Chương 20 - Ban đêm
Khương Ngôn Mặc im lặng nhìn cậu, đột nhiên chế trụ cổ tay cậu, đi về hướng cầu thang.
Tần Mậu nhẹ nhàng thở dài, không giãy dụa mà ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn.
Khương Ngôn Mặc trực tiếp kéo cậu lên trên tầng ba, đi vào phòng ngủ, nói, "Em nghỉ ngơi một chút đi, anh rất nhanh sẽ trở lại."
Tần Mậu vừa bực mình vừa buồn cười, nhìn hắn nói, "Tôi không cần nghỉ ngơi."
Khương Ngôn Mặc nhíu mày, dừng một chút, nói, "Vậy em làm gì cũng được, chờ anh trở lại."
Tần Mậu nhìn hắn một lúc lâu, mới thoả hiệp, "Được."
Khoé môi Khương Ngôn Mặc câu lên, đi tới hôn cậu một cái, "Ngoan."
Tần Mậu nghĩ Khương Ngôn Mặc sẽ lập tức quay trở về, cậu cứ nghĩ bọn họ sẽ nói chuyện nhanh thôi, không nghĩ tới đợi một lúc lâu, trời cũng đã tối đen, vẫn không thấy Khương Ngôn Mặc.
Trong lòng Tần Mậu không khỏi lo lắng, nếu về chậm, Khương Ngôn Mặc phải nói cậu lưu lại, nhưng cậu ngay cả đứng lại Khương gia một chút thôi cũng không nguyện ý, huống chi là lưu lại đây một đêm.
Cậu cúi đầu nhìn đồng hồ, quyết định đi xuống lầu, nếu Khương Ngôn Mặc vẫn còn nói chuyện, tự mình trở về là được.
Nhưng vừa mới mở cửa phòng ra liền gặp ngay Khương Ngôn Mặc đang đứng trước cửa.
Khương Ngôn Mặc đưa tay xoa xoa tóc cậu, cười hỏi, "Chờ lâu không?"
Tần Mậu trầm mặc vài giây, nói, "Khuya rồi."
Khương Ngôn Mặc ừ một tiếng, "Anh cả có chuyện, cho nên tám gẫu hơi lâu một chút." Nói xong hôn lên mí mắt cậu, "Có đói bụng không?"
Tần Mậu lắc đầu, "Tôi phải trở về."
Khương Ngôn Mặc cười rộ lên, cúi đầu khẽ chạm lên trán cậu, "Em nghĩ anh sẽ để em đi sao?"
"......."
Khương Ngôn Mặc túm lấy tay cậu, đem cậu kéo vào trong phòng, cười tủm tỉm, "Chỉ cần ở cùng em, khách sạn hay trong nhà cũng không có gì khác nhau."
Tần Mậu không muốn cùng hắn thảo luận sự khác nhau của nhà và khách sạn, lặp lại một lần nữa, "Tôi phải trở về."
Khương Ngôn Mặc lúc này mới thu lại nụ cười, nắm chặt tay cậu, ánh mắt thâm tình, "A Mậu, chúng ta là người yêu, anh hi vọng có nhiều thời gin được ở bên em, cũng hi vọng chúng ta càng thêm quen thuộc lẫn nhau."
Tần Mậu rũ mắt, cắn môi không nói chuyện.
Khương Ngôn Mặc vươn tay, nhẹ nhàng lướt qua đôi mắt, chóp mũi cậu, cuối cùng dừng lại trên cánh môi anh đào, "Hôm nay cho dù là ở khách sạn hay ở nhà, với anh mà nói không có gì khác biệt." Hắn nhìn cậu thật lâu, "Anh rất cao hứng, bởi vì có thể cùng một chỗ với em."
Những lời thâm tình vĩnh viễn đều êm tai như vậy.
Tần Mậu nhìn nam nhân đang toả ra hào quang tình thánh, hơi nhíu mày, "... Tôi đói bụng."
Khương Ngôn Mặc nở nụ cười, nắm lấy tay cậu, mười ngón giao triền, "Chúng ta xuống lầu, anh bảo đầu bếp làm cho em."
Tần Mậu gật đầu, bước ra ngoài, lại bị Khương Ngôn Mặc gắt gao túm lại.
Cậu khó hiểu mà quay đầu nhìn hắn, Khương Ngôn Mặc ôm cậu vào lòng, ghé vào tai cậu cười khẽ, "Chờ một chút."
Ngực cùng thắt lưng hai người dán vào nhau, tư thế ám muội như vậy khiến cho lời nói của Khương Ngôn Mặc càng thêm tình sắc.
Hơi thở của hắn cố tình quanh quẩn nơi vành tai.
Tần Mậu không được tự nhiên mà nhúc nhích người, muốn thoát khỏi người nam nhân này.
Cậu rất rõ ràng lực ảnh hưởng của người này đối với cậu, nếu người này quyết tâm muốn dụ dỗ cậu, cậu căn bản không có biện pháp trốn thoát.
Lúc thân thể cậu cứng ngắc đứng đó, từng cái hôn tinh tế của Khương Ngôn Mặc rơi xuống.
Từ cái trán, một tấc lại một tấc đi xuống, cuối cùng dừng lại trên đôi môi cánh hoa, đầu lưỡi hơi dùng sức, liền xâm nhập khoang miệng ôn nhuận của cậu.
Tần Mậu lập tức cảnh giác, vặn vẹo thân thể muốn lùi về phía sau.
Nhưng Khương Ngôn Mặc sao có thể để cậu trốn thoát chứ?
Cậu bị nam nhân gắt gao ôm chặt thắt lưng, thân thể hai người không có một khe hở, đầu lưỡi người nọ tuỳ ý càn quét trong miệng cậu.
Tần Mậu tuy không lên tiếng nhưng thuỷ chung không ngừng lại giãy dụa.
Nhưng thủ đoạn của Khương Ngôn Mặc rất cao minh, dần dần khiến cậu mất đi khí lực, thậm chí đánh mất linh hồn, chỉ có thể dựa vào lồng ngực hắn thở hổn hển.
Thấy cậu chậm rãi khuất phục, tâm tình Khương Ngôn Mặc tốt lên một chút, chà đạp một lúc lâu mới buông cậu ra.
Tần Mậu tựa vào ngực nam nhân, chậm rãi thở ra, hiện tại đầu óc cậu trống rỗng, lại càng không cần nói đến việc dùng tư thái gì để đối mặt với nam nhân.
Khoé miệng Khương Ngôn Mặc vẫn cong cong, nhẹ nhàng dán môi vào đôi môi cánh hoa của Tần Mậu, một lúc sau mới cảm thấy mĩ mãn mà nheo mắt lại, "Bao bối, chúng ta nên đi xuống thôi."
Tần Mậu rốt cuộc bị Khương Ngôn Mặc nửa ôm đi xuống lầu.
Cậu vừa xấu hổ vừa giận dữ, hơn cả là khó chịu, một bên thống hận chính mình đối với sự thân cận của Khương Ngôn Mặc không hề có biện pháp nào, một bên hận Khương Ngôn Mặc đem cậu đặt trong lòng bàn tay đùa giỡn.
Nhất là khi nhìn thấy Khương Thiển ở phòng khách, mà lúc ấy Khương Thiển cũng chăm chú nhìn cậu cùng Khương Ngôn Mặc.
Tần Mậu lạnh lùng đẩy Khương Ngôn Mặc ra, sau đó mặt không đổi sắc mà lui lại vài bước.
Khương Ngôn Mặc một phen bắt được cậu, coi như không thấy sắc mặt cậu, ôm vào phòng khách, cười với Khương Thiển, "A Thiển có muốn ăn chung hay không?"
Tần Mậu không muốn thất thố trước mặt Khương Thiển, đành phải lựa chọn trầm mặc.
Ánh mắt Khương Thiển đặt trên hai người, do dự một chút, cười gật đầu, "Được."
Trước mặt Khương Thiển, Tần Mậu không biết Khương Ngôn Mặc tại sao lại cùng cậu thân mật như vậy, chẳng lẽ là vì kích thích Khương Thiển?
Nếu thật sự là như vậy, Khương Ngôn Mặc thật quá ngây thơ đi.
Tần Mậu không yên lòng mà chọc chọc chiếc đũa, nếu không phải ngại có Khương Thiển ở đây, cậu sẽ không thuận theo Khương Ngôn Mặc như thế.
Khương Ngôn Mặc cùng Khương Thiển ở một bên trò chuyện vui vẻ, tán gẫu về chuyện làm ăn của Khương gia.
Tần Mậu không có hứng thú nghe, cúi đầu xuống, toàn tâm toàn ý chiến đấu với đống thức ăn trên bàn.
Khương Ngôn Mặc một bên cùng Khương Thiển nói chuyện, một bên còn có thể rút ra thời gian đẩy đĩa rau qua cho Tần Mậu.
Tần Mậu cũng không già mồm cãi láo, đối phương đẩy đĩa rau lại đây, cậu liền ăn luôn, một bộ không thèm để ý.
Khương Ngôn Mặc bề ngoài nhìn như chuyên tâm nói chuyện với Khương Thiển, nhưng thực chất lực chú ý đều đặt trên người Tần Mậu, thấy Tần Mậu giống như một chú sóc nhỏ đang cầm bát chăm chú ăn, hắn cảm thấy thật buồn cười, nhưng cũng không nói ra, gắp càng nhiều thức ăn vào bát của chú sóc nhỏ.
Tần Mậu lúc đầu còn yên lặng mà nhận, sau đồ ăn trong bát ngày càng nhiều, cậu không thể không đặt đũa xuống, trầm mặc nhìn Khương Ngôn Mặc.
Khương Ngôn Mặc cười vô tội.
Tần Mậu nhẫn, cuối cùng cái gì cũng không nói, cúi đầu tiếp tục chọc chọc đồ ăn trong bát.
Mặt mày Khương Ngôn Mặc nhịn không được cong lên, ánh mắt cũng nhu hoà lại.
Hết thảy đều bị Khương Thiển nhìn thấy, y không khỏi cười khổ, hai người này không thể nghi ngờ là đang phô diễn ngọt ngào của bọn họ, không nói đến việc y có một chút tâm tư đối với Khương Ngôn Mặc, ngay cả người khác ở trong này phỏng chừng cũng thấy xấu hổ.
Dùng cơm xong, Tần Mậu biết Khương Ngôn Mặc sẽ không tha cho cậu, liền bình tĩnh ngồi một bên chờ.
Khương Ngôn Mặc cùng Khương Thiển nói chuyện, thấy cậu nhu thuận như vậy, khoé miệng không khỏi cong lên, quay đầu nói với Khương Thiển, "Thời gian không còn sớm, anh cùng A Mậu về phòng nghỉ ngơi, có chuyện gì thì sáng mai nói."
Tần Mậu nhìn thấy tia thất vọng loé qua trong mắt Khương Thiển, đáy lòng âm thầm kinh ngạc.
Lúc trước, Khương Ngôn Mặc chưa bao giờ cự tuyệt yêu cầu của Khương Thiển, cũng chưa từng vắng vẻ Khương Thiển.
Hiện tại cậu có chút không hiểu tâm tư của Khương Ngôn Mặc, đây là cố ý diễn trò sao?
Sau khi trở về phòng, biểu tình Tần Mậu vẫn thản nhiên như trước, nhìn qua có vẻ trấn định.
Khoé môi Khương Ngôn Mặc cong lên, lúc đóng cửa phòng lại, hắn đem người ôm vào trong ngực, cười tà nói, "Nếu đã ăn cơm rồi, chúng ta cũng nên vận động chứ nhỉ."
Sắc mặt Tần Mậu không thay đổi, nhưng thân thể cứng đờ đã tiết lộ cảm xúc của cậu.
Ý cười của Khương Ngôn Mặc càng sâu, ôm lấy cậu càng chặt, ôn nhu nói, "Chúng ta lên giường nhé!"
Tần Mậu được đặt lên chiếc giường mềm mại, cậu gắt gao nhìn Khương Ngôn Mặc, môi không tự chủ mà mím lại.
Khương Ngôn Mặc ở trên người cậu, hôn nhẹ một cái, "Nhìn anh như vậy... Bảo bối rất muốn sao?"
Tần Mậu rũ mắt, chậm rãi nhắm lại.
Khương Ngôn Mặc thấy cậu như thế, cảm thấy có chút căng thẳng.
Hắn đụng đến hai tay đối phương, thấy người dưới thân gắt gao bấu chặt lấy ga giường. Cúi đầu nhìn xuống hàng lông mi đang run rẩy kia, hết thảy đều nói cho hắn biết, người dưới thân có bao nhiêu khẩn trương.
Mà khẩn trương là bởi vì thân thể đã thoả hiệp, tựa như hiến tế.
Ánh mắt Khương Ngôn Mặc tối sầm, ôm lấy đối phương, hôn lên đôi môi, vành tai cùng cổ cậu, cúi đầu nỉ non, "Bảo bối, đừng sợ anh."
Tần Mậu cũng không đáp lại hắn, im lặng như cũ, gắt gao nhắm chặt hai mắt.
Giờ phút này trái tim của Khương Ngôn Mặc như bị đâm một đao, đau đớn.
Hắn vội vàng hôn người dưới thân trấn an, thấp giọng dỗ dành, "Bảo bối đừng sợ, anh chỉ đùa em thôi, anh cam đoan sẽ không làm gì cả."
Tần Mậu ẫn không đáp lời, ngay khi trong lòng Khương Ngôn Mặc tràn ngập bối rối và áy náy, cậu đột nhiên giơ tay lên, vòng qua cổ hắn.
Khương Ngôn Mặc không khỏi sửng sốt, không biết là kinh ngạc hay kinh hỉ, hắn cử động thân thể, chăm chú nhìn người trong lồng ngực.
Tần Mậu mở to mắt, yên lặng nhìn hắn.
Trong lòng Khương Ngôn Mặc loé qua một tia khác thường, ngón tay phác hoạ gương mặt của người trong lòng, ôn nhu hỏi, "Bảo bối, làm sao vậy?"
Tần Mậu vẫn trầm mặc như cũ, nhưng hai tay nhanh chóng ôm lấy tấm lưng của Khương Ngôn Mặc, hơi dùng sức, kéo đầu Khương Ngôn Mặc xuống, lật người ngồi lên trên.
Lúc Khương Ngôn Mặc đang kinh ngạc, cậu nhắm mắt lại, chuẩn xác mà dán lên môi hắn.
Lúc này tâm tình Khương Ngôn Mặc không có từ nào để hình dung, hắn có chút do dự mà ngạm lấy đôi môi cánh hoa của thanh niên, nhẹ nhàng giống như doạ sợ đến thanh niên, khẽ kêu một tiếng, "Bảo bối?"
Đáp lại hắn chính là Tần Mậu chủ động hôn lê.
Trong lòng Khương Ngôn Mặc tuy có chút nghi ngờ, cũng âm thầm tự nhắc nhở bản thân không thể doạ đến người trong lòng, nhưng đối phương dụ dỗ như thế, hắn làm sao có thể nhịn xuống, lập tức chuyển thành chủ động, kẹp lấy đôi môi người trong lòng, hung hăng cắn xuống.
Tần Mậu bị đau, nhẹ nhàng ưm một tiếng.
Khương Ngôn Mặc hiển nhiên bị thanh âm của cậu kích thích, động tác càng thêm mạnh mẽ.
Hắn nhanh chóng khai mở đôi môi cánh hoa, đầu lưỡi cuốn lấy đối phương, giống như muốn đem người kéo vào trong ôn nhu của hắn.
Tần Mậu có thể nghe thấy hô hấp của hắn phảng phất ở bên tai, mang theo khát vọng nồng đậm, dường như còn có một tia thương tiếc cùng cẩn cẩn dực dực. (cẩn thận)
Khương Ngôn Mặc một bên hôn sâu, một bên dịu dàng mà trấn an cậu, mười ngón tay quấn lấy nhau, gắt gao giao triền.
Dần dần hai người có chút động tình, Tần Mậu cảm thấy ngay cả hô hấp đều khó khăn, giống như ở trên mây, thức cũng mơ mơ hồ hồ, chỉ có thể thở dốc.
Khương Ngôn Mặc sợ cậu ngất đi, buông lỏng một chút, không đợi cậu thanh tỉnh, liền cúi đầu mà dính lấy môi cậu, nhẹ nhàng ma sát.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Tần Mậu đột nhiên giật mình một cái, mới phát hiện bất tri bất giác áo quần của hai người đã biến mất từ lúc nào, hai tay Khương Ngôn Mặc di chuyển trên người cậu, mỗi nơi bị hắn chạm qua đều một mảng lửa nóng.
Tần Mậu khó nhịn mà vặn vẹo thân thể, tiếng rên rỉ cũng không thể không chế mà tràn ra.
Khương Ngôn Mặc làm sao có thể chống cự được sức hấp dẫn như vậy, đôi mắt đã sớm đỏ bừng, sau khi chấm dứt hôn sâu, đôi môi hắn chậm rãi lướt xuống, từ cái cằm đến cần cổ trắng nõn, rồi dừng lại ở hai điểm đỏ trước ngực, nhẹ nhàng mút vào.
Kiếp trước Tần Mậu mặc dù cùng Khương Ngôn Mặc kết hôn, nhưng đời này thân thể của cậu vẫn còn ngây ngô, có rất nhiều phản ứng cậu không thể khống chế nổi, chỉ cảm thấy cả người như bị lửa đốt, thầm nghĩ càng thêm thân cận người đang ở trên người cậu này.
Cậu mơ hồ có thể nghe thấy tiếng rên rỉ của chính mình, không khỏi thấy thẹn mà cắn khoé môi.
Mà Khương Ngôn Mặc thấy cậu ẩn nhẫn như vậy, ánh mắt lại càng u ám, động tác cũng nhanh hơn mạnh hơn.
Lúc bàn tay Khương Ngôn Mặc chạm đến hai chân, cậu rốt cuộc nhịn không được khẽ nói, "Đi trước... Đi tắm trước."
Khương Ngôn Mặc nghe thấy, ngừng lại một chút, bỗng tỉnh táo lại.
Người dưới thân sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt ướt át lộ ra mê mang, giống như nói lên sợ hãi cùng khẩn trương.
Tay Khương Ngôn Mặc nắm thành quyền, hắn lúc đầu hắn cũng không muốn doạ sợ bảo bối, nhưng bở vì từng động tác của vật nhỏ này làm cho hắn rung động không thôi, nên mới không nhịn được.
Hiện tại bộ dáng thanh niên như vậy càng làm cho hắn tâm sinh trìu mến, hắn sao có thể từ bỏ?
Áp chế dục vọng mãnh liệt, Khương Ngôn Mặc nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thanh niên.
Tần Mậu vẫn đang mơ mơ màng màng, mở to hai mắt nhìn hắn.
Khương Ngôn Mặc run lên, dán lên đôi môi cánh hoa, nói, "Thật có lỗi, bảo bối..."
Im lặng một lúc lâu, Khương Ngôn Mặc cử động tay, muốn đứng dậy mặc quần áo cho Tần Mậu.
Tần Mậu nhìn hắn, đột nhiên nâng lên hai chân, kẹp lấy thắt lưng làm cho hắn không thể hành động. (dụ thụ là đêi —v—)
Khương Ngôn Mặc sửng sốt, cúi đầu kinh ngạc nhìn cậu.
Tần Mậu tránh đi ánh mắt của hắn, cắn chặt môi dưới.
Rặng mây đỏ trên mặt vẫn chưa tản đi, hơn nửa ngày mới thấp giọng ngập ngừng, "Đi... Đi tắm rửa."
Khương Ngôn Mặc bình tĩnh chăm chú nhìn cậu, sau một hồi liền hôn nhẹ lên khoé môi cậu, cuối cùng ôm lấy người đi đến phòng tắm.
Khương Nhị thiếu tuy rằng chưa bao giờ thiếu sinh hoạt cá nhân, nhưng cho đến bây giờ vẫn luôn ở bên ngoài, chưa bao giờ dẫn người về Khương gia, huống chi là ở đây lưu lại qua đêm, cho nên lúc vào phòng tắm, Khương Nhị thiếu lần đầu tiên trong đời cảm thấy không biết nên làm thế nào.
Đối mặt với thân thể quang loả mê người của Tần Mậu, hắn tự nhiên không thể khống chế dục niệm trong đầu, nhưng hắn không muốn làm tổn thương người trong lồng ngực.
Tạm dừng một lát, hắn lấy một chút sữa tắm bôi lên người Tần Mậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro