Chương 69: Thị trấn ác ma
"Bee..."
Tiếng kêu của loài dê đột ngột vang lên phía sau. Chung Niên sởn gai ốc, nhanh chóng quay người lại, nhìn thấy một bóng người cao ráo đứng dưới chân nhà thờ.
Người đàn ông mặc áo choàng đen, đeo trang sức bạc trước ngực, tóc chải ngược ra sau gọn gàng. Đường nét khuôn mặt sắc bén và lạnh lùng, mang đến cho người ta cảm giác giống như nhà thờ phía sau hắn, lạnh lẽo và trang nghiêm.
Điều mâu thuẫn là, hắn lại ôm một con dê con màu đen trong lòng.
Dê con nằm im trong lòng người đàn ông, cùng hắn nhìn kẻ ngoại lai xâm nhập nhà thờ.
Chỉ cần nhìn trang phục là có thể đoán được thân phận của người đàn ông, hơn nữa người xuất hiện ở đây cũng chỉ có cha xứ mà bọn trẻ nói đến.
Ánh mắt cậu và người đàn ông chạm nhau, Chung Niên mím chặt môi, giọng nói mềm mại vì căng thẳng mà hơi khàn: "Xin chào, cha xứ."
Nghe những đứa trẻ nói, đối phương không thích có người vào, cậu không khỏi lo lắng mình sẽ bị đuổi ra ngoài. Chung Niên chỉ có thể cố mềm giọng, mang theo chút cầu xin: "Tôi có thể ở đây một lát được không?"
Dù nhà thờ này mang đến cho người ta cảm giác lạnh lẽo, nhưng vẫn tốt hơn màn sương mù nguy hiểm bên ngoài.
Chung Niên cũng không ngờ rằng vừa bước vào đã không còn đường lui.
May mắn thay, người đàn ông chỉ nhìn cậu hồi lâu, ôm dê con nghiêng người sang một bên, là tư thế mời người ngoài vào trong: "Đi theo tôi."
Mắt Chung Niên sáng lên, vội vàng bước nhanh theo sau. Cậu theo bước chân của cha xứ xuyên qua hành lang, rồi đi qua tiền sảnh, đến chính điện.
Điều bất ngờ là bên trong nhà thờ rất sạch sẽ và sáng sủa, cùng lắm là hơi cũ kỹ, lại đặc biệt trống trải và lạnh lẽo.
Ánh sáng mặt trời được lọc qua cửa sổ kính màu trở thành những màu sắc rực rỡ mờ ảo chiếu vào, rơi trên bệ rửa tội đã khô cạn, khiến nó không còn quá trống trải nữa.
Điều kỳ lạ là, các bức tượng trên tường không phải là thần thánh, mà là những con dê.
Phía sau bàn thờ, trên bệ thờ đặt một hộp sọ dê khổng lồ, đôi mắt trống rỗng như đang nhìn xuống người vừa đến thăm.
Chung Niên rùng mình một cái, lập tức nhớ lại ác ma với cái đầu dê đêm qua đã vùi đầu vào người cậu liếm láp như thế nào. Cái lưỡi thô ráp và nóng bỏng, hết lần này đến lần khác, như thể có thể liếm rách da cậu.
Chung Niên lùi lại một bước, không ngờ lại va phải người phía sau, bờ vai đang co rúm lại chạm vào cánh tay của người đàn ông, còn có con dê con trong lòng đối phương.
"Bee..."
Dê con kêu lên một tiếng, đôi mắt đen tròn xoe nhìn lại thiếu niên đang hoảng hốt.
"Xin...xin lỗi..." Chung Niên lập tức lùi sang một bên, gáy ướt đẫm mồ hôi.
Người đàn ông không để tâm, chỉ nói: "Ngồi đi."
Giống như lần đầu đến nhà người khác, Chung Niên đặc biệt lúng túng, chỉ biết làm theo lời chủ nhà. Người ta bảo cậu ngồi thì cậu liền ngồi xuống cái ghế dài bên cạnh, mông chỉ chiếm một chút diện tích, lưng thẳng tắp, hai tay đan vào nhau, đôi mắt sáng long lanh ánh lên vẻ bất an.
Cậu không dám nhìn những bức phù điêu dê trên tường, càng không dám nhìn hộp sọ dê phía trước, chỉ biết cúi đầu, không biết làm gì.
Trông cậu còn yếu ớt hơn cả con dê con trong lòng cha xứ, rụt rè co ro ở đó, như thể mái vòm phía trên là khung sắt của lồng giam, còn bản thân cậu trở thành con mồi sa lưới.
"Ở đây rất an toàn." Cha xứ lên tiếng, có lẽ là để an ủi.
Chung Niên cố gắng nở nụ cười: "Cảm ơn ngài."
"Chỉ là việc nhỏ." Người đàn ông đứng bên cạnh cậu, ánh mắt rơi trên khuôn mặt trắng như trăng non của cậu, liếc qua rồi lại nhìn lên bàn thờ: "Nhà thờ sẽ tiếp nhận tất cả những người lạc đường."
Chung Niên hơi sững sờ, cẩn thận đánh giá người đàn ông.
Trông có vẻ khó gần, nhưng hình như tính tình cũng không đến nỗi xấu xa như bọn trẻ nói?
Chỉ là tại sao lại ôm một con dê?
Đang suy nghĩ, ánh mắt Chung Niên lại rơi vào con dê con trong lòng đối phương, thật trùng hợp lại chạm mắt với nó.
Nó ngoẹo cổ, nhìn chằm chằm cậu với tư thế rất khó khăn và kỳ quặc.
Chung Niên nuốt nước bọt.
"Muốn ôm không?" Cha xứ đột nhiên hỏi.
Chung Niên ngạc nhiên: "Hả?"
"Cậu cứ nhìn nó mãi." Cha xứ liếc nhìn con dê non trong lòng "Nó cũng rất thích cậu."
Chung Niên: "..."
Hình như bị hiểu lầm rồi.
Nhưng mà, cha xứ nói dê con thích mình?
Câu nói này khiến Chung Niên gạt bỏ bóng ma tâm lý đêm qua, đánh giá lại con dê con.
Chắc chưa được hai tháng, bộ lông đen xoăn tít, trông rất mềm mại, đôi tai to mềm mại rũ xuống hai bên mặt, đôi mắt đen rất sáng, trông hệt một chú chó con.
"Bee..."
Như thể đang chào hỏi cậu, dê con kêu lên một tiếng, thè lưỡi ra.
Hình như... cũng khá đáng yêu?
"Có thể hơi nặng."
Còn đang do dự, cha xứ đã chủ động đặt dê con vào lòng cậu.
Trọng lượng nặng trĩu rơi xuống, Chung Niên cứng đờ, hai tay không biết đặt đâu, nhưng dê con đã chủ động quỳ xuống trên đùi cậu, kê cái đầu lên cánh tay cậu.
Thật sự rất ngoan.
Tư thế vô hại và ngoan ngoãn dần dần khiến Chung Niên thả lỏng, thử vòng tay ôm lấy, tự tay thử mới phát hiện dê non cũng không nhỏ.
Lại thử sờ lên chỏm "tóc" dày nhất trên đỉnh đầu dê con. Quả nhiên rất mềm mại và ấm áp, chỉ là bên trong có thứ gì đó cứng cứng, liền theo bản năng sờ thêm vài cái, vén lông dê ra, phát hiện là sừng nhỏ mới mọc của dê con.
Cảm giác rất mới lạ, Chung Niên đã hoàn toàn quên mất ác ma đáng sợ đêm qua, không nhịn được sờ đi sờ lại.
Dê con kêu lên một tiếng, đẩy tay cậu ra.
"Nó không thích bị người ta sờ sừng sao ạ?" Chung Niên ngẩng đầu hỏi cha xứ.
Không biết có phải ảo giác hay không, quai hàm của người đàn ông trước mặt căng cứng, có lẽ hơi nóng, vành tai trắng lạnh nhuốm chút sắc đỏ, phá vỡ cảm giác nghiêm nghị và cấm dục mang đến từ ngũ quan.
Hắn ho nhẹ một tiếng: "Sừng dê rất nhạy cảm."
"À." Chung Niên vội vàng rụt tay lại: "Xin lỗi, vậy tôi có thể sờ cằm nó không?"
Cha xứ gật đầu.
Vậy là Chung Niên chưa từng ôm dê con bắt đầu vuốt ve nó giống như cách vuốt ve chó con, xoa đầu gãi cằm nó, dê con nhắm mắt rất hưởng thụ.
Đợi đến khi Chung Niên vuốt ve đã đời, đột nhiên nhớ ra mình đã bỏ quên cha xứ, vội vàng ngẩng đầu tìm kiếm, lúc này mới phát hiện đối phương không biết từ lúc nào đã ngồi bên cạnh mình.
Khác với ấn tượng nghiêm nghị mà hắn mang lại, người đàn ông dựa vào lưng ghế, vai hơi rũ xuống, tư thế ngồi khá thoải mái, lông mày cũng giãn ra, khép hờ hai mắt, như đang suy nghĩ miên man, cũng như đang tận hưởng sự yên tĩnh lúc này.
Chung Niên cũng ngẩn người một lúc, nhớ đến chuyện chính, liền nhân lúc bầu không khí còn khá tốt mà mở lời: "Cha xứ, tôi có thể hỏi ngài vài câu được không?"
Cha xứ ngẩng đầu, dùng ánh mắt cho phép.
Chung Niên liếm môi: "Là... về chuyện ác ma, không biết có thể thỉnh giáo ngài được không."
Hỏi câu này trong nhà thờ rất có thể sẽ phạm phải điều cấm kỵ, Chung Niên rất căng thẳng, vô thức ôm chặt con dê con trong lòng.
Cổ tay bị liếm hai cái, hơi nhột, là dê con đang an ủi cậu.
"Được." Người đàn ông nói.
Chung Niên âm thầm thở phào nhẹ nhõm: "Tôi muốn biết, ác ma có thể vào nhà từ bên ngoài được không?"
Cha xứ trả lời: "Sự tồn tại của ác ma không phải không có điều cấm kỵ, muốn bước vào lãnh địa của người khác phải đáp ứng điều kiện, hoặc là được chủ nhân cho phép hoặc được mời, hoặc là..."
Cha xứ cụp mắt, trong mắt lộ ra vài phần khinh thường và tức giận. Hắn đột nhiên vươn tay ra, từ bóng của Chung Niên túm lấy một đoạn xúc tu đen sì đang ngọ nguậy giãy giụa.
"Hoặc là trơ tráo ẩn náu trên cơ thể con người, đánh lạc hướng."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro