Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5 - Người nhà

Đường Phẩm Hạ ngồi ở bên cạnh Tần Mậu, thực im lặng mà ăn cơm.

Tần Mậu thừa dịp mọi người đang sôi nổi thảo luận, thử hỏi hắn, "Sao lại ăn ít như vậy."

Trước đây sức ăn của Đường Phẩm Hạ rất lớn, không lý nào sau khi trưởng thành lại trở nên nhã nhặn như vậy, Tần Mậu đoán là thức ăn không hợp khẩu vị.

Đường Phẩm Hạ liếc cậu một cái, "Không muốn ăn."

"..."

Tần Mậu dừng một chút, hỏi hắn, "Vậy em muốn ăn cái gì?"

Đường Phẩm Hạ nghĩ nghĩ một hồi mới nói, "Tôi muốn ăn trứng chần nước sôi."

Tần Mậu nhất thời ngẩng đầu nhìn hắn.

Hai tay Đường Phẩm Hạ để trên mặt bàn, chống lại ánh mắt của cậu.

Trong lòng Tần Mậu mềm nhũn.

Có lần toàn bộ Đường gia đi du lịch, để hai người ở nhà giao cho người hầu chăm sóc. Trùng hợp chiều hôm đó đầu bếp nữ có việc xin nghỉ, Đường Phẩm Hạ chơi game xong liền xuống lầu, xông vào thư phòng, nằm dài trên sopha nói hắn đói bụng. Tần Mậu không có cách nào khác đành phải vào bếp làm cho hắn món trứng chần nước sôi.

Đó là lần đầu tiên Tần Mậu nấu một thứ gì đó, so với trứng chần nước sôi người ta bán thật sự không ngon bằng, mùi vị cũng bình thường nhưng Đường Phẩm Hạ lại ăn một hơi hết sạch.

Sau này chỉ cần có cơ hội, Đường Phẩm Hạ đều bắt cậu làm, vậy nên mấy năm nay, Tần Mậu cái gì cõn không biết nấu, duy chỉ một món trứng chần nước sôi là làm rất ngon.

Tần Mậu trầm mặc một chút, xoa đầu hắn cười cười, "Rồi có lúc anh nấu cho em."

Đường Phẩm Hạ ghét bỏ mà tránh khỏi tay cậu, "Rõ ràng anh sẽ bàn bạc việc ở lại đây."

Tần Mậu nói, "Cái này nói sau đi."

Đường Phẩm Hạ hừ một tiếng, "Lại nói cho có lệ."

Tần Mậu cười rộ lên, nhịn không được lại xoa đầu hắn.

Ăn cơm xong, mọi người lại lôi kéo Tần Mậu nói chuyện, Đường Nhị tỷ kêu Tần Mậu đi đến thư phòng.

Kì thật Tần Mậu có rất nhiều chuyện muốn nói với Đường Nhị tỷ, tỷ như cô phải để ý Khương Ngôn Mặc, tỷ như từ giờ trở đi cô phải kiểm kê lại sản nghiệp của Đường gia...

Nhưng nhìn mặt Nhị tỷ ngồi trước bàn ý cười dào dạt , cậu một câu cũng không nói nổi.

Đường Nhị tỷ cực kì cao hứng, nói với Tần Mậu, "Hai ngày nữa em dọn đến đi, tỷ sẽ tổ chức tiệc tối giới thiệu em với bên ngoài một chút."

Ý trên mặt chữ, chính là muốn công khai thân phận con nuôi Đường gia của cậu.

Lại nói tiếp, đó cũng là một phương thức mà Đường Nhị tỷ thể hiện sự trân trọng của mình đối với Tần Mậu --- có thân phận con nuôi Đường gia này, Tần Mậu ở Giang thị tất nhiên sẽ không quá lo lắng.

Tần Mậu lại lắc đầu, "Nhị tỷ, em có chuyện muốn nói, có thể... tạm thời hãy khoan công khai thân phận của em có được không, em cũng chưa nghĩ đến việc dọn về đây."

Đường Nhị tỷ có chút kinh ngạc, "A Mậu em..."

Tần Mậu cười giải thích, "Em còn công việc của mình."

Đường Nhị tỷ nở nụ cười, "A Mậu ngốc, chỉ cần em ở lại Giang thị, Đường gia có thể bảo hộ em cả đời, em có thể nghĩ lại một chút."

Đáng tiếc cuối cùng Đường gia lại suy sụp chỉ trong một đêm, Khương Ngôn Mặc hiện tại đã nhắm tới đây.

Tần Mậu há mồm, trong lòng chua xót, trên mặt vẫn phải mỉm cười, "Nhị tỷ tỷ đáp ứng em đi, chờ thêm hai năm nữa em có một chút thành tích rồi công bố cũng không muộn."

Tần Mậu lại nói, "Cứ như vậy mà trở về, em cũng ngại, chờ tới khi em có thành tựu của bản thân, Nhị tỷ cũng nở mày nở mặt."

Đường Nhị tỷ cười cười liếc cậu một cái, "Tâm tư của em cũng sâu thật."

Tần Mậu thở phào, biết rằng Đường Nhị tỷ đã buông xuống chuyện đó, vội cười nói, "Cám ơn Nhị tỷ."

Đường Nhị tỷ bất đắc dĩ, "Cũng không biết em ở bên ngoài có thể làm gì, còn không bằng đến Đường thị giúp một tay."

Tần Mậu biết không thể cự tuyệt Đường Nhị tỷ lần nữa, nhưng cho dù như thế nào cậu cũng sẽ không tiến vào xí nghiệp Đường thị, liền lấy tay ôm bả vai cô cười, "Việc này để bàn sau, Nhị tỷ, chúng ta a ngoài đi. Em vừa mới trở về, còn muốn cùng ba mẹ nói chuyện nhiều hơn."

Đường Nhị tỷ lập tức chộp lấy cơ hội, "Cho nên em dọn về đây là tốt nhất."

Tần Mậu cười khổ, không dám nói tiếp, dỗ Đường Nhị tỷ đi ra ngoài.

Buổi tối Tần Mậu rời khỏi Đường gia, bởi vì Đường Nhị tỷ mang thai, cô liền kêu Đường Phẩm Hạ đưa Tần Mậu trở lại khách sạn.

Tần Mậu cũng không khách khí với Đường Phẩm Hạ, mặc dù hồi bé Đường Phẩm Hạ cùng cậu không thân mật mấy, nhưng kì thật hắn lúc nhỏ có chút âm trầm, ai cũng không thân, cho nên Tần Mậu không đem sự lãnh đạm của Đường Phẩm Hạ để ở trong lòng.

Đường Phẩm Hạ mở cửa gara, chiếc xe việt dã màu đen càng cảm thấy ngột ngạt.

Hai mắt Tần Mậu sáng lên, tán dương, "Xe không tồi."

Kì thật lúc trước cậu thèm nhỏ dãi chiếc 'Hắc mã' này.

Đường Phẩm Hạ thay cậu mở cửa xe ở chỗ phó lái, chậm rì rì mở miệng, "Nếu anh muốn, có thể tặng cho anh."

Tần Mậu liếc hắn một cái, "Quân tử không lấy tài sản của người khác."

Đường Phẩm Hạ vịn cửa xe, "Tôi cảm thấy do kĩ thuật của anh không tốt, không khống chế được chứ gì."

Mặt Tần Mậu nóng lên, ".... Em dám nói."

Đường Phẩm Hạ đắc ý khiêu mi, "Nếu muốn tôi sẽ dạy cho anh."

Tần Mậu không để ý tới hắn, xoay người ngồi vào xe.

Đường Phẩm Hạ cách cửa xe cười tủm tỉm nhìn cậu, "Điều kiện tiên quyết là anh phải mau dọn đến đây."

"Đi nhanh lên một chút." Tần Mậu bất đắc dĩ nói.

Đường Phẩm Hạ nâng mày, "Biết ngay anh nhát gan."

Tần Mậu đá chân hắn, "Ít nói nhảm đi."

Nhìn cậu thẹn quá thành giận, Đường Phẩm Hạ cười ha hả, nhanh nhẹn tránh thoát, sau đó lên xe.

Xe chạy được một đoạn, Tần Mậu xoay ót về phía Đường Phẩm Hạ không để ý tới hắn.

Đường Phẩm Hạ đưa tay chọt sau lưng cậu, "Giận sao?"

Tần Mậu thở phì phì, ".... Không."

Đường Phẩm Hạ 'khụ' một tiếng, nén cười, "Anh lừa ai vậy hả."

Tần Mậu quay đầu lại nhìn hắn, "Trước đây em đâu có nói nhiều như vậy."

Cũng không hư hỏng như vậy.

Đường Phẩm Hạ cười cười, "Anh trước kia cũng không động chân đá tôi."

Tần Mậu, "..."

"Tiểu ca, tôi hỏi anh." Đường Phẩm Hạ nói, "Tại sao lúc trước lừa tôi nói đến đây du lịch?"

Tần Mậu nhất thời không đáp.

Kì thật lúc trước một là bởi vì cậu hoảng hốt, hai là không muốn làm phiền Đường Phẩm Hạ, cho nên mới nói là đến Giang thị du lịch, chuyện này mà giải thích thì có điểm phiền toái.

Đường Phẩm Hạ thấy cậu không nói lời nào, lại càng dẫn dắt đề tài này, tiếp tục hỏi, "Tôi thấy anh định tính toán việc ở lại Giang thị lâu dài, vậy tại sao không quay về Đường gia?"

Tần Mậu nghe vậy trầm mặc, chuyện này cậu vẫn không thể giải thích với bất cứ người nào.

Mặc kệ là chuyện mình sống lại, hay là lí do mà mình làm như vậy tất cả đều là vì Đường gia.

Cậu nghĩ nghĩ, hàm hồ nói, "Chờ thêm hai năm nữa rồi nói sau, đến lúc đó em tiếp nhận Đường thị, nếu cần anh giúp, anh sẽ trở về."

Nếu như Đường gia không sụp đổ.

Đương nhiên, cậu cũng sẽ dốc hết tất cả để bảo toàn Đường gia.

Đường Phẩm Hạ nheo mắt lại, suy tính một hồi, "Nhị tỷ đồng ý?"

"...Ừ."

Phía trước là đèn đỏ, Đường Phẩm Hạ tấp xe vào sát lề, nghiêng đầu nhìn về phía Tần Mậu.

Tần Mậu chẳng hiểu gì cả.

Đường Phẩm Hạ rất nhanh quay đầu lại, "Nếu Nhị tỷ đồng ý, tôi còn gì để nói chứ."

Tần Mậu nhất thời không biết nói tiếp như thế nào.

Đường Phẩm Hạ chậm rãi liếc cậu một cái, "Tìm được công tác rồi?"

Tần Mậu giống như một học sinh tiểu học, hỏi gì đáp nấy, "Ở đài truyền hình."

Đường Phẩm Hạ khoé miệng giật giật, tựa hồ muốn cười nhưng rất nhanh lại nghiêm mặt, "Không ai làm khó dễ chứ?"

Tần Mậu cười rộ lên, "Không."

Đường Phẩm Hạ hừ một tiếng, "Vậy là tốt rồi.". Dừng một chút, nói, "Vậy tại sao nhiều năm như vậy mới trở về, Cổ gia so với Giang thị tốt hơn sao?"

Tần Mậu lắc đầu, "Không phải."

Đèn xanh sáng lên, Đường Phẩm Hạ khởi động xe, nhìn cậu một cái, "Vậy lần này anh ở lại sao?"

"Ở lại? Để bị em bắt nạt hả?" Tần Mậu đùa giỡn.

Đường Phẩm Hạ trưng ra mặt than, "Anh suy nghĩ nhiều rồi."

Tần Mậu cười hắc hắc.

Đường Phẩm Hạ nhún nhún vai, "Tôi cảm thấy Giang thị rất tốt."

Tần Mậu trầm mặc một chút, cười gật đầu, "Phải, rất tốt."

Đường Phẩm Hạ liếc cậu, "Sau này anh nên trở về thăm Nhị tỷ nhiều một chút, tỷ ấy là phụ nữ có thai, tính tình quái đản không chịu nổi, khẳng định là chỉ có anh mới chịu được."

Tần Mậu vừa bực mình vừa buồn cười, chụp đầu hắn.

Xe xuống núi đi vào trong thành phố, Tần Mậu nói, "Đưa anh về khách sạn đi."

Sau một lúc lâu Đường Phẩm Hạ mới nói, "... Đã biết."

Mặt hắn trầm xuống, chỉ là Tần Mậu không lại không hiểu ra sao.

Vào thành phố, Đường Phẩm Hạ nói, "Anh không muốn trở về nhà, nhưng ở lại khách sạn cũng không phải là biện pháp, tuy rằng nó là của Đường gia..."

Tần Mậu lập tức hiểu được hắn vì cái gì mà mất hứng, không khỏi cười cười, "Trong khoảng thời gian này anh đang tìm một căn hộ, đã bàn qua, em đừng lo lắng."

Đường Phẩm Hạ hừ nói, "Tôi mới không lo lắng.". Lại nói, "Quên đi, dù sao Nhị tỷ cũng rảnh rỗi đến phát hoảng rồi, để tỷ ấy quản anh."

"...". Tần Mậu dở khóc dở cười, cảm thấy tiểu hài tử này tính cách càng ngày càng quái.

....

Lúc trước nhờ Hồ Niệm Cảnh chú ý tìm căn hộ, Hồ Niệm Cảnh quả thật đã chọn cho cậu một vài nơi, Tần Mậu thừ dịp cuối tuần, chạy đi coi, cuối cùng quyết định chọn một căn hộ ở cạnh con sông.

Xế chiều hôm sau Tần Mậu đi làm thủ tục, sau đó gọi điện cho Hồ Niệm Cảnh.

Hồ Niệm Cảnh vừa mới hoàn thành công việc, giọng nói hữu khí vô lực. (bất lực)

Tần Mậu cười to, "Vừa lúc muốn ăn cơm cùng nhau, đi đi."

Hai người hẹn nhau tại một nhà hàng nhỏ, theo lời Hồ Niệm Cảnh, nơi này luôn kín hết chỗ ngồi, thức ăn ngon không thể tả, còn rất tiện lợi nên mãnh liệt đề cử.

Bởi vì là cuối tuần, người tới rất đông, bọn họ đợi thật lâu mới có chỗ trống.

Sau khi ngồi xuống, Hồ Niệm Cảnh hỏi Tần Mậu chuyện căn hộ thế nào. Tần Mậu nói không tồi, có một ban công lớn, cậu rất thích.

Sau lại nói đến chuyện phỏng vấn Khương Ngôn Mặc, Hồ Niệm Cảnh hỏi Khương Ngôn Mặc có phải rất khó nói chuyện hay không. Tần Mậu nghĩ nghĩ, nói có đi, liền không muốn nói thêm nữa.

Ai mà biết Hồ Niệm Cảnh cười tủm tỉm đánh giá cậu, "Nếu Khương Ngôn Mặc có ấn tượng tốt với cậu, cậu có thể nắm bắt nó."

Tần Mậu ngạc nhiên, "Niệm Cảnh cậu đây là có ý gì?"

Hồ Niệm Cảnh thu hồi ý cười, "Khương Ngôn Mặc thích nam nhân, tầng lớp thượng lưu ở Giang thị không ai không biết cả. Nhưng mà... Khương Ngôn Mặc không phải là người tốt gì, cậu vẫn nên thu hồi tâm tư kia đi."

Tần Mậu buồn cười nhìn y, "Đề tài này hình như không phải tớ khơi dậy."

Hồ Niệm Cảnh cười hắc hắc, "Tớ chỉ tuỳ tiện nói mà thôi."

Tần Mậu không nói gì, đem thực đơn đưa qua, "Chọn món ăn đi."

Hồ Niệm Cảnh vừa lật thực đơn vừa nói, "Kì thật bộ dạng Khương Ngôn Mặc cũng không tồi."

Tần Mậu bị Hồ Niệm Cảnh chọc cười, "Niệm Cảnh, tớ không biết hoá ra cậu thích nam nhân nha."

Hồ Niệm Cảnh liếc cậu một cái, "Chỉ là thuần khiết thưởng thức mà thôi."

Nhìn thấy ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Tần Mậu, Hồ Niệm Cảnh làm động tác kéo khoá miệng, "Đã biết, tớ không nói."

Tần Mậu không tỏ thái độ gì, chỉ cười.

Quả nhiên chỉ trong chốc lát Hồ Niệm Cảnh liền nhịn không nổi, "Cậu nói lần trước Khương Ngôn Mặc nhận điện thoại xong liền đi... Chậc chậc, không biết có phải tình nhân của hắn hay không."

Tần Mậu cười, "Niệm Cảnh, cậu thật nhiều chuyện." Lúc Hồ Niệm Cảnh định đưa tay bóp cổ cậu, cậu liền tránh thoát, "Nhưng tớ cũng nghĩ vậy, nhất định đó là người mà hắn quan tâm nhất."

Khương Thiển tuyệt đối là người mà Khương Ngôn Mặc đặt trên đầu quả tim.

Hồ Niệm Cảnh cười tủm tỉm, "Khương Ngôn Mặc tuy rằng rất khôn khéo nhưng chuyện xấu cũng không ít."

Tần Mậu làm bộ như cảm thấy hứng thú, "Cậu kể một chút coi."

Hồ Niệm Cảnh nhìn phía sau cậu, bĩu môi, "Không cần tới nói, chính cậu nhìn đi."

Tần Mậu chấn động, cậu đưa lưng về phía cửa, nghe vậy dừng một lúc mới chậm rãi quay đầu lại.

Cậu thấy Khương Ngôn Mặc đang đi vào, theo sau là Khương Thiển cùng đứa bé.

Ba người ngồi xuống, Khương Ngôn Mặc săn sóc mà thay Khương Thiển rót trà, nhận lấy áo khoác của y mà đưa cho người phục vụ, tất cả động tác liền mạch lưu loát ẩn chứa ôn nhu.

Tần Mậu quay đầu lại, nhẹ giọng nói, "Đừng nhìn, Niệm Cảnh."

Cậu che giấu rất tốt cảm xúc kinh hoảng trong lòng, còn có ghen tỵ , bị thương, khổ sở,...

Hồ Niệm Cảnh cười khẽ., "Sợ gì chứ."

Tần Mậu rũ mí mắt, "Có chút xấu hổ."

Hồ Niệm Cảnh nói, "Lần trước đã làm việc với Khương Ngôn Mặc, cậu xấu hổ gì chứ."

Tần Mậu không nói gì, nhưng biểu tình có chút mất tự nhiên.

Hồ Niệm Cảnh chú ý tới khác thường của cậu, nghĩ đến cậu quả thực để ý, vội hỏi, "Tớ không nhìn là được." Rồi tiến đến gần mặt Tần Mậu, nhiều chuyện nói, "Khương Ngôn Mặc sao lại có thể đến nơi này?"

Nơi này đừng nói xa hoa, cũng không đến cấp bậc bình thường.

Tần Mậu cũng cảm thấy kì quái, lúc trước, Khương Ngôn Mặc chưa từng dẫn cậu đến loại địa phương này.

Kì thật cậu thì chẳng sao, nhưng nghĩ đến Khương Ngôn Mặc ngại mất mặt, không chịu nổi náo nhiệt của bình dân nên chưa từng đề nghị qua.

Hồ Niệm Cảnh đột nhiên nhỏ giọng, "Nghe nói Khương Ngôn Mặc vẫn thích một nam nhân đã kết hôn, dây dưa nhiều năm không rõ, nhưng hiện tại, xem ra lời đồn là thật."

Sau đó nâng cằm hướng phía sau Tần Mậu.

Thích một nam nhân đã kết hôn... Hoá ra người Giang thị cũng biết Khương Ngôn Mặc yêu sâu đậm một người sao?

Tần Mậu rũ mắt xuống, âm thầm nghĩ, vì cái gì trước kia cậu chưa từng nghe qua, cồn bị Khương Ngôn Mặc dễ dàng lừa tới tay...

Lập tức cậu nghĩ đến, Khương Ngôn Mặc có lẽ đã đem lời đồn đãi dìm xuống, không cho cậu biết, bởi vì ngay từ đầu bản thân đã bị Khương Ngôn Mặc theo dõi.

Mà theo mức độ coi trọng Khương Thiển của Khương Ngôn Mặc, hắn khẳng định sẽ không để cho người ngoài biết người mình yêu là Khương Thiển, cho nên kiếp trước cậu mới có thể bị Khương Ngôn Mặc lừa đến xoay quanh.

Tần Mậu lấy lại tinh thần, làm bộ như kinh ngạc, cười nói, "Niệm Cảnh, cậu nghe được lời đồn này từ đâu vậy?"

Hồ Niệm Cảnh đắc ý, "Ai sống ở Giang thị lâu mới biết, bọn họ cho dù che dấu cũng vô dụng, nhưng là không ai dám nói trước mặt mà thôi."

Tần Mậu nhớ tới kiếp trước chuyện của mình và Khương Ngôn Mặc bị truyền đi ồn ào huyên náo, thở dài gật đầu, "Quả thật, chuyện càng che dấu càng hấp dẫn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro