Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14 - Hai tỷ

Đường Nhị tỷ cười lắc đầu, "A Mậu, Đường Phẩm Hạ là loại người nào, tỷ thân làm chị sao có thể không rõ? Nói đến đây, cũng là chúng ta đặt hi vọng quá lớn vào hắn. Đại tỷ cùng tỷ đều sợ hắn vì tình cảm mà vứt bỏ hết thảy... Hiện tại cho hai đứa nó ra nước ngoài, cũng là muốn khảo nghiệm bọn nó mà thôi."

Tần Mậu hiểu rõ, "Như vậy rất tốt."

Tuy rằng cậu biết Đỗ Cấu Tứ là một cô gái tốt, nhưng muốn cho người Đường gia tin phục, quả thật cũng cần phải tôi luyện.

Đường Nhị tỷ nói, "Hạ Hạ chín tháng sau đi, cũng là thời điểm tỷ trở về nước Mĩ."

Tần Mậu kinh ngạc, "Nhưng bảo bối trong bụng..."

Đường Nhị tỷ cười nói, "Chính là vì lo lắng cho bảo bối, chúng ta định ở bên kia sinh luôn, sang năm mới về lại."

Tần Mậu gật đầu, hoàn cảnh sống ở nước ngoài không tồi, qua bên kia là một sự lựa chọn đúng đắn.

Chỉ là... Cậu nhớ tới kiếp trước, Đường Nhị tỷ sau lại không trở về nước Mĩ, bởi vì rất nhanh Đường gia lâm vào khó khăn...

Tần Mậu gắt gao nắm chặt cái ly, ngón tay trắng bệch.

Đường Hân Nghiên ở ngoài sân chơi thực vui vẻ, thỉnh thoảng còn có tiếng cười vọng vào.

Tần Mậu nhìn phía ngoài cửa sổ sát đất, thấy Tiểu Hân Nghiên cười thơ dại mà rạng rỡ, sự áp lực hồi nãy chậm rãi hạ xuống, trong lòng ra một quyết định, sau khi nghĩ thông suốt, không khỏi cười đứng dậy.

Đường Nhị tỷ đột nhiên vỗ vai cậu,"Đi thôi, chúng ta ra bên ngoài một chút."

Hai người cần ly cà phê ra ngoài sân tản bộ, Tiểu Hân Nghiên chạy tới chạy lui xung quanh bọn họ, người làm vườn đang tỉa cây, nhìn thấy bọn họ thì cười chào hỏi.

Cảnh tượng náo nhiệt như vậy khiến Tần Mậu không khỏi bật cười.

Đường Nhị tỷ đứng lại, nghiêng đầu nhìn cậu, "A Mậu, có chuyện..."

Tần Mậu cũng đứng lại, nhìn về phía cô.

Trên mặt Đường Nhị tỷ có chút do dự.

Tần Mậu nói, "Nhị tỷ, có chuyện gì cứ nói đi."

Đường Nhị tỷ dừng một chút mới mở miệng, "Em biết Đường gia là lập nghiệp từ điền sản, hiện tại chính phủ bên kia có miếng đất, mà chúng ta muốn có được nó, nhưng mà miếng đất này thực sự khó nhai, nghe nói Khương Ngôn Mặc cũng có hứng thú."

Tần Mậu lẳng lặng nghe.

Đường Nhị tỷ nhìn cậu, nói tiếp, "Lúc em ở cùng với Khương Ngôn Mặc, có nghe hắn đề cập đến chuyện này hay không?"

Tần Mậu cũng không chần chờ lâu, khẽ gật đầu, "Có nói qua."

Đường Nhị tỷ thở dài nói, "Bối cảnh của hắn bất đồng với chúng ta, như vậy càng biết nhiều tin tức..."

Tần Mậu nhớ tới kiếp trước, Đường Nhị tỷ cũng nói qua vấn đề này với cậu, lúc ấy cậu thành thành thật thật đem dự đoán của Khương Ngôn Mặc khai ra, nhưng lại đổi lấy việc Đường thị bị đả kích nặng nề.

Cậu thu hồi suy nghĩ, chậm rãi nói, "Em nghe Khương Ngôn Mặc nói tới."

Đường Nhị tỷ nhìn cậu.

Tần Mậu tiếp tục, "Nhưng em cũng không biết là thật hay giả, hẳn cũng chỉ là ngẫu nhiên nói ra mà thôi."

Đường Nhị tỷ lẳng lặng chờ cậu tiếp tục.

Tần Mậu dừng một chút, "Khương Ngôn Mặc nói giá trị của miếng đất kia là thế này." Nói xong cậu vươn hai ngón tay.

Đường Nhị tỷ nhìn rồi lâm vào trầm tư.

Tần Mậu lại bổ sung, "Hai tỷ."

Đường Nhị tỷ kinh ngạc nhìn cậu.

Tần Mậu khẳng định, "Hai tỷ."

Khó trách Đường Nhị tỷ kinh ngạc, hiện tại giá của một miếng đất tuỳ tiện cũng đã ngoài năm tỷ, huốn chi miếng đất này còn nằm bên cạnh chính phủ.

Vẻ mặt Tần Mậu thập phần nghiêm túc, không tìm ra bất cứ một tia giả dối nào.

Đường Nhị tỷ lại một lần nữa rơi vào suy nghĩ.

Có lẽ là bị cuộc nói chuyện ảnh hưởng, lúc ăn cơm trưa, hai người đều có tâm sự, không yên lòng. May là tiếng cười của Tiểu Hân Nghiên vui vẻ, không khí cũng không đến mức căng thẳng.

Cơm nước xong Tần Mậu đứng dậy rời khỏi, Đường Nhị tỷ cũng không giữ cậu lại, an bài xe đưa cậu xuống núi.

Tần Mậu không nghĩ tới đi nửa đường lại gặp Đường Phẩm Hạ.

Đường Phẩm Hạ ra hiệu cho lái xe dừng lại, hắn đi xuống xe, mở cửa xe nhìn Tần Mậu, "Sao lại đi nhanh thế?"

Tần Mậu nói, "Chỉ là tới nhìn Hân Nghiên."

Đường Phẩm Hạ thích nhất đứa cháu nhỏ này, ngay cả hình nền điện thoại cũng để ảnh chụp của nó, nghe vậy cười nói, "Hân Nghiên rất ngoan nhỉ? Bé rất thích cười, điểm ấy thật giống cậu của bé."

Tần Mậu không khỏi bật cười, "Ừ, quả thật giống anh." Cậu chậm rãi nhìn Đường Phẩm Hạ, "Anh muốn xuống núi, lúc khác nói chuyện tiếp."

Đường Phẩm Hạ nhăn mày, cả giận nói, "Anh là đại ân nhân, vẫn là tôi tới tìm anh đi."

Tần Mậu gật đầu cười, "Cũng đúng."

Cậu phất tay với Đường Phẩm Hạ, ra hiệu cho lái xe rời đi.

Xe chậm rãi khởi động, Tần Mậu nhìn kính chiếu hậu thấy Đường Phẩm Hạ vẫn đứng đó, nhìn về phía bên này.

Xe dần dần đi xa, thân ảnh Đường Phẩm Hạ cũng biết mất.

Tần Mậu thở dài, định bụng sẽ gặp mặt Đường Phẩm Hạ một cái, nói về bạn gái hắn, còn có cả chuyện xuất ngoại nữa.

Trở lại nội thành, Tần Mậu không cho lái xe chở về nhà mà thả mình giữa đường.

Cậu có hẹn người phỏng vấn, đi đến nơi hẹn.

Được phỏng vấn là một thương nhân điền sản, vừa ngồi xuống thì đối phương bắt đầu than thở về việc kinh tế thị trường bất động sản bị trì trệ.

Nói xong còn muốn làm thêm một bận, Tần Mậu thật sự mất kiên nhẫn nhưng lại không muốn đánh gãy lời đối phương, im lặng ngồi nghe người nọ thao thao bất tuyệt.

Một giờ qua đi, phỏng vấn rốt cuộc chấm dứt, Tần Mậu đứng lên, mỉm cười nói lời tạm biệt với đối phương.

Thằng cho đến khi người đó rời khỏi quán cà phê, Tần Mậu mới hoàn toàn nhẹ nhõm, tựa lưng vào ghế nhẹ nhàng thở ra.

Cậu không hứng thú với việc bất động sản này, sau khi sống lại không bỏ được công việc này, cũng không bỏ được Đường gia.

Mà hiện tại, tất cả mọi chuyện kiếp trước cứ như một vở kịch dần dần tái hiện lại, cậu cũng không còn đường lui.

Nhưng chờ hết thảy kết thúc, cuộc đời cậu sẽ như thế nào?

Có lẽ lặp lại vận mệnh kiếp trước, vì tranh đấu mà mất đi tính mạng. Hay cậu có thể toàn thân trở ra, mang theo kí ức, về sống với cha mẹ.

Cổ gia của cậu, tuy rằng là một trong ba gia tộc trọng yếu của thành thị, nhưng cũng may cuộc sống vững vàng, áp lực không lớn. Sau khi sự tình kết thúc, nếu cậu còn sống thì sẽ trở về, dù sau đó cũng là nơi mà cậu sinh ra.

Sóng gió lặng đi, có lẽ tất cả mọi người đều giống nhau, lá rụng về cội.

Nhưng là buồn cười đến cỡ nào, hiện tại cậu vẫn còn trẻ, lại bất đắc dĩ mà nghĩ đến chuyện sau này.

Tần Mậu thầm cười khổ, đem cà phê còn lại một hơi uống cạn.

...

Tần Mậu bất tri bất giác ở quán cà phê đã lâu.

Một mình lặng lẽ suy nghĩ, không ai quấy rầy, không ai nhận ra bản thân, bởi vậy tâm tình có thể thả lỏng một lát cùng an tĩnh.

Đương nhiên, Tần Mậu cảm thấy mình ngồi trong quán cà phê chỉ để giết thời gian, tuy rằng cậu có rất nhiều chuyện cần làm.

Ngày đó Tần Mậu lại một mình đến quán cà phê, sau nửa giờ lại đứng dậy rời khỏi.

Lúc đi ra ngoài, Tần Mậu nhận được điện thoại của Hồ Niệm Cảnh. Cậu vừa nghe vừa bước ra khỏi cửa quán.

Cánh cửa mở ra phía ngoài, cậu mở ra, lại vô tình đụng phải khách nhân muốn vào cửa.

Cậu vội vàng dừng lại, lại nghe người nọ hô lên, "A Mậu."

Tần Mậu nghe thấy thanh âm của Khương Ngôn Mặc, hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn một cái, lập tức nói với Hồ Niệm Cảnh bên kia đầu dây sẽ gọi lại sau.

"Khương tổng, thật là tình cờ." Tần Mậu cầm di động mỉm cười, nhưng trong thân tâm nghĩ một đằng nói một nẻo.

Khương Ngôn Mặc nhìn cậu không nói gì.

Tần Mậu thấy đứa bé trai phía sau hắn, là con của Khương Thiển.

Cậu thu hồi tầm mắt, mỉm cười nói, "Nếu Khương tổng không có chuyện gì khác thì tôi xin đi trước."

Từ ngày Mặc quán khai trương gặp qua, hai người đã nhiều ngày không liên hệ với nhau.

Ngày đó Tần Mậu gần như là chạy trối chết. Không biết vì sao khi nghe Khương Ngôn Mặc nói mớ, cậu thậm chí không dám đối mặt với hắn.

Có lẽ sự bi thương trong mộng của Khương Ngôn Mặc đã hấp dẫn cậu, làm cho cậu bất tri bất giác mà nhớ tới kiếp trước hai người không được nắm tay nhau đến già.

Mà sau khi cậu bỏ đi, Khương Ngôn Mặc cũng không chủ động liên hệ.

Tính ra cũng hai tuần rồi bọn họ không gặp mặt.

Nhưng Tần Mậu cũng không vui sướng gì.

Nếu không phải lúc này gặp phải, cậu tuyệt đối sẽ không chủ động liên hệ với Khương Ngôn Mặc.

Đương nhiên Khương Ngôn Mặc chắc chắn cũng rất nhiều việc, sau khi Mặc quán khai trương, một bước trở thành hội quán cao cấp nhất Giang thị, đối với Giang thị mà nói thì đó là chuyện lớn, liên tiếp vài tuần đều đưa tin, nghĩ rằng Khương Ngôn Mặc bề bộn ứng phó với người khắp nơi, chắc không có thời gian nhớ tới cậu.

Cho nên hai người thật lâu đã không gặp nhau.

Nhưng cố tình ngay lúc này lại đụng phải.

Hai người im lặng giằng co, rốt cuộc Khương Ngôn Mặc mở miệng, "Chờ tôi tới tìm em."

Tần Mậu kinh ngạc nhìn hắn.

Khương Ngôn Mặc nói đứa bé đi vào trước, cúi đầu nói với Tần Mậu, "Em hình như đã quên là tôi đang theo đuổi em."

Tần Mậu đơ ra, cậu cho tới bây giờ cũng không đem lời nói đó coi là thật.

Khương Ngôn Mặc thu lại vẻ mặt cậu vào trong mắt, hơi nhíu mày, nói, "A Mậu, em nghĩ tôi nói giỡn em."

Tần Mậu không trả lời, nhưng vẻ mặt cậu nói lên tất cả.

Hàng lông mày Khương Ngôn Mặc dính chặt vào nhau, "Em nghĩ rằng em và tôi đang chơi trò chơi, hai tuần lễ không liên hệ thì là trò chơi chấm dứt."

Hắn vạch trần suy nghĩ của Tần Mậu, sắc mặt phi thường khó coi. Sau khi chăm chú nhìn cậu, hắn nhẹ nhàng thở dài, "A Mậu, trong khoảng thời gian này tôi bận công tác."

Tần Mậu 'a' một tiếng, khách khí nói, "Vậy ngài chú ý thân thể, không cần quá lao lực."

Khương Ngôn Mặc thấy cậu như vậy, sắc mặt càng đen, nhưng giờ phút này hắn cũng không cách nào ứng phó, chỉ có thể ôn thanh nói, "Dạo này tôi có chút việc, đợi tôi đến tìm không tốt sao?"

Tần Mậu nhìn chằm chằm hắn, không tỏ thái độ.

Khương Ngôn Mặc muốn nói thêm cái gì, cuối cùng lại trầm mặc.

Tần Mậu thấy hắn không nói lời nào, nhân tiện nói, "Tôi đi trước, gặp sau."

Trên đường tới nhà Hồ Niệm Cảnh, Tần Mậu nhìn ra ngoài cửa xe, thầm nghĩ sẽ ngủ một giấc, quên đi chuyện loạn thất bát tao này.

Cậu không muốn tự hỏi loại quan hệ của mình với Khương Ngôn Mặc là cái gì nữa.

Lại nói tiếp cho dù là ở kiếp trước hay hiện tại, người khác chỉ biết hâm mộ cậu lọt vào mắt xanh của Khương Ngôn Mặc nhưng chẳng ai biết, cậu cảm thấy bản thân bất hạnh biết bao nhiêu.

Tần Mậu nắm lấy di động, do dự hồi lâu, cuối cùng gửi cho Khương Ngôn Mặc một tin nhắn, nói cậu thật sự có việc gấp, chỉ có thể hôm nào có cơ hội sẽ gặp mặt.

Tần Mậu gửu đi chưa được mười giây, điện thoại của Khương Ngôn Mặc gọi tới.

Tần Mậu thản nhiên đón nhận, chờ hắn nói chuyện.

Khương Ngôn Mặc hỏi cậu ở nơi nào.

Tần Mậu nói, "Đang ở trên taxi."

Khương Ngôn Mặc nói, "Em tìm một chỗ xuống xe, tôi lập tức đến."

Tần Mậu uyển chuyển cự tuyệt, "Đừng, anh đang vội, chờ tới khi hết việc rồi nói sau."

"Tần Mậu." Khương Ngôn Mặc cao giọng nói.

Tần Mậu im lặng thật lâu, nói, "Đã biết, tôi ở quán cà phê đường Tân Giang chờ anh."

Khương Ngôn Mặc 'được' một tiếng.

Tần Mậu nói, "Tôi chờ anh hai mươi phút."

Hai mươi phút, là thời gian quyết định cả một đời của Khương Ngôn Mặc.

– Nếu Khương Ngôn Mặc đến, cậu sẽ bắt đầu kế hoạch tiếp cận Khương Ngôn Mặc, nếu Khương Ngôn Mặc không đến, vậy thì cậu sẽ nghĩ biện pháp khác, nhưng tuyệt đối sẽ không đến gần Khương Ngôn Mặc nữa.

Cậu không sợ Khương Ngôn Mặc, cũng không có gì phải sợ, cậu cũng không cần tình cảm của hắn, lại càng không cần tiền của hắn.

Nhưng cậu cũng không quên tiền chính là giáo huấn một đời. (Ling nghĩ chuyện này có lq đến vụ anh Mặc nói đến giá trị của miếng đất kia)

Tần Mậu cúp điện thoại, nói lái xe quay đầu đến đường Tân Giang.

Mười lăm phút sau, Khương Ngôn Mặc đuổi tới, thời gian nhanh hơn năm phút so với quy định.

Trong chớp mắt Tần Mậu ngây người, chỉ có thể lăng lăng nhìn đối phương đến gần.

Cậu không nghĩ đến vận mệnh cho cậu một đáp án như vậy.

Khương Ngôn Mặc thật sự đến đây.

Cậu nhìn nam nhân đang tới gần, hô hấp đều buộc chặt.

Vẻ mặt Khương Ngôn Mặc không có gì đặc biệt, đứng trước mặt cậu kéo tay cậu lên.

Tần Mậu nghi hoặc nhìn hắn.

Khương Ngôn Mặc ôm cậu vào trong ngực, "Sợ em lại bỏ chạy."

Trong lòng Tần Mậu hết sức khó xử, đẩy hắn ra, "Tôi không chạy."

Khương Ngôn Mặc ôm chặt cậu, khoé miệng cong lên, "Em không chạy, chỉ là không để ý đến tôi mà thôi."

Hắn mỉm cười nhìn Tần Mậu, trong mắt tràn ngập hình ảnh của cậu. Không ai biết rằng, trong mười lăm phút đó, lòng hắn nóng như lửa đốt, mang theo tâm tình sợ hãi mà chạy tới.

Lúc Tần Mậu gửi đến tin nhắn, hắn chỉ biết là Tần Mậu đã hạ quyết tâm sẽ rời xa hắn.

Một khắc kia hắn thực sự khủng hoảng, cho nên lập tức điện thoại cho Tần Mậu, cho dù Tần Mậu có giận dỗi mà nói hắn trong hai mươi phút phải chạy tới, hắn cũng không do dự mà đáp ứng.

Hắn nguyện ý dung túng Tần Mậu như vậy, chỉ cần Tần Mậu bỏ đi ý định rời khỏi.

Tần Mậu thấy trong mắt Khương Ngôn Mặc chỉ có thân ảnh chính mình, chân thành mà tha thiết, cậu không khỏi cảm thấy nghi hoặc, cũng có một tia giật mình.

Rõ ràng trong mắt Khương Ngôn Mặc cậu chỉ là một quân cờ.

Khương Ngôn Mặc chạy tới, có lẽ chỉ cảm thấy cậu vẫn còn giá trị lợi dụng, nhưng sao trong mắt Khương Ngôn Mặc lại có loại tình cảm sâu đậm như vậy?

Ra khỏi cửa, Khương Ngôn Mặc nhét Tần Mậu vào trong xe, chính mình ngồi vào ghế lái.

Hắn đóng cửa xe, quay đầu nhìn Tần Mậu chăm chú, đột nhiên đưa tay sờ trán cậu.

Trong lòng Tần Mậu nghi hoặc càng sâu.

Nam nhân anh tuấn trước mắt này, không giống hắn của kiếp trước mà cậu biết, lạnh lung cùng vô tình.

Nhất là lúc nãy trong mắt người nọ tràn ngập ôn nhu, làm cho cậu thập phần xa lạ.

Hiện tại bọn họ đang ở trong xe, không gian nhỏ hẹp, tư thế như vậy nhìn vầo vô cùng thân thiết.

Trong nháy mắt Tần Mậu có chút hoảng hốt.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảm ơn trang bìa của Thác Thác, phi thường thích! Yêu ngươi. [╯3╰]

3'E

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro