Chương 36 ~ Chương 39
Chương 36: Xoay ngược tình thế ...
Tin tức vừa được phát ra, lập tức khiến cho dư luận ồ lên.
Chiều hôm đó, vài toà soạn báo chủ chốt đều thu được một túi văn kiện, bên trong là nội dụng tiếp tục yêu sách.
Nguyên bản chuyện lớn như vậy, nếu muốn đăng báo thì phải được cấp trên phê chuẩn mới được in ra.
Nhưng bởi vì đã tạo thành oanh động, mấy tòa soạn báo lớn đành phải tiếp tục đăng, hơn nữa vì cướp lấy ánh mắt, ngày hôm sau đều đem tin tức đặt ở nơi dễ thấy nhất trên trang báo.
Không có biện pháp, báo chí cũng có yêu cầu doanh thu.
Tin tức mà người nặc danh cung cấp, trực tiếp chỉ ra danh tính cùng ảnh chụp người phía sau màn thao túng.
Nhưng bởi vì người nọ đã nói với cấp trên nên có mấy tòa soạn không dám đem danh tính viết ra.
Mặc dù không nói rõ tên họ, nhưng miêu tả tường tận, rất dễ dàng làm cho người ta đoán ra là ai.
Cuối cùng, tòa soạn tung ra một mẩu tin ngắn, đại ý là nếu muốn làm Đường thị sụp đổ, có thể quang minh chính đại mà đến, không cần lợi dụng công nhân lương thiện, để đạt được mục đích hiểm ác.
Tần Mậu lật tờ báo, khóe miệng cong lên một mạt ý cười.
Báo chí dùng từ hàm hồ, không dám đem người nói toạc ra, nhưng ít ra cũng đạt hiệu quả, Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc không hẹn cũng đều biết.
Hơn nữa hiện tại Internet phát triển, đại chúng thấy được tin tức trên mạng càng nhiều hơn là đọc báo, muốn hoàn toàn để Đường thị lật ngược thế cờ, mượn dùng Internet là chuyện không thể thiếu.
Tần Mậu lên diễn đàn, tin tức đầu đề của mấy trang web xã hội đều là chuyện của Đường thị.
Câu cú rõ ràng, là một ít tin tức nhỏ, bên trong rõ ràng có người vạch ra, nhân vật đứng sau màn sai sử công nhân là con trai nhỏ của Khương gia.
Lúc nhìn thấy tên Khương Thiển, ngón tay Tần Mậu nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, thần sắc bình thản.
Hồ Niệm Cảnh gọi điện thoại lại đây, hỏi cậu đã xem báo chưa.
Tần Mậu cảm kích nói, "Niệm Cảnh, cảm ơn cậu."
Hồ Niệm Cảnh hơi thở ra, "Tớ cũng chỉ có thể giúp cậu làm này đó."
Tần Mậu cười nói, "Vậy là đủ rồi."
Hồ Niệm Cảnh ừ một tiếng, hỏi cậu, "A Mậu, kế tiếp cậu có tính toán gì không?"
Tần Mậu bình tĩnh đáp, "Trước xem thế cục đã rồi nói sau."
Hồ Niệm Cảnh có chút lo lắng, "Bọn họ sớm hay muộn cũng hoài nghi đến cậu."
Tần Mậu nở nụ cười, "Tớ không sợ."
Hồ Niệm Cảnh nói, "Nhưng cậu cùng Khương Ngôn Mặc......"
Tần Mậu nói, "Tớ không cần."
Hồ Niệm Cảnh im lặng, sau một lúc lâu cũng chưa nói chuyện.
Tần Mậu trái lại an ủi hắn, "Hiện tại điều tớ cao hứng nhất chính là có thể đến giúp Nhị tỷ."
Hồ Niệm Cảnh nhịn không được thốt lên, "A Mậu, cậu có từng nghĩ, Đường Nhị tỷ cô ấy......"
"Đừng nói nữa." Tần Mậu đánh gãy hắn, "Niệm Cảnh, tớ biết mình đang làm cái gì."
Hai người đều an tĩnh lại.
Hồi lâu sau, Hồ Niệm Cảnh khẽ thở dài, "A Mậu, thật có lỗi."
Tần Mậu nhẹ giọng nói, "Không, Niệm Cảnh, là ngữ khí tớ không tốt, tớ biết cậu là lo lắng cho tớ."
Hồ Niệm Cảnh cười cười, "Cậu biết là tốt rồi."
Bọn họ lúc này, kỳ thật không cần nói thêm cái gì, vẫn có thể hiểu thấu lẫn nhau.
Lúc cúp điện thoại, Hồ Niệm Cảnh dặn cậu, "Có việc tùy thời liên hệ tớ."
Sự lo lắng của Hồ Niệm Cảnh cũng không phải không đạo lý.
Hiện tại toàn bộ Giang thị đều biết, công trường Đường gia gặp chuyện không may, là có người phía sau màn sai sử, mà tất cả manh mối, đều hướng về tiểu nhi tử Khương gia – Khương Thiển.
Mặc dù là tin tức nhỏ, nhưng chứng cớ vô cùng xác thực.
Từ lúc Khương Thiển lần đầu tiên phái người uy hiếp công nhân, rồi đến chuyện công nhân bị hối lộ tiền tài, đều có ảnh chụp làm chứng.
Hơn nữa có người ở trên mạng còn đưa ra chứng cứ, trong tay có bản ghi âm giọng nói Khương Thiển cùng người dưới tay y nói chuyện với nhau, hoàn toàn có thể chứng minh hành vi phạm tội đê tiện của Khương Thiển.
Mà hết thảy những cái này, đương nhiên đều là Tần Mậu bí mật mời người đăng tải.
Cậu từng bởi vì sự ôn nhu của Khương Ngôn Mặc, bởi vì hành động bảo vệ của Khương Ngôn Mặc, mà có chút dao động.
Nhưng ngay khi Tần Mậu có chút tin tưởng Khương Ngôn Mặc, đang chờ Khương Ngôn Mặc thực hiện câu ước hẹn "Hết thảy có anh" kia, cậu lại nhìn thấy Khương Ngôn Mặc cùng Khương Thiển lưu luyến thân mật cùng một chỗ.
Tần Mậu không quá ngoài ý muốn, trong lòng mặc dù đau, nhưng có cảm giác thoải mái khó hiểu.
Kỳ thật cậu vẫn không hoài nghi động cơ tiếp cận cậu của Khương Ngôn Mặc, ngay cả khi có chút dao động, nhưng trong nội tâm vẫn không thể quên được tuyệt vọng kiếp trước mà Khương Ngôn Mặc cho cậu. (đoạn em Mậu ngã xuống lầu mà anh Mặc chỉ bàng quang đứng nhìn đó)
Ngày đó thấy được như vậy, ngược lại cậu nhẹ nhàng thở ra.
Cậu sẽ không bao giờ ... lo lắng nếu có một ngày hai bên trở mặt sẽ đem quan hệ của hai người ngày càng xa cách nữa.
Vấn đề duy nhất là, hiện tại bức màn đã được vén lên, nghĩ đến Khương gia bên kia rất nhanh sẽ tra ra là ai giúp Đường gia, là ai muốn nhằm vào bọn họ.
Cho nên Hồ Niệm Cảnh lo lắng cho cậu, sợ Khương Thiển tìm cậu gây phiền toái.
Tần Mậu cũng không sợ, cậu lập mưu lâu như vậy, cũng chỉ là muốn bảo vệ Đường gia.
Chuyện Đường thị ngược đãi công nhân, trong một đêm lật ngược lại, tất cả đều chỉa mũi nhọn về người đứng sau màn kia, mà Đường gia biến thành nạn nhân bị hại.
Lúc này đây Đường gia phản ứng rất nhanh, ngày thứ ba liền mời phóng viên đến họp báo, đem thân phận người bị hại diễn đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Quần chúng là những người cực kì có tinh thần trọng nghĩa, bọn họ đồng tình kẻ yếu, hiểu được thị phi, đồng thời muốn xem náo nhiệt, nhưng cán cân trong lòng lại bất giác nghiêng về người bị hại.
Đường gia bởi vậy mà chiếm được dân ý, tiếng nói rất cao.
Mục đích của Tần Mậu cũng không phải là kết quả này, cậu tận tâm lực thậm chí mạo hiểm, rốt cuộc cũng có giá trị.
Nhưng mà sự tình thường thường sẽ thoát ly sự khống chế của con người.
Sau khi Khương Thiển bị đào ra, không thể tránh khỏi đề cập đến Khương gia.
Trong mắt người ngoài, Khương gia là danh gia vọng tộc, lại rất có quyền lực.
Mà một khi đề cập đến quyền thế, sẽ có người liên tưởng đến cấp bậc, đen tối, lấy quyền áp người......
Vì thế trên mạng bắt đầu có người đoán, có lẽ là Đường thị đắc tội Khương gia, không kịp lấy lòng, mới gặp phải phiền toái.
Ngược lại dân chúng lại lên án công khai chuyện của Khương gia.
Lời đồn đãi từ đó, nhân vật liên lụy đến việc này ngày càng nhiều.
Nhưng này hết thảy, không chấm dứt ngay được.
Không đến mấy ngày, lại có người nói, Khương Thiển kỳ thật là con riêng của Đường gia, từ nhỏ đã được Khương gia thu dưỡng, thẳng đến trưởng thành.
Ý trên mặt chữ, thực tế hai nhà Khương — Đường là một người.
Thậm chí có người đoán, Khương Thiển có lẽ là hận Đường gia lúc trước vứt bỏ mình, mới nhất thời xúc động, gây loạn báo thù Đường gia.
Vì thế mặc kệ là Đường gia, hay là Khương gia, hoặc là Khương Thiển, hành vi của bọn họ vi đều nhận được những lời giải thích theo hướng tích cực.
Bọn họ đều là đáng giá được tha thứ.
Muốn trách chỉ có thể trách số phận.
Cái gọi là tạo hóa trêu người, không gì hơn cái này.
Tất cả sự tình bị đưa ra ánh sáng, làm cho nhiều người thổn thức.
Lời đồn đãi dạo qua một vòng, đi đến đích rồi, tựa hồ lại nhớ tới khởi điểm.
Tần Mậu mỗi ngày đều chú ý tin tức, biểu tình vẫn bình tĩnh trầm ổn.
Cho đến khi thấy Khương Ngôn Mặc đứng ở dưới lầu.
Đã rất nhiều ngày Tần Mậu không thấy mặt Khương Ngôn Mặc, cậu bận rộn, nghĩ đến đối phương cũng chẳng nhàn nhã gì.
Nhưng cậu không có cảm nhận được khoái cảm trả thù như trong dự đoán.
Có lẽ cho tới bây giờ cậu cũng không đem chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này trở thành chuyện trả thù.
Thần sắc Khương Ngôn Mặc vẫn ôn nhu trước sau như một, chuyên chú mà nhìn cậu, đợi cậu đến gần.
Tần Mậu chần chờ một lát, rốt cuộc vẫn là đi đến trước mặt hắn.
Khương Ngôn Mặc vì thế nở nụ cười, nắm lấy bả vai cậu, cúi đầu, lẳng lặng chăm chú nhìn cậu.
Môi Tần Mậu mấp máy, lại không phát ra âm thanh.
Cậu không rõ Khương Ngôn Mặc đã biết hành động của cậu hay không.
Đối mặt với ánh mắt vẫn như cũ ấm áp nhu hòa của Khương Ngôn Mặc, cậu nhất thời không biết nên nói cái gì.
Nhìn nhau, Khương Ngôn Mặc giọng khàn khàn, "Bảo bối, chúng ta nói chuyện đi."
Thanh âm mặc dù ôn nhu, nhưng ngữ khí lại không cho cự tuyệt.
Tần Mậu gật gật đầu, "Được."
Lễ phép mà xa cách.
Khương Ngôn Mặc cười khổ, không nói nữa, dắt tay cậu, hai người đi về nhà của Tần Mậu.
Tần Mậu để mặc hắn nắm, cái gì cũng không nói.
Cậu ngẫu nhiên nghiêng đầu nhìn khuôn mặt của đối phương, nhưng chỉ thấy khoé miệng nhếch lên của người nọ.
Sau khi vào cửa, Khương Ngôn Mặc cũng không lập tức bắt đầu cuộc nói chuyện mà là vén tay áo lên đi làm cơm.
Có một đoạn thời gian Khương Ngôn Mặc thường xuyên nấu cơm cho Tần Mậu ăn, bởi vậy Tần Mậu cũng không cảm thấy kỳ quái, nhìn nam nhân vào phòng bếp.
Nếu nam nhân muốn biểu hiện, vậy cậu cho hắn cơ hội.
Nội tâm Tần Mậu thập phần bình tĩnh.
Lại nói tiếp, sau khi cậu sống lại, mỗi lần đối mặt với Khương Ngôn Mặc, tâm tình đều thực phức tạp.
Oán hận, khổ sở, bi thương...... Sau đó Khương Ngôn Mặc từng chút từng chút tiếp cận cậu, dường như cậu lại nhớ tới kiếp trước, khi bản thân bị Khương Ngôn Mặc mê hoặc, vì thế liền có giãy giụa, ảo não......
Chỉ có hôm nay, giờ khắc này, Tần Mậu nhìn thân ảnh bận rộn ở phòng bếp, đột nhiên bình tĩnh trở lại.
Giữa bọn họ, vốn là bế tắc.
Ngẫu nhiên cũng ôm hi vọng với nam nhân, đó là cậu đột nhiên bị ma quỷ ám ảnh.
Tần Mậu nằm ở trên ghế sa lon, im lặng mà một bộ phim không biết tên đang phát trên TV.
Ăn cơm xong, Khương Ngôn Mặc rửa chén, lau khô tay, đứng ở phòng khách, sắc mặt do dự.
Tần Mậu nhìn ra sự chần chờ của hắn, cười cười, vỗ vỗ vị trí bên người, "Lại đây ngồi."
Trong mắt Khương Ngôn Mặc hiện lên một tia kinh ngạc.
Tần Mậu thong dong như thế, nhu hòa như thế, giống như hết thảy đều ở trong tay cậu.
Nỗi lòng Khương Ngôn Mặc trở nên phức tạp, không khỏi cười khổ, xem ra sự tình so với hắn tưởng tượng càng khó giải quyết hơn.
Tần Mậu cũng không để ý tâm tư của hắn, đợi người ngồi xuống, liền quay đầu mỉm cười, "Anh cũng biết."
Đi thẳng vào vấn đề, lại dùng câu trần thuật, thuyết minh cậu không muốn lưu lại cho người khác đường sống.
Khương Ngôn Mặc tự nhiên hiểu cậu đang nói cái gì, lần này hắn không do dự, gật gật đầu, "Biết hôm qua."
Tần Mậu quên tính, từ khi tin tức truyền ra cho tới hôm nay, ít nhất là nửa tháng, hôm qua Khương gia mới tra ra là y làm, xem ra cũng không lợi hại như trong tưởng tượng.
Khương Ngôn Mặc biết được ý tứ của cậu, cười khổ nói, "Bảo bối, em có trách anh trong khoảng thời gian này không ở bên cạnh em không?"
Tần Mậu không chút do dự lắc đầu.
Khương Ngôn Mặc xiết chặt ngón tay cậu, "Anh theo anh cả đi Canada, công việc của anh ấy ở bên kia, anh qua hỗ trợ, đi quá gấp nên không nói với em, em tất nhiên là giận anh."
Cho dù gấp, cũng có hơn mười ngày, sẽ có biện pháp gửi tin nhắn cho cậu.
Tần Mậu cười lắc đầu, "Không."
Khương Ngôn Mặc nhìn cậu chăm chú, "Sự việc bên kia khẩn cấp, anh phải gấp rút chuẩn bị phương pháp, chờ đến khi làm xong, mới nhìn tin tức trên mạng."
Tần Mậu mỉm cười, "Ừm."
Khương Ngôn Mặc vẫn không nhúc nhích nhìn cậu, nói thẳng, "Em không tin anh."
Tần Mậu nghĩ nghĩ, quyết định thẳng thắn với hắn, "Trước đó không lâu, tôi thấy anh ở trong một quán trà nhỏ."
Sắc mặt Khương Ngôn Mặc khẽ biến, khí lực dưới tay càng tăng thêm, cơ hồ nắm đau Tần Mậu, "Sau ngày đó mới đi Canada, đi gấp, chưa kịp nói cho em."
Tần Mậu gật đầu, lý do đầy đủ, tựa hồ có thể được tha thứ.
Nhưng mà...... Có liên quan gì tới cậu chứ?
Khương Ngôn Mặc đột nhiên kéo cậu vào trong lồng ngực, đặt đầu cậu tại ngực chính mình, "Bảo bối, anh nói thật, từ khi Đường gia lần đầu tiên gặp chuyện không may, anh đã đoán được là A Thiển."
Tần Mậu nghĩ thầm, tiếp tục.
Cậu im lặng chờ Khương Ngôn Mặc tiếp tục.
"Em nghe xong có lẽ sẽ giận anh không báo cho em biết." Thanh âm Khương Ngôn Mặc ám ách, "Nhưng mà bảo bối, anh sợ sau khi em biết, sẽ càng chán ghét sợ hãi Khương gia, hơn nữa...... Hơn nữa quả thật anh có ý tứ muốn bảo vệ A Thiển."
Khoé miệng Tần Mậu kéo theo ý cười, nhưng cậu ghé vào lồng ngực Khương Ngôn Mặc, tất cả biểu tình đều bị che đi.
Khương Ngôn Mặc không nghe được đáp lại, rốt cục che dấu không được sự sợ hãi trong lòng, gắt gao ôm lấy người trong lòng, không hôn được môi liền hôn trán cậu, "Bảo Bảo, em biết không, anh thường xuyên nằm mơ, mơ thấy em ngã xuống lầu...... Anh còn mơ, đây không phải là ngoài ý muốn, là em bị A Thiển đẩy xuống ...... Em biết không, ở trong mơ anh hận A Thiển biết bao nhiêu..."
Hắn thì thào nói xong, thân mình phát run, sau một lúc lâu mới một lần nữa tìm về thanh âm, "Sau khi tỉnh lại, anh sợ A Thiển sẽ trở nên giống như trong mơ làm như vậy, anh càng sợ hãi hắn hại em......"
Tần Mậu cười cười, giấc mơ của nam nhân cũng chân thực thật, ngoại trừ việc hận Khương Thiển kia.
Khương Ngôn Mặc vuốt ve lưng cậu, chậm rãi nói, "Anh nhìn A Thiển lớn lên, hắn... Hắn cũng rất đáng thương, cho nên lần nữa dung túng......"
Nếu là vận mệnh sống lại một lần, hắn nhất định sẽ trước khi Khương Thiển thương tổn người hắn yêu dấu nhất, bóp chết tất cả manh mối.
Mà quả thật hắn đã làm như vậy.
Về phần mềm lòng với Khương Thiển hết lần này đến lần khác, có lẽ là bởi vì, hắn hiểu được sự phẫn nộ cùng oán hận của Khương Thiển.
Cho nên chỉ cần không đụng đến người trong lồng ngực này, hắn vẫn nguyện ý khoan dung.
Về phần đủ loại chuyện trước kia, hắn càng nguyện ý tin tưởng, vận mệnh cho hắn cơ hội, là để hắn cứu vãn cùng thay đổi.
Chương 37: Mời anh rời đi ...
Tần Mậu ngẩng đầu, nhìn hắn một hồi, hỏi một câu, "Anh thích Khương Thiển?"
Khương Ngôn Mặc sửng sốt, vội la lên, "Người anh thích là em."
Tần Mậu à một tiếng, "Anh thích tôi?"
Khương Ngôn Mặc trịnh trọng gật đầu, "Anh yêu em."
Tần Mậu cười mà như không cười, từ trong lồng ngực hắn thối lui, nói, "Ngày đó ở quán trà, tôi đã nhìn thấy Khương Thiển kéo cánh tay anh, anh cười ôn nhu với hắn, lúc ấy tôi đã nghĩ, các anh sao lại xứng đôi như thế."
Khương Ngôn Mặc cứng người lại, hô hấp gấp gáp, "Bảo bối......"
Tần Mậu cười quan sát hắn, "Anh nói anh thích tôi, lại toàn tâm toàn ý yêu thương Khương Thiển, hay là lòng anh có thể chia thành hai nửa?"
Khương Ngôn Mặc cầm tay cậu, dụng lực lớn làm cho cậu đau, nhưng Khương Ngôn Mặc giống như không quan tâm, gắt gao nhìn cậu.
Tần Mậu cũng không cùng hắn so đo, mỉm cười đối diện với hắn.
Ánh mắt Khương Ngôn Mặc đỏ bừng, sau một lúc lâu, khàn khàn nói, "Bảo bối, không phải như em nghĩ."
Tần Mậu cúi đầu, có chút mệt mỏi, "Khương tổng, nếu tôi nói, tôi cũng thường xuyên nằm mơ, mơ thấy chính mình bị Khương Thiển đẩy xuống lầu...... Nếu...... Nếu mơ là thật, nếu tôi bị giống như giấc mơ, ngài nói tôi sẽ tha thứ cho Khương Thiển sao?"
Không đợi Khương Ngôn Mặc trả lời, cậu lại lắc đầu cười nói, "Anh nói anh yêu tôi, lại có thể dễ dàng tha thứ cho người hại chết tôi, thậm chí đi cưng chiều hắn bảo bọc hắn, cùng hắn thân mật, anh nói đây là đạo lý gì?"
Ngữ khí của cậu rất bình thản, cũng không có ý gây gổ gì, nhưng chui qua tai Khương Ngôn Mặc, chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều vỡ nát.
Khương Ngôn Mặc gắt gao nắm lấy tay cậu, sắp đem cậu nắm đứt, "Là lỗi của anh, không quan tâm đến cảm nhận của em... Nhưng bảo bối à, anh chưa bao giờ có tình cảm gì tồn tại ngoài tình anh em với A Thiển cả, chỉ là do hắn từ nhỏ đã dính lấy anh......"
Tần Mậu cười cười, có chút cô đơn, "Dính rất hay, nghĩ đến hắn có thể đòi anh thứ hắn thích, có năng lực làm nũng với anh...... Anh em các anh cảm tình thật tốt."
Khương Ngôn Mặc hơi há miệng, lại không phát ra thanh âm nào, chỉ có thể đỏ bừng mắt mà nhìn cậu.
Tần Mậu rút tay ra, hơi lùi về phía sau, ngồi xếp bằng trên ghế sa lon, "Anh nói nếu cảnh tượng trong mơ là thật, Khương Thiển thật sự hại tôi......"
"Anh nhất định không tha cho hắn." Khương Ngôn Mặc không chút do dự nói, gắt gao nhìn thẳng cậu.
Tần Mậu nở nụ cười, "...... Tôi tạm thời tin anh, nhưng hành vi bây giờ của anh, lại làm cho người ta cảm thấy rét lạnh. Anh cho rằng hắn không có tâm tư muốn hại tôi lần nữa, cho nên anh còn có thể trước sau như một mà cưng chiều hắn sao?"
Dường như Khương Ngôn Mặc muốn vươn tay, một lần nữa đem cậu ôm vào trong lồng ngực.
Nhưng ánh mắt Tần Mậu đầy sự xa cách, làm cho hắn đột nhiên khiếp đảm.
Tần Mậu bĩu môi, nói, "Nếu ngày nào đó hắn động thủ?" Sau khi nói ra vấn đề, cậu lại tự giễu mà cười, "Đương nhiên, ở trong lòng anh, cho dù A Thiển của anh có làm cái gì cũng đều có thể được tha thứ."
Khương Ngôn Mặc nhẹ nhàng lắc đầu, "Không, Bảo bối, là anh sai, về sau anh chắc chắn sẽ đúng mực, không làm chuyện để em hiểu lầm nữa."
Tần Mậu hơi hơi nheo mắt, "Tôi hiểu lầm cái gì? Ngày đó anh cùng Khương Thiển điềm điềm mật mật mà cùng một chỗ là không đúng? Chẳng lẽ anh không bảo bọc hắn, hắn sẽ không làm nũng với anh?"
Khương Ngôn Mặc nhắm mắt rồi mở ra, trong mắt đều là cầu xin, yên lặng nhìn cậu, "Đừng nói như vậy, bảo bối."
Tần Mậu cúi đầu, nên không thấy được ánh mắt đối phương.
Cậu đương nhiên là bất vi sở động (không động đậy, không bị thuyết phục), nếu cậu còn bị Khương Ngôn Mặc lừa gạt lần nữa, vậy cậu thực có lỗi với sự chiếu cố của vận mệnh, "Nếu công bằng mà nói, tôi đây cũng không vòng vo, Khương tổng, ngài nói lúc trước tiếp cận tôi, chẳng lẽ thật sự là bởi vì nhất kiến chung tình?"
Giọng nói Khương Ngôn Mặc khàn khàn, "Bảo bối, khi đó anh đã yêu em rất sâu."
Hắn dùng ánh mắt đỏ bừng gắt gao mà nhìn cậu, trong con ngươi nồng đậm thâm tình cùng khẩn cầu, gần như có thể đem người tổn thương.
Tần Mậu yên lặng đối diện với hắn một hồi, "Khương tổng, đến bây giờ mà ngài vẫn còn gạt tôi."
Khương Ngôn Mặc lắc đầu, hung hăng xiết chặt nắm tay, hắn muốn nắm lấy bàn tay trắng nõn của thanh niên, muốn đem thanh niên ôm vào trong ngực, nhưng ánh mắt của thanh niên làm cho ngực hắn rất đau, khiến hắn không dám tới gần.
Tần Mậu nói, "Để tôi nói xem...... Lúc trước anh tiếp cận tôi, là bởi vì tôi là con nuôi Đường gia, anh có thể lợi dụng tôi để giúp Khương Thiển đạt được mục đích trả thù, có đúng hay không?"
Khương Ngôn Mặc không nói chuyện một lúc lâu, hắn hơi cau mày, không chuyển mắt mà nhìn Tần Mậu.
Lần này Tần Mậu không tránh đi, để mặc hắn đánh giá.
Khương Ngôn Mặc chậm rãi vươn tay, đem người ôm sát vào trong ngực, mặc kệ thanh niên kháng cự như thế nào, ghét bỏ như thế nào.
"Bảo bối......" Hắn không hôn được đôi môi thanh niên, "Là anh sai rồi......"
Tần Mậu ở trong lồng ngực của hắn, không giãy giụa, không nói lời nào.
Khương Ngôn Mặc đã rất thỏa mãn, từ khi thanh niên rời khỏi ôm ấp của hắn, hắn rất muốn đem thanh niên ôm chặt lại, hắn sợ thanh niên trong chớp mắt lại bỏ hắn mà chạy đi.
"Là anh sai rồi." Hắn đem thanh niên chặt chẽ ôm ở trong ngực, cho đến khi giữa hai người không còn kẽ hở, "Từ nhỏ A Thiển đã theo sau anh, bọn họ đều nói A Thiển là anh nuôi lớn, anh đã cho rằng ít nhất anh có thể làm cho oán hận trong lòng hắn bớt đi."
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve tóc Tần Mậu, ôn nhu đến nỗi có thể tích nước, "Lần đầu công trường của Đường thị gặp chuyện không may, anh đã mơ hồ đoán được, có thể là hắn làm. Anh phái người đi thăm dò, kết quả không ngoài dự liệu, vừa lúc hắn tới tìm anh, anh liền ám chỉ hắn, nhưng mà hắn...... Vẫn không dừng tay."
Tần Mậu thật sự nghe, dần dần bình tĩnh trở lại.
Khương Ngôn Mặc nhận thấy được cậu thả lỏng, cảm thấy vui vẻ, bất động thanh sắc nói, "Sau đó anh chủ động đi tìm hắn một lần, muốn cùng hắn nói chuyện, chính là quán trà ngày đó......" Hắn cười khổ, bất đắc dĩ nói, "Lại không nghĩ rằng bị em bắt gặp, để em hiểu lầm."
Tần Mậu ở trong lòng hừ một tiếng, có phải hiểu lầm hay không cậu mới không thèm để ý, cậu chỉ biết là sự thật tận mắt thấy.
Khương Ngôn Mặc tự nhiên không biết được cậu đang suy nghĩ gì, chậm rãi nói, "Anh nghĩ lần nói chuyện đó sẽ khiến hắn hiểu ra, sẽ buông tha chấp niệm, lại không nghĩ rằng hắn càng làm lớn chuyện hơn nữa, làm kích động công nhân biểu tình nháo loạn, hắn muốn đem Đường gia làm sụp. Cố tình trong khoảng thời gian này, anh đi Vancouver, chờ đến khi biết được tin tức, A Mậu em đã triển khai phản kích."
Nói tới đây, hắn hôn nhẹ lên trán Tần Mậu, cao hứng mà thở dài, "Bảo bối của anh thật thông minh."
Trong lòng Tần Mậu lại chỉ cảm thấy thê lương.
Cậu so có thể thông minh chứ, nếu thật thông minh, kiếp trước cậu đã không bị người lợi dụng, sẽ không bị người hại chết.
Có thể bí mật sưu tập chứng cớ, đánh trả Khương Thiển, bất quá là bởi vì cậu sống lại một lần, có tâm nhãn hơn, biết đề phòng.
Nếu là cả đời này cậu còn bị người dắt mũi, vậy cậu thật không có mặt mà gặp lại Đường Nhị tỷ, cũng không đáng mặt sống tiếp.
May mắn...... May mắn cậu không bị Khương Ngôn Mặc lừa gạt một lần nữa.
Khương Ngôn Mặc thấy cậu thủy chung không nói lời nào, cũng không để ý, nhẹ nhàng vuốt ve gáy cậu, ôn nhu nói, "Mới đầu chúng ta đều không nghĩ đến là em...... Anh cả đem kết quả điều tra mấu chốt cho anh, anh vừa khiếp sợ lại vui mừng, lúc ấy anh còn ở Vancouver, công việc quấn thân, chỉ có thể gọi điện thoại cho bọn Tập Ngật, để họ bí mật giúp em."
Hắn nâng mặt Tần Mậu lên, nhìn vào mắt cậu, khàn khàn nói, "Anh phải thẳng thắn với em, bảo bối, kỳ thật trước khi về nước, anh chỉ biết xảy ra chuyện gì. Nhưng anh sợ em bởi vì Khương Thiển, bởi vì Khương gia, mà chán ghét anh, anh lại không ở bên cạnh em, không thể đối mặt giải thích, chỉ có thể lo lắng mà cả ngày lẫn đêm chú ý đến tin tức của em, không phân biệt được ngày đêm mà hoàn thành công việc, trở về gặp em gấp."
Tần Mậu nói không kinh ngạc là giả, cậu cùng Khương Ngôn Mặc lẳng lặng nhìn nhau một hồi, liền bị ánh mắt thâm thúy mãnh liệt của nam nhân làm chấn động.
Trong mắt nam nhân mang theo thống khổ, ảo não lại vừa thương tiếc vừa may mắn, không giống giả vờ.
Cậu bình tĩnh, rũ mắt, lắc đầu cười nói, "Khương tổng, tôi tin những lời này của ngài, cũng cảm kích những gì ngài làm cho tôi, nhưng mà tôi không thể tin tưởng được tình cảm của ngài."
Khương Ngôn Mặc há miệng, dường như muốn nói gì.
Tần Mậu khoát tay, ngăn cản lời nói sắp thoát ra của hắn, "Chúng ta nằm mơ hai giấc mơ giống nhau, ở trong mơ Khương Thiển tóm lại là hại tôi, ta mỗi lần nhìn thấy hắn, liền vừa hận lại sợ hãi, sợ hắn ngày nào đó liền động thủ với tôi. Nhưng còn anh, anh nói yêu tôi, lại ở một bên cưng chiều che chở một người tùy thời có thể hại tôi, anh nói xem, tôi làm sao có thể tin tưởng anh?"
Khương Ngôn Mặc nhìn thấy sự thất vọng cùng lùi bước trong mắt cậu, cảm thấy hốt hoảng, vội la lên, "Bảo bối, anh sai rồi...... Em không biết, em đối với anh có bao nhiêu quan trọng."
Hắn ôn nhu nhìn Tần Mậu thật sâu, "Nếu biết em để ý như vậy, anh sẽ không mềm lòng với A Thiển như thế nữa. Về sau, anh sẽ không như vậy nữa."
Tối hôm nay, Khương Ngôn Mặc nói rất nhiều câu hắn sai rồi.
Tần Mậu tinh tế đánh giá hắn, đột nhiên cảm thấy người nam nhân trước mắt này, xa lạ đến thế.
Kiếp trước Khương Ngôn Mặc đối với cậu lãnh đạm đến cực điểm, hơn nữa sau khi Đường thị bị sụp đổ, trong lòng cậu đau như dao cắt, nhưng Khương Ngôn Mặc thủy chung đều không liếc mắt đến cậu một lần.
Cả đời này Khương Ngôn Mặc thật ra đã tốt với cậu rất nhiều, nhưng...... Cậu còn có thể tin tưởng hắn một lần nữa sao?
Cậu ở trong lòng nhẹ nhàng lắc đầu.
Khương Ngôn Mặc đột nhiên che khuất ánh mắt cậu, "Bảo bối, đừng nhìn anh như vậy."
Ánh mắt thanh niên mơ hồ, từ luống cuống đến kiên định, cuối cùng lộ ra một cỗ quyết tuyệt, hắn nhìn vào mắt, nhất thời kinh hoảng.
Hắn biết, quyết định của thanh niên ở lễ đính hôn, tất nhiên là có liên quan đến hắn.
Cho nên hắn hốt hoảng, sợ hãi, thầm nghĩ đem thanh niên khảm vào trong ngực một khắc cũng không rời, không cho thanh niên cơ hội ly khai.
Hắn đem người ôm lại, đem đầu đối phương cố định ở ngực chính mình, "Bảo bối, có thể nói cho anh, từ khi nào em bắt đầu mơ thấy...... chuyện này?"
Tần Mậu lập tức đề phòng, cậu không thể để cho Khương Ngôn Mặc biết cậu là sống lại lần nữa.
Loại sự tình này vốn là khó có thể tin, nếu bị Khương Ngôn Mặc biết được, rất có thể Khương Ngôn Mặc sẽ tránh xa cậu, hoặc là càng thêm phòng bị cậu.
Cho dù là loại kết quả nào, cậu đều không chịu nổi.
Nhưng kì thật Khương Ngôn Mặc chẳng qua là muốn dời đi lực chú ý của cậu mà thôi.
Thấy cậu trầm mặc, Khương Ngôn Mặc đoán, "Có phải trước khi chúng ta quen biết, em cũng đã bị giấc mơ này quấy nhiễm hay không?"
Nếu không khi bọn họ mới quen biết, sao thanh niên có thể kháng cự đề phòng với hắn rõ ràng như thế?
Tần Mậu vẫn là không tin hắn.
Nhưng mà hô hấp dần dần bình ổn lại.
Khương Ngôn Mặc cũng không nói gì nữa, mềm nhẹ mà vuốt ve tóc cậu.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Tần Mậu đột nhiên rời khỏi lồng ngực hắn, đứng dậy đi về phía cửa, mở ra.
Toàn bộ quá trình cậu không nói bất cứ lời nào.
Sau khi mở cửa, cậu nghiêng đầu, trầm mặc mà nhìn Khương Ngôn Mặc.
Khương Ngôn Mặc đi đến trước mặt cậu, cúi đầu gọi cậu, "Bảo bối......"
"Mời ngài rời đi, Khương tổng." Thanh âm Tần Mậu không mang theo một chút tình cảm nào.
Khương Ngôn Mặc im lặng, cười khổ nói, "Được, ngày mai anh tới đón em."
Tần Mậu không muốn tranh chấp với hắn, làm động tác mời.
Khương Ngôn Mặc biết được ý tứ của cậu, cậu là tính toán vĩnh viễn không muốn tiếp nhận chính mình.
Nhưng sao anh có thể cho phép em rời đi chứ, Khương Ngôn Mặc nghĩ, anh sao có thể cho phép.
Tầm mắt đảo qua người Tần Mậu, hắn bỗng nhiên gợi lên khóe miệng, "Vậy em nghỉ ngơi sớm một chút."
Tần Mậu chỉ chờ hắn đi ra ngoài, liền muốn đóng cửa phòng.
Khương Ngôn Mặc vẫn đứng tại chỗ như cũ, dùng thanh âm trong trẻo bá đạo lại lạnh lùng như kiếp trước nói, "Đừng nghĩ tới việc rời đi, A Mậu, anh sẽ không để em đi đâu."
Tuy rằng trên mặt hắn còn mang theo ý cười.
Tần Mậu lại cảm giác được hơi thở âm trầm của hắn.
Đó là sự lạnh lùng quyết tuyệt.
Hoá ra nam nhân thủy chung đều không thay đổi.
Cậu không nói lời nào, chờ nam nhân xoay người, liền đóng cửa cái rầm.
Nghe được tiếng bước chân càng xa, thân thể của cậu rốt cục không khống chế được, chậm rãi trượt xuống.
Chương 38: Không buông tay ...
Dư luận luôn luôn không chịu để bất cứ kẻ nào khống chế, chuyện Đường gia lại một lần nữa xác minh câu nói này.
Đường gia tuy rằng tẩy sạch hiềm nghi ngược đãi công nhân, nhưng lời đồn đãi vẫn không chấm dứt.
Một ít bài báo nhỏ cùng trên mạng, có người nhắc tới quá trình Đường thị làm giàu, Đường gia năm đó dùng thủ đoạn bất chính ngấm ngầm hại người mới lấy được địa vị hôm nay.
May mắn lời đồn đãi dừng ở đây, không tiếp tục đào sâu hơn.
Mà Khương Thiển bên kia cũng không tốt lắm.
Thân thế của y bị đưa ra ánh sáng, ở Khương gia có lẽ lại càng thêm xấu hổ, nhưng Đường gia cũng không có người đứng ra vì y nói chuyện, chớ nói chi là có một chút xíu ý tứ tiếp nhận y.
Đây là chính là lí do, về phương diện khác, y hãm hại Đường thị, một lần lại một lần, tâm tư không thể không kín đáo, không thể không độc ác.
Ngay cả khi y có lí do đáng được tha thứ, nhưng một người tâm ngoan thủ lạt như thế, rất khó làm cho người khác yêu thích.
Đại chúng đều là người thiện lương, tuy rằng cũng khoan dung, nhưng rốt cuộc việc tranh quyền đoạt thế này cách cuộc sống của bọn họ rất xa.
Cho nên hình tượng Khương Thiển ở trong mắt đại chúng cũng không tốt lắm.
Đương nhiên, có lẽ Khương Thiển cũng không để ý việc người khác nghĩ như thế nào về y.
Dù gì thì y cũng chỉ là con nuôi Khương gia, khó tránh khỏi sẽ liên lụy danh dự Khương gia, theo tin tức mà Tần Mậu biết, trong khoảng thời gian này Khương Thiển đã chịu trách phạt từ phía Khương gia.
Lúc ấy, Tần Mậu chỉ nở nụ cười, không lộ một tia cảm xúc.
Đường gia lại một lần nữa hữu kinh vô hiểm vượt qua cửa ải khó khăn.
Nhưng mà bởi vì sự kiện lần này, hai nhà Khương – Đường lâm vào nguy cơ mất đi tín nhiệm, muốn phục hồi như cũ không phải là chuyện một sớm một chiều.
May mà ở Giang thị, vĩnh viễn không thiếu đề tài bát quái, vĩnh viễn không thiếu chuyện trà dư tửu hậu.
Đại chúng là một đám có mới nới cũ, mà lời đồn đãi sớm hay muộn cũng có một ngày lắng xuống.
Lúc Tần Mậu nhận được điện thoại của Đường Nhị tỷ, cậu đang cùng Hồ Niệm Cảnh uống trà.
Đường Nhị tỷ nói buổi tối có tiệc rượu, cô phái người tới đón cậu.
Nghĩ đến là việc chúc mừng Đường gia vượt qua phong ba.
Tần Mậu đồng ý, cúp điện thoại.
Hồ Niệm Cảnh nghe xong lắc đầu, "Cậu thật sự không muốn cho Đường Nhị tỷ biết, cậu làm như vậy cho Đường gia."
Tần Mậu cười nói, "Không quan trọng."
Hồ Niệm Cảnh nghiêng đầu nhìn cậu, "A Mậu, có đôi khi tớ rất hoài nghi."
"Ừ?"
"Cậu không phải là người hay giúp đỡ người khác, lại tùy thời chuẩn bị giúp Đường gia vượt lửa qua sông, chỉ cần Đường gia vừa xảy ra chuyện, cậu liền lập tức chạy tới?"
Tần Mậu ngạc nhiên, "Là sao?"
Hồ Niệm Cảnh tức giận trừng cậu, "Theo tớ thấy chuyện thật chính là như vậy."
Tần Mậu trầm mặc một lúc lâu, cúi đầu nói, "Nhị tỷ đem tớ từ cô nhi viện ra, nếu không phải có tỷ ấy, tớ có lẽ sớm thành tên ăn mày, có lẽ đã chết... Tỷ ấy cho tớ một cuộc sống mới, phần ân tình này, cả đời tớ cũng trả không nổi."
Hồ Niệm Cảnh nhịn không được nhíu mày, "A Mậu, tớ phải nói những lời này trong lòng ra. Tớ biết Đường Nhị tỷ đối với cậu rất tốt, nhưng cậu phải đi con đường của mình, không thể vì Đường gia mà cả đời theo bồi họ được."
Tần Mậu tựa hồ có chút hoảng hốt, cúi đầu không nói chuyện.
Hồ Niệm Cảnh không đành lòng trách móc cậu nặng nề, dừng một chút, nói, "Tớ đoán Khương Thiển khẳng định sẽ không dễ dàng buông tay, chuyện loạn thất bát tao sau này sẽ càng nhiều, còn lâu mới chấm dứt. A Mậu, giả sử Đường gia mỗi lần gặp chuyện không may, cậu cũng không để ý mà chạy ra, kết quả người bị thương cũng chỉ có cậu."
Hắn nhìn Tần Mậu, hơi thở dài, "Tựa như lần này, tớ rất lo lắng sau khi Khương Thiển biết chân tướng, liền ở sau lưng hại cậu."
Tần Mậu biết Hồ Niệm Cảnh là quan tâm chính mình, trong lòng ngũ vị tạp trần, là cảm kích, lại có chút khó chịu.
Nếu Hồ Niệm Cảnh biết cậu đã chết một lần, không biết sẽ có phản ứng gì.
Có lẽ là liều lĩnh kéo cậu rời xa khỏi nơi thị phi này.
Hồi lâu sau, cậu nhẹ nhàng dấu đi chua xót dưới đáy mắt, gật đầu nói, "Niệm Cảnh, tớ sẽ nhớ kỹ, cậu đừng lo lắng, tớ sẽ chú ý đúng mực."
Buổi tối, Tần Mậu tới Đường gia, trong biệt thự ngọn đèn huy hoàng, bóng người đi lại.
Bữa tiệc vẫn chưa bắt đầu, trong lúc tân khách tới như nước, toàn bộ biệt thự rất nhanh náo nhiệt.
Lần này Đường thị hữu kinh vô hiểm, những người quyền thế vốn tránh không kịp, lại bắt đầu cùng Đường gia lui tới.
Mỗi người trên mặt đều mang theo nụ cười khéo léo, giống như trong khoảng thời gian này lạnh lùng với Đường gia chỉ là hư ảo.
Vòng luẩn quẩn này chính là như thế, không là địch nhân mãi mãi, kẻ có tiền không lên không được.
Tần Mậu vô tình lại nhìn những người này lá mặt lá trái (tráo trở), cùng cha Đường mẹ Đường ôn chuyện, liền lên tầng hai gặp Đường Nhị tỷ.
Đường Nhị tỷ còn đang trang điểm, nhìn thấy Tần Mậu, cô lập tức cười rộ lên, khoát tay, để nhóm thợ trang điểm, thợ trang phục đều rời đi.
Tần Mậu cười ca ngợi, "Nhất định tiêu điểm của bữa tiệc đêm nay là Nhị tỷ."
Đường Nhị tỷ cười mắng cậu, "Từ lúc nào mà em học được thói nịnh hót vậy."
Tần Mậu cười nói, "Tuyệt đối là lời thật lòng."
Đường Nhị tỷ lắc đầu, buồn cười mà cẩn thận đánh giá cậu một lát, thấy thần sắc cậu không tồi, âm thầm gật đầu, nói, "A Mậu, em lại đây, Nhị tỷ có chuyện nói cho em."
Tần Mậu đến phía trước, liền đoán được Đường Nhị tỷ có chuyện, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nhu thuận mà ngồi vào bên cạnh.
Đường Nhị tỷ thở dài, nói, "A Mậu, anh rể em lại gọi điện thoại về đây."
Tần Mậu lộ ra biểu tình nghi hoặc.
Đường Nhị tỷ nói, "Trong khoảng thời gian này anh ấy luôn thúc giục tỷ, bảo bảo mới hơn hai tháng, mà tỷ lại không ở bên cạnh, đối với bảo bảo là không tốt."
Tần Mậu gật đầu, tỏ vẻ lý giải.
Cậu nghĩ nghĩ, liền đoán được dụng ý của chồng cô, nghĩ đến anh ta cũng chỉ là lấy hài tử làm cớ, mục đích cuối cùng khiến Đường Nhị tỷ rời khỏi chốn thị phi này.
Chuyện Đường gia có chút khó giải quyết, khó bảo đảm sau này sẽ không xuất hiện chuyện lớn hơn.
Đối với Đường Nhị tỷ mà nói, trở lại Mĩ không thể không nói là một lựa chọn tốt.
Mà một người thông minh như Đường Nhị tỷ, khẳng định đã sớm đoán được dụng ý của chồng mình.
Cho nên cậu mới do dự.
Tần Mậu thức thời mà không nói chuyện.
Đường Nhị tỷ im lặng một lát mới chậm rãi nói, "A Mậu, tỷ tính mấy ngày nữa sẽ trở về bên kia."
Tần Mậu gật gật đầu.
Đường Nhị tỷ cười nói, "Đừng có làm biểu tình trầm trọng như thế, Nhị tỷ chính là trở về chăm sóc đứa cháu của em."
Tần Mậu cười cười, vẫn im lặng không nói.
Đường Nhị tỷ nhìn cậu một trận, vòng vo, "Gần đây em cùng Khương Ngôn Mặc thế nào?"
Cô dường như rất chú ý đến chuyện tình cảm của Tần Mậu, mỗi lần đều hỏi cái này.
Tần Mậu nghĩ nghĩ, "Đã lâu không gặp hắn."
Đường Nhị tỷ hồ nghi mà nhìn cậu, "Cãi nhau?"
Tần Mậu ngẫm một lát, chi tiết nói, "So với cãi nhau còn nghiêm trọng hơn."
Câu trả lời này làm cho Đường Nhị tỷ cảm thấy ngoài ý muốn, cô bất động thanh sắc quan sát sắc mặt Tần Mậu, đoán, "Chia tay?"
"Ân." Tần Mậu không định giấu diếm.
Đường Nhị tỷ ngẩn người, ánh mắt phức tạp, nhìn cậu, "Muốn nói nguyên nhân cho Nhị tỷ hay không?"
Tần Mậu lắc đầu, cũng không muốn nhiều lời.
Đường Nhị tỷ cũng không miễn cưỡng cậu, nhíu mày trầm ngâm, nói, "Đường thị liên tiếp bị hãm hại, tỷ nghĩ đã không còn đường để xoay người nữa, nhưng không biết là ai hảo tâm, đem chân tướng tìm ra, hơn nữa công bố cho công chúng... Tỷ rất cảm kích người kia, nếu có cơ hội, tỷ rất muốn gặp mặt cảm tạ hắn."
Ánh mắt của cô như có như không dừng ở trên người Tần Mậu, ngữ khí như đang nói chuyện phiếm.
Thần sắc Tần Mậu như thường, "Em hiểu được ý định của Nhị tỷ."
Không nói nhiều lời, Đường Nhị tỷ không thể nghe được mà thở dài, "A Mậu, không gạt em, tỷ nghĩ Khương Nhị thiếu đang âm thầm hỗ trợ."
Môi Tần Mậu khẽ mím, không nói tiếp.
Đường Nhị tỷ cũng trầm mặc, trong lòng xuất hiện một tia áy náy.
Đứa bé này vốn đã trầm tĩnh, hiện tại có vẻ càng thêm trầm mặc.
Cô không khỏi tự hỏi, làm như thế, có đúng hay không?
Tần Mậu cúi đầu, giống như đang lâm vào trầm tư, căn bản không chú ý tới biểu tình của Đường Nhị tỷ.
Đường Nhị tỷ khẽ cắn môi, an ủi nói, "A Mậu, nếu Khương Nhị thiếu đối với em không tốt, không cần dễ dàng buông tay như thế, nam nhân khó tránh khỏi phạm sai lầm......"
Cô mới nói đến một nửa, đột nhiên ngậm miệng, bởi vì cô thấy Tần Mậu ngẩng đầu, nhìn cô không chớp mắt.
Đôi mắt đen thăm thẳm của cậu giống như không có điểm cuối.
Lúc này Đường Nhị tỷ ý thức được mình nói cái gì, mà cô đã làm cái gì với người em trai luôn nhu thuận nghe lời này, cô nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, trong ánh mắt nhiều hơn một tia xin lỗi.
Cô ôn nhu nói, "Là Nhị tỷ nói nhiều, trong lòng A Mậu hiểu rõ là được, điều Nhị tỷ hy vọng nhất là em lúc nào cũng vui vẻ."
Khi Đường Nhị tỷ nói chuyện, Tần Mậu liền thu lại ánh mắt, nghe vậy nhợt nhạt mà cười, "Cám ơn Nhị tỷ."
Hai người cùng đi xuống lầu, đứa con trai độc nhất của Đường gia Đường Phẩm Hạ không ở trong nước, đứa con nuôi như Tần Mậu liền trở thành tiêu điểm.
Bồi Đường Nhị tỷ đi kính rượu, Tần Mậu có chút say, chậm rãi ra hoa viên, muốn mượn gió làm tỉnh rượu.
Lúc này đã là cuối thu, gió đêm rét lạnh, vạn vật ảm đạm.
Tần Mậu mặt một thân quần áo bó sát người, nghĩ đến chuyện bữa tiệc.
Bữa tiệc lần này, chỗ ngồi của Khương gia đương nhiên là chỗ khách quý.
Mặc kệ là dựa vào việc Đường Nhị tỷ nghĩ đến chuyện Khương Ngôn Mặc giúp bọn họ, hay là làm cho người khác xem, hay là do quyền thế, tóm lại Đường gia không dám chậm trễ người Khương gia.
Lần này tới chính là Khương Ngôn Mặc cùng Khương gia tam thiếu gia.
Khương Tam thiếu mấy năm nay ở chính phủ làm ăn rất tốt, tạo tiếng vang lớn, rất có khả năng sẽ vượt qua thị trưởng Giang, Đường gia nhân cơ hội này mượn sức cậu đã đoán trước.
Điều làm cho Tần Mậu ngoài ý muốn chính là, lại không thấy được Khương Đại thiếu.
Cậu bỗng nhiên nhớ tới, Khương đại thiếu còn đang ở Vancouver.
Khương Ngôn Mặc theo anh cả hắn xuất ngoại, sau đó Khương Ngôn Mặc đã trở lại, Khương Đại thiếu vẫn ở lại bên kia.
Tần Mậu nhăn mi, nếu cậu nhớ không lầm, mùa đông năm này, cũng chính là một tháng sau, Khương Đại thiếu sẽ mang tình nhân cũ của gã trở về, sau đó không thể chờ được mà cùng Vu Tần Lãng ly hôn.
Sao mỗi người Khương gia đều khốn kiếp đến như thế.
Tần Mậu âm thầm thở dài, không biết là vì Vu Tần Lãng, hay là vì chính mình.
Khương Ngôn Mặc đứng dưới tàng cây, yên lặng nhìn bóng dáng Tần Mậu, tay nắm thành quyền, nắm đến đau, cũng không dám tiến lên.
Vừa mới thấy Tần Mậu một mình rời khỏi, không lâu sau, hắn liền theo sau.
Nhưng thân ảnh cô đơn của thanh niên, làm cho nội tâm của hắn bị nhéo đau, càng sợ hãi nếu tùy tiện đi qua sẽ kinh động đến đối phương.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Tần Mậu xoay người, rõ ràng trông thấy người nấp trong bóng tối cách đó không xa.
Tần Mậu liếc mắt một cái liền nhận ra là ai.
Bởi vì người nọ đưa lưng về phía ngọn đèn, Tần Mậu không thấy rõ biểu tình trên mặt hắn.
Tần Mậu dừng một chút, chậm rãi đi qua, tiêu sái lướt qua người nam nhân.
Ngày đó sau khi hai người nói xong, Tần Mậu chưa từng gặp lại Khương Ngôn Mặc.
Thật ra mỗi ngày Khương Ngôn Mặc đều đứng dưới lầu gọi điện nhắn tin cho cậu, nhưng Tần Mậu thật sự không muốn gặp người này, mỗi lần đều tránh đi.
Cậu thậm chí vì thế mua chiếc xe, tự mình lái đi.
Ban đêm gió mát, Tần Mậu không khỏi cước bộ nhanh hơn.
Nhưng khi cậu đi ngang qua Khương Ngôn Mặc, lại bị Khương Ngôn Mặc một phen kéo lại.
"Bảo bối......" Khương Ngôn Mặc có chút gian nan mà mở miệng.
Hắn quả thật không có biện pháp, Tần Mậu vẫn cứ như không thấy, hắn mỗi ngày đều sống trong dày vò.
Về vấn đề của Khương Thiển, hắn quả thật ảo tưởng, nghĩ đến sau khi sống lại, hắn có thể có cơ hội làm cho mỗi người đều có thể sống đến già.
Nói như vậy, là hắn không đành lòng nhìn người bên cạnh đi về hướng khác.
Nhưng hiển nhiên là hắn sai lầm rồi, trên đời này không có chuyện gì thập toàn thập mỹ, hắn cũng vô pháp thay đổi ý định của người khác.
Hắn hiện tại chỉ biết rõ, nếu là có ngày phải lấy hay bỏ, hắn sẽ không chút do dự lựa chọn người trước mặt này.
Nhưng hiển nhiên thanh niên đã tổn thương, cho dù có như thế nào cũng không nguyện ý gặp hắn.
Hắn tự nhiên có ngàn vạn loại biện pháp khiến cho thanh niên đối mặt hắn.
Nhưng những phương pháp này, chỉ khiến tâm thanh niên càng kéo càng xa, hắn nào dám mạo hiểm?
Huống chi hắn sợ hãi như thế, sợ hãi thương tổn bảo bối này.
Tần Mậu quay đầu lại, không muốn cùng Khương Ngôn Mặc dây dưa, thản nhiên nói, "Khương tổng, mời ngài buông ra."
Khương Ngôn Mặc cười khổ, lực đạo dưới tay cũng không dám thả lỏng một chút.
"Đừng tránh anh, bảo bối." Hắn cầu xin.
Tần Mậu nhíu mày, thành thành thật thật mà nói, "Tôi hiện tại rất không muốn gặp anh."
Lần này đổi thành cậu đưa lưng về phía ngọn đèn, Khương Ngôn Mặc hơi hơi nheo lại ánh mắt, tựa hồ phải thấy cậu một cách rõ ràng.
Tần Mậu tránh né mà động cánh tay, giống như đụng phải cái gì kinh sợ, lại giống như gặp mãnh thú, muốn khẩn cấp mà tránh đi.
Khương Ngôn Mặc chỉ cảm thấy ngực hít thở không thông, một hồi lâu, mới mềm mỏng nói, "Được, chúng ta về đại sảnh. Bên ngoài trời lạnh, đừng để bị cảm."
Hắn túm Tần Mậu, thủy chung chưa từng buông tay.
Chương 39: Khương Tam thiếu ...
Sau khi Tần Mậu đi vào đại sảnh, chưa cho Khương Ngôn Mặc một chút cơ hội, đi chào hỏi người khác, tức khắc thoát thân.
Khương Ngôn Mặc hình như đã sớm đoán được cậu sẽ làm như thế, đứng tại chỗ không đuổi theo, như ánh mắt ôn nhu theo sát bóng dáng cậu.
"Anh hai, đang nhìn cái gì thế?" Lên tiếng chính là em ba Khương Ngôn Viêm của hắn.
Khương Tam thiếu dáng người cao ngất, cùng hai người anh trai tuấn lãng, thì khuôn mặt y ôn nhu rất nhiều, môi hồng răng trắng, tương tự với mẹ là Khương phu nhân.
Từng có người khen y, cười rộ lên khuynh quốc khuynh thành.
Nhưng một người nam nhân bị nói là khuynh quốc khuynh thành, chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.
Có lẽ là vì nguyên nhân đó nên hắn rất ít khi cười.
Hiện giờ ở giới chính trị hô phong hoán vũ, mọi người nhìn mặt lạnh của y đến quen, cũng dần dần xem nhẹ dung mạo đó.
"Không có gì." Khương Ngôn Mặc lắc đầu, hỏi y, "Xong rồi?"
Từ khi bọn họ xuất hiện, có nhiều người không ngại mà tiến tới nói chuyện, Khương Ngôn Mặc rời khỏi, đem mọi chuyện giao cho em ba của hắn, nhiều ít có chút không đành lòng.
"Ừ." Khương Ngôn Viêm gật gật đầu, theo tầm mắt hắn, nhìn thấy con nuôi Đường gia đang cùng tân khách nói chuyện với nhau.
Hắn hiểu rõ, không khỏi nhiều lời, "Anh hai, anh phải sớm quyết định."
Khương Tam thiếu là một người rất ít nói, bình thường cũng không quá thích chỏ mõm vào việc của người khác.
Nhưng năm anh em bọn họ, ngoại trừ Khương Thiển là người ngoài, còn lại bốn người đều cùng chung một mẹ, từ nhỏ cảm tình rất tốt.
Mà Khương Tam thiếu khi ở trước mặt người thân của mình, cũng không tâm lạnh mặt lạnh giống như ngoại nhân nói.
Khương Ngôn Mặc cười gật đầu, "Đã biết." Hắn thu hồi ánh mắt, ngược lại nhìn về phía em ba, "Trở về?"
"Được." Dù sao người mà y muốn gặp kia, sáng sớm đã mang theo mỹ nữ rời đi.
Khương Ngôn Viêm cùng anh trai y sóng vai đi ra ngoài.
Khi rời đi, y quay đầu lại nhìn con nuôi Đường gia, mày không khỏi hơi nhăn lại.
Mục đích của bữa tiệc này, hiệu quả cũng rất lớn, ít nhất cục diện với quan viên Giang thị đoạn thời gian trước đã đánh vỡ.
Tần Mậu uống quá nhiều rượu, đầu choáng váng, cả người mơ mơ hồ hồ.
Đường Nhị tỷ lo lắng cho cậu, tự nhiên không dám để cậu trở về một mình, đem người giữ lại biệt thự, tự mình chăm sóc cậu nghỉ ngơi, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Mấy ngày tiếp theo, sau khi Tần Mậu tan tầm, đều trở về biệt thự.
Đường Nhị tỷ nói mấy ngày nữa cô sẽ đi, muốn cậu đến thăm mình nhiều một chút.
Tần Mậu không do dự đáp ứng.
Một ngày trước khi Đường Nhị tỷ đi, hai người ở hoa viên tản bộ.
Ánh nắng cuối thu xuyên qua cành cây ngọn cỏ, ấm áp lạ thường, nhưng khi gió thu thổi qua, lại làm cho người ta cảm thấy hơi lạnh.
Trên tay Tần Mậu cầm áo khoác của Đường Nhị tỷ, lẳng lặng mà đi ở bên cạnh cô.
Cậu nhớ tới có một lần tới gặp Đường Nhị tỷ, hai người ở trong đại sảnh uống cà phê, mà ngoài hoa viên, tràn ngập tiếng cười sung sướng của tiểu Hân Nghiên.
Khi đó cậu thực hâm mộ sự vô ưu vô lự của tiểu Hân Nghiên.
Tần Mậu không khỏi hỏi về tình hình của đứa cháu gái này.
Đường Nhị tỷ cười nói, "Nó đi học, nhưng vẫn thực bướng bỉnh, mỗi khi về nhà thích nhất là chơi với em trai, không đem em trai mình chọc khóc thì không dừng tay."
Tần Mậu cười rộ lên, hài tử luôn thiên chân khả ái.
Đường Nhị tỷ nhìn cậu, nói, "A Mậu, Nhị tỷ lần này qua đó, phải thật lâu sau mới có thể trở về, em...... Tự chăm sóc bản thân thật tốt."
Tần Mậu gật đầu, lộ ra nụ cười để cô có thể yên tâm.
Đường Nhị tỷ có chút do dự, nói, "Em cùng Khương Nhị thiếu...... Vẫn chưa làm hoà sao?"
Tần Mậu hơi sửng sốt, ừm một tiếng.
Đường Nhị tỷ nhẹ nhàng thở dài, "A Mậu, tỷ cảm thấy em cũng không vui vẻ gì."
Nhưng là Tần Mậu dường như cũng không có ý nói thêm gì, một mực trầm mặc.
Đường Nhị tỷ cũng không nói thêm nữa, chỉ có thể thở dài trong lòng.
Cách ngày Tần Mậu đưa đường Nhị tỷ đến sân bay, không nghĩ tới lại gặp được Khương Ngôn Mặc.
Sau khi Khương Ngôn Mặc thấy bọn họ, hơi chần chờ, liền đi về hướng bọn họ.
Tần Mậu nhíu mày.
Đường Nhị tỷ giải thích, "Là tỷ nói hắn tới."
Tần Mậu kinh ngạc nhìn Đường Nhị tỷ một cái, không nói nên lời.
Đường Nhị tỷ còn muốn nói gì đó, nhưng Khương Ngôn Mặc đã chạy tới trước mặt, cô đành phải đem lời đến bên miệng nuốt trở về.
Khương Ngôn Mặc chào hỏi Đường Nhị tỷ một tiếng, tự nhiên mà đứng ở bên người Tần Mậu.
Tần Mậu chịu đựng không nổi giận, nói với Đường Nhị tỷ, "Còn chút thời gian, em đi mua đồ uống."
Lần này Khương Ngôn Mặc không đi theo.
Lúc Tần Mậu xếp hàng mua đồ uống, quay đầu nhìn lại, thấy Đường Nhị tỷ đang nói chuyện cùng Khương Ngôn Mặc.
Cậu đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, nhưng rốt cuộc đem cảm xúc đè ép xuống, lúc trở về trên mặt đã khôi phục bình thản.
Trước khi Đường Nhị tỷ đi qua cổng kiểm soát, tránh đi người Đường gia đến đưa tiễn, đem Tần Mậu kéo qua một bên, nói với cậu, "Nhị tỷ cảm thấy, em hẳn là nên cho Khương Ngôn Mặc một cơ hội."
Tần Mậu cúi đầu trầm tư vài giây, chậm rãi nói, "...... Em sẽ suy nghĩ."
Cậu đã sớm biết thái độ của Đường Nhị tỷ, từ khi cậu bắt đầu cùng một chỗ với Khương Ngôn Mặc, Đường Nhị tỷ liền có chút thân thiết.
Bây giờ Đường Nhị tỷ tác hợp hai người bọn họ, cậu cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Cuối cùng Đường Nhị tỷ vỗ tay cậu, "A Mậu, trong nhà còn cần em cùng Khương Nhị thiếu quan tâm nhiều hơn."
Tần Mậu cười với cô một cái, vẫy tay tạm biệt.
Khi rời khỏi, Tần Mậu cùng người Đường gia tách ra, một mình rời khỏi sân bay.
Khương Ngôn Mặc im lặng theo sát phía sau cậu.
Hôm nay Đường Nhị tỷ gọi Khương Ngôn Mặc tới, tuy rằng không biết cùng Khương Ngôn Mặc nói chuyện gì, nhưng trong lòng Tần Mậu kỳ thật ẩn ẩn có chút nan kham.
Cậu thở sâu, dừng chân lại, quay đầu nhìn Khương Ngôn Mặc, "Không phải tôi gọi anh tới."
Khương Ngôn Mặc gật đầu, "Anh biết."
Tần Mậu mở mắt, nhìn dòng xe cộ xa xa, "Chúng ta nói chuyện."
Khương Ngôn Mặc lái xe, hai người đến quán cà phê đường Tân Giang.
Đây là nơi mà bọn họ bắt đầu, hiện tại chấm dứt, vẫn là tới nơi này, Tần Mậu ngẫm lại cảm thấy thật thú vị.
Tùy tiện chọn một chén trà, Tần Mậu đi thẳng vào vấn đề nói, "Khương tổng, lần trước chúng ta đã nói rõ ràng, tôi nghĩ về sau anh không cần lại như thế, cũng chỉ lãng phí thời gian của nhau."
Khương Ngôn Mặc lắc đầu, "Anh không đồng ý."
Tần Mậu cười nói, "Khương tổng, anh đã là người trưởng thành."
Loại tức giận như tiểu hài tử này, người bên ngoài nghe thấy được, có lẽ cũng sẽ không tin là từ miệng Khương Nhị thiếu nói ra.
Khương Ngôn Mặc lẳng lặng chăm chú nhìn cậu, giống như nói cho cậu biết, hắn không phải nói giỡn.
Tần Mậu rũ mắt, chậm rãi nói, "Khương tổng, anh nói yêu tôi, làm nhiều chuyện vì tôi, tôi đều đặt ở trong mắt, mặc kệ là thật tâm hay giả ý, tôi đều cảm kích. Không gạt anh, tôi còn như vậy...... mà động tâm......"
Cậu dừng một chút, rất nhanh lại nói, "Nhưng tôi cũng hận anh, không có cách nào sống cùng anh...... Cả ngày lẫn đêm tôi đều nằm mơ, mơ bị Khương Thiển đẩy xuống lầu, mà anh lại theo ý hắn..."
Khương Ngôn Mặc nhìn cậu, chỉ cảm thấy tim như bị đao cắt, sau một lúc lâu, mới ngập ngừng nói, "Anh không cùng hắn cùng một chỗ, anh không thích hắn, về sau anh sẽ không làm em khó chịu về chuyện này nữa."
Tần Mậu chậm rãi lắc lắc đầu, "Còn có nguyên nhân khác..." Cậu nhìn về phía Khương Ngôn Mặc, "Tôi đoán được một chút hôm nay Nhị tỷ cùng anh nói cái gì...... Anh có thể cho rằng không nghe thấy..."
Khương Ngôn Mặc nghe vậy, thần sắc trở nên phức tạp, nhìn cậu một hồi, nói, "Anh có thể làm được, vẫn đang làm."
Tần Mậu hít thật sâu, "Khương tổng, tôi nhớ rõ là đã anh đã nói cho tôi, hai nhà Khương — Đường kết thù kết oán sâu đậm, Khương lão gia tử đối Đường gia lại càng nhiều bất mãn."
Khương Ngôn Mặc lẳng lặng nhìn cậu, chờ cậu tiếp tục.
Mí mắt Tần Mậu nhẹ nhàng run rẩy, "Chúng ta ở hai lập trường bất đồng, đây là nhất định ...... Tôi cảm thấy chỉ cần một tầng nguyên nhân này thôi, chúng ta cũng không thể đi cùng nhau......"
Khương Ngôn Mặc nghe vậy, trầm mặc một lát, đột nhiên mím môi, nhìn cậu thật sâu.
Lúc trước quan hệ của hai người càng nói càng căng thẳng, cuối cùng đều tự đưa ra lựa chọn, đưa đến kết cục không thể vãn hồi, là bởi vì bọn họ ai cũng không nguyện cho đối phương đi vào nội tâm của chính mình.
Hắn đã từng cố gắng, nhưng không hiểu quả mà còn phản tác dụng, bởi vậy mà hắn uể oải, chỉ có thể bất đắc dĩ lui bước.
Sau đó, hắn buông tay, hắn muốn cho đối phương tự do, cuối cùng lại tạo thành sai lầm lớn.
Người mình yêu đang trước mặt mình nhắm mắt lại, hắn chỉ cảm thấy ngay cả hô hấp đều quên hết, đau đến không kiềm chế được.
Cho nên sau khi sống lại lần nữa, hắn không hy vọng xa vời gì, chỉ cầu người trong lòng có thể bình an.
Hắn không biết lúc trước rốt cuộc ai đúng ai sai, hay là vị trí bất đồng, mới để xa cách nhau.
Mà hai người cũng không nguyện chân chính giao cả trái tim ra.
Cả đời này, hắn nghĩ thanh niên sẽ giống như trước, đem tất cả chuyện dằn xuống đáy lòng.
Lại không nghĩ rằng thanh niên chủ động nói chuyện với hắn về ân oán của hai nhà Khương — Đường, thậm chí...... Không tiếc làm trái ý nguyện của Đường Nhị tỷ.
Khương Ngôn Mặc nghĩ đến đây, cảm thấy chấn động không thôi.
Ít nhất Tần Mậu nguyện ý cùng hắn nói việc này, ít nhất đây không phải là một bế tắc.
Hắn nhìn Tần Mậu, ánh mắt sâu không thấy đáy, nhìn kỹ, có thể nhìn ra sâu trong đôi mắt đó là một cỗ vui mừng.
Tần Mậu bị đôi mắt như vậy nhìn chăm chú vào, có chút không được tự nhiên.
Cậu đang muốn mở miệng, lại nghe Khương Ngôn Mặc hoãn khí nói, "Vấn đề của hai nhà, anh sẽ cố hết sức giải quyết, vẫn là câu nói kia, hết thảy có anh."
Tần Mậu vốn tưởng rằng nói ra mâu thuẫn hai nhà Khương — Đường, sẽ làm cho Khương Ngôn Mặc biết khó mà lui.
Lại không nghĩ rằng Khương Ngôn Mặc thế nhưng nhẹ mà tránh đi vấn đề của cậu.
Hơn nữa, Khương Ngôn Mặc tiếp tục sử dụng lí do thoái thác cũ rích đó, dễ dàng xoay chuyển qua lời hứa hẹn từ rất lâu trước kia.
Cậu á khẩu không trả lời được, có chút hối hận về việc đề cập đến Khương gia.
Cũng không biết sau khi Khương Ngôn Mặc nghe xong lời của cậu, có phải ở trong lòng cười nhạo cậu ngốc hay không.
Dù sao trên đời này trừ bỏ kẻ ngốc, thì có ai sẽ đem băn khoăn ở đáy lòng toàn bộ nói ra cho địch nhân biết kia chứ?
Nghĩ như vậy, Tần Mậu chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn cái chén trên tay.
Khương Ngôn Mặc trong lúc cậu đang trầm mặc, lại nhẹ giọng nói, "Nhưng mà A Mậu, anh cũng có chút nghi vấn."
Tần Mậu ngẩng đầu nhìn hắn.
Khương Ngôn Mặc chăm chú nhìn cậu, chậm rãi nói, "Anh biết em hiện tại chắc chắn không muốn theo anh đi, nhưng nếu là có một ngày, những điều em lo lắng đều giải quyết dễ dàng, điều kiện duy nhất là muốn em theo anh đi xa, vĩnh viễn không về đây nữa, em có bằng lòng hay không?"
Đây là đang hứa hẹn với Tần Mậu.
Tần Mậu trở tay không kịp.
Cậu có chút mê mang, còn có chút hồ nghi, đón nhận ánh mắt Khương Ngôn Mặc.
Khương Ngôn Mặc ôn nhu cười với cậu.
Tần Mậu cắn cắn môi, một lát sau, cũng cười, "Khương tổng, tôi cảm thấy anh hẳn là nên hỏi người nhà của anh, còn có em trai tốt Khương Thiển của anh nữa."
Cậu cầm lấy cái chén, nhấp một hơi, "Khương Thiển nếu đã cùng Đường gia xé rách mặt, tôi chắc chắn hắn ta sẽ không dễ dàng dừng tay, mà cha anh tuy nói vậy cũng sẽ ở sau lưng giúp hắn một phen. Đến lúc đó em trai mà anh nâng niu, người cha mà anh kính trọng, đều phải đưa Đường gia vào chỗ chết, anh còn có thể vỗ ngực nói sẽ giải quyết hết thảy?"
Kiếp trước chính là cục diện này, cuối cùng Khương Ngôn Mặc lại chọn Khương Thiển.
Đương nhiên, đó là bởi vì Khương Ngôn Mặc không cảm tình với cậu.
Nhưng mà cả đời này, tình huống có khả năng thay đổi bao nhiêu?
Ai có thể xác định, biểu hiện chấp nhất của Khương Ngôn Mặc giờ phút này, không phải là thiết đặt bẫy cho cậu?
Sắc mặt Khương Ngôn Mặc rõ ràng cứng đờ, hồi lâu đều không có trả lời.
Hắn dường như không đoán được vấn đề của Tần Mậu lại sắc bén như thế.
Tần Mậu cảm thấy một trận lạnh cả người, đứng lên, nói, "Cho nên Khương tổng đừng tới tìm tôi nữa."
Khương Ngôn Mặc thấy cậu phải đi, đột nhiên bừng tỉnh, một phen giữ chặt cậu, "Bảo bối..."
Tần Mậu quay đầu lại, lạnh lùng nói, "Buông tay."
Trong lòng Khương Ngôn Mặc biết nếu buông lỏng tay đối phương chắc chắn sẽ rời đi, hắn nào dám thả, gắt gao chế trụ cổ tay Tần Mậu.
Tần Mậu cũng không giãy giụa, nhưng đôi mắt giống như hầm băng, đờ đẫn mà nhìn hắn.
Khương Ngôn Mặc há miệng thở dốc, "Bảo bối, quần áo của em còn ở nhà anh."
Tần Mậu nói, "Vứt bỏ, miễn cho bị Khương Thiển nhà anh nhìn đến ghen, rồi lại ám hại tôi."
Khương Ngôn Mặc há miệng, giống như cầu xin mà nhìn cậu.
Nhưng Tần Mậu đã mạnh mẽ bỏ tay hắn ra, không quay đầu lại mà ra khỏi quán cà phê.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro