Chương 2: Trọng sinh
Diệp Dữ hoảng hốt mở to mắt, cảm nhận được trong lòng ngực một thân thể ấm áp, hắn hoảng sợ, theo bản năng đẩy người đang nằm ở trong lòng ra.
Trong phòng hắn như thế nào lại có người được chứ, sau khi Tạ Thời qua đời, hắn đã không còn cùng với bất kì ai thân mật, phản ứng đầu tiên của Diệp Dữ là nghĩ xem ai to gan như vậy, dám đem người đưa đến trên giường hắn.
Với lại, hắn không phải đã chết rồi sao?
Thân thể hắn đã sớm không trụ được, triền miên nằm trên giường bệnh, liền coi là có thể miễn cưỡng cứu được nhưng cũng như treo mệnh mà thôi, mà hiện tại hắn lại có cảm giác tinh lực tràn trề.
"Diệp, Diệp tiên sinh." Bị hắn một phen đẩy ra, thiếu niên xoay người lại, trên mặt lộ ra vài phần ảm đạm, cẩn thận nhìn sắc mặt của hắn, "Thực xin lỗi, tôi ngày hôm qua không cẩn thận ngủ mất ở đây, bây giờ tôi đi ra ngoài ngay."
Khuôn mặt thanh tú trắng nõn quen thuộc, hiện giờ mang theo vài phần ngây ngô, Diệp Dữ đột nhiên mở to hai mắt, đây là, Tạ Thời, một Tạ Thời còn đang sống sờ sờ.
Tạ Thời đột nhiên bị Diệp Dữ bắt cánh tay, hoảng sợ, còn tưởng rằng chính mình lại chọc đến Diệp Dữ tức giận, vừa định xin lỗi, lại bị Diệp Dữ một phen kéo vào trong lòng ngực.
"Diệp tiên sinh?" Tạ Thời có chút nghi hoặc, lại không dám giãy giụa, ngoan ngoãn để Diệp Dữ ôm mình.
"Tạ Thời." Diệp Dữ hốc mắt có chút ướt át, không nghĩ tới hắn còn có thể nhìn thấy Tạ Thời, còn có thể ôm Tạ Thời của hắn.
Diệp Dữ ôm Tạ Thời hết nửa ngày, mới dần bình tĩnh, hắn đây là trọng sinh sao?
Đối với Diệp Dữ, hắn theo thuyết vô thần, chưa bao giờ tin tưởng vào thần thánh, nhưng đến hiện tại, hắn không thể không tin. Hắn thật may mắn, cư nhiên còn có cơ hội, lần này hắn nhất định sẽ chở che bảo bối của hắn thật tốt, không bao giờ để em ấy chịu một chút ủy khuất nào.
Diệp Dữ rốt cuộc cũng buông Tạ Thời ra, duỗi tay lấy điện thoại ở đầu giường, năm 2XXX, hắn đại khái còn ấn tượng thời điểm này.
Lúc này đại khái là Tạ Thời vừa mới tới bên hắn không bao lâu, hắn còn nhớ rõ khi đó hắn không thích người khác tiến vào phòng mình, cho nên mỗi đêm Tạ Thời đều trở về phòng của em ấy khi làm xong.
Chẳng sợ bị hắn lăn lộn không ngừng nghỉ đến đứng không vững, cũng không thể ở lại trong phòng này, có một hôm Tạ Thời thật sự mệt ngủ mất, chính hắn cũng mệt mỏi mà ngủ, nhưng hôm sau phát hiện Tạ Thời ở trong phòng liền nổi trận giận dữ với Tạ Thời.
Khó trách Tạ Thời vừa rồi thể hiện bộ dạng sợ hãi, Diệp Dữ đau lòng muốn chết, thầm mắng chính mình trước kia thật là cái đồ cặn bã.
Nếu trọng sinh sớm hơn nữa thì tốt rồi, trở lại lúc hắn và Tạ Thời vẫn chưa biết nhau, như vậy hắn có thể cùng với Tạ Thời bắt đầu một cách tốt đẹp hơn.
Dù sao hiện tại cũng có thể cứu vãn kịp, hắn còn rất nhiều thời gian đối tốt với Tạ Thời, Diệp Dữ cười một tiếng, đem Tạ Thời kéo vào lòng ngực, "Bồi tôi ngủ thêm một lát."
Tạ Thời còn chưa mặc kịp quần áo, có chút thẹn thùng rụt rè hỏi, "Ngài hôm nay không cần đến công ty sao?"
"Không có việc gì, muộn một chút cũng không sao." Diệp Dữ đem bảo bối mềm như bông ôm vào trong ngực, hôn hôn khắp mặt.
Mặt Tạ Thời lập tức hồng lên, tuy rằng đã làm nhiều chuyện thân mật với Diệp Dữ, nhưng chưa bao giờ có những hành động nhân mật như này, cậu có hơi thích điều này.
Diệp Dữ nhìn cậu đỏ mặt, hôm qua hắn lưu lau trên người cậu những dấu vết còn chưa tan, xanh hồng loang lổ ngay trên xương quai xanh, thoạt nhìn phá lệ mê người.
Diệp Dữ liền có phản ứng.
Diệp Dữ qua nhiều năm cấm dục mà sinh hoạt, hiện tại trọng sinh về năm hai mươi mấy tuổi, thân thể cũng giống thiếu niên mới lớn luôn nhạy cảm . Diệp Dữ cố tình ôm Tạ Thời để cậu cảm nhận một chút.
Quả nhiên mặt Tạ Thời càng ngày càng hồng, Diệp Dữ ôm cậu, tay đang trên eo không tự giác trượt xuống dưới.
Hắn vội vàng muốn cùng Tạ Thời hòa làm một, không chỉ vì cơ thể xúc động mà còn có khao khát mãnh liệt muốn cảm nhận Tạ Thời thật sự bên cạnh hắn.
Hắn nhớ Tạ Thời rất nhiều, đến bây giờ còn không biết có phải sự thật hay không, sợ hãi Tạ Thời lại đột nhiên biến mất trước mặt hắn một lần nữa.
Tạ Thời đỏ bừng mặt, lại không có ý ngăn cản hắn, ngoan ngoãn ôm cổ hắn, mặt tay hắn đặt trên mông mình xoa bóp.
Diệp Dữ cười thật sâu, hôn lấy hôn để đôi môi người hắn ngày nhớ đêm mong, dùng toàn bộ kỹ thuật lấy lòng bảo bối của hắn, hôn thẳng đến khi Tạ Thời thở hổn hển mới buông cậu ra.
Diệp Dữ một bên hôn Tạ Thời, một bên duỗi tay kéo tủ đầu giường tìm kiếm bên trong, lại chỉ sờ đến cái bình rỗng đã dùng hết.
Dục vọng của Diệp Dữ lập tức mất hết, đem chăn xốc lên, kéo Tạ Thời lại cẩn thận xem xét, cúc huyệt quả nhiên sưng đỏ, lại có chút chảy máu.
Bôi trơn đều không dùng lại trực tiếp làm, này quả thật đúng là chỉ có chính mình mới có thể làm điều này. Diệp Dữ hận không thể cho chính mình một cú đấm.
Tạ Thời duy trì tư thế thẹn thùng này, thập phần ngượng ngùng, nhìn Diệp Dữ sắc mặt như chuẩn bị đón bão, lại có chút sợ hãi, rụt rè nói "Tôi, tôi không sao, ngài có thể...."
Câu tiếp theo thật sự rất xấu hổ để nói a.
Diệp Dữ lúc này mới phản ứng lại, sợ dọa Tạ Thời, hắn mau chóng đem cậu buông ra, thò lại gần hôn lên môi một chút "Đau lắm không? Tôi đi tìm thuốc thoa cho em."
"Diệp...." Tạ Thời còn không kịp cự tuyệt, Diệp Dữ đã vội vàng chạy ra khỏi phòng tìm thuốc.
Tạ Thời ngồi ngốc trên giường, duỗi tay sờ miệng mình, Diệp Dữ hôm nay lại hôm mình hai lần.
Cậu đi theo Diệp Dữ tới nay là nửa năm, Diệp Dữ còn chưa có thân hay quan tâm với cậu, hiện tại lại còn chạy đi giúp cậu tìm thuốc bôi, Tạ Thời có điểm nghi hoặc, có phải hay không mình còn chưa tỉnh ngủ, hay là do Diệp Dữ chưa tỉnh?
Bất quá, Tạ Thời khống chế cảm giác ngọt ngào trong lòng.
Cậu thích Diệp Dữ, bằng không cũng không muốn hồng, không muốn nổi tiếng, nếu không phải vì thích Diệp Dữ, căn bản sẽ không đáp ứng lời bao dưỡng của hắn.
Đi theo hắn nửa năm qua, Diệp Dữ luôn đối với cậu lạnh lùng như băng, chỉ là hắn vẫn không muốn rời đi, ai biểu cậu thích Diệp Dữ chứ?
Chẳng sợ Diệp Dữ coi cậu là thế thân của người khác, sắc mặt Tạ Thời ảm đạm vài giây, sau đó nhanh chóng khôi phục dáng vẻ thường ngày.
Diệp Dữ bây giờ, có phải hay không cũng bắt đầu thích thích mình không, cậu nhất định sẽ làm Diệp Dữ thích mình. Tạ Thời mỉm cười, cảm thấy ánh mắt ấm áp Diệp Dữ hôm nay cũng đủ khiến cậu vui vẻ thật lâu.
"Tôi về rồi đây." Diệp Dữ vội vàng chạy lên, trong nhà cũng không có loại thuốc này, hắn vội vàng chạy đến tiệm thuốc bên ngoài mặc cho ánh nhìn quái lạ của người bán hàng mà mua thuốc, "Để tôi thoa cho em."
Diệp Dữ tự nhiên quay người Tạ Thời lại, Tạ Thời mặt đỏ rần tránh khỏi, "Không cần, để tôi tự mình làm là được."
Diệp Dữ hoàn toàn lơ sự giãy giụa mỏng manh của cậu, đem mông cậu bẻ ra, tinh tế thoa thuốc trong lẫn ngoài.
Chỉ tiếc mấy ngày nay xem ra không thể cùng bảo bối thân cận, Diệp Dữ tiếc nuối thu hồi ánh mắt của mình, mặc quần áo vào cho Tạ Thời, thuận tiện ăn đậu hủ một vòng từ trên xuống dưới.
Lại thấy mặt Tạ Thời đã sớm đỏ muốn bốc khói.
Diệp Dữ ôm Tạ Thời vào lòng, hôn nhẹ lên tai, thật tốt, Tạ Thời của hắn trở về rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro