Chương 23 ~ Chương 26
Chương 23: Hồ Niệm Cảnh
Sau đó, Khương Ngôn Mặc ngừng lại một chút, chậm rãi mỉm cười, tiếp tục nói, "Nếu về sau tôi có chuyện gì có lỗi với A Mậu, tôi hy vọng các cậu vẫn ở bên cạnh em ấy, bởi vì nếu có phát sinh chuyện này thì do tôi thần trí không rõ, là do đầu tôi có vấn đề, nếu không tôi sẽ không thương tổn A Mậu."
Không chỉ có Tần Mậu mà những người khác đều ngây ngẩn cả người.
Trên mặt Khương Ngôn Mặc mang ý cười nhợt nhạt, không nhanh không chậm nói, "Đương nhiên, tôi có thể thề rằng cả đời này sẽ đối tốt với A Mậu, sở dĩ tôi nhờ tới các cậu, là vì sợ là sẽ có lúc có người dụng tâm kín đáo, thừa dịp tôi sơ hở mà gây bất lợi với A Mậu."
Hắn chậm rãi nhìn qua một vòng, sau đó rót đầy rượu, giơ cốc lên, "Tôi mời mọi người một ly, A Mậu sau này mong các cậu chiếu cố nhiều."
Những người ở đây đều đã theo bên cạnh Khương Ngôn Mặc nhiều năm, có giao tình bền vững với Khương Ngôn Mặc, nên bọn họ rất rõ tính cách của hắn, biết hắn từ trước đến nay nói một không nói hai, bởi vậy lời nói này của hắn càng rước lấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Thế nên khi Khương Ngôn Mặc giơ cốc lên, bọn họ đều không kịp phản ứng.
Cuối cùng vẫn là Vương Tập Ngật cười thành tiếng, "Ngôn Mặc cậu vẫn nghiêm túc như vậy, kì thật ý tứ của cậu rất đơn giản, chính là muốn chúng ta xem A Mậu là anh em, nhưng mà tôi thấy yêu cầu này có chút khó khăn a."
Khương Ngôn Mặc thản nhiên lườm gã một cái.
Vương Tập Ngật nháy mắt mấy cái, cười nâng cốc lên, "A Mậu là vợ cậu, chúng ta đương nhiên coi cậu ấy là chị dâu."
Nói xong gã đứng lên, lắc lắc cốc rượu với Khương Ngôn Mặc cùng Tần Mậu, "Đương nhiên, hôm nay tôi cũng nói rõ luôn, tôi đây cả đời, cũng chỉ nhận thứ một chị dâu mà thôi."
Tuy rằng nhìn qua hắn một bộ cợt nhả nhưng ngữ khí lại lộ ra chân thành trịnh trọng, làm cho không có người nào có thể hoài nghi hay tìm lí do thoái thác.
Những người khác đều hồi thần, vội nâng cốc rượu lên tỏ rõ thái độ.
Tần Mậu từ lúc Khương Ngôn Mặc bắt đầu nói những câu kia liền trầm mặc cho đến bây giờ.
Cậu mới đầu là khiếp sợ, sau đó là nghi hoặc, cậu không hiểu tại sao Khương Ngôn Mặc lại làm như vậy, cũng đâu cần phải diễn sâu đến thế, mà trước mắt những người này lại sắm vai gì nữa đây.
Tất cả mọi người đứng lên, nâng cốc chờ động tác của cậu.
Nhưng Tần Mậu vẫn cúi đầu như cũ, giống như không để ý đến những người xung quanh.
Khương Ngôn Mặc quay đầu, ôn nhu gọi cậu, "A Mậu."
Vài giây sau, Tần Mậu đứng lên, cũng không thèm nhìn bọn họ, trực tiếp nâng cốc lên.
Một cốc này rốt cuộc xuống bụng, những người khác sát ngôn quan sắc (quan sát lời nói và sắc mặt để đoán tâm tình), cảm thấy có chút căng thẳng, lập tức trêu đùa, làm cho không khí sinh động hẳn lên.
Tần Mậu trầm mặc ngồi xuống, không lâu sau liền đứng dậy ra khỏi phòng.
Cậu thuỷ chung không thèm nhìn đến Khương Ngôn Mặc.
Vương Tập Ngật nhìn ra, nhướng mày nói, "Không đuổi theo?"
Động tác uống rượu của Khương Ngôn Mặc ngừng lại, nhẹ nhàng lay động, chất lỏng màu đỏ sóng sánh trong cốc, "Em ấy cần thời gian suy nghĩ cẩn thận."
Vương Tập Ngật cười tủm tỉm quan sát hắn, "Lại nói, tôi còn không biết cậu như thế nào lại thật tình với Tần Mậu, trong khi bảo bối từ trước đến giờ của cậu lại là em trai."
Con cháu của Khương gia tổng cộng có năm người. Người nhỏ nhất là Khương Thiển được cha mẹ Khương Ngôn Mặc thu dưỡng, người ngoài có thể không biết Khương Ngôn Mặc rất yêu người em trai này, nhưng Vương Tập Ngật với Khương Ngôn Mặc lớn lên cùng nhau, tự nhiên biết được.
Năm đó cho dù Khương Thiển bên ngoài không cẩn thận làm to bụng người ta, đứa bé cũng đã sinh ra, nhưng Khương Ngôn Mặc vẫn không tức giận mà là thay y chịu trách nhiệm, đem mọi chuyện xử lí thoả đáng.
Sau này Khương Ngôn Mặc cũng cực kì yêu thương hài tử kia.
Bởi vậy trong mắt Vương Tập Ngật, Khương Ngôn Mặc đột nhiên thích một người, hơn nữa nhìn qua còn nghiêm túc như vậy, thật sự có chút không thể tưởng tượng nổi.
Khương Ngôn Mặc cười cười, nói, "Điều này sao lại giống nhau được, em trai là em trai, vợ là để yêu."
Vương Tập Ngật khiêu mi, nhìn hắn một hồi, cũng cười thành tiếng, "Cậu phân rõ ràng nhỉ?"
Khương Ngôn Mặc liếc gã, lạnh lùng nói, "Cậu không cần hoài nghi tấm lòng của tôi đối với A Mậu, tôi cho dù chết đi... Tóm lại chết đi cũng sẽ không buông tay em ấy."
Hiếm khi lại thấy Khương Ngôn Mặc nghiêm túc như vậy, giống như thề nguyền.
Vương Tập Ngật sửng sốt, giận dữ nói, "Tôi chỉ cảm thấy Tần Mậu này có chút đáng ngờ, huống hồ cậu ta lại là bạn bè của Hồ Niệm Cảnh."
Câu cuối cùng gã nói rất nhỏ, không biết Khương Ngôn Mặc có nghe thấy hay không.
Khương Ngôn Mặc dừng một chút, nói, "Tôi tự biết mình đang làm cái gì."
Vương Tập Ngật cười cười, nâng cốc với hắn.
Khương Ngôn Mặc cũng nâng cốc uống cạn, đột nhiên nói, "Cái người tên Hồ Niệm Cảnh kia, tôi thấy cũng là người thành thật, cậu đừng có mà đem người đùa quá trớn."
Vương Tập Ngật sững người, cười không nổi, "Chuyện này mà cậu cũng quản..."
Khương Ngôn Mặc hừ một tiếng, "Cậu ta là bạn thân duy nhất của A Mậu ở Giang thị."
Vẻ mặt Vương Tập Ngật đau khổ, "Quả thật có vợ rồi liền khác mà, ngay cả bạn bè của vợ mà cũng che chở."
Khương Ngôn Mặc thản nhiên nhìn qua.
Vương Tập Ngật vội giơ hai tay, "... Đã biết, tôi sẽ nhớ kĩ." Gã cười đứng dậy, "Tôi ra bên ngoài nhìn xem rồi báo cáo lại tình huống cho cậu, miễn cho cậu tâm thần không yên."
Sau khi Tần Mậu rời khỏi phòng, cũng không đi xa lắm, dựa vào hành lang ngẩn người.
Đầu cậu hiện tại thật sự rất loạn, không hiểu tại sao đời này Khương Ngôn Mặc lại đột nhiên đối với cậu tình thâm ý trọng như vậy.
Nếu như nói là diễn kịch để cậu sa vào, vậy thì cũng không tất yếu mà hạ vốn gốc lớn như vậy.
— Khương Ngôn Mặc gần như là đem cậu phó thác cho người thân cận nhất của mình.
Tai sao Khương Ngôn Mặc lại làm như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì đêm qua làm cậu, cho nên bồi thường?
Cái này thật vớ vẩn.
Huống chi lấy sự hiểu biết của Tần Mậu với Khương Ngôn Mặc, Khương Ngôn Mặc cũng chẳng phải là loại người thiện tâm như vậy.
Khương Ngôn Mặc làm cái gì cũng không giải thích, cũng không để ý đến cảm nhận của người khác.
Cho nên hiện tại Tần Mậu vẫn hoài nghi dụng tâm của Khương Ngôn Mặc như cũ, bất quá lúc trước khi Khương Ngôn Mặc nói ra những câu kia, cậu không thể nghi ngời là đã bị rung động một phen, thậm chí đã từng có chút dao động.
Tần Mậu đưa tay nhu nhu cái trán.
Cậu làm sao cũng không thể đoán ra dụng ý của Khương Ngôn Mặc, điều này làm cho cậu cảm thấy dị thường lo lắng.
Sau một hồi, cậu rốt cuộc bình tĩnh lại một chút, đang định trở về phòng, lại đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa, Hồ Niệm Cảnh đang đỡ trán, bộ dáng hình như rất không thoải mái.
Cậu vội vàng chạy tới, đỡ lấy Hồ Niệm Cảnh.
Hồ Niệm Cảnh giương mắt nhìn cậu, sau khi biết là ai, cười gượng một cái, "A Mậu, tại sao cậu lại ở chỗ này?"
Người hắn đầy mùi rượu, đã say không ngớt.
Tần Mậu vội vỗ vỗ lưng để hắn dễ chịu một chút, một bên nói, "Trước khoan nói đã, chúng ta đến đại sảnh ngồi một chút."
Hồ Niệm Cảnh gần như là bị cậu nửa lôi nửa kéo đi về phía trước.
Rốt cuộc đem người đặt xuống ghế sopha, Tần Mậu không khỏi thở phào, "Niệm Cảnh, cậu đến cùng đã uống bao nhiêu vậy?"
Hồ Niệm Cảnh vươn ra ba ngón tay, "Rượu đế, đều là một mình tớ uống."
Tần Mậu đi lấy cốc nước, đưa hắn uống vài hớp, bất đắc dĩ nói, "Sao lại uống nhiều vậy chứ."
Hồ Niệm Cảnh nằm lệch trên vai cậu, dùng sức nhu nhu thái dương, "Không có cách nào khác, một bàn toàn là mấy cấp trên."
Tần Mậu thấy hắn nhăn mặt, vội nói, "Cậu nhắm mắt lại nghỉ ngơi một hồi đi."
Hồ Niệm Cảnh ừ một tiếng, nhưng đầu hắn đau đến muốn nứt ra, căn bản không thể ngủ được.
Tần Mậu thay hắn xoa bóp, làm cho hắn thoải mái một chút.
Lúc Vương Tập Ngật nhìn thấy bọn họ, Hồ Niệm Cảnh đang nhắm mắt lại dựa vào vai Tần Mậu.
Gã đứng cách vài bước xa, nhìn Hồ Niệm Cảnh một hồi lâu, mới tiến lên hỏi, "Cậu ta làm sao vậy?"
Tần Mậu ngẩng đầu, nhìn thấy Vương Tập Ngật, nghĩ đến thái độ không rõ ràng của gã đối với Hồ Niệm Cảnh, cậu liền không chút phản ứng.
Vương Tập Ngật thấy thế cũng không để ý, mỉm cười đi tới ngồi vào bên cạnh Hồ Niệm Cảnh, đưa tay đỡ lấy người.
Tần Mậu vội ngăn lại tay gã, "Niệm Cảnh không có chuyện gì."
Vương Tập Ngật nhìn chằm chằm Hồ Niệm Cảnh đang nhăn mày lại, lắc đầu nói, "Chị dâu đây là đang trợn mắt nói dối nha."
Tần Mậu nói, "Không cần anh lo lắng." Lại hừ nói, "Đừng có gọi tôi là chị dâu."
Vương Tập Ngật cong khoé miệng, "Vấn đề này cậu nên đi câu thông với Khương Ngôn Mặc chứ." Nói xong đem Hồ Niệm Cảnh kéo vào trong lồng ngực, thuận tay nhéo cái mũi của hắn, "Thật ngu ngốc, đã một bó tuổi mà còn bị người khác chuốc đến say mèm."
Hồ Niệm Cảnh không thoải mái mà lắc đầu, lầm bầm hai tiếng, không kiên nhẫn mà chụp lấy tay gã.
Vương Tập Ngật nhịn không được nở nụ cười, buông mũi hắn ra, lại nắm lấy lỗ tai vì say rượu mà đỏ bừng.
Tần Mậu thấy vậy liền nhíu mày, "Anh đừng có làm khó chịu Niệm Cảnh, cậu ấy hiện tại đang choáng đầu."
Vương Tập Ngật ừ một tiếng, chậm rãi thu tay lại, đem Hồ Niệm Cảnh đỡ dậy, "Chị dâu đi lâu như vậy, trong lòng Ngôn Mặc rất sốt ruột đó, muốn đi tìm mà lại sợ người ta khó chịu. Chị dâu trở về đi, để tôi đưa Hồ Niệm Cảnh về."
Tần Mậu nghi ngờ nhìn gã, "Anh đưa Niệm Cảnh?"
Vương Tập Ngật cười nói, "Cam đoan lông tóc không tổn hại."
Tần Mậu vẫn như trước dùng ánh mắt hoài nghi nhìn gã.
Vương Tập Ngật đột nhiên 'chụt' một cái, hôn lên miệng Hồ Niệm Cảnh, "Hiện tại yên tâm chưa?"
Tần Mậu trợn mắt há hốc mồm, "Anh..."
Vương Tập Ngật nhéo má Hồ Niệm Cảnh, nhếch miệng cười nói, "Thật ra tôi muốn nhìn ai làm hắn thành như vậy."
Tần Mậu bị ngữ khí này của gã làm cho chấn động, cuối cùng để gã mang Hồ Niệm Cảnh đi.
Đi được một đoạn, Vương Tập Ngật đem người ôm vào trong ngực, xoa xoa gương mặt hồng hồng của hắn, "Ngu ngốc, ngày nào đó bị người khác bán cũng không biết! Tên ngốc!"
Buổi tối Mặc quán có bữa tiệc nào, Vương Tập Ngật rất rõ ràng, gã suy nghĩ một chút, liền đoán được đám người kia với Hồ Niệm Cảnh ngồi ở phòng nào.
Vừa nghĩ tới Hồ Niệm Cảnh tối hôm nay bị chuốc say không ít, trong lòng bốc lên ngọn lửa.
Thầm mắng đám hỗn đản kia cư nhiên dám đụng vào người này, lại mắng cái tên ngu ngốc trong lồng ngực không biết bảo vệ mình.
Lãnh đạo toàn soạn báo của Hồ Niệm Cảnh kia, bình thường đối với Vương Tập Ngật tất cung tất kính, rắm cũng không dám phóng một cái, quay người lại liền ngông nghênh đi ức hiếp cấp dưới.
Vương Tập Ngật nhịn không được nghiến răng nghiến lợi, thuận tay bứt tóc Hồ Niệm Cảnh.
Hồ Niệm Cảnh bị đau, tránh khỏi tay hắn, "Tự đi."
Vương Tập Ngật vòng tay lại, cười tà nhìn hắn, "Được sao?"
Hồ Niệm Cảnh không để ý đến gã, tay chống lên vách tường bước về phía trước.
Vương Tập Ngật yên lặng thở dài, đi theo phía sau hắn, "Ở trước mặt tôi còn giả vờ mạnh mẽ làm gì."
Hồ Niệm Cảnh làm như không nghe thấy gã nói.
Khoé miệng Vương Tập Ngật cong lên, lôi hắn vào trong lồng ngực, "Cậu ngoan ngoãn chút đi."
Hồ Niệm Cảnh đứng lại, nhìn gã, "Vương Tập Ngật anh là một tên hỗn đản."
Vương Tập Ngật cười, "Cậu không phải đã sớm biết rồi sao?"
Hồ Niệm Cảnh rũ mắt xuống, đạp gã một cước, "Khốn kiếp."
Vương Tập Ngật không né tránh, nhịn một chút, trên mặt làm như không có chuyện gì, vẫn mang ý cười, "Tiếp chứ?"
"Thần kinh." Hồ Niệm Cảnh mắng xong, cảm thấy chẳng có ý nghĩa, lại đỡ lấy tường đi thong thả về phía trước.
Vương Tập Ngật ở phía sau hắn, nheo mắt lại nhìn, sau một lúc lâu rốt cuộc chạy lên không để ý đem người ôm vào trong ngực, "Hôm nay cho tôi đi theo đi, cậu như vậy mà trở về, khẳng định sẽ bị người khác lợi dụng."
Hồ Niệm Cảnh trầm mặc, cái trán dán vào vai đối phương.
Vương Tập Ngật sờ sờ gáy hắn, mang ý tứ trấn an.
Chân mày Hồ Niệm Cảnh nhăn lại, rất không kiên nhẫn với động tác của Vương Tập Ngật nhưng rốt cuộc hắn vẫn không đẩy gã ra, cũng không cự tuyệt đề nghị của gã.
Vương Tập Ngật thấy vậy liền cười nói, "Đi thôi."
Sau này mỗi khi Hồ Niệm Cảnh nhớ lại, may mắn Vương Tập Ngật đi theo, nếu không cuối cùng hắn thật sự sẽ bị nâng đi.
Cấp trên của toà soạn báo kia mời người bên phòng Tuyên truyền đi ăn cơm, nhưng lại cố ý không kêu hắn, chính là muốn hắn chắn rượu.
Lão nhân bên phòng Tuyên truyền kia đừng nhìn thấy ra vẻ đạo mạo mà lầm, kỳ thật một bụng đen tối, rất thích chỉnh người.
Hồ Niệm Cảnh ước chừng uống ba chai rượu Đế mới có cơ hội ra ngoài thông khí.
Đương nhiên, may mắn bên lãnh đạo của hắn đã chuẩn bị chiêu khác, trên đường đã kêu mấy mỹ nữ đến, mới đem lão nhân kia dỗ đến cao hứng.
Hồ Niệm Cảnh lại không ngờ tới là gặp được Vương Tập Ngật.
Chương 24:
Sau khi Vương Tập Ngật đưa Hồ Niệm Cảnh vào trong phòng, những người đang ở bên trong sửng sốt, tiếp theo nhanh chóng đứng lên, lão nhân ở bên phòng Tuyên truyền kia thậm chí còn cướp việc nhường chỗ ngồi.
Hồ Niệm Cảnh tuy rằng đã sớm hiểu được cái vòng luẩn quẩn nhìn sắc mặt này, nhưng vẫn nhị không được lộ ra thần sắc khinh bỉ.
Vương Tập Ngật vẫn nửa ôm Hồ Niệm Cảnh, khoác tay hắn lên vai tựa như đang đỡ hắn.
Những người khác chỉ làm Hồ Niệm Cảnh say, cũng không định làm gì khác, nên rất kinh ngạc việc Hồ Niệm Cảnh lại có quan hệ với Đổng thiếu (thiếu gia kiêm tổng tài) của Hoa Đình.
Cho nên bọn họ cũng không hấy được Vương Tập Ngật phía sau lấy tay nhéo thắt lưng của Hồ Niệm Cảnh.
Khuỷu tay Hồ Niệm Cảnh bí mật đẩy đẩy, ý tứ cảnh cáo mười phần.
Vương Tập Ngật lập tức nở nụ cười, an phận lại, nhìn quanh một vòng rồi nói, "Hồ phóng viên tôi mượn đi nhé."
Những người khác không dám có ý kiến, cứ như vậy để gã đem người đi.
Sau khi Tần Mậu trở về phòng, vẫn ngồi trầm mặc như cũ, có chút không yên lòng.
Khương Ngôn Mặc cũng không quấy rầy cậu, chỉ chờ cậu mở miệng.
Một lúc sau, Tần Mậu nhìn về phía hắn, nói, "Tôi muốn về."
Khương Ngôn Mặc gật đầu, ôn nhu nói, "Được, em ăn chút gì đã, chúng ta đợi lát nữa về."
Lúc nãy Tần Mậu căn bản không động đũa, cảm thấy có chút đói bụng, liền gật đầu.
Khương Ngôn Mặc cười cười, hôn nhẹ cậu, thực tự nhiên mà cho cậu đĩa rau. (Sao lần nào cũng đưa rau qua hết vậy anh O.O lần trước trong phòng bếp cũng thế)
Tần Mậu như có điều suy nghĩ mà nhìn động tác của hắn.
Khương Ngôn Mặc cười hỏi, "Làm sao vậy?"
Tần Mậu lắc đầu, "Không có gì."
Cậu sẽ không cho rằng bởi vì chuyện tối hôm qua nên Khương Ngôn Mặc mới quan tâm cậu như vậy.
Tần Mậu đơn giản ăn một chút, sau đó cùng Khương Ngôn Mặc trở về trước.
Lúc rời đi còn bị bạn bè chí cốt của Khương Ngôn Mặc đùa giỡn một trận.
Tần Mậu đã quen bị trêu chọc như vậy, mày cũng chưa nhăn một chút đã bị Khương Ngôn Mặc kéo đi.
Sau khi ra khỏi cửa, Tần Mậu nói với Khương Ngôn Mặc, "Tôi có một người bạn đang ở nơi này, tôi muốn đi xem hắn."
Khương Ngôn Mặc cũng không hỏi là ai, chỉ mỉm cười gật đầu, "Được."
Nhưng lúc bọn họ đi tìm thì Hồ Niệm Cảnh đã không ở đó.
Khương Ngôn Mặc gọi quản lí tới, quản lí nói cho hắn biết, Vương thiếu đã đem người mang đi.
Tần Mậu càng sốt ruột, vội vàng gọi điện thoại cho Hồ Niệm Cảnh.
May mắn Hồ Niệm Cảnh rất nhanh đón nhận, Tần Mậu hỏi hắn ở nơi nào, Hồ Niệm Cảnh nói ở nhà.
Tần Mậu nắm điện thoại, nói quanh co một trận.
Trái lại Hồ Niệm Cảnh cười lên, "Tớ biết cậu muốn hỏi cái gì, yên tâm đi, tớ ở nhà một mình."
Tần Mậu có chút ngượng ngùng, "Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt."
Cậu quả thật lo lắng Vương Tập Ngật sẽ làm cái gì đó, nhưng nếu Vương Tập Ngật đã không ở đó thì cậu cũng an tâm.
Khương Ngôn Mặc để cậu nói chuyện điện thoại xong mới thuận miệng cười hỏi, "Người bạn nào làm cho bảo bối của anh để bụng như vậy?"
Tần Mậu không tin hắn trước đó không điều tra chính mình, cũng không tin hắn không biết Hồ Niệm Cảnh, vừa hỏi như vậy, nói cũng như không nói, liền trầm mặc không có phản ứng.
Quả nhiên Khương Ngôn Mặc cũng không hỏi lại nữa, cười một cái, nhu nhu tóc cậu, "Bạn của em không có chuyện gì là tốt rồi, hiện tại anh đưa em về nhà."
Tần Mậu ừ một tiếng, nhắm mắt lại, tựa vào lưng ghế nghỉ ngơi.
Sau khi đến nơi, Khương Ngôn Mặc xoay người qua hôn lên khoé miệng Tần Mậu, "Bảo bối, tới rồi."
Tần Mậu đối với xưng hô buồn nôn như vậy đã miễn dịch, nói tiếng cảm ơn, liền xuống xe.
Khương Ngôn Mặc giữ chặt cậu, "Bảo bối em quên hôn tạm biệt."
Tần Mậu thở dài, cũng không biết Khương Ngôn Mặc lớn lên kiểu gì, cậu quay đầu hôn một cái lên gương mặt Khương Ngôn Mặc, sau đó không do dự xuống xe.
Khương Ngôn Mặc vuốt nơi bị cậu hôn qua, cười nói, "Sáng mai anh tới đón em."
Sáng sớm hôm sau, Khương Ngôn Mặc quả nhiên vẫn tới đón cậu, mang theo bữa sáng tới như lần trước.
Tần Mậu thực sự có chút nhìn không thấu người này.
Nếu như nói là diễn trò, kia cũng không cần ôn nhu như vậy, làm đến tận như thế này quả thật giống như bọn họ thật sự là một đôi đang yêu nhau.
Hơn nữa từ đó về sau, liên tiếp hai tháng, Khương Ngôn Mặc mỗi ngày đều kiên trì tới đón cậu, bữa sáng cho cậu cũng biến đổi rất đa dạng.
Tần Mậu gần như nhịn không được mà nói với Khương Ngôn Mặc là đừng có phí nhiều công phu đến vậy.
Nhưng cậu rốt cuộc nhịn xuống, cậu muốn nhìn xem Khương Ngôn Mặc ngoại trù lợi dụng cậu để làm suy sụp Đường gia, còn có thể từ trên người cậu làm được đến cái gì.
Hai tháng này, cuối mỗi tuần cậu đều về Đường gia, sau đó tìm thời gian thích hợp để nói chuyện với Đường Nhị tỷ về chuyện của Đường Phẩm Hạ.
Bụng của Đường Nhị tỷ đã nhô lên rất rõ ràng, ngày sinh dự tính vào khoảng tháng 9, sau một tháng nữa cô phải trở về Mỹ để sinh.
Tần Mậu đỡ cô vào thư phòng ngồi xuống rồi mới cẩn thận nói ra vấn đề.
Đường Nhị tỷ cười cười nắm lấy tay cậu, ý bảo cậu đừng khẩn trương, "Em cũng ngồi đi, có việc gì thì chậm rãi nói."
Tần Mậu đáp ứng, đem chuyện gia đình bên bạn gái của Đường Phẩm Hạ nói ra.
Đường Nhị tỷ nghe xong một lúc lấu không nói gì, tay phải nhẹ nhàng đặt lên bụng, chậm rãi vuốt ve.
Tần Mậu lại sợ kích thích đến Đường Nhị tỷ, gắt gao nhìn cô.
Đường Nhị tỷ vừa cười vừa giận dữ nói, "Vấn đề này, tỷ cùng đại tỷ đã thương lượng qua, cũng không phải không thể đáp ứng yêu cầu của bên kia, nhưng là Đường Phẩm Hạ hư hỏng lại làm cho tỷ cùng đại tỷ thương tâm."
Lời nói có chút tức giận.
Tần Mậu sửng sốt, cười rộ lên, "Nhị tỷ, tỷ cùng đại tỷ đừng so đo với Hạ Hạ, hắn vẫn còn nhỏ."
Đường Nhị tỷ hừ nói, "Hắn lại cho rằng tỷ không muốn tốt cho nó, chưa bao giờ hiểu được tâm ý của chúng ta, chúng ta là thân nhân của hắn, làm chuyện gì cũng không phải bởi vì lo lắng cho hắn sao?"
Tần Mậu gật đầu nói, "Về sau hắn sẽ rõ."
Đường Nhị tỷ nói, "Tỷ cùng với đại tỷ định cuối tháng làm tiệc đính hôn cho bọn hắn, mấy ngày nay đã chuẩn bị, vậy mà cái tên hư hỏng đó còn giận dỗi, tỷ không thèm nói cho hắn, để hắn sốt ruột một trận."
Tần Mậu nhịn không được nở nụ cười, "Sau khi Hạ Hạ biết được nhất định rất cao hứng."
Đường Nhị tỷ nói, "Sinh nhật hắn vào cuối tháng, chúng ta tính toán thay hắn làm luôn."
Tần Mậu cười nói, "Vậy cũng tốt."
Đường Nhị tỷ thở dài, "Cũng là em lúc còn nhỏ."
Tần Mậu cười an ủi, "Hạ Hạ còn nhỏ, một ngày nào đó hắn sẽ hiểu nỗi khổ tâm của chúng ta thôi."
Đường Nhị tỷ khoát tay, tỏ vẻ không cần bàn lại đề tài này, ánh mắt cô dừng lại trên vẻ mặt băn khoăn của Tần Mậu, do dự nói, "A Mậu, gần đây bên ngoài đều đồn Khương Nhị thiếu mê muội một người, nghe nói hắn còn thật sự kết giao với đối phương..."
Tần Mậu biết Đường Nhị tỷ không phải là hỏi thử mà cơ bản đã biết nhân vật chính trong chuyện này là cậu, chỉ là ngại cậu da mặt mỏng, mới không nói toạc ra.
Tần Mậu không có cách nào giải thích khuất mắt trong đó với Đường Nhị tỷ, nghĩ nghĩ, thừa nhận nói, "Là em."
Đường Nhị tỷ nhìn cậu chằm chằm, "Các em ở cùng một chỗ?"
Tần Mậu chần chờ vài giây, gật gật đầu.
Đường Nhị tỷ nói, "Lần trước Mặc quán khai trương đã thấy em cùng Khương Nhị thiếu cùng nhau, lúc ấy tỷ vẫn chưa nghĩ nhiều, sau lại tìm em tìm hiểu tin tức, tỷ cũng không nghĩ tới chuyện kia, em... Sao lại đáp ứng Khương Ngôn Mặc? Có phải bởi vì lần đó tỷ..."
"Không phải." Tần Mậu lắc đầu, "Nhị tỷ, chuyện của em cùng Khương Ngôn Mặc trong lúc nhất thời rất khó nói rõ, nhưng đúng là em tự nguyện cùng hắn cùng một chỗ."
Đường Nhị tỷ nghe vậy thì nhíu mày, "A Mậu, tháng sau tỷ phải đi, em ở bên này... Nói thật, tỷ không yên lòng chút nào."
Tần Mậu có chút áy náy, cho dù như thế nào, cậu đã hai mươi bảy tuổi, sao có thể để một nữ nhân đang mang thai lo lắng cho cuộc sống của cậu?
"Nhị tỷ, em cam đoan sẽ tốt mà." Cậu trịnh trọng đưa ra hứa hẹn.
Đường Nhị tỷ nhẹ nhàng gật đầu, "Có những lời này của em, tỷ an tâm rồi, có điều về sau nếu có chuyện gì phải nói cho tỷ, có biết không?"
Tần Mậu cười đáp ứng.
Lúc rời khỏi thư phòng, Đường Nhị tỷ đi ở phía trước đột nhiên đứng lại, quay đầu trừng Tần Mậu.
Tần Mậu cong cong ánh mắt, cười nói, "Là em để hắn ở bên ngoài nghe."
Đường Phẩm Hạ tiến lên đỡ lấy Đường Nhị tỷ, thấp giọng nói, "Nhị tỷ, cảm ơn tỷ."
Tuy rằng vẻ mặt Đường Nhị tỷ nhăn nhó, nhưng trong mắt rốt cuộc giấu không được ý cười.
Khoé miệng Tần Mậu cong lên, nhẹ nhàng rời khỏi.
Lúc này hẳn nên lưu lại không gian cho hai chị em bọn họ, đôi khi thân nhân đều là như vậy, cãi nhau cho lắm nhưng cũng quan tâm lẫn nhau.
Sau khi chuyện của Đường Phẩm Hạ làm rõ, trong lòng Tần Mậu nhẹ nhõm như gỡ được gánh nặng, cậu cũng cao hứng thay Đường Phẩm Hạ.
Trong khoảng thời gian này Khương Ngôn Mặc vẫn đối với cậu ân cần như cũ, Tần Mậu cũng không cự tuyệt thân cận của Khương Ngôn Mặc, nhưng thái độ của cậu vẫn thờ ơ lạnh nhạt, cho dù như thế nào, cậu cũng không để bị lừa lần nữa.
Làm cho cậu cảm thấy hoang mang chính là Khương Ngôn Mặc rất hay dẫn cậu về Khương gia.
Trong hai tháng ngắn ngủi, cậu đã đến Khương gia rất nhiều lần.
May mắn lúc đó cậu chẳng gặp những người khác trong Khương gia, điều này làm cho cậu tự nhiên hơn một chút.
Hôm nay Khương Ngôn Mặc vẫn như thường lệ tới đón cậu, cũng chưa nói dẫn cậu đi nơi nào, trực tiếp cho xe trở về Khương gia.
Tần Mậu nghĩ cũng giống như lần trước, ăn một bữa cơm, lại không nghĩ rằng lần này mọi người đều có ở đó.
Cậu đứng trước cửa, không biết nên làm ra biểu tình gì.
Thần sắc Khương Ngôn Mặc vẫn thoải mái như thường, cười nắm tay cậu, "Vào thôi."
Tần Mậu không nhúc nhích, nghiêng đầu nhìn về phía hắn.
Khương Ngôn Mặc hỏi, "Làm sao vậy?"
Khi Tần Mậu quyết định tiếp cận Khương Ngôn Mặc, cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới sẽ cùng người nhà của hắn tạo lập quan hệ.
Bạn bè của Khương Ngôn Mặc có lẽ còn có ích với cậu, nhưng người Khương gia... Năm đó mọi người ở Khương gia đều đứng về phía Khương Thiển, đối với bọn họ mà nói, việc thu mua Đường gia sẽ làm cho Khương gia càng thêm lớn mạnh.
Bọn họ sẽ không đồng cảm với Tần Mậu, lại càng không đi khuyên can Khương Ngôn Mặc đối phó Đường gia.
"Không có gì." Tần Mậu lắc đầu, đi vào với Khương Ngôn Mặc.
Thái độ của người Khương gia đối với Tần Mậu không không có gì đặc biệt, không lạnh cũng không nóng.
Tần Mậu hiện tại cũng không giống như trước đây, cẩn thận mà ứng đối với bọn họ.
Bởi vậy trước mặt bọn họ, cậu thả lỏng rất nhiều.
Khương Ngôn Mặc vẫn nắm tay cậu, cho dù ngồi vào bàn ăn cũng không buông ra.
Tần Mậu không có biện pháp, đành phải thấp giọng nhắc nhở, "Ăn cơm."
Khương Ngôn Mặc nắm chặt tay cậu, mỉm cười, "Ừ."
Tần Mậu sợ bị người khác nhìn thấy, không dám dùng sức tránh, nhưng cậu cũng không cho Khương Ngôn Mặc sắc mặt hoà nhã.
Khương Ngôn Mặc làm như không thấy vẻ mặt của cậu, đùa đủ rồi, lúc này mới buông ra, cười khẽ bên tai cậu, "Anh sợ em khẩn trương."
Tần Mậu liếc hắn một cái, thẳng lưng, không để ý đến hắn nữa.
Khương Ngôn Mặc lại chăm chú nhìn cậu hồi lâu, cuối cùng khẽ mỉm cười, thu lại tầm mắt.
Trên bàn cơm người Khương gia rất ít nói chuyện, ngẫu nhiên đàm luận vài câu, đều là vấn đề nhỏ nhặt.
Tần Mậu cố vùi đầu ăn cơm.
Lúc sắp ăn xong, cha của Khương Ngôn Mặc đột nhiên nói, "Đường gia đưa thiệp mời đến, cuối tháng là tiệc đính hôn cùng tiệc sinh nhật của tiểu thiếu gia Đường gia, các con ai rảnh thì thay ta đi."
Mọi người im lặng không ai trả lời.
Vài giây sau, cha Khương đột nhiên nói, "Như vậy đi, Ngôn Mặc, A Thiển, hai người các con đi thay ta đi."
Tần Mậu không khỏi ngẩng đầu nhìn cha Khương, vừa vặn ánh mắt của ông đảo qua cậu, cuối cùng dừng lại trên người Khương Thiển.
Không hiểu tại sao cậu cảm thấy ánh mắt này của cha Khương thực ý vị thâm trường.
Thân phận của Khương Thiển là đứa con ruột thứ tư của Đường gia, ở giới thượng lưu Giang thị cũng chẳng phải bí mật gì, nhưng cậu là con nuôi của Đường gia... Không biết Khương gia đã điều tra ra chưa?
Lúc trước Đường Nhị tỷ tiết lộ cho Khương Ngôn Mặc, không biết Khương Ngôn Mặc có nói lại với người Khương gia hay không.
Mà cái nhìn này của cha Khương, Tần Mậu tin tưởng ông đã biết được nội tình.
Cho nên mới chỉ đích danh Khương Ngôn Mặc cùng Khương Thiển đến tham gia tiệc đính hôn.
Cơm chiều qua đi, Khương Ngôn Mặc bị cha Khương kêu lên thư phòng.
Tần Mậu vốn định nhân cơ hội rời đi, nhưng trên đường lại bị Khương Thiển ngăn lại.
Đời này sống lại đây là lần đầu tiên cậu một mình đối mặt với Khương Thiển.
Tần Mậu cảm thấy tâm tình không quá tốt.
Trong lòng cậu rất hận Khương Thiển, kiếp trước y đẩy cậu xuống lầu, trong lòng sao có thể không hận cho được, nhưng hiện tại cậu chỉ có thể chịu đựng, bởi vì một khi bại lộ, cậu và Đường gia sẽ lặp lại tai nạn kiếp trước.
Về phần Khương Thiển thế nào, có phải bởi vì thấy cậu cùng Khương Ngôn Mặc cùng một chỗ mà ghen tị hay không, cậu không quan tâm.
Chương 25: Tiệc đính hôn
Tần Mậu khách khí mà gật đầu với Khương Thiển, chờ đối phương mở miệng.
Khương Thiển nhìn cậu, mang theo ý tức hàm súc, sau đó chậm rãi nói, "Thời gian anh quen anh hai tôi hình như không lâu lắm."
Tần Mậu không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào ánh mắt y.
Khương Thiển hình như bị ánh mắt sắc bén của cậu chấn động, không quá tự nhiên mà nói, "Anh căn bản không thật lòng với anh hai tôi."
Tần Mậu gật đầu, "Cho nên?"
Khương Thiển sửng sốt, "Tôi không biết anh tiếp cận anh ấy có mục đích gì, nhưng anh nên biết rằng, Khương gia không phải là nơi anh muốn đến là đến."
Tần Mậu gật đầu, "Tôi biết."
Cậu không có hứng thú cùng Khương Thiển nói chuyện vô nghĩa, nói xong cất bước định đi.
Khương Thiển ngăn cậu lại, "Anh là con nuôi Đường gia."
Y dùng câu trần thuật mà không phải câu nghi vấn.
Tần Mậu không ngoài dự đoán việc Khương Thiển sẽ biết thân phận cậu, mà hiện tại cậu dám khẳng định, người Khương gia nhất định đã biết chuyện này.
Tần Mậu rốt cuộc nâng mắt lạnh lùng nhìn y, "Như vậy với thân phận của tôi, có phải không xứng với Khương Ngôn Mặc?"
Khương Thiển hiển nhiên không nghĩ là cậu sẽ vặn hỏi lại, ngừng một chút mới hừ mũi, "Cũng chỉ là một đứa con nuôi không công khai."
Tần Mậu cười cười, "Vậy thì sao chứ."
Sắc mặt Khương Thiển có chút khó coi, y chưa từng nghĩ Tần Mậu thế mà chẳng để ý đến, Tần Mậu càng bình tĩnh, y càng thiếu kiên nhẫn.
Y nhìn Tần Mậu chằm chằm, hung hăng nói, "Anh cho là anh hai sẽ vì anh mà chống lại Khương gia sao? Anh ấy hiện tại có lẽ đối với anh không tồi, nhưng lại không biết đến ngày nào đó sẽ quăng anh đi. Huống chi người được anh hai coi trọng rất nhiều, đâu chỉ là một mình anh, anh có năng lực gì mà ở bên cạnh anh ấy chứ?"
Tần Mậu cũng không so đo lời nói của y, gật đầu, "Cảm ơn về lời khuyên."
Thấy sắc mặt Tần Mậu vẫn bình tĩnh như cũ, Khương Thiển nóng nảy, "Đến lúc đó bị vứt đi thì đừng có giống như đàn bà mà bám lấy anh ấy."
Tần Mậu nhìn y, cười lắc đầu, "Kỳ thật nói với tôi cũng vô dụng, cậu hẳn là nên trực tiếp đi nói chuyện đó với Khương Ngôn Mặc chứ, mọi người đều biết Khương Nhị thiếu yêu chiều em trai nhất, tôi tin hắn sẽ xem xét lại đề nghị của cậu."
Khương Thiển rốt cuộc hiểu được không thể đấu võ mồm với Tần Mậu, liền đen mặt thả người.
Lúc Tần Mậu ra khỏi cổng lớn Khương gia, nhịn không được hít một hơi thật sâu.
Đối mặt với kẻ thù kiếp trước, cậu rất vất vả mới áp chế được hận ý trong lòng, vậy mà đối phương còn cố tình khiêu khích, nếu không phải vì kế hoạch lâu dài của cậu thì cậu tuyệt đối không nhẫn nhịn.
Buồn cười chính là, Khương Thiển cả ngày sợ hãi Khương Ngôn Mặc bị người đoạt đi.
Nếu Khương Thiển biết Khương Ngôn Mặc tiếp cận cậu cũng chỉ để đối phó Đường gia, đến lúc đó không biết là biểu tình gì.
Chậm rãi đi bộ dọc theo con đường, con đường này thông với nội thành, đến chân núi liền có taxi.
Tần Mậu nghĩ thầm, cậu có thể trở về nhà đi.
Cuối mùa hạ vẫn có côn trùng kêu vang như cũ, cậu cũng không cảm thấy cô đơn.
Gió đêm từ từ thổi tới, đèn đường cùng ánh trăng phản chiếu hình bóng cậu kéo thật dài, cậu cứ như vậy chậm rãi đi tới, thẳng đến phía sau truyền đến tiếng còi xe ô tô.
Khương Ngôn Mặc trực tiếp đậu xe trước mặt cậu, sau khi xuống xe không nói lời nào nhìn thẳng vào mắt cậu.
Tần Mậu cũng im lặng, hơi ngẩng đầu nhìn lại.
"Vì sao lại không nói một tiếng mà rời đi?" Hai tay Khương Ngôn Mặc nắm lấy bả vai Tần Mậu, chau màu, tỏ vẻ phi thường bình tĩnh.
Tần Mậu nhìn hắn một lát, nhẹ nhàng nói, "Khương gia không phải là nơi tôi có thể ở lâu..."
Nhưng cậu còn chưa nói xong, nụ hôn của Khương Ngôn Mặc liền rơi xuống.
Thẳng cho đến khi Tần Mậu thiếu dưỡng khí, Khương Ngôn Mặc mới chịu buông ra.
Nhưng hắn cũng không lùi lại, môi dán vào mặt Tần Mậu, mang theo hờn giận, lại có chút bất đắc dĩ, "... Em vẫn không tin tưởng anh." Không đợi Tần Mậu trả lời, hắn lại khàn khàn nói, "Nhưng cũng không có gì, anh sẽ tiếp tục chứng minh."
Tần Mậu lùi lại, nghi hoặc nhìn hắn, "Chứng minh cái gì?"
Khương Ngôn Mặc nhìn cậu một hồi rồi kéo cậu lại gần, đem đầu cậu ấn vào hõm vai chính mình "Mặc kệ em nghe được cái gì, nhìn thấy cái gì, cũng không nên hoài nghi tấm lòng của anh."
Tần Mậu ở trong ngực hắn, thức thời mà trầm mặc.
Khương Ngôn Mặc gắt gao ôm cậu, "Có lẽ em sẽ cảm thấy kì quái, chúng ta quen biết chưa đến nửa năm, sao anh lại có thể nhận định em. Nhưng em là A Mậu, vì vậy anh không thể thả em đi, tin tưởng anh, anh sẽ không... Vĩnh viễn sẽ không hại em nữa."
Trong lòng Tần Mậu nảy lên một cỗ khác thường, những lời này của Khương Ngôn Mặc làm cho cậu cảm thấy là lạ ở chỗ nào, nhưng cậu cũng không hỏi ra, vẫn như trước không buồn hé răng.
Khương Ngôn Mặc ôm cậu thật chặt, vuốt ve rồi lại hôn cậu, thấp giọng tiếp tục nói, "Hiện tại anh vẫn chưa đủ năng lực, chưa đủ để em hiểu tâm ý của anh, nhưng anh sẽ cố gắng làm em tin tưởng, hơn nữa còn yêu anh."
Ban đêm yên tĩnh, chỉ có giọng nói hơi khàn khàn của Khương Ngôn Mặc trong không khí phiên đãng.
Tần Mậu nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Cậu có yêu nhưng Khương Ngôn Mặc cũng không hiếm lạ gì.
Mà cả đời này, cậu làm sao quản được chính mình yêu hay không yêu người này.
Hiện giờ cậu chỉ lo về cuộc sống, còn chuyện tình yêu với cậu mà nói không phải là thứ yếu.
Về sau chân tướng rõ ràng, hai người cuối cùng vẫn chỉ có thể trở thành người lạ, điều duy nhất không giống chính là kết cục của cậu với Đường gia, có lẽ tốt hơn so với kiếp trước một chút.
Trong lúc Tần Mậu thất thần, Khương Ngôn Mặc nâng cằm cậu lên, cúi đầu nhìn chăm chú, "A Mậu, những lời anh nói anh sẽ làm được."
Tần Mậu nháy mắt mấy cái, tỏ vẻ không hiểu hắn đang nói cái gì.
Khương Ngôn Mặc hôn lên mặt cậu, "Trừ khi là đầu anh có vấn đề, nếu không anh sẽ không thương tổn em — em nhớ kĩ một câu này là tốt rồi."
Câu nói cuối cùng của hắn tựa như thở dài, nhẹ nhàng lọt vào lòng Tần Mậu.
Tần Mậu nhớ rõ, lần đầu tiên Khương Ngôn Mặc nói những lời này là lúc hai tháng trước khi cùng bạn bè hắn đi tụ tập.
Bây giờ Khương Ngôn Mặc lại lặp lại, ngữ khí vẫn chân thành thâm tình đến vậy.
Cho nên Tần Mậu cảm thấy Khương Ngôn Mặc thật sự tự hứa với bản thân.
Cùng Khương Ngôn Mặc lui tới mấy tháng, Tần Mậu vẫn tự nói với mình, cho dù Khương Ngôn Mặc ôn nhu thế nào, chăm sóc ra sao, cũng chỉ là thủ đoạn của hắn, đều là hoặc nhân.
Cho nên Tần Mậu chưa bao giờ đem lời nói của Khương Ngôn Mặc để ở trong lòng.
Nhưng giờ phút này Khương Ngôn Mặc toát ra cảm xúc chân thân đến vậy, trực tiếp gõ vào tường đồng vách sắt đã lung lay trong lòng Tần Mậu.
Tần Mậu cúi đầu, cũng không biết trải qua bao lâu, cậu cười cười, nói với Khương Ngôn Mặc, "Đi thôi, đưa tôi về nhà."
Khương Ngôn Mặc không nhúc nhích, nhìn mặt cậu.
Tần Mậu cười nói, "Khương tiên sinh, kỳ thật tôi cũng yêu anh."
Ánh mắt Khương Ngôn Mặc ở dưới ánh trăng loé sáng, gắt gao nhìn cậu.
Tần Mậu nói, "Anh có thể không tin, cũng giống như tôi không tin anh mới mấy tháng đã thích tôi, cho nên... Kỳ thật chúng ta có thể vứt bỏ này đó, ít nhất bây giờ chúng ta đang cùng một chỗ."
Ngẫm lại cũng thấy buồn cười, cậu cùng Khương Ngôn Mặc thế mà ở chỗ này nói chuyện tình cảm.
Rõ ràng trong lòng đều tự tính kế đối phương.
Cho tới bây giờ cậu cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày lại già mồm cãi láo với Khương Ngôn Mặc.
Nghĩ như vậy, trong lòng Tần Mậu không khỏi khinh bỉ bản thân.
Khương Ngôn Mặc không biết tâm tư cậu, trầm mặc hồi lâu, mới giống như thông suốt mà gật đầu, "Sau này chúng ta sẽ luôn cùng một chỗ."
Tần Mậu, ". . ."
...
Cuối tháng, tiệc đính hôn cùng tiệc sinh nhật của Đường Phẩm Hạ được tổ chức.
Trước một ngày Tần Mậu quay về Đường gia, những thứ có liên quan đến bữa tiệc đều được an bài rất tốt, không cần cậu hỗ trợ, bất quá cậu cũng có thể bồi Đường Nhị tỷ.
Tâm tình Đường Nhị tỷ tốt lắm, trong khoảng thời gian này đều là cô tự mình chuẩn bị cho bữa tiệc, an bài chỗ ngồi cho khách, thậm chí cùng Đường Phẩm Hạ đi chọn trang phục.
Người trong nhà sợ cô mệt, nhưng thật sự cô rất cao hứng.
Mới giữa trưa ngày tổ chức, tân khách đã đến đông đủ, trong đại sảnh toàn là người.
Đường gia tuy là làm giàu không lâu, nhưng cũng là trùm điền sản ở Giang thị, các nhân vật tai to mặt lớn đều rút thời gian đến dự, cho Đường gia mặt mũi.
Tần Mậu ở trên tầng bồi Đường Nhị tỷ, trong lòng ẩn ẩn lo lắng.
Khương Thiển cũng có tới, không biết lát nữa có xảy ra sự cố gì không.
Tuy rằng không sợ y làm chuyện xấu ngoài sáng, chỉ sợ ngầm trong tối hãm hại.
Mà cảm giác lo lắng này, Tần Mậu không thể nói cho Đường Nhị tỷ.
Qua một thời gian, Đường Phẩm Hạ đi đến, nói bữa tiệc bắt đầu rồi, Đường Nhị tỷ liền cùng hắn xuống lầu.
Tần Mậu là con nuôi Đường gia vẫn chưa được công khai, cho nên sau một lúc lâu cậu mới đi xuống.
Dưới lầu tân khách đầy cả đại sảnh, trên sân khấu còn có thị trưởng Giang thị đang nói chuyện, Tần Mậu chọn một góc ngồi xuống, lẳng lằng nhìn náo nhiệt trong phòng.
Làm cho cậu cảm thấy kinh ngạc chính là lúc này còn có cả sự hiện diện của truyền thông.
Đường gia có lẽ muốn đem bữa tiệc lần này làm lớn để phô trương thanh thế, dù sao Đường Phẩm Hạ là trưởng tử Đường gia, phô trương cơ bản vẫn phải có.
Trong lúc Tần Mậu đang thất thần, trên sân khấu đã đổi thành MC, đang trêu chọc mọi người, không biết là nói gì mà làm cho tất cả đều cười thành tiếng.
Tần Mậu lại không có hứng nghe, cậu nhìn Khương Ngôn Mặc đang ngồi cùng một chỗ với Khương Thiển, hai người không nói chuyện với nhau, nhưng bọn họ bình tĩnh như vậy lại khiến Tần Mậu lo lắng.
Đột nhiên Khương Ngôn Mặc quay đầu, vừa lúc tầm mắt Tần Mậu đảo qua.
Cách quá xa, Tần Mậu không nhìn rõ chân thành tha thiết trong mắt hắn.
Rất nhanh Khương Ngôn Mặc liền quay đầu trở lại, Tần Mậu nhìn sườn mặt của hắn một lát, cũng thu hồi tầm mắt.
Người hầu Đường gia tìm được Tần Mậu, mời cậu qua đó một chút.
Trước sân khấu, Tần Mậu thấy Đường Nhị tỷ bước lên nói lời cảm ơn.
Tần Mậu vẫn mỉm cười.
Kiếp trước, sau khi Đường gia lâm vào khốn cảnh, căn bản không có tâm tư tổ chức tiệc sinh nhật cùng tiệc đính hôn cho Đường Phẩm Hạ, càng ngày sự tình càng thêm nghiêm trọng, Đường Nhị tỷ thậm chí buông bỏ kế hoạch trở về Mĩ sinh con...
Từ đó về sau, ác mộng một cái tiếp nối một cái, kết cục cuối cùng lại thảm đạm thê lương.
Mà hiện tại, may mắn là cậu có cơ hội thay đổi.
Đường Nhị tỷ ở trên sân khấu cười đến là vui vẻ, bữa tiệc náo nhiệt như thế, tâm tình Tần Mậu sao có thể không tốt?
Cũng không biết trải qua bao lâu, đột nhiên nghe Đường Nhị tỷ nói, "Tiếp theo tôi xin mời một người bước lên sân khấu."
Cô hô tên Tần Mậu, Tần Mậu còn đang kinh ngạc thì đã bị lôi lên sân khấu.
Đường Nhị tỷ nắm tay cậu, cười nói, "Các vị đều đã nghe qua, lúc trước Đường gia từng thu dưỡng một nam hài, bởi vì một số nguyên nhân, nam hài kia đã ly khai Đường gia. Hiện tại, tôi rất cao hứng khi được giới thiệu cho mọi người về nam hài năm đó, cũng là em trai tôi, Tần Mậu."
Cả người Tần Mậu sững sờ đứng ở nơi đó.
Đường Nhị tỷ còn nói tiếp gì đó nhưng một chữ cậu cũng nghe không lọt.
Cậu đột nhiên hiểu ra lí do hôm nay phóng viên đến đây.
Chỉ sợ Đường Nhị tỷ đã an bài chu đáo, cố ý ở hôm nay, đem thân phận con nuôi Đường gia của cậu công khai với truyền thông.
Nhưng rõ ràng lúc trước bọn họ đã nói qua, cậu cũng thể hiện thái độ của mình, không muốn công khai, mà Đường Nhị tỷ cũng đã đáp ứng sẽ giữ bí mật cho cậu.
Vậy tại sao Đường Nhị tỷ lại thay đổi chủ ý, chưa thương lượng với cậu đã tuyên bố ra?
Kiếp trước tuyên bố thân phận của cậu, bởi vì lúc trước bọn họ không biết Khương Ngôn Mặc tiếp cận cậu là có chủ đích.
Nhưng bây giờ Đường Nhị tỷ làm như vậy, thật sự làm cậu nghĩ không ra.
Trước mặt nhiều người như vậy, cậu không muốn làm mất mặt Đường Nhị tỷ.
Sau khi Đường Nhị tỷ tuyên bố, ánh đèn chớp nhoáng liên tục, có thể đoán được trên đầu báo ngày mai, tất cả đều là tin tức về con nuôi Đường gia.
Tần Mậu cười đến mặt đều cương, cuối cùng bần thần mà theo sát Đường Nhị tỷ đi xuống.
Lúc bước xuống cầu thang, Tần Mậu đột nhiên ngẩng đầu, đập vào mắt là đôi mắt thâm trầm của Khương Ngôn Mặc, thật sâu nhìn về phía cậu.
Trong lòng Tần Mậu lộp bộp, lập tức làm như không có chuyện gì mà quay mặt đi chỗ khác.
Hiện tại điều cấp bách của cậu là nói chuyện với Đường Nhị tỷ, về phần Khương Ngôn Mặc đang nghĩ gì, cậu không còn tâm trí suy nghĩ.
Chương 26: Gặp chuyện không may [Thượng]
Đường Nhị tỷ dường như biết cậu đang suy nghĩ gì, sau khi xuống sân khấu liền trực tiếp dẫn cậu đến thư phòng tầng một.
Phòng cách âm rất tốt, đem thanh âm náo nhiệt bên ngoài chặn lại.
Hai người cũng chưa nói chuyện ngay, Tần Mậu thấy ánh mắt thản nhiên của Đường Nhị tỷ, lời muốn hỏi đều nghẹn tại cổ họng.
Đường Nhị tỷ nhìn cậu một lát, nhẹ nhàng thở dài, "A Mậu, mấy ngày nữa Nhị tỷ sẽ đi."
"Nhị tỷ..."
"Kì thật Nhị tỷ làm như vậy, cũng không có mục đích gì, chỉ là hi vọng trong thời gian tỷ cùng Hạ Hạ không có ở đây, em có thể giúp đỡ cho người trong nhà." Đường Nhị tỷ nhẹ nhàng cầm tay Tần Mậu, "A Mậu, Nhị tỷ rất tín nhiệm em."
Tần Mậu nhất thời im lặng, đối mặt với ánh mắt chờ mong của Đường Nhị tỷ, cái gì cũng không nói được.
Cho dù công khai thân phận của cậu, cậu có thể làm được gì chứ?
Sau khi Đường Nhị tỷ rời khỏi, trong nhà còn có Đường Đại tỷ cùng chồng của cô, nói vậy nhưng cha Đường vẫn làm chủ Đường gia, làm sao đến phiên cậu nhúng tay vào chứ?
Dù sao cậu cũng chỉ là con nuôi Đường gia, còn mới được công khai, những người bên ngoài đó sao có thể coi trọng cậu.
Điều này Đường Nhị tỷ nhất định rất rõ ràng, nhưng cô vẫn công khai thân phận của cậu, hơn nữa còn ở trong này khẩn thiết dặn dò...
Tần Mậu cúi đầu, qua thật lâu mới nhẹ giọng nói, "... Vâng."
Đường Nhị tỷ vỗ vỗ mu bàn tay cậu, "Thật có lỗi, Nhị tỷ nuốt lời."
Tần Mậu lắc đầu.
Ngoài kia, Đường gia trước mặt mọi người tuyên bố thân phận của cậu, đây là tôn trọng cùng yêu thương cậu, cậu hẳn là nên cao hứng mới đúng.
Nhưng cậu cũng không phải mất hứng.
Tóm lại mặc kệ Đường Nhị tỷ muốn làm cái gì, cậu đều tin tưởng, Đường Nhị tỷ tất nhiên có lí do của mình.
Sau khi rời khỏi thư phòng, Tần Mậu tìm một chỗ yên tĩnh lánh đi.
Thân phận của cậu vừa mới được công khai, khẳng định có rất nhiều người đang chờ cậu.
Nhưng cho tới bây giờ cậu vẫn không quen náo nhiệt như vậy.
Phòng nghỉ cho tân khách nằm cách vách, Tần Mậu tuỳ ý vào một phòng, lại không nghĩ rằng sẽ gặp phải Khương Thiển.
Khương Thiển đang ghé vào ban công hút thuốc, nghe thấy động tĩnh, quay đầu, nhìn thấy cậu, khoé miệng y hiện lên nụ cười đùa cợt, lại quay đầu đi.
Tần Mậu đứng ở cửa tiến thoái lưỡng nan.
Giây tiếp theo, Khương Thiển dập điếu thuốc, xoay người đi vào trong phòng.
Tần Mậu vẫn như cũ ngốc ở cửa, mắt thấy Khương Thiển đi tới, cậu thế nhưng quên phản ứng.
Khương Thiển mặt không chút thay đổi, khi lướt ngang qua người cậu, đột nhiên cười khẽ, "Tần Mậu, hoá ra anh cũng thật đáng thương."
Thân thể Tần Mậu cứng đờ, chờ khi lấy lại tinh thần, Khương Thiển đã biến mất ở góc hành lang.
Cậu đột nhiên nhớ tới, kiếp trước Khương Thiển cũng đã từng nói như vậy.
Khi đó trong lòng cậu tràng đầy hận ý đối với Khương Thiển, huống hồ Khương Thiển vẫn được Khương Ngôn Mặc chiếu cố, nhìn qua hạnh phúc như vậy, ai lại liên tưởng đến hai từ 'đáng thương' kia chứ?
Cho nên lúc ấy Tần Mậu cũng không cẩn thận ngẫm nghĩ lại ý tứ trong đó.
Bây giờ nghe được, Tần Mậu cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Khương Thiển khiếp trước, sau khi cậu chết đi, nhất định cùng Khương Ngôn Mặc ở cùng một chỗ.
Có thể biết trước được hết thảy, là chuyện khoái hoạt cỡ nào, Khương Thiển nhất định rất đắc ý.
Cả đời này... Cả đời này thái độ của Khương Ngôn Mặc đối với Khương Thiển cũng không thay đổi, đến cuối cùng bọn họ vẫn sẽ ở cùng nhau.
Tần Mậu đứng nơi mà Khương Thiển vừa đứng, hai tay chậm rãi che mắt lại.
May mắn bên cạnh không có ai, để cho cậu không cần phải che dấu biểu tình, làm cho cậu bình tĩnh lại, chỉ cần vài giây ngắn ngủi là được.
Nhưng cậu còn chưa bình tĩnh lại, liền nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân.
Khương Ngôn Mặc chậm rãi đi đến gần, ánh mắt vẫn đặt trên người cậu.
Hiện tại Tần Mậu không muốn thấy nhất chính là người này.
Hai tay cậu đặt trên lan can, đem đầu vùi vào trong khuỷu tay, làm ra tư thế không thèm để ý đến đối phương.
Khương Ngôn Mặc trầm mặc, vươn tay, từ sau lưng ôm lấy cậu.
Hai người dán vào nhau, cả người Tần Mậu đều được Khương Ngôn Mặc ôm vào trong ngực.
Bọn họ đang ở phòng nghỉ, lúc nào cũng có thể có người đi vào.
Tần Mậu vừa muốn nói chuyện, liền nghe Khương Ngôn Mặc ở bên tai thấp giọng thở dài, "Ngốc tử, phải làm sao bây giờ..."
Ngữ khí của hắn rất khó miêu tả, Tần Mậu cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy hắn lộ ra cảm xúc này.
Bất đắc dĩ, còn mang theo ảo não thật sâu.
Tần Mậu im lặng đứng đó, không động đậy nữa.
Khương Ngôn Mặc đem người gắt gao ôm vào trong ngực, sau một lúc lâu, giọng nói khàn khàn, "... Hết thảy đã có anh."
Tần Mậu vẫn chưa nói chuyện.
Cậu không hiểu Khương Ngôn Mặc đang nói cái gì, nhưng mà giờ khắc này, cậu cũng không có tâm tình mà giải nghĩa ý tứ trong đó.
Hai người dựa vào nhau, tư thế thân mật, người bên ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy ngọt ngào.
Nhưng bọn họ kì thật đều có tâm tư riêng.
Lúc Đường Nhị tỷ tìm được bọn họ, bắt gặp hình ảnh hai người gắn bó tình cảm.
Cô đứng ở cửa hồi lâu, ánh mắt phức tạp.
.
Cuối cùng cô đưa tay gõ cửa phòng.
Nghe thấy thanh âm, Tần Mậu cả kinh, vội vàng đẩy Khương Ngôn Mặc ra.
Thẳng đến khi quay đầu lại, nhìn thấy Đường Nhị tỷ, lúc này mới trầm tĩnh lại.
Quan hệ của cậu với Khương Ngôn Mặc, người bên ngoài thì không biết nhưng Đường Nhị tỷ lại rất rõ ràng, bởi vậy cho dù bị bắt gặp cũng không phiền toái lắm.
"Nhị tỷ..." Cậu xấu hổ mà nói một tiếng.
Đường Nhị tỷ đi đến trước mặt hai người, cười gật đầu với cậu, rồi chuyển hướng qua Khương Ngôn Mặc nói, "Có thể nói với cậu vài câu hay không?"
Khương Ngôn Mặc ôm lấy Tần Mậu, "Nhị tỷ cứ nói."
Tần Mậu không có thói quen thân mật với Khương Ngôn Mặc như vậy, huống chi là đang ở trước mặt Đường Nhị tỷ, nhưng cậu không dám làm ra động tĩnh gì quá lớn, chỉ có thể trộm liếc Khương Ngôn Mặc.
Khương Ngôn Mặc làm như không chú ý tới sự khẩn trương của cậu, mỉm cười với Đường Nhị tỷ.
Đường Nhị tỷ là một người thông minh, nhìn thấy động tác ôm chặt Tần Mậu của hắn, liền nhìn ra được người nam nhân này đối với Tần Mậu độc chiếm dục.
Ánh mắt cô càng thêm phức tạp, dừng một chút, nói, "Hôm nay A Mậu chính thức trở lại Đường gia, tôi là một người chị, cái khác không trông nom được, nhưng yêu cầu cậu phải toàn tâm toàn ý với A Mậu, điều này vẫn có tư cách, cậu nói có phải hay không?"
Khương Ngôn Mặc đối mặt với cô vài giây, mỉm cười, "Đương nhiên."
Đường Nhị tỷ vừa lòng với đáp án của hắn, "Cậu đã quyết định cùng một chỗ với A Mậu, phải có trách nhiệm với nó."
Khương Ngôn Mặc gật đầu.
Đường Nhị tỷ nói, "Hi vọng cậu có thể nói được làm được."
Khương Ngôn Mặc cúi đầu nhìn Tần Mậu một cái, thấy thanh niên gần như đem đầu vùi vào trong ngực, hắn cười rộ lên, càng ôm chặt người trong lòng, "Nếu tôi đáp ứng, phỏng chừng Nhị tỷ cũng nửa tin nửa ngờ."
Đường Nhị tỷ im lặng nhìn hắn.
Khương Ngôn Mặc cười nói, "Nhưng mà tôi cam đoan, nhất định sẽ che chở cho A Mậu."
Về phần che chở Tần Mậu cái gì, hắn chưa nói, chỉ là kiên định mà chống lại ánh mắt của Đường Nhị tỷ.
Đường Nhị tỷ nói, "Nhớ kĩ lời nói của cậu."
Khoé miệng Khương Ngôn Mặc gợi lên mỉm cười.
Đường Nhị tỷ đem tầm mắt chuyển qua người Tần Mậu, "A Mậu, em nghe thấy chứ?"
Tần Mậu mờ mịt mà đáp một tiếng.
Đường Nhị tỷ nhịn không được nhẹ giọng thở dài.
Tần Mậu không dám ngẩng đầu nhìn cô.
Thấy cậu như thế, tiếng thở dài trong lòng Đường Nhị tỷ càng lớn hơn nữa, "A Mậu, cho dù có như thế nào đi chăng nữa Nhị tỷ cũng hi vọng em được hạnh phúc."
Tần Mậu hít hít mũi, "Cảm ơn Nhị tỷ."
Khương Ngôn Mặc cười tủm tỉm bóp mũi cậu, "Ngoan."
Tần Mậu cau mày tránh qua một bên.
Đường Nhị tỷ nhìn bọn họ, tâm tình phức tạp, nhưng cô rốt cuộc không nói lời nào nữa, nhân tiện đem thần sắc trong mắt giấu đi.
Vài ngày sau, Đường Nhị tỷ, Đường Phẩm Hạ cùng vị hôn thê của hắn bay đi Mĩ.
Lúc đi tiễn, Tần Mậu không cảm thấy buồn, ngược lại cảm thấy may mắn.
Ba người bọn họ có thể rời khỏi chốn thị phi này, quả thật là một loại hạnh phúc.
Kiếp trước Đường Nhị tỷ cùng Đường Phẩm Hạ còn chưa kịp xuất ngoại, Đường gia liền lâm vào khốn cảnh.
Cả đời này, ít nhất bọn họ có thể an toàn mà rời khỏi.
Đường Nhị tỷ nắm lấy tay Tần Mậu, hình như muốn nói điều gì, rồi lại khó xử mà nhíu nhíu mày.
Tần Mậu hô tên Nhị tỷ, chờ cô mở miệng.
Đường Nhị tỷ dừng một lát, mới thấp giọng nói, "... A Mậu, Đường gia... Còn cần em chiếu cố nhiều hơn..."
Tần Mậu vì để cho cô bớt lo, tự nhiên là đáp ứng.
Đường Nhị tỷ lại nói, "Có chuyện gì thì báo cho Nhị tỷ ngay."
Tần Mậu vội gật đầu.
Đường Nhị tỷ lại nhìn cậu một hồi lâu, cuối cùng cười cười, nói Hân Nghiên phất tay tạm biệt với cậu, nắm lấy tay cô bé đi vào cửa kiểm soát.
Vốn nghĩ Đường Nhị tỷ đi rồi, mọi chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng tốt hơn, nhưng Tần Mậu không nghĩ tới, nửa tháng sau, miếng đất của chính phủ kia xảy ra vấn đề.
Trong quá trình thi công có vài công nhân không cẩn thận mà từ trên cao rơi xuống, thương thế nghiêm trọng.
Ban đầu chỉ là một sự cố thông thường hay gặp ở công trường, không biết như thế nào lại kinh động đến truyền thông.
Truyền thông lên án mạnh mẽ phương tiện an toàn ở công trường lạc hậu, an toàn về thân thể của công nhân không được đảm bảo, dần dần, dư luận chuyển hướng thành Đường thị ngược đãi công nhân.
Đường gia bị xoay đến trở tay không kịp, hết đường chối cãi.
Trong khi giãy chết, phòng Quan hệ Xã hội của Đường thị không ứng phó được, qua vài ngày người cao tầng nhận phỏng vấn.
Nhưng lúc chờ bọn họ tính toán bác bỏ tin đồn thì dư luận lại chuyển phương hướng.
Truyền thông không biết từ nơi nào đào móc ra, năm đó Đường thị làm giàu, hình như sử dụng không biết bao nhiêu thủ đoạn.
Mà những thủ đoạn này, không cái nào là không xấu xa ác liệt.
Tuy rằng báo chí không chỉ rõ chứng cứ, nhưng giữa những hàng chữ logic chặt chẽ, làm cho người ta không thể không tin.
Báo vừa ra, lập tức bị lan truyền ồn áo huyên náo, bổi vậy khiến cho giới cấp cao ở Giang thị càng chú ý đến.
Trong lúc nhất thời, tất cả đầu đề truyền thông, các mục báo đều phản đối dữ dội với Đường thị.
Người bên ngoài nhìn vào, việc truyền thông tố giác làm ăn bất lương là hành vi chính nghĩa, bọn họ chỉ biết vỗ tay bảo hay, làm sao rảnh mà quan tâm đến khúc mắt phức tạp trong đó.
Nhưng Tần Mậu lại rõ ràng, chuyện diễn ra như vậy, tuyệt đối có người trong tối âm thầm sắp đặt.
Đường thị mặc dù nhà giàu mới nổi, nhưng tốt xấu cũng là trùm điền sản ở Giang thị, quan hệ với truyền thông chính phủ sẽ không kém như vậy.
Nếu là bình thường, vài người công nhân bị thương, sự tình nhất định có thể áp chế được.
Nhưng lần này lại bất đồng, truyền thông ào ạt chỉ trích, một đòn lại một đòn, đem Đường thị vây chết trong dư luận.
Tiếp theo là chính phủ ra mặt, tuyên bố xử lí nghiêm theo quy định pháp luật.
Nửa tháng ngắn ngủn, Đường thị bị vùi dập đến nỗi người thấy người đập.
Trong lòng Tần Mậu rất sốt ruột, nhưng không có cách nào nói ra.
Nói trắng ra là, cho dù cậu thay Đường thị bày mưu tính kế, người Đường gia cũng không nhất định sẽ nghe theo đề nghị của cậu.
Tuy rằng trước khi đi Đường Nhị tỷ cho cậu một thân phận, nhưng cậu rốt cuộc vẫn là con nuôi, bìn thường lại không đi làm ở Đường thị, bên trong có chuyện còn không tới lượt cậu nói chuyện.
Quan trọng hơn là Đường thị vẫn do cha Đường nắm quyền.
Ở nhà có thể lời nói của Đường Nhị tỷ có cân nặng, nhưng ở công ty, lời của cha Đường là tuyệt đối.
Nhưng ngoài cha Đường ra, còn có Đường Đại tỷ cùng chồng của cô cũng nằm trong cao tầng Đường thị, hai vợ chồng bọn họ công tác ở Đường thị đã nhiều năm, ai cũng quen thuộc công tác hơn so với Đường Nhị tỷ, cũng có quyền với quyết sách của Đường thị.
Đó cũng là nguyên nhân Tần Mậu không muốn tiến vào Đường thị.
Cha Đường cùng Đường Đại tỷ sẽ không cho cậu nắm quyền, cũng sẽ không tín nhiệm cậu.
Điều mà cậu sợ nhất chính là sẽ bị người khác hoài nghi cậu vào Đường thị là vì cùng Đường Phẩm Hạ tranh đoạt tài sản.
Huống chi... Huống chi không phải ai cũng giống như Đường Nhị tỷ, đối tốt với cậu như vậy.
Lúc Khương Ngôn Mặc đến đón Tần Mậu, Tần Mậu đang vắt óc suy nghĩ.
"Nghĩ gì vậy?" Khương Ngôn Mặc nhịn không được chọt trán thanh niên, lại luyến tiếc dùng sức, cuối cùng mà xoa nhẹ, giống như đối với sủng vật.
Bất quá sủng vật này là đầu quả tim hắn.
Đầu Tần Mậu vẫn chưa nâng, mệt mỏi nói, "Không có gì."
Khương Ngôn Mặc trầm mặc, rồi cười rộ lên, hôn lên mặt cậu một hơi, "Có phải liên quan tới Đường gia hay không?"
Tần Mậu im lặng.
Khương Ngôn Mặc nâng mặt cậu lên, cẩn thận quan sát, "Nói cho anh."
Tần Mậu nghe vậy liếc hắn một cái, "Sự tình náo lớn như vậy, tôi đương nhiên lo lắng."
Khương Ngôn Mặc hôn cái chụt lên chóp mũi cậu, buông cậu ra, khởi động xe, "Chúng ta đi ăn cơm trước."
Tần Mậu nghiêng đầu, buồn rầu mà ừ một tiếng, rồi lại không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro