Thế giới thứ nhất: Vườn trường (10)
Chương 10
Trên bục giảng thầy giáo môn sinh đang mặt mày hớn hở giảng giải tác dụng của việc quang hợp.
Đoạn Cẩn đột nhiên cảm giác tay mình chạm phải thứ gì đó.
Em cúi đầu nhìn, trong tầm tay xuất hiện một tờ giấy nhỏ.
Trên tờ giấy nhỏ là chữ viết như rồng bay phượng múa: Cái nào nghe không hiểu thì hỏi anh.
Hả? Cái gì vậy nè?
Đoạn Cẩn nhìn xung quanh, bạn học đều đang nghiêm túc nghe giảng bài, cái tờ giấy nhỏ này là ai ném nhầm qua hả?
Bởi vì tính tình Đoạn tiểu thiếu gia gần đây đã thay đổi, bắt đầu nghiêm túc học tập, thầy giáo tự nhiên sẽ đặt biệt chú ý đến thiếu niên xinh đẹp ngoan ngoãn này. Đoạn Cẩn vừa thất thần, thầy dạy sinh liền phát hiện.
“Đoạn Cẩn, câu này chọn đáp án nào?”
Đoạn Cẩn cuống quít đứng lên, xấu hổ nhìn về phía thầy dạy sinh.
Thất thần một lút, ngay cả câu hỏi thầy giáo nói là câu nào em cũng không biết.
Tay trái bị chạm nhẹ vào, Tạ Dật đẩy quyển vở sang, bên trên viết: Cường độ quang hợp.
“Cường độ quang hợp.”
Thầy dạy sinh gật gật đầu: “Ừm, đúng rồi, ngồi xuống đi, lần sau nhớ tập trung vào.”
Chuông tan học vừa vang, Tạ Dật liền xoay người lại, một bàn tay đặt trên lưng ghế Đoạn Cẩn, một tay khác lại nhéo mặt Đoạn Cẩn, ngữ khí hung dữ: “Vì sao không để ý đến anh?.”
Đoạn Cẩn bị cậu niết đau, không hiểu vì sao, hôm nay Tạ Dật vẫn luôn nhéo mặt em.
Hơn nữa Tạ Dật không phải vẫn luôn chán ghét em sao, chẳng lẽ cậu ta ghét ai là sẽ nhéo mặt người đó hả.
Con nít quá trời……
Đoạn Cẩn xoa xoa mặt, nhỏ giọng nói: “Tôi không biết là cậu viết giấy nhắn cho tôi.”
Mặt tiểu thiếu gia vừa mịn vừa mềm, bị cậu nhẹ nhàng nhéo một chút, đều sẽ xuất hiện vết đỏ.
Rõ ràng rất uất ức vô tội khi bị trừng phạt, nhưng vẫn là cẩn thận giải thích với cậu ta.
Tạ Dật nghĩ, nếu bây giờ không phải đang trong lớp học, cậu liền bế tiểu thiếu gia lên, đặt ở trên đùi, tay trái cậu sẽ cùng tay trái tiểu thiếu gia mười ngón đan xen, hoàn toàn bao lấy tay tiểu thiếu gia, tay phải nhẹ nhàng vỗ lưng tiểu thiếu gia.
Tiểu thiếu gia sẽ chôn mặt vào ngực cậu, vô cùng đáng thương lên án cậu, vì sao lại hung dữ với em.
Một cục mềm mại nho nhỏ.
Cậu sẽ hôn lên mặt tiểu thiếu gia, chóp mũi, cả chiếc cằm nhỏ xinh nữa.
Sau đó lại từng chút từng chút mút hôn môi tiểu thiếu gia, nói xin lỗi em, nói về sau không bao giờ hung dữ với em nữa, tha thứ cho chồng có được không?
Nhưng mà có người ngoài ở đây, cậu không thể dỗ tiểu thiếu gia của mình như thế được.
Một người chồng tốt là phải luôn tôn trọng vợ mình khi ở bên ngoài.
Tạ Dật thanh thanh giọng nói, ngón tay nhẹ nhàng cọ trên mặt Đoạn Cẩn, từ trên bàn lấy ra một quyển notebook, đưa cho Đoạn Cẩn: “Đây là vở ghi chú trọng tâm kiến thức môn toán mà anh đã tổng hợp, ngày mai lại đưa cho em môn vật lý sau.”
Lại giấu đầu hở đuôi nói thêm một câu: “Đừng có mà nghĩ nhiều, anh với em chung nhóm, em mà còn bị điểm kém sẽ làm anh mất mặt.”
Đoạn Cẩn mở ra nhìn, trong sổ tổng hợp rất nhiều dạng đề, còn có phương pháp giải bài của Tạ Dật.
Cùng với cách giải của Đoạn Du không quá giống nhau, có một loại cảm giác một đề có vô số cách giải. Hai loại ý nghĩ kết hợp lên, làm Đoạn Cẩn cảm giác chính mình cũng biến thành thiên tài toán học.
Đôi mắt Đoạn Cẩn sáng lấp lánh, vui vẻ nói: “Cảm ơn cậu……”
“Cảm ơn cái gì?” Một bàn tay đặt trên vai trái của Đoạn Cẩn.
Đoạn Cẩn quay đầu lại nhìn, Trình Uyên đứng ở phía sau em, ánh mắt đen tối không rõ nhìn Tạ Dật.
Thấy Đoạn Cẩn đang nhìn hắn, Trình Uyên nửa quỳ xuống, dịu dàng nói: “Tiểu thiếu gia, tôi tới đón em về nhà.”
Đoạn Cẩn còn đang tự hỏi ánh mắt vừa rồi của Trình Uyên là sao.
Em trước giờ chưa từng thấy qua ánh mắt sắc bén như vậy, đây là cường thế công chính đối với thụ chính hở?
Đoạn Cẩn còn đang mê mê mang mang suy tư, Tạ Dật đã hất tay Trình Uyên ra, mang theo chút tức giận hỏi Trình Uyên: “Cậu là ai? Em ấy không cần cậu đưa em ấy về nhà.”
Đoạn Cẩn lại mơ mơ màng màng nhìn về phía Tạ Dật.
Dục vọng chiếm hữu của thụ chính cũng quá mạnh đi, vịn vai chút cũng sẽ ghen hở.
Trình Uyên không có đáp lời Tạ Dật, trong cái nhìn căm tức của Tạ Dật nắm lấy tay Đoạn Cẩn.
Nhiệt độ lòng bàn tay hắn nung Đoạn Cẩn hơi rung rẩy.
Trình Uyên thu dọn sách vở và đồ dùng của Đoạn Cẩn vào cặp sách, sau đó khôm lưng, chuẩn bị bế tiểu thiếu gia lên.
Tạ Dật không thể nhịn được nữa bắt lấy cánh tay Trình Uyên, một cái tay khác nắm vai Đoạn Cẩn kéo về phía mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu nghe không hiểu lời tôi nói hả?”
Đoạn Cẩn bị làm giật mình, như vừa tỉnh mộng.
Em hình như là bị cả công thụ chính xem thành đối tượng ghen tuông rồi.
Em tránh khỏi lồng ngực Tạ Dật, cầm lấy cặp sách, nói với Trình Uyên: “Hôm nay cho cậu nghỉ, không cần đưa tôi về nhà.”
Em một chút cũng không muốn làm bóng đèn, vẫn là cho công thụ chính cơ hội ở chung một chỗ với nhau đi. Hơn nữa hôm nay đã bắt nạt Trình Uyên xong rồi, để cho hắn đi cũng không tính là OOC.
Ánh mắt Trình Uyên nặng nề mà nhìn Đoạn Cẩn.
Hắn cảm giác chính mình đang không ngừng rơi xuống, có một đoàn khí đen muốn kéo hắn vào trong đó.
Khí đen đó không ngừng mê hoặc bên tai hắn:
Trói tiểu thiếu gia lại, xích ở bên cạnh ngươi.
Tiểu thiếu gia thân thể mảnh mai, đi vài bước liền sẽ mệt, cho nên phải luôn dựa vào lồng ngực ngươi, muốn đi đâu đều là ngươi mang đi.
Tiểu thiếu gia muốn uống nước, đương nhiên sẽ là ngươi dùng miệng đút, từng ngụm từng ngụm.
Tiểu thiếu gia sẽ sợ tối, sẽ ghé vào trước ngực ngươi, nghe tiếng tim đập của ngươi đi vào giấc ngủ.
Mỗi một kiện quần áo của tiểu thiếu gia đều do ngươi thay cho, mỗi một ngụm cơm đều tự tay ngươi đút, cột tiểu thiếu gia vào bên cạnh ngươi, ngươi chỉ biết nuôi em ấy càng tốt càng kĩ càng hơn cả Đoạn gia.
Tiểu thiếu gia muốn làm cái gì liền làm cái đó, muốn đi nơi nào liền đi nơi đó, muốn nhìn ai liền nhìn.
Nhưng là em không bao giờ được phép, muốn bỏ rơi ngươi liền tùy ý buông bỏ.
Mau đem em ấy trói lại đi, mạng sống của ngươi, tất cả mà ngươi có đều thuộc về em ấy, ngươi đương nhiên nên có được quyền lợi vĩnh viễn bên cạnh em.
Đoạn Cẩn bị ánh mắt Trình Uyên dọa khóc, trình độ độc ác của em còn không có cao bằng Trình Vĩ Bác đâu, vì sao Trình Uyên lại nhìn em bằng ánh mắt dọa người như vậy nha……
Giống như người sắp ch·ết chìm, từ bỏ bản năng cầu sinh, liều mạng chỉ muốn ôm lấy khúc gỗ cứu mạng cùng nhau chìm vào đáy nước.
Em thật sự không biết Trình Uyên từ khi nào đối với Tạ Dật có cảm tình sâu như vậy, bắt nạt Trình Uyên, Trình Uyên còn có thể nhẫn nại;
Tiếp cận Tạ Dật, Trình Uyên liền dùng ánh mắt khủng bố như thế dọa em……
Bởi vì sợ hãi, mặt Đoạn Cẩn liền trắng bệch, vết đỏ trên mặt càng thêm rõ ràng.
Trình Uyên đi vào phòng học, thấy Đoạn Cẩn cùng một nam sinh vẻ ngoài không thua gì mình thân mật dựa vào nhau, đã bị ghen ghét hung nóng đầu óc.
Sau đó càng là bị sự xa cách cùng cự tuyệt của tiểu thiếu gia mà khó chịu như đại não bị say xe. Cho đến tận bây giờ mới phát hiện vết đỏ trên má tiểu thiếu gia.
Tiểu thiếu gia có làn da non mịn trắng nõn, hôm nay lúc dựa vào cổ hắn, hắn liền biết có bao nhiêu non nớt. Hiện tại trên má trái phải đều có dấu tay đỏ tươi càng thêm thấy ghê người.
Trong khoảng thời gian ngắn, đau lòng, hối hận, áy náy tràn ngập tâm trí Trình Uyên, những ý niệm âm u trước đó tất cả đều tiêu tán.
Hắn vươn tay, cực nhẹ nhàng xoa mặt Đoạn Cẩn, hỏi: “Đây là có chuyện gì, đau không em?”
Nơi bị Trình Uyên chạm vào dâng lên một chút đau đớn, em cắn cắn môi dưới, cũng không muốn “Cáo trạng” châm ngòi quan hệ của công thụ chính: “Không sao……”
Trình Uyên thấy Đoạn Cẩn uất ức như vậy, lại không đành lòng trách phạt em, trong lòng vừa ngứa vừa đau, không thể nhẫn nại được nữa, một phen bế Đoạn Cẩn lên.
Tạ Dật duỗi tay muốn giành lại Đoạn Cẩn: “Đưa em ấy cho tôi.”
Trình Uyên tránh đi tay cậu, trong thanh âm là áp lực không nén được tức giận: “Đưa cậu để cậu lại bắt nạt em ấy sao?”
Dứt lời, trong ánh mắt ngạc nhiên lại hóa thành đau lòng hối hận của Tạ Dật ôm Đoạn Cẩn rời khỏi phòng học.
Trình Uyên không có trực tiếp ôm Đoạn Cẩn ra cổng trường, mà là đi công viên nhỏ.
Trường bọn họ trước kia là công viên, sau này cải tạo thành trường học, trường học cũng không có chặt hết cây xanh lúc trước đi, mà để lại một bộ phận tạo thành công viên nhỏ.
Công viên nhỏ, cây cối cao lớn cành lá xum xuê, bởi vì không có phương tiện giải trí, ngày thường đều không có học sinh tới, hiện tại tan học, càng là một bóng người cũng không.
Trình Uyên đưa Đoạn Cẩn tới trung tâm công viên, tìm cái ghế dài ngồi xuống.
Cũng không buông Đoạn Cẩn ra, mà đặt Đoạn Cẩn ở trên đùi mình, ôm eo em.
Đoạn Cẩn còn đang sợ hãi ánh mắt trước đó của Trình Uyên, hiện tại bị Trình Uyên đưa tới không có một bóng người này, càng bị dọa cả người lông tơ dựng đứng.
Một lát sau, thấy Trình Uyên vẫn không có đánh mình, Đoạn Cẩn thoáng buông tâm, sợ hãi hỏi: “Sao không trở về nhà……”
Trình Uyên vòng tay ôm chặt hơn chút, thấp giọng nói: “Tiểu thiếu gia, mặt của em…… em về nhà như thế, chỉ sợ sẽ làm người trong nhà lo lắng.”
Kỳ thật chỉ lúc bị Tạ Dật nhéo mới hơi đau thôi, hiện tại em đã không có cảm giác gì, nhưng xem bộ dáng Trình Uyên, phỏng chừng bề ngoài thoạt nhìn rất nghiêm trọng.
Em phảng phất đã thấy vẻ mặt đau lòng của bà Lý hỏi em chuyện là như thế nào, thậm chí còn sẽ nói cho mẹ Đoạn……
“Cái kia…… Vậy nên làm sao bây giờ?”
Thiếu niên thị giác chỉ có thể thấy được yết hầu của nam sinh, sau đó bên tai truyền đến âm thanh so với vừa rồi càng trầm thấp từ tính hơn: “Bây giờ không có thuốc…… Chỉ có thể giúp tiểu thiếu gia liếm liếm chút thôi…… Tiểu thiếu gia để tôi liếm cho em được không?”
Hơi thở ấm áp phả vào tai Đoạn Cẩn, kích thích cả người run lên, lỗ tai phảng phất mất đi công năng nên có, vô pháp nghe hiểu thanh niên nói cái gì, theo thời gian từ từ xụi lơ trong lòng ngực người kia bất lực run lên.
“Hửm?” Thanh niên thấy thiếu niên không đáp lời, càng gần hơn chút, khẽ hôn lỗ tai thiếu niên một cái, dán vào tai thiếu niên dùng giọng nói mang theo hơi thở hỏi lại một lần nữa.
Đoạn Cẩn chưa bao giờ thể nghiệm qua loại cảm giác này, sau eo tê dại đến lợi hại, tay chân một chút sức lực đều không có, đại não trống rỗng.
Thấy thiếu niên cuộn tròn ở trong lòng ngực hắn, hai mắt mê mang, phiếm một tầng hơi nước. Trình Uyên ôm em càng chặt, một bàn tay vỗ về mái tóc sau đầu em, từ trái tai đường mút hôn đến vành tai.
Trình Uyên ngậm vành tai thiếu niên vào miệng, tinh tế đánh giá một phen, đầu lưỡi qua lại chơi đùa khối thịt mềm kia, phát ra tiếng nước dính nhớp nho nhỏ.
Đến khi thiếu niên không chịu được mà phát ra tiếng nức nở mới lưu luyến buông ra, từ tai chậm rãi mút hôn đến gương mặt thiếu niên.
Trình Uyên vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng xẹt qua mặt thiếu niên.
Lần này vừa ngứa vừa tê, kích thích thật lớn làm thân mình vốn bị Trình Uyên trêu chọc mẫn cảm dị thường của Đoạn Cẩn càng thêm căng thẳng, rốt cuộc vẫn là chịu không nổi mà giãy giụa.
Trình Uyên vội vàng điều chỉnh lại tư thế, không để Đoạn Cẩn chạy thoát khỏi lồng ngực mình.
Một bên mút hôn lỗ tai thiếu niên, một bên nhẹ giọng dụ dỗ nói: “Tiểu thiếu gia ngoan chút…… Liếm liếm một chút thì tốt rồi…… Là tôi sai, tiểu thiếu gia tha thứ tôi được không? Tôi bảo đảm về sau sẽ làm cho em thoải mái……”
Trình Uyên đầu ngón tay xoa nhẹ cái ót của Đoạn Cẩn, thấy Đoạn Cẩn từ trong kích thích vừa rồi bình tĩnh lại, mới bắt đầu khẽ liếm gương mặt Đoạn Cẩn.
Lần này hắn không hề dám giống như vừa rồi, mà là từ xung quang vết đỏ, từng chút từng chút liếm hôn.
Kích thích không còn kịch liệt như vậy nữa, nhưng lại dài lâu làm người tê ngứa.
Đoạn Cẩn cảm thấy chính mình sắp bị liếm tan, trên mặt tất cả đều là mùi vị của Trình Uyên.
Em mơ hồ cảm thấy như vậy không tốt, muốn mở miệng bảo Trình Uyên dừng lại, nhưng thanh âm phát ra lại là tiếng nức nở nhỏ vụng.
Đoạn Cẩn không biết chính mình về nhà như thế nào, em nhớ mang máng Trình Uyên lại cột áo khoát đồng phục bên hông, hô hấp thô nặng phảng phất như muốn nổ tung ở bên tai em, qua thật lâu mới ôm em thoát lực ngủ say đưa đến trên xe.
_________
Lại 1 chương với sự ảo tưởng của bạn học Tạ Dật và biếnnnnn tháiiiiiiii của Trình Uyên.
Trời ơi tui edit mà tui ngại luôn á
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro