Chương 10 - Vương thiếu tập đoàn Hoa Đình
Hai người đi đến trước cửa hội quán, Tần Mậu dừng lại, nhìn Khương Ngôn Mặc, "Khương tổng, nếu tôi có lỡ đắc tội ngài, xin ngài rộng lượng bỏ qua cho."
Khoé miệng Khương Ngôn Mặc cong lên, "Tôi thấy em rất thích suy nghĩ miên man."
Tần Mậu không cười, "Một câu của Khương tổng có thể rước lấy hiểu lầm, tôi cẩn thận vẫn tốt hơn."
Khương Ngôn Mặc còn nắm tay cậu, nghe xong thì nhướng mày, xiết chặt tay cậu, "Đừng suy nghĩ bậy bạ."
Tần Mậu rũ mắt xuống, không để ý đến hắn, có ý tứ giằng co.
Khương Ngôn Mặc nhẹ nhàng thở dài, "Đi thôi, tôi đưa em trở về. Đương nhiên, ý của tôi, mong em suy nghĩ lại."
Tần Mậu một hơi cự tuyệt, "Không cần làm phiền Khương tổng."
Khương Ngôn Mặc nhìn cậu một lát, cũng không làm khó, sảng khoái đi theo nói lời tạm biệt, sau khi Tần Mậu ngồi lên taxi, hắn mỉm cười, "Chờ điện thoại của tôi."
Tần Mậu lười nói với hắn, trực tiếp cho lái xe lái đi.
Ngày đó cùng Khương Ngôn Mặc tan rã trong không vui, trong lòng Tần Mậu nghĩ, có nên cách xa Khương Ngôn Mặc thêm một chút nữa không, tuy rằng vẫn phải tiếp tục điều tra, nhưng cậu lại càng không muốn chính mình bị Khương Ngôn Mặc lừa đến xoay quanh một lần nữa.
Có kiêng kị, Tần Mậu tạm thời không thăm dò chuyện liên quan đến Khương Ngôn Mặc nữa mà toàn tâm toàn ý cho việc chuẩn bị chuyển nhà.
Cậu đã sớm đi xem căn hộ, nó nằm ở ven sông, chỉ cần mua một chút đồ dùng trong nhà là được.
Sau khi tan tầm, cậu liền đến chỗ siêu thị nội thất, trên đường liền nhận được điện thoại của Đường Phẩm Hạ.
Giọng nói của Đường Phẩm Hạ rất vội, hỏi cậu ở nơi nào.
Tần Mậu nghi hoặc, nghĩ rằng đã xảy ra chuyện gì, vội nói, "Đang đi mua đồ."
Đường Phẩm Hạ lập tức hỏi, "Đang đi với ai?"
Tần Mậu cảm thấy kì quái, "Một mình. Mà làm sao vậy, có phải Đường Nhị tỷ với em bé trong bụng..."
"Nhị tỷ rất tốt, mỗi ngày ăn sáu bữa." Đường Phẩm Hạ đánh gãy lời cậu, "Tôi nghĩ anh và Khương Ngôn Mặc đang ở cùng nhau."
Tần Mậu, "...."
Đường Phẩm Hạ nói, "Anh có biết hiện tại mọi người đang nói gì về anh không hả?"
Ngày đó đi một vòng quanh Khương gia với Khương Ngôn Mặc, Tần Mậu biết được sẽ có người bàn tán, nhất là lúc bọn họ đi lên tầng, trở thành đề tài bàn tán sôi nổi nhất của nhóm thiên kim tiểu thư trong lúc rảnh rỗi.
Cậu nói, "Có quan hệ gì với anh chứ."
Đường Phẩm Hạ cười lạnh, "Anh có biết Khương Ngôn Mặc là loại người nào không hả, tuỳ tuỳ tiện tiện chọn bạn sao."
Tần Mậu bị chọc cười, "Em không phải vẫn hay khen hắn sao?"
Đường Phẩm Hạ nghiến răng nghiến lợi, "Tôi nói ai tốt anh liền cùng người đó ở cùng một chỗ hả?"
Tần Mậu bật cười, "Được rồi, đừng lo lắng cho anh, anh biết mình đang làm gì. Nhưng thật ra em nên lo chuyện của mình đi, đừng đối nghịch với người trong nhà nữa."
Cậu biết Đường Phẩm Hạ luôn quan tâm mình, cho nên ngữ khí tương đối hoà nhã. Cậu không giải thích gì nhiều với Đường Phẩm Hạ nhưng vẫn đem lời nói của hắn để ở trong lòng.
Đường Phẩm Hạ nói không sai, trong cái vòng luẩn quẩn kia, tin tức truyền đi rất nhanh, cậu về sau phải càng cẩn thận làm việc mới được.
Nghĩ đến Đường Phẩm Hạ vì chuyện này mà gọi điện đến, Tần Mậu vừa buồn cười vừa cảm động. Đường Phẩm Hạ từ nhủ đã như vậy, tính tình không được tự nhiên, bình thường luôn một bộ lạnh như băng, kì thật lại rất chu đáo.
Mới trước đây, Đường Phẩm Hạ thường thường ở trước mặt người lớn tranh thủ tình cảm với Tần Mậu, Tần Mậu biết mình chỉ là con nuôi, cho nên thường nhường cho Đường Phẩm Hạ.
Nhưng Đường Phẩm Hạ chẳng những không cảm kích mà còn làm một số chuyện, cũng không biết hắn tuổi còn nhỏ sao lại nghĩ ra nhiều trò như vậy.
Có đôi khi cố ý làm dơ đồng phục của Tần Mậu, quá phận hơn là bày trò xong lại đổ hết lên đầu cậu.
Tần Mậu tính tình ôn hoà, cũng không tranh với hắn, lại cảm động và ghi nhớ ân tình của Đường Nhị tỷ, thường hay thay hắn chịu trách nhiệm.
Nhưng dù sao vẫn là một đứa trẻ, có đôi khi Tần Mậu cũng sẽ cảm thấy uỷ khuất, lại không cho Đường Nhị tỷ biết, rất nhiều chuyện đều giấu ở trong lòng.
Dần dần, cho dù Đường Phẩm Hạ có làm ra chuyện xấu gì, Tần Mậu cũng có thói quen tự mình thu dọn, tận lực không kinh động đến người Đường gia.
Mùa xuân năm đó, sau khi Tần Mậu nhập học, trong trường có rất nhiều học sinh bị cảm mạo, cậu không cẩn thận bị lây bệnh, về nhà cũng không dám nói cho Đường Nhị tỷ, cả ngày ở trong phòng.
Đại khái cũng không nghiêm trọng lắm, cũng chỉ mới đau đầu không ho khan, cậu cũng không cố ý che dấu nhưng người Đường gia thế nhưng vẫn không phát hiện.
Cũng chính là Đường Phẩm Hạ, bởi vì sau khi đến trường Tần Mậu vẫn kèm hắn học, cho nên hắn tiếp xúc với Tần Mậu nhiều nhất, lần cảm mạo này là hắn là người đầu tiên phát hiện.
Hai người ở trong phòng ôn bài, Tần Mậu sợ lây bệnh cho Đường Phẩm Hạ, liền trốn đến một góc sáng sủa, để Đường Phẩm Hạ tự mình làm bài tập.
Đường Phẩm Hạ lúc đó mới tám tuổi, cũng hiểu được rất nhiều chuyện, hắn làm xong bài tập tiếng Anh, thấy Tần Mậu vẫn không thoải mái mà tựa vào ghế sopha, hắn nhăn mày, chạy ra khỏi thư phòng.
Tần Mậu nghe được tiếng bước chân hắn chạy lên tầng, không biết đã xảy ra chuyện gì. Kết quả cũng không lâu lắm, chỉ thấy Đường Phẩm Hạ đi vào thư phòng, trong tay cầm tiền.
Đường Phẩm Hạ trực tiếp nhét tiền vào túi xách Tần Mậu, "Đó."
Tần Mậu kinh ngạc, "Đó?"
Đường Phẩm Hạ nói, "Tiền. Anh cầm mà đi khám bệnh đi, nếu thiếu, tôi sẽ tìm biện pháp."
Tần Mậu vì giọng điệu nói chuyện của hắn mà cảm thấy buồn cười, nhưng cũng thật cảm động.
Cậu xoa mũi, nói, "Hạ Hạ, anh không cần tiền."
Đường Phẩm Hạ trừng mắt nhìn cậu, "Đây là tiền mừng tuổi, ba mẹ không quản."
Tần Mậu cười khổ, vừa định giải thích với hắn, chỉ thấy hắn nhăn mặt, "Nếu anh không lấy, tôi sẽ đi nói cho Nhị tỷ, anh sinh bệnh mà cũng không nói."
Tần Mậu biết Đường Nhị tỷ sẽ không vì thế mà tức giận, nhưng cậu thực sự cảm động sự quan tâm của Đường Phẩm Hạ, tuy rằng khuô mặt Đường Phẩm Hạ nhăn thành một đoàn.
Cuối cùng Tần Mậu cười đem tiền trả lại cho Đường Phẩm Hạ, nắm tay hắn ra khỏi thư phòng, chủ động nói với Đường Nhị tỷ chuyện mình bị cảm mạo.
Tần Mậu nhớ lại việc này, nhịn không được mà cười rộ lên.
Cậu sớm biết Đường Phẩm Hạ là một tên không được tự nhiên, chỉ cần có thể hò hét nhiều một chút là có thể làm bạn với hắn.
Hơn nữa lúc nhỏ Đường Phẩm Hạ giống như siêu nhân, lúc trước Đường Nhị tỷ cãi nhau với Đường Phẩm Hạ cùng người trong nhà, cậu cảm thấy Đường Nhị tỷ có thể hiểu Đường Phẩm Hạ nhiều hơn cậu.
Sau khi cúp điện thoại, Tần Mậu lại tiếp tục đi dạo, đồ dùng đã mua đủ nhưng lại không muốn quay về khách sạn, trực tiếp đến chỗ Hồ Niệm Cảnh.
Ai mà biết trong nhà Hồ Niệm Cảnh đang có khách, Tần Mậu nhìn vẻ mặt xấu hổ của hắn, kinh ngạc nói, "Ai nha, cậu vậy mà cũng đỏ mặt."
Hồ Niệm Cảnh 'khụ' một tiếng, "Vào nhà đi."
Tần Mậu đứng ở cửa, không cởi giày cũng chẳng nhúc nhích, "Tớ nói, có tiện không hả?"
Hồ Niệm Cảnh nóng bừng mặt, hô, "Ít nói nhảm đi."
Tần Mậu cười, bước vào phòng khách, nam nhân ngồi trên ghế sopha khẽ cười với cậu, rồi nhìn về phía Hồ Niệm Cảnh.
Hồ Niệm Cảnh giới thiệu, "Vương tổng Hoa Đình."
Đổng thiếu (thiếu gia kiêm tổng tài) tập đoàn Hoa Đình Vương Tập Ngật!
Tần Mậu tựa tiếu phi tiếu mà liếc Hồ Niệm Cảnh một cái, gật gật đầu với Vương Tập Ngật, "Xin chào, Vương tổng."
"Chào." Vương Tập Ngật khách khí đáp lễ, đứng dậy nhìn về phía Hồ Niệm Cảnh, "Hôm nay cám ơn cậu."
Hồ Niệm Cảnh lắc đầu, "Không có gì."
Vương Tập Ngật cười nói, "Hôm nào mời hai người ăn cơm." Rất có ý tứ nói lời tạm biệt.
Mắt Hồ Niệm Cảnh sáng lên.
Vương Tập Ngật không khỏi nở nụ cười, ôn hoà nhìn hắn, "Về sau có chuyện gì cứ tới tìm tôi."
Hồ Niệm Cảnh liên tục gật đầu, hai mắt sáng ngời nhìn về phía Vương tổng, kì thật là thúc giục y đi mau mau.
Vương Tập Ngật nhìn thấy ý tứ trong mắt hắn, khoé môi không khỏi cong lên, gật đầu với Tần Mậu rồi đi đến huyền quan (Chỗ để giày dép trước khi vào nhà đó).
Hồ Niệm Cảnh tiễn người tới cửa.
Tần Mậu ngồi trên ghế sopha chờ.
Hồ Niệm Cảnh đi vào phòng khách liền thấy mặt Tần Mậu cứ cười mà như không cười, nhất thời thẹn mặt, "Đừng có nghĩ bậy bạ."
Tần Mậu cười nói, "Mau thành thật khai ra."
Hồ Niệm Cảnh nói, "Tớ cùng y không quen biết, chỉ phỏng vấn một lần, trên đường gặp phải, y bị người ta dội một thân toàn là rượu."
Tần Mậu nhịn không được nhiều chuyện, "Ai dội?"
Hồ Niệm Cảnh nhún vai, "Ai mà biết."
Tần Mậu cẩn thận nhìn nhìn sắc mặt hắn, cười lắc đầu, "Đáng tiếc."
Hồ Niệm Cảnh đẩy đầu cậu, "Có phải ngày đó cậu bị Đường Nhị tỷ tra khảo đến đầu cũng bay luôn không?"
Tần Mậu lui về ghế sopha, "Cậu có thành kiến với Đường Nhị tỷ."
Hồ Niệm Cảnh không chấp nhặt với cậu, nói, "Nói đi, chuyện gì?"
Tần Mậu trầm mặc một lát, "Kì thật tôi cảm thấy có chút hối hận khi trở lại Giang thị."
Sau khi sống lại, cậu không thể không ở lại Giang thị. Cậu hối hận kiếp trước tại sao lại quay về đây, để mình gặp phải Khương Ngôn Mặc.
Hồ Niệm Cảnh sửng sốt, nhìn cậu, "Cậu không sao chứ?"
Tần Mậu lắc đầu, dừng một chút, thay đổi đề tài, "Đường Phẩm Hạ bởi vì chuyện của bạn gái mà nháo với người trong nhà, Nhị tỷ nói muốn đưa hắn xuất ngoại."
Hồ Niệm Cảnh nói, "Cậu sẽ không bởi vì chuyện Đường Phẩm Hạ phải xuất ngoại mà buồn bực đó chứ."
Tần Mậu không nói gì, "Cậu suy nghĩ nhiều rồi. Tớ lo cho Đường Nhị tỷ, cô đang mang thai, không thể chịu kích thích."
Hồ Niệm Cảnh nhìn Tần Mậu, "Kì thật cậu cũng lo cho Đường Phẩm Hạ đi, dù sao Đường gia rất phức tạp, hắn về sau muốn tiếp quản Đường thị còn phải cố gắng dài dài."
Tần Mậu ngẩng đầu, "Niệm Cảnh, cậu thông minh ghê, .... Quả thật tới đang lo lắng chuyện này."
Hồ Niệm Cảnh suy nghĩ một chút, nói, "Kì thật cũng không cần lo lắng như vậy, Đường gia tài cao thế lớn (có quyền có tiền), Đường Phẩm Hạ lại có hai người chị nổi danh lợi hại, phía sau không phải còn có cậu sao, đến thời khắc mấu chốt cũng có thể giúp đỡ."
Hiếm khi nghe Hồ Niệm Cảnh nói nhiều như vậy, còn thực nghiêm túc, Tần Mậu mím môi cười rộ lên, "Có lý."
Nhưng rốt cuộc vẫn không yên lòng, nhất là Khương Ngôn Mặc kia, người đang giúp Khương Thiển chèn ép Đường gia.
Hai người trầm mặc đứng dậy, đột nhiên điện thoại Tần Mậu reo vang.
Cậu nhìn nhìn, là một dãy số xa lạ, liền không muốn nhận.
Hồ Niệm Cảnh cười nói, "Nhận đi, tớ đi pha ly nước ép cho cậu."
Tần Mậu có chút do dự, lại sợ hãi người nam nhân kia, rốt cuộc nhận điện thoại.
"Là tôi." Bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp quen thuộc.
Tần Mậu biết đó là ai, âm thầm hít khí, "Xin chào Khương tổng."
"Chào." Khương Ngôn Mặc dường như bị ngữ khí nghiêm túc của cậu chọc cười, loáng thoáng nở nụ cười.
Tần Mậu một trận xấu hổ, cầm di động không nói lời nào.
Khương Ngôn Mặc nói, "Đây là dãy số của tôi, em lưu lại đi."
Tần Mậu nghi hoặc, lập tức phản ứng lại, chỉ sợ đây là dãy số riêng tư của Khương Ngôn Mặc.
Trong lòng cậu cảm thấy không được tự nhiên, Khương Ngôn Mặc là một người như thế, nguyện ý làm cho người ta sa vào, điều đó nói lên cái gì không cần nói cũng biết.
Nhưng Tần Mậu không cảm thấy cao hứng, cậu hiện tại cực kì không muốn có bất cứ quan hệ gì với Khương Ngôn Mặc cả.
Khương Ngôn Mặc bên kia hỏi, "Hôm nay vội gì sao?"
Tần Mậu nói, "Giờ vẫn còn."
Khương Ngôn Mặc nở nụ cười, "Tôi đến giờ vẫn bận rộn."
Tần Mậu 'à' một tiếng, chờ hắn nói tiếp.
Ngữ khí Khương Ngôn Mặc ôn nhu, "Em ở đâu, tôi đến đón em được không."
Tần Mậu không chút suy nghĩ, nói, "Tôi đang ở nhà bạn có việc."
Khương Ngôn Mặc nói, "Tôi tới đón em, em theo tôi ăn cơm một bữa đi, tôi vội đến bây giờ, bụng đói rã rời."
Giả vờ đáng thương, cũng là một trong những thủ đoạn theo đuổi người của hắn.
Tần Mậu không chút do dự, "Tôi đã ăn cơm, Khương tổng tìm người khác bồi đi."
Đúng lúc Hồ Niệm Cảnh bưng nước trái cây ra, nghe cậu nói rõ ràng cự tuyệt đối phương như vậy, nhất thời nhịn không được mà bật cười.
Khương Ngôn Mặc nghe được giọng cười, sửng sốt, "Bạn của em đứng bên cạnh?"
Tần Mậu liếc Hồ Niệm Cảnh một cái, 'ừ' với Khương Ngôn Mặc.
Khương Ngôn Mặc dừng một chút, lại nói, "Tôi tới đón em thì có chút không tốt lắm với bạn em, coi như em giúp tôi đi."
Tần Mậu không nói gì.
Khương Ngôn Mặc cười, "Thực có lỗi với bạn của em."
Lúc này Tần Mậu không có cự tuyệt, nhưng cũng không nói tiếp.
Cám giác được cậu buông lỏng, Khương Ngôn Mặc lập tức 'được một tất lại muốn tiến một thước' nói, "Nói cho tôi biết em đang ở đâu."
Tần Mậu do dự vài giây, báo địa chỉ.
Ngữ khí Khương Ngôn Mặc ôn nhu, "Lát nữa tôi đến, chờ tôi."
Cúp điện thoại, Hồ Niệm Cảnh đưa nước trái cây cho cậu, nháy mắt nói, "Khương Ngôn Mặc?"
Tần Mậu gật đầu, biểu tình cực kì khó coi.
Hồ Niệm Cảnh cười to, "Bị một người như vậy bám lên.... A Mậu tớ chúc phúc cho cậu."
Tần Mậu liếc hắn, mặc kệ.
Hồ Niệm Cảnh khoát bả vai cậu, "Tớ muốn viết bài, chưa đến sáng mai sẽ không ngủ, tuỳ lúc cứ gọi điện cho tớ, tớ đi cứu cậu."
Tần Mậu cười gượng với hắn, "Cảm thấy vui sướng khi người khác gặp hoạ nhỉ."
Ra khỏi nhà Hồ Niệm Cảnh, Tần Mậu đứng dưới lầu chờ Khương Ngôn Mặc.
Kì thật cậu có rất nhiều lí do để cự tuyệt Khương Ngôn Mặc, nhưng nghĩ đến kiếp trước bởi vì chính mình quá yếu đuối, lại dễ tin tưởng Khương Ngôn Mặc, gián tiếp hại Đường gia suy tàn, điều đó tiếp thêm dũng khí cho Tần Mậu khi đối mặt với người đó.
Lần này Khương Ngôn Mặc đổi xe thành Lamborghini, vững vàng đậu trước mặt Tần Mậu.
"Tần Mậu." Khương Ngôn Mặc cười gọi cậu, mở cửa xuống xe.
Tần Mậu bị nụ cười của hắn làm cho lung lay, đứng ở đó không nhúc nhích.
Khương Ngôn Mặc tiến liên phía trước gọi cậu, "Làm sao vậy?"
Tần Mậu suy nghĩ một chút, "Bị sắc đẹp mệ hoặc."
Khương Ngôn Mặc cong khoé miệng, "Về sau mỗi ngày đều cho em nhìn, được không."
Tần Mậu run run tránh khỏi tay hắn, tự mình lên xe.
So về việc nói lời buồn nôn, Tần Mậu không thể đấu lại Khương Ngôn Mặc.
Khương Ngôn Mặc phía sau cậu nheo mắt lại, khoé miệng vẫn tràn ngập ý cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro