Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 49: Con tin trên du thuyền

Trong lòng cậu vẫn còn tức giận, nhưng má và răng đều mỏi nhừ, không còn sức lực đành phải buông ra.

"Xong chưa?" Đối với những vết thương chảy máu trên người mình, người đàn ông vẫn rất bình tĩnh, không hề tức giận, còn thưởng thức một chút, cảm thán một câu: "Thì ra là cảm giác này."

Hắn cúi đầu, hạ thấp mặt xuống: "Không cắn lên mặt tôi một cái sao? Giống như lão nhị ấy."

Chung Niên tức đến muốn hộc máu, phẫn hận trừng mắt nhìn hắn, đưa tay tát một cái.

Một tiếng rất vang, người đàn ông bị tát nghiêng mặt.

Cậu lạnh lùng mắng chửi: "Tên khốn nạn."

Thấy người đàn ông vẫn chưa cử động, hơi thở nặng nề, còn tưởng rằng cú đánh mắng này của mình cuối cùng cũng có chút tác dụng, trong lòng không khỏi thoải mái.

Không ngờ người đàn ông sờ lên chỗ bị tát mạnh, nói: "Cái này cũng được."

Chung Niên sững người.

"Còn muốn tiếp tục không? Đừng sợ, tôi sẽ không tức giận." Người đàn ông thấy cậu không ra tay nữa, chủ động nắm lấy tay cậu đặt lên bên má còn lại, giọng nói rất nhẹ, ngoài dự đoán lại có chút dịu dàng, như đang dỗ dành, cũng như đang dẫn dắt.

"Lại thêm một cái nữa?"

Phản ứng quá bất ngờ, Chung Niên ngây người, vội vàng rụt tay về.

"Không đánh nữa sao." Người đàn ông lẩm bẩm một câu, mang theo một tiếng thở dài như có như không.

Bị hắn dọa như vậy, sau đó mặc quần áo, sấy tóc, Chung Niên không còn phản ứng quá khích nữa, phối hợp hoàn thành, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc.

Vừa trở lại giường, cậu liền vội vàng chui vào trong chăn.

Người đàn ông không đi, thỉnh thoảng nói chuyện, hỏi cậu có bí không, có muốn uống nước hay ăn khuya không, không để ý việc không nhận được bất kỳ hồi âm nào.

Trốn trong chăn, Chung Niên vừa nhắm mắt lại, trong đầu toàn là hình ảnh mình bị bắt nạt trong phòng tắm như thế nào, sau khi thay bộ đồ ngủ bằng vải mềm mại, cậu hơi cử động một chút, vẫn cảm thấy giữa hai chân hơi nóng rát, dường như vẫn còn một bàn tay đang xoa nắn trên đó.

Không chỉ ở đó, mà cả trước ngực cũng vậy.

Khiến cậu nằm cũng phải cẩn thận, nhẹ nhàng cọ vào vải quần áo cũng thấy khó chịu.

Nếu là cố ý trừng phạt, người đàn ông quả thực đã thành công.

Biết trước sẽ phải chịu đựng những điều này, thà đổi Trạm Lục đến giam mình còn hơn.

-

Trong lòng dù có tức giận đến đâu, đến nửa đêm Chung Niên không chống lại được cơn buồn ngủ, vẫn ngủ thiếp đi.

Cậu ngủ không ngon, mơ thấy rất nhiều giấc mơ kỳ lạ, sau khi giật mình tỉnh giấc mới phát hiện ra một số động tĩnh không hoàn toàn là mơ.

Cách âm của khoang tàu tầng dưới không tốt, cậu có thể nghe thấy tiếng bước chân và tiếng người đi lại phía trên. Giữa đêm khuya thế này, chắc chắn đã xảy ra chuyện.

Cậu tạm thời gạt bỏ cảm xúc sang một bên, vén chăn trên người ngồi dậy, đang định xuống giường thì cửa phòng mở ra.

Đèn hành lang bên ngoài tắt, cậu thấy một bóng người đi vào, theo bản năng liền nghĩ là tên thủ lĩnh bắt cóc, vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Hơi thở đến gần khiến Chung Niên lập tức phát hiện ra điều bất thường, chưa kịp lùi lại thì bị người vừa tới ôm chầm lấy.

"Tiểu Niên."

Chung Niên lập tức nhận ra: "Kha Chính Sơ?"

Kha Chính Sơ đáp lại một tiếng, vùi mặt vào hõm cổ Chung Niên, cọ cọ.

Sau khi ngạc nhiên, Chung Niên nghiêm túc nói: "Sao cậu lại đến đây? Cậu không thể đến đây, nếu bị phát hiện thì sẽ gặp nguy hiểm, cậu mau đi đi."

Cậu dùng tay bị trói đẩy người ra ngoài.

Kha Chính Sơ vẫn bất động, ôm chặt cậu: "Đêm nay cậu không về, tôi rất lo lắng, tìm cậu rất lâu."

Chung Niên có dự cảm không lành: "Vậy động tĩnh bên ngoài là..."

Kha Chính Sơ lắc đầu: "Không phải vì tôi."

Chung Niên thở phào nhẹ nhõm.

"Tiểu Niên, cậu lo lắng cho tôi, cậu vẫn còn quan tâm đến tôi." Giọng nói của Kha Chính Sơ khó giấu nổi niềm vui: "Cậu không về, tôi còn tưởng cậu đã chạy mất, không muốn gặp lại tôi nữa."

Nhớ lại tối hôm qua Chung Niên liền tức giận: "Cậu cũng biết tối hôm qua mình quá đáng?"

Kha Chính Sơ cọ cọ vào cổ cậu, môi chạm nhẹ như có như không: "Xin lỗi, tôi chỉ là thích cậu quá, cho nên mỗi khi đối diện với cậu mới dễ dàng phát bệnh."

Chung Niên còn chưa kịp hoàn hồn từ lời tỏ tình bất ngờ này thì bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

Người đến cố tình bước nhẹ, nhưng Chung Niên và Kha Chính Sơ gần như đồng thời nhận ra, im lặng lắng nghe.

Hai người nhìn nhau trong bóng tối, Chung Niên nháy mắt ra hiệu, Kha Chính Sơ nhanh chóng trốn vào trong tủ.

Tiếng đóng cửa tủ và tiếng cửa phòng mở ra gần như trùng khớp, Chung Niên căng thẳng nhìn bóng người cao lớn đi vào, cố gắng kìm nén tiếng tim đập, nói nhỏ: "Anh về rồi à, tỉnh dậy thấy anh không có ở đây, anh đi đâu vậy?"

Với năng lực của tên thủ lĩnh bắt cóc, cậu rất sợ Kha Chính Sơ không thể trốn được, cho nên trong đầu chỉ nghĩ cách thu hút sự chú ý của đối phương.

"Anh lại đây, người tôi ngứa quá, giống như bị muỗi đốt, anh có thể gãi giúp tôi không?"

Đối phương không nói gì, Chung Niên cũng quen với tính cách ít nói của người đàn ông, không để ý, chủ động nằm sấp xuống giường.

"Anh trói tay tôi rồi, tôi không tự gãi được, chỉ có thể nhờ anh."

May mắn thay, người đàn ông nghe lời cậu nói, hắn lập tức đi tới, ngồi xuống mép giường, đưa tay vào trong quần áo của cậu, tìm kiếm vết muỗi đốt không hề tồn tại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro