Chương 12: Con tin trên du thuyền
Gã họ Tiền tóc đỏ khi được phát hiện, máu trên người gần như đã chảy cạn.
Gã rời khỏi phòng bao một khoảng thời gian không ngắn, nhưng những người cùng phòng không để ý lắm, chỉ nghĩ rằng gã lại đi "giải quyết" chuyện gì đó với tình nhân trong nhà vệ sinh. Cho đến khi một người trong số đó vì mắc tiểu nên bước vào, bị cảnh tượng máu đỏ tràn từ trong buồng vệ sinh ra sàn dọa sợ đến hồn vía lên mây, lập tức chạy đến phòng bao số một - nơi có quyền lực lớn nhất - để báo tin.
Thi thể chết trong tình trạng cực kỳ thê thảm, vô số vết cắt bằng dao sắc khiến khuôn mặt gã không còn nhận ra được nữa, toàn thân không còn chỗ nào nguyên vẹn. Nghiêm trọng nhất là ở bụng bị đâm đến hàng chục nhát, dù có phát hiện ngay cũng không thể cứu nổi, khiến người ta không khỏi tự hỏi rằng phải oán thù đến mức nào mới ra tay tàn độc như vậy.
Chung Niên đứng bên ngoài nhà vệ sinh, từ kẽ hở nhìn thấy thảm cảnh của Tiền thiếu gia, môi tái nhợt mím lại.
An ninh trên tàu không kém, ngay lập tức kiểm tra camera, gọi cứu hộ khẩn cấp, gửi tín hiệu cầu cứu, sử dụng mọi cách có thể để liên lạc với bên ngoài...
Nhưng kỳ lạ thay, mọi biện pháp đều vô hiệu.
Camera bị phá hoại, thiết bị liên lạc vệ tinh trục trặc, không nhận được bất kỳ phản hồi nào...
Vì vậy, họ chỉ có thể giữ bí mật nghiêm ngặt, tránh gây hoảng loạn trong đám đông. May mắn là sự việc xảy ra ở tầng hai, số người biết chuyện không nhiều, vì vậy sự cố được che giấu rất tốt.
Người đưa ra quyết định là Thịnh Trữ. Hắn tỏ ra đặc biệt bình tĩnh, như thể đây chỉ là một vấn đề nhỏ nhặt không đáng bận tâm.
"Tiếp tục bắn pháo hiệu và phát tín hiệu cầu cứu bằng còi, tìm vị trí gần bờ nhất để cập tàu, tăng cường tuần tra và an ninh. Ngoài ra... tất cả các hoạt động khác tiếp tục như không có gì xảy ra. Hiểu chưa?"
Khi hắn ra lệnh, một trong số những nhân vật cấp cao có mặt tại hiện trường cũng có cả đại phó – Charles.
Chung Niên do dự nửa giây, sau đó lặng lẽ đuổi theo sau khi đám đông giải tán, túm lấy vạt áo của Charles.
Charles quay lại, đôi mắt xanh thẳm nhìn ánh mắt cầu khẩn của cậu thiếu niên, anh ta dẫn cậu rẽ vào một góc khuất.
"Cậu đã thấy gì?" Charles thuận tay chỉnh thẳng đôi tai thỏ bị gập trên đầu cậu, còn vuốt nhẹ mấy sợi tóc lòa xòa bên tai: "Đừng lo, sẽ không có chuyện gì lớn đâu. Trên tàu có nhiều người thế này mà. Người chết đó cũng là kẻ đáng chết, bình thường gây tội ác nhiều quá, bị người ta hận thù là chuyện bình thường. Giết vì thù oán thường không ảnh hưởng đến người vô can."
Chung Niên lắc đầu.
Cậu không lo lắng về chuyện đó, tìm Charles cũng không phải để xin sự trấn an.
"Tôi có một chuyện muốn nói với anh."
Những sự kiện bất thường xảy ra tối nay, cộng thêm những điều kỳ lạ trong vài ngày qua, khiến nỗi bất an trong lòng cậu càng tăng cao.
Cậu cũng vừa nghe được rằng dù nhanh nhất thì việc cập bờ cũng mất đến tám tiếng.
Trong thời gian đó, ai biết con tàu này sẽ còn xảy ra điều gì nữa.
Cậu cho rằng đây chỉ mới là sự khởi đầu.
Bây giờ, cậu không còn lựa chọn nào khác. Nghĩ đi nghĩ lại, người đáng tin nhất để cầu cứu chỉ có Charles.
Nhân phẩm tốt, so với những người khác thì quen thuộc hơn, lại có một mức quyền lực nhất định trên tàu.
"Một chuyện rất quan trọng. Nói ra có thể anh sẽ không tin, nhưng tôi đảm bảo tất cả những gì tôi nói đều là sự thật."
Chung Niên nghiêm túc, đôi mắt toát lên vẻ chân thành.
Charles thấy vậy, cũng nghiêm túc lắng nghe: "Cậu nói đi."
Chung Niên vẫy tay với anh ta, kéo tay áo anh ta để ra hiệu cúi xuống.
Charles do dự hai giây nhưng vẫn làm theo, cúi đầu xuống nhìn thiếu niên nhón chân, tiến lại gần, đôi môi đỏ mịn như hoa sắp kề sát...
Trong khoảnh khắc ấy, đồng tử anh ta giãn ra, nhịp tim không thể kiểm soát mà đập nhanh, máu trong người sôi trào, sống lưng cứng đờ rõ rệt.
Kéo anh ta vào góc khuất, chẳng lẽ là để tỏ tình sao?
Mình còn chưa đồng ý mà, nhảy đến bước hôn ngay có phải nhanh quá không...
Lý trí nói với Charles rằng anh ta nên nghiêm túc ngăn cản hành động có phần táo bạo và không thích hợp của cậu thiếu niên. Nhưng như bị trúng bùa mê, anh ta không thể động đậy, chỉ có đôi môi tự động hé mở, như muốn chờ đợi...
Thế nhưng, điều anh ta tưởng tượng không xảy ra. Đôi môi đỏ mềm mà anh ta nghĩ sắp chạm vào môi mình lại tránh hết tất cả da thịt của anh ta, chỉ tiến đến bên tai, khẽ thì thầm:
"Trên tàu có bom."
Bốn chữ.
Nhịp tim vốn đập nhanh của Charles như bị nổ tung, chỉ còn lại sự chết lặng.
Vẻ mặt anh ta thay đổi, những cảm xúc ngập tràn trong mắt cũng tan biến hết, yên lặng nhìn Chung Niên.
"Tôi nói thật đấy." Chung Niên thấy anh ta không nói gì, tưởng anh ta không tin nên vội vàng chứng minh: "Chính tai tôi nghe thấy mà."
Charles nghiêm nghị hỏi: "Nói cụ thể đi."
Chung Niên kể lại mọi chuyện xảy ra tối hôm đó.
"Đồng nghiệp của cậu cứu cậu? Là ai?"
Chung Niên trả lời: "Trạm Lục, một đầu bếp nấu ăn rất ngon. Dù anh ấy không biết tôi đã nghe trộm được chuyện này, nhưng anh ấy có thể làm chứng là tối đó tôi đã gặp nguy hiểm."
"Anh ta không biết sao..." Charles trầm ngâm: "Vậy ngoài tôi ra, cậu đã nói chuyện này với ai khác chưa?"
Chung Niên lắc đầu: "Ngoài anh ra, không ai cả."
Không biết câu trả lời này làm Charles hài lòng chỗ nào, ann ta cười nhẹ: "Hiểu rồi, cảm ơn cậu đã nói với tôi. Tôi khá bất ngờ đấy, không ngờ cậu lại tin tưởng tôi đến vậy."
Chung Niên không chớp mắt nhìn anh ta: "Anh là người tốt, đúng không?"
Charles chỉ cười mà không trả lời.
-
"Bên nhà họ Tiền, tôi sẽ bù đắp bằng vài hợp đồng hợp tác."
Trong phòng bao, Thịnh Trữ lạnh lùng lên tiếng.
Tông Tinh Y "chậc" một tiếng: "Thằng đó chết thì liên quan gì đến chúng ta, cậu bồi thường làm gì?"
Thịnh Trữ đáp: "Dù sao cũng là người chung một con tàu."
Tông Tinh Y hừ nhẹ, hoàn toàn không có chút cảm thông nào đối với cái chết của gã tóc đỏ. Trên gương mặt hắn không hề có nét đau buồn, chỉ có sự lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn.
Khi đến hiện trường, do thay quần lâu một chút, hắn đã bước vào sau. Nhìn thoáng qua thảm cảnh trong nhà vệ sinh, hắn chỉ quay mặt đi rồi nói một câu: "Cuối cùng cũng bị báo ứng, đáng đời."
Không chỉ riêng hắn, bất kỳ ai biết về những việc làm của gã tóc đỏ trước đây cũng không hề cảm thấy buồn bã hay tiếc thương cho người đã chết. Điều họ lo lắng hơn cả là hung thủ hiện vẫn chưa rõ tung tích.
Vụ việc xảy ra trên tàu, điều này vừa có lợi lại vừa bất lợi. Lợi là hung thủ khó có thể trốn thoát, nhưng không ai dám chắc sẽ không có thêm nạn nhân tiếp theo.
Thịnh Trữ rời sàn đấu boxing để xử lý sự việc, trong phòng bao giờ chỉ còn vài vệ sĩ luôn cảnh giác cao độ, Tông Tinh Y, Quan Sơn Việt và Chung Niên.
Chung Niên lặng lẽ làm như mình là người vô hình, đầu óc vẫn nghĩ về cuộc trò chuyện với Charles không lâu trước đó.
Charles đã đồng ý với cậu rằng sẽ tiến hành kiểm tra nghiêm ngặt những người khả nghi và tìm kiếm bom giấu trên tàu, nhưng yêu cầu cậu phải giữ kín, không được tiết lộ.
Chắc sẽ không mất quá lâu đâu... Dù con tàu lớn thế nào, nhưng với từng ấy người, không tìm được người thì ít nhất cũng tìm được bom.
Cậu chìm trong suy nghĩ đến mức không nhận ra có người gọi mình.
Mãi đến khi cổ tay bị kéo một cái, cậu bước loạng choạng về phía trước, bị dọa đến tròn mắt như mèo.
Tông Tinh Y khựng lại, buông cổ tay cậu ra: "Tôi gọi cậu không nghe thấy à?"
Chung Niên đứng thẳng lại: "Xin lỗi, không biết ngài cần gì ạ?"
Nghe giọng nói mềm mại ngoan ngoãn của cậu, Tông Tinh Y khẽ ho một tiếng, rồi quay lại ghế sô pha ngồi xuống: "Tôi muốn cậu rót rượu cho tôi."
Chung Niên dùng tư thế chuyên nghiệp rót rượu vang trắng vào ly chân cao, sau đó đặt trước mặt Tông Tinh Y: "Mời dùng."
"Cậu có biết uống rượu không?" Tông Tinh Y nghịch đôi bông tai gắn đá quý trên tai mình, ánh mắt rơi vào người đối diện: "Uống một mình thật không thú vị."
Chung Niên mỉm cười đáp: "Xin lỗi, tôi không giỏi uống rượu lắm."
"Ồ... nước trái cây cũng được." Tông Tinh Y tự rót cho mình một ly nước ép dưa hấu, sau đó ra lệnh: "Ngồi xuống uống cùng tôi."
Chung Niên: "..."
Không còn cách nào khác, Chung Niên đành ngồi xuống, nhận ly nước ép dưa hấu, cụng ly với Tông Tinh Y.
"Cậu tên là Chung Niên, đúng không?" Tông Tinh Y hỏi.
Chung Niên không hiểu hắn đang muốn gì: "Đúng vậy, Tông thiếu gia."
Tông Tinh Y tỏ vẻ không hài lòng: "Đừng gọi tôi là Tông thiếu gia."
"?"
"Gọi tên tôi đi, Tông Tinh Y."
"... Được." Chung Niên đáp lời, cúi đầu uống một ngụm nước ép, rồi ngẩng lên bắt gặp ánh mắt Tông Tinh Y đang chăm chú nhìn mình, như thể đang mong chờ điều gì đó.
Chung Niên suy nghĩ một chút, không chắc chắn lắm nhưng vẫn thử gọi: "Tông Tinh Y?"
Lập tức, nụ cười hài lòng hiện rõ trên mặt Tông Tinh Y.
Đại thiếu gia này không chỉ hơi ngốc mà còn hơi ngớ ngẩn.
Chung Niên nhìn vào những viên đá trong ly nước, vẫn chưa kịp đề phòng đã bị Tông Tinh Y nắm lấy tay.
Tông đại thiếu gia lật qua lật lại bàn tay của Chung Niên, bật ra một tiếng "wow" không tự nhiên: "Tay cậu nhỏ thật đó... À, tôi biết xem chỉ tay, để tôi xem kỹ cho cậu!"
"..."
Cảnh tượng này sao mà quen thuộc đến lạ.
Chung Niên ngẩng lên, ánh mắt vô tình chạm phải ánh nhìn của Quan Sơn Việt từ ghế sô pha đối diện.
Quan Sơn Việt nhìn sự tương tác giữa Tông Tinh Y và Chung Niên, bật cười.
"Tinh Y, không phải cậu luôn mong chờ màn đấu boxing nhất sao? Tại sao tối nay lại chẳng thèm xem?"
Tông Tinh Y không ngẩng đầu: "Ừm, lát nữa rồi xem..."
Hắn đáp qua loa, sau đó tiếp tục trò chuyện về chỉ tay với Chung Niên.
Chung Niên nghe xong, không ngờ lại khá giống với những gì Quan Sơn Việt đã nhận xét trước đó.
Đặc biệt là về đường tình duyên.
"Cậu sẽ gặp được một người yêu rất tốt, đừng bỏ lỡ, hãy nắm lấy cơ hội."
Khi Tông Tinh Y nói câu này, ánh mắt rất nghiêm túc, gương mặt toát lên vẻ chân thành, chăm chú nhìn Chung Niên.
Nếu những kẻ ăn chơi trong phòng bao bên cạnh mà thấy được cảnh này, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến rơi cằm.
Đại thiếu gia kiêu ngạo, nóng nảy này từ bao giờ lại trở nên nghiêm túc dùng những chiêu vặt để tán tỉnh người khác thế kia?
Tông Tinh Y vốn rất ghét chuyện quan hệ bừa bãi, cũng chẳng dính dáng gì đến phụ nữ. Không phải chưa từng có người tặng hắn những chàng trai xinh đẹp, nhưng kết cục đều giống nhau, bị đá ra khỏi cửa.
Đừng nói đến việc chạm vào, ngay cả khi nhìn thấy người khác thân mật hoặc làm loạn ngay trước mắt mình, hắn cũng cảm thấy chán ghét. Vì vậy, những người xung quanh đều kiềm chế khi ở trước mặt hắn, nếu muốn chơi bời thì cũng lén lút tránh xa tầm mắt hắn.
Người trong giới đồn rằng, lý do hắn như vậy là do ảnh hưởng từ người cha phóng túng, lăng nhăng của mình. Cha hắn chơi bời khắp nơi, khiến mẹ hắn vì đau khổ trong tình cảm mà qua đời.
Hiện tại, hắn lại dùng mấy thủ đoạn nhỏ vụng về và buồn cười để tiếp cận người khác, hơn nữa hoàn toàn không nhận ra khuôn mặt mình đang đỏ bừng, cứ tưởng rằng mình diễn rất tự nhiên.
Chung Niên đương nhiên cũng nhận ra điều đó, nhưng lười không thèm vạch trần. Trong mắt cậu, cậu ấm này có hơi ngốc, cũng dễ xử lý.
Cậu hỏi thẳng: "Tông thiếu gia, anh đã từng kết thù với ai chưa?"
Động tác vụng trộm bóp nhẹ xương ngón tay thiếu niên của Tông Tinh Y bỗng khựng lại, sắc mặt rõ ràng sa sầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro