Chương 6: Nguyện ý không?
Về đến nhà việc đầu tiên Tạ Thời làm là đem sắp xếp đồ cho chó cưng.
Dọn ổ chó xong liền cho nằm thử, đồ chơi đều đưa đến gần ổ, sau đó lại đếm từng viên thức ăn cho ăn.
Bây giờ vẫn còn nhỏ nên các loại thức ăn cần chú ý một chút, chờ thêm một tháng lại mang đi tiêm vắc-xin phòng bệnh.
Diệp Dữ đứng một bên xem cậu bận rộn, có chút không vui, lại ý thức được mình mà lại ghen với một con chó nhỏ.
"A Dữ, anh đặt tên cho nó đi." Tạ Thời không phát hiện tâm tình của hắn, chỉ chuyên tâm chăm sóc chó nhỏ.
"Cứ kêu Tiểu Bạch đi." Diệp Dữ không mấy hứng thú, nhìn nhóc con màu trắng trước mặt, thuận miệng nói.
Này cũng quá tùy tiện đi, Tạ Thời nhìn thoáng qua chó nhỏ-đang không hiểu chuyện gì mà thè lưỡi, cảm thấy có lỗi với nó.
Tạ Thời quyết định đấu tranh vì nó một phen vậy, kéo tay áo Diệp Dữ "A Dữ". Nhìn bây giờ nó nhỏ như thế nhưng lớn lên sẽ rất uy phong đây "Hay là cho nó cái tên nào nghe uy phong hơn đi?"
"Ừm.." Hắn trầm ngân một lúc "Vậy kêu là Uy Phong đi."
"......" Được thôi, uy phong liền uy phong, dù gì cũng ổn hơn Tiểu Bạch.
"Tôi đói bụng." Diệp Dữ bất mãn chọt chọt Tạ Thời, muốn khiến đôi mắt rời khỏi chó nhỏ mà dán lên người hắn.
Vừa nghe Diệp Dữ đói, Tạ Thời lập tức buông chó nhỏ "Em liền đi nấu cơm đây."
Động tác Tạ Thời cực nhanh nhẹn, rửa rau, xắt rau, nấu nướng đều rất lưu loát, không màn đến Diệp Dữ một bên phụ giúp nhưng thực tế chỉ gây rối kéo chân sau mình, vẫn không ảnh hưởng tiến độ nấu của cậu.
"Thêm chút ớt cay đi." Diệp Dữ cầm dao không thuần thục, cắt lung tung đem ớt cắt thành ba khúc, ném vào nồi.
Tạ Thời bất đắc dĩ quay qua nhìn hắn "Ớt này rất cay a."
Cậu thích ăn cay nhưng nấu ăn đều dựa theo khẩu vị của Diệp Dữ, chỉ nêm vào một ít gia vị. Bây giờ Diệp Dữ lại bỏ đống ớt đấy vào, chút nữa khẳng định không ăn được.
Tạ Thời nghĩ nghĩ, múc một bên ít ớt cho Diệp Dữ ăn vậy, Diệp Dữ cũng không quan tâm, tháo tạp dề của Tạ Thời, kéo cậu ra khỏi bếp.
Diệp Dữ nếm một miếng thịt bò liền bị đống ớt hắn bỏ vào làm cho cay không chịu được, toàn bộ miệng đều nóng rát, nhưng vẫn nén xuống làm ra bộ dạng bình thản như không có gì.
Tạ Thời cắn đũa, lo lắng nhìn hắn "Anh đừng ăn món thịt bò đó nữa, ăn món khác đi." Nói xong liền múc cho hắn chén canh.
"Còn ổn, không sao đâu." Mặt đều bị cay mà đỏ lên lại kiên cường ăn thêm miếng thịt bò.
Tuy rằng ăn hay không ăn cay không phải vấn đề lớn gì cả, nhưng hắn còn muốn cùng Tạ Thời cùng nhau sống thật lâu nha.
Hai người cùng sinh hoạt, tất nhiên sẽ có nhiều vấn đề, tựa như món bò hôm nay.
Hắn biết Tạ Thời thích hắn, nguyện vì hắn mà thay đổi, nhưng hắn không thể vĩnh viễn đều hưởng thụ những điều Tạ Thời làm được.
Đời trước hắn đã bỏ lỡ rất nhiều và hắn biết rõ hắn thích Tạ Thời, muốn đối xử tốt với cậu, cũng nguyện ý vì cậu mà thay đổi.
Tạ Thời chỉ cần ngồi đó, hưởng thụ sự cưng chiều của hắn là được.
Hắn thích Tạ Thời sẽ làm nũng, sẽ dính người, đôi mắt luôn luôn sáng lấp lánh. Hắn không thích một Tạ Thời nhút nhát, buồn bực, điều này không phải không tốt chỉ là khiến hắn đau lòng.
Tạ Thời nhìn Diệp Dữ trán đã lấm tấm mồ hôi khi đấu tranh ăn món bò, cuối cùng không nhịn được duỗi tay đem chỗ khác "Đừng ăn nữa."
Ớt quả thật cũng tốt, ấm dạ dày, tránh cảm nhưng ăn quá nhiều sẽ không tốt cho cơ thể.
Diệp Dữ chưa từng thấy bộ dạng cứng rắn này của Tạ Thời, sửng sốt một chút. Tạ Thời cũng nhận ra mình thất thố liền đỏ mặt, lắp bắp nói "Thì, thì là, hay anh uống canh đi, ăn nhiều ớt quá không tốt lắm."
Diệp Dữ cười một tiếng, duỗi tay ôm cậu hôn một cái "Ừm, đều nghe em."
Mặt Tạ Thời đỏ lên không khác mâm ớt là mấy, cúi đầu yên lặng ăn cơm.
"Đừng chỉ ăn cơm không." Diệp Dữ giương mắt nhìn cậu, cậu mới hồi phục tinh thần mà gắp đồ ăn, chiếc đũa đang hướng tới dĩa thịt bò cay liên bị Diệp Dữ chặn lại "Hôm nay vẫn chưa được ăn cay đâu."
Tạ Thời sửng sốt rồi nhớ đến nguyên nhân không thể ăn cay liền đỏ mặt.
Mỗi lần cậu ăn cơm đều rất thong thả nên Diệp Dữ cố ý ăn chậm lại, cùng cậu ăn xong mới buồn đũa "Để tôi rửa chén."
"Không cần đâu, anh đi nghỉ ngơi đi." Tạ Thời vội vàng đứng lên dọn dẹp chén đũa.
Diệp Dữ nào có thể làm những việc này, cậu cũng không muốn hắn làm. Mỗi ngày hắn đều đi làm đã rất mệt rồi, những việc vặt này cậu làm là đủ rồi.
Diệp Dữ kéo cậu ra ghế sô pha ngồi "Không sao cả, em ngồi nghỉ đi."
Hắn có công việc của hắn, Tạ Thời cũng có công việc của cậu, hắn không thể nào mỗi ngày đều để Tạ Thời làm hết mọi thứ như vậy.
Diệp Dữ quả nhiên không phải người làm việc nhà, nhưng mà chuyện này đến cả trẻ em làm vài lần là có thể học.
Hắn ở trong bếp lăn lộn mười mấy hai mươi phút cũng đã rửa sạch toàn bộ chén bát, liền cảm thấy đã đạt được một thành tựu lớn, hận không thể chụp cái chiến tích này đăng lên mạng.
Diệp Dữ rửa tay xong liền ra ngoài, Tạ Thời đang ở sô pha vuốt ve bộ lông của Uy Phong, nó thoải mái híp mắt hướng lòng ngực cậu mà cọ.
Diệp Dữ ngồi xuống bên cạnh, thuận tay ôm eo cậu "Hôm nay xem kịch bản thế nào?"
Tạ Thời nhẹ nhàng lắc đầu, cẩn thận nhìn hắn rồi mở miệng nói "Anh không cần vì em mà tìm tài nguyên như thê, anh cũng biết kỹ thuật diễn của em rồi, không diễn nổi các vai như thế đâu."
Tạ Thật thật sự rất thấp thỏm, Diệp Dữ đây là có lòng tốt giúp cậu, cậu sợ Diệp Dữ sẽ cảm thấy cậu không biết tốt xấu.
Thiếu chút nữa quên mất Tạ Thời chính là như vậy, Diệp Dữ cười nhẹ xoa đầu cậu "Được, em muốn như nào thì làm như đấy. Dù sao thì nếu em không kiếm được tiền, còn có tôi nuôi em."
Nghe được câu đầu Tạ Thời nhẹ nhàng thở ra, nghe tới câu sau miệng muốn nói nhưng không phát ra thành lời, đáy mắt có chút ảm đạm.
Diệp Dữ ý thức được mình nói sai, lúc đầu chỉ muốn đùa vui chút, nhưng nhìn lại quan hệ của hắn và Tạ Thời hiện tại, sợ là chọc đến tâm hay suy nghĩ của Tạ Thời.
Diệp Dữ ở trong lòng thầm mắng mình một trận, nhéo nhéo mặt Tạ Thời "Tấm thẻ lúc đầu tôi đưa cho em đâu?"
Lúc đầu khi Diệp Dữ nói muốn bao dưỡng cậu, đã đưa cho cậu một tấm thẻ, cậu trước giờ chưa từng dùng qua, và cũng chẳng muốn dùng.
Tạ Thời có chút nghi hoặc vì sao mà Diệp Dữ đột nhiên hỏi đến việc đó, nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy đưa Diệp Dữ.
Biết Tạ Thời sẽ như vậy, hắn thở dài, trước đó chưa chắc là không biết, chỉ là hắn không để ý Tạ Thời, giả ngốc để dùng mọi cách đem quan hệ của hai người phủi sạch.
Đem tấm thẻ thuận tay thu về trong túi "Tôi trước kia cũng đã nói với em, muốn bao dưỡng em, hiện tại không tính nữa."
Sắc mặt Tạ Thời trắng nhợt, Diệp Dữ không muốn cậu nữa sao? còn chưa kịp nghĩ miên man liền nghe thấy Diệp Dữ nói "Tạ Thời, em có nguyện ý làm bạn trai tôi không?"
Tạ Thời mở to hai mắt nhìn, có chút hoài nghi bản thân có phải đang mơ hay không, Diệp Dữ nói, anh ấy muốn cậu làm bạn trai?
Trong khoảng thời gian này, như trong mơ vậy, Diệp Dữ luôn luôn đối tốt với cậu.
Cậu rất vui nhưng cũng sợ hãi, chuyện tốt đến quá nhanh. Diệp Dữ sẽ đột nhiên thình lình thức dậy, phát hiện ra bản thân cùng cậu yêu đương.
Cũng có thể là, hắn cùng người bạn từ nhỏ có ngũ quan giống cậu lại có chuyện gì đó rồi.
Có thể là vị Bùi tiên sinh có bạn gái nên hắn mới....
Diệp Dữ không đợi cậu suy nghĩ lung tung nữa đem cậu ôm vào ngực "Em còn không trả lời, nguyện ý không?"
Tạ Thời mới hoàn hồn, nhỏ giọng "Nguyện ý."
Nói xong liền lấy dũng khí hôn lên môi hắn một cái. Nếu cậu bây giờ là bạn trai của Diệp Dữ thì chắc cũng có thể tùy ý ha?
Cậu không biết trong lòng Diệp Dữ nghĩ gì, bất quá cậu thích Diệp Dữ, rất thích, Diệp Dữ ngày nào đó cũng sẽ thích cậu thôi.
Nếu Diệp Dữ đã chủ động muốn cùng cậu qua lại, cậu sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu.
Diệp Dữ cười đem cậu ôm chặt, hôn lên xoáy tóc cậu. Xong rồi, hắn càng ngày càng thích bảo bối Tạ Thời của hắn rồi.
Tạ Thời hiện tại còn chưa tin tưởng hắn lắm, hắn cũng không có giải thích nhiều. Việc hắn trước đây là tổn thương Tạ Thời đều không thể xóa bỏ.
Ngôn ngữ là thứ vô dụng nhất, hắn không giải thích nhiều vì dù hắn nói Tạ Thời sẽ không tin, lại chọc đến cậu suy nghĩ miên man.
Nhưng hắn đối tốt với Tạ Thời, Tạ Thời nhất định có thể cảm nhận được.
Diệp Dữ cảm thấy mình vô cùng may mắn hiện tại còn có một cơ hội nữa, một lần nữa để Tạ Thời ở bên người, có thể đối tốt với cậu. Hắn sẽ không bao giờ dẫm vào vết xe đổ đó nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro