Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1


6:00 am

Địa điểm : Cửa hàng thú nuôi

" Gâu gâu gâu..."- Con Labrador nâu đuổi sát gót một thiếu niên, càng sủa càng lợi hại hơn, thậm chí cổ họng còn gầm gừ thành tiếng uy hiếp.

" Đừng có theo tôi nữa lão bất tử!"- Thiếu niên khuôn mặt xinh đẹp như tiểu oa nhi, làn da trắng nõn ra sức chạy trốn khỏi con chó. Cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng ngậm chiếc bánh mì sandwich, tay ôm cặp lao ra khỏi cửa.

(*lão bất tử : ông già, cha)

" Bạch Khuyển, mang khăn giấy chưa con? Nhớ đừng để chảy máu mũi nghe con!"- Người phụ nữ xinh đẹp, vẻ mặt đôn hậu đứng dựa vào cửa cẩn thận dặn dò.

Con Labrador phi thân lên không, ngoạm lấy đầu Bạch Khuyển.

" Á á á..."- Những người đi đường nhìn thấy màn biểu diễn này không khỏi giật mình hét lên.

" Biến đi lão bất tử!"- Bạch Khuyển xoay người kéo hai chân trước con chó, đè nó xuống đường.

" Gâu gâu gâu..."- Con chó nằm rạp dưới đất, nhìn Bạch Khuyển bằng một ánh mắt rất là kỳ quái. Nó giơ chân sau đạp vào bụng Bạch Khuyển, cùng lúc đó lấy chân trước tát vào mặt cậu.

" Ai nha! Hừ...Được lắm, trận quyết đấu chính thức bắt đầu!"- Bạch Khuyển hét lớn, lao vào con Labrador. Một người một chó cứ như vậy mà vật lộn giữa đường.

" Đó chẳng phải cậu bé từ cửa hàng thú nuôi sao?"- Người phụ nữ trung niên khẽ thì thầm.

" Ồ...Đúng rồi!"- Người bên cạnh cảm thán.

...

Đang lúc đánh nhau hăng say thì Bạch Khuyển cảm thấy sau lưng truyền đến một cỗ hàn khí làm cho bản thân từ bàn chân đến cả người lạnh run, con Labrador cũng ngừng lại động tác, chậm rãi nhìn xung quanh.

Những người hàng xóm cùng người đi đường trên tay lăm lăm cây chổi, dần dần vây vòng tròn xung quanh Bạch Khuyển, toàn thân họ toát ra một cỗ sát khí.

" Ách...Giờ thì hay rồi, người ta đang nhìn mình kìa!"- Bạch Khuyển nói nhỏ vào tai con Labrador, sau đó chỉnh lí lại quần áo, phủi phủi cát dính trên người, mỉm cười mang theo chút thẹn thùng nói :" Chào mọi người"

" Gâu "- Con Labrador cũng giơ chân trước lên, bộ dáng nịnh nọt.

" Cháu có sao không!"- Người thiếu phụ đứng đối diện Bạch Khuyển lên tiếng hỏi thăm.

" Dạ không sao, cháu đang giỡn mà cô. Đây là con chó của cháu, nó tên ' lão bất tử '..."- Bạch Khuyển cười tươi đến nỗi ' xuân về đông chạy ', tay không ngừng dùng lực xoa đầu con Labrador.

" Ừ, cháu phải cẩn thận một chút, nếu gặp chuyện gì nhớ la to lên a!"

" Dạ, cháu biết rồi!"

" Vậy bọn ta đi trước!"- ' Những người hàng xóm tốt bụng ' dặn dò một phen, cuối cùng mới an tâm đi làm việc của mình.

********

6:35 am

Địa điểm: Sân cỏ Từ Đức

" Hừ, lão bất tử đó thiệt tình..."- Bạch Khuyển hậm hực chạy đến trường.

" Hơ..."- Cước bộ dần chậm lại, cậu chống tay xuống lòng đường, cúi người sát vào chiếc cặp bị vứt chỏng chơ bên đường, bắt đầu...đánh hơi.

Khịt! Khịt!

" Người nào đánh rơi cặp vậy nè?"- Bạch Khuyển đứng dậy, nhấc chiếc cặp ' vô chủ ' đó khoác lên vai.

----

Tại thời điểm này, trên sân cỏ Từ Đức đang diễn ra một trận ' long tranh hổ đấu ' kịch liệt giữa một gã cao lớn và một cậu bé.

Cậu bé có làn da trắng nõn, thân hình mảnh khảnh liên tiếp hướng đối phương ra đòn. Mắt cậu bé sắc bén lạ thường, cậu phi thân lên đá gã cao lớn đang đứng cách cậu vài bước. Gã lùi lại một chút, nhanh nhẹn né được cú đá của cậu. Gã cứ phòng thủ, không động một ngón tay, tưởng có thể phòng được nhưng không ngờ thân thủ của cậu bé nhanh hơn một bước, đấm một quyền vào mặt gã.

" Không tồi, quả không hổ danh trưởng câu lạc bộ Taekwondo..."- Gã mỉm cười, vẻ mặt ngạo mạn.

" Huỳnh Vũ Hùng! Mau tránh, tôi trễ học bây giờ!"- Cậu bé hậm hực nhìn, tay không ngừng động thủ.

" Không thể, trừ khi em chịu đi chơi với tôi..."- Gã to lớn vẫn không có vẻ gì muốn động thủ.

" Tôi đã nói với cậu mười tám lần rồi, tôi tuyệt đối không đi chơi với cậu"

" Không đâu, mới mười bảy lần à!"

" Tôi không đi chơi với cậu đâu, đủ mười tám lần rồi đó!"- Cậu bé đấm đá với những đòn hiểm độc hơn. Cậu muốn đánh vào mặt hắn lần nữa nhưng gã dùng tay gạt được nắm đấm của cậu. Cậu xoay người, dùng hết sức đá vào đầu đối phương, không ngờ gã nhẹ nhàng cúi xuống, đấm lại một đấm.

Bỗng nhiên một cánh tay vươn ra, bóp chặt nắm tay gã.

" Hừ..."- Mặt Vũ Hùng lộ vẻ đau đớn, sau đó lại ra vẻ như chỉ là chuyện nhỏ.

" Con trai mà đánh con gái à?"- Bạch Khuyển đứng chắn giữa hai người.

" Con gái?"- Cậu bé trừng mắt nhìn Bạch Khuyển, hoài nghi có phải hay không mình nghe nhầm.

" Cái này của cậu phải không?"- Bạch Khuyển đưa chiếc cặp đã nhặt được trên đường đến trước mặt cậu bé.

" Ừ..."- Cậu bé mỉm cười, cầm lấy cặp của mình.

" Ê! Mày đang xen vào chuyện ' cua gái ' của tao đó!"- Vũ Hùng dùng ngón trỏ chọt chọt vào đầu Bạch Khuyển.

" Cậu đang ' cua gái ' ?"- Bạch Khuyển ngơ ngác nhìn hai người trước mặt.

" Đúng!"- Vũ Hùng suất khí tấn công, đấm liên tiếp về phía Bạch Khuyển. Bạch Khuyển thân thủ cũng nhanh nhẹn không kém, xoay người né được tất cả đòn tấn công của đối phương.

" Mày né đòn khá lắm, tao rất thích những người như mày!"- Gã thở hổn hển, toét miệng cười.

" Người này..."- Cậu bé kia nhìn Bạch Khuyển đến ngây ngẩn cả người.

" Đậu phụ thối! Đậu phụ thối đây!!"- Bác trung niên vừa đạp xe vừa rao lớn.

" Ư..."- Bạch Khuyển giật mình.

" Đỡ lấy!"- Gã to cao hung hăng vung thẳng một quyền vào mặt Bạch Khuyển. Bạch Khuyển trở tay không kịp, bị ăn phải một đấm làm cho mũi cậu chảy máu.

" Yaaaa...Chảy máu mũi! Chảy máu mũi!"- Bạch Khuyển trong lòng cả kinh, bịt lấy mũi, hớt ha hớt hãi chạy đi.

" Này..."- Cậu bé gọi với theo Bạch Khuyển.

" Thiên Du, giờ chẳng còn kỳ đà cản mũi nữa, chỉ còn hai chúng ta..."- Gã to lớn trên môi tràn đầy ý cười, tay khoác lên vai cậu bé.

Bốp!

" Có một mình cậu thì có!"- Thiên Du không nể nang, giáng thẳng một cú đấm vào giữa mặt gã.

" Í...Bị phục kích rồi!"- Vừa dứt lời gã ' trìu mến ' ôm lấy đất mẹ thân yêu.

Thiên Du đi về hướng Bạch Khuyển vừa chạy nhưng một bóng người cũng không có. Hắn hết ngó Đông rồi đến ngó Tây, miệng không ngừng thắc mắc:" Hình như cậu ấy chạy hướng này, nhưng sao đi mãi vẫn không thấy? Mình chưa kịp nói cảm ơn...Không biết còn cơ hội gặp lại không..."

Thiên Du tìm một lúc rồi bỏ đi, không để ý thấy gần góc tường nơi hắn vừa đứng, một con Labrador trắng đang lấy chân trước lau máu chảy ra từ mũi nó.

********

7:00 am

Địa điểm:

- Trường cao trung Đông Cửu

- Câu lạc bộ Taekwondo

Thiên Du vừa bước vào phòng học thì chuông vào học đã sớm vang lên, hắn xách cặp đi về chỗ ngồi của mình. Đúng lúc này giáo viên thần tình vui vẻ dẫn theo sau một thiếu niên tuấn mỹ bước vào lớp.

" Là cậu ấy!"- Thiên Du tròn xoe mắt nhìn lên bục giảng.

" Xin chào, tớ tên là Lưu Bạch Khuyển. Mong được mọi người giúp đỡ!"- Bạch Khuyển híp mắt cười.

" Được rồi, Lưu đồng học, từ hôm nay em sẽ ngồi gần Thiên Du."- Giáo viên mỉm cười với Bạch Khuyển, sau đó dặn dò Thiên Du :" Hàn đồng học, nhờ em sau này hảo hảo giúp đỡ bạn mới!"

" Dạ!"- Thiên Du cười đáp lễ.

Bạch Khuyển thẳng tắp đi đến chỗ ngồi bên cạnh Thiên Du để chuẩn bị bắt đầu tiết học. Trong suốt giờ học, hai người không ai nói một lời nào, chuyên tâm nghe giảng bài, thẳng đến khi chuông tan học vang lên, lão sư vừa tuyên bố kết thúc thì Thiên Du lập tức quay sang nhìn chằm chằm Bạch Khuyển.

" Nhĩ...Nhĩ hảo..."- Bạch Khuyển tránh ánh mắt của Thiên Du, trong lời nói có phần lúng túng.

" Tớ tên Hàn Thiên Du. Cảm ơn cậu chuyện hồi sáng nha!"- Thiên Du trưng ra nụ cười thân thiện hướng tới Bạch Khuyển.

" A?"- Bạch Khuyển đầu đầy hắc tuyến, nghiêng đầu hỏi:" Cậu biết tôi à?"

" Cậu quên rồi sao? Chúng ta vừa gặp nhau ở sân cỏ Từ Đức đấy!"

" Sân cỏ...À, nhớ rồi!"- Hai người nói tới nói lui mất gần 5 phút Bạch Khuyển mới nhớ ra người ngồi bên cạnh mình là ai:" Cậu là cô bé lúc sáng!"

" Sao?"- Thiên Du nghe xong mà sửng sốt, cái miệng mở lớn có thể nhét cả quả trứng chim vào:" Cậu...cậu nhìn tớ có chỗ nào giống con gái vậy hả?"

" Cái này..."- Bạch Khuyển mang Thiên Du soi một lượt từ trên xuống dưới:" Hình như...không giống con gái..."

" Sao có thể nói hình như được, tớ là nam nhi, nam nhi đấy!"- Thiên Du vỗ ngực khẳng định.

Ring...ring...ring...

Nhạc chuông điện thoại từ túi quần Thiên Du vang lên, hắn nhanh tay bắt máy.

" Sao? Chuẩn bị xong rồi à? Được! Tớ lập tức đến ngay..."- Thiên Du thu hồi điện thoại:" Tớ có việc gấp phải đi, cậu đem cặp của tớ đến câu lạc bộ Taekwondo giùm nha, cám ơn"- Thiên Du hươ tay chào tạm biệt rồi nhanh chóng chạy mất.

" Ơ...này..."- Bạch Khuyển ngây người dõi theo bóng dáng bỏ đi của người kia, sau đó thở dài xách cặp đi tìm câu lạc bộ Taekwondo mà Thiên Du vừa nói.

----

Đi một lúc thì đến nơi, câu lạc bộ rộng khoảng một trăm mét vuông nhưng nơi này thật sự rất yên tĩnh, ngay cả một bóng người cũng không có. Bạch Khuyển mở cửa đi vào, đúng lúc này tất cả đèn trong phòng đồng loạt được bật sáng, nhiều thân ảnh to lớn vừa rồi ẩn nấp trong bóng đêm bây giờ đã vây kín xung quanh cậu.

" Tất cả cùng xông lên!"- Gã đô con hô lớn hiệu lệnh.

Chỉ chờ có vậy, bốn tên lực lưỡng đứng phía sau nắm chặt tay, mãnh liệt bổ nhào về phía Bạch Khuyển. Bọn họ so với cậu cao hơn một cái đầu, dáng người thì không cần phải nói, cơ hồ là gấp hai lần cậu.

" Hơ...Gì thế này?"- Bạch Khuyển hai tay đút trong túi quần, bộ dạng thản nhiên liên tục né đòn.

Bọn người lực lưỡng tiếp tục tả hữu giáp công bao vây hướng cậu tiến lại, cùng lúc xoay người tung cú đá. Bạch Khuyển một cước chợt bay lên giữa không trung.

" Nhảy cao quá! Tốc độ và năng lực như một con sói hoang!"- Thiên Du đứng dựa vào tường chăm chú quan sát trận đấu, trong lòng thầm tán thưởng.

(*sói hoang = chó bị lạc)

Đột ngột mất đi mục tiêu khiến bọn người kia tự đá vào mặt nhau, té thành một đoàn. Lúc này hai chân Bạch Khuyển mới nhẹ nhàng đáp xuống đất.

" Cậu cũng khá lắm đấy!"- Gã đô con mặt mũi bầm dập đứng lên khoác vai Bạch Khuyển.

" Đá mạnh lắm!"- Bốn người lực lưỡng cũng lảo đảo đứng dậy mỉm cười thân thiện.

" Nhưng nãy giờ tớ toàn NÉ không à!"- Bạch Khuyển kinh ngạc nhìn năm người bọn họ.

Thiên Du cười thân thiện, gương mặt nhỏ nhắn, hai mắt sáng ngời, chạy lại nắm lấy tay Bạch Khuyển:" Ngay lần đầu gặp cậu là tớ đã biết ngay cậu tuyệt đối là một người thích hợp luyện Taekwondo..."

" Cậu là niềm kỳ vọng của câu lạc bộ!"- Gã đô con vỗ vai Bạch Khuyển.

" Chúng ta sẽ có nhiều trận đấu đẹp mắt..."- Bốn người lực lưỡng cùng thả hồn vào trong suy tưởng về viễn cảnh ' tương lai tươi đẹp ' của câu lạc bộ Taekwondo.

" Khoan đã"- Bạch Khuyển ngắt lời bọn họ:" Là tớ GIỎI thật hay là...tại mấy cậu DỞ quá?"

" Ái chà! Đoán trúng rồi"- Gã đô con và bốn người lực lưỡng đồng thanh trả lời, cười đến vui vẻ.

" Phải..."- Thiên Du cúi đầu, thở dài:" Và nếu bọn tớ thua ở trận sau...nhà trường sẽ đóng cửa câu lạc bộ này..."

" Xin lỗi, nhưng đó không phải là chuyện của tớ!"- Bạch Khuyển trả lời thẳng thừng:" Tớ thật sự không tham gia được."- Nói xong tiêu sái rời đi.

" Nhưng...hãy đợi đã..."- Thiên Du luống cuống đuổi theo.

" Tớ nói chuyện này không thể được"

" Này...nghe tớ nói đã..."

" Tuyệt đối không được!"

" Cậu ích kỷ quá!"- Thiên Du dừng cước bộ hét lớn.

" Cậu nói tớ ích kỷ?"- Bạch Khuyển tức giận quay đầu lại phản bác, không để ý đến quả bóng rổ đang ' bay lạc ' đến chỗ cậu:" Chính cậu cũng chỉ muốn tớ cứu cái câu lạc bộ của cậu mà th..."- Chưa kịp nói dứt lời thì quả bóng đã đập vào mặt Bạch Khuyển.

Bốp!

Mũi Bạch Khuyển từ từ chảy ra dòng máu đỏ tươi.

" Cậu có sao không?"- Thiên Du gọi với theo.

" Yaaaa...Chảy máu mũi! Chảy máu mũi!"- Bạch Khuyển hốt ha hốt hoảng chạy đi.

Hai tay Bạch Khuyển phi thường phủ đầy lông mao. Đôi tai giấu dưới lớp tóc đen đã sớm vươn ra ngoài, vành tai dần dần dài ra bén nhọn. Quần áo không còn vừa với thân hình hiện tại của cậu, rơi nhẹ xuống mặt đất. Nơi lúc nãy Bạch Khuyển đứng bây giờ đã được thay bằng một con Labrador thuần trắng.

" Gâu gâu...grừ grừ...gâu gâu...grừ grừ...gâu gâu...grừ grừ...gâu..." (Tạm dịch : Cứ mỗi lần mình chảy máu mũi...ờ thì cũng không thiệt hại gì...nhưng sao lúc nào cũng phải bỏ chạy như con chó thế này chứ...ờ thì đúng rồi, mình là con chó mà...)

Bạch Khuyển cứ như vậy mà chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, không chú ý đến một bóng đen đang đi lại gần chỗ cậu. Người đó vươn bàn tay nhỏ nhắn chạm vào lưng Bạch Khuyển, kết quả khiến cậu giật mình một cái, quay đầu há mồm cắn lên cánh tay người nọ.

" Ngô...nha a a..."- Người nọ há miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Bạch Khuyển nhìn thấy khuôn mặt người đó liền sửng sốt buông ra, trong miệng vẫn lưu lại một chút mùi máu tươi, lỗ tai đang dựng thẳng vội vàng cụp xuống.

Người nọ đau đến hai mắt phiếm lệ, ôm lấy tay mình, còn không quên trừng mắt nhìn Bạch Khuyển một cái.

Bạch Khuyển nhìn theo khóe mắt rưng rưng của người đối diện, đột nhiên tiến lại gần bàn tay vừa bị cậu cắn, nhẹ nhàng liếm lên vết thương. Cánh tay vừa bị cắn rách nhanh chóng ngừng chảy máu.

Bạch Khuyển liếm liếm một hồi, sau khi xác định không thấy máu chảy tiếp mới im lặng ngồi xổm trước mặt người kia, cái đuôi trắng như nhung khẽ ve vẩy trên mặt đất.

Người nọ khẽ cười, tầm mắt vừa dịch chuyển thì phát hiện vết máu từ mũi Bạch Khuyển chảy xuống đám lông mao trước miệng nhìn chói mắt dị thường. Hắn nhẹ nhàng lấy tay áo lau máu ở mũi cho Bạch Khuyển:" Mày cắn lộn với ai à? Mũi máu không nè!"

Lau xong lại mỉm cười thân thiện:" Nhĩ hảo, tao tên Hàn Thiên Du! Mày cũng có tên chứ?"

"..."- Bạch Khuyển không trả lời, thật sự thì cậu không thể trả lời được vì bản thân cậu đang là một con chó, mà dù cho cậu có trả lời thì người kia có thể hiểu được sao? Vì vậy Bạch Khuyển chọn cách im lặng. Cậu ngồi ngay ngắn trước mặt Thiên Du, cái đuôi quấn quanh người, cả thân hình cuộn tròn như quả bóng tuyết, biểu tình vô cùng tự nhiên.

" Mày không có tên sao? Hay tao gọi mày là tiểu Bạch Bạch nha!"- Thiên Du hào hứng đặt tên cho ' quả cầu lông trắng tinh ' vừa mới được hắn phát hiện kia.

"..."- Bạch Khuyển nhìn hắn một chút, rồi bày ra bộ dáng tùy người quyết định.

Thiên Du chăm chú ngắm nhìn bộ lông trắng thuần tinh khôi của Bạch Khuyển đang bao phủ lấy thân thể nho nhỏ, xinh xắn. Bộ lông trắng tuyết mềm mại bay bay trong gió. Hai tay Thiên Du vô thức vươn ra ôm Bạch Khuyển vào lòng, dùng đầu mũi mình cọ cọ vào mũi Bạch Khuyển. Mắt Bạch Khuyển chạm mắt người kia, đôi con ngươi gần gũi đối mặt, bất giác cậu như bị hút vào sâu bên trong con ngươi xinh đẹp đó.

" Tiểu Bạch Bạch này! Hôm nay tao đã cư xử không đúng với một người bạn mới, ngày mai tao phải xin lỗi cậu ấy mới được..."- Hơi thở ấm áp từ hai cánh môi hồng nhuận của Thiên Du phả vào tai Bạch Khuyển làm tai cậu cảm thấy ngứa ngáy một trận, cậu rung rung lỗ tai, nhiệt khí vẫn không tản đi.

" Thiên Du! Lão sư có việc cần tìm cậu, mau đến!"- Cậu nhóc mập mạp tay bắc thành hình cái loa gọi Thiên Du.

" Được! Tớ đến ngay!"- Thiên Du một lần nữa vùi đầu mình vào đám lông mềm mại của Bạch Khuyển cọ qua cọ lại rồi mới xoa đầu tạm biệt Bạch Khuyển chạy tới chỗ cậu nhóc mập.

Bạch Khuyển nhìn theo, trên mặt cậu thấp thoáng hiện ra một tầng mây hồng, may là Bạch Khuyển đang ở trong hình dạng con chó chứ không Thiên Du sẽ được chứng kiến bộ dạng đỏ bừng vì xấu hổ của cậu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro