Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: PN - Lễ tang

Năm nay mùa đông đặc biệt lạnh, con đường ở Giang thị phủ kín những tuyết là tuyết, trắng xoá một mảng, dường như muốn che lấp đi cái phồn hoa của Bất Dạ Thành.

Lễ tang Tần Mậu diễn ra ở nhà tang lễ Nhân Thọ, nhà tang lễ Nhân Thọ gánh vác hết mọi hậu sự của Giang thị, Khương gia cũng không biết dùng thủ đoạn gì mà bao hết cả nơi này.

Người đến phúng viếng rất nhiều, trên mặt mỗi người đều hiện nét ưu thương.

Chỉ riêng di ảnh Tần Mậu là cười đến xuân phong ấm áp (ấm áp như gió xuân), đôi mắt hàm chứa ôn nhu nhìn chăm chú vào mọi người.

Khương Ngôn Mặc ngồi ở bên cạnh di ảnh Tần Mậu, cả ngày đều không nói một tiếng.

Khương phụ tức giận mà cầm lấy quải trượng (đại loại là cây gậy chống) định đánh nhưng bị Đại thiếu gia Khương gia Khương Ngôn Lan cản lại kịp lúc.

Ông vẫn rất tức giận, mắng hắn là nghiệt tử, cuối cùng phất tay áo bỏ đi.

Đầu Khương Ngôn Mặc thuỷ chung vẫn không ngẩng lên.

Chờ ông lão vừa đi, Khương Đại thiếu đặt mông ngồi vào bên cạnh Nhị đệ nhà mình, giận dữ nói, "Ngôn Mặc, em đây là cái tội gì."

Khương Ngôn Mặc nhìn chằm chằm thanh niên tươi cười dịu ngoan trong di ảnh, giống như không nghe lời gã nói.

Khương Đại thiếu lắc đầu, "Chuyện này âm kém dương sai (thường vì sai thời điểm, sai địa điểm mà hiểu lầm nọ nối tiếp hiểu lầm kia), ai cũng không lường được người cuối cùng bị hại lại là A Mậu... Em đừng bực bội với cha, cha đã đáp ứng sẽ trả lại cổ phần cho Đường thị... Kì thật về điểm này thì cổ phần Đường thị tính cái gì? Em cũng không phải không biết, năm đó Đường gia làm ra cái chuyện này, hiện tại cha đáp ứng buông tha cho bọn họ đã nhân từ lắm rồi, huống chi có A Mậu ở trong chuyện này, chỉ sợ Đường gia phải mang theo trách nhiệm lớn lao, em lại không bảo vệ tốt A Mậu..."

"Anh cả." Khương Ngôn Mặc đánh gãy lời gã, "Để cho tôi yên lặng chút được không."

Giọng nói hắn khàn khàn, còn lại thì nghe không ra cảm xúc gì nữa.

Khương Đại thiếu thở dài nhìn hắn, muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại khe khẽ thở dài.

Khương Ngôn Mặc chậm rãi nói, "Tôi sẽ bồi A Mậu nhiều hơn."

Khương Đại thiếu nhìn em trai nhà mình, không biết làm thế nào, tuy rằng thần sắc Khương Ngôn Mặc có vẻ bình thường, nhưng lại tản mát thê lương vô tận.

Cuối cùng, gã chỉ có thể nhẹ giọng khuyên nhủ, "A Mậu thiện lương như vậy, tất nhiên sẽ lên thiên đường, em đừng tự trách bản thân nữa."

Gã nhớ tới hôm đó, em trai nhà mình ôm người đang hôn mê trong lồng ngực, lảo đảo mà chạy ra ngoài cửa lớn, người hầu muốn tiến tới hỗ trợ đều bị hắn hung dữ đẩy ra.

Khương Ngôn Mặc gào thét, ánh mắt đỏ lên, còn muốn tự mình lái xe nhưng tay hắn run rẩy căn bản ngay cả cửa xe đều mở không ra.

Đó là lần đầu tiên Khương Đại thiếu thấy được em trai nhà mình xưa nay trầm ổn lại không không chế được tâm tình.

Người Đường gia lại đến đây làm to chuyện.

Sau khi Tần Mậu ra đi, người Đường gia mỗi ngày đều tới bệnh viện bức Khương Ngôn Mặc giao ra di thể.

Khương Ngôn Mặc bị làm cho bực mình, cuối cùng trực tiếp gọi người lôi đi.

Lễ tang lần này cũng không báo cho Đường gia.

Nhưng người Đường gia vẫn đến đây, lần này là Đường Phẩm Hạ cùng với Đường Nhị tỷ tới.

Đường Nhị tỷ dù gì cũng là một nữ nhân, sau khi nhìn thấy di ảnh Tần Mậu liền không kiềm chế được bi thương, khóc lên nức nở.

Khương Ngôn Mặc ngồi giữ di ảnh, không để ý đến bọn họ, cũng không đuổi bọn họ đi.

Đường Nhị tỷ khóc đến tê tâm liệt phế, trong lòng luôn có một ngụm khí nuốt không trôi, đi đến trước mặt Khương Ngôn Mặc, cho hắn một bạt tai.

Khương Ngôn Mặc im lặng thừa nhận, sắc mặt vẫn bình tĩnh, không để ý tới Đường Nhị tỷ, coi Đường Nhị tỷ như là người vô hình.

Đường Nhị tỷ tức đến run rẩy, "Hiện tại mày thành cái dạng này là làm cho ai xem hả, A Mậu chính là bị bọn mày... Bị bọn mày hại chết... Mày làm cho ai xem ! ! !"

Khương Ngôn Mặc rốt cuộc cũng mở miệng, "Nhị tỷ, đây là linh đường."

Đường Nhị tỷ cũng là quá tức giận, nếu không nể mặt thân phận của hắn, cô làm sao có thể khống chế được mà không nháo loạn cả lễ tang, huống chi đây là lễ tang của Tần Mậu.

Bị Khương Ngôn Mặc nhắc nhở, trong mắt Đường Nhị tỷ hiện lên một tia xấu hổ, nhưng cục tức trong lòng vẫn không tiêu, hung hăng trừng Khương Ngôn Mặc, "Tại sao cho tới bây giờ mày vẫn không chịu buông tha cho A Mậu, A Mậu em ấy không muốn Khương gia tổ chức lễ tang cho nó, lại càng không nguyện ý sau khi chết còn bị hai chữ 'Khương gia' trói buộc."

Khương Ngôn Mặc nhìn về phía cô, "Nhị tỷ, tôi biết A Mậu lúc còn sống rất quý cô, cô hôm nay vì em ấy mà khóc, vì em ấy mà phẫn nộ, tôi đều ghi tạc trong lòng. Tôi không muốn hôm nay ở trước mặt Tần Mậu mà tranh cãi với cô, mời trở về."

Đường Nhị tỷ còn muốn lên tiếng, lại bị Đường Phẩm Hạ ngăn lại.

Đường Phẩm Hạ dỗ Đường Nhị tỷ đi nghỉ ngơi một lúc, lúc khác lại tới linh đường.

Thấy Khương Ngôn Mặc nhíu mày nhìn hắn, hắn khẽ thở dài đi đến trước mặt Khương Ngôn Mặc, "Thật có lỗi, cảm xúc Nhị tỷ có chút không ổn định, cô ấy cũng bởi vì quá mức bi thương mới động thủ..."

"Nếu tôi mang thù, Đường gia đã sớm không còn tồn tại." Khương Ngôn Mặc lạnh lùng đánh gãy lời hắn.

Đường Phẩm Hạ có chút kinh ngạc, liền hiểu được, trong mắt hiện lên áy náy cùng hối hận, cười khổ nói, "... Là chúng ta rất có lỗi với tiểu ca..."

"Cậu trở về đi." Khương Ngôn Mặc cũng không muốn nghe hắn sám hối.

"... Khương Ngôn Mặc, tôi có thể cùng tiểu ca nói mấy câu không?"

Khương Ngôn Mặc liếc hắn một cái, "Tuỳ cậu."

Đường Phẩm Hạ thấp giọng nói cảm ơn.

Lúc ra khỏi linh đường, tuyết càng lúc càng lớn, bay lả tả giống như không có điểm cuối, vĩnh viễn không ngừng.

Đường Phẩm Hạ cẩn thận đỡ Đường Nhị tỷ từng bước một bước xuống cầu thang phủ kín tuyết.

Bên ngoài Nhân Thọ Đường chính là rừng cây rậm rạp, bây giờ lại càng tĩnh lặng, một nhà tang lễ lớn như vậy, chỉ nghe thanh âm tuyết rơi.

Đường Nhị tỷ đi đến chiếc xe đang chờ bọn họ, dừng lại một chút, rồi quay đầu lại.

Bên trong linh đường truyền đến âm thanh dăng dẳng, còn có tiếng niệm phật kinh xướng của tăng lữ, loáng thoáng đánh vào trong lòng cô.

Cô đột nhiên rơi lệ, nghẹn ngào nói, "A Mậu, Nhị tỷ thực xin lỗi em..."

Nhưng lời của cô rất nhanh bị Đường Phẩm Hạ đánh gãy.

"Nhị tỷ." Đường Phẩm Hạ đỡ lấy cô, hơi dùng sức kéo cô lên xe, "Chúng ta đi."

Trước khi rời khỏi, hắn quay đầu lại nhìn một cái, tuyết phủ trắng xoá, trắng xoá cả Nhân Thọ Đường, trắng xoá cả thế giới, tựa như tất cả ân oán đều bị bao phủ, hết thảy mọi dối trá: không còn dấu vết.

Hắn cúi đầu thở dài, "Tiểu ca, tôi biết anh sẽ không trách Nhị tỷ..."

Buổi tối lúc Khương Ngôn Mặc về đến nhà, Khương phụ nhìn thấy hắn, mặt vẫn đen.

Khương Ngôn Mặc nhẹ giọng nói 'cha' rồi lướt qua mọi người, đi lên lầu.

Khương Đại thiếu giữ tay hắn, lại nghe Khương phụ trầm giọng nói, "Quên đi, để hắn đi!"

Không ai dám đi lên, Khương Ngôn Mặc yên lặng mà đi lên cầu thang.

Lúc Khương Thiển gõ cửa, Khương Ngôn Mặc đang thu xếp đồ của Tần Mậu.

Bọn họ rất ít khi trở về nhà chính ở lại, cho nên đồ vật lưu lại cũng không nhiều.

Khương Ngôn Mặc chậm rãi sửa sang lại, cũng không để ý tới người ngoài cửa.

Cuối cùng Khương Thiển đẩy cửa bước vào, thấy vẻ mặt Khương Ngôn Mặc không chút thay đổi, ánh mắt y rũ xuống.

Hai người đều trầm mặc, Khương Ngôn Mặc căn bản không để ý Khương Thiển, tự mình thu dọn.

Thật lâu sau, Khương Thiển mới thấp giọng nói, "Anh hai..."

Khương Ngôn Mặc vẫn không để ý đến y.

"... Anh hai, em tới giúp anh." Khương Thiển nhẹ nhàng đến bên cạnh hắn.

Khương Ngôn Mặc rốt cuộc ngẩn đầu lên, liếc y một cái, "Đi ra ngoài."

Sắc mặt Khương Thiển trở nên trắng bệch, nhưng không nhúc nhích, vẫn cố chấp nhìn hắn.

"Tôi không nói lần thứ hai." Khương Ngôn Mặc cúi đầu tiếp tục sửa sang lại, thanh âm phá lệ lãnh đạm.

Khương Thiển cắn cắn môi dưới, "Tần Mậu đã chết rồi, người chết không thể sống lại, anh hai, anh tỉnh lại đi." (Mầy im đuê =.=)

Khương Ngôn Mặc nghe vậy dừng một chút, sau đó tay cầm một thứ thật cẩn thận đặt trên tủ đầu giường, lúc này mới nhìn về phía y, "A Thiển, tôi tin A Mậu rất ghét cậu xuất hiện ở trong căn phòng này."

Hắn nhăn mày, ngữ khí trong trẻo mà lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như dao, nhìn thẳng vào Khương Thiển.

Khương Thiển há miệng thở dốc, "Anh hai..."

"Ra ngoài đi, tôi mệt mỏi rồi." Khương Ngôn Mặc thu lại ánh mắt.

Nhưng Khương Thiển thình như còn có điều muốn nói, đứng ở nơi đó, ánh mắt đầy phức tạp mà nhìn bóng dáng hắn.

Vài giây sau, Khương Thiển thấp giọng nói, "Anh hai, em biết anh hiểu lầm em... Em hận Đường gia, nhưng anh phải tin em, cho tới bây giờ em không nghĩ muốn Tần Mậu phải chết."

Khương Ngôn Mặc một lời cũng không nói, cũng không nhìn y.

Khương Thiển thấy hắn như thế, nhịn không được mà cười tự giễu, "Hiện tại đối với anh mà nói, em làm cái gì cũng là sai. Nhưng anh hai à, trong lòng anh cũng rất rõ ràng, cái chết của Tần Mậu, cũng là do hắn, đem hắn bức đến bước đường này, không phải anh và em, là tự bản thân hắn, còn có Đường gia luôn làm ra vẻ quân tử đạo mạo kia nữa."

Trong phòng quanh quẩn thanh âm không cam lòng, phẫn nộ cùng ai oán của y.

"Khương Thiển." Khương Ngôn Mặc đột nhiên gọi tên y.

Khương Thiển không tự chủ được mà nhìn thẳng vào tầm mắt hắn.

"Đừng tưởng rằng tôi không biết cậu làm cái gì." Khương Ngôn Mặc chậm rãi nói xong, từng bước một đến trước mặt y, "Cậu cho là bản báo cáo kiểm tra đo lường kia có thể thay cậu lừa dối?"

Khương Thiển nuốt nước miếng, "... Anh hai, anh nói gì em không hiểu."

Khương Ngôn Mặc lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Khương Thiển, giơ tay lên bóp trụ cổ y, "Trên bản báo cáo của bệnh viện viết, A Mậu té xỉu là do thần kinh suy nhược quá độ, em ấy ngã xuống lầu cũng là bởi vì nguyên nhân này."

Hắn đột nhiên dùng sức, hung hăng xiết chặt yết hầu Khương Thiển, "Phần báo cáo này có thể lừa được người khác, nhưng cậu đã quên, lúc ấy ta ở ngay hiện trường, phía sau lưng cậu."

Khương Thiển khó thở, nước mắt đảo quanh hốc mắt, tựa như giây tiếp theo sẽ rớt xuống.

Khương Ngôn Mặc nói, "Lúc ấy tôi cũng tưởng tự mình A Mậu ngã xuống, đoạn thời gian đó thân thể của em ấy suy yếu, thường xuyên hôn mê. Nhưng nếu thật sự tự mình té xỉu sẽ không rơi xuống mạnh như thế, chỉ tiếc về sau tôi mới suy nghĩ cẩn thận."

Hắn buông tha Khương Thiển, Khương Thiển bởi vì thoát lực mà té ngã trên mặt đất, hắn ngồi xổm xuống, nhìn Khương Thiển, gằn từng chữ, "A Mậu là bị cậu hại chết."

Khương Thiển ôm cổ, nặng nề ho thật lâu, cuối cùng y mới ngẩng đầu lên, cong cong khoé miệng, "Anh hai, anh suy nghĩ cẩn thận như vậy cũng tốt, dù so cho tới bây giờ em cũng không hi vọng xa vời có thể ở bên cạnh anh."

Ánh mắt trong suốt cùng gương mặt phiếm đầy nước mắt làm cho cả người y nhìn qua điềm đạm đáng yêu.

Nhưng bộ dáng này của y không đả động gì tới Khương Ngôn Mặc.

Khương Ngôn Mặc nói, "Đừng cho là tôi sẽ bỏ qua cho cậu, cho đến nay tôi vẫn không có xử lí cậu bởi vì A Mậu vẫn chưa an giấc, tôi không muốn em ấy thấy máu này nọ."

Khương Thiển cười rộ lên, "Máu thì tính cái gì, chuyện xấu xa của Khương gia cùng với Đường gia chỉ sợ càng làm hắn ghê tởm hơn."

Thấy Khương Ngôn Mặc không nói lời nào, y đã biết mình chọt trúng tim đen của Khương Ngôn Mặc, càng vui vẻ mà cười, "Anh hai, có phải bây giờ anh rất hận chính mình? Tần Mậu đã chết, em biết anh hận nhất là bản thân, bởi vì anh không thể bảo về tốt hắn... Anh nói em đoán có đúng không?"

Khương Ngôn Mặc nhìn y, "Không, ta đương nhiên hận hung thủ nhất."

Ánh mắt Khương Thiển lưu luyến trên mặt hắn, đột nhiên cười to, "Em chờ!"

"Khốn kiếp." Cuối cùng Khương Ngôn Mặc chỉ cho y một chữ. (trong bản QT chỉ có một chữ thôi hà nên Ling giữ nguyên a)

Một tháng sau Khương Thiển bị đưa vào nhà giam, tội danh cố ý giết người, nhưng vẫn không cấu vào tử hình, bị phán ba mươi hai năm. (ta chém)

Khương Thiển bị mang vào phòng giam có mười hai tội phạm, y nghe được cảnh ngục cùng người ở bên kia đầu dây nói hết thảy thủ đoạn, sau đó nhìn thấy mười hai tên tội phạm kia chậm rãi đến gần mình.

Cách ngày, Khương Thiển cả người sưng phù, dấu hiệu bị đánh rất rõ ràng, cảnh ngục xem xét vài lần rồi thản nhiên bỏ đi.

Mười ngày sau, Khương Thiển điên mất, nhưng hoạt động mỗi ngày trong ngục giam vẫn diễn ra không chấm dứt.

Sau khi tin tức bị truyền ra, Đường gia hữu tâm vô lực (có tâm mà không có sức làm), Khương gia đương nhiên nguyện ý dung túng Nhị thiếu gia của bọn họ, ngay cả Khương phụ đều mắt nhắm mắt mở, vì thế Giang thị cũng yên ổn lại.

Mùa đông qua đi, thời tiết sáng sủa hẳn lên, chờ cho chuyện Khương Thiển qua đi đã cách đầu năm mới.

Khương Ngôn Mặc vẫn bình thường, hay ở trước mộ Tần Mậu đứng thật lâu, cho đến khi hoàng hôn mới giẫm lên đám cỏ xanh, chậm rãi rời khỏi mộ viên.

Hắn chậm rãi đi về hướng chân núi, cũng không quay đầu lại, chờ cho đến khi đi tới đường cái, nhìn thấy cư dân cùng cửa hàng khắp nơi, xung quanh náo nhiệt hẳn lên mới quay đầu lại, đã không thể nhìn thấy ngôi mộ của người hắn yêu ẩn sâu trong cánh rừng kia nữa, cúi đầu nói, "Bảo bối, hẹn gặp lại."

Xe chạy với tốc độ cao trở về nội thành, tay thả ra khỏi vô-lăng, trong xe phát ca khúc đã cũ, vừa quê mùa lại kì quái, nhưng hắn vẫn nghe cho hết bài.

Trời chiều xa xa tản ra màu quả quýt, hắn ngẩng đầu, hơi hơi nheo mắt lại.

Phía trước dường như bị bao phủ bởi ánh sáng màu quả quýt đó, hắn híp mắt, cũng không biết trải qua bao lâu, hắn hình như nhìn thấy ven đường phía trước có chiếc xe, bên canh đứng vài người ngoắc tay với hắn.

Hắn nở nụ cười, tăng tốc hướng về chiếc xe kia.

Câu cuối cùng mà hắn nghe thấy chính là tiếng nói của vài người xa lạ.

Vết thương chảy đầu máu của hắn cầm không được, xe cứu thương vẫn đang trên đường tới, mấy người... xa lạ kia gấp đến độ xoay quanh.

Khương Ngôn Mặc im lặng mà nhắm hai mắt lại.

Mấy người kia thấy môi hắn động đậy, vội vàng cúi đầu, sau đó bọn họ nghe được di ngôn của hắn, "Bảo bối..... Thực xin lỗi...... Nhưng anh thật sự yêu em......"

B

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro