CHƯƠNG 48: ANH NÊN CƯỜI NHIỀU HƠN
Trịnh Bân sau khi nhìn thấy người đứng đằng sau cánh cửa thì không biết phải nói gì nữa.
Theo như cậu được biết, học viên khoa đặc biệt như Tần Liệt cũng có khu ký túc xá riêng, hơn nữa còn là loại một người một căn, mọi thứ càng đầy đủ và tiện nghi hơn ở đây.
Không có lý nào Viện Quân Giáo Liên Bang không thể sắp xếp nổi cho hắn một căn biệt thự ở khu học viên mà phải bất đắc dĩ cùng chung căn với giảng viên. Nói ra ai tin chứ? Chắc chắn là có gì đó không đúng ở đây.
"Tiểu Hi, cậu đến rồi? Từ hôm nay chúng ta sẽ là bạn cùng nhà. Mong sau này có thể giúp đỡ và chăm sóc đến nhau nhiều hơn, thưa thầy Trịnh ~"
Trịnh Bân đoán không sai. Chuyển đến ở cùng nhà với cậu là chủ ý của Tần Liệt. Hắn cảm thấy để có thể tiếp xúc gần với cậu nhiều hơn thì đây hiển nhiên là cơ hội tuyệt hảo nhất.
Vốn đang ở căn biệt thự một người tốt nhất nhưng Tần Liệt kiên quyết từ chối, còn tự đứng ra yêu cầu với viện trưởng Thạch Sâm.
Viện trưởng tuy không rõ ý đồ của tên nhóc nhà Tần gia, nhưng sau khi nhận được cuộc gọi của Tần phu nhân liền lập tức hiểu rõ, ném cho hắn một ánh mắt sâu xa đầy ý vị, sau cùng dù không nói ra lời nhưng không hề phản đối với yêu cầu của hắn.
Tần Liệt đạt ý định thì cả người cao hứng, sau khi khai giảng kết thúc liền đến căn biệt thự trước để tạo sự bất ngờ cho cậu. Xong để hắn phải thất vọng rồi, Trịnh Bân quả thật rất ngạc nhiên, nhưng vì cậu sử dụng kĩ năng nên hắn không thể nhìn ra được tâm tình gì từ cậu.
Tần Liệt thật ra không thất vọng lắm. Mục đích lớn nhất đã đạt được, giờ chỉ cần đoạn thời gian chung đụng lâu dài là được.
Một niên khóa của Viện Quân Giáo Liên Bang yêu cầu học năm năm, trong đó năm cuối cùng là thời điểm thực tập tác chiến và chuẩn bị cho bước đầu tiến vào quân bộ để quan sát học hỏi. Như vậy cả kể không tính năm cuối bận rộn, hắn vẫn có hai năm sớm chiều ở chung với thiếu niên. Hắn không tin mình làm đến như vậy cậu còn có thể không chút rung động nào.
Trịnh Bân nghe thấy Tần Liệt đặc biệt nhấn mạnh hai từ cuối thì giật khóe miệng, rất muốn nói gì đó lại không biết nói sao, chỉ nhìn hắn một chút gật đầu xem như chào hỏi rồi trở về phòng mình. Sống chung thì sống chung, mình cứ bơ hắn đi là được. Xem hắn mặt nóng dán mông lạnh được bao lâu.
Thấy con mồi có ý định bỏ trốn Tần Liệt miệng khẽ nhếch vươn tay túm lấy cổ áo cậu kéo lại, việc này khiến thiếu niên vừa xoay lưng bước đi bị mất đà ngã ngửa ra sau. Trịnh Bân cứ ngỡ phen này mông mình chuẩn bị nở hoa thì bất ngờ rơi vào lồng ngực rắn chắc lạnh như băng. Theo bản năng ngẩng đầu lên, vừa hay đụng phải ánh mắt hiếm thấy mang ý cười của Tần Liệt, nhịp tim của Trịnh Bân không tự chủ tăng có chút nhanh, đầu óc bắt đầu đi theo chiều hướng trống rỗng.
Hắn lại cười. Cái mặt đẹp trai chết người kia dù lạnh lùng hay vui vẻ đều mang đến một sắc thái khác nhau, nhưng không thể phủ nhận con người này cười lên càng trông đẹp mắt hơn rất nhiều.
Trong kí ức của Trịnh Thành Hi, Tần Liệt không bao giờ cười. À cũng không hẳn, trước khi hắn bị đám người ngoài tinh hệ bắt cóc, tuy vẫn là cái mặt cụ non thích ra vẻ lạnh lùng, nhưng chỉ cần đạt được điều gì mình mong muốn thì vẫn sẽ nở một nụ cười tươi rói hơn bao giờ hết.
Chính người làm mẹ như Tần phu nhân cũng rất tưởng niệm những khoảnh khắc này của con trai, nhiều đêm còn phải lôi đống ảnh cũ ra vừa xem vừa than thở.
"Anh nên cười nhiều hơn, Tần Liệt."
Không biết xuất phát từ tâm tư gì, đột nhiên Trịnh Bân thốt ra lời như vậy. Lời nói vừa dứt, cả hai đều sửng sốt.
Trịnh Bân lúc này chỉ muốn vỗ bốp một cái vào cái miệng mình. Cho mày nói lung tung! Cho mày nói lung tung! Cho mày nói lung tung!
Người ta cười hay không thì liên quan đến mày sao? Mày không phải có ý định bơ người ta sao? Nói như vậy khác nào đang quan tâm người ta. Hu hu, Tiểu Bảo Bối cậu đâu rồi mau trở về cứu tôi đi!
Tần Liệt không ngờ mình một lần nữa nở nụ cười. Dường như vào thời điểm ở bên cạnh thiếu niên, tinh thần vẫn luôn căng chặt của hắn bỗng được thả lỏng, mọi thứ trở nên nhu hòa ấm áp hơn, không còn những đen tối dơ bẩn mà hắn phải nhìn thấy trong những giấc ngủ trằn trọc nữa.
Cho nên chỉ cần thấy cậu trong tầm mắt, gương mặt cứng nhắc của người nào đó sẽ không thể giữ vững quá lâu mà tự động tan vỡ, đã thế còn không tự chủ được mà mỉm cười.
Làm cho tên mặt liệt như hắn cười, cậu là người đầu tiên, cũng có lẽ là người duy nhất làm được.
Vì thế, ngay sau khi tỏ ra sửng sốt trong vài giây, Tần Liệt lập tức hồi thần, nụ cười trên môi mở càng thêm lớn, ngữ điệu mang theo hàm ý trêu chọc thiếu niên trong lòng.
"Ồ, tôi có thể xem đây là thầy Trịnh muốn tán tỉnh tôi không? Nếu cậu muốn, tôi sẽ cười mỗi ngày với cậu."
Hắn chỉ nói "với cậu" mà không phải trước mặt người khác. Hàm ý trong đó không cần nói rõ hắn Trịnh Bân đã hiểu. Theo bản năng chụp lấy hai tai mình, nhưng lại nhớ ra mình đang xài kỹ năng thì tai làm sao đỏ được, thành ra động tác kia không khác gì lạy ông tôi ở bụi này.
"Anh cười với ai đều không liên quan tới tôi. Mời buông tôi ra, trò Tần!"
Trịnh Bân vừa thẹn vừa giận, xong bên ngoài vẫn phải làm mặt lạnh như mình không hề quan tâm. Đừng tưởng chỉ hắn mới biết trêu chọc, cậu cũng biết đấy nhé.
"Được thôi, thầy Trịnh."
Tần Liệt đối với sự "trả đũa" của thiếu niên chỉ cười cười, đồng thời lực tay thả lỏng không còn ý kìm giữ cậu nữa. Ngày hôm nay như vậy là đủ rồi. Nếu làm quá con thỏ sẽ sợ hãi mà chạy mất.
Trịnh Bân được tự do, mặt đối mặt với Tần Liệt, hít một hơi thật sâu mới đè được nộ khí trong lòng xuống.
"Tần Liệt, tôi không biết anh làm thế nào để được chuyển vào đây. Tôi sẽ không bắt anh đi, nhưng không có nghĩa sẽ để yên nếu anh làm hành động gì đó khiến tôi không thoải mái. Chúng ta nếu đã ở cùng nhà thì cứ giữ nguyên mối quan hệ này, nước sông không phạm nước giếng, anh sống cuộc sống của anh tôi sống cuộc sống của tôi. Anh tiếp thu được thì ở lại, không được thì mời đi cho, tôi càng mừng."
Nói liền một hồi không nghỉ, đến Trịnh Bân cũng bất ngờ mình có thể nói nhiều như vậy. Mà nguyên nhân đương nhiên đều bắt nguồn từ con người trước mắt. Cả hai từ khi gặp nhau đều xảy ra những chuyện lần đầu, tuy lạ lẫm nhưng không bài xích.
"Được, nghe theo cậu." Tần Liệt gật đầu tiếp thu. Trịnh Bân xem hành động dứt khoát như vậy của hắn cảm thấy không đúng lắm, nhưng lại chẳng rõ không đúng chỗ nào. Người ta không phải đồng ý rồi sao? Mình còn băn khoăn gì nữa.
Đúng lúc này máy thông của Trịnh Bân vang lên thông báo, tên hiển thị là vị sự phụ Trần Sương của cậu, mục đích muốn cậu nhanh chóng đến gặp bà.
Trịnh Bân cảm thấy tiếng thông báo này như tiếng trời vậy, cứu cậu khỏi tình huống khó xử này.
"Tôi đi trước."
Bỏ lại một câu như vậy rồi rời đi. Trịnh Bân đi khỏi quá nhanh nên đã vụt mất ánh mắt chợt lóe lên gian xảo của người nào đó.
Bước một tiếp cận thành công, hắn nên chuẩn bị cho bước hai thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro