Mùa đông cô đơn
Sau cái chết của Chuuya, Dazai đã sống một cuộc đời cô đơn và đầy ám ảnh. Một ngày mùa đông, khi Dazai bị ốm nặng, anh không thể không nghĩ về Chuuya—người luôn ở bên cạnh anh trong những lúc khó khăn nhất. Nỗi đau của anh càng trở nên sâu sắc hơn khi không có ai bên cạnh để chăm sóc.
Mùa đông đến nhanh chóng, và một cơn cảm lạnh nặng khiến Dazai rơi vào tình trạng sốt cao. Anh không còn đủ sức để làm việc, nhưng như mọi lần, anh không cho phép bản thân ngừng công việc. Tuy nhiên, lần này anh không thể tiếp tục được nữa. Cơn sốt khiến anh chóng kiệt sức, và Dazai ngã xuống giường, không thể đứng dậy.
Dazai:
(Nằm trong giường, môi khô, mặt tái nhợt. Anh cố gắng đứng dậy nhưng chỉ có thể ngả vào gối.)
"Mình không thể ngã... không thể..."
(Giọng nói mệt mỏi, gần như không còn sức.)
"Chuuya... nếu cậu ở đây, cậu sẽ không để tôi như thế này..."
Những ký ức về Chuuya dần trỗi dậy trong đầu Dazai. Anh nhớ về những lần Chuuya chăm sóc anh khi anh bị ốm, những lời dỗ dành đầy lo lắng, những cử chỉ nhẹ nhàng và quan tâm mà chỉ có Chuuya mới có thể làm.
Dazai:
(Thở dài, nhắm mắt lại, tâm trạng trống rỗng.)
"Nếu cậu còn ở đây... tôi sẽ không cảm thấy cô đơn như thế này."
Dazai không còn sức để ra ngoài, và căn phòng của anh trở nên im ắng một cách đáng sợ. Trong lúc nằm trên giường, anh cảm thấy cơn sốt dâng cao, người mỏi mệt và đầu óc quay cuồng. Cảm giác thiếu vắng Chuuya khiến anh cảm thấy trống rỗng, như một phần của anh đã chết đi.
Dazai:
(Cố gắng cầm điện thoại, mắt nhìn vào màn hình nhưng không thấy ai.)
"Nếu cậu còn sống, tôi đã không phải chịu đựng cảm giác này..."
(Anh bắt đầu gọi cho một số điện thoại, nhưng sau khi bấm số, anh không thể tiếp tục. Nỗi cô đơn quá lớn, khiến anh không thể làm gì hơn.)
Khi Dazai không còn sức để suy nghĩ rõ ràng, ký ức về Chuuya tràn ngập trong tâm trí anh. Anh nhớ lần đầu tiên gặp Chuuya, cái cách mà cả hai luôn hỗ trợ nhau trong công việc và trong cuộc sống. Mối quan hệ của họ không chỉ là tình bạn, mà còn là tình yêu, là sự gắn kết mạnh mẽ mà không gì có thể phá vỡ.
Dazai:
(Nhắm mắt lại, khẽ mỉm cười trong lúc mê man.)
"Cậu luôn lo lắng cho tôi, Chuuya... nhưng giờ đây tôi chỉ còn một mình."
(Giọng anh yếu ớt, như thể đang nói với Chuuya, mặc dù anh biết anh không thể nghe được.)
"Nếu tôi có thể... tôi sẽ gọi cậu về. Nhưng tôi không thể. Tôi sẽ phải sống trong sự cô đơn này..."
Cơn sốt khiến anh chìm vào giấc ngủ, và những ký ức về Chuuya tiếp tục hiện lên trong đầu.
Ngay lúc Dazai nghĩ mình không thể chịu đựng được nữa, một tiếng gõ cửa vang lên. Dazai cố gắng mở mắt, nhưng sức lực của anh không cho phép. Cửa phòng anh được mở ra nhẹ nhàng, và một bóng hình quen thuộc bước vào.
Giọng nói quen thuộc:
"Dazai, cậu có khỏe không?"
Dazai:
(Mở mắt ra, nhìn thấy Chuuya đứng trước mặt mình, vẫn là hình bóng mà anh nhớ mãi. Nhưng anh không thể tin vào mắt mình.)
"Cậu... không thể là... cậu..."
Chuuya:
(Nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường, đặt tay lên trán Dazai để kiểm tra nhiệt độ.)
"Không phải là cậu đã nghĩ tôi bỏ đi mãi mãi chứ? Tôi vẫn sẽ ở đây. Đừng lo lắng."
(Cười nhẹ.)
"Cậu đâu thể sống mà không tôi được."
Dazai:
(Nước mắt tuôn rơi, anh không thể kiềm chế được cảm xúc.)
"Chuuya... tôi... tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi nhớ cậu... tôi không muốn sống mà thiếu cậu."
Chuuya:
(Cầm tay Dazai, giọng nói đầy ấm áp và kiên định.)
"Tôi sẽ luôn ở đây, Dazai. Dù có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không bỏ rơi cậu. Chúng ta sẽ luôn là bạn, và tôi sẽ luôn chăm sóc cậu."
Dazai không thể ngừng khóc, nhưng lần này, anh không còn cô đơn nữa. Chuuya đã trở lại, dù là trong hình thức ký ức và tình yêu bất diệt mà anh đã mang theo suốt cuộc đời. Anh biết rằng dù Chuuya không ở bên anh thể xác, nhưng tình cảm giữa họ sẽ luôn vĩnh cửu.
Mùa đông trôi qua, và Dazai dần phục hồi. Mặc dù Chuuya không còn bên cạnh anh, nhưng trong những ký ức và trong trái tim anh, Chuuya sẽ luôn là người không thể thay thế. Câu chuyện của họ không chỉ là sự hi sinh, mà là tình bạn, tình yêu và sự gắn kết mạnh mẽ không bao giờ phai mờ.
Dazai sống tiếp, với hy vọng rằng một ngày nào đó, khi anh thật sự sẵn sàng, Chuuya sẽ lại ở bên anh. Nhưng cho đến lúc đó, anh sẽ sống vì cả hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro