Chương 17: Con tin trên du thuyền
"Tiểu Niên..."
Do giãy giụa và đang đắp chăn, Chung Niên đổ mồ hôi, vài sợi tóc dính trên mặt, đôi mắt van nài trông đặc biệt mê hoặc.
Cậu mềm giọng năn nỉ: "Chính Sơ, thả tôi ra được không?"
Kha Chính Sơ không nói gì, chỉ nhìn dáng vẻ bị trói chặt trên giường của cậu, liếm môi khô.
Chung Niên không hiểu cậu ta nghĩ gì, tiếp tục: "Chính Sơ, tên thần kinh kia đi rồi, cậu không cần sợ đâu."
Nhưng không ngờ, người bạn cùng phòng thành thật, sợ người lạ của cậu lại lắc đầu từ chối.
"Không được." Kha Chính Sơ ngồi xuống bên giường: "Tiểu Niên, cậu không thể ra ngoài."
"Vì sao?" Chung Niên vô cùng khó hiểu: "Cậu cùng phe với anh ta à?"
"Không phải..." Kha Chính Sơ nhíu mày: "Chỉ là... chỉ là không muốn để cậu chạy lung tung, sẽ rất nguy hiểm."
Chung Niên không hiểu lắm: "Có gì nguy hiểm chứ? Cho dù là ban đêm cũng có nhiều người ở đây, tôi chỉ muốn tìm người hỏi vài chuyện thôi."
Kha Chính Sơ có vẻ do dự: "Chờ đến sáng mai đi, được không?"
"Không được, tôi nhất định phải đi ngay bây giờ." Chung Niên không biết liệu giữa chừng có xảy ra chuyện gì không: "Cậu cưỡng ép tôi ở đây ngủ như thế này, tôi cũng chẳng ngủ được đâu. Nghỉ ngơi không đủ, tôi rất dễ bị ốm đấy."
Nghe câu này, thái độ của Kha Chính Sơ bắt đầu lung lay.
Chung Niên tiếp tục thuyết phục: "Hay là... cậu đi cùng tôi, được không?"
"...Được."
"Cậu muốn tìm đại phó Charles?" Trên đường đi, Kha Chính Sơ nghe thấy người mà cậu định gặp thì vẻ mặt thoáng chốc trở nên kỳ lạ.
"Ừ, đừng lo, anh ấy rất tốt." Chung Niên vỗ nhẹ vào cánh tay Kha Chính Sơ.
Hai người cùng đến trước phòng điều khiển. Có lẽ vì sự cố đêm nay, bên trong vô cùng bận rộn, không cho người ngoài vào.
Chung Niên đành nhờ thủy thủ trực ca nhắn lại. Chẳng bao lâu sau, Charles bước ra.
Chung Niên lập tức kéo tay anh ta đi chỗ khác: "Charles, tôi có chuyện muốn hỏi, ra chỗ vắng người nói đi."
Charles nghe lời đi theo sau cậu, sắc mặt rất thoải mái, còn an ủi Chung Niên: "Đừng có vội, đi từ từ thôi."
Tới nơi yên tĩnh, Chung Niên quay lại nhìn Kha Chính Sơ bị mình ngó lơ vẫn đang lẽo đẽo đi theo, nói với cậu ta: "Chính Sơ, cậu đợi ở đó nhé."
Kha Chính Sơ mím chặt đôi môi nhợt nhạt, liếc nhìn Charles rồi gật đầu: "Có chuyện gì thì gọi tôi."
"Ừm ừm." Chung Niên đang lo chuyện khác nên không chú ý đến sự khác thường của cậu ta. Đợi cậu ta rời đi, cậu liền kéo Charles cúi thấp xuống, thì thầm như trước.
"Sao rồi?"
Charles mỉm cười nhìn cậu, kéo chặt chiếc áo khoác trên người cậu: "Sao là sao?"
"Chuyện bom ấy!" Chung Niên sốt ruột muốn chết.
"Tiến triển có chút khó khăn." Charles xoa mũi: "Tôi đã dẫn người lén tìm được vài quả bom."
"Rồi sao nữa?"
"Rồi thuyền trưởng gọi tôi về vì một sự cố trên tàu."
Chung Niên kinh ngạc: "Bây giờ là lúc nào rồi chứ? Còn chuyện gì quan trọng hơn bom? Phải giải quyết mối nguy lớn nhất trước chứ!"
"Nhỏ giọng thôi." Charles đưa tay bịt miệng Chung Niên, khẽ nói: "Chuyện này không thể rút dây động rừng, chỉ có thể âm thầm điều tra. Phải nắm rõ tình hình rồi mới hành động được."
Chung Niên bình tĩnh hơn chút, gật đầu.
Anh ta nói đúng, người cầm công tắc kích nổ có thể làm bất cứ lúc nào, không thể để lộ sơ hở.
"Cậu cũng biết rồi đấy, động cơ của du thuyền gặp trục trặc. Hiện tại vẫn chưa rõ là sự cố bất ngờ hay do những người đó cố ý gây ra. Tình hình hơi phức tạp. Thời gian này ở bên ngoài không an toàn đâu, cậu mau quay về phòng nghỉ ngơi đi. Cố gắng đừng đi lung tung. Cứ yên tâm, tôi sẽ xử lý mọi việc ổn thỏa."
Hết người này đến người khác, ai cũng muốn đuổi cậu về phòng.
Nhưng Chung Niên đã nghe được thông tin cần thiết từ Charles, không có lý do gì để tiếp tục ở ngoài.
"Biết rồi."
Charles đặt tay lên vai cậu, dẫn cậu quay về. Khi cúi xuống chào tạm biệt, môi anh ta lướt nhẹ qua mái tóc mềm thơm của Chung Niên.
"Về đi."
Chung Niên không để ý, gật đầu, trở lại bên Kha Chính Sơ: "Chúng ta đi thôi."
"Ừ." Kha Chính Sơ đi chậm một nhịp, quay đầu nhìn Charles, người vẫn đứng tại chỗ nhìn theo họ. Sau đó, cậu ta đưa tay vuốt tóc Chung Niên.
Chung Niên ngạc nhiên: "Sao vậy?"
Kha Chính Sơ bình thản: "Không có gì, chỉ có chút bụi bẩn thôi."
-
Chung Niên có nhiều tâm sự nên tỉnh dậy từ rất sớm.
Sau khi sửa soạn xong, việc đầu tiên cậu làm là chạy ra ngoài xem tình hình. Khá tệ là du thuyền dường như vẫn dừng tại chỗ, chưa hề di chuyển.
Chưa sửa xong sao?
Nghi hoặc nhanh chóng được giải đáp. Trong buổi họp nhân viên trước giờ làm việc, tổ trưởng thông báo du thuyền sẽ còn phải dừng lại nửa ngày nữa để sửa chữa. Trong thời gian này, họ phải làm việc chăm chỉ hơn, không được để tâm trạng hành khách bị ảnh hưởng.
Sau đó, Chung Niên bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, nên không có thời gian để ra ngoài tìm Charles hỏi thăm tình hình.
Tuy nhiên, trong lúc làm bếp, cậu vẫn có thời gian lườm một cái với vẻ mặt đầy ý tứ với Trạm Lục.
Đến giờ nghỉ, cậu tìm một góc ngồi ăn bữa sáng khô khan của mình.
Miếng bánh mì khô cứng, chẳng có mùi vị gì. Mặc dù răng cậu rất khỏe, nhưng nuốt xuống lại cảm giác như sắp làm rách cả họng.
Chung Niên ngồi co ro trong góc, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, trông đáng thương vô cùng.
Điều này khiến khán giả trong phòng phát trực tiếp xót xa, liên tục gửi quà tặng.
[Trò chơi chết tiệt này sao không thể dùng điểm để hỗ trợ người chơi trong phó bản chứ?]
[Xem mà đau lòng! Thấy con bị đói, tim mẹ cũng nhói đau.]
[Mặc dù vậy, nhưng dáng vẻ nhai bánh mì trông đáng yêu ghê...]
[Tôi muốn xoa nắn cậu ấy từ xa quá!]
[Nghĩ lại cốt truyện phía sau lại cảm thấy lo lắng cho vợ quá đi.]
Chung Niên phồng má nhai, bỗng dừng lại, chăm chú nhìn vào một dòng bình luận.
"Cốt truyện phía sau thế nào?" Lần đầu tiên cậu nói chuyện với phòng phát sóng, khán giả lập tức phấn khích.
[A a a a vợ ơi, vợ ơi!!]
[Thì "...", sau đó "..."! Cứ chú ý "..."!]
[Gửi không được.]
[Đừng quan tâm, streamer kết hôn với anh đi! (nhẫn) (hoa hồng)]
Thấy nhiều bình luận bị che thành "..." như thế, Chung Niên thở dài.
Thôi vậy, cậu cũng chẳng mong nhận được manh mối gì từ họ.
Tốt hơn là tranh thủ lúc này đi tìm Charles...
Nghĩ là làm, cậu nắm nửa miếng bánh mì còn lại, lén lút rời khỏi bếp, cố gắng tránh ánh mắt đồng nghiệp.
Không may, một giọng nói quen thuộc gọi cậu lại.
"Đi đâu đấy?"
Bước chân Chung Niên khựng lại nửa giây, rồi giả vờ như không nghe thấy, lén lút đi tiếp.
Bất ngờ, cổ áo bị nắm chặt, cậu không thể di chuyển được nữa.
Cậu tát mạnh vào cái tay đang giữ áo mình, không buông ra được thì giận dữ quay lại, nghiến răng nói: "Trạm, Lục!"
Người đàn ông cao lớn trong bộ đồ đầu bếp cười nhếch mép: "Giận gì dữ vậy?"
Chung Niên lườm hắn, ánh mắt viết rõ: Anh nghĩ sao?
Rồi quay người định đi.
Trạm Lục vươn tay kéo cổ cậu lại, kéo vào lòng mình. Trước khi Chung Niên kịp phản ứng, hắn giơ chiếc khay trong tay lên trước mặt cậu.
"Đừng giận nữa, xem này."
Trên khay là một chiếc bánh donut to đẹp mắt, tỏa ra mùi hương ngọt ngào.
Chung Niên sửng sốt đến ngây người.
"Cậu thích ăn cái này mà? Tôi làm hẳn một chiếc cỡ lớn cho cậu đấy. Còn lén lấy một chai sữa trong bếp nữa, đang để trong túi đây." Trạm Lục đưa đĩa lại gần hơn: "Tôi cải tiến công thức rồi, ngon hơn lần trước nhiều."
Chung Niên thực sự ngửi ra mùi vị khác lạ, hương thơm này khiến bụng cậu réo lên ùng ục, chiếc bánh mì khô cứng trên tay lập tức trở nên khó nuốt hơn. Chung Niên khẽ hít hít mũi: "Được, được thôi... lại vì món bánh donut ngọt ngào."
Cậu vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng cười trầm thấp vang lên ngay bên tai, khiến cậu hơi bực mình: "Còn không mau thả tôi ra!!"
[Đồ đàn ông xấu xa lại giở trò với streamer!]
[Tối qua tôi đã muốn chửi cho rồi, vừa bế vừa trói vợ của tôi, còn đánh mông vợ tôi.]
[Tôi nghi ngờ tối qua về anh ta còn ngửi tay đấy!]
[Suy đoán quá bảo thủ! Nếu là tôi thì không chỉ ngửi thôi đâu!]
[Em bé dễ dỗ quá, có phải thêm một cái bánh donut ngọt ngào khác là có thể dẫn cậu ấy về nhà không QAQ.]
Ăn xong bánh donut, Chung Niên liếm sạch chút chocolate còn sót trên ngón tay, tâm trạng đã dịu đi.
Đồ ngọt thật sự làm con người vui vẻ hơn.
Công việc sau đó cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro