Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Con tin trên du thuyền

Chung Niên cứ nghĩ mình đã vô tình hỏi câu gì đó xúc phạm. Nhưng kết quả, Tông Tinh Y lại nghiêm túc sửa lỗi cho cậu: "Gọi sai rồi."

"......"

Chung Niên im lặng, hắng giọng một cái, rồi thuận theo đổi cách xưng hô, hỏi lại lần nữa: "Tông Tinh Y, anh đã từng kết thù với ai chưa?"

Tông Tinh Y vui vẻ giãn chân mày, tựa lưng vào ghế một cách lười biếng: "Có, rất nhiều."

Chung Niên chớp mắt, cũng không ngạc nhiên lắm: "Tôi muốn nói là kiểu như thù sâu hận lớn, không đội trời chung, giống như giữa anh và Tiền thiếu gia ấy."

Tông Tinh Y nheo mắt, ngồi thẳng lại, trầm giọng hỏi: "Cậu hỏi cái này làm gì?"

Bầu không khí trong phòng bao bỗng thay đổi, Quan Sơn Việt ở một bên giữ im lặng, ánh mắt chăm chú nhìn cả hai người.

Nếu nói câu hỏi vừa rồi của Chung Niên có phần đường đột thì bây giờ, câu hỏi này đã là vượt quá giới hạn.

Chung Niên nuốt khan, dù biết rõ ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, nhưng vẫn cố lấy hết can đảm trả lời: "Chỉ là tôi thấy tò mò thôi."

Cậu đã nghĩ qua, lý do mà nhóm kia đặt bom chắc chắn không chỉ nhằm vào một người duy nhất. Nếu chỉ nhằm vào một người thì sẽ giống như trường hợp của Tiền thiếu gia, tìm cơ hội xử lý riêng là đủ, không cần phải gây chuyện lớn.

Vậy mục tiêu của họ chính là một nhóm người.

Chẳng lẽ chỉ là sự căm ghét người giàu đơn thuần sao?

Nhưng đâu đáng để trả giá cả mạng sống của chính mình.

Hẳn là phía sau có lý do gì đó không đơn giản.

"Tôi biết mà, cậu là đang quan tâm tôi, đúng không?"

Chung Niên đang đắm chìm trong suy nghĩ thì bỗng nghe đại thiếu gia bên cạnh bất thình lình dùng giọng điệu ngượng ngùng nói một câu, làm cậu sững sờ.

Chung Niên: "Hả?"

"Yên tâm đi, tôi sẽ không sao đâu." Tông Tinh Y nắm lấy bàn tay mà hắn chưa buông ra, gãi nhẹ lên vành tai đang đỏ ửng của mình, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cậu, tôi hiểu được ý tốt của cậu rồi."

"......?"

Chung Niên không hiểu gì, ngẩng đầu nhìn Quan Sơn Việt, muốn tìm lời giải thích từ người bên cạnh. Nhưng Quan Sơn Việt lại không tiếp nhận ánh mắt nghi hoặc của cậu, đôi mắt xanh xám chỉ lặng lẽ nhìn vào tay của Chung Niên và Tông Tinh Y đang nắm lấy nhau, làm người khác không đoán ra được suy nghĩ của hắn.

Chung Niên thầm nghĩ: Người giàu thật kỳ lạ.

Sau đó, đại thiếu gia này lại làm một chuyện càng kỳ lạ hơn.

Hắn bảo Chung Niên đi theo mình đến phòng trên tầng mười, nói là muốn lấy một thứ gì đó cho cậu.

Trên đường đi, Chung Niên liếc nhìn bốn vệ sĩ theo sau, rồi lại nhìn sau gáy của Tông Tinh Y đang đi phía trước.

Cậu hoàn toàn không hiểu được ý đồ của Tông Tinh Y.

Nếu là người khác dẫn cậu về phòng, có lẽ cậu sẽ nghĩ ngợi nhiều hơn. Nhưng vì Tông Tinh Y có vài nguyên tắc không giống với những kẻ ăn chơi khác, nên cậu lại không cảm thấy nguy hiểm.

"Đing" – tiếng chuông báo thang máy dừng ở tầng mười.

"Các người ở lại bên ngoài." Tông Tinh Y bảo với vệ sĩ, sau đó mở cửa phòng riêng của mình, còn rất lịch sự nói với Chung Niên: "Mời vào."

Chung Niên không biết ai mới là người phục vụ ở đây nữa.

Tầng mười chỉ có ba căn phòng, được dùng riêng cho ba người Tông, Thịnh và Quan. Đây là khu phòng cao cấp nhất trên con tàu, được trang bị đầy đủ tiện nghi.

Không gian rộng rãi, có ban công riêng và hồ bơi ngoài trời. Chỉ cần bước vào đã thấy sự khác biệt qua từng chi tiết nội thất.

Trong khi Chung Niên đang quan sát, Tông Tinh Y mở két an toàn của mình, lấy ra một cái hộp nhỏ bằng lòng bàn tay.

"Cho cậu đấy."

Chung Niên nhận lấy: "Là anh muốn tôi mang cho ai sao?"

"Tặng cậu, mở ra xem đi." Tông Tinh Y nói.

Chung Niên ngạc nhiên, cẩn thận mở chiếc hộp gỗ.

Bề ngoài chiếc hộp không có gì đặc biệt, bên trong là một chiếc vòng gỗ đàn hương đỏ.

Nhìn từ đường vân và màu sắc có thể thấy nó đã có tuổi đời, tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ của gỗ.

"Thích không? Tặng cậu đó." Tông Tinh Y chăm chú nhìn phản ứng của Chung Niên, như thể đây là lần đầu tiên hắn tặng quà cho người mình thích, rất hồi hộp, lo sợ không hợp ý đối phương và sợ bị từ chối.

"Tôi nghĩ là không cần..." Lời từ chối của Chung Niên còn chưa nói hết thì Tông Tinh Y đã nắm lấy cổ tay cậu, mạnh mẽ đeo chiếc vòng vào.

"Rất hợp với cậu!"

Chiếc vòng gỗ đàn hương đỏ vừa vặn, rất hợp với màu da của Chung Niên, làm nổi bật cổ tay trắng mịn như ngọc.

Vốn dĩ nằm trong chiếc hộp gỗ không có gì nổi bật, nhưng khi đeo lên tay Chung Niên, chiếc vòng dường như toát lên vẻ sáng bóng lạ thường.

Tông Tinh Y hài lòng ngắm nhìn, nói: "Tôi luôn chờ đợi chủ nhân thực sự của nó. Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã biết nó thuộc về cậu."

Chung Niên không hiểu ý hắn lắm, nhưng có thể cảm nhận được sự tha thiết của hắn khi muốn cậu nhận món quà.

"Cậu cứ đeo nó đi, được không?" Tông Tinh Y tha thiết nhìn cậu, ánh mắt trong chốc lát khiến Chung Niên liên tưởng đến một chú chó đang cụp tai vẫy đuôi.

Chung Niên hơi miễn cưỡng gật đầu: "... Được."

Dù sao thì chiếc vòng này trông cũng không phải quá đắt, khách tặng thưởng hoặc cho tiền boa gì đó cũng là chuyện bình thường.

Tông Tinh Y còn phấn khích hơn cả người nhận quà: "Cậu đã nhận rồi!"

"Ừ."

Chung Niên bất đắc dĩ, thật không hiểu nổi đại thiếu gia này đang vui vẻ cái gì.

Tông Tinh Y lại muốn xác nhận lần nữa: "Vậy tức là cậu thực sự đồng ý với tôi rồi."

"Đúng, đồng ý rồi."

"Cậu sẽ đeo nó thật cẩn thận chứ?"

Chung Niên thở dài: "Sẽ, sẽ đeo mà..."

"Vậy bây giờ tôi có thể hôn cậu rồi chứ?"

"Ừm ừm... Hửm?!?!"

Chung Niên còn chưa hiểu chuyện gì thì đã bị người đối diện hấp tấp vội vàng nắm lấy vai rồi hôn xuống.

Khoảnh khắc hai đôi môi chạm vào nhau, cả hai đều giật mình.

Một người là do bị dọa sợ, còn người kia là vì cảm giác sung sướng.

"Đợi..."

Chung Niên kịp phản ứng, lập tức giãy giụa, nhưng môi vừa mới tách ra được chút ít thì ngay lập tức bị bàn tay giữ chặt sau đầu ấn trở lại.

Cậu cố gắng đẩy đối phương ra, nhưng lại bị ép lùi dần về phía sau, cho đến khi lưng chạm vào tường, không còn đường thoát.

Trong lúc giằng co, người đè lên cậu còn không ngừng cọ xát.

Cái khuyên lạnh băng trên môi hắn cứ thế ma sát trên môi cậu.

"Ưm hưm..."

Khi dùng tay chống vào ngực đối phương để ngăn không cho hắn tiếp cận, Chung Niên phát hiện ra cơ thể săn chắc và rắn rỏi dưới lớp áo rộng thùng thình. Cậu có thể cảm nhận rõ ràng cơ bắp cứng cáp bên trong.

Chẳng trách lực cánh tay hắn lớn đến mức gần như siết gãy eo cậu.

Tông Tinh Y đưa lưỡi ra, cố gắng xâm nhập, Chung Niên không nhịn được nữa, cậu thẳng thừng đá một cú.

Cú đá của thỏ không phải chuyện đùa, cơn đau nhói truyền từ xương chân lên khiến Tông Tinh Y đau đến mức ngồi sụp xuống, ôm lấy chỗ bị thương.

Không cần nhìn cũng biết chắc chắn sẽ bầm tím. Tông Tinh Y kinh ngạc nhìn cậu thiếu niên xinh đẹp trước mặt, đôi môi đỏ mọng ướt át, đôi mắt ánh lên sự giận dữ, vừa sợ vừa thán phục.

Hắn nghi ngờ nếu lực mạnh hơn chút nữa, chân mình có khi đã gãy.

Mà nếu cậu đá vào chỗ khác... Hắn không dám nghĩ đến hậu quả.

"Đau lắm à?" Chung Niên cúi xuống lạnh lùng nhìn hắn, lau môi rồi hừ một tiếng: "Ai bảo anh tự dưng hôn tôi làm gì?"

Đừng tưởng thỏ thì dễ bị bắt nạt.

"..."

Tông Tinh Y ngồi bệt dưới đất, nhìn lên cậu thiếu niên trước mặt, ánh mắt cậu đầy vẻ khó chịu lẫn phẫn nộ. Hắn liếm môi, tận hưởng hương vị ngọt ngào và mềm mại vừa rồi.

Lúc đó, một tia sáng bạc lóe lên... là chiếc khuyên trên lưỡi, vừa rồi Chung Niên cũng cảm nhận được khi hắn cố gắng đưa lưỡi vào.

"Đau thì đau... nhưng tôi vẫn muốn hôn tiếp."

Chung Niên phồng má lên: "Tôi đồng ý chưa mà anh đã dám hôn tôi?"

"Không à?" Tông Tinh Y tỏ vẻ ngạc nhiên, ánh mắt dừng lại ở chiếc vòng tay cậu đang đeo, nhỏ giọng nói: "Nhưng cậu nhận vòng tay của tôi rồi mà, đây là bảo vật tổ truyền nhà tôi để lại cho con dâu, ai đeo là vợ tôi."

"Trước đó anh không nói!" Chung Niên lập tức tháo chiếc vòng ra ném trả lại hắn.

Tông Tinh Y vội đỡ lấy, đứng dậy chặn đường không cho cậu rời đi: "Cậu không thể đi."

Chung Niên lùi lại vài bước lớn: "Tông thiếu gia, làm ơn tự trọng. Tôi chỉ là nhân viên phục vụ đàng hoàng, anh nên tìm người khác thì hơn."

Sự phòng bị của cậu khiến Tông Tinh Y cảm thấy tổn thương. Hắn cụp mắt xuống, cố gắng tỏ ra vô hại, rồi tuôn ra hết những lời trong lòng: "Cậu hiểu lầm rồi. Xin lỗi vì tôi không có kinh nghiệm, vừa rồi không nói rõ ràng, nhất thời nôn nóng đã dọa cậu sợ. Nhưng tôi thật lòng thích cậu..."

"Cậu yên tâm, tôi không lăng nhăng giống những người khác đâu, tôi khác họ. Tôi rất chung thủy, cũng rất trọng tình cảm. Mặc dù nói ra có thể cậu không tin, nhưng lần đầu tiên gặp cậu, tôi đã quyết định là cậu rồi. Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng động lòng vì ai khác. Đã đưa cậu chiếc vòng này, nghĩa là tôi thực sự muốn cùng cậu đi hết cuộc đời. Nếu cậu vẫn không tin, sau khi rời tàu chúng ta đi đăng ký kết hôn luôn, được không?"

Chung Niên còn đang tiêu hóa bài tỏ tình, hay có thể nói là màn cầu hôn bất ngờ này, thì đã bị hắn nắm tay, muốn đeo lại chiếc vòng.

Cậu vội rụt tay về: "Tôi không muốn!"

Tông Tinh Y lập tức lộ vẻ như trời sập: "Nhưng, nhưng trước đó cậu đã nói đồng ý mà..."

"Tôi chưa từng đồng ý." Chung Niên không hiểu sao lại để vị thiếu gia này hiểu nhầm. Đối mặt với tình huống này, cậu hơi lúng túng và khó xử.

Có chút ngại ngùng nữa.

"Cậu bình tĩnh đã..."

Tông Tinh Y mắt đỏ hoe, mái tóc vàng rối bù, trông vừa tủi thân vừa đáng thương, cứ như bị tra nam lừa gạt tình cảm, lại giống như một con chó lưu lạc bị vứt bỏ, đâu còn dáng vẻ phong độ của một công tử nhà giàu nữa.

Hắn nói: "Chỉ cần cậu chấp nhận tôi, yêu cầu gì cũng được."

Rõ ràng là người kia đang cúi đầu cầu xin, nhưng ánh mắt nóng rực của hắn khiến Chung Niên bất giác rùng mình.

Cậu cảm thấy mình đã chọc phải thứ gì đó không dễ thoát thân.

...

Chung Niên bỏ chạy.

Cậu chạy đến mức hoảng loạn, chiếc băng đô tai thỏ trên đầu cũng lệch cả đi, còn vô tình đụng phải người khác khi bước vào thang máy.

Trong hương gỗ mát lạnh, cậu ngước lên, thấy rõ người trước mặt.

Mái tóc dài màu bạch kim ánh lên dưới ánh đèn hành lang, đôi mắt xám xanh đầy vẻ quan tâm nhìn cậu.

"Không sao chứ? Sao cậu vội thế?"

Chung Niên hít thở vài hơi, đứng lại rồi lắc đầu.

"Tinh Y bắt nạt cậu à?" Quan Sơn Việt chỉnh lại chiếc băng đô tai thỏ cho cậu.

"Cũng không hẳn... Tôi có chút việc, đi trước đây." Chung Niên lách qua Quan Sơn Việt, bước vào thang máy.

Đến khi cửa thang máy đóng lại hoàn toàn, ánh mắt Quan Sơn Việt vẫn chưa hề rời khỏi cậu, trông đầy ẩn ý sâu xa.

Khi Chung Niên vừa quay đầu, vô tình thấy bóng dáng của mình phản chiếu trên cửa thang máy, cậu lập tức hiểu vì sao đối phương lại nhìn mình như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro