong không khí dần dần xuất hiện hương vị không thể miêu tả, tựa như mùi thối của phân lại tựa như mùi vị phân hủy của cái gì đó.
Nếu để Ngô Tà hình dung, hắn sẽ nói thứ này trong mắt hắn là màu xanh lục: Một màu xanh sâu thẳm, bao bộc lân quang lạnh băng không có sự sống.
Hắn lùi về giữa phòng, nhìn chằm chằm những quang mang không thể thấy đó, nhìn bọn nó giống như u linh tràn ngập trước phòng, cũng bắt đầu tiến đến nơi mình dừng chân. Ngô Tà mẫn cảm ngửi được một hương vị ẩn chứa bên trong, đó là một loại mùi hương làm cho lòng ngực cuồng cuộng không thể hít thở, xa lạ mà quen thuộc.
Chúng nó không ở trong trí nhớ lúc này của Ngô Tà, mà còn ở sâu hơn trong bản chất linh hồn hắn: Hương vị này dơ bẩn sền sệt, giống như một hồ máu thối rửa bị bỏ quên lâu năm.
Thanh niên nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt, mày dần nhăn lại, tình huống không ổn...
Hiện tại, toàn bộ không gian trước mặt cậu ta và Muộn Du Bình chính là tình huống chỗ Ngô Tà.
Muộn Du Bình lẳng lặng ngồi bên trái thanh niên không nói gì, nhưng thanh niên có thể cảm nhận được hơi thở càng ngày càng trở nên gấp gáp của y, y cùng cậu ta giống nhau, không, có lẽ y so với cậu ta càng khẩn trương hơn, càng lo lắng hơn.
Y nhìn chằm chằm hình ảnh của Ngô Tà, cũng nhìn thẳng vào nơi Ngô Tà đang nhìn chăm chú. Nơi đó nhìn qua trống trải không một vật, trên thực tế lại đang dần bị khí tức ăn mòn lắp đầy. Đây là một loại hơi thở làm cho người thường thống khổ nhưng lại khiến bánh tông trở nên cường đại hưng phấn.
Trương gia nhiều năm du tẩu dưới nền đất, số bánh tông gặp qua nhiều không đếm được, cũng gặp qua vô số người chết dưới tay bánh tông hung tàn. Đối với họ mà nói, bánh tông là địch thủ đáng sợ, là tồn tại tàn ác hung hiểm, nhưng không chỉ có thế.
Trộm bảo không phải mục đích xuất thủ xuống đất chủ yếu của Trương gia, trên con đường theo đuổi vận mệnh, tìm kiếm thiên cơ bên ngoài, bọn họ cũng dần dần bắt đầu nghiên cứu loại hơi thở kỳ dị này── tìm căn nguyên tìm nguồn gốc, bánh tông và con người.
Không có thi thể con người sẽ không khởi thi thành bánh tông, như vậy, có phải chúng cùng với nhân loại còn có một mặt liên hệ khác?
Trừ bỏ đánh mất lý tính trở nên hung tàn thị huyết, chúng nó không còn phương hướng phát triển nào sao?
Người sau khi chết trừ bỏ biến thành bánh tông thì còn có thể biến thành một tồn tại mang tính chất khác hay không?
Nghiên cứu này khi đoạn khi tục, tùy theo thế cục vận mệnh Trương gia lên xuống, thời gian tuy dài nhưng tiến triển lại không xa. Mà dưới từng bước nghiên cứu bọn họ phát hiện, bánh tông này so với tưởng tượng ban đầu của họ còn phức tạp hơn nhiều.
Tới nay, Trương gia cũng vô pháp đưa ra một định tính chính xác cho bọn chúng, chỉ có thể ở trong phạm trù chức trách bản thân chế định quy tắc.
Trải qua rất nhiều người, rất nhiều việc, đặc biệt ở vài sự kiện cơ hồ đã làm dao động căn cơ thì cao tầng Trương gia mới đạt thành nhận thức chung: Bánh tông không phải đơn thuần đều là quái vật chết đi sống lại, chúng càng giống một phương thức sinh tồn hơn. Mà gia tộc muốn tiêu diệt, chính là loại bánh tông có tính nguy hại nghiêm trọng đến sinh vật.
Đây là một nguyên tắc trên lý luận, công chính công bằng.
Nhưng cái gọi là lý luận rất nhiều thời điểm đều bị hiện thực đánh vỡ.
Tình huống hiện thực, cơ hồ không có bất kỳ con cháu Trương gia nào chứng kiến hoàn toàn nguyên tắc tuần hoàn này ở huyệt mộ. Một khi gặp phải bánh tông phần lớn bọn họ đều lựa chọn giết không luận tội, không giết thì cũng đánh lui.
Rốt cuộc nó ẩn tàng quá nhiều nguy hiểm, trừ bỏ bánh tông thì cơ quan khó lường và nhân tâm khó đoán đều có thể mang đến phiền phức. Mà đa số thời điểm, bọn họ xác thật không có thời gian nghiệm chứng xem bánh tông đó có an toàn hay không. Bởi vậy, nguyên tắc cuối cùng trở thành một tổ huấn cao cao tại thượng, nó ở trên trời, không bình dân, mọi người đều biết nhưng ít ai đi thực hành.
Nghĩ đến đây thanh niên nhìn bộ dáng Ngô Tà, càng thêm lo lắng. Rất rõ ràng, Ngô Tà đã nhận ra luồng khí trong phòng, ánh mắt hắn chuyên chú ngưng trọng, hoàn toàn không phải ngây thơ không biết mà là một ánh nhìn thẳng thắng, khí tức kia đã lấn sang non nửa căn phòng.
Lúc này, Ngô Tà lui về phía sau hai bước, mày càng nhăn chặt, thanh niên cũng theo đó co rút chân mày. Hành động này của Ngô Tà minh chứng cho suy đoán trước đó của cậu ta, hắn thật sự có thể cảm giác được. Hắn thậm chí có thể cảm nhận luồng khí này ứ đọng, khuếch tán thông thả, bởi vậy mới có thể lùi về không gian phía sau. Nhưng sớm muộn gì nó cũng sẽ tràn ngập trong phòng, đến lúc đó nên làm cái gì bây giờ?
Thanh niên bám vào mặt bàn, ở trong lòng than thở: Ngô Tà, nếu anh là người bình thường sao có thể cảm nhận được khí tức ăn mòn đang dần tới gần?
Cửa thứ nhất hai đường khó đi...
Khí tức ăn mòn phát ra cùng nơi có thi khí, Trương gia sau nhiều năm nghiên cứu, đối với các loại thi khí tiến hành chiết xuất và chuyển hóa đã chế tạo ra loại khí thuần túy nhất này.
Nó không màu không mùi, và hiển nhiên cũng mang theo độc tính.
Nó sẽ tổn thương thân thể yếu ớt của nhân loại, sẽ làm cho bánh tông cảm thấy hưng phấn và trở nên cường đại.
Đây là hai lựa chọn vô cùng khó khăn: Nếu thân thể Ngô Tà vẫn là của một nhân loại bình thường, như vậy rất có thể nội tạng hắn sẽ bị tổn thương, cứ cho là khả năng này vô cùng xa vời đi chăng nữa. Thanh niên tin tưởng, tộc trưởng cũng không cho rằng Ngô Tà bây giờ là người thường, đủ loại chi tiết đều chứng minh hắn khác với người bình thường. Chính là, nếu Ngô Tà là bánh tông thì tại sao đến bây giờ biểu hiện của hắn vẫn ôn hòa bình tĩnh, lý tính không bị khí tức bào mòn mà lộ ra bản tính hung tàn thị huyết.
Thanh niên nhìn tộc trưởng, y vẫn không lộ ra biểu tình gì, ánh mắt khóa chặt trên người Ngô Tà.
"Phụ thân." Do dự một lát nhưng thanh niên vẫn nói: "Kỳ thật. Về chuyện bản tính này, tôi nhớ lúc niên thiếu khi mà người dạy dỗ tôi, người nói..."
"Ừ?" Muộn Du Bình dời mắt khỏi người Ngô Tà, quay đầu nhìn chằm chằm con nuôi.
"Người nói bất kể sinh vật nào cũng đều có bản tính, bao gồm nhân loại, mà theo ý của người thì bản tính của nhân loại không thể xem là tốt."
Thanh niên cười miễn cưỡng, tận lực hòa hoãn nói: "Người đi nhiều nơi gặp người nhiều, cũng bắt gặp nhiều kẻ bản tính ghê tởm, tất cả điều này làm người lần lượt hiểu rõ cái gọi là nhân tính. Tôi từng hỏi người đây có phải là đang nói nhân tính đáng ghê tởm, người nói không quan hệ tốt xấu, tất cả đều là bản tính của con người. Chẳng qua cá nhân tôi có khuynh hướng chú ý đến những mặt trái đó của nhân tính, bởi vì thứ chúng nó mang lại cho tôi có thể tạo thành phiền toái.
Thậm chí một lần người còn nói với tôi, có lẽ người ta không bằng bánh tông, bánh tông tuy thị huyết hung tàn nhưng lại trực tiếp, không chơi tâm cơ. Mà con người, thường có xu hướng sử dụng tiểu xảo, dối trá bạc tình, sẽ đột nhiên trở thành mối nguy hiểm không kịp phòng ngừa."
"Đúng là ta có nói như thế." Muộn Du Bình gật đầu, tựa hồ nhớ đến cái gì, thấp giọng nói tiếp một câu: "Đáng sợ hơn quỷ thần, là nhân tâm."
"Sau đó tôi cũng hỏi lại người, nếu so với bánh tông con người đáng sợ hơn, vì sao chúng ta canh phòng bánh tông nghiêm ngặt như vậy mà đối với con người mang bản tính hết mực nguy hiểm lại mặc kệ?" Giọng nói thanh niên thường thường, trong lúc lơ đãng nhắc đến chuyện cũ, từng câu từng chữ đều như đánh vào thế trận quá mức cực đoan này.
"Người nói nhân tính tuy ác nhưng chúng ta có khả năng chế ngự nó, mà bánh tông thì không như vậy. Tôi nghĩ đây là do đứng trên lập trường người Trương gia mà nói, chúng ta có thể đối phó bánh tông, thậm chí khi cần thiết giết chết chúng. Nhưng chúng ta cũng là con người, cũng sẽ có những thói hư tật xấu mà con người có, bởi vậy không cần tự cho bản thân thanh cao. Huống chi đối với chúng ta, người thường quá yếu ớt..."
"Người thường rất mạnh, họ có vô số kỹ xảo có thể khiến chúng ta chết không toàn thây." Muộn Du Bình thờ ơ phản bác, y nhìn về phía hình ảnh của Ngô Tà, nhìn hắn đã lui đến cuối phòng, lưng dán sát vào vách tường.
"Phụ thân, tôi muốn nói chính là, vì sao người nhất định phải ép Ngô Tà lộ ra "bản tính" chỉ là có khả năng*?" Thấy y nhìn Ngô Tà thanh niên thở dài một tiếng, lôi kéo tay áo tộc trưởng, tựa như muốn ngăn cản hành vi cực đoan này của y.
* Ý là ép Ngô Tà lộ ra bản tính của bánh tông, mà bản tính này thì chỉ là "khả năng" có thể có hoặc không.
Muộn Du Bình nhìn con nuôi, lúc nhỏ khi cậu và y tranh luận, cậu luôn tỏ ra rất tôn trọng quyết định của tộc trưởng kiêm phụ thân là y, nhưng giờ phút này cậu cau mày, thực trịnh trọng nói với y: "Tôi cảm thấy Ngô Tà hiện giờ khá tốt, anh ta rất lý trí cũng không phát hiện nguy hiểm, cứ quan sát bình thường không được sao? Chỉ cần chúng ta không để anh ta ra ngoài, không để anh ta rời khỏi tầm mắt. Như vậy thì khi anh ta xảy ra tình huống không ổn định chúng ta cũng có thể xử lý ngay được. Không cần giống như bây giờ... Dùng phương thức cực đoan này lý giải anh ta. Phụ thân, tôi hiểu rõ băn khoăn của người, người luôn bình tĩnh lý trí như vậy. Tôi biết, dù là bệnh truyền nhiễm thì cũng cần có thời kỳ ủ bệnh, huống chi tình huống Ngô Tà đặc thù như vậy, tôi biết người là lo bản tính anh ta ẩn nấp quá sâu, che giấu nguy hiểm quá lớn, một khi thoát ra hoặc ở thời điểm chúng ta không chú ý bộc phát. Hậu quả sẽ là tuyệt không thể tưởng tượng... Nhưng, nhưng người như vậy thì thật sự quá bạc đãi chính mình."
"Bạc đãi chính mình..." Muộn Du Bình nỉ non lặp lại lời thanh niên, ánh mắt nặng nề. Y ngừng một giây, thấp giọng nói: "Bạc đãi Ngô Tà mới đúng."
"Nói như vậy người thừa nhận anh ta là Ngô Tà?" Thanh niên cười, chỉ vào hình ảnh của Ngô Tà: "Người thừa nhận anh ta chính là Ngô Tà?"
"Ta không biết." Muộn Du Bình lắc lắc đầu, biểu tình trên mặt vẫn đạm mạc như cũ. Y nhìn hình ảnh Ngô Tà dựa vào vách tường, nhìn hắn run rẩy hai vai và ánh mắt ngày càng trở nên thâm trầm sắc bén, mở miệng nói: "Ta hy vọng cậu ấy là Ngô Tà, nhưng nếu đó là một quái vật chiếm cứ ngoại hình của Ngô Tà, như vậy... Cậu cho rằng cậu ấy đối với ta mà nói sẽ là cái gì?"
Sẽ là cái gì...
Thanh niên nghe vậy sửng sốt, bỗng nhiên hiểu được ý tứ của phụ thân, cũng cảm nhận được giãy giụa và gút mắt trong đó. Và còn có thống khổ thâm trầm.
Thanh niên không phải hiểu rất rõ câu chuyện xưa giữa dưỡng phụ và Ngô Tà, nhưng cậu ta hiểu rõ trong lòng phụ thân vẫn luôn có người kia, người kia không chỉ chặt chẽ chiếm cứ vị trí bạn lữ trong cuộc đời người── không chỉ là người yêu, càng là tri kỷ, người thân thân cận nhất, không có thời khắc nào là không vì đối phương mà tràn đầy lực lượng cùng chống đỡ: Ở thời khắc thống khổ an ủi y, suy sụp ủng hộ y, cô độc giúp y đánh lui tịch mịch.
Khi vẫn còn là một thiếu niên không hiểu tình cảm, cậu từng cảm thấy phụ thân quá cực đoan, người đã không còn cần gì vẫn luôn nhớ thương? Thế gian nam nữ nhiều vô số kể, huống chi đây chỉ là một người đoản mệnh. Theo cậu ta dần trưởng thành, dần cảm nhận được hương vị tình cảm thì mới hiểu được, phụ thân đã đem người không còn tồn tại này hóa thành vĩnh hằng, ở trong lòng gần như đã trở thành tín ngưỡng tồn tại, y cũng đem phần tính ngưỡng này buộc chặt với sinh mệnh, cùng tồn tại với bản thân. Nhưng cậu ta vẫn không đành lòng nhìn phụ thân sa vào thế giới đã mất đi như cũ, điều này ít nhiều làm cậu ta cảm thấy không đáng giá.
Thâm tình như thế, thanh niên trừ bỏ bội phục và không đành lòng thì không còn gì để nói.
Như vậy nếu đây không phải là Ngô Tà, hoặc không chỉ là Ngô Tà, ở trong linh hồn của hắn còn tiềm tàng ước số tà ác không giống bình thường, không biết thời khắc nào sẽ bộc phát: Hung tàn, thị huyết, đánh mất lý tính, giống như những bánh tông ghê tởm khác, thậm chí lấy tàn sát làm vui, lấy sinh mệnh và máu tươi làm thực (thức ăn). Như vậy hắn liền không hề là Ngô Tà, hơn nữa còn là một quái vật vặn vẹo, làm bẩn tồn tại quý giá "Ngô Tà".
Không thể nghi ngờ, nếu thật sự như thế thì quái vật này đang giẫm đạp lên chính là đáy lòng ẩn sâu của phụ thân, bảo vật trọng yếu, bất kể là phụ thân hay là bản thân Ngô Tà đều không nhịn được. Ngô Tà là một người đàn ông đáng kính, hắn lý trí và cao khiết trước sau chống đỡ sinh mệnh bản thân. Nếu hắn biết chính mình sau khi chết trở nên không còn là mình, thậm chí sa đọa thành phản diện, hắn sẽ lựa chọn như thế nào?
Thanh niên nhớ đến mấy trang bút ký bị mình giấu đi, ở đó, Ngô Tà từng tỏ vẻ, nếu người đến phát hiện mình đánh mất lý trí, biến thành quái vật khủng bố khát máu. Như vậy thì không cần do dự, tiêu diệt chính mình, ngay lặp tức.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro