Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

📖 Chương 20 : Sáng sớm - Huấn luyện trường (5)

Vạn Nhân Trảm trừng lớn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Hòa Ngọc — như thể không tin nổi điều chính mình vừa nghe thấy.

—— Học sinh ba tốt CMN!

Hắn đến đây để "đi học" sao?

Không, hắn đã tốt nghiệp tám trăm năm trước rồi. Hắn là đến để đánh phó bản thi đấu cơ mà!

Ánh mắt của Vạn Nhân Trảm dán chặt vào túi đồ ăn trong tay đại thúc căn tin, trần trụi đến mức như sắp cướp người ta đến nơi.
Đại thúc bị ánh nhìn đó dọa sợ, theo bản năng lùi lại:

"Đồng học, cậu làm sao vậy?"

Hòa Ngọc đứng giữa hai người, mỉm cười:
"Đại thúc, ngài đừng để ý. Vị đồng học này chắc là vui quá mà hóa điên rồi."

Vạn Nhân Trảm run run giơ tay, chỉ vào cậu, ngón tay khẽ run.

Đại thúc căn tin vỗ ngực:
"Quả nhiên là cao hứng điên rồi, nói cũng không nên lời nữa."

Hòa Ngọc nghiêng đầu, bình tĩnh hỏi:
"Đại thúc, eo của ngài không khỏe sao?"

Đại thúc cười ha hả:
"Đúng đó, xào rau nhiều năm, giờ già rồi, cái eo chẳng ra gì."

Người đầu bếp béo tốt cười rộ lên như Phật Di Lặc, đôi mắt nheo lại, thi thoảng lại liếc nhìn Vạn Nhân Trảm — dường như thắc mắc sao hắn càng lúc càng run, càng lúc càng "hưng phấn".

Hòa Ngọc nhìn thoáng qua hắn, rồi quay lại nói với đại thúc:
"Ngài cứ nghỉ ngơi nhiều một chút. Nếu cần gì, cứ tìm tụi học sinh chúng tôi hỗ trợ. Bọn họ đều là học trò tốt, rất thích giúp đỡ mọi người."

"Được rồi, được rồi, tôi đi đây. Chút nữa còn phải nấu cơm cho học sinh. Hòa lão sư, ngài mau đưa đồng học này về lớp đi."
Đại thúc xua tay, vừa đi vừa huýt sáo, thân thể mập mạp mà đi nhẹ nhàng như gió.

Hòa Ngọc mỉm cười nhìn theo đến khi bóng dáng khuất hẳn mới thu lại ánh mắt.

Phía sau, Vạn Nhân Trảm tức đến run giọng, răng cắn chặt, giọng khàn đặc:
"Hòa Ngọc! Cậu  là... cố ý!"

Biết rõ lão kia sắp cho hắn trang bị mà còn chen vào!
—— Đó là trang bị! Hắn qua vòng hải tuyển còn chưa được món nào ra hồn!

Hòa Ngọc khẽ nhướng mày, đẩy gọng kính, bình tĩnh đáp:
"Buổi sáng cậu không lên lớp, trừ một điểm học phân. Chiều nay là tiết thực nghiệm của tôi, nếu đến muộn... cũng đừng trách tôi tiếp tục trừ."

Vạn Nhân Trảm bật cười lạnh:
"Cậu cứ trừ đi."

Hắn đâu đến để học!

Hòa Ngọc vẫn thong dong:
"À, quên nói. Sáng nay tôi đã kiến nghị với hiệu trưởng — vì chất lượng học tập của học sinh, từ hôm nay trường chúng ta sẽ thi hành chế độ học phân. Năm điểm học phân, bị khấu hết sẽ bị khai trừ."

Vạn Nhân Trảm: "???"

Hắn lại trừng lớn mắt, gân xanh nổi trên trán. Rìu chiến quen thuộc hiện trong tay, đôi mắt đỏ sậm gắt gao nhìn chằm chằm Hòa Ngọc.

Cậu bình thản đối mặt.

Hai ánh nhìn va vào nhau, không lời mà như giao phong. Không khí xung quanh căng đến ngột ngạt.

Trên làn đạn, bình luận bùng nổ——

"Ngọa tào ngọa tào, Hòa Ngọc độc ác thật đó!!"

"Không xem một buổi sáng là lại có chiêu mới."

"Hiệu trưởng sao cứ nghe cậu ta vậy?"

"Nghe nói Hòa Ngọc lấy lý do 'vì học sinh ngoan ngoãn phối hợp thực nghiệm', hiệu trưởng liền đồng ý luôn!"

"Chiêu này hiểm thật, coi như trói chặt đám Vạn Nhân Trảm luôn!"

"Tên rác tinh này quá độc!"

"Mọi người đừng chửi, đây là thi đấu mà, ai chả độc! Chủ tinh tuyển thủ giết người còn độc hơn!"

"Càng lúc càng tò mò về Hòa Ngọc, tôi vẫn luôn chờ trong phòng live stream của cậu ta."

Một lúc lâu sau, Vạn Nhân Trảm nén giận xuống.

— Hắn không thể ra tay. Hắn không muốn chết.

Thu rìu lại, hắn nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh băng, đầy sát ý:
"Từ phó bản này trở đi, mỗi phó bản sau tôi đều sẽ nhắm vào cậu. Tôi không tin cậu mãi may mắn như thế. Chỉ cần có cơ hội, tôi sẽ băm cậu thành từng mảnh."

Nói xong, hắn quay người bỏ đi.

Hòa Ngọc nhún vai, khẽ cười, đẩy gọng kính rồi thong thả bước ra cửa.
— Sợ sao?

Không những không sợ, cậu còn mong chờ nữa là đằng khác.
Vạn Nhân Trảm tự mình làm "đầu kéo" dẫn lưu cho cậu, cậu còn gì không vui?

--Buổi chiều, tiết thực hành--


"Từ chỗ này bắt đầu, chạy ba vòng, tốc độ nhanh nhất."
Hòa Ngọc cầm notebook và bút, nghiêm túc ra lệnh.

Đám NPC học sinh ngoan ngoãn gật đầu.
Còn Vạn Nhân Trảm cùng đồng bọn thì mặt mày âm trầm.

An Ni gắt:
"Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Loại an bài rác rưởi này là cố ý hành hạ tụi tôi à?!"

Chưa kịp Hòa Ngọc mở miệng, lớp trưởng đã quát:
"An Ni, im đi! Khẩu hiệu của trường là tôn sư trọng đạo. Hòa lão sư sắp xếp gì, nghiêm túc chấp hành!"

An Ni khinh khỉnh, chẳng thèm phản bác NPC.

Hòa Ngọc ngẩng đầu, lạnh giọng:
"Học phân."

Cả đám: "......"

Bị dọa sợ, bọn họ chỉ đành im phăng phắc, nghe theo, xếp hàng ở vạch xuất phát — ánh mắt đầy thù ghét nhìn về phía Hòa Ngọc.

"Chạy!"

Đám người chỉ đành lao đi. Ban đầu còn uể oải, nhưng chẳng mấy chốc, vì sĩ diện, vì livestream, tất cả đều tăng tốc.

Eugene thở hổn hển:
"Ngọa tào! Trấn Tinh sao nhanh hơn tôi được? Tôi không phục!"

Cách Mang rít lên:
"Eugene chạy nhanh thế làm gì, định đè đầu tôi à?!"

Vạn Nhân Trảm: "???"
Các ngươi điên à?!
Thua mất mặt còn biết giấu vào đâu?

Vì vậy, dù chỉ là chạy bộ, bọn họ cũng nghiêm túc như đang thi đấu chính thức.

Hòa Ngọc đứng ở vạch xuất phát, lấy notebook che nắng, nheo mắt nhìn họ hóa thành những tàn ảnh đang lướt qua sân.

— Nhanh thật.
— Học phân đúng là hữu dụng.

Quả nhiên, đám người này chỉ nghe lời khi có roi vung xuống.

Tốc độ của họ vượt xa dự đoán. Với tiêu chuẩn người Lam Tinh, đây là bất khả thi, nhưng với dân Liên Bang thì hoàn toàn bình thường.

Ngoài dự đoán duy nhất là—
Người chạy nhanh nhất không phải máy móc tinh Eugene, cũng chẳng phải chủ tinh cao thủ Trấn Tinh hay Thành Chiêu, càng không phải Nguyên Trạch hay Quỳnh.
Mà là Vạn Nhân Trảm.

Khi hắn vừa dừng lại ở vòng thứ ba, Hòa Ngọc lạnh nhạt nói:
"Tiếp tục. Tôi chưa bảo dừng."

Vạn Nhân Trảm nghiến răng:
"Chết tiệt!"

Hòa Ngọc nhướng mày:
"Không nổi à?"

"Cậu mới là đồ không nổi!"
Nói xong, hắn lại lao đi như gió.

Vòng mười.
"Eugene, Trấn Tinh sắp đuổi kịp cậu rồi."

Eugene nổi điên, lập tức tăng tốc, vượt lên dẫn đầu.
Cách Mang cũng lao theo, vượt qua Thành Chiêu và An Ni.

"Vạn Nhân Trảm, cậu đang ở vị trí thứ hai."
Cậu vừa dứt lời, hắn liền chạy như điên.

Đường Kha và Nguyên Trạch rớt lại phía sau.
"Bị vượt quá một vòng thì loại."

Hai chữ "loại" khiến toàn bộ như bùng nổ.

Không ai muốn bị loại trong thi đấu!
Vì thế, tất cả lao điên cuồng hơn.

Trong sân, chỉ còn chín người chạy đến tàn hơi.

Hòa Ngọc cúi đầu ghi chép,
Vòng 20, 30, 50...

Cậu nhìn notebook, khẽ cảm thán:
"Sách, thể chất mấy người này thật..."

Làn đạn bật nổ:

"Hắn đang ghen tỵ đó!"

"Ghen nên mới hành bọn họ như vậy!!"

Hòa Ngọc mỉm cười:
"Thật đáng tiếc."

"???"
"Đáng tiếc gì cơ?!"

Cậu khép sổ, nghiêng đầu hô:
"Được rồi, dừng lại!"

Đám người dừng chân. Dù thể chất mạnh, nhưng chạy năm mươi vòng hết tốc lực vẫn khiến ai nấy thở hổn hển, mồ hôi ướt áo.

Chỉ riêng Eugene và Cách Mang — mặt không đỏ, khí không hụt, nhưng động tác máy móc cứng đờ hơn thường.

Hòa Ngọc nhìn hết, rồi nói dứt khoát:
"Nhảy cao."

"??"

Đường Kha nghiến răng:
"Hòa lão sư, cậu rốt cuộc muốn làm gì nữa?"

Cậu cười nhẹ, gọng kính không viền khẽ phản chiếu ánh sáng:
"Hòa lão sư đều có sắp xếp."

Trấn Tinh bất ngờ nói:
"Tôi có thể đấu với cậu một trận không?"

"Không thể."
Một chữ dứt khoát, khiến hắn mặt mày suy sụp.

Hòa Ngọc mở sổ:
"Nhảy cao. Lớp trưởng, mang dụng cụ ra, tôi muốn xem các cậu nhảy được bao cao."

Không còn cách nào khác, học phân chế của cậu quá tàn độc.
Đám người chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay làm theo.

Vạn Nhân Trảm nghiến răng:
"Để xem cậu còn giở trò gì!"

Cách Mang hừ lạnh:
"Thiên đạo luân hồi, cậu cứ đợi đấy."

Rồi từng người lần lượt nhảy.

Hòa Ngọc lại cảm thán:
"Thể chất thật cường... chỉ là đáng tiếc."

Làn đạn tràn ngập nghi hoặc:

"Ý cậu ta là gì? Chẳng lẽ mấy người này sắp chết trong phó bản này sao?"

"Cậu ta nghĩ mình là NPC mà dám đòi diệt cao thủ à?"

"Trấn Tinh, Eugene, Thành Chiêu, Nguyên Trạch phiếu đều đủ rồi."

"Chúng ta còn đang giữ phiếu, chỉ cần muốn, có thể lập tức cho họ rời đi, để rác tinh kia thua số 2333!"

Ba giờ thực nghiệm trôi qua, Hòa Ngọc cho họ chạy bộ, nhảy cao, nhảy xa, gập bụng, hít xà... không ngừng nghỉ.

Khi kết thúc, cả bọn mệt rã rời, nằm dài trên sân, nhưng vẫn cố gắng giữ thể diện không để lộ vẻ yếu.

Vạn Nhân Trảm thở dốc, giọng khàn:
"Hòa... lão... sư, ngài còn an bài gì nữa không?"

An Ni cũng lên tiếng:
"Hết giờ học rồi, bọn tôi đi được chưa?"

Ai nấy sắc mặt khó coi, ngay cả Trấn Tinh và Eugene cũng không ngoại lệ.
Đều là cao thủ Liên Bang, bị hành thế này, ai chịu nổi?

Rõ ràng, Hòa Ngọc đang cố ý hành họ — vừa để ức chế, vừa để thử phản ứng.

Cậu nghe vậy, thu notebook và bút, ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm nghị, giọng trầm xuống:

"Được. Giờ chúng ta hãy bàn xem làm thế nào để vượt qua phó bản này và thăng cấp thuận lợi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro