Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27 ~ Chương 31

Chương 27: Gặp chuyện không may [Hạ]

Lần này Khương Ngôn Mặc dẫn Tần Mậu đến Mặc quán.

Sau khi Mặc quán khai trương, chuyện làm ăn vẫn rất tốt, hơn nữa phương tiện đầy đủ tiện nghi, nửa năm qua đã dần dần trở thành trung tâm mới của Giang thị.

Đoạn đường này cũng trở thành con đường mà giới thượng lưu hay qua lại nhất.

Tần Mậu đã sớm biết kết quả này, cho nên nhìn cảnh tượng phồn hoa trước mắt, cậu cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Lại nói tiếp, thủ đoạn trên thương trường của Khương Ngôn Mặc, ở thế hệ này cực kì hiệu quả.

Nhưng Khương gia vẫn đặt nặng về phía chính trị, còn chuyện thương giới, ngược lại bọn họ rất ít khi quan tâm.

Nhánh phụ của Khương gia thật ra cũng có chân trong giới kinh tế, nhưng cũng chỉ là số nhỏ.

Đến thế hệ này của Khương Ngôn Mặc, đại thiếu gia Khương Ngôn Lan không quan tâm đến, nhị thiếu gia Khương Ngôn Mặc lại tạo ra sự huy hoàng của Mặc quán, Khương gia mới dần dần coi trọng về lĩnh vực này.

Nhưng Khương gia vẫn là chính trị thế gia, hiện tại lão gia tử Khương gia vẫn còn tại vị, tam thiếu gia Khương gia cũng dần dần bộc lộ tài năng, nhưng nếu muốn nói là nổi bật thì hơi quá.

Tần Mậu theo sau Khương Ngôn Mặc, lông mày hung hăng đánh nhau.

Tuy rằng cậu cho tới bây giờ không nghĩ dính dán tới Khương gia, nhưng đã muốn cứu Đường thị, không thể không cùng Khương gia đối nghịch.

Bây giờ cậu còn chưa mười phần nắm chắc, không thể bại lộ ý đồ của bản thân, mà Đường thị đã lâm vào vũng bùn, cậu nên làm thế nào cho phải?

Nam nhân đi ở phía trước cậu, là nhị thiếu gia Khương gia. Chuyện lần này của Đường thị, tám chín phần mười chính là do Khương gia làm.

Cậu lại ở đây cùng nam nhân lá mặt lá trái (tráo trở lật lọng), cũng không biết có thể giúp được cái gì.

Mấy ngày hôm trước tình cảnh Đường Nhị tỷ dặn dò bọn họ còn rõ ràng ở trước mắt, đảo mắt một cái là trời đất quay cuồng.

Tần Mậu không nắm chắc thái độ của Khương Ngôn Mặc, nên cậu đương nhiên sẽ không ngốc đến nỗi nghĩ Khương Ngôn Mặc sẽ đứng về phía cậu.

Chính là...... Nghĩ đến đủ loại biểu hiện khác thường của Khương Ngôn Mặc đời này, trong lòng cậu liền tràn ngập nghi hoặc.

Cho dù là trước mặt bạn bè thân cận, hay là thái độ của hắn với Khương Thiển, thậm chí là tình huống chính phủ dời đi, đều hoàn toàn bất đồng với kiếp trước.

Khương Ngôn Mặc ở kiếp trước, đối với cậu lạnh lùng hơn, nhất là sau khi Đường gia gặp chuyện không may, gần như là tránh cậu.

Trong lúc cậu đang trầm tư, Khương Ngôn Mặc đột nhiên dừng chân, đưa tay ôm cậu.

Tần Mậu theo bản năng ngẩng đầu, "Đã tới chưa?"

Khương Ngôn Mặc hướng cậu khiêu mi, "Còn chưa, là em nghĩ đến thất thần."

Tần Mậu cúi đầu.

Khương Ngôn Mặc nở nụ cười, "Đi thôi."

Nói xong ôm lấy cậu đi về phía thang máy.

Rất nhanh tới tầng cao nhất của Mặc quán, nơi này kiếp trước Khương Ngôn Mặc không mang Tần Mậu đến.

Khương Ngôn Mặc mở cửa phòng, Tần Mậu mới ngỡ ra cả một tầng này đều là chỗ ở tư nhân của Khương Ngôn Mặc, phòng ngủ phòng bếp đầy đủ mọi thứ.

Tần Mậu nhớ tới kiếp trước sau khi thu mua Đường thị, Khương Ngôn Mặc rất ít khi về nhà, nghe nói vẫn ở Mặc quán.

Có lẽ Khương Ngôn Mặc lúc ấy đã ở nơi này.

Khương Ngôn Mặc kêu phục vụ bưng thức ăn lên, tự tay xới cho Tần Mậu bát cơm.

Tần Mậu không vui lắm, ăn vài ngụm liền bắt đầu đi vào cõi thần tiên.

Cậu cũng không để ý để Khương Ngôn Mặc biết cậu đang lo lắng Đường gia, bây giờ cậu là con nuôi Đường gia, nếu thờ ơ, phỏng chừng Khương Ngôn Mặc có thể khả nghi.

Khương Ngôn Mặc nhìn cậu một hồi, đơn giản lấy cái bát trong tay cậu, "Đến, mở miệng."

Tần Mậu quẫn bách mà trừng hắn.

Khương Ngôn Mặc mắt cũng chưa giật một cái, "Ngoan, nghe lời."

Tần Mậu không có cách nào khác, chỉ đành phải mở miệng ra.

Chậm rãi, thế nhưng cũng ăn xong nửa bát cơm.

Phần còn lại Tần Mậu thật sự nuốt không trôi, yên lặng nhìn Khương Ngôn Mặc, lắc đầu.

Khương Ngôn Mặc bị cậu chọc cười, ho nhẹ một tiếng, buông bát xuống, đem người kéo đến bên cạnh, "Hiện tại em lo lắng cái gì."

Hắn cũng chưa ăn được xíu nào, không để ý, cười tà nhìn Tần Mậu.

Tần Mậu mím môi không nói lời nào.

Khương Ngôn Mặc chà xát khoé môi cậu, đem người ôm vào trong lồng ngực, "Không nói? Vậy anh hỏi em."

Tần Mậu tuy rằng trầm mặc như trước, nhưng là không tỏ vẻ phản đối.

Khương Ngôn Mặc cười cười vỗ sau lưng cậu, "Anh biết em lo lắng Đường gia, nhưng em có biết Đường gia đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Tần Mậu do dự nói, "Công trường có công nhân bị thương, sau đó bị truyền thông phơi bày ra ánh sáng."

Khương Ngôn Mặc nhìn cậu, "Tại sao Đường gia không ai đi ngăn cản?"

Tần Mậu mở miệng, "Có lẽ...... Không kịp."

Khương Ngôn Mặc ôm lấy thắt lưng cậu, đặt ngồi trên đùi hắn, hôn lên trán cậu một cái, "Em không nghĩ tới, nói không chừng là sau lưng có người sai sử?"

Tần Mậu nháy mắt mấy cái, biểu hiện ra vẻ mê mang mơ hồ.

Khương Ngôn Mặc nhìn cậu, trên mặt nhìn không ra biểu tình gì, giống như phải đi vào sâu bên trong mắt cậu.

Hai đại nam nhân ngồi cùng một chỗ, thật không được tự nhiên.

Tần Mậu giật giật thân mình, thuận tiện tránh đi ánh mắt hắn, "Tôi... Đã nghĩ qua."

Khương Ngôn Mặc ừ một tiếng, không chút để ý mà sờ tóc cậu.

"Nhưng tôi nghĩ không được." Tần Mậu cúi đầu, nửa thật nửa giả nói.

Khương Ngôn Mặc nghe vậy, sau một lúc lâu im lặng không nói chuyện.

Hắn đem đầu Tần Mậu dựa lên vai chính mình, ánh mắt hơi hơi nheo lại.

Người trong lồng ngực này, ấp a ấp úng, tất nhiên có việc gạt hắn.

Nhưng mà một Tần Mậu như vậy, hắn cũng đã quen thuộc hoặc là nói tự nhận là quen thuộc.

Trong trí nhớ của hắn, Tần Mậu rất biết điều còn nghe lời, có việc đều nói cho hắn, hắn còn nhớ rõ thanh niên buổi tối gối lên đầu vai hắn, ôn nhuyễn mà nói với hắn ban ngày cậu làm cái gì, cùng người nào gặp mặt, còn có thể lơ đãng mà làm nũng, làm cho người ta nhịn không được yêu thương đến tận xương tuỷ.

Nhưng đến sau này lại...

Sau này thanh niên không bao giờ... tâm sự với hắn nữa, mỗi lần thấy hắn đều trốn tránh, mặc kệ là ủy khuất hay là khổ sở, đều không để ý đến hắn.

Nếu là lúc trước hắn sớm chú ý tới, trước khi đối phương rời xa liền giải quyết vấn đề, có lẽ kết cục sẽ không như vậy...

Nhớ lại, ánh mắt mơ hồ của Khương Ngôn Mặc trở nên thanh minh.

Hắn nâng mặt người trong lòng lên, nhẹ nhàng mà nói, "A Mậu, anh có chuyện muốn nói với em."

Tần Mậu như đi vào cõi thần tiên, nghe thấy ngữ khí nghiêm túc của hắn, không khỏi sửng sốt, nhìn thẳng vào ánh mắt hắn.

"Chuyện của Đường thị...... Khương gia cũng có tham dự." Khương Ngôn Mặc chậm rãi nói xong, cẩn thận quan sát biểu tình của người trong lòng.

Tần Mậu lộ ra thần sắc ngạc nhiên.

Cậu kinh ngạc chính là Khương Ngôn Mặc thế nhưng thẳng thắn với cậu.

Nhưng hiển nhiên Khương Ngôn Mặc hiểu lầm, hắn nghĩ Tần Mậu là kinh ngạc chuyện Khương gia cũng có tham dự, hơi trầm ngâm, đem người ôm chặt, "Là cha anh......"

Tần Mậu mặc kệ động tác của hắn, cũng không thúc giục, mở to đôi mắt đen nhìn hắn, lẳng lặng chờ hắn tiếp tục.

Khương Ngôn Mặc hôn nhẹ lên đôi mắt như ngọc của Tần Mậu, nhẹ giọng nói, "Về phía truyền thông, cha tuy rằng không trực tiếp tham dự, nhưng ông ấy ngầm đồng ý về điều mà người ta nói, đánh một cú lớn vào Đường thị."

Tần Mậu khẽ nhíu mày, "Cha anh......"

"Chuyện này nói ra thì rất dài." Hai tay Khương Ngôn Mặc đi xuống, nâng cặp mông cậu lên,"Bảo bối, anh không muốn gạt em, cha anh ông ấy có rất nhiều bất mãn với Đường gia."

Tần Mậu trầm mặc đứng lên, cậu không biết nên nói tiếp như thế nào, kỳ thật cậu biết khúc mắt trong đó, nhưng trong mắt Khương Ngôn Mặc, cậu có lẽ cái gì cũng không hiểu, cho nên mới đem nội tình nói cho cậu nghe.

Nhưng là rất kỳ quái, Khương Ngôn Mặc lại nói với cậu chuyện này, lúc trước, Khương Ngôn Mặc chưa bao giờ chủ động cùng cậu tán gẫu chuyện Khương gia.

Cậu nghĩ nghĩ, rốt cuộc hỏi, "Cha anh ông ta...... Tại sao lại bất mãn?"

Khương Ngôn Mặc dùng mặt nhẹ nhàng cọ cằm cậu, "Là chuyện của hai mươi mấy năm trước, nói ra rất dài, về sau có thời gian anh sẽ nói cho em."

Tần Mậu à một tiếng, cũng không rối rắm như thế, bởi vì có chút nội tình cậu biết được.

Do dự một lát, cậu nói, "Anh nói cha anh không có bày mưu tính kế truyền thông, vậy tại sao khi bắt đầu xảy ra chuyện, truyền thông lại lan tràn tin tức, chẳng lẽ ngay từ đầu truyền thông đã theo dõi Đường thị?"

Không đợi Khương Ngôn Mặc trả lời, cậu lại tự suy đoán, "Có phải trừ cha anh ra, sau lưng còn có thế lực khác khống chế?"

Kỳ thật cậu vẫn hoài nghi người đứng sau lưng chính là Khương Ngôn Mặc.

Cho dù Khương Ngôn Mặc đã nói rõ cho cậu về chuyện của cha Khương, nhưng cậu vẫn cảm thấy Khương Ngôn Mặc rất khả nghi.

Cho nên sau khi cậu hỏi xong, liền chú ý tới phản ứng của nam nhân.

Trên mặt Khương Ngôn Mặc không có biểu tình gì đặc biệt, chỉ nhíu nhíu mày, "Không loại trừ giả thiết này."

Tần Mậu quan sát hắn một trận, im lặng.

Khương Ngôn Mặc đột nhiên ôm lấy cậu giống như ôm tiểu hài tử, nâng mông cậu lên, đi về hướng phòng ngủ, "Anh sẽ đi thăm dò, cha anh bên kia anh cũng sẽ nghĩ biện pháp."

Nói xong còn hôn lên vành tai cậu một hơi, đem người ôm vào phòng ngủ.

Tần Mậu quá mức khiếp sợ trước lời nói của đối phương, khinh miêu đạm tả (nhẹ nhàng bâng quơ) như vậy, lại lộ ra ngữ khí vì cậu mà phân ưu.

Thậm chí...... Thậm chí làm cho cậu tin tưởng, người nam nhân này quả thật không phải người đứng sau màn.

Nhưng cậu cũng không thể xem nhẹ, một đại nam nhân, còn bị nam nhân khác đối đãi giống như với tiểu hài tử ôm vào phòng, rồi bị đặt lên trên giường.

Điều này làm cho cậu cảm thấy xấu hổ, còn có chút khó lòng chịu đựng nổi.

Cậu không rõ ràng lắm tại sao mình phải cùng Khương Ngôn Mặc lên giường.

Trí nhớ kiếp trước cùng Khương Ngôn Mặc cùng một chỗ hình như càng ngày càng xa xôi, cảm tình của cậu đối với Khương Ngôn Mặc tuy rằng không thay đổi, nhưng giữa chừng vắt ngang nhiều chuyện như vậy, cậu không thể thản nhiên mà đối diện Khương Ngôn Mặc

Nếu nói hấp dẫn Khương Ngôn Mặc, giống như Khương Ngôn Mặc cũng không bị chính mình hấp dẫn, ít nhất cho tới bây giờ trong mắt Khương Ngôn Mặc không có vị trí dành cho cậu.

Nghĩ như vậy, Tần Mậu rối rắm mà cúi đầu, không dám nhìn nam nhân.

Nhưng là cậu đã đánh giá sai, bởi vì cậu không thấy được ánh mắt mà Khương Ngôn Mặc nhìn cậu, trong mắt kia toát ra ngọn lửa lại bị hung hăng đè nén lại.

"Anh đi tắm." Khương Ngôn Mặc phun ra ba chữ, vội vàng chạy vào phòng tắm.

Nếu lại nhìn đến bộ dáng thanh niên ôm đầu thần tình ảo não kia, hắn khó đảm bảo bản thân còn có thể nhẫn xuống.

Tần Mậu ngạc nhiên mà nhìn nam nhân chạy trối chết vào phòng tắm.

Không biết như thế nào, tâm tình của cậu đột nhiên tốt lên không ít.

Sau khi Khương Ngôn Mặc ra, nhìn thấy thanh niên còn duy trì tư thế ngồi ngốc ngốc, không khỏi nở nụ cười, đi đến bên giường, cúi đầu nhìn đối phương, "Đang suy nghĩ gì mà xuất thần như vậy."

Tần Mậu ngẩng mặt lên, đập vào mắt chính là trên thân nam nhân là áo ngủ thuần trắng, dưới lớp áo ngủ xuất hiện lồng ngực tinh tráng như ẩn như hiện.

"Không...... Không có gì......" Tần Mậu nuốt một ngụm nước bọt, cuống quít đem tầm mắt chuyển lên trên đầu nam nhân.

Mái tóc của nam nhân ngắn, một tay cầm khăn mặt từ từ chà lau.

Tần Mậu theo phản xạ mà ngồi xuống, đưa tay lấy cái khăn trong tay nam nhân.

Làm xong động tác này, cậu lại phát giác là lạ ở chỗ nào.

Thay nam nhân chà lau tóc hoàn toàn là phản ứng theo bản năng, có lẽ là bởi vì kiếp trước cậu đã từng cùng nam nhân thân mật như vậy.

Nhìn thấy động tác của Tần Mậu, Khương Ngôn Mặc cả kinh.

Lần đầu tiên thấy Tần Mậu, khi Tần Mậu đối mặt với hắn, giống như mang theo một loại tâm lý mâu thuẫn trời sinh.

Hắn còn chưa thấy Tần Mậu tự nhiên mà tới gần hắn như vậy.

Thẳng tắp nhìn chăm chú Tần Mậu vài giây, đôi mắt Khương Ngôn Mặc đột nhiên trở nên u ám, nhưng hắn rốt cuộc kềm chế cỗ dị động trong lòng kia.

Nhưng hắn cũng không tính toán buông tha cho cơ hội lần này, không đợi Tần Mậu thối lui, hắn liền tự động ngồi xuống mép giường.

Ý tứ không cần nói cũng biết, là muốn Tần Mậu tiếp tục động tác vừa rồi.

"......"

Tần Mậu nhận mệnh mà cầm lấy khăn mặt.

Cho nên cậu không thấy được khoé miệng Khương Ngôn Mặc nổi lên ý cười.

Chờ tóc lau khô xong, Khương Ngôn Mặc thừa dịp thanh niên không chú ý, ôm lấy thắt lưng thanh niên, xoay người một cái, đem thanh niên đặt ở dưới thân.

"A Mậu, đừng nhúc nhích." Thấy thanh niên có dấu hiệu giãy giụa, Khương Ngôn Mặc dán lên tai thanh niên, cúi đầu thổi khí.

Thân thể Tần Mậu cứng còng.

Hơi thở nóng bỏng của nam nhân phả lên gương mặt cùng bên tai, Tần Mậu cảm thấy cần cổ chính mình đều bị thiêu cháy.

Càng làm cho cậu cảm thấy khó lòng chịu đựng nổi chính là phản ứng ngượng ngùng giống nữ nhân, hoàn toàn không không chế nổi.

Cậu không khỏi tuyệt vọng mà nhắm mắt lại.

Rất nhanh liền nghe thấy nam nhân cúi đầu phát ra tiếng cười, sau đó cảm giác được nam nhân hôn lên gương mặt cậu, sau đó từng cái hôn rơi xuống như mưa, dừng ở chóp mũi cậu.

Tần Mậu ngừng hô hấp, không dám thở ra.

Nụ hôn của nam nhân dần dần trở nên cực nóng, giống như lang sói mà xâm lược đôi môi cánh hoa của cậu, đầu lưỡi vói vào bên trong, tùy ý quấy đảo.

Tần Mậu bị làm cho thở hồng hộc, toàn thân xụi lơ, bất tri bất giác (không hiểu tại sao) y phục trên người đều bị lột đi.

Mà đôi môi nam nhân một đường đi xuống, lướt qua cái rốn nhỏ, cuối cùng hôn lên dục vọng giữa hai chân cậu.

Chương 28: Tin tức ...

Tần Mậu ngừng hô hấp, không dám thở ra.

Nụ hôn của nam nhân dần dần trở nên cực nóng, giống như lang sói mà xâm lược đôi môi cánh hoa của cậu, đầu lưỡi vói vào bên trong, tùy ý quấy đảo.

Tần Mậu bị làm cho thở hồng hộc, toàn thân xụi lơ, bất tri bất giác (không hiểu tại sao) y phục trên người đều bị lột đi.

Mà đôi môi nam nhân một đường đi xuống, lướt qua cái rốn nhỏ, cuối cùng hôn lên dục vọng giữa hai chân cậu.

Nơi giữa hai chân bị khoang miệng ấm áp bao vây, Tần Mậu vốn bị làm cho mơ mơ màng màng, kích thích như vậy khiến cậu đột nhiên bừng tỉnh, mở to mắt nhìn nam nhân nằm dưới thân.

Nam nhân giống như trấn an mà vỗ vỗ đùi cậu, mềm nhẹ mà hôn lên phần đỉnh, sau đó chậm rãi đem cả mệnh căn đều nhét vào trong miệng.

"Khương......" Tần Mậu khiếp sợ đến nỗi không nói nên lời.

Khương Ngôn Mặc khi nào thì ghé vào dưới thân một người nam nhân, làm loại chuyện cảm thấy thẹn như thế?

Ít nhất trước kia Khương Ngôn Mặc chưa từng hầu hạ cậu như vậy.

Khương Ngôn Mặc lại cam tâm tình nguyện, hắn thầm nghĩ muốn làm cho thanh niên khoái hoạt.

Chẳng qua loại sự tình này, Khương Ngôn Mặc là lần đầu tiên làm, khó tránh khỏi có chút ngốc.

Nhưng Tần Mậu cũng là lần đầu tiên lĩnh hội vui thích đến tận xương, không bao lâu liền bắn trong miệng Khương Ngôn Mặc.

Cố tình Khương Ngôn Mặc ngẩng đầu, hướng cậu ôn nhu mà cười, màu trắng gì đó còn dính tại khóe miệng hắn, làm Tần Mậu vừa mới đạt cao trào một trận xấu hổ đỏ mặt.

Toàn thân cậu như nhũn ra, lăng lăng mà nhìn nam nhân đứng dậy, kề sát vào thân thể cậu.

Bộ dáng kia, giống như đang chờ nam nhân khi dễ xoa nắn.

Khương Ngôn Mặc nhịn không được cười, quyết định tiến tới thật nhanh mà hôi lên đôi môi cánh hoa hồng nhuận của cậu.

Vị đạo tinh dịch nháy mắt lan tràn ra trong miệng Tần Mậu, nghĩ đến đó là thứ của chính mình, cậu liền nhịn không được phát nóng, từ mặt hồng tới cổ.

Cảm thấy thẹn nhưng tim lại đập rất nhanh, làm cho cậu càng thêm ngượng ngùng.

Nam nhân còn đang tùy ý mà hôn cậu, mút lấy đầu lưỡi cậu, cùng nhu nuốt, hơi thở bá đạo mà nóng cháy.

Tần Mậu rất nhanh lại bị biến thành nhão như bột, thần trí cũng không biết chạy đi đâu .

Khương Ngôn Mặc giống như thưởng thức món khai vị, cảm thấy mỹ mãn mà liếm liếm khoé môi thanh niên, bàn tay chuyển qua cái mông thanh niên, bắt đầu nhấm nháp bữa ăn chính.

Hai người từ sau lần đầu tiên còn không có làm qua, Khương Ngôn Mặc lại không đi tìm những người khác, có thể tưởng tượng được hắn nghẹn bao lâu.

Bởi vậy cả đêm, Tần Mậu bị nam nhân lăn qua lộn lại mà lộng, cuối cùng giống một bãi xuân thủy, bị Khương Ngôn Mặc ôm vào phòng tắm tẩy trừ.

Kết quả Khương Ngôn Mặc nhịn không được, lại ở phòng tắm muốn cậu một lần.

Lúc trước Tần Mậu đã bị làm đến nỗi ngất xỉu một lần, tỉnh lại cảm giác chỗ kia của nam nhân vẫn còn trong cơ thể, cậu ngay cả khí lực cầu xin tha thứ cũng không còn, chỉ có thể hồng hồng con ngươi, thần tình xuân sắc mà cọ cọ bả vai nam nhân.

Khương Ngôn Mặc bị trêu chọc càng không thể khống chế, động tác dưới thân càng mạnh chuẩn ngoan.

Cuối cùng Tần Mậu ngay cả mắt đều không mở được , vẻ mặt dính đầy nước mắt bị Khương Ngôn Mặc ôm về giường.

Người trong lồng ngực nhân an an ổn ổn mà ngủ say, Khương Ngôn Mặc ôm chặt một chút, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mềm mại của thanh niên, trong bóng đêm lẳng lặng mà cảm thụ nhiệt độ cơ thể của người nọ.

Rất nhiều đêm trước đây, lúc hắn đang ngủ thì bỗng tỉnh giấc, vươn tay qua, trong lồng ngực một khoảng trống rỗng, tim của hắn cũng theo đó mà lạnh lẽo, lâm vào hắc ám vô tận.

Bây giờ có thể ôm người này một lần nữa, để em ấy ngủ yên trong ngực mình, Khương Ngôn Mặc biết mình có bao nhiêu may mắn.

Hắn không có khả năng lại mạo hiểm một lần, chấp nhận thống khổ khi mất đi bảo bối trong lòng.

Bữa tối Tần Mậu ăn rất ít, toàn bộ buổi tối đều không yên lòng, thậm chí khi hai người vận động, cứ rảnh rỗi thì thất thần.

Ước chừng mấy ngày này cậu đều lo lắng cho Đường thị.

Khương Ngôn Mặc rất rõ ràng vị trí của Đường gia trong lòng Tần Mậu, hắn từng vì thế mà mất đi bảo bối, thậm chí còn muốn tranh đoạt.

Nhưng hắn rốt cuộc tranh không thắng.

Bất quá hiện tại hết thảy không còn quan trọng nữa, quan trọng là ... sự tồn tại của người trong lồng ngực này, bình an mà ở bên cạnh hắn.

Về phần Đường gia......

Khương Ngôn Mặc trong bóng đêm nhịn không được nhăn mi, chuyện này liên lụy tới cha, phải giải quyết vẹn cả đôi bên tất nhiên có chút phiền phức.

Bất quá mâu thuẫn của hai nhà Khương – Đường, sớm hay muộn cũng bùng nổ, hắn sớm hành động cũng tốt, miễn cho tiểu ngốc ngốc này lại miên man suy nghĩ......

Tần Mậu có lẽ thực sự rất mệt mỏi, im lặng mà nằm trong lòng Khương Ngôn Mặc, hô hấp nhẹ nhàng.

Khương Ngôn Mặc không khỏi ôm thật chặt, thẳng đến khi giữa thân thể hai người không còn khe hở, hắn mới an tâm, hôn lên trán thanh niên, cũng đi vào giấc ngủ.

Nửa đêm Tần Mậu bị ôm đến tỉnh.

Trong mơ mơ hồ hồ, cảm giác có người gắt gao ôm chặt thắt lưng cậu, làm cho cậu bị đau mà tỉnh giấc.

Cậu xoa xoa mắt, mở ra, đập vào mắt là đôi mắt đen thăm thẳm.

Đèn tường trên đỉnh đầu tản ra ánh sáng ôn nhuyễn nhu hòa, càng làm cho đôi mắt kia sâu đến không thấy đáy, tựa hồ mang theo hối hận thật lớn, khổ sở, bi thống......

Giống như mấy lần trước cậu đã từng thấy.

Tần Mậu không khỏi ngơ ngẩn.

Cậu lúc này mới nhớ tới, chính mình tối hôm qua... Tối hôm qua là cùng Khương lăn giường... Cậu bị Khương Ngôn Mặc làm cho vô cùng thê thảm, càng mất mặt chính là, còn bị làm đến ngất xỉu......

Khương Ngôn Mặc làm không biết bao nhiêu lần, tóm lại chuyện từ phòng tắm về sau cậu cũng không nhớ rõ, cuối cùng có lẽ là Khương Ngôn Mặc ôm cậu trở về phòng.

Mà hiện tại cậu đang ghé vào trong lồng ngực Khương Ngôn Mặc, đối diện với hắn.

Tần Mậu một trận xấu hổ, đem đầu mình vùi vào gối đầu, sau một lúc lâu mới hỏi, "... Anh làm sao vậy?"

Khương Ngôn Mặc nâng mặt cậu lên, vẫn không nhúc nhích mà nhìn cậu.

Ánh mắt nam nhân dường như dính trên mặt Tần Mậu, chỉ là nhìn kỹ, lại căn bản nhìn không ra tầm mắt hắn đặt ở nơi nào.

Tần Mậu chần chờ lại hỏi một câu, "Làm sao vậy......"

Thẳng đến khi nghe thấy thanh âm cậu, Khương Ngôn Mặc mới giật mình tỉnh ra, đem người ôm sát, thì thào mà nói, "Bảo bối, bảo bối......"

Nam nhân chưa từng lộ ra thần sắc yếu ớt như thế, Tần Mậu nhất thời ngây người, hai tay không tự chủ được mà ôm ngược lại nam nhân, muốn cho nam nhân một cái an ủi.

"Bảo bối......" Khương Ngôn Mặc đem người ôm chặt, không kìm được hôn lên trán thanh niên.

Tần Mậu nhẹ nhàng đỡ lấy bả vai hắn, "Gặp ác mộng sao?"

Chỉ là nam nhân vẫn im lặng, hồi lâu đều không có trả lời.

Trong phòng im ắng, trong lúc nhất thời chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm chạp của hai người.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Khương Ngôn Mặc đột nhiên ừ một tiếng.

Hắn đem đầu Tần Mậu đặt lên bả vai mình, một chút lại một chút ôm lấy ót thanh niên, "... Mơ thấy bảo bối từ trên lầu ngã xuống..."

Hắn còn chưa nói xong liền thấy Tần Mậu đột nhiên ngồi dậy.

"Anh nói anh mơ thấy cái gì?" Tần Mậu trừng mắt, không thể tin mà nhìn thẳng nam nhân.

Khương Ngôn Mặc ngồi dậy theo, cảm thấy phản ứng của cậu có chút cổ quái, bất quá vẫn không để ở trong lòng, đưa tay nhẹ nhàng xoa khóe miệng cậu, "Bảo bối cả người đều là máu, trong lòng anh lo lắng, lại một chút biện pháp cũng không có......"

Thanh âm khàn khàn tựa hồ có vô hạn khủng hoảng phiền muộn.

Tần Mậu nghe vậy cũng bực mình mà sững sờ.

... Tại sao... Nam nhân tại sao lại mơ thấy tình cảnh của bọn họ kiếp trước...

Chẳng lẽ là lão thiên gia cho bọn hắn gặp nhau lần nữa, nói cho bọn hắn biết, kết cục cả đời này, cũng sẽ giống như kiếp trước...

Cho nên...... Cho nên vẫn là chạy không khỏi vận mệnh trêu ngươi sao?

Tần Mậu chỉ cảm thấy trong lồng ngực một trận chua xót, chua xót đến nỗi không nói nên lời.

Hai người giống như lâm vào ma chướng, ở bên nhau, lại thấy không rõ biểu tình của đối phương.

Khương Ngôn Mặc đột nhiên đem người kéo vào trong lồng ngực, nhịn không được hôn lên trán thanh niên, "Không có việc gì, bảo bối, anh sẽ không để cho em gặp chuyện không may lần nữa."

Tần Mậu nằm trên bả vai hắn, trong lòng tràn đầy buồn bã tuyệt vọng, về phần nam nhân nói cái gì, cậu đều không để trong lòng.

Sau khi cùng Khương Ngôn Mặc nói chuyện, trong vài ngày ngắn ngủn, những tin tức đồi đãi có liên quan đến Đường thị dường như ít đi, tuy rằng vẫn là ngẫu nhiên có truyền thông tung tin nhảm, nhưng đều là mấy nhà lấy thông tin lá cải từ các tòa soạn báo.

Tần Mậu không thể không nghĩ tới có phải Khương Ngôn Mặc ở trong đó làm gì hay không.

Trong lúc Tần Mậu cùng Đường Nhị tỷ nói chuyện điện thoại, theo dự tính của Đường Nhị tỷ là mấy ngày nữa sẽ sinh, nghe giọng nói của cô sung sướng, tâm treo cao của Tần Mậu cũng thả xuống.

Xem ra cô còn không biết chuyện phát sinh ở bên này, phỏng chừng là người Đường gia cố kị cô sắp sinh nên không đem tình cảnh Đường thị nói ra.

May mắn là không nói.

Tần Mậu lật xem tin tức mà các tờ báo đưa ra trong khoảng thời gian này, còn có những lời đồn trên mạng, cho ra đích kết luận là, phong ba Đường thị xem như tạm thời được bình ổn.

Lúc tan tầm thì nhận được điện thoại của Hồ Niệm Cảnh, hai người vẫn hẹn ở gặp mặt ở phụ cận Giang đại.

Sau khi Đường thị gặp chuyện không may, cậu vẫn hay nói chuyện với Hồ Niệm Cảnh, nhưng cậu còn bận lo lắng cho Đường thị, Hồ Niệm Cảnh bên kia cũng không yên lòng, hai người chỉ vội vàng nói vài câu liền treo, lần này thì thời gian khá rảnh rỗi.

Sắc mặt Hồ Niệm Cảnh nhìn qua không tồi.

Tần Mậu đánh giá hắn, "Gần đây có chuyện vui?"

Từ cái lần gặp Hồ Niệm Cảnh say mèm ở Mặc quán, hai người đã một thời gian ngắn chưa gặp nhau.

Hồ Niệm Cảnh làm như không có nghe đến lời trêu ghẹo của cậu, cẩn thận nhìn cậu một lát, "Tiệc đính hôn của Đường tiểu thiếu gia tớ có đến, nhưng lại không tìm được cơ hội nói chuyện với cậu."

Ngày đó mời truyền thông đến, còn có toà soạ báo nơi làm việc của Hồ Niệm Cảnh.

Nói thật, Đường Nhị tỷ đột nhiên công khai thân phận của Tần Mậu, quả thật làm cho Hồ Niệm Cảnh cảm thấy kinh ngạc, chờ đến khi hắn đi tìm Tần Mậu thì Tần Mậu với Đường Nhị tỷ đã không thấy đâu.

Tần Mậu giật mình, "Ngày đó tớ không thấy cậu."

Hồ Niệm Cảnh ừ một tiếng, "Sau lại muốn cùng cậu gặp mặt nhưng công việc lu bù, rồi cậu bên này lại......"

Tần Mậu gật gật đầu, bất đắc dĩ nói, "Sóng gió nối tiếp sóng gió, thật mệt mỏi."

Cũng chỉ khi đối mặt với Hồ Niệm Cảnh, Tần Mậu mới có thể thả lỏng như vậy.

Có lẽ Hồ Niệm Cảnh cũng không thể giúp cậu được cái gì, nhưng ít ra bọn họ là bạn bè.

Hai người ngồi trong quán trà, lần này Tần Mậu chọn một ly trà xanh bình thường, mùi vị không có gì đặc biệt, nhưng lại rất thơm.

"Chúng ta đã lâu không tới nơi này." Hồ Niệm Cảnh nhấp ngụm trà, thoải mái mà thở dài.

Tần Mậu nhịn không được cũng than nhẹ ra tiếng.

Hồ Niệm Cảnh nhìn cậu, "Còn đang lo lắng cho Đường gia?"

Ngón tay Tần Mậu mân mê chén trà, im lặng.

Hồ Niệm Cảnh nói, "Hẳn là lắng xuống rồi."

Tần Mậu lắc đầu, "Chỉ sợ là tạm thời."

Hồ Niệm Cảnh nghe vậy dừng một chút, "Không phải cậu nghe được tin tức gì chứ?"

Tần Mậu lắc lắc đầu, "Không có."

Hồ Niệm Cảnh trầm mặc vài giây, nói, "Hôm qua tớ nhận được thông tri từ bên trên, đình chỉ đưa những tin phản đối về vụ việc của Đường gia."

Tần Mậu sửng sốt, "... Quyết định từ bên trên?"

Hồ Niệm Cảnh gật đầu, "Xã trưởng tự mình nói cho tớ."

Tần Mậu càng thêm kinh ngạc, Hồ Niệm Cảnh làm chủ biên bên mảng kinh tế, có quyền quyết định phải đưa tin gì, xã trưởng bình thường sẽ không hỏi đến .

Chẳng lẽ thật sự là do cha Khương Ngôn Mặc?

"Cho nên tớ cũng cảm thấy kỳ quái." Hồ Niệm Cảnh giống nhớ tới cái gì, lại nói, "Tớ nhớ rõ chuyện công trường ngày đó mà Đường gia không may dính phải, có người gọi điện thoại nặc danh đến tòa soạn báo, chúng tớ mới phái phóng viên đi qua."

Tần Mậu nhăn mi, "Cho nên chuyện này là có dự mưu?"

Hồ Niệm Cảnh im lặng nhìn cậu.

Tần Mậu nghĩ nghĩ, nói, "Kỳ thật tớ có thể đoán được."

Hai người im lặng một lúc, nắm lấy chén trà lâm vào trầm tư, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Cuối cùng vẫn là Hồ Niệm Cảnh mở miệng trước, "A Mậu......" Hắn có chút do dự, chần chờ một lát, mới nói, "Vốn ngày đó tớ muốn đem tin tức áp chế, nhưng cấp trên nói chúng tớ phải in ra báo."

Điểm này Tần Mậu có thể đoán được, cha Khương phụ vẫn còn tại vị, ai dám làm trái ý ông ta?

Hồ Niệm Cảnh nói tiếp, "Nhưng kỳ quái chính là, trung gian lại có mệnh lệnh, để chúng ta tạm thời không cần viết về tin tức này."

Tần Mậu ngẩng đầu nhìn hắn.

Hồ Niệm Cảnh nói, "Cậu khẳng định đoán được, sau lại tin tức vẫn phát ra, là bởi vì chúng ta lại nhận được một mệnh lệnh khác."

Chương 29: Kiếp trước ...

Tần Mậu cẩn thận suy nghĩ lời nói của Hồ Niệm Cảnh, cũng bất chấp cái gì gọi là hình tượng, trực tiếp ghé vào trên bàn, hai tay còn vô ý thức mà đùa nghịch cái chén.

Hồ Niệm Cảnh có chút lo lắng mà nhìn cậu, "Lúc trước gọi điện thoại cho cậu, tớ đã muốn nói chuyện này, nhưng......"

Hắn nói còn chưa nói xong, di động trên bàn vang lên.

Hồ Niệm Cảnh liếc nhìn màn hình, bĩu môi một cái, lại tiếp tục nói, "Nhưng tớ sợ sau khi nói cho cậu biết, cậu càng lo lắng –"

Di động vẫn còn vang, toàn bộ cái bàn cũng theo đó mà chấn động, biểu hiện người bên kia có bao nhiêu khẩn trương.

Tần Mậu hảo tâm nhắc nhở, "Nhận điện thoại trước đi."

Mới vừa nhấn xuống nút gọi, bên kia liền truyền đến một trận rống giận, "Hồ Niệm Cảnh, em ở nơi nào!"

Hồ Niệm Cảnh đưa điện thoại ra xa một chút, vài giây sau mới một lần nữa đưa tới bên tai, "Đang uống trà cùng A Mậu."

Hiển nhiên người này có biết Tần Mậu.

Hồ Niệm Cảnh cùng người nọ lại rối rắm một hồi, cuối cùng không kiên nhẫn nói, "Anh là gì của tôi, tôi nghĩ tôi không cần thiết phải báo hành tung với anh."

Chờ hắn cúp điện thoại, Tần Mậu cong khóe miệng, cười tủm tỉm nói, "Vương thiếu?"

Hồ Niệm Cảnh ném di động, bản mặt thối hoắc, nhưng không có phủ nhận.

Tần Mậu nhịn không được cười, "Tớ còn chưa hỏi cậu, ngày đó sau khi bị Vương thiếu gia đưa trở về, có phải xảy ra chuyện gì hay không?"

Sắc mặt Hồ Niệm Cảnh cứng đờ, lập tức mất tự nhiên mà cười gượng, "Không."

Tần Mậu ý vị thâm trường mà sờ cằm, "Xem ra là đã xảy ra chuyện."

Nghe nói như thế, không biết như thế nào mà Hồ Niệm Cảnh đột nhiên đỏ mặt.

Tần Mậu hiểu rõ mà cười.

Hồ Niệm Cảnh xấu hổ mà nhíu mày, "Thật sự không có gì cả, ngày đó sau khi đưa tớ về nhà, gã liền đi."

Nhưng sau lại vẫn quấn lấy hắn.

Tần Mậu đương nhiên tin Hồ Niệm Cảnh, chỉ cần Hồ Niệm Cảnh không bị chiếm tiện nghi, cậu kỳ thật cũng không quan tâm hành vi của Vương Tập Ngật.

Sợ Hồ Niệm Cảnh lại xấu hổ, Tần Mậu vội nói sang chuyện khác, "Toà soạn báo của các cậu có tin tức gì?"

Mặc kệ như thế nào, truyền thông kia chắc chắn có để lại chút dấu vết.

Hồ Niệm Cảnh cẩn thận suy nghĩ, "Giống như cậu nói, chuyện này chỉ sợ vẫn còn tiếp diễn."

Tần Mậu nhìn hắn.

Hồ Niệm Cảnh gật đầu, "Thông tri là tạm thời nói chúng ta đình chỉ đưa tin."

Ai biết khi nào thì có chuyện chứ?

Thay đổi thất thường như vậy, có lẽ có liên quan tới người chỉ đạo.

Trong lòng Tần Mậu rõ ràng, không khỏi trầm mặc.

Hồ Niệm Cảnh có lẽ cũng biết nguyên nhân cậu đột nhiên im lặng, chuyện Đường thị không giải quyết được, cậu khẳng định vẫn còn lo lắng.

Đang muốn mở miệng an ủi, di động trên bàn lại vang lên.

Vẫn là tiếng chuông vừa rồi, đó là người nào đó mặt dày mày dạn lấy di động của hắn đổi, nói là phải làm thành tiếng chuông riêng biệt.

Hồ Niệm Cảnh căm tức nhấn huỷ, hung ác mà nhìn chằm chằm di động.

Hắn rốt cuộc ăn phải cái gì dính phải cái tên làm cho hắn vạn phần phức tạp.

"Niệm Cảnh, sao em lại vô tình như thế, ngay cả điện thoại đều không nhận." Ngoài cửa đột nhiên vang lên thanh âm trêu đùa.

Tần Mậu cùng Hồ Niệm Cảnh kinh dị mà quay đầu lại, liền thấy Vương Tập Ngật hai tay ôm ngực, cười mà như không cười nói vọng lại đây.

Hồ Niệm Cảnh há miệng thở dốc, "Anh......"

Vương Tập Ngật mỉm cười đến gần, cúi người ghé sát tai hắn, ác ý phả hơi, "Nhìn thấy anh rất kinh ngạc?"

Hồ Niệm Cảnh nghiêng đầu né tránh gã, trước mặt người này, mọi cử chỉ hành vi gia giáo của hắn đều không dùng được.

Vương Tập Ngật cười đến càng sung sướng, hạ giọng nói, "Trốn tôi rất vất vả đi?" Lại nắm lấy lỗ tai hắn, "Đợi đó tôi sẽ tính sổ với em."

Không đợi Hồ Niệm Cảnh kịp phản ứng, Vương Tập Ngật đã cười lên, chuyển hướng Tần Mậu, "Chị dâu."

"......" Tần Mậu vốn đang cười mị mị xem kịch vui, thình lình bị kích thích như vậy, nhất thời sửng sốt.

Vương Tập Ngật cười tà ngồi vào chỗ bên cạnh Hồ Niệm Cảnh, nhìn Tần Mậu, ánh mắt gần như híp thành một đường, "Ngôn Mặc lập tức đến."

Tần Mậu trừng to ánh mắt.

Vương Tập Ngật cười gật đầu, "Tôi mới gọi điện thoại cho hắn xong."

"......"

Tần Mậu không nói gì mà cùng Hồ Niệm Cảnh liếc mắt nhìn nhau, hữu khí vô lực nói, "Đại thiếu gia, ngài đừng thêm phiền được không."

Vương Tập Ngật rất rõ ràng mà cự tuyệt, "Không được."

Hồ Niệm Cảnh quả thực không có mặt mũi nào mà ngồi cùng một chỗ với một nam nhân mặt dày như vậy được, đứng dậy nói, "Tôi đi toilet."

Sau khi người đi rồi, Tần Mậu trừng mắt với Vương Tập Ngật, "Anh đừng có khi dễ Niệm Cảnh."

Vương Tập Ngật cười, khiêu mi với cậu, "Cậu hẳn là nên lo lắng cho mình có thể bị Ngôn Mặc khi dễ hay không chứ."

Biểu tình Tần Mậu có chút cứng ngắc, nhất thời nghĩ không ra câu phản bác gã.

Vương Tập Ngật cong môi, lại nói, "Nhưng mà Ngôn Mặc coi cậu như bảo bối, phỏng chừng cũng luyến tiếc khi dễ."

Tần Mậu nghẹn tại cổ họng, cảm thấy những lời này rất không được tự nhiên.

Vương Tập Ngật đột nhiên nghiêm túc, hỏi, "Mấy ngày nay có phải Ngôn Mặc rất ít gặp cậu hay không?"

Tần Mậu suy nghĩ một chút, hình như có chuyện này.

Vương Tập Ngật nói, "Hắn ở nhà cùng ông nội hắn đàm phán mà."

Tần Mậu hoài nghi mà nhìn về phía gã.

Vương Tập Ngật cười nói, "Chẳng lẽ cậu không biết là mấy ngày nay bên người cậu luôn luôn có người đi theo hay sao?"

Tần Mậu nháy mắt đã hiểu ý tứ của gã, khó trách mỗi lần cậu tan tầm lại cảm thấy là lạ ở chỗ nào, hoá ra là bị người theo dõi.

Nghĩ đến đều là Khương Ngôn Mặc an bài.

Khương Ngôn Mặc hắn...... Đang cùng cha hắn nháo sao? Vì Đường gia?

Tần Mậu chỉ cảm thấy thật khó tin.

Vương Tập Ngật ở chỗ này đắc ý, "Bằng không tôi sao có thể nhanh như vậy tìm được các cậu."

Hoá ra gã điện thoại cho Khương Ngôn Mặc, không phải mật báo, mà là vì lấy tin tức.

Một người giảo hoạt như vậy, Tần Mậu thực sự có chút lo lắng thay Hồ Niệm Cảnh, không biết Hồ Niệm Cảnh có thể ứng phó được hay không.

Tần Mậu nháy mắt lo lắng, một chút lại nghĩ chuyện Khương Ngôn Mặc, một chút lại lo lắng cho Hồ Niệm Cảnh.

Trong lúc rối rắm thì Hồ Niệm Cảnh đã trở lại, phía sau còn theo một người.

Vương Tập Ngật nhìn thấy liền cười, "Nhanh như vậy."

Khương Ngôn Mặc không để ý đến gã, nhưng đối với Hồ Niệm Cảnh rất khách khí, chờ sau khi Hồ Niệm Cảnh ngồi xuống, hắn mới đi đến bên người Tần Mậu ngồi xuống.

Tần Mậu khi thấy người đến gần liền nhắm mắt rồi mở mắt, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.

Cố tình Vương Tập Ngật còn khoa trương mà cười, "Có người thẹn thùng."

Ở trước mặt Khương Ngôn Mặc gã không dám minh mục trương đảm (can đảm) mà trêu ghẹo Tần Mậu.

Hồ Niệm Cảnh vội vàng ở dưới bàn đá gã một cước, hơi xấu hổ mà đưa menu qua, nói, "Khương tiên sinh, uống chút gì không."

"Cám ơn." Khương Ngôn Mặc đón lấy, lại không mở ra, nhẹ nhàng đặt trên bàn, chờ người phục vụ đến rồi trực tiếp nói.

Hồ Niệm Cảnh nghĩ đến cái gì, không khỏi nhìn Tần Mậu.

Tần Mậu cũng đang nhìn qua, chống lại hắn tầm mắt, hơi cười khổ, xem ra hai người cùng nghĩ đến một điều đi.

Khương Ngôn Mặc chọn xong cũng không nhìn lại menu, hiển nhiên là đối với quán trà này phi thường quen thuộc.

Mà bọn họ từng ở trong này gặp qua Khương Ngôn Mặc cùng Khương Thiển vài lần.

Thấy sắc mặt Tần Mậu không tốt lắm, Hồ Niệm Cảnh nghĩ muốn an ủi, lại ngại hai người khác đang ở đây, hắn chỉ có thể dùng ánh mắt hỏi Tần Mậu có sao không.

Tần Mậu nhẹ nhàng lắc đầu.

Hồ Niệm Cảnh khẽ thở dài, chờ sau khi trà của Khương Ngôn Mặc được bưng lên, hắn liền kéo Vương Tập Ngật đứng dậy, "Chúng ta còn có chút việc, xin phép."

Vương Tập Ngật ý vị thâm trường mà liếc hắn một cái, không dây dưa trêu chọc hắn nữa, ngoan ngoãn đi theo.

Vừa ra khỏi quán trà, Hồ Niệm Cảnh liền xoay người đối diện với Vương Tập Ngật, "Vương thiếu, tôi xin ngài, đừng đi theo tôi nữa được không."

Vương Tập Ngật ủy khuất mà hé miệng, "Ai kêu em không tiếp điện thoại của tôi."

Hồ Niệm Cảnh nhu nhu thái dương, "Đó là bởi vì anh thực phiền."

Vương Tập Ngật càng thêm ủy khuất, "Tôi làm sao phiền, tôi chỉ muốn biết em mỗi ngày đang làm cái gì."

Hồ Niệm Cảnh im lặng mà nhìn gã, cảm thấy đầu người này có thể xảy ra vấn đề, "Vương thiếu gia, mỗi người đều có riêng tư."

Vương thiếu đồng ý gật đầu, "Đương nhiên."

Hồ Niệm Cảnh trừng gã, muốn nhìn một chút xem da mặt gã rốt cuộc dày bao nhiêu.

Tiếp theo Vương thiếu gia bổ sung thêm, "Nhưng người yêu không phải là nên chia sẻ với nhau hay sao?"

"...... Chúng ta là người yêu?" Hồ Niệm Cảnh quái dị nhìn gã.

Chỉ cần gã gật đầu hoặc là nói là —

Vương Tập Ngật nghiêm túc gật đầu, "Phải."

Hồ Niệm Cảnh câm nín, trực tiếp quay đầu chạy lấy người.

Vương Tập Ngật như cái đuôi đi theo phía sau hắn, "Niệm Cảnh, đừng không để ý tới tôi."

Hồ Niệm Cảnh bắt đầu tức giận.

Vương Tập Ngật than thở nói, "Ai kêu em không đồng ý chuyển về sống cùng tôi!"

Có lẽ đây mới là nguyên nhân thật sự Vương thiếu gia giận dỗi với hắn, còn cố ý làm cho hắn bực bội.

Hồ Niệm Cảnh không buồn lên tiếng, chỉ nâng bước đi về phía trước.

Kết quả đi không bao xa, đã bị người phía sau lôi lại một phen, không đợi hắn phản ứng, hơi thở nóng rực của nam nhân lan tràn bao phủ hắn.

Hồ Niệm Cảnh không chút suy nghĩ, một quyền vung qua.

Vương đại thiếu bình thường kiêu ngạo, không sợ bị người vây xem, nhưng gã vẫn không quên đây là đang trên đường lớn.

Cánh tay của hắn bị Vương Tập Ngật chụp được, tiếp theo liền nghe Vương thiếu gia ác liệt mà nở nụ cười, sau đó, cái môi hắn đã bị bao phủ.

Thẳng đến khi đem người trong lồng ngực hôn đến mơ màng, Vương Tập Ngật mới vừa lòng mà chậc lưỡi, gợi lên khóe môi, "Chúng ta chuyển nhà đi, thừa dịp hôm nay rảnh rỗi."

"......" Hồ Niệm Cảnh mơ mơ hồ hồ cứ như vậy mà bị lừa gạt.

Còn ghế lô bên này, sau khi hai người đó đi rồi, Khương Ngôn Mặc cầm tay Tần Mậu, "Ngồi lại một chút đi?"

Tần Mậu gật đầu, "Ừm."

Cậu nhìn nam nhân, trong lòng nhất thời phức tạp.

Còn nhớ rõ sau khi mới trọng sinh, gặp mặt Hồ Niệm Cảnh, ngay tại nơi này, bọn họ chứng kiến Khương Ngôn Mặc cùng Khương Thiển cùng một chỗ.

Lúc ấy Hồ Niệm Cảnh còn chụp lại, khi đó cậu liền nghĩ, có lẽ có một ngày ảnh chụp sẽ có tác dụng.

Nhưng hiện tại, nghe Vương Tập Ngật nói mấy ngày nay Khương Ngôn Mặc luôn luôn ở trong nhà cùng cha tranh cãi, hơn nữa là vì Đường gia.

Điều này làm cho Tần Mậu thực rối rắm, cậu vốn không nghĩ tới phải cố kỵ Khương gia.

Trong tay của cậu có vài thứ kia, nói như thế nào cũng cũng đủ thay Đường thị hòa nhau một ván.

Nhưng hiện giờ Khương Ngôn Mặc như vậy vì cậu, cậu đột nhiên có chút khó quyết định.

Đương nhiên, làm cho cậu cảm thấy kỳ quái chính là, cả đời này Khương Ngôn Mặc thế mà lại giúp cậu.

Cái này nằm ngoài dự đoán của cậu, cũng không phù hợp với tình hình kiếp trước.

Nghĩ như vậy, Tần Mậu mở miệng nói, "Anh đem những người đó về đi."

Khương Ngôn Mặc sửng sốt, liền hiểu được cậu đang nói cái gì, gật đầu cười nói, "Được."

Sảng khoái như vậy, ngược lại làm cho Tần Mậu hơi kinh ngạc.

Khương Ngôn Mặc cười giải thích, "Lúc trước là sợ cha bên kia tìm em gây phiền phức, hiện tại anh vẫn ở bên em, cũng không cần sợ."

Tần Mậu rũ mắt.

Người này...... Biểu hiện giống như thực để ý cậu, giống như lấy lòng cậu......

Yên tĩnh một lát, Tần Mậu thấp giọng nói, "...... Anh nhất định rất khó xử."

Khương Ngôn Mặc nghe vậy cười, hôn nhẹ lên ngón tay cậu, "Hoàn hảo."

Tần Mậu rút tay về, làm bộ uống trà.

Biểu tình trên mặt Khương Ngôn Mặc không có gì biến hóa, vẫn cười như cũ, đề nghị nói, "Gần trưa rồi, đi ăn cơm chứ?"

Tần Mậu ừ một tiếng, hai người đều đứng lên, cậu nhẹ nhàng nói, "Tại sao lại đối tốt với tôi như vậy."

Thanh âm rất nhỏ, nhưng Khương Ngôn Mặc nghe thấy được, hắn cười ôm cậu, hôn lên trán cậu, "Bởi vì không muốn em lại bị thương tổn, bởi vì anh...... Thích em."

Hắn dùng từ 'thích', hiển nhiên là đã thu liễm lại.

Bởi vì hắn sợ nếu noir a quá sớm sẽ làm thanh niên hoảng sợ.

Nhưng lực chú ý của Tần Mậu không phải ở đó.

Hơi trầm ngâm một lát, Tần Mậu nghi hoặc mà nhìn hắn, "Tại sao lại dùng chữ 'lại'?"

Khương Ngôn Mặc cúi đầu chăm chú nhìn cậu một lát, giọng khàn khàn, "Anh vẫn luôn có cảm giác đời trước anh đã từng thương tổn em."

Nghe được đáp án, Tần Mậu nhát mắt có chút giật mình.

Cậu không biết Khương Ngôn Mặc có phải nói giỡn cậu hay không, hay là thật sự đã từng có loại tâm tình này, cậu lại nghĩ tới đêm hôm đó Khương Ngôn Mặc nói gặp ác mộng, mơ thấy cậu ngã xuống lầu.

Có lẽ...... Thật sự là vận mệnh trêu ngươi.

Tần Mậu lại nhìn biểu tình của Khương Ngôn Mặc, trên mặt đối phương chỉ có ý cười, nhìn không ra một chút gợn sóng.

Chương 30: Em là em trai anh ...

Sau khi Khương Ngôn Mặc đưa Tần Mậu về nhà, ở trong xe ngồi rất lâu, cuối cùng mới trở về Khương gia.

Đúng như hắn nghĩ, trong nhà có người đang chờ hắn.

Nhưng so ra có chút khác biệt, hắn không nghĩ tới người chờ hắn là anh cả.

Khương Ngôn Lan thấy người đã trở về, hất cằm chỉ hướng thư phòng, "Vào trong đi."

Khương Ngôn Mặc nhìn đồng hồ, mười hai giờ khuya.

Trễ thế này còn muốn nói chuyện?

Đại thiếu gia tức giận, "Là em trở về quá muộn."

Nói xong đi về phía thư phòng.

Khương Ngôn Mặc khiêu mi, đi theo phía sau gã.

Khương Đại thiếu đi vào phòng, thoải mái dựa vào ghế sô pha, "Mẹ nghĩ anh nên tìm em nói chuyện, mấy ngày nay em giận dỗi với cha, người khó chịu lại là mẹ."

Mới ngồi xuống liền đi thẳng vào vấn đề, Khương Ngôn Mặc liếc mắt nhìn anh cả hắn một cái, cũng ngồi xuống sô pha, "Chuyện gì ?"

"Nói chuyện của em cùng đứa con nuôi của Đường gia kia, thế nào?"

Khương Ngôn Mặc mệt mỏi mà xoa mũi, "Có gì đáng để nói chứ."

Khương Đại thiếu liếc hắn, "Không phải tiêu chuẩn của em rất cao sao."

"Sao có thể so được với anh cả đây chứ." Tiêu chuẩn cao tới nỗi cùng đại minh tinh kết hôn, hận không thể tuyên bố với toàn bộ thế giới. Khương Ngôn Mặc không quên trào phúng trở về, lại nói, "Em vốn không muốn giấu diếm."

Khương Ngôn Lan dựng thẳng ngón tay cái với hắn, "Lần này đối nghịch với cha, nói vậy cũng là vì người kia?"

Khương Ngôn Mặc không phủ nhận.

Khương Đại thiếu nhịn không được thở dài, "Em biết rõ......"

"Em biết." Khương Ngôn Mặc đánh gãy lời gã, đứng lên, "Nếu anh định nói với em về chuyện này, em nghĩ chúng ta không có gì để nói hết, anh đã sớm biết rõ thái độ của em rồi kia mà."

Tiếng thở dài của Khương Đại thiếu lớn hơn nữa, "Em không nghĩ cho mẹ sao?"

Gã hiểu rõ tính tình của em trai, rất lạnh lùng quyết đoán, cũng chỉ khi nhắc tới mẹ, nó mới có chút động dung.

Khương Ngôn Mặc vốn nhấc chân định đi ra ngoài, nghe thấy câu hỏi, quả nhiên ngừng một chút, nhưng chỉ một chút, sau đó liền mở cửa đi nhanh ra ngoài.

Khương gia Đại thiếu gia ở phía sau hắn nhịn không được nhu nhu trán.

Vốn tưởng rằng em trai nhà mình là người thích đồ mới mẻ, nhưng khi nhìn vào biểu hiện của nó mấy ngày nay, sự tình không còn đơn giản như gã nghĩ nữa.

Haizz, Khương Đại thiếu chỉ cảm thấy đầu càng đau đớn.

Lúc cửa phòng lại bị mở ra lần nữa, Khương Ngôn Lan còn tưởng rằng em gã đã nghĩ thông suốt, phải cùng gã nói chuyện trắng đêm, vừa nhấc đầu, lại là bạn đời Vu Tần Lãng đám cưới chưa đến nửa năm của gã.

Khương Đại thiếu không khỏi nở nụ cười, dang hai tay về phía vợ.

Nhưng Vu Tần Lãng không nhào vào cái ôm của gã, mà là ngồi vào bên cạnh, lo lắng mà nhìn gã.

Khương Ngôn Lan có chút thất vọng, gã tập mãi thành quen, nhưng tóm lại cũng có chút oán niệm, than thở nói, "Nơi này không có người khác."

Vu Tần Lãng bị tính trẻ con của gã chọc cười, đưa tay thay gã nhu nhu thái dương, động tác quá đỗi dịu dàng.

Khương Đại thiếu thoải mái mà thở dài, một phen ôm lấy eo nhỏ của anh, "Đêm hôm khuya khoắt, đi ra làm cái gì, không biết trời sắp vào thu, ban đêm sẽ chuyển lạnh sao?"

Vu Tần Lãng thấp giọng giải thích, "Em thấy anh không trở về phòng, liền......"

"Liền cái gì?" Ngữ khí Khương Đại thiếu thập phần sung sướng, chóp mũi dán lên chóp mũi của đối phương.

Thanh âm Vu Tần Lãng thấp hơn, "Đến xem."

Giọng nói của người trong lồng ngực nhỏ nhẹ, ôn nhuận hương nhuyễn, Khương Ngôn Lan làm sao nhịn được, trực tiếp đem người đè lên ghế sô pha, "Nghĩ muốn anh?"

Nói xong ngậm lấy đôi môi đối phương.

Sắc mặt Vu Tần Lãng ửng đỏ, hai tay chặn lại trước ngực Khương Ngôn Lan, nhỏ giọng nói, "Về...... Về phòng......"

Khương Ngôn Lan biết vợ mình da mặt mỏng, rất khó chấp nhận làm ở nơi khác ngoài phòng ngủ, bởi vậy cũng không do dự, một phen ôm lấy anh, đi ra khỏi thư phòng.

Đầu Vu Tần Lãng chôn ở trong ngực gã, dọc theo đường đi cũng chưa dám ngẩng đầu.

May mắn bọn họ không gặp những người khác.

Sáng sớm hôm sau, Khương Ngôn Mặc liền rời khỏi nhà, hắn không muốn gặp mặt cha Khương.

Ở trên đường chạy lung tung vài vòng, chờ đến đúng giờ liền đến đón Tần Mậu đi làm.

Tần Mậu đã quen việc hắn sớm muộn đón đưa, trên đường cũng không nhiều lời, sau khi đến nơi, liền xuống xe.

Khương Ngôn Mặc đến Mặc quán là đã chín giờ rưỡi sáng, hắn nhìn thấy xe của Khương Thiển ở cửa ra vào, biểu tình trên mặt cũng không thay đổi gì nhiều, mặc dù là nhìn thấy người ở trong phòng làm việc, hắn cũng tỏ vẻ gì đặc biệt.

Nhưng thật ra Khương Thiển, sau khi nhìn thấy hắn, ánh mắt lưu chuyển.

"Anh hai." Y nhẹ giọng nói, cũng không dám tiến lên.

Khương Ngôn Mặc gật gật đầu, hỏi y, "Ăn sáng chưa?"

Không nghe thấy đáp án, Khương Ngôn Mặc nghi hoặc mà nhìn về phía Khương Thiển, thấy y đang nhìn mình, sắc mặt rất là cổ quái, liền hỏi, "Làm sao vậy?"

Khương Thiển như ở trong mộng sực tỉnh, nhẹ nhàng lắc đầu, nở nụ cười, "Không có gì."

Y cứ nghĩ trong khoảng thời gian ngắn Khương Ngôn Mặc sẽ không để ý đến y, cho nên y cũng không dám giống như trước mà dính lấy, nhưng tình huống vừa rồi, xem ra Khương Ngôn Mặc vẫn là quan tâm y.

Ý thức được điểm này, trong lòng y liền cao hứng nói không nên lời.

Khương Ngôn Mặc lại không rảnh nghiên cứu tâm tư này của y, trực tiếp hỏi, "Em đến tìm anh có chuyện gì sao?"

Khương Thiển nói quanh co một hồi, "Đã lâu rồi không cùng anh hai nói chuyện."

Khương Ngôn Mặc nhíu mày, "Anh còn có cuộc họp."

"Không sao, em có thể chờ." Khương Thiển mỉm cười, tỏ vẻ cũng không ngại.

Khương Ngôn Mặc cúi đầu nhìn đồng hồ, "Còn chút thời gian, đi thôi, uống chén trà."

Hắn đi ra ngoài trước nên không thấy được Khương Thiển ở phía sau hắn trộm cong khóe miệng.

Trong suy nghĩ của Khương Thiển, đây là Khương Ngôn Mặc lại một lần chịu thua y, y đương nhiên vui vẻ.

Dưới lầu Mặc quán có quán trà, Khương Ngôn Mặc dẫn Khương Thiển đi vào, tìm một vị trí bên cửa sổ.

Vẫn chưa tới thời gian đông khách, nhưng ông chủ nhà mình đã đến, quản lí không dám chậm trễ, rất nhanh liền phân phó phục vụ đưa trà lên.

Khương Thiển ra hiệu cho phục vụ buông ấm trà xuống, tự mình rót trà cho Khương Ngôn Mặc, cười nói, "Đáng tiếc anh hai còn có việc, bằng không là có thể đi đến Giang đại."

Bên kia cũng có một quán trà, là nơi bọn hắn thường xuyên đến, Khương Thiển nhớ rõ lúc y còn học Trung học, Khương Ngôn Mặc thường xuyên dẫn y đến đó, tính ra cũng đã hơn mười năm .

Khương Ngôn Mặc nghe vậy, không nói gì, chỉ thản nhiên liếc y một cái.

Khương Thiển dường như còn đang nhớ lại, khóe miệng mang ý cười, nói, "Đã cùng anh hai đến rất nhiều quán trà, đủ loại kiểu dáng, nhưng đó là nơi hợp ý em nhất."

Khương Ngôn Mặc uống ngụm trà, chậm rãi đặt xuống , "Nói đi, chuyện gì."

Ngữ khí không giống như mất kiên nhẫn, nhưng tóm lại có chút xa cách.

Ánh mắt Khương Thiển không khỏi tối sầm lại, hai tay nắm chặt chén trà, nhất thời không nói nên lời.

Từ nhỏ đến lớn, Khương Ngôn Mặc đối xử với y tốt nhất, y thích nhất là anh hai.

Bị ủy khuất sẽ khóc lóc kể cho anh hai, khi gặp chuyện vui vẻ cũng sẽ chia sẻ cho anh hai trước tiên; anh hai rất ôn nhu với y, anh hai luôn che chở y......

Khi nào thì bắt đầu, anh hai của y dần dần không hề chú ý đến y nữa, không hề lắng nghe y tâm sự?

Trong trí nhớ của y, không lâu trước đó, bọn họ còn rất thân mật.

Cuối cùng khi anh hai y gặp người kia.

Thanh niên kêu Tần Mậu kia.

Cố tình Tần Mậu là con nuôi Đường gia.

Ngón tay Khương Thiển gắt gao bấu chặt chén trà, đột nhiên nhịn không được thốt ra, "Anh hai, anh không cần em sao?"

"Sao có thể." Khương Ngôn Mặc bình tĩnh mà nhìn về phía y.

Hốc mắt Khương Thiển có chút hồng, "Nhưng anh đã lâu không cùng em nói chuyện, cũng không đến xem A Liễm."

A Liễm chính là đứa con của Khương Thiển, tên là Khương Ngôn Mặc chọn, kêu Khương Liễm.

Khương Ngôn Mặc nhìn y, "A Thiển, em đã lớn rồi." Thấy Khương Thiển cắn môi quật cường mà nhìn hắn, bất đắc dĩ nói, "Trước đây không phải em cảm thấy phiền khi anh luôn coi em là trẻ con sao?"

Khương Thiển vội la lên, "Em không phiền."

Khương Ngôn Mặc gật gật đầu, "Anh biết, nhưng chính em cũng rõ ràng, anh không có khả năng che chở em cả đời."

Những lời này không thể nghi ngờ làm cho sắc mặt Khương Thiển càng khó coi.

Khương Ngôn Mặc lại giống như không thấy được vẻ mặt của y, tiếp tục nói, "A Thiển, em là em trai anh, về sau cũng như vậy, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là em coi bản thân là người Khương gia."

Một câu cuối cùng của hắn là nhìn chằm chằm vào mắt Khương Thiển, gằn từng tiếng nói.

Khương Thiển sửng sốt, trong ánh mắt có gì đó chợt lóe qua, nhưng rất nhanh khôi phục lại, cúi đầu, khổ sở nói, "Anh hai, em đương nhiên là người Khương gia."

Khương Ngôn Mặc thở dài, "A Thiển, anh rất thương em, thậm chí so với em ba, em tư còn hơn rất nhiều, em có biết nguyên nhân trong đó không?"

Nghe xong lời này, thân thể Khương Thiển cứng đờ, sau đó lắc đầu.

Khương Ngôn Mặc nhẹ nhàng đưa tay bao lấy cái chén, "Lúc em vừa vào Khương gia, nhỏ như vậy...... Em sợ hãi bị vứt bỏ, sợ hãi bị người đánh chửi, cho nên không khóc không nháo, ngoan ngoãn mà trốn trong góc tường......"

"Anh hai, đừng nói nữa." Khương Thiển đột nhiên đánh gãy lời hắn, hai tay che mặt.

Nước mắt theo khe hở rơi xuống.

Y hiểu, trong mắt người này, người mà y tín nhiệm nhất, từ nhỏ đối xử với y tốt như vậy, gần như là luôn nghe theo y, chẳng qua đều là thương hại y.

Khương Ngôn Mặc vẫn nhìn Khương Thiển, thấy Khương Thiển khóc nức nở, hắn im lặng, rốt cuộc vẫn vươn tay ra vỗ vỗ bả vai đối phương, "A Thiển, hết thảy còn kịp."

Những lời này không đầu không đuôi, nhưng Khương Thiển nghe xong, thân thể không kìm được mà run rẩy.

Y ngẩng đầu, chống lại tầm mắt của Khương Ngôn Mặc.

Ánh mắt Khương Ngôn Mặc ôn hòa, giống như trước cho y tín nhiệm cùng ôn nhu.

Giống như nửa năm xa cách này chưa từng tồn tại.

"Anh hai...... Thật sự còn kịp sao?" Y mơ hồ, nhịn không được hỏi.

"Đương nhiên." Khương Ngôn Mặc nhẹ nhàng vuốt cằm.

Khương Thiển rũ mắt, chậm rãi ngừng khóc.

Mà tâm tình mãnh liệt trong lòng y, đã bình tĩnh trở lại.

Bởi vì y cúi thấp đầu, Khương Ngôn Mặc nhìn không được vẻ mặt của y, cũng không đoán được y đang suy nghĩ gì.

Nhưng Khương Ngôn Mặc cũng không có hứng thú đi tìm tòi nghiên cứu.

Hai người im lặng thật lâu, cho đến khi Khương Thiển rời khỏi.

"A Liễm nhờ em chuyển lời tới anh, nó nói nó rất nhớ cậu mình." Khi Khương Thiển đi vào thang máy, đã nói một câu như vậy.

Khương Ngôn Mặc gật đầu, "Nói cho nó biết, anh sẽ sớm thăm nó."

Thông thường cuộc họp kéo dài một tiếng, lại được Khương Ngôn Mặc tiến hành chỉ trong mười phút.

Khương Ngôn Mặc trực tiếp lấy xe, rời khỏi Mặc quán.

Hắn chưa bao giờ bồn chồn giống như bây giờ, rát muốn nhìn thấy Tần Mậu.

Cứ như vậy lái xe đến dưới lầu công ty Tần Mậu, ngay từ đầu hắn cũng không gọi điện thoại cho Tần Mậu, chỉ ngồi yên ở trong xe, nhìn tòa soạn báo đến xuất thần.

Không biết qua bao lâu, Khương Ngôn Mặc mới lấy điện thoại di động ra, bấm dãy số Tần Mậu.

Tần Mậu có lẽ đang ở vội, vừa cùng người bên cạnh nói chuyện, vừa ở trong điện thoại hỏi hắn có chuyện gì.

Khương Ngôn Mặc nói, "Không có việc gì."

Nhưng hắn không cúp điện thoại, cứ để di động kết nối như vậy.

Tần Mậu chờ trong giây lát, rốt cuộc phát giác có điều không thích hợp, "Anh... Làm sao vậy?"

Khương Ngôn Mặc vẫn không nói lời nào.

Tần Mậu thật sự rất vội, Khương Ngôn Mặc vẫn im lặng, cậu không thời gian cùng hắn nháo, liền định cúp điện thoại.

Nhưng lúc này Khương Ngôn Mặc mở miệng, "A Mậu." Hắn nhẹ nhàng mà gọi cậu, giống như sợ đem cậu dọa chạy, "Anh thật cao hứng khi chúng ta còn ở bên nhau."

Tần Mậu không hiểu gì cả, nhất thời không biết nên nói gì tiếp.

Khương Ngôn Mặc ôn nhu nói, "A Mậu, em xuống dưới đây đi."

"...... Anh ở dưới lầu?" Tần Mậu kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là cổ quái.

"Anh muốn gặp em." Thanh âm Khương Ngôn Mặc so với vừa rồi càng thêm ôn nhu.

"......"

Cuối cùng Tần Mậu vẫn là đi xuống lầu.

Cậu dừng việc lại, chỉ là muốn nhìn xem nam nhân rốt cuộc đang làm cái gì.

Khương Ngôn Mặc lái Maybach, Tần Mậu liếc mắt một cái liền nhận ra, cậu đi về phía chiếc xe, gõ cửa thủy tinh.

Cửa xe bị mở ra, cậu còn chưa kịp nói gì liền bị nam nhân một phen kéo vào ghế phó lái.

Tiếp theo, hơi thở của nam nhân xâm nhập vào trong cậu.

Đôi môi cậu bị hôn lên.

Chương 31: Cùng đi ...

Nụ hôn của Khương Ngôn Mặc cực mãnh liệt, giống như là muốn đem Tần Mậu cuốn vào trong cơ thể mình.

Điều này khác hoàn toàn so với sự lạnh lùng dứt khoát của hắn ngày xưa, cho dù có thời điểm hắn kịch liệt mà đối đãi Tần Mậu, nhưng chưa có lần nào giống như bây giờ, gần như là muốn đem cậu ăn vào trong bụng.

Ý thức Tần Mậu bắt đầu có chút mơ hồ, chờ đến khi nam nhân rốt cuộc buông cậu ra, cậu đã mềm nhũn trên vai nam nhân.

Hô hấp hai người đều gấp gáp, Tần Mậu chậm rãi thở ra, để Khương Ngôn Mặc ôm vào trong ngực, thấp giọng nói, "Anh sao rồi."

Ngón tay cái Khương Ngôn Mặc nhẹ nhàng xoa xoa đôi môi cánh hoa sưng đỏ của cậu, "Theo anh được không?"

Không đợi Tần Mậu trả lời, hắn liền khởi động xe, phóng đi.

Tần Mậu bị hắn một tay ôm lấy, nửa người ghé vào ngực hắn, muốn đứng lên, lại bị người nọ gắt gao đè lại.

Cậu không khỏi nhỏ giọng kháng nghị, "Tôi còn phải đi làm!"

Khương Ngôn Mặc không đáp trả, tự lái xe đi.

Tần Mậu cảm thấy người này rất không thích hợp, dường như tốc độ xe càng lúc càng nhanh, muốn ngẩng đầu nhìn biểu tình của nam nhân, chỉ là tay nam nhân ôm chặt lấy cậu khiến cậu căn bản không có cách nào nhúc nhích.

Chờ Khương Ngôn Mặc dừng xe, buông cậu ra, cậu mới phát hiện xe chạy đến một nơi xa lạ.

"Chúng ta đi đâu đây?" cậu nhìn cảnh sắc thanh lệ ngoài cửa sổ, hỏi.

Khương Ngôn Mặc cười khẽ mội cái, hôn lên trán cậu, "Chúng ta xuống xe đi dạo một chút."

Tần Mậu đành phải xuống xe.

Ánh nắng đầu thu phá lệ rực rỡ, phủ một tầng vàng nhạt lên người, yên tĩnh mà an tường.

Càng kỳ diệu chính là, nơi này còn có một khoảng rừng cây tự nhiên rất lớn, xanh um tươi tốt, nhìn qua giống như trời vẫn còn dừng lại ở mùa xuân.

Khương Ngôn Mặc nắm lấy tay Tần Mậu, phủng ở lòng bàn tay, "Nơi này là phía Tây Giang thị, phía sau núi thị phủ."

Tần Mậu sửng sốt, "Thị phủ?"

Khương Ngôn Mặc gật đầu, xoay người chỉ tay về phía trước, "Bên kia, chính là mảnh đất mà Đường thị trúng thầu."

Tần Mậu lúc này mới nhìn qua, xa xa dựng nên hơn mười cao lầu, đều đang trong quá trình hoàn thành, phía bên ngoài tầng cao nhất thậm chí còn có lan can màu xanh nhạt.

Có lẽ bởi vì Đường thị bị phản đối, công trường đã gần như đình công, hiện tại không nghe được thanh âm thi công ở đây nữa.

Tần Mậu nhìn một hồi, nghi hoặc mà quay qua Khương Ngôn Mặc, cậu có chút không hiểu tại sao nam nhân lại dẫn cậu tới nơi này.

Khương Ngôn Mặc liếc cậu, ôn nhu nói, "Anh chỉ muốn mang em đến xem."

Tần Mậu im lặng một lúc lâu, hiện tại cậu cũng không biết tâm tình của mình là như thế nào nữa.

Cậu nhớ rõ kiếp trước bởi vì vấn đề tài chính mà công trường này bị đóng cửa.

Tần Mậu yên lặng hồi lâu, rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói, "Khương tổng, tôi có thể hỏi một vấn đề hay không?"

Khương Ngôn Mặc ôn nhu mà nhìn cậu.

Cho dù Tần Mậu không ngẩng đầu vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của hắn, dừng một chút mới nói, "Mảnh đất này lúc trước Mặc quán cũng muốn có, đúng hay không?"

Khương Ngôn Mặc nâng cằm cậu lên, để cậu nhìn thẳng vào mắt mình.

Ánh mắt Tần Mậu lóe lóe, nhưng vẫn không tránh đi.

Cứ như vậy nhìn nhau một lát, Khương Ngôn Mặc đột nhiên nở nụ cười, "Không, Mặc quán cho tới bây giờ vẫn không đưa ra quyết định này."

Cho nên ngay từ đầu, đây là cái bẫy, cho dù là Mặc quán giả vờ tham gia đấu giá, hay là hắn lộ ra giá sàn, cũng chỉ là vì dẫn Đường gia mắc câu.

Mà Khương Ngôn Mặc lại khẳng khái thừa nhận, đây là định thẳng thắn với Tần Mậu sao?

Nhưng đứng ở góc độ của Khương Ngôn Mặc mà nói, đem bí mật này giấu đến cuối cùng, chờ Đường thị nghèo túng rồi mới nói cho Tần Mậu không phải tốt hơn sao?

Lần này sống lại, trong lòng Tần Mậu đương nhiên rất rõ ràng, kiếp trước Khương gia chính là như vậy, đã sớm tính toán tốt, lôi Đường gia xuống nước, rồi chậm rãi thu mua Đường gia.

Kế hoạch đời này của Khương gia cũng không khác là bao, điều duy nhất làm Tần Mậu cảm thấy kỳ quái, là vấn đề thị phủ dời đi.

Đến bây giờ mới biết được, thế nhưng vẫn chưa truyền ra thông tin thị phủ phải dời đi.

Chẳng lẽ đời này, Khương gia thay đổi phương pháp, không rút củi dưới đáy nồi giống kiếp trước, trực tiếp chặt đứt tài chính Đường thị, mà là muốn dùng 'nước ấm nấu ếch', mượn dư luận đánh một đòn vào Đường thị?

Cậu nhăn mi, khó hiểu nói, "Tôi nhớ rõ miếng đất này giá trị vừa vặn mười hai triệu, lúc ấy anh tính đúng rồi, Mặc quán lại không trúng thầu, tôi nghĩ là anh tự động buông tha nó."

Khương Ngôn Mặc cười sờ sờ tóc cậu.

Tần Mậu nói, "Lúc trước tôi còn nghĩ, chuyện thị phủ lập tức dời đi hay là do nguyên nhân nào khác mà miếng đất này bị giảm giá trị, cho nên anh mới vứt bỏ."

Cậu vừa mới nói ra, Khương Ngôn Mặc liền gắt gao nhìn thẳng vào mắt cậu.

Ánh mắt mang theo sự cổ quái kỳ dị, lại toát lên ngọn lửa, giống như phải đem Tần Mậu cắn nuốt.

Qua thật lâu, Khương Ngôn Mặc mới không tiếng động nở nụ cười, "Tại sao em lại nghĩ như vậy, chuyện thị phủ dời đi, có liên quan tới rất nhiều mặt, làm sao anh có thể quyết định được."

Tần Mậu nhìn hắn, "Nhưng Khương gia quyền thế ngập trời, muốn biết tin tức nào trước tiên, là một việc rất dễ dàng."

Khương Ngôn Mặc nở nụ cười, "A Mậu, hoá ra trong lòng em Khương gia quyền lực như thế."

Tần Mậu không phản bác, chỉ im lặng nhìn hắn.

Khương Ngôn Mặc trầm mặc, dần dần thu lại nụ cười, đem ánh mắt chuyển hướng qua mảnh đất mà Đường thị đang thi công kia, gằn giọng nói, "Mặc kệ như thế nào, thị phủ vẫn không dời đi."

Tần Mậu nghe vậy, nghiêng đầu nhìn về phía hắn.

Khuôn mặt bình thường luôn lạnh lùng vô cảm của hắn dưới ánh mặt trời ngoài ý muốn lộ ra vẻ nhu hòa điềm tĩnh, nhưng lại nhìn không ra cảm xúc gì.

Tần Mậu chậm rãi rũ mắt xuống, trầm mặc một lát mới nói, "Thị phủ nếu không dời đi... Có thể đó cũng nằm trong kế hoạch của các người...... Chờ sau khi Đường thị khởi công, các người lại tạo ra làn sóng phản đối, đặt bẫy Đường gia......"

Ngữ khí cậu mang theo chút buồn bã, trào phúng, còn có chút oán hận.

Khương Ngôn Mặc nắm lấy tay cậu, đưa bàn tay ấm áp bao lấy nó, chờ sau khi cậu bình tĩnh lại liền đem cậu kéo vào trong lồng ngực, "Không, bảo bối, cho tới bây giờ anh đều không nghĩ như vậy."

Tần Mậu nằm trên bả vai hắn, buồn không lên tiếng.

Thanh âm Khương Ngôn Mặc khàn khàn, ôn nhu nói, "Anh thật sự không biết công trường Đường gia xảy ra chuyện."

Thấy người trong lồng ngực run lên, hắn nhẹ nhàng hôn lên mái tóc thanh niên, "Anh biết Đường gia rất muốn có miếng đất này, liền đem giá sàn tiết lộ cho em. Sau khi Đường gia trúng thầu, anh lại không có chú ý qua, cho đến khi truyền thông lan truyền tin tức bốn phía... Bảo bối, cha anh đã đáp ứng rồi, sẽ không can thiệp đến chuyện này, tin tức về Đường gia sẽ rất nhanh trôi đi, em đừng quá lo lắng."

Tần Mậu nhắm mắt lại, trong lòng đột nhiên rối thành một đoàn.

Nghe ngữ khí Khương Ngôn Mặc rất kiên định, đối với cậu tràn đầy quan tâm.

Mà sự quan tâm này, không giống như là làm bộ.

Nhưng không phải Khương Ngôn Mặc phải lợi dụng cậu để đánh gục Đường gia sao, vậy thì như thế nào lại kiên nhẫn mà giải thích cho cậu, thậm chí còn vì cậu mà đối kháng với cha Khương?

Dường như Khương Ngôn Mặc cảm nhận được nội tâm cậu đang giãy dụa, hơi đẩy cậu ra rồi nâng cằm cậu lên, tầm mắt nóng rực gắt gao mà nhìn thẳng cậu, "Bảo bối, em tin anh không?"

Tần Mậu mờ mịt mà chống lại ánh mắt của hắn.

Khương Ngôn Mặc cảm thấy chua xót, hơi hơi hạ khóe miệng, nói, "Anh hiểu rồi, bảo bối. Nhưng anh sẽ cố gắng, để em toàn tâm toàn ý tín nhiệm anh."

Ngay từ lúc đầu quen biết đã ôm thái độ đề phòng xa cách với hắn, hắn liền hiểu được, nếu muốn lấy sự tín nhiệm của thanh niên, bản thân còn một đoạn đường rất dài cần phải đi.

Tuy rằng hắn không hiểu tại sao thanh niên lại ôm tâm lý đề phòng hắn như vậy, điều này so với bộ dáng dịu ngoan trong trí nhớ của hắn hoàn toàn khác nhau, nhưng hắn cũng không muốn chạy đi tìm hiểu làm gì.

Chỉ cần thanh niên có thể mở lòng đối với hắn là tốt rồi.

Tần Mậu bị bắt đối diện với hắn.

Trong mắt nam nhân là tình ý sâu không thấy đáy, cùng chờ mong khó có thể nói thành lời, thế nhưng làm cho Tần Mậu hơi thất thần.

Tần Mậu không thể phân biệt được nam nhân rốt cuộc là thiệt tình hay diễn trò.

Kiếp trước Khương Ngôn Mặc đối với cậu lúc lạnh lúc nóng, cậu quay đầu lại nhìn, rất dễ dàng liền nhìn ra nam nhân chỉ lợi dụng cậu.

Nhưng hiện tại......

Từng quan tâm thầm lặng của Khương Ngôn Mặc, làm cho tầng đề phòng của cậu dần dần tan rã.

Tần Mậu nhìn Khương Ngôn Mặc, ánh mắt càng thêm mơ hồ hoang mang.

Khương Ngôn Mặc nhịn không được hôn nhẹ lên mặt cậu, kề sát trán cậu, cúi đầu thở dài, "A Mậu, bảo bối, em nguyện ý cùng đi với anh chứ? Chúng ta đến một nơi mà không ai tìm thấy được, cùng nhau sống một cuộc sống bình yên đến già có được không."

Sự khát khao trong lời nói, một chút cũng không giống lời nói thốt ra từ miệng Nhị thiếu gia Khương gia.

Tần Mậu hoàn toàn ngây ngẩn, trong lòng cũng hốt hoảng, tuy rằng vẫn nhìn Khương Ngôn Mặc, nhưng tầm mắt cậu đã sớm xuyên qua khuôn mặt nam nhân, nhìn về phía xa.

Khương Ngôn Mặc có lẽ cũng có thể đoán được phản ứng của cậu, cười khổ một tiếng, cũng không cảm thấy thất vọng, hôn hôn gương mặt cậu, "Không vấn đề gì...... Anh biết em có rất nhiều chuyện không bỏ xuống được...... Anh sẽ cùng em."

Tần Mậu đột nhiên bừng tỉnh, đem đầu vùi vào lòng hắn.

Không động đậy, cũng không nói gì.

Khương Ngôn Mặc một tay ôm lấy thắt lưng cậu, một tay vỗ nhẹ phía sau lưng cậu, giống như trấn an, động tác nói có bao nhiêu ôn nhu là có bấy nhiêu ôn nhu.

Hai người ôm nhau, người ngoài nhìn vào cứ nghĩ bọn họ là một đôi đang trong tình yêu cuồng nhiệt.

Chỉ là trong lòng hai người đang suy nghĩ gì thì không ai biết.

Mà trong lúc đó hai người đang làm cái gì, bọn họ chỉ sợ cũng thấy không rõ lắm.

Khương Ngôn Mặc vuốt ve tấm lưng Tần Mậu, thấp giọng thở dài, "Cha anh có định kiến rất sâu với Đường gia, anh cũng biết em cảm kích ân tình của Đường Nhị tỷ,... Anh và em đứng giữa hai nhà Khương, Đường, tất nhiên có bao nhiêu không muốn, nhưng A Mậu à, anh thật lòng muốn cùng em sống với nhau đến già, anh... Thích em, anh không có khả năng thả em đi, em hiểu không?"

Rõ ràng cảm giác được người trong lồng ngực run rẩy, hắn thở sâu, tiếp tục nói, "Về phần hiện tại em có bao nhiêu tình cảm với anh, điều đó không còn quan trọng nữa, anh sẽ không để em đi, mà anh không muốn vì ân oán hai nhà mà làm cho chúng ta hiểu lầm thậm chí chia lìa."

Công bằng như thế, là hy vọng càng tin tưởng lẫn nhau.

Mà kỳ thật, hắn đã nói ra lòng mình.

Lúc trước tại sao lại hỏng việc, là bởi vì hắn không đủ tự tin, bởi vì hắn không đủ bình tĩnh.

Hiện tại chỉ còn một cơ hội, hắn thầm nghĩ sẽ nắm chặt trong tay, sẽ không để vuột mất nữa.

Tần Mậu vẫn chôn ở cổ hắn, thật lâu sau mới rầu rĩ mở miệng, "...... Tại sao anh lại thích tôi?"

Cậu sợ hãi bao nhiêu, sợ rằng đây chỉ là một trong những thủ đoạn của nam nhân.

Bởi vì cậu cảm giác trái tim mình đang dần dần rơi vào tay giặc, sắp bị thuỷ triều bao phủ nhanh chóng.

Khương Ngôn Mặc hôn lên vàng tai cậu, hơi thở nóng hổi phả vào tai cậu, "Bảo bối, em có nhớ anh đã từng nói với em là anh mơ em lại bị ngã xuống lầu, trong mơ anh sợ hãi biết bao nhiêu, thống khổ biết bao nhiêu khi mất đi em. Sau khi tỉnh lại, anh liền biết bản thân có bao nhiêu may mắn."

Tần Mậu buồn buồn, "Tại sao anh lại dùng từ 'lại', trước đây anh từng gặp tôi sao?"

Khương Ngôn Mặc vẫn chạm môi sát vành tai trắng nõn của cậu, ách thanh nói, "Ở trong mơ."

Trong lòng Tần Mậu nhảy dựng lên.

Cậu nghĩ tới kiếp trước, Khương Ngôn Mặc kiếp trước, sao có thể bởi vì cậu ngã xuống lầu mà thống khổ chứ?

Xem ra đúng là Khương Ngôn Mặc nằm mơ, mà giấc mơ này lại giống như kiếp trước.

Khương Ngôn Mặc ôm chặt lấy Tần Mậu, nhìn miếng đất còn chưa xây thành cao lầu phía xa xa kia, nhẹ giọng nói, "A Mậu, chúng ta sẽ không lùi bước, về sau em học cách tin tưởng anh, được không?"

Vừa rồi quả thật hắn có ý định bỏ trốn.

Tốt nhất cái gì cũng không đem đi, chỉ mang theo người trong lồng ngực này, đi nơi nào cũng tốt.

Chỉ cần rời khỏi chỗ này.

Nhưng sao hắn có thể nhẫn tâm mà xem nhẹ ý nguyện của cậu.

Tần Mậu ở trong ngực hắn, thủy chung không ngẩng đầu lên.

Cậu cũng không trả lời vấn đề của Khương Ngôn Mặc.

Có lẽ, cậu có thể thử tin tưởng...... Tạm thời tin tưởng...... Dù sao nguy cơ Đường gia sắp được giải trừ, dư luận dần dần chìm xuống, Đường gia có năng lực quay lại quỹ đạo.

Ánh nắng mùa thu ôn hòa sáng ngời, phủ lên hai người, giống như trấn an tâm hồn chẳng vui vẻ gì của bọn họ.

ng nh9_,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro