Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: [TG 1] Hào môn thế gia (11)

Editor: Phan Quỳnh Vàng Anh (Anhphan855)

----------

Thân thể trong lòng ngực phát run, tuy rằng đã cực kì nhẫn nại, nhưng đôi môi mím chặt vì khẩn trương mà run rẩy, không thể khống chế mà toát ra ra một tầng mồ hôi mỏng ở chiếc cổ non mịn, ngón tay run run cuộn lại vàu nát vạt áo ...... Tất cả như chứng minh Đàm Y đang khẩn trương, bé nhím nhỏ giờ lại thành bé cừu non hết cách phản kháng, lo lắng bị nuốt vào bụng mất.

"Đừng sợ." Tạ Thừa Ngôn ở ngay chiếc cổ yếu ớt của Đàm Y mà ra sức mút hôn, thỉnh thoảng lưu lại mấy cái ấn ký sâu cạn không đồng nhất, "Nếu em không muốn, ca ca sẽ không cưỡng bách em."

"Tôi không có sợ." Đàm Y run rẩy mà mở to mắt, giữ vững khẩu khí, lạnh nhạt mà xa cách nói, "Chỉ cần anh kết thúc rồi thì về sau nhớ đem tiền cho tôi là được"

Rõ ràng thực sợ hãi, nhưng nghĩ tới đệ đệ, Đàm Y bỗng nhiên giống như được tiếp thêm dũng khí thật lớn, thân thê cũng dần không run lên nữa, thậm chí còn dùng ánh mắt bắt đầu thúc giục Tạ Thừa Ngôn.

Thật là tình anh em vĩ đại. Tạ Thừa Ngôn dùng tay đặt lên đôi mắt, cúi đầu không tiếng động mà cười cười, không ai thấy hắn tươi cười lại thật sâu ác ý. Khi ngẩng đầu lên, hắn đã một lần nữa khoác lên áo ngoài ôn tồn lễ độ, "Lần trước là anh xúc động, tiền anh đương nhiên sẽ cho em."

Tạ Thừa Ngôn ôn nhu mà sờ sờ tóc Đàm Y, đem nó xoa thành một đoàn cỏ dại, "Em đứa nhỏ này, nói đi nói lại, anh cũng là ca ca của các em, quản gia có làm khó điều gì, anh cho em tiền là được."

Nhìn vẻ mặt Đàm Y đầy không tín nhiệm, Tạ Thừa Ngôn lấy ra phong thư đã chuẩn bị trước đó, gõ lên đầu Đàm Y, sau đó dưới ánh mắt mờ mịt của cậu đem phong nhét vào lòng ngực Đàm Y, "Cái này coi như ca ca cho các em tiền tiêu vặt tháng này. Bất quá các em còn nhỏ, anh không thể một lần đưa quá nhiều, bằng không đem các em dạy hư, dì ở trên trời sẽ không tha thứ cho anh."

Đàm Y mở to hai mắt nhìn phong thư thật dày trong lòng ngực, còn thập phần không thể tin được. Cẩn thận cầm lên, cậu xoay người mở phong thư ra, bên trong quả nhiên là đầy những tờ tiền mặt màu đỏ hồng*, đủ để bù đắp cho 3 4 tháng tiền lương của Đàm Y.

*tờ tiền màu hồng bên Trung là tờ có giá trị lớn nhất, giống như tờ 500 nghìn mài xanh là tờ giá trị lớn nhất VN.

{cho những ai chưa biết}

"Anh......" Đàm Y cắn môi, cậu trước nay đều không nghĩ đến Tạ Thừa Ngôn sẽ chủ động đưa tiền, việc này làm cậu có chút không thể tin được. Nhưng sự thật ở trước mắt, cậu cũng không thể không tin, Tạ Thừa Ngôn đích đích xác xác chính là làm như vậy.

Nhưng mà, hắn chẳng lẽ thật sự hoàn toàn không trách cậu sao? Đàm Y vĩnh viễn cũng không thể quên cái buổi tối của bảy năm trước, thiều niên bị đẩy xuống cầu thang khắp người vết thương biểu tình trên mặt hoài nghi khiếp sợ, phong thư trên tay lập tức trở nên nóng bỏng.

"Việc bảy năm trước." Tạ Thừa Ngôn bỗng nhiên mở miệng, Đàm Y tức khắc cả người chấn động, trong lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi.

"Sau khi việc đó phát sinh, anh thật sự rất khổ sở." Tạ Thừa Ngôn đem cằm gác trên vai Đàm Y, "Tiểu Y, anh là thật sự thực thích em, anh chưa từng thích một người nào nhiều như vậy."

"Nhưng mà, anh đào tim móc phổi đối tốt với em như vậy, em lại làm loại chuyện vô tình vậy với anh, anh thật sự rất khổ sở."

Giọng nói Tạ Thừa Ngôn vốn dĩ rất dễ nghe, dừng nói là hiện giờ hắn còn đang thả nhẹ tiếng nói, hơn nữa khi kể ra trong miệng lưỡi dường như toát lên vẻ ưu thương nhàn nhạt, không ai có thể dưới tình huống này còn có tâm độc địa với hắn.

Đàm Y nhịn không được lộ ra vẻ áy náy, môi mấp máy vài cái, còn chưa kịp nói chuyện, Tạ Thừa Ngôn đã nắm lấy tay cậu sờ lên khớp xương đùi của hắn, "Vết thương ở nơi này chính là do khi đó để lại, cho tới bây giờ cũng không thể xóa mờ đi. Mỗi mưa dầm vết thương sẽ phát tác, đau đến nỗi anh suốt đêm suốt đêm ngủ không yên. Tiểu Y, em biết không?"

Tay Đàm Y bắt đầu hơi hơi phát run. Nhiều năm như vậy, cậu không phải không nghĩ tới hậu quả sau đó, nhưng sinh hoạt bận rộn làm cậu có thể lấy cớ đó lảng tránh. Nhưng hiện tại, kết quả do một tay cậu tạo thành sống sờ sờ ở trước mặt cậu xé mở miệng vết thương năm xưa, cậu rốt cuộc không có cách nào lại trốn tránh.

"Thực xin lỗi." Đàm Y cúi đầu, môi đỏ thắm bị cắn ra dấu rang thật sâu, cậu ruốt cuộc cũng bị áy này chui từ đâu lên mà vây quanh, cơ hồ bị chúng nó cắn nuốt. Đúng lúc này, một bàn tay ấm áp bỗng nhiên xoa nhẹ trên đầu của cậu, thanh âm như cứu rỗi vang lên từ đỉnh đầu, "Không sao cả, anh tha thứ cho em."

Đàm Y khiếp sợ mà ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một đôi mắt tràn đầy ôn nhu. Tạ Thừa Ngôn đem Đàm Y ôm vào trong lòng ngực, thở dài nói, "Anh tha thứ cho em, ai bảo em là Tiểu Y của anh cơ chứ."

"Anh từ nhỏ đã không thể đối với em trách cứ điều gì."

Đàm Y cắn bả vai Tạ Thừa Ngôn, cố nén không ra tiếng. Tạ Thừa Ngôn nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, ngữ khí ôn nhu mà nhẹ giọng an ủi, cậu rốt cuộc nhịn không được mà nhẹ giọng ô ô khóc nức nở.

-------

Một ngày qua đi thực nhanh, Tạ Thừa Ngôn vốn dĩ muốn cùng Đàm Y cùng nhau ăn cơm chiều, nhưng Đàm Y không quên buổi sáng trước khi đi đã đảm bảo với Tạ Thần Phong, vì thế liền cự tuyệt. Tạ Thừa Ngôn tuy rằng nói không sao, nhưng biểu tình vẫn toát ra mất mát nhàn nhạt.

Tạ Thừa Ngôn đưa Đàm Y đến chung cư dưới lầu, Đàm Y hưng phấn mà xuống xe, gấp không chờ nổi mà muốn nói cho Tạ Thần Phong biết đã có tiền cho hắn. Xuống đóng cửa xe, cậu cảm thấy đi như vậy có vẻ tuyệt tình, vì thế lại gõ gõ cửa sổ xe, biệt biệt nữu nữu mà đối Tạ Thừa Ngôn nói, "Lần sau sẽ cùng anh ăn cơm."

"Được." Tạ Thừa Ngôn mặt giãn ra cười rộ lên, nắm lấy tay Đàm Y đặt tới bên môi hôn hôn, mặt phượng hẹp dài ưu nhã ôn nhu mà nhìn cậu, "Cảm ơn Tiểu Y."

"Cảm, cảm ơn cái gì chứ." Đàm Y như là bị điện giật mà lùi về tay, Tạ Thừa Ngôn tựa như xuân về hoa nở tươi cười làm cậu có chút ngây ngất, có chút hoảng, vội xoay người vội vàng chạy lên lầu.

Tạ Thừa Ngôn nhìn bóng dáng Đàm Y rời đi, chậm rãi cúi người ghé vào tay lái. Hắn nâng cánh tay vừa cầm tay Đàm Y hôn, trong mắt ý cười lắp đầy nhất định phải đạt được.

{Anh em, thằng này biến thái vờ lờ}

-------

Khi Đàm Y mở cửa, trong phòng một mảnh đen nhánh.

"Tiểu Phong?" Cậu thử kêu to vài tiếng, nhưng là không có người đáp.

"Chẳng lẽ đi đâu rồi?" Đàm Y một bên lẩm bẩm tự nói, một bên sờ soạng đi bật đèn, kết quả chưa đụng đến chốt mở đèn, ngược lại chạm vào một cơ thể ấm áp, tức khắc hoảng sợ, ngay sau đó đèn cũng sáng.

Đột nhiên ánh đèn sáng lên, thiếu niên anh đĩnh lạnh lùng mặt vô biểu tình mà dựa vào vách tường, đôi mắt đen sâu thẳm vẫn không nhúc nhích mà nhìn Đàm Y, "Người đưa anh trở về là ai?"

"Anh ta là......" Đàm Y do dự không biết có nên nói Tạ Thần Phong ra không.

Tạ Thần Phong trào phúng cười, "Hắn chính là người bạn mà anh nói có việc gấp?"

"Um......" Đàm Y con đang suy nghĩ có nên nói hay không.

"Quan hệ các anh đúng là tốt thật đấy," giọng Tạ Thần Phong chợt lạnh băng xuống, phảng phất nước mưa đêm vào cuối mùa thu, "Tốt đến mức lúc chia tay, còn lưu luyến không rời mà goodbye kiss*."

*hôn tạm biệt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro