Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34: Con tin trên du thuyền

Lúc này, Chung Niên bị một cánh tay to khỏe kẹp lấy, như con gà con không thể phản kháng, bị kẹp dưới nách của người đàn ông.

Tất cả mọi người đều nhìn, không ai ngăn cản.

Khi ra khỏi sòng bạc, vì tư thế nên cậu hơi choáng váng, Chung Niên nhìn xuống đại dương xanh thẳm ngoài cửa, trong lòng sợ hãi không thôi, khuôn mặt nhỏ lập tức trắng bệch không còn tí máu.

"Tôi không biết bơi!" Cậu nắm lấy áo người đàn ông, vô cùng đáng thương xin tha: "Tôi sai rồi, xin đừng ném tôi xuống biển."

Người đàn ông dừng bước, cúi đầu nhìn cậu, không nói gì, cũng không buông tay, tiếp tục đi về phía trước.

Chung Niên thử giãy giụa, nhưng lại bị người đàn ông ôm chặt, vác lên vai, hai chân đang đạp loạn bị kẹp chặt.

Tâm cậu như tro tàn: "Chết rồi, hệ thống, tôi sẽ chết mất, cậu không cứu tôi sao?"

"..."

Hệ thống không trả lời, có lẽ đã từ bỏ cậu.

Chung Niên nhắm mắt lại, cảm giác người đàn ông vác cậu đi hơi lâu, có lẽ đang chọn chỗ để ném cậu xuống.

Giống như lăng trì dày vò, Chung Niên cho rằng mình sắp bị ném xuống, tuy nhiên, cậu không rơi xuống biển sâu thẳm lạnh lẽo, cũng không ngạt thở, thay vào đó là rơi xuống một chiếc giường mềm mại.

Chung Niên run rẩy, cẩn thận mở mắt ra, đập vào mắt là căn phòng sạch sẽ đẹp đẽ.

"?"

Cậu ngơ ngác, vẫn còn sợ hãi nhìn người đàn ông đứng cạnh giường.

"Tại sao anh lại đưa tôi đến đây?"

Người đàn ông nói: "Thay đồ."

Chung Niên: "..."

Chung Niên không hiểu tại sao người đàn ông lại đưa mình qua đây để thay đồ, cũng chẳng nói chẳng rằng gì, khiến cậu lo lắng vô ích.

Không được doạ thỏ sợ có biết không hả?

Ngay giây sau, Chung Niên nhận ra mình đã yên tâm quá sớm.

Cậu nghe thấy người đàn ông mặc đồ đen nói: "Cậu nên chịu trách nhiệm."

"Cái gì?" Chung Niên ngớ người một lúc, rồi nhìn vết dơ dưới thắt lưng người đàn ông, cậu lập tức hiểu ra: "Đúng... xin lỗi, lúc đó tôi đã... mất tập trung."

"Giúp tôi thay đồ, cả quần áo nữa." Người đàn ông nói.

Chung Niên xuống giường, mở tủ quần áo, bên trong chỉ có vài bộ, tất cả đều là màu đen, kiểu dáng đơn giản và giống nhau.

Cậu tùy tiện lấy một bộ, dù sao cũng chẳng có gì khác biệt.

Trong lúc làm việc, cậu nhìn xung quanh phòng, trong lòng có chút nghi ngờ.

"Tôi đã chuyển đến đây." Người đàn ông đột nhiên giải thích: "Giường ở đây rộng hơn, mềm mại hơn, có cửa sổ, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời, sống ở đây rất thoải mái."

Chung Niên nghe xong, hơi chậm hiểu gật đầu: "Ừm... nhìn có vẻ khá tốt."

"Nếu là cậu, có muốn chuyển vào đây sống không?" Người đàn ông lại hỏi, ánh mắt đen láy chăm chú nhìn cậu, như rất quan tâm đến câu trả lời.

Chung Niên không hiểu gì, chỉ trả lời thật: "Chỗ này so với ký túc xá của nhân viên thì tốt hơn, ai mà không thích nơi tốt chứ... phải không?"

Cậu thấy khóe miệng người đàn ông nhếch lên một độ cong không dễ nhận ra, có lẽ hắn đang cười.

Chung Niên lập tức có một linh cảm không tốt, vội vàng chuyển đề tài, ôm quần áo nói: "Thưa ngài, có thể thay bộ này không?"

Người đàn ông gật đầu, tiến lại gần hơn, dừng lại trước mặt cậu.

Chung Niên nâng quần áo lên, giữ một nụ cười chuẩn mực đợi hắn.

Không biết tại sao, người đàn ông không tiếp nhận mà chỉ nhìn cậu không nói gì.

"Thưa ngài?" Cậu không hiểu hỏi.

Người đàn ông vẫn nhìn cậu, trong im lặng dài lâu, Chung Niên dần hiểu ra ý tứ.

Được rồi, trong khóa đào tạo có một bài dạy cách giúp khách thay đồ.

Chung Niên đặt quần áo xuống giường, đi tới, đưa tay ra, nhưng chưa kịp chạm vào chiếc cúc áo của người đàn ông, hắn đột nhiên ngả người ra phía sau, tránh khỏi tay cậu.

"Tôi tự làm." Người đàn ông quay đầu, cổ hơi đỏ.

Chung Niên tưởng rằng mình đã hiểu nhầm nên khiến người đàn ông ngượng, cậu định rời khỏi phòng.

"Ở lại đây." Người đàn ông gọi cậu lại.

"... Vâng." Chung Niên thu lại bước chân định đi ra, ôm quần áo cúi đầu chờ đợi.

Để tránh khiến người khác cảm thấy không thoải mái, từ đầu đến cuối cậu không dám ngẩng đầu lên, không biết ánh mắt người đàn ông chưa bao giờ rời khỏi cậu.

Khi hắn thay đồ xong, Chung Niên nhận lấy quần áo: "Tôi giúp ngài giặt."

"Ừ." Người đàn ông dừng một chút: "Ngồi một lát."

Chung Niên vừa thở phào vì cuối cùng có thể chuồn: "..."

Không ăn sáng sao?

Người đàn ông có vẻ tạm thời không có ý định quay lại sòng bạc, trực tiếp kéo Chung Niên ngồi xuống ghế sofa.

Chiếc sofa đôi trong phòng không lớn, cơ thể người đàn ông lại không nhỏ, nên cả hai không tránh khỏi việc bị đụng chạm vào nhau.

Không hiểu sao lại trở thành khách, mà người đàn ông lại khá im lặng, khiến Chung Niên cảm thấy hơi gượng gạo.

"Uống nước." Một cốc nước được đặt trước mặt cậu.

"Cảm ơn." Chung Niên cầm cốc lên, uống nước để giải tỏa sự căng thẳng.

Người đàn ông nhìn cậu uống được hai ngụm, làm ướt đôi môi khô, rồi đột nhiên hỏi: "Công việc vất vả lắm không?"

"... Cũng được." Chung Niên không chắc người đàn ông đang có ý gì, trả lời một cách thận trọng.

Người đàn ông lại hỏi: "Điều kiện ký túc xá thế nào? Cậu có hòa thuận với... bạn cùng phòng không?"

Chung Niên trả lời: "Cũng được, khá tốt."

"Cậu có hài lòng với ba bữa ăn trong ngày không?"

"... Hài lòng."

Chung Niên cảm thấy kỳ lạ, sao giống như lãnh đạo đang khảo sát vậy? Thủ lĩnh bọn bắt cóc cũng quan tâm đến con tin như vậy sao?

Đây là lần đầu tiên người đàn ông nói nhiều như vậy, hỏi một câu rồi lại tiếp tục một câu khác, hỏi việc này có hài lòng không, việc kia có tốt không, nhận được câu trả lời hoàn hảo không sai sót từ Chung Niên.

"Cậu nghĩ sao về lão nhị và lão tam?"

Chung Niên theo quán tính mở miệng đáp: "Cũng ổn... Hả?"

Sao lại đột nhiên hỏi về Trạm Lục và Charles vậy?

Chung Niên quan sát sắc mặt người đàn ông, thấy hắn không thay đổi vẻ mặt, giống như chỉ hỏi một câu bình thường, nhưng hai người đó khác với những người khác, không phải đồng nghiệp, cũng không phải bạn cùng phòng, mà là thành viên quan trọng của bọn bắt cóc.

Dù trong lòng có nhiều điều bất mãn, nhưng Chung Niên cũng không dám nói xấu người của bọn bắt cóc.

Vì thế, cậu không nóng không lạnh đáp: "Họ đều là người tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro