
Chương 26 - Đại thần ưu ái mày, nói thích mày cơ mà!
beta:✨
[Bạn tốt] Thanh Cửu: Đúng vậy, hôm qua tôi có đánh phụ bản cùng họ, có thể chia sẻ một chút cách phối đội và kinh nghiệm. Mọi người cùng nghiên cứu thử xem, biết đâu có ích?
[Bạn tốt] Bất Như Quy Ngụy: Cậu ngốc à?
[Bạn tốt] Bất Như Quy Ngụy: Có sẵn chiến thuật rồi còn nghiên cứu gì nữa.
[Bạn tốt] Bất Như Quy Ngụy: Nhanh lên!
[Bạn tốt] Bất Như Quy Ngụy: Trang bị nâng cấp của tôi còn thiếu nguyên liệu rớt từ phụ bản này thôi.
Nói trắng ra là muốn "đi ké" mà.
Dù cùng Bang phái, gặp nhau suốt trong game nên Bạch Diêm Thanh vẫn cố giữ phép lịch sự, không muốn lời lẽ quá cay nghiệt, giọng điệu vì thế cũng kiềm lại đôi phần.
[Bạn tốt] Thanh Cửu: Được thôi, tôi có thể thử tìm mấy Đại Thần xem sao, nhưng họ có giúp hay không thì tùy duyên thôi, dù sao hôm qua tôi chỉ là người "đánh cho đủ số" thôi chứ có đóng góp gì đâu.
[Bạn tốt] Bất Như Quy Ngụy: Kể cả đánh cho đủ số cũng phải cho cậu một phần chứ.
[Bạn tốt] Bất Như Quy Ngụy: Nếu cậu không tham gia...
[Bạn tốt] Bất Như Quy Ngụy: Biết đâu còn không kích hoạt được phó bản ẩn.
Cái lý lẽ "đi ké" mà nói ra đường hoàng như thật! Bạch Diêm Thanh hít sâu một hơi. Không được giận, không được giận, nổi điên rồi ai gánh hộ cho mình?
Nhưng có những người, rõ ràng không biết xấu hổ là gì, cứ tưởng ai cũng dễ bắt nạt.
[Bạn tốt]Bất Như Quy Ngụy: Người đâu rồi?
[Bạn tốt]Bất Như Quy Ngụy: Đến đây mau lên, không thì chẳng có phần thưởng gì đâu.
[Bạn tốt] Bất Như Quy Ngụy: Nếu cậu không tiện thì tôi đi tìm anh ta xin một phần giúp cậu nhé?
Khóe miệng Bạch Diêm Thanh giật nhẹ. Cậu hít sâu thêm lần nữa.
Quen biết bao lâu, dù không thân nhưng cũng coi như cùng Bang, vậy mà không ngờ Quy Ngụy lại là loại người này. Ý hắn ta là gì? Bảo Thiên Thừa Dĩ Ngung phải chia phần vì chiến thuật là của người quen?
Dựa vào cái gì chứ?
Mặt mũi để đâu?
Bạch Diêm Thanh nhắm mắt rồi mở ra, ánh mắt có chút lạnh lẽo, răng hàm sau bị cậu cắn ken két.
Kỷ Minh Huy đứng sau nhìn mà rùng mình. Màn hình chat chạy vù vù, hắn không rõ nội dung, nhưng nhìn biểu cảm của Bạch Diêm Thanh thôi là biết cậu sắp bùng nổ rồi.
Cái dáng vẻ đó, nghiến răng nghiến lợi, chẳng khác nào chuẩn bị... cắn người!
[Bạn tốt] Thanh Cửu: Anh muốn gì thì tự mình nói với anh ấy! Dựa vào đâu mà đòi thay tôi?
[Bạn tốt] Bất Như Quy Ngụy: ? Cậu có ý gì?
[Bạn tốt] Thanh Cửu: Tôi nói rõ vậy rồi còn gì.
[Bạn tốt] Bất Như Quy Ngụy: Ha ha ha ha tôi nói này...
[Bạn tốt] Bất Như Quy Ngụy: Cậu là Đường chủ Lang Gia Các đấy!
[Bạn tốt] Bất Như Quy Ngụy: Phải có chút tinh thần đồng đội chứ.
[Bạn tốt] Bất Như Quy Ngụy: Có phải chuyện gì to tát đâu.
[Bạn tốt] Bất Như Quy Ngụy: Với lại Thiên Thừa Dĩ Ngưng mà còn giấu chiến thuật…
[Bạn tốt] Bất Như Quy Ngụy: Thì anh ta còn là Đại Thần cái nỗi gì?
[Bạn tốt] Bất Như Quy Ngụy: Đến một phần chiến thuật cũng giấu à?
Mẹ nó, ai mà nhịn được chứ?!
“Mẹ nó! Logic gì mà như ăn cướp thế?!” Bạch Diêm Thanh đập mạnh xuống bàn, đau điếng phải hít ngược một hơi.
Lý Sâm giật bắn mình, dù đeo tai nghe vẫn nghe rõ tiếng "rầm" như sấm nổ. Sao tự nhiên lại giận dữ vậy? Đòi chiến thuật thôi mà?
Nhìn sang Bạch Diêm Thanh mặt mũi tức tối, vừa xoa tay vừa rít lên vì đau, Lý Sâm thấy... sao lại hơi đáng yêu?
Nhưng mà không dám nói đâu, sợ bị cắn!
“Ấy đừng giận, chiến thuật là do người ta tự mình thức đêm làm ra, không chia cũng phải thôi. Không có thì mình tự mày mò, cùng lắm thì học theo bang khác, đừng tức nữa.”
Bạch Diêm Thanh còn đang điên đầu vì mấy lời mặt dày kia, nghe Lý Sâm nói thì sững lại.
Hả?
Gì cơ?
Bạch Diêm Thanh mất một lúc mới phản ứng kịp và hiểu ra Lý Sâm hẳn là đã hiểu lầm.
Đại Thần cũng không muốn gọi à? Cãi nhau dữ dội đến thế cơ à?!
Lý Sâm vẻ mặt khó tin: “…… Không phải chứ? Người ta đâu có chia chiến thuật, mày cũng không cần phủ nhận thực lực người ta chứ? Đại Thần vẫn là Đại Thần mà?”
“Không phải cãi nhau với Đại Thần!”
“À?!”
“Vậy mày cãi nhau với ai?”
Bạch Diêm Thanh xoay màn hình máy tính về phía Lý Sâm để hắn tự mình xem lịch sử trò chuyện. Lý Sâm ghé đầu vào nhìn một lát rồi từ đáy lòng đánh giá: “Mặt dày thật đấy!”
Không ngờ Bang chủ lại là kiểu Bang chủ như thế, ngày thường không thấy ra mặt mà.
Lý Sâm vuốt cằm, ai cũng biết Bạch Diêm Thanh là người hâm mộ cuồng nhiệt của Đại Thần, vậy mà lại đi mắng chửi thần tượng của cậu trong tin nhắn riêng tư ư? Đúng là quá đáng mà.
Chậc chậc chậc, đợi chết đi!
Tiểu Bạch sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.
[Bạn tốt] Thanh Cửu: Chiến thuật là do Đại Thần tự làm ra, không liên quan gì đến tôi. Anh ấy muốn chia sẻ thì là tốt bụng, còn không chia cũng là điều dễ hiểu. Làm ơn đừng lấy tên tôi ra để đi xin xỏ, anh ấy không có nghĩa vụ phải cho.
Bàn phím gõ lách cách, thể hiện cảm xúc không hề bình tĩnh của chủ nhân.
[Bạn tốt] Thanh Cửu: Và nữa, đừng có lôi đạo đức ra đây. Đại Thần...
Bạch Diêm Thanh dồn hết sức để nói cho ra trò với cái tên nói năng lỗ mãng cuồng dại này, bỗng nhiên vai cậu bị ai đó vỗ liên tục mấy cái. Kỷ Minh Huy lại kích động, sức lực lớn đến nỗi vỗ Bạch Diêm Thanh nhe răng trợn mắt.
“Mau nhìn đi, mau lên! Đại Thần gọi mày kìa!!”
Bỏ qua cái vai đang đau nhức, Bạch Diêm Thanh vội chuyển khung chat, mặc kệ tên Bang chủ trơ trẽn kia.
[Bạn tốt] Thiên Thừa Dĩ Ngưng: Thanh Cửu add Q, tôi gửi chiến thuật cho cậu.
Chỉ một câu mà bong bóng giận dữ tích tụ từ nãy giờ của Bạch Diêm Thanh lập tức nổ tanh tách, trước mắt như có pháo hoa rực rỡ nổ tung.
“Đại Thần vẫn là Đại Thần! Cái khí phách này... Diêm Thanh mau thêm đi!”
Vốn định chủ động hỏi, nhưng giờ phút này, tay Bạch Diêm Thanh lại khựng lại.
Ngón tay chạm bàn phím, khựng một chút, rồi chậm rãi gõ ra ba chữ:
[Bạn tốt] Thanh Cửu: Tại sao?
Tôi chưa hề hỏi, sao lại chủ động gửi?
Tại sao lại tốt đến vậy? Rõ ràng là tự mình vất vả thức đêm mới làm được.
Bọn họ, bọn họ cũng chỉ mới bắt đầu có tiếp xúc gần đây thôi, tuy rằng Thiên Thừa Dĩ Ngưng trong mắt cậu có hào quang nam thần, nhưng mà...
Cậu không biết mình muốn một câu trả lời như thế nào nhưng vẫn mong được nghe.
…Tại sao?
Trình Ngộ trước máy tính nhìn chằm chằm ba chữ này, khóe môi khẽ cong lên một chút.
[Bạn tốt] Thiên Thừa Dĩ Ngưng: Nhiệm vụ hôm qua là chúng ta cùng hoàn thành, cậu có một phần.
Thì ra… là vậy.
[Bạn tốt] Thanh Cửu: Em chỉ là người đánh cho đủ số thôi mà.
[Bạn tốt] Thiên Thừa Dĩ Ngung: Tôi thích thao tác của cậu. Rất đỉnh. Coi như phần thưởng cũng được.
Thích...
[Bạn tốt] Thanh Cửu: ......
[Bạn tốt] Thiên Thừa Dĩ Ngưng: Hơn nữa hôm qua cậu cũng chưa nhận đồng vàng.
Không hiểu sao lại có cảm giác được dỗ dành, tai Bạch Diêm Thanh ẩn ẩn cái tai đang nóng lên.
Kỷ Minh Huy vẫn chưa phát hiện ra, cứ kích động lay cậu: “Trời ơi, mày may mắn thật đấy! Đại Thần ưu ái mày, nói thích mày cơ mà!”
“Anh ấy nói thích thao tác của tao! Thao tác!” Bạch Diêm Thanh thoát khỏi tay hắn ta, lại bị lay nữa chắc mất nửa cái mạng.
“Giống nhau cả thôi!”
Giống cái đầu mày ấy!!
Bạch Diêm Thanh gạt vạt tóc trên trán, cố gắng dẹp bỏ những suy nghĩ miên man, rồi cậu gửi tài khoản của mình cho Thiên Thừa Dĩ Ngưng.
Rất nhanh, lời mời kết bạn đã tới.
“Còn chần chừ gì nữa, mau thêm đi!” Thấy Bạch Diêm Thanh chậm rì rì, Kỷ Minh Huy ở bên cạnh không kìm được thúc giục.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro