Đứa trẻ không được thừa nhận
Gió lạnh rít qua từng tán cây cổ thụ trong khu rừng phía sau thiên cung. Những hạt mưa vẫn rơi tí tách, thấm đẫm lớp rêu xanh dưới chân. Một bóng dáng nhỏ bé, quấn trong tấm vải trắng cũ kỹ, bị đặt nằm trên một phiến đá lạnh lẽo.
Đó là Tịch Nhiên.
Không một ai muốn ôm hắn vào lòng, không một ai chào đón hắn đến với thế gian này.
Sau khi sinh ra, hắn bị đưa đến hậu viên – nơi chỉ có những tiểu tiên nô thấp kém sinh sống. Người hầu trong phủ đều biết rằng đại thiếu gia vừa chào đời đã bị xem là điềm xấu, nên không ai dám đến gần.
Một bà lão làm việc trong hậu viện nhìn đứa bé tím tái, thở dài:
"Tội nghiệp quá… dù gì cũng là một sinh mệnh."
Nhưng những người khác lập tức gạt đi:
"Bà đừng lo chuyện bao đồng! Nếu gia chủ đã không muốn giữ nó, bà còn dám trái lệnh sao?"
Những lời ấy như con dao vô hình cứa vào vận mệnh của Tịch Nhiên.
Hắn vẫn nằm đó, nhỏ bé, yếu ớt, hơi thở mong manh như ánh nến trước gió.
Thế nhưng… hắn không khóc nữa.
Hắn biết rằng dù có khóc, cũng không ai đến dỗ dành.
Thời Gian Thấm Thoát
Năm tháng dần trôi, Tịch gia càng rực rỡ huy hoàng.
Tịch Viêm trưởng thành, trở thành niềm tự hào của gia tộc khi bước vào hàng ngũ chiến thần của Thiên giới. Tịch Lam với nhan sắc tuyệt trần cũng được chúng tiên ngưỡng mộ. Còn đứa con út – Tịch Dạ – người em trai song sinh của Tịch Nhiên, lớn lên khỏe mạnh và thông minh, từ nhỏ đã bộc lộ tư chất phi phàm.
Chỉ có một người bị lãng quên.
Một đứa trẻ suốt ngày lầm lũi trong hậu viện, bị xem như kẻ dư thừa.
Tịch Nhiên không giống các thần tiên khác. Hắn không có pháp lực cường đại, không thể tu luyện, thân thể lúc nào cũng yếu ớt. Người trong phủ đều cười nhạo hắn:
"Kẻ đó? Chẳng qua chỉ là kẻ ngốc."
Mỗi khi hắn đi ngang qua, đám tiên hầu sẽ khẽ thì thầm:
"Nhìn xem, đứa trẻ xui xẻo kia kìa, chẳng biết vì sao đến giờ vẫn chưa chết."
Hắn không đáp.
Bởi vì… hắn không biết phải đáp lại như thế nào.
Những ký ức đầu đời của Tịch Nhiên là những ánh mắt xa lánh, những tiếng cười nhạo và những lời thì thầm cay độc.
Nhưng hắn chưa từng khóc.
Hắn biết rằng dù có khóc, cũng không ai an ủi hắn.
Bên Trong Thiên Cung
Trong lúc Tịch Nhiên chịu lạnh lẽo trong hậu viện, nơi chính điện của Tịch gia lại tràn ngập ánh sáng rực rỡ.
Diệp Tố Tinh nhẹ nhàng đặt tay lên vai con trai út, dịu dàng nói:
"Dạ nhi, con sắp được tiến vào đạo quán tu luyện rồi, con nhất định phải cố gắng, biết không?"
Tịch Dạ cười rạng rỡ, cung kính đáp:
"Mẫu thân yên tâm, con nhất định sẽ khiến người tự hào."
Tịch Kính ngồi trên cao, ánh mắt tràn đầy kỳ vọng:
"Tốt! Con trai ta, sau này nhất định sẽ vang danh cửu thiên!"
Không ai nhắc đến đứa con còn lại.
Không ai hỏi rằng Tịch Nhiên đang ở đâu.
Ngày Đông Năm Ấy
Một đêm nọ, gió thổi mạnh, trời lạnh thấu xương.
Trong hậu viện, một cơn sốt kéo đến khiến Tịch Nhiên mê man.
Hắn co ro trong góc tường, hơi thở gấp gáp, thân thể nhỏ bé run rẩy.
Hắn không nhớ rõ tại sao mình lại sốt, cũng không nhớ lần cuối cùng có ai quan tâm hắn là khi nào.
Trong cơn mê, hắn mơ thấy một bàn tay ấm áp vươn về phía mình, có người dịu dàng gọi tên hắn:
"Nhiên nhi…"
Hắn mơ hồ muốn nắm lấy, nhưng khi mở mắt ra, chỉ thấy một màn đêm lạnh lẽo.
Hắn không khóc.
Bởi vì hắn biết dù có khóc, cũng không ai quan tâm.
Một Sự Kiện Định Mệnh
Năm Tịch Nhiên bảy tuổi, một sự kiện đã thay đổi cuộc đời hắn.
Hôm đó, Tịch gia mở yến tiệc linh đình để chào đón các vị khách quý từ Thần giới.
Trong lúc bữa tiệc diễn ra, một con linh thú bị xổng chuồng, lao vào chính điện.
Nó gầm lên một tiếng, tỏa ra khí tức hung tàn.
Người trong điện hoảng loạn, tiên hầu chạy tán loạn.
Giữa lúc đó, Tịch Dạ vô tình bị đẩy ngã, con linh thú lập tức nhắm vào hắn.
Ai cũng kinh hãi.
Ngay lúc ấy, một bóng dáng nhỏ bé bất ngờ lao ra chắn trước mặt Tịch Dạ.
Đó là Tịch Nhiên.
Mọi người ngỡ ngàng.
Không ai hiểu vì sao đứa trẻ bị ruồng bỏ ấy lại xông lên, trong khi không ai dám đến gần.
Chỉ thấy Tịch Nhiên giơ tay lên, một luồng ánh sáng màu xanh nhạt tỏa ra từ lòng bàn tay hắn.
Đó là… Sinh Mệnh Chi Linh!
Luồng sáng vừa chạm vào con linh thú, nó lập tức dịu xuống, ánh mắt đỏ ngầu dần trở nên ôn hòa.
Một sự im lặng bao trùm cả đại điện.
Ai cũng nhìn đứa trẻ nhỏ bé ấy bằng ánh mắt kinh ngạc.
Một tiên giả cao cấp thất thần thốt lên:
"Là linh lực chữa trị…"
Diệp Tố Tinh mở to mắt, bàn tay khẽ run rẩy.
Tịch Kính nhíu mày, trầm giọng hỏi:
"Thứ đó… rốt cuộc là gì?"
Không ai biết rằng, giây phút ấy, vận mệnh của Tịch Nhiên đã một lần nữa xoay chuyển.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro