Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 54: Con tin trên du thuyền

Có lẽ bị ảnh hưởng bởi hệ thống, cậu mơ thấy một giấc mơ hỗn loạn.

Trong mơ, có ai đó cũng đang khẽ thở dài.

"Cậu không nên mềm lòng như vậy, dễ bị kẻ có tâm lợi dụng." Người nói có giọng trầm khàn, mờ ảo như gió đêm.

Chung Niên nghe thấy chính mình nghẹn ngào: "Nếu tôi không mềm lòng, thì anh đã chết ở đó rồi."

Giọng nói mờ ảo của đối phương càng nhỏ hơn, nhỏ đến gần như không nghe thấy, như đang tự nói với chính mình: "Thảo nào... bọn họ đều gọi cậu là thỏ con Bồ Tát."

Thỏ con Bồ Tát cái gì chứ, cái tên thật kỳ cục.

Cậu mới không thèm.

Chung Niên cắn môi tỉnh dậy, chộp lấy bàn tay đang làm loạn trên eo mình.

"Charles, ngứa tay thì lấy dao chặt đi."

Bóng người đang đè lên cậu lên tiếng: "Sao cậu biết là tôi?"

Chung Niên mắng: "Chỉ có anh mới vô liêm sỉ như vậy."

Không phải vì lý do này, mà là vì tay Charles quá thô ráp, toàn sẹo lồi lõm, vừa chạm vào là nhận ra.

Charles cười khẽ, dùng ngón tay cào cào cổ tay Chung Niên: "Trên con tàu này có rất nhiều kẻ vô liêm sỉ hơn tôi."

Chung Niên hất tay anh ta ra: "Anh đến làm gì?"

"Chỉ cho phép bọn họ đến, không cho phép tôi đến?"

"..." Chung Niên nghe ra được mùi giấm chua nồng nặc từ câu nói này, không đáp lời.

"Tôi mang đồ đến cho cậu."

Trên tay Chung Niên xuất hiện một quả cầu nặng trĩu, tròn vo, còn chưa sờ ra được cái gì, Charles đã ấn lên quả cầu, lập tức cả căn phòng ngập tràn ánh sao.

Đủ loại màu sắc xinh đẹp được chiếu từ quả cầu ra khắp căn phòng, chuyển động như một dải ngân hà thực sự trải dài trước mắt, xua tan bóng tối đáng sợ.

Chung Niên vẫn còn đang ngây người, Charles lại bấm một cái.

Dải ngân hà biến đổi, xen lẫn những màu sắc ảo diệu như dải lụa bay bổng, là cực quang lãng mạn.

"Đẹp không?" Người đàn ông mang dòng máu lai mỉm cười, đôi mắt hẹp dài nhìn cậu.

Chung Niên giấu đi vẻ kinh ngạc trên mặt: "Anh lấy ở đâu ra vậy?"

"Lục lọi được từ phòng của mấy đứa con nhà giàu đấy." Charles cười cười: "Mang đến để lấy lòng cậu."

Chung Niên không nói gì, ngón tay chọc chọc vào quả cầu ánh sáng nhỏ, khóe miệng cong lên, đôi mắt màu lam phản chiếu ánh sao, lộng lẫy và rực rỡ.

Rõ ràng là đã được dỗ dành rất vui vẻ.

Charles lặng lẽ nhìn cậu chơi, không làm phiền.

Sau khi đã chơi chán, Chung Niên ôm quả cầu ánh sáng, nói: "Cảm ơn."

"Không cần khách sáo với tôi."

Chung Niên nhìn sang: "Anh không đeo găng tay nữa à?"

Charles nâng đôi bàn tay đầy sẹo của mình lên. "Sau lần cậu thấy chúng, đột nhiên tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn."

Thiếu niên đã từng nắm lấy tay anh ta, nói rằng anh ta có một đôi bàn tay vừa mạnh mẽ vừa ấm áp. Khoảnh khắc ấy đã khắc sâu vào tâm trí Charles, một kỷ niệm mà anh ta sẽ mãi luôn hồi tưởng và trân trọng.

Kể từ đó, mỗi đêm anh ta không còn trải qua những cơn đau giằng xé nữa.

"Nếu tôi đeo găng tay, mỗi lần chạm vào cậu sẽ bỏ lỡ rất nhiều cảm giác, thật đáng tiếc." Charles nâng tay, những ngón tay cong nhẹ vuốt ve má Chung Niên. Đôi mắt lai màu hổ phách của anh ta trông đặc biệt sâu thẳm dưới ánh đèn mơ màng.

"Bằng cách này, tôi có thể gần cậu hơn."

Chung Niên sững sờ.

Phải thừa nhận rằng, Charles đôi khi rất tệ, nhưng... thật khó để ghét anh ta.

Có thể đó lại là một thủ đoạn dỗ dành được lên kế hoạch tỉ mỉ, nhưng Chung Niên vẫn không thể nào giận người này.

Cậu nhẹ nhàng nói: "Chúc mừng anh, Charles."

Chúc mừng anh đã bước ra khỏi bóng tối của quá khứ.

-

Buổi tối.

Chung Niên ước tính thời gian mà tên thủ lĩnh bắt cóc sẽ mang bữa tối đến. Cậu rời khỏi giường rồi mò mẫm đến bàn ngồi đợi.

Lần này, cậu nhất định sẽ không để hắn đút cho mình nữa. Cậu muốn tự ăn.

Nếu không, một bát cơm bình thường có thể mất cả tiếng đồng hồ để ăn, thật sự rất mệt.

[Có ai hiểu không, bé cưng như học sinh mẫu giáo chờ đến giờ ăn.]

[Dễ thương quá.]

[Tên khốn đó còn chưa đến cho ăn, hắn có đền nổi việc bỏ đói vợ tôi không?]

[Nhìn là biết Tiểu Niên rất thích quả cầu ánh sáng nhỏ, chơi cả buổi rồi.]

Chung Niên chán nản vừa chơi với quả cầu ánh sáng nhỏ vừa xem bình luận chờ đợi, cậu đã đếm được một nửa số sao trong chế độ bầu trời sao, nhưng người cần đến vẫn chưa thấy đâu.

Cậu không khỏi lo lắng, liệu có chuyện gì xảy ra không?

Chẳng lẽ bọn họ bỏ mặc cậu rồi.

Vừa nghĩ đến cái gì thì cái đó liền xảy ra, đột nhiên Chung Niên nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân hỗn loạn và ồn ào ở trên lầu. Cậu vừa đứng dậy để lắng nghe kỹ hơn thì cả con tàu du lịch bỗng phát ra một tiếng nổ lớn rồi rung lắc dữ dội như đụng phải sóng thần.

Sự cố bất ngờ, khiến Chung Niên mất thăng bằng ngã sấp, đầu gối đập xuống sàn nhà đau nhói.

Quả cầu ánh sáng tuột khỏi tay cậu, rơi xuống đất vỡ tan tành.

Bất chấp cơn đau, Chung Niên vịn vào chiếc bàn bị đổ, đứng dậy chạy đến cửa, đập mạnh.

"Có ai không!"

Không có tiếng trả lời. Âm thanh trên lầu ngày càng lớn, khiến trái tim Chung Niên nhảy thình thịch trong lồng ngực.

Cậu không muốn ngồi chờ chết. Cậu cố gắng mở cửa, bản năng mách bảo đã có chuyện lớn xảy ra.

Tuy nhiên, khóa đã bị chốt từ bên ngoài. Dù có cố vặn tay nắm, nhưng cửa vẫn không cách nào mở được.

[Đến cao trào cuối cùng rồi sao?]

[Ai đó đến chăm sóc bé cưng của chúng ta đi!!]

[Trên đời này không gì quan trọng hơn việc bé cưng của chúng ta chưa được ăn.]

[Đầu gối bị thương rồi, xót quá, ôm.]

[?? Streamer đang làm gì vậy!]

Trong phòng phát sóng trực tiếp, tất cả người xem đều trông thấy thiếu niên đã bị ngã đến sưng phù đầu gối đang cố gắng mở cửa nhưng không thành. Sau đó, cậu dọn sạch một khoảng trống phía sau, lùi lại vài bước, ngồi xổm xuống trong tư thế chuẩn bị.

Biểu cảm trên mặt cậu thay đổi trong tích tắc, một tia sáng quyết tâm lóe lên trong đôi mắt tròn và sáng của cậu. Chung Niên lấy đà bằng chân sau rồi bật nhanh về phía trước.

"Rầm!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro