
Chương 160: Xử lý Trạng Nguyên lang (27)
Chương 160: Xử lý Trạng Nguyên lang (27)
Các cung nhân khi nghe phân phó như vậy, mặt ngoài không dám có dị nghị gì, nhưng đều ngầm tự hỏi vì sao Thân Giác lại phải hạ lệnh đổi cửa sổ đi. Bọn họ đều thấy được Ôn Ngọc Dung vẽ, biết Ôn Ngọc Dung tốn bao nhiêu thời gian, lãng phí bao nhiêu tâm tư. Mỗi đóa hồng mai, đừng nói là cánh hoa, đến nhụy hoa đều được tỉ mỉ từng chút mà vẽ nên.
Cửa sổ rất nhanh liền trở về lại bộ dáng ban đầu, Thân Giác khi thấy những bức hoạ đó biến mất, ngược lại cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng được dỡ xuống, cảm thấy khoan khoái hơn chút.
Tuy rằng chuyện này nhìn qua thì chỉ là một chút nhạc đệm nhỏ không mấy quan trọng, nhưng Ôn Ngọc Dung là người quan sát tỉ mỉ, lại biết nắm bắt thâm tâm người khác, điều này làm Thân Giác có chút suy nghĩ bất an.
Sư Chu làm việc xúc động, hoàn toàn không màng đến hậu quả sẽ xảy ra, nhưng thực tế người như y lại càng dễ dàng để khống chế. Mà Ôn Ngọc Dung nhìn như ôn hòa, nơi chốn chăm sóc ngươi tỉ mỉ, thì đằng sau mặt nạ ôn nhu đó lại là tâm tư như biển sâu, không lường trước được.
Tiếp xúc cùng với những người thông minh, có đôi khi thật sự vui vẻ, nhưng cũng có lúc chỉ làm cho người khác bất an. Bởi vì bọn họ rất biết cách đọc suy nghĩ của người khác.
Đột nhiên Thân Giác cảm thấy rằng, cậu không thể để bản thân thụt lùi ở cảnh này như vậy. Đầu tiên là cậu không xác định được kiếp chủ, không biết vì sao vốn dĩ thân là kiếp chủ vậy mà Ôn Ngọc Dung lại không trọng sinh, mà Sư Chu không phải kiếp chủ thì lại trọng sinh. Tiếp theo là dù là Ôn Ngọc Dung hay là Sư Chu, thì cả hai người họ đều biểu hiện rất kì quái.
Sư Chu quá dính cậu, một mảnh tâm tình yêu đương không biết từ đâu mà có. Còn Ôn Ngọc Dung thì rõ ràng không có ký ức, nhưng lại luôn có thể chính xác bắt được điểm yếu của cậu mà gãi đúng chỗ ngứa. Tỷ như việc xoa bóp eo, hiện tại Thân Giác đã đạt đến trình độ nếu có một ngày không được xoa bóp, cậu liền không thể nào ngủ yên được.
Việc này quá đáng sợ, nếu cứ mãi như vậy, Thân Giác cũng không biết đến ngày nào bản thân sẽ thật sự sa đọa, rồi cuối cùng sẽ hoàn toàn bị vây hãm trong kiếp này vĩnh viễn.
Thân Giác suy nghĩ lâu thật lâu, còn chưa kịp suy tính kỹ càng sẽ xử lý như thế nào thì Sư Chu đã tới. Sư Chu đã lâu không gặp Thân Giác, việc đầu tiên làm sau khi bước xuống giường được là đến tìm Thân Giác. Chịu một trận bản tử, lần này y cũng biết học ngoan một chút, đứng ở ngoài điện, thành thành thật thật kêu người đi vào thông báo.
Thân Giác biết Sư Chu đến, trầm mặc hồi lâu, mới kêu người dẫn y tiến vào.
Đây là lần đầu tiên mà Sư Chu không cần phải mạnh mẽ xông vào, chính y cũng có chút kinh ngạc, chờ đến khi được nhìn thấy Thân Giác, đôi mắt thoáng cái liền sáng lên, không nói hai lời đi nhanh qua, trực tiếp đem người ôm lấy.
Các cung nhân bên cạnh thấy vậy vội vàng cúi đầu, cái gì đang diễn ra cũng đều không thấy.
Thân Giác bị Sư Chu ôm lấy, liếc qua các cung nhân bên cạnh, "Các ngươi lui xuống trước đi."
Sư Chu nghe được những lời này, có chút sửng sốt, theo sau đó là mừng như điên. Y cho rằng Thân Giác đã bị sự chân thành của y đả động, bằng không như thế nào lại nguyện ý cùng y đơn độc ở chung? Thậm chí khi y ôm Thân Giác, Thân Giác đều không có hiện ra bộ dáng tức giận, nếu như là ngày thường thì cậu đã sớm trừng mắt lườm y.
"Ngươi đã tha thứ cho ta?" Sư Chu nhìn Thân Giác, trong mắt tràn ngập sự mong đợi.
Thân Giác không nói chuyện, nhưng loại trầm mặc này ở trong mắt Sư Chu chính là ngầm đồng ý. Y vui mừng mà ôm Thân Giác chặt hơn, thậm chí còn thò mặt qua chỗ Thân Giác, hôn trên má cậu một cái. Y biết Thân Giác bây giờ chán ghét việc hôn môi, cho nên y đổi một nơi khác để thân thiết.
Hôn xong, y cong lưng, đem mặt dán ở cần cổ đối phương, nhỏ giọng thầm thì: "Bệ hạ thật sự tha thứ cho ta sao? Ta vì sao lại cảm thấy giống như ta đang nằm mơ vậy."
Thân Giác nhìn về phía trước, cực lực xem nhẹ việc Sư Chu đang ôm chính mình. Cậu không nghĩ đến việc phá cảnh, chỉ muốn chờ đến khi chính mình kết thúc kiếp này, chỉ cần cậu bị đánh đuổi khỏi ngôi vị hoàng đế, bị chém đầu, thì tự nhiên sẽ được tiến vào vòng luân hồi tiếp theo. Nhưng hiện tại xem ra, loại khả năng này rất khó có thể xảy ra.
Cậu không muốn lại cùng hai người này tiếp tục dây dưa, vốn tưởng rằng có thể lợi dụng Ôn Ngọc Dung để duổi Sư Chu đi, nhưng không chỉ không đuổi được Sư Chu, mà Ôn Ngọc Dung cũng trở nên kỳ quái.
Thì ra là không được phép lười biếng đây mà, Thiên Đạo vẫn luôn biết thay đổi nhiều cách để tra tấn cậu.
Thân Giác cười tự giễu, một khi đã như vậy, cậu chỉ có thể một lần nữa phá cảnh. Nếu Sư Chu là người trọng sinh, vậy thì rất có khả năng là kiếp chủ, cậu liền trước tiên giết Sư Chu. Nếu kiếp này vẫn chưa phá giải được, thì lại giết Ôn Ngọc Dung.
Nghĩ vậy, Thân Giác mới hạ quyết tâm thêm một lần nữa. Cậu liếc mắt nhìn người đang ôm chính mình, không nóng không lạnh mà nói: "Ngươi còn muốn ôm bao lâu?"
Sư Chu không chịu ngẩng đầu, "Ôm cả đời."
Ghê tởm.
Thân Giác nhâp môi dưới, lại nói: "Nhưng nếu ngươi cứ ôm ta như vậy, ta không thoải mái, ngươi buông ta ra một chút được không?"
Thân Giác thay đổi xưng hô.
Từ lúc Sư Chu trọng sinh đến nay, đây là câu nói ôn hòa nhất từ trong miệng Thân Giác nói ra. Y chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày đối phương sẽ dùng vẻ mặt ôn hòa như vậy để nói chuyện với y, y ngẩn người, vội vàng buông lỏng đối phương ra,
"Ta ôm làm đau ngươi sao?"
"Có một chút." Thân Giác nhẹ giọng nói, "Lần sau không cần khẩn trương như vậy khi ôm ta."
Còn có lần sau?
Tim của Sư Chu như muốn bay ra ngoài, y nhìn chằm chằm Thân giác, yên lặng nhìn nửa ngày mới thốt lên: "Bệ hạ... bệnh đến hồ đồ rồi?"
Thân Giác: "...."
Thân Giác lạnh mặt, "Vậy ngươi đừng ôm, cút đi!"
Sư Chu nháy mắt bày ra vẻ mặt tươi cười nịnh nọt, "Ôm một cái thôi mà, đương nhiên là ôm rồi, đừng nóng giận."
.....
Thời điểm Ôn Ngọc Dung tới, liền nghe được thanh âm có người nói chuyện bên trong, hắn có chút sửng sốt. Hắn nhìn về phía cung nhân gác cửa, "Trong điện trừ bỏ bệ hạ còn có người khác sao?"
"Phụng Quân ở bên trong." Cung nhân nói, "Ôn đại nhân chờ một lát, để nô tài đi vào thông báo trước một tiếng."
Ôn Ngọc Dung gật đầu, ôn hòa nói: "Làm phiền công công."
Cung nhân rất nhanh liền đi vào trong, nhưng qua một hồi lâu mới trở ra, trên mặt mang theo biểu tình khó xử, "Ôn đại nhân ngày mai rồi lại qua đây đi, bệ hạ với Phụng Quân có chuyện quan trọng cần thương thảo, sợ là trong một chốc không có thời gian gặp Ôn đại nhân được."
Ôn Ngọc Dung là đến đây giúp Thân Giác xoa bóp, lần này hắn còn mang theo cả túi thuốc hương hoa mai, thuốc này đặt ở sau cổ có thể giúp giảm bớt đau đớn mệt nhọc ở cổ.
Hắn nghe cung nhân nói vậy, biểu tình không đổi, "Ta đây ngày mai lại đến, cảm ơn công công."
Lúc Ôn Ngọc Dung rời khỏi, ánh mắt hướng về cửa sổ bên kia nhìn một lần, bức họa bốn mùa vừa mới hoàn thành xong đã biến mất, một lần nữa cửa sổ lại trở về bộ dáng sạch sẽ, dấu vết gì cũng không có.
Hắn quay đầu trở về, lúc về đến chỗ ở, cung nhân hầu hạ vội vàng tiếp nhận hòm thuốc ở trong tay Ôn Ngọc Dung, "Vì sao hôm nay đại nhân lại hồi phủ sớm như vậy? Nước trà vừa mới nấu, đại nhân uống một chút cho ấm người."
"Ra ngoài trước đi, ta có chút mệt mỏi." Ôn Ngọc Dung đối với cung nhân cười nhẹ, nụ cười có phần mỏi mệt, "Đúng rồi, ta lúc ngủ dậy muốn dùng nước sương sớm pha trà, ngươi có thể giúp ta thu thập một ít không? Không cần quá nhiều, khoảng nửa bình là được."
Khoảng nửa bình cũng phải mất công cả một buổi sáng, càng đừng nói bây giờ đang là cuối đông. Cho dù là ở Nam Cung thì thời tiết cũng rất rét lạnh, chỉ là không lạnh bằng ở kinh thành mà thôi. Chỉ cần đem bàn tay phơi ra ngoài ống tay áo một hồi lâu cũng sẽ rất dễ dàng bị nứt da.
Các cung nhân kiêng kị nhất chính là bị nứt da vào mùa đông, bởi vì nó vừa ngứa vừa đau, không khéo lại còn bị các chủ tử ghét bỏ.
Nhưng cung nhân khi nhìn thấy Ôn Ngọc Dung tươi cười, ba hồn bảy phách đều bị cuốn đi sạch sẽ, vội vàng gật đầu không ngừng, nhanh tay cầm bình đi thu thập sương sớm.
Chờ đến khi cung nhân đã rời khỏi, Ôn Ngọc Dung liền đem cửa phòng khóa trái lại. Khóa cửa xong, biểu tình ôn hòa trên mặt hắn toàn bộ đều biến mất, chỉ còn lại mặt vô biểu tình, thậm chí còn có chút âm lãnh.
Hắn chậm rãi đi vào nội tẩm, nhìn quanh một vòng rồi đi đến mép giường, từ dưới gối đầu lấy ra một cây kim trâm. Ôn Ngọc Dung cuốn ống tay áo bên trái lên, tay phải cầm kim trâm, trực tiếp cắt một đường lên cánh tay trái.
Kim trâm tuy không sắt bén bằng chủy thủ hay tiểu đao, nhưng cũng đủ để cắt đi da thịt trên người.
Ôn Ngọc Dung nhìn máu đang chảy dọc theo cánh tay tuyết trắng, hắn chợt cười khẽ, nếu có người khác ở đây, liền có thể thấy trên cánh tay trái của Ôn Ngọc Dung chi chít mười mấy đường sẹo, thậm chi có cả vết sẹo rõ ràng đã hồi phục nhưng lại bị kim trâm một lần nữa xé mở, lộ ra da thịt bên trong.
......
Sư Chu đương nhiên biết Ôn Ngọc Dung tới, nhưng y không có nhìn ra bên ngoài, mà đem đầu áp vào cổ Thân Giác, ôm lấy đối phương từ phía sau, cùng Thân Giác chơi cờ.
Kỳ thật y vốn là ngồi ở đối diện, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng Thân Giác nhấp môi ngồi nghiêm chỉnh chơi cờ, vẫn là không nhìn được, chạy tới chỗ Thân Giác, nửa làm nũng nửa cưỡng bách mà ôm lấy cậu.
Sư Chu làm nũng là cái dạng gì?
Chính là cái tên cầm thú y cứ dùng cái đầu, không ngừng cọ a cọ vào cổ Thân Giác.
Giữa mày Thân Giác nhảy thình thịch, nhưng chỉ có thể nhịn xuống. Sư Chu của hiện tại so với Sư Chu của đời trước tựa như là đã bị đánh tráo.
Ván cờ này đánh đến phi thường lâu, bởi vì như trong dự đoán thì Sư Chu rất giỏi đánh cờ.
Tuy rằng hơn nửa thời gian y đều dán mắt vào Thân Giác, nhưng đến lượt y thì y chỉ cần liếc liếc mắt qua một chút là có thể thoát chết*, còn nhân cơ hội đó mỗi lần đều có thể chấn trụ thế cờ của Thân Giác nhưng vẫn thả cho cậu một con đường sống.
(*lạc tử. Nguyên văn là lạc tử nhưng hong hỉu lắm, help me)
Thân Giác bị Sư Chu biến thành thú vây.
Vốn nghĩ rằng có thể phân tán được lực chú ý của Sư Chu, cuối cùng lại biến thành phân tán lực chú ý của chính mình. Thân Giác không tự chủ được mà đem toàn bộ tâm tư đặt lên bàn cờ, trước một ít động tay động chân của Sư Chu đều nhịn xuống.
Nhưng cho dù như vậy, Thân Giác vẫn thất bại thảm hại ván cờ này.
Tựa hồ nhìn ra cảm xúc của Thân Giác có chút chùng xuống, Sư Chu nhẹ nhàng nhéo nhéo sau cổ Thân Giác, "Nếu không chúng ta lại đến một ván?"
Thân Giác quay đầu nhìn y, "Người học chơi cờ từ ai?"
Sư Chu nghiêng đầu, "Tự học mà thành, không ai dạy cả."
"Thật sự?" Thân Giác hoài nghi nhìn Sư Chu, cậu vẫn luôn cho rằng Sư Chu là cùng Ôn Ngọc Dung học, dù sao thì Ôn Ngọc Dung thời niên thiếu đã lấy thân phận thiếu niên thần đồng mà nổi tiếng khắp kinh thành.
"Đương nhiên là sự thật, ta còn không gặp được mấy ai là đối thủ chơi cờ đâu." Lúc Sư Chu nói lời này có chút dào dạt đắc ý, "Cho dù là Ôn Ngọc Dung lúc cùng ta chơi cờ cũng chỉ có thể đánh ngang tay, trước nay đều không đánh thắng ta được, ta chỉ là không thích đọc sách, ta nếu mà thích đọc sách, thì thân phận Trạng Nguyên lang bây giờ cũng phải thuộc về ta rồi."
Sư Chu một khi đã cao hứng thì lại bắt đầu luyên thuyên khoe mẽ, cái gì cũng nói, y tựa như một con khổng tước đang tới thời kỳ đi tìm phối ngẫu, chỉ cần đụng phải đối tượng mà y ái mộ, thì liền đem cái đuôi to lớn xinh đẹp của mình ra mà khoe khoang.
Thân Giác nghe được những lời này thoáng dừng lại, cậu im lặng hơn nửa ngày mới cất tiếng, "Ta từng thấy trong phòng của Ôn Ngọc Dung có treo một thanh kiếm trên tường, là ngươi đưa sao?"
"Không phải ta, ta chưa từng đưa cho hắn một thanh kiếm nào cả." Sư Chu thấy biểu tình của Thân Giác có chút không đúng, sắc mặt y cũng ngưng trọng theo, "Làm sao vậy?"
"Không... không có việc gì." Thân Giác cố ép cảm giác quái dị trong lòng mình xuống, có lẽ đây chỉ là do cậu suy nghĩ nhiều, Ôn Ngọc Dung dù sao cũng nói với cậu rằng thanh kiếm kia bất quá là dùng để trừ tà, còn Sư Chu nhiều lắm chỉ là giỏi chơi cờ, có thể đó cũng chỉ là một sở trường đặc biệt của y mà thôi.
Nếu hai người vốn dĩ là một, thì không khỏi quá mức kì dị.
......
Sư Chu dạo gần đây đi đường có chút giống như đi trên mây, bởi vì Thân Giác chịu tiếp nhận y, ít nhất là y cho rằng cậu như vậy. Tuy rằng Thân Giác vẫn không cho y chạm vào người, nhiều nhất chỉ được ôm, nhưng Sư Chu cảm thấy chỉ cần một thời gian nữa, Thân Giác nhất định sẽ hoàn toàn tiếp nhận y.
Ví dụ như lúc này, Thân Giác đã có thể nằm trong lòng ngực y mà ngủ rồi, đây là điều mà lúc trước y chưa bao giờ dám nghĩ đến. Y vốn nghĩ rằng có khả năng Thân Giác cả một đời này sẽ không bao giờ tha thứ cho y, nhưng dù vậy thì y vẫn hạ quyết tâm muốn cùng cậu cả đời.
Chỉ là không nghĩ đến mọi chuyện lại thuận lợi như thế này, thuận lợi đến nỗi làm y có chút không thể tin được.
Thân Giác ngủ rồi, Sư Chu không dám có động tĩnh gì, y không buồn ngủ, cho nên chỉ có thể cúi đầu đếm lông mi của Thân Giác. Đếm một chốc liền quên mất đếm đến đâu, vậy là lại một lần nữa đếm lại.
Y đếm mãi không biết mệt, thẳng đến khi Thân Giác tỉnh lại.
Thân Giác tỉnh ngủ, đầu tiên là lông mi run rẩy, giữa mày hơi hơi nhăn lại một chút, sau đó mới bắt đầu chậm rãi mở mắt ra. Mới vừa mở mắt ra thì ý thức của Thân Giác cũng không hoàn toàn thanh tỉnh, ít nhất cũng phải đợi một lúc lâu.
Bất quá sau khi tỉnh, Thân Giác sẽ ngồi dậy ngay lập tức rồi kêu cung nhân đến hầu hạ rửa mặt. Lúc rửa mặt, Sư Chu tuyệt đối không được xuất hiện ở bên cạnh, nếu không thì Thân Giác liền nổi giận, sau đó thì muốn ôm cũng không được xho phép.
Từ ngày Thân Giác đồng ý để Sư Chu ở bên cạnh, Ôn Ngọc Dung đã không còn gặp được Thân Giác. Ban đầu là mỗi ngày một lần cầu kiến, nhưng đều bị chặn lại bên ngoài, về sau Ôn Ngọc Dung liền hai ngày một lần đến, sau đó là nhiều ngày mới đến một lần...
Có không biết bao nhiêu cung nhân lén lút nghị luận, nói là Ôn đại nhân do ngày đó tự tiện vẽ trang trên cửa sổ nên đắc tội bệ hạ.
Còn có người nói, Ôn đại nhân tốt như vậy, bệ hạ như thế nào lại bảo không thích là liền không thích như vậy?
Càng có nhiều người nói, Phụng Quân làm người vô cùng bá đạo, Ôn đại nhân được sinh ra với vẻ ngoài tuấn mỹ vô song, Phụng Quân chính là sợ bệ hạ di tình, cho nên mới tìm cách không cho bệ hạ gặp được Ôn đại nhân.
Bọn họ ngầm bàn tán đến càng nói càng cảm thấy hợp lý hợp tình, đem chuyện tình tay ba của ba người kể lại như đang sáng tác thoại bản, có người ủng hộ Ôn Ngọc Dung, có người ủng hộ Sư Chu, hai phe đánh nhau muốn chết đi sống lại. Cuối cùng vẫn là phe ủng hộ Sư Chu thắng lợi hoàn toàn, bởi vì bọn họ thấy rằng, Thân Giác bây giờ càng ngày càng sủng ái Sư Chu, chưa kể đến Sư Chu còn là một Phụng Quân danh chính ngôn thuận.
Chỉ là bởi như thế, nên sự gầy ốm của Ôn Trạng Nguyên lang dạo gần đây ở trong mắt mọi người giờ đây lại trở nên càng thêm đáng thương.
Ngày mười lăm tháng Giêng đến, Sư Chu dự định tự tay làm một chén bánh trôi cho Thân Giác, từ nhân đến bột mì đều là chính bản thân y làm. Từ lúc trời vẫn còn tờ mờ sáng, y liền đi đến Ngự Thiện phòng, vội vàng cho đến chạng vạng, mới làm ra chén bánh trôi khiến y vừa lòng.
Dân gian có câu ăn đồng tiền chiêu phúc khí, nhưng đồng tiền không biết đã chuyền qua bao nhiêu tay người. Dù cho đã được tẩy rửa nhiều lần nhưng Sư Chu vẫn thấy không sạch sẽ, cho nên trong một đống bánh tránh trôi y làm, có duy nhất một cái có nhân bất đồng với những cái khác.
Trình đồ ăn lên cho Hoàng Thượng thì dù cho là ai làm đi nữa, trước tiên đều phải thử độc. Thái giám thử độc dùng ngân châm đâm mỗi cái bánh trôi một lần xong, lại tùy tiện vớt lên một cái ăn thử, sau đó mới đem bánh trôi do Sư Chu làm đặt lên bàn Thân Giác.
"Trong đây có một chiếc bánh trôi may nắn, không biết bệ hạ có ăn trúng nó hay không nhỉ?" Ở trước mặt mọi người, Sư Chu luôn gọi Thân Giác là bệ hạ, chỉ những lúc không có ai mới gọi bằng những cái tên khác.
Thân Giác tay cầm muỗng sứ chạm chạm vào bánh trôi, "Có nhân đồng tiền?"
Cậu cũng biết phong tục này.
"Không có, chỉ đổi thành nhân khác, bánh trôi may mắn là cái có nhân hoa mai." Sư Chu cười tủm tỉm thúc giục, "Bệ hạ ăn đi."
Thân Giác còn chưa kịp mắng Sư Chu vì tội lại đi hái trộm hồng mai, liền nghe được thanh âm thấp thỏm của thái giám thử độc ở bên cạnh, "Phụng... Phụng Quân, hình như miếng bánh lúc nãy nô tài ăn chính là cái nhân hoa mai..."
Đôi mắt Sư Chu nhanh chóng trừng qua, "Ngươi!"
Thái giám thử độc lập tức quỳ xuống, miệng không ngừng vội vàng xin tha, "Phụng Quân thứ tội! Nô tài thật sự không hề biết đó là bánh trôi may mắn!"
"Thôi, bất quá cũng chỉ là ăn một cái bánh trôi, hắn lại không biết cái đó lại là cái may mắn. Hơn nữa đây chỉ là truyền miệng dân gian, nếu ăn bánh trôi may mắn mà thật sự có được phúc khí, vậy chẳng phải ngày ngày đều phải ăn bánh trôi?" Thân Giác không chút để ý nói.
Cậu hôm nay ăn uống không được ngon miệng, chưa kể bánh trôi còn là đồ ngọt, Đồng Mộng Nhi cũng không cho cậu ăn quá nhiều, Thân Giác chỉ ăn một cái liền buông muỗng sứ.
Sư Chu nhìn bánh trôi còn dư lại trong chén, khẽ nhấp môi. Từng chiếc bánh trôi trong chén đều là được y lựa chọn kỹ càng mới đem ra.
Y hôm nay không ngừng tay làm một trăm cái bánh, sau đó từ trong đóng đó lại lựa ra bốn mươi cái. Bốn mươi cái bánh nấu xong, cẩn thận tuyển ra bốn cái bỏ trong chén nhỏ. Mà bánh trôi mang ý may mắn thì làm mười cái, tỉ mỉ lựa ra duy nhất một cái.
Y tùy tiện trang trí chén bánh trôi, cũng bởi vì sợ rằng lúc đưa cho Thân Giác thì bánh trôi đã lạnh.
Một cái cũng đã bị thái giám thử độc ăn, còn dư lại bốn, nhưng Thân Giác chỉ ăn một cái. Sư Chu đặt tầm mắt lên mấy cái bánh trôi kia một lúc, sau mới chuyển tầm mắt đi.
......
Dùng xong bữa tối, tuy Thân Giác không thể ra ngoài được vì sợ bị trúng gió, cậu vẫn có thể tản bộ trong điện, Sư Chu thường sẽ tản bộ cùng cậu. Tản bộ ở trong điện phi thường nhàm chán, bởi vì cảnh vật thấy được rất có hạn, tới tới lui lui đều chỉ vài thứ đó, Thân Giác đã nhìn chán rồi.
Tối nay Sư Chu vẫn bồi Thân Giác đi như thường lệ, sau khi về thì Thân Giác hứng thú bừng bừng đi tắm, mà Sư Chu thì lại đi đến Ngự Thiện phòng.
Quả Nhiên thức ăn thừa ra đều được đưa đến nơi này, đồ ăn Hoàng Thượng đã dùng xong cũng không thể xử lý tùy tiện, phải được Tổng quản Ngự Thiện phòng tự mình làm.
Sư Chu xuất hiện đem vị Tổng quản Ngự Thiện phòng dọa sợ một hồi, "Phụng Quân, ngài sao lại đến đây?"
"Chén bánh trôi bệ hạ ăn vẫn còn chứ?" Sư Chu nói.
"Còn, còn." Tổng quản đáp.
Sư Chu mặt vô biểu tình nói, "Đem chén kia cho ta."
"Vâng ạ." Tổng quản nhanh lẹ đem đến chén bánh trôi vẫn còn dư lại ba cái đưa cho Sư Chu, Sư Chu liếc mắt nhìn, há mồm đem toàn bộ bánh trôi trong chén đổ vào trong miệng. Y nhai nuốt bánh trôi, cầm chén trả lại, sau đó mới xoay người bỏ đi.
Dân gian còn có câu, bánh trôi ngày mười lăm đã đem lên bàn thì không thể để thừa, nếu để thừa, thì vận khí trong vòng một năm sẽ không đượt tốt.
Giải quyết xong bánh trôi, Sư Chu về nơi ở của mình tắm rửa. Tắm xong, y lại đi đến cung điện của Thân Giác.
Thân Giác cũng đã tắm xong, lúc này đang ngồi trên long sàng, trong tay cầm một quyển sách. Thấy Sư Chu đến, cậu cũng không có phản ứng gì.
Sư Chu thấy thế, tiến đến rút sách từ trong tay Thân Giác ra, "Ban đêm đọc sách sẽ hại cho mắt." Y ngồi trên giường, "Bệ hạ, tối nay đi ngủ sớm một chút đi."
Thân Giác bị cướp sách cũng không nổi giận, nằm nghiêng xoay mặt vào trong. Sư Chu sau khi thổi tắt nến, cũng lên giường. Vốn dĩ y không được phép ngủ chung với Thân Giác, nhưng mấy hôm dạo gần đây thời tiết phá lệ lạnh lẽo, ban đêm Thân Giác ngủ không được, quầng thâm dưới mắt ngày càng rõ, Sư Chu liền có cơ hội ngủ cùng cậu.
Vừa nằm xuống, Sư Chu liền đem người ôm vào trong ngực, dùng nội lực xua tan đi khí lạnh trên người đối phương.
Thân Giác không muốn ôm như vậy, nhưng sau khi cái lạnh được xua tan, cậu liền cảm thấy buồn ngủ, lúc đang mơ mơ màng màng muốn ngủ, đột nhiên lại bị hôn.
Cái hôn này hoàn toàn bất ngờ, Thân Giác ngay cả thời gian để phản ứng đều không có, chờ cậu đã phản ứng lại thì răng đã bị người ta cạy ra.
Thân Giác thấy Sư Chu vẫn cứ chứng nào tật nấy, trong lòng liền nổi lên chán ghét cùng bực bội, ngoài ra còn càng cảm thấy chán ghét bản thân mình hơn. Cậu dùng hết sức giơ tay lên tát Sư Chu một tát, nhưng Sư Chu ăn cái tát này xong lại càng thêm quá đáng.
Y dứt khoát bắt lấy tay của Thân Giác, kìm lên trên đỉnh đầu. Cho đến khi hô hấp của Thân Giác đã trở nên dồn dập, y mới buông tha cho Thân Giác, chỉ là tay vẫn luôn không thả ra.
"Bệ hạ... thực chán ghét như thế này sao? Hôn môi sẽ cảm thấy ghê tởm sao?" Sư Chu nhìn Thân Giác, ánh mắt có chút nghiêm túc, "Chính là ta lại thực thích như vậy, ta thật sự rất thích thân thể bệ hạ, thích đến muốn điên rồi."
Thân Giác thật sự không hiểu Sư Chu ở đây phát điên cái gì, ngực cậu phập phồng lên xuống vì tức giận, trong mắt bây giờ chỉ toàn là chán ghét, môi gắt gao nhấp nháy, nhưng không có trả lời cho câu nói của Sư Chu.
Nhưng dù vậy thì Sư Chu cũng đã minh bạch ý tứ của Thân Giác.
Kỳ thật, Thân Giác tuy rằng đã quyết định là sẽ phá cảnh, nhưng phần lớn thời gian đều đang cố nghẹn lại để đối đãi qua loa cho xong với Sư Chu. Nếu cũng là bánh trôi đêm hôm nay, nếu là ở trong một kiếp khác, Thân Giác khẳng định có thể ăn hết. Nhưng bởi vì cậu đang ở kiếp này, bánh vẫn là do người trước mắt cậu làm, Thân Giác thật sự không nhấc lên được ham muốn ăn uống của mình.
Cùng y ngủ trên một chiếc giường vào ban đêm, cũng là đang nhẫn nại, cố gắng không nhớ lại quá khứ. Nếu không, hiện lên trong đầu cậu, tất cả đều luôn là cảnh tượng bị Sư Chu cưỡng bức trong quá khứ.
Cái loại bất lực này, chỉ có người từng trải qua mới hiểu, thậm chí có dùng câu chữ nào cũng không thể diễn tả được những cảnh tượng ghê tởm đó bằng lời, chỉ cần nhớ tới một chút thôi, cũng đã khiến người ta ghê tởm đến buồn nôn.
Sư Chu thấy vậy cũng không nói thêm gì, y buông lỏng tay Thân Giác, xoay người bước xuống giường.
Y không phải tên ngốc, sao có thể không nhìn ra chán ghét giấu trong đôi mắt Thân Giác. Nhưng y không muốn nhìn thấy, cho nên cứ giả vờ là mình không thấy được, chỉ là tối nay lại không giống những lần khác.
Sư Chu cảm thấy cậu cần phải không gian yên tĩnh một mình, ngày mai thì sẽ tốt, qua tối nay thì tốt rồi.
Sư Chu nhanh chóng đi ra ngoài, áo ngoài cũng không kịp mặc làm cho tiểu thái giám đang gác đêm trước cửa hoảng sợ. Tiểu thái giám nhìn xiêm y đơn bạc trên người Sư Chu, vội vàng hạ giọng hỏi: "Phụng Quân sao lại ra ngoài? Là do nước trà lạnh sao?"
Sư Chu nhìn đệm chăn dày trước cửa điện, "Không có việc gì, ngươi tiếp tục ngủ đi, ta trở về ngủ, bệ hạ bên trong, nhớ phải cảnh giác chút."
"Vậng ạ." Tiểu thái giám vừa dứt lời, liền nhìn đến Sư Chu trực tiếp quay đi. Đêm nay trời giá rét, tiểu thái giám mặc áo kép thật dày, còn phải đắp thêm chăn nhưng vẫn thấy có chút lạnh. Hắn nhìn chằm chằm phương hướng Sư Chu rời đi, có chút mê hoặc lại có chút bội phục.
Trong điện, Thân Giác ngồi dậy, cậu không kêu tiểu thái giám bên ngoài mà tự mình rót một chén nước. Bất quá tiểu thái giám lỗ tai rất thính, nghe được thanh âm lập tức tay chân nhẹ nhàng tiến vào. Nhìn thấy Thân Giác tự mình rót nước liền vội vàng đi qua, "Bệ hạ muốn uống nước thì có thể kêu nô tài, ngàn vạn lần không cần tự mình làm."
"Không có việc gì, cô chỉ là muốn súc miệng." Thân Giác nhàn nhạt nói.
Tiểu thái giám vừa nghe muốn súc miệng, lập tức đi lấy chậu cùng khăn lông, tỉ mỉ hầu hạ bên cạnh, Thân Giác có muốn cự tuyệt cũng không kịp, cuối cùng cũng để tiểu thái giám ở lại hầu hạ. Thân Giác sau khi súc miệng, thì lại một lần nữa trở lại giường.
Tiểu thái giám bưng chậu nước đi ra ngoài, một lát sau lại tiến vào chuẩn bị nước nóng, xong xuôi mới một lần nữa đỉa ngoài, ngồi trở lại đệm chăn của chính mình.
Không có Sư Chu, trên giường thoáng cái khôi phục lại bộ dáng lạnh như băng. Thân Giác ôm lấy đầu gối, đem cả người rúc thành một đoàn nhưng vẫn không có tác dụng, vẫn lạnh băng như cũ.
Thân Giác cũng không biết là đã qua bao lâu, bình nước nóng trong chăn cũng đã lạnh, chân cậu cũng lạnh, nơi nơi đều lạnh lẽo. Lúc này, tiểu thái giám bên ngoài đã ngủ say, quên mất đã đến lúc tiến vào đổi bình nước nóng.
Vào ban đêm mấy ngầy đầu thật ra tiểu thái giám vẫn hay ra vào kiểm tra, chỉ là khi hắn vừa tiến vào liền sẽ đánh thức Sư Chu, Sư Chu lập tức sẽ đuổi hắn ra ngoài. Liên tục nhiều ngày như vậy không cần vào đổi nước nóng, tiểu thái giám liền quên mất việc này, ngủ ngon lành.
Mấy ngày trước đây đều là Sư Chu bồi cậu, cho dù không đổi bình nước nóng thì Thân Giác cũng có thể thoải mái ngủ ngon đến hừng đông.
Nhưng tối nay Sư Chu không ở đây.
Bên ngoài gió lạnh thổi cửa sổ đến rung chuyển, Thân Giác nhịn một hồi lâu, vẫn là không ngủ được, đành bò xuống giường. Cậu cầm lấy áo lông chồn mặc lên người rồi đi ra ngoài.
Lúc ra khỏi điện, cậu liếc mắt một cái liền có thể thấy được tiểu thái giám kia. Tiểu thái giám tuổi còn nhỏ, đúng là đang trong thời kỳ ham ngủ nhất, lúc này vẫn đang ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
Thân Giác thu hồi ánh mắt, bước đi ra ngoài.
Thời điểm ra đến cửa điện, liền thấy Ngự lâm quân. Ngự lâm quân nhìn thấy Thân Giác đi đến thì lập tức quỳ xuống hành lễ, "Thần tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
"Không cần đa lễ, cũng không cần phải theo cô, cô tự đi dạo một lát." Thân Giác nói xong liền đi về phía trước.
Nhóm Ngự lâm quân hai mặt nhìn nhau, trong đó một người do dự muốn theo, vừa bước một bước thì thấy Thân Giác quay đầu lại, cặp mắt phượng xinh đẹp chứa đầy ý cảnh cáo.
Vị Ngự lâm quân kia thấy thế, lập tức lui về.
Lúc này Thân Giác mới một lần nữa tiếp tục bước đi, cậu kỳ thật cũng không biết chính mình nên đi đâu, nhưng cậu cũng không muốn cứ nằm ngốc ở trên giường đâu.
Trên đường lại gặp được Ngự lâm quân đang tuần tra, Thân Giác đều không cho bọn họ đi theo. Cậu lẻ loi độc hành tại nơi trời đất to lớn này, trừ bỏ tiếng bước chân của cậu thì chỉ còn lại tiếng gió thổi.
Cứ đi tới phía trước, Thân Giác vậy mà lại đi đến vườn hồng mai.
Vườn hồng mai vào khoảng thời gian trước tuy có bị Sư Chu tàn phá qua, nhưng hiện tại vẫn nở tràn đầy rực rỡ và quyến rũ. Chúng nó phảng phất như muốn dâng hiến mạt diễm lệ cuối cùng của bản thân cho cái rét lạnh của trời đất, cho dù đang ở trong bóng đêm mênh mông, vẫn mỹ lệ đến chấn động thần hồn người khác như cũ.
Thân Giác đi vào vườn hồng mai, đến khi đã mệt rã thì dứt khoát dựa vào gốc mai ngồi xuống. Dưới tàng cây không ít cánh hoa rơi bị thổi bay đi, cậu duỗi tay mặt vài miếng, lại nhìn những miếng khác bị gió thổi bay đi.
Cậu vô lực ho khan vài tiếng, ngẩng đầu lên nhìn trời, tuy đã là ngày mười sáu, nhưng ánh trăng vẫn như cũ tròn trịa sáng trong, tựa như viên mình châu sáng rực, làm cho những ngôi sao bên cạnh cũng bị lu mờ. Thân Giác yên lặng nhìn một hồi lâu, lỗ tai tựa hồ nghe được có người đang kêu cậu.
"Bệ hạ! Bệ hạ! Ngài ở đâu?"
Thanh âm đó rất xa, theo tiếng gió bay lại đây.
Thân Giác đoán là có người phát hiện không thấy cậu đâu nên bây giờ mới đi tìm cậu, sợ con ma ốm như cậu chết vào tháng Giêng.
Thân Giác muốn đáp lại tiếng kêu, nhưng phát hiện chân cậu lại tê rần, âm thanh phát ra cũng không lớn, miễn cưỡng hô được vài tiếng nhưng tựa hồ ai cũng không nghe thấy.
Lúc này Thân Giác ngược lại cảm thấy muốn cười, có lẽ ở kiếp này cậu không cần bị người khác giết, mà là tự đem chính mình cóng chết.
Có người đến trước tiên, cuối cùng dừng lại trước mặt Thân Giác, hắn tựa hồ thở dài một hơi rồi cong lưng, sờ sờ trán Thân Giác.
Tiện tay so nhiệt, trán Thân Giác hiện tại lạnh lẽo như một khối băng.
Cái tay kia sờ xong trán, lại đi xuống sờ sờ, cuối cùng còn nhéo nhẹ sau cổ Thân Giác, nhéo rất nhẹ, liền nhanh chóng thu hồi tay.
"Bệ hạ quá không nhe lời, thật là." Thanh âm người tới thực nhẹ, "Tất cả mọi người đều đang tìm bệ hạ, vạn nhất bệ hạ xảy ra chuyện gì, thì phải làm sao bây giờ?"
Thân Giác ngẩng đầu nhìn đối phương, mệt mỏi nhắm mắt, "Vậy đổi một hoàng đế mới, người muốn làm hoàng đế có rất nhiều."
"Bệ hạ không muốn làm hoàng đế sao?"
"Không muốn." Thân Giác đối với việc làm hoàng đế một chút cũng không hứng thú, đi đâu cũng đem theo một đám người. Ai cũng giả vờ cung kính trước mặt cậu, có người thậm chí còn không thèm giả vờ mà trực tiếp vô lễ. Vậy thì làm người bình thường còn vui sướng hơn.
"Vậy... bệ hạ nguyện ý đi cùng vi thần không?"
Lúc này gió lạnh đột nhiên thổi qua, thổi bay những cánh hoa vẫn đang rụng rơi, có cánh hoa rơi xuống người trước mặt, rơi trên vai trên tóc hắn.
Người tới cong eo nhìn Thân Giác, cả người như ngọc, đôi mắt như thu thủy nhàn nhạt ý cười, nhưng tay đã nắm lấy cổ tay Thân Giác không buông.
-----
Hơn 6000 chữ....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro