Chương 11: Con tin trên du thuyền
Chung Niên mất tập trung trong giây lát, người trước mặt hơi cúi đầu, nhìn cậu với vẻ quan tâm.
"Cậu ổn chứ?"
Dù giọng nói trầm thấp, đầy từ tính ngoài mong đợi, nhưng ngữ điệu lại rất dịu dàng, như tiếng của một loại nhạc cụ cổ điển phương Tây ngân lên, mang theo sự thanh tao đầy phong vị.
Khi cúi đầu, mái tóc trắng bạch kim buông xõa xuống vai, tỏa ra hương thơm nhè nhẹ của gỗ.
Khuôn mặt như bước ra từ thần thoại Hy Lạp, tựa một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tinh xảo. Đường nét ngũ quan sắc sảo, mạnh mẽ, làn da trắng lạnh, đôi mắt xám xanh lặng lẽ nhìn chăm chú vào Chung Niên.
Chung Niên không có nhiều ký ức về quá khứ, cảm thấy mình trước đây hẳn rất ít tiếp xúc với người khác giới, nếu không thì đã chẳng căng thẳng như vậy.
Chưa kể, người này lại mang khí chất mạnh mẽ như một "chị đại".
"Tôi... tôi không sao." Chung Niên hơi xấu hổ, lùi lại một bước vì khoảng cách giữa họ quá gần.
"Vậy giờ cậu có thể chỉ giúp tôi phòng số một ở đâu không?"
Chung Niên giơ tay chỉ: "Ở ngay đây."
"Thì ra là ngay trước mắt... Ban ngày ngủ nhiều quá, giờ tôi vẫn còn mơ màng."
Chung Niên hiểu ra vấn đề.
Chẳng trách, tóc có chút rối, quần áo mặc cũng qua loa, trông như chỉ khoác bừa một chiếc áo khoác dài màu đen bên ngoài bộ đồ ngủ. Nhưng khí chất độc đáo và vóc dáng cao ráo khiến không ai cảm thấy lạ lùng, ngược lại còn rất tự nhiên, như một người mẫu bước ra từ sàn diễn.
"Để tôi giúp cô mở cửa, thưa cô."
Cậu rất vui vẻ phục vụ phái nữ, mỉm cười đẩy cánh cửa nặng nề.
Nhưng không hiểu sao, người trước mặt bất ngờ nhìn cậu, khẽ bật cười, như vừa thấy điều gì thú vị.
Chung Niên khó hiểu: "Có chuyện gì sao, thưa cô?"
"Không có gì." Người đó lắc đầu, đôi mắt xám xanh cười ẩn ý nhìn cậu: "Cảm ơn cậu."
Người đã vào bên trong, còn Chung Niên đứng lại, chợt nhận ra người trong phòng số một là ai.
Hóa ra là cùng một nhóm với Tông Tinh Y và Thịnh Trữ?
Hy vọng họ không bắt nạt người ta.
Cậu hơi lo lắng, lén lút tiến đến gần cửa, qua cửa sổ tròn trên cánh cửa để nhìn vào bên trong.
Rồi cậu thấy...
Chị đại tự nhiên thoải mái ngồi xuống cạnh hai người kia, chân dài gác lên bàn thấp, tay phải giơ lên. Lập tức, vệ sĩ vốn đứng sau lưng Tông Tinh Y liền tinh ý bước tới, kẹp một điếu thuốc lá mảnh dài vào đầu ngón tay của "chị đại" và châm lửa.
Hút từng hơi một, khói thuốc được phả ra tạo thành những vòng tròn hoàn hảo, thi thoảng lại tự thưởng cho mình một ngụm vodka.
Thành thục đến đáng kinh ngạc.
Chung Niên: "..."
Tâm trạng phức tạp, cậu tiếp tục bám vào cửa sổ quan sát thêm một lúc.
Tông thiếu gia có vẻ khó chịu, quơ tay xua làn khói thuốc, không quen mùi, cau có nói vài câu.
Không biết "chị đại" nói gì, Tông Tinh Y bỗng ngẩng đầu lên, nhìn ra cửa bắt gặp ánh mắt đang lén lút nhìn của Chung Niên.
Chung Niên giật mình, tim như ngừng đập, vội vàng rụt đầu lại.
Chẳng bao lâu sau, một đồng nghiệp phụ trách phục vụ bên trong bước ra, gọi cậu vào.
Chung Niên muốn từ chối nhưng không thể.
Cậu cắn răng bước vào, đứng nghiêm trước ghế sofa, mặt cúi xuống đầy kính cẩn.
Thực ra, trong lúc cúi đầu, cậu vẫn lén liếc nhìn người bên cạnh phía bên trái. Khi nhìn kỹ hơn từ góc gần, Chung Niên mới phát hiện ra "chị đại" này có yết hầu rất lớn.
Rõ ràng là đàn ông.
"..."
Trái tim Chung Niên hơi run, vô tình chạm ánh mắt của người đó, đôi mắt xám xanh hàm chứa ý cười như nhìn thấu cậu.
Cậu cảm thấy xấu hổ, tai nóng bừng, cúi đầu thấp hơn nữa.
Không thể trách cậu được, trước giờ cậu chưa từng gặp người đàn ông nào tóc vừa dài vừa trắng như vậy... Thực ra ngũ quan và giọng nói đều đủ rõ ràng để nhận ra là đàn ông, nhưng cậu lại bị định kiến ban đầu làm lệch hướng.
Chung Niên không để ý, trong lúc cậu đánh giá người khác, cũng có một ánh mắt không chút kiêng dè, táo bạo quan sát cậu.
Ánh mắt đó dán chặt lên người cậu, từ đầu đến chân.
"Này, ngẩng đầu lên."
Người ở giữa ghế sofa ra lệnh, Chung Niên âm thầm bĩu môi, nhưng vẫn khéo léo nở nụ cười xã giao, đối diện với Tông Tinh Y.
Không hiểu sao, đại thiếu gia nóng tính này vừa nhìn thấy cậu lại ngẩn người, cốc rượu trong tay nghiêng đi, rượu chảy xuống ướt hết quần.
"Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!!" Tông Tinh Y giật mình, bật dậy khỏi ghế, vội dùng khăn giấy lau.
Điều đáng ngại là, rượu đổ đúng chỗ nhạy cảm trên quần.
Có lẽ cũng cảm thấy xấu hổ, khuôn mặt đại thiếu gia đỏ bừng như đít khỉ, phản ứng đầu tiên là chỉ tay vào Chung Niên, giọng run rẩy ra lệnh: "Cậu không được nhìn!"
Chung Niên thản nhiên quay lưng lại, cúi đầu, trong lòng lặng lẽ đưa ra một kết luận.
Ừm, đại thiếu gia nhà họ Tông này hơi ngốc.
Tông Tinh Y rời đi để thay quần, không khí trong phòng trở nên yên tĩnh trong giây lát.
Âm thanh trong nhà thi đấu đổi sang một bản nhạc khác, sau đó người dẫn chương trình bước lên sân khấu thông báo trận đấu sắp bắt đầu.
Các vũ công trong lồng bát giác rời đi, nhường chỗ cho những võ sĩ cơ bắp vạm vỡ.
Từ tầng hai, tầm nhìn rất tốt. Dù Chung Niên không đứng sát mép, cậu vẫn có thể thấy rõ tình hình bên dưới.
Cậu không hiểu gì về boxing, cũng không hiểu tại sao khán giả lại hò hét cuồng nhiệt như vậy. Trong mắt cậu, hai võ sĩ giao đấu trong lồng giống như hai con thú hoang đang chiến đấu một cách dã man và đẫm máu.
"Thật nhàm chán."
Một tiếng thở dài nhẹ vang lên bên tai cậu.
Chung Niên ngước mắt lên, thấy người đàn ông tóc dài mà cậu đã từng hiểu nhầm giới tính đang mỉm cười nhìn cậu, hỏi: "Có đúng không?"
Chung Niên hơi lúng túng không biết có nên đáp lại không, mất nửa nhịp mới cẩn thận gật đầu.
Người đàn ông tóc dài cười khẽ, dập tắt điếu thuốc trên tay rồi vẫy tay gọi cậu: "Ngồi qua đây đi, nói chuyện với tôi."
Hắn vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh để ra hiệu.
Chung Niên do dự hai giây, lại liếc nhìn Thịnh Trữ, thấy người kia đang tựa vào lan can kính nhìn xuống dưới, dường như không bận tâm.
Vì vậy, cậu bước tới rồi ngồi xuống bên cạnh người đàn ông tóc dài.
"Cậu tên là gì?"
"Chung Niên." Chung Niên đáp, khẽ hít hít mũi như ngửi thấy mùi gì đó.
Người đàn ông tóc dài mang theo mùi khói thuốc, không hắc mà thoang thoảng mùi trà bạc hà, khiến Chung Niên vô thức hít hà thêm vài lần.
"Cái tên hay đấy." Người đàn ông tóc dài đưa tay ra: "Tôi là Quan Sơn Việt."
Cách chào hỏi hơi trang trọng cùng họ "Quan" của người kia khiến Chung Niên ngạc nhiên. Cậu sững người trong giây lát rồi đưa tay ra bắt.
Quan Sơn Việt nắm tay cậu, lắc nhẹ hai cái, sau đó bất ngờ "ồ" lên một tiếng như phát hiện ra điều thú vị. Rất tự nhiên, hắn lật ngửa lòng bàn tay Chung Niên lên, chỉ vào các đường chỉ tay mà nói: "Tay cậu có đường chỉ tay đẹp thật đấy."
"Thật sao?" Chung Niên chưa từng nghiên cứu về thứ này nên cũng tò mò: "Cụ thể là thế nào?"
"Đường tình cảm của cậu rất rõ ràng, kéo dài từ đây đến đây. Điều này cho thấy cậu sẽ có một mối tình sâu sắc và bền lâu trong đời, mà hoa đào cũng không ít đâu... Đường sự nghiệp và đường tài lộc đều tốt... Ừm, chỉ là đường sinh mệnh hơi đặc biệt."
Khi nói, Quan Sơn Việt nghiêng người lại gần, vài lọn tóc dài bạch kim rủ xuống cánh tay của Chung Niên.
Một tay hắn đỡ lấy tay phải Chung Niên, ngón trỏ tay còn lại nhẹ nhàng trượt trên các đường chỉ tay, khiến Chung Niên thấy hơi nhột.
Chung Niên lại ngửi thấy hương gỗ từ mái tóc bạch kim của hắn, cảm giác mũi cũng hơi nhột, bèn đưa tay còn lại lên xoa xoa mũi. Sau đó, với vẻ mặt nghiêm túc, cậu hỏi: "Đặc biệt là thế nào?"
Hoàn toàn không để ý rằng khoảng cách giữa hai người đã vượt qua giới hạn xã giao.
Quan Sơn Việt nhìn đôi môi căng mọng của Chung Niên khẽ mím lại vì lo lắng, ngừng một chút rồi mới đáp: "Đường sinh mệnh này bị đứt một đoạn, cho thấy có thể sẽ gặp một chút trục trặc giữa chừng. Nhưng không sao cả, vì đoạn sau rất dài, tuổi thọ của cậu vẫn rất dài lâu."
"Ồ... Thế thì tốt." Chung Niên thở phào nhẹ nhõm.
Với những thứ mình chưa từng tiếp xúc, cậu luôn giữ thái độ tôn trọng và có phần tin tưởng.
Xem xong đường chỉ tay, Quan Sơn Việt lại cầm tay cậu, ngạc nhiên kêu lên: "Tay cậu dài thật đấy, rất hợp để chơi piano. Trước đây cậu từng học chưa? Nếu hứng thú, tôi có thể dạy cậu, tôi là một nghệ sĩ piano không tệ đâu."
"Thật, thật sao..." Chung Niên từng thấy nghệ sĩ piano trong nhà hàng trên du thuyền chơi đàn cho khách, đó là một loại nghệ thuật tao nhã và tuyệt vời.
Cậu không khỏi mơ tưởng.
Mặc cậu đỏ bừng vì phấn khích, ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn Quan Sơn Việt.
Nhưng trước khi Quan Sơn Việt kịp đáp lại, một tiếng cười ngắn và trầm thấp vang lên.
Âm thanh phát ra từ mũi, mang hàm ý khó đoán.
Nhưng vào thời điểm này, một tiếng cười đột ngột không lý do dễ khiến người khác nghĩ rằng đó là sự chế giễu.
Chung Niên bĩu môi, ngước nhìn về phía Thịnh Trữ đang tựa vào lan can kính.
Quả nhiên, người kia không còn nhìn xuống sàn đấu boxing nữa mà đang nhìn cậu, trong mắt vẫn còn vương nét cười.
Chung Niên còn dè dặt vì thân phận, nhưng Quan Sơn Việt thì không ngần ngại, hỏi thẳng: "Thịnh Trữ, cậu cười cái gì?"
Thịnh Trữ đáp: "Cười cách cậu sờ mó người ta quá vụng về."
Quan Sơn Việt bị vạch trần liền đỏ mặt, định nói gì đó thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy mạnh ra.
Ai dám xông vào mà thiếu lịch sự như vậy? Chung Niên kinh ngạc quay đầu lại.
Một khuôn mặt quen thuộc tái nhợt đứng ở cửa, chân đứng không vững phải tựa vào cánh cửa: "Anh, anh Thịnh, xảy... xảy ra chuyện rồi..."
Thịnh Trữ nhíu mày hỏi: "Chuyện gì?"
"Tiền thiếu gia... cậu ấy... chết trong nhà vệ sinh rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro