Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2

"Phàm nhân ngu ngốc, ngươi đừng tưởng tu chân giới bọn ta lạc hậu quê mùa, so với chỗ các ngươi còn tiên tiến hơn mười bậc."

Ngô Đàm trợn mắt. "Thật sao?"

Lam Lam đắc ý gật đầu.

Ngô Đàm nhịn không được liền hỏi. "Ở chỗ ngươi mọi người có phải hay không để tóc dài, xiêm y dài chấm mắt cá chân? Có nhiều môn phái cùng những bí kiếp thất truyền?"

Lam Lam khinh bỉ nói. "Cái ngươi nói đã là việc của mấy vạn năm trước rồi, bây giờ chúng ta cái gì cũng tiên tiến vượt bậc, đầu tóc quần áo không khác so với các ngươi là mấy. Còn cái bí kiếp thất truyền gì đó, lên choochle* một chút là có thể tra ra ngay."

*đọc là chu-chồ nhé =]]]]]]]]]

"Choochle?" Ngô Đàm thắc mắc.

"Phải, là cái thứ đang dịch thuật cho ngươi nghe đây này.

Choochle... gg... là google sao? Có thể đừng biến tấu google thần thánh có được không????

Ngô Đàm dở khóc dở cười, nếu một ngày nào đó google biết có sự hiện diện của choochle, liệu có phải sẽ lập tức đi kiện hay không?

Lam Lam nhìn thấy Ngô Đàm có chút khinh bỉ, liền ra mặt. "Choochle của ta rất lợi hại, có thể dịch bất kỳ ngôn ngữ, bất kỳ thứ tiếng nào."

"Thật không?"

Lam Lam đắc ý gật đầu, Ngô Đàm tất nhiên rất tò mò hỏi. "Cậy có thể dịch Tiểu Tuệ và Tiểu Tiếu nói gì không?"

Lam Lam xoay xoay cái xúc tua nhỏ của mình, miệng chúm chím. "Đứa nào là Tiểu Tuệ đâu?"

Tiểu Tuệ nghe thấy mình được gọi, liền vểnh tai lên, mắt hướng về phía Lam Lam. Lam Lam nhìn con vật đầy lông kia có chút sợ, nhưng cũng nhanh chóng xem như không có gì. Giọng của google, à không Choochle vang lên ngang đến không thể nào ngang hơn.

"Gâu gâu gâu."

Ngô Đàm đưa mắt nhìn Tiểu Tuệ, lập tức thấy Tiểu Tuệ cũng đang nhìn mình, đôi mắt nó còn thoáng vẻ bất ngờ. Rất nhanh sau đó Tiểu Tuệ liền đối Lam Lam sủa lên vài tiếng. "Gâu gâu gâu."

Lam Lam xoay xoay cái xúc tua nhỏ nói với Ngô Đàm."Ta mới hỏi nó muốn nói gì với ngươi."

Ngô Đàm thật không tin, vậy mà cũng giao tiếp được sao, Lam Lam trông thấy vẻ mặt của y thì cười khinh bỉ, đúng là phàm nhân, còn dám khinh thường ta không.

Ngô Đàm thích thú hỏi. "Sau đó Tiểu Tuệ trả lời như thế nào?"

"Hắn nói hắn yêu ngươi." Lam Lam mặt không cảm xúc trả lời, sau đó quay sang giao tiếp với Tiểu Tiếu.

Ngô Đàm nhìn Tiểu Tuệ đang nhìn mình như trông mong điều gì đó, bất đắc dĩ Ngô Đàm cười cười, dang tay để Tiểu Tuệ chạy vào lòng, sau đó ôn nhu nói. "Ta cũng yêu ngươi!"

Tiểu Tuệ như chỉ chờ có vậy, lập tức liếm liếm xung quanh mặt Ngô Đàm, Ngô Đàm bị liếm đến nhột, cười ha hả. Lam Lam thấy thế uốn éo cái xúc tua hỏi.

"Thế còn muốn biết Tiểu Tiếu nói gì với ngươi không?"

Ngô Đàm bị Tiểu Tuệ đè liếm đến nằm vật ra sàn, không hiểu vì sao Tiểu Tuệ hôm nay lại phấn khích tới vậy. Chật vật lắm mới gật đầu một cái. Lam Lam lại nói tiếp.

"Hắn nói ngươi mau cho hắn ăn thêm đi."

Ngô Đàm quay sang nhìn Tiểu Tiếu, chỉ biết nó đang vẫy đuôi cật lực nhìn mình. Ngô Đàm lắc đầu, không phải ban nãy mới cho ăn rồi sao?

Lam Lam nhìn cảnh tượng chủ tớ trước mặt không khỏi khinh thường, xúc tua ngắn ngủn ngoe nguẩy ngoe nguẩy. Lam Lam không thèm để ý đến mấy giống loài vô dụng đó nữa, thử vận nội công một chút, khí tức trong đan điền vẫn còn một ít, chỉ là không hiểu vì sao lúc ở Mộng Đào giới cảnh giới của nó là Kim Đan kỳ, sau khi xuyên tới đây chỉ còn là Luyện Khí kỳ.

Lam Lam chợt nhớ trong túi của nó có một loại pháp bảo có thể nhảy xuyên từ hành tinh này đến hành tinh khác, nhưng phải Kim Đan kỳ trở lên mới có thể sử dụng.

Lam Lam nhìn phàm nhân kia đang ngây ngốc với hai con chó, suy nghĩ một hồi, giọng của choochle lên tiếng.

"Phàm nhân kia, ngươi tên gì?"

Ngô Đàm liền trả lời. "Ta tên Ngô Đàm."

"Ngô Đàm, ta trước kia ở Mộng Đào là một tu sĩ Kim Đan kỳ, không hiểu tại sao về đây lại biến thành Luyện Khí kỳ. Vốn dĩ có một pháp bảo có thể đưa ta trở về, nhưng là phải Kim Đan kỳ trở lên mới có thể sử dụng được. Hiện tại ta muốn ở nhờ chỗ của ngươi tu luyện, ngươi thấy sao?"

Ngô Đàm đối vơi chuyện tu luyện gì gì đó cũng biết muốn tu luyện phải bỏ ra mấy trăm năm, ngạc nhiên trả lời. "Hiện tại thì được, nhưng chờ ngươi tu luyện tới Kim Đan kỳ không phải sẽ mất mấy trăm năm sao, lúc đó có lẽ ta đã sớm xuống huyệt rồi."

Lam Lam khinh bỉ nhìn y. "Đúng là phàm nhân ngu ngốc, công nghệ của tu chân giới bọn ta bây giờ đã phát triển vượt bậc lắm rồi." Vừa nói Lam Lam vừa lấy trong người ra một quả cầu, Lam Lam dùng xúc tua của mình xoa xoa quả cầu vài vòng, quả cầu lập tức hiện ra một khoảng không gian khác, không khí từ bên trong lập tức toả ra ngoài khiến Ngô Đàm cảm thấy thật dễ chịu.

Lam Lam giải thích. "Thời gian bên trong này chậm hơn so bên ngoài rất nhiều, hai năm bên trong đó chỉ bằng một ngày ngoài này, tính ra nếu muốn luyện tới Kim Đan kỳ ta chỉ cần ở đây vài tháng, huống chi ta chỉ có hai loại linh căn."

Ngô Đàm gật gật đầu, theo như trong truyện tu tiên thì tu sĩ chắc sẽ không cần ăn uống gì, như vậy y cũng chả mất mác gì, coi như trong thời gian Lam Lam ở miễn cưỡng coi như là có người trò chuyện đỡ buồn. Lam Lam lại nói tiếp.

"Trong người ta chỉ có linh thạch là tiền tệ, ta biết đưa cho ngươi cũng chẳng có tác dụng gì, vậy nên ta sẽ thu thập hai con vật đầy lông kia làm đồ đệ, hướng dẫn chúng tu luyện thành con người. Được không?"

Ngô Đàm trợn mắt. "Thật sao?"

"Đương nhiên là thật, huống chi con lông đen kia cũng có một chút lí trí, chắc chắn tu luyện thành người rất nhanh, còn con nâu thì có thể chậm hơn một chút."

Ngô Đàm thực mừng rỡ ôm lấy Lam Lam vào lòng, lại bị Lam Lam không khoan nhượng đẩy ra kịch liệt. Sau một màn giằng co, Ngô Đàm cũng bị Lam Lam đuổi về phòng ngủ. Sau khi Ngô Đàm đóng cửa phòng lại, Lam Lam liền đẩy Tiểu Tuệ cùng Tiểu Tiếu vào trong không gian ảo, thoáng chốc căn phòng mới ban nãy thật náo nhiệt giờ chỉ còn một mảng đen tĩnh mịch.

---Sau đây là đoạn sub tiếng cẩu, haha, ta cảm thấy bản thân mình thật vi diệu, hiểu được cả tiếng cẩu (*'Д*)ーー

Tiểu Tuệ bước vào không gian ảo của Lam Lam, đôi mắt xanh đảo một vòng, trước mắt nó là một rừng cây mai anh đào nở rộ, cánh hoa đào bay nhẹ phiêu du trong gió, vài cánh đậu trên chóp mũi Tiểu Tiếu khiến nó lắc mạnh vài cái.

Tiểu Tuệ quay sang nhìn Lam Lam. "Ngươi dắt bọn ta vào đây là muốn tu luyện cái gì đó thành người?"

Lam Lam đối với Tiểu Tuệ có chút hứng thú, cũng không tỏ thái độ khinh bỉ. "Ngươi vậy mà hiểu được tiếng người sao?"

Tiểu Tuệ đáp. "Biết được một chút."

Lam Lam cười, con cẩu này cũng sắp thành tinh cmnr, hiểu được cả tiếng người a. Nhưng đồ đệ mình ít nhất cũng phải thuộc dạng thông minh như vậy mới dễ đào tạo chứ.

Sau đó quay sang liền thấy Tiểu Tiếu đang dơ chân sau tè vào gốc cây đào.

Lam Lam 囧: "Ta liều mạng với ngươi, con cẩu ngu ngốc kia!!!!!!"

Lam Lam sau khi chửi rủa cùng trói Tiểu Tiếu vào gốc cây đào nó mới làm bậy xong, ung dung giảng giải. "Từ nay hai ngươi phải gọi ta là sư phụ, ta sẽ dạy hai ngươi cách để tu luyện thành người, phải thật chăm chỉ có biết chưa?"

Tiểu Tiếu liền lên tiếng. "Sư phụ là cái gì, có ăn được không?"

Lam Lam: Ta ăn chết ngươi!

Tiểu Tiếu trông thấy ánh mắt của Lam Lam liền sợ hãi không dám nói gì nữa, cư nhiên lôi nó đến đây rồi trói nó vào, còn nói những lời vô nghĩa kia thật chẳng ra làm sao. Aiz, đói quá đi!

Lam Lam đặt xúc tua lên đầu Tiểu Tuệ cùng Tiểu Tiếu, rót linh khí của mình vào trong, linh khí vừa thâm nhập vào cơ thể Tiểu Tuệ cùng Tiểu Tiếu lập tức hoà vào kinh mạch chạy khắp cơ thể, chạy một vòng cuối cùng tụ lại thành một chỗ ở bụng.

Tiểu Tuệ lập tức cảm nhận được trong cơ thể mình có sự chuyển đổi, cảm thấy đầu óc có phần minh mẫn hơn, dòng suy nghĩ không còn hỗn độn nữa mà có thể tuỳ ý sắp xếp. Nhưng mới chỉ có vậy, đại khái không thay đổi nhiều.

Lam Lam nhìn biểu hiện của Tiểu Tuệ chậm rãi nói. "Nếu muốn có sự thay đổi nhiều cần tự ngươi hấp thụ linh khí, ta đây mới chỉ khai sáng vị trí đan điền của ngươi, nhiệm vụ của ngươi là chắt lọc tinh hoa ở đây hấp thu vào cơ thể. Nơi này không giống hành tinh của các ngươi quá ô nhiễm, ở đây linh khí nồng đậm, dễ dàng tu luyện."

Tiểu Tuệ nghe Lam Lam nói muốn hiểu cũng hiểu được vài phần, đan điền gì gì đó, làm sao nó biết. Bất quá nó thật sự rất muốn trở thành người, rất muốn cùng người nào đó trò chuyện, cùng đi ra ngoài, có thể nhìn ngắm người đó trực diện mà không cần phải từ dưới ngước mắt lên trên. Trước kia Tiểu Tuệ chỉ nghĩ những suy nghĩ đó thật là xa vời, đôi lúc chỉ ước giống như Tiểu Tiếu, vô ưu vô lo, hảo hảo là một con cẩu không não như vậy.

Nhưng hiện giờ đã có người giúp đỡ nó, sợ gì chứ. Tiểu Tuệ ngồi thẳng dậy từ từ cảm nhận xung quanh. Từ từ tiến vào thế giới riêng của chính mình.

Không biết qua bao lâu Lam Lam đang tu luyện liền cảm nhận Tiểu Tuệ có chút tiến triển, liền mở mắt quan sát nó. Tiểu Tuệ vậy mà hấp thụ được linh khí, vận chuyển toàn bộ năng lượng tụ lại đan điền, tuy chỉ có thể làm được một lần nhưng cũng coi là rất tốt rồi.

Lại nhìn qua Tiểu Tiếu, chỉ thấy nó nằm ngủ giơ hai chân lên trời, thật hết nói nổi, Lam Lam vừa định trách mắng, lại hình như cảm nhận được Tiểu Tiếu cũng có chút tiến triển, tuy không nhiều bằng Tiểu Tuệ nhưng cũng coi là có.

Thì ra họ đã ở trong này vài tháng, Tiểu Tiếu lúc đói thật đói mới phát hiện hấp thụ linh khí cũng làm cho nó có cảm giác no, bất đắc dĩ nghiêm túc hấp thụ một ít đưa vào trong người.

Lúc Lam Lam cùng Tiểu Tuệ Tiểu Tiếu đi ra thì đã là sáng sớm hôm sau rồi.

-------
Các nàng có thấy xưng hô "ta - ngươi" trong truyện này thật sự rất giống truyện cổ trang không Σ(。)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro