Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Con tin trên du thuyền

Màn đêm buông xuống.

Tại sàn đấu boxing ở tầng bảy, trận đấu vẫn chưa bắt đầu, nhưng bầu không khí đã nóng lên. Trong lồng bát giác ở trung tâm, những nam nữ có thân hình nóng bỏng đang nhảy múa sôi động.

Dưới ánh đèn neon tối mờ, những vị khách quý đến xem ngồi tự do theo sở thích. Những người có địa vị cao hơn sẽ ngồi ở vị trí VIP với góc nhìn tốt nhất, hoặc trong các phòng riêng trên tầng hai.

Nhân viên phục vụ đều mặc đồng phục được may đo hoàn hảo, đầu đội bờm tai thỏ trắng hoặc đen. Khi họ quay người, phía sau lưng lại xuất hiện chiếc đuôi thỏ tròn cùng màu.

Những người được chọn làm thỏ dù là nam hay nữ đều có ngoại hình nổi bật và đã được huấn luyện ngắn hạn trước đó.

Trong buổi huấn luyện, ai thể hiện càng tốt thì sẽ được phân đến vị trí thuận lợi hơn. Người nhận được nhiều lời khen nhất lại là một tân binh mới được bổ sung giữa chừng.

Những nhân viên cũ vốn không phục, nhưng khi nhìn thấy cậu thì không nói gì được nữa.

"Tiểu Niên, nếu lát nữa có khách nào nói những lời kỳ lạ, cậu chỉ cần cười thôi, đừng để bụng, cũng đừng coi là thật."

"Với lại, đừng ngốc nghếch đáp ứng mọi yêu cầu. Có thể họ sẽ cư xử rất quá đáng. Khi đó, hãy tìm quản lý của cậu, ông ấy sẽ giúp cậu."

"Hầy... Người như cậu, làm phục vụ không khác nào bước vào hang sói. Phải làm sao đây?"

"Hay là cậu xin chuyển về làm hậu cần đi. Nếu cần tiền, tôi có thể chia cho cậu."

Chung Niên bị cả nhóm bao quanh, nhất thời cảm thấy mình không phải đi phục vụ mà là đi chịu chết.

Có đáng sợ đến vậy không nhỉ?

Tình huống tệ nhất có lẽ là lại gặp tên họ Tiền đó.

...

Đúng là sợ gì gặp nấy.

Chung Niên gượng cười, trên mặt treo "nụ cười chết chóc", một tay giấu sau lưng, tay còn lại đưa lên làm động tác mời: "Mời quý khách đi lối này."

Gã đàn ông tóc đỏ họ Tiền vừa nhìn thấy Chung Niên, vẻ mặt cợt nhả liền thay đổi, ánh mắt găm chặt vào cậu, lớn tiếng khoe khoang với người phía sau: "Thấy chưa? Tôi đã nói rồi mà, người ở trên thuyền thì chạy đâu cũng không thoát được."

Chung Niên giả vờ như không nghe thấy. Những người khác cũng không còn hùa theo gã như lần trước, tất cả đều ngẩn người nhìn Chung Niên.

Không phải vì gì khác, mà là dáng vẻ của thiếu niên trong hoàn cảnh này so với hôm qua còn quyến rũ và mê hoặc hơn.

Bộ đồng phục thỏ đặc biệt hợp với cậu. Dù mang theo một chút gợi ý mờ ám, nhưng trên khuôn mặt vẫn giữ nụ cười đúng mực, thái độ nghiêm túc không chê vào đâu được, hoàn toàn không có chút nào hèn mọn, nịnh bợ. Thậm chí, còn có một sự xa cách nhàn nhạt.

Đôi mắt cậu trong ánh sáng tối mờ trở nên sâu và lớn hơn, thỉnh thoảng chuyển động sẽ thoáng lộ ra ánh xanh u tối.

Cậu đứng đó, ung dung giấu tay sau lưng, mặc người ta đánh giá, không chút đổi sắc trước đủ loại ánh nhìn. Có lẽ vì đã quen, hoặc đơn giản là không để tâm.

Khi cậu nhẹ ngẩng đầu, ánh mắt bình thản lướt qua từng người, bất kỳ ai đối diện cậu trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó đều cảm thấy tim như bị bóp nghẹt.

Không rõ vì sao, tất cả đều không dám nhìn cậu lâu.

Như thể chỉ cần nhìn thêm một chút là sẽ phạm sai lầm.

Đám cậu ấm cô chiêu vốn quen lối sống xa hoa phóng túng, lần lượt quay mặt đi chỗ khác. Người thì chăm chú vào điện thoại, người nhìn trần nhà, người lại cúi xuống nghiên cứu tấm thảm dưới chân.

Thái độ không sợ hãi của Chung Niên một lần nữa chọc tức gã tóc đỏ. Gã chuẩn bị nổi đóa thì từ phía sau vang lên một giọng nói trẻ trung ngạo mạn, khiến gã giật mình cứng đờ theo phản xạ.

"Đứng chắn lối làm gì thế? Tránh ra cho bố mày đi!"

Chỉ một câu như vậy, gã tóc đỏ đang vênh váo ngay lập tức như con chó cụp đuôi, nhanh chóng lùi sang một bên nhường đường.

Chung Niên ngẩng đầu, liền bị ánh sáng lấp lánh từ những phụ kiện trên người kẻ vừa đến làm lóa mắt. Cậu phải chớp mắt vài lần mới nhìn rõ được.

Là một thanh niên ăn mặc ngông nghênh như hành động của mình, khoác một chiếc áo vest vàng chói lóa, bên trong là áo sơ mi họa tiết da báo, cổ áo mở rộng để lộ một sợi dây chuyền kim loại.

Từ cổ trở lên, phụ kiện cũng không thiếu, tai có nhiều khuyên, thậm chí trên mặt cũng có, từ khuyên lông mày đến khuyên môi đều đầy đủ. Tóc nhuộm vàng sáng.

Với kiểu trang trí diêm dúa như vậy, nếu không cẩn thận rất dễ trở nên lố bịch. Nhưng vẻ ngoài và khí chất của hắn hoàn toàn áp chế được điều đó. Hắn có đôi mày sắc nhọn, ánh mắt kiêu ngạo, toát lên một sự phóng túng từ trong cốt cách, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết đây là một kẻ sống theo ý mình, không coi ai ra gì.

Từ thái độ ngang tàng và sự sợ hãi của gã tóc đỏ, Chung Niên đoán đây chính là Tông thiếu gia mà cậu từng nghe nhắc đến?

Quả nhiên không sai, những người xung quanh lần lượt lên tiếng chào hỏi.

Tông Tinh Y cũng không đi một mình. Bên cạnh hắn còn có Thịnh Trữ, phía sau còn có vài người hầu và vệ sĩ đi theo.

So với Thịnh Trữ, gã tóc đỏ e dè Tông Tinh Y hơn nhiều, vì Tông Tinh Y chưa bao giờ ưa gã, chỉ cần không vừa mắt là ra tay ngay, chẳng nể mặt ai.

Đúng như lúc này, chỉ vì chắn đường mà gã nhanh chóng bị đẩy ra, mông ăn một cú đá của Tông Tinh Y.

Gã tóc đỏ tức nhưng không dám nói, còn phải nở nụ cười lấy lòng.

"Cười cái gì mà cười? Cười khó coi làm ông đây phát ói." Tông Tinh Y trừng mắt.

Thịnh Trữ đứng bên thở dài: "Tinh Y."

Tông Tinh Y thu lại cú đá thứ hai sắp tung ra: "Chẳng phải tôi đang giúp cậu trút giận sao? Nghe nói tên này hôm qua còn dám cãi cậu, chẳng biết thân biết phận gì cả."

Thịnh Trữ mỉm cười.

Chung Niên đứng im lặng quan sát, ánh mắt có chút suy tư.

Nhìn tình hình, tất cả đều đúng như những gì Kiệt Văn đã nói.

Bề ngoài, Tông Tinh Y có vẻ lớn nhất, nhưng thực ra hắn lại nghe lời Thịnh Trữ nhất.

Còn gã tóc đỏ thì đúng là kẻ đầu óc đơn giản, chẳng biết nghĩ gì, hôm qua mới dám chống đối Thịnh Trữ như vậy.

Tông Tinh Y: "À đúng rồi, tôi nghe nói các người cãi nhau vì một nhân viên phục vụ. Là người như thế nào mà đáng để cậu như vậy..."

Hàng mi Chung Niên khẽ run, cậu lùi vào bóng tối, cố gắng giảm sự hiện diện của mình.

"Không có cãi nhau." Thịnh Trữ bình tĩnh liếc qua góc tối: "Đi thôi, lên phòng bao."

Tông Tinh Y thấy Thịnh Trữ không có hứng trả lời nên cũng không truy hỏi thêm, cất bước lên tầng hai. Cả quá trình, hắn hoàn toàn không chú ý đến nhân viên phục vụ đang đứng trong góc, nghe toàn bộ câu chuyện. Tông Tinh Y ngáp dài, hỏi: "Sơn Việt vẫn chưa đến sao?"

"Ừ, vẫn đang ngủ."

"Ngủ cả ngày rồi, rốt cuộc có gì mà cứ ngủ mãi thế... Gọi điện cho cậu ta đi, không có cậu ta thì cứ thấy thiếu thiếu gì đó."

...

Hai người vừa nói chuyện vừa rời khỏi tầm mắt của mọi người. Chung Niên thu lại ánh nhìn, đứng ra một cách điềm nhiên: "Các vị khách quý, mời đi lối này."

Sau màn vừa rồi, gã tóc đỏ cũng không dám gây chuyện thêm nữa.

Chung Niên dẫn nhóm người này đến phòng bao trên tầng hai một cách suôn sẻ. Trong lúc bày biện các loại trái cây và điểm tâm, cậu để ý thấy phòng bao tốt nhất kế bên chính là của Tông Tinh Y và Thịnh Trữ.

Sau khi hoàn tất mọi việc, Chung Niên bước ra khỏi phòng bao, đề nghị đổi chỗ với một đồng nghiệp.

Cậu không muốn ở lại phòng bao đó lâu. Đám nhà giàu trong phòng tuy không trực tiếp bắt nạt cậu, nhưng lại rất thích gọi cậu đến để sai việc vặt.

Khi cúi người rót rượu, ánh mắt họ vô tình hay cố ý lướt qua cổ áo hoặc hông cậu. Có người còn tưởng cậu không biết, lén dùng ngón tay chạm nhẹ vào đuôi thỏ trên người cậu.

Dù đuôi thỏ chỉ là giả, cậu không có cảm giác, nhưng với một con thỏ thật như Chung Niên, đuôi là bộ phận rất riêng tư, không thể để ai động vào.

Điều đó khiến cậu cảm thấy vô cùng khó chịu và bị xúc phạm.

Dù có nhiều tiền boa đến đâu, cậu cũng không mang khỏi con tàu này được.

Chung Niên lấy toàn bộ tiền đã được nhét vào túi mình ra, đưa hết cho đồng nghiệp đã đồng ý đổi chỗ. Coi như lời cảm ơn.

"Cảm ơn... cảm ơn cậu." Đồng nghiệp nọ ngại ngùng đỏ mặt, cố từ chối nhưng không thành công, cuối cùng đành nhận lấy xấp tiền giấy đã "thơm mùi" túi áo của thiếu niên: "Cậu thực sự muốn đổi à? Đứng ngoài hành lang sẽ rất buồn chán, lại chẳng có tiền boa đâu."

"Không sao đâu, tôi thích những chỗ yên tĩnh hơn."

Chung Niên mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy người kia vào trong, còn mình thì đứng ở vị trí chỉ cần dẫn đường và đóng mở cửa phòng bao.

Trong lúc chờ đợi, cậu thả lỏng đầu óc, lén trò chuyện với hệ thống trong đầu.

"Tiền trong trò chơi thực sự không mang ra ngoài được à?"

"Không được, chỉ có thể đổi lấy tích phân."

"Tích phân?" Chung Niên ngẩn ra, trong lòng hơi phấn khích: "Cái đó là gì? Có phải có thể đổi được đạo cụ không?"

"Không. Tích phân là loại tiền tệ sử dụng trong khu vực nghỉ ngơi sau khi người chơi rời khỏi trò chơi. Có thể dùng để mua bán, trao đổi đồ vật."

Chung Niên trợn mắt: "Vậy mà cậu không nói sớm!"

Hệ thống giải thích: "Người sống sót qua phó bản tân thủ chỉ có 20%... Đợi cậu qua được rồi tính, giờ nghĩ đến chuyện này thì hơi sớm."

"Nhỡ đâu thì sao?" Chung Niên hơi tức giận: "Cậu đúng là hệ thống nhìn người thấp hèn. Sao cậu biết tôi không nằm trong số 20% đó?"

Nếu bây giờ Chung Niên đang ở hình dáng nguyên bản là thỏ, chắc chắn cậu đã giậm chân thình thịch và còn muốn cắn người nữa.

Hệ thống cứng họng: "... Không sao, vẫn có cách khác để kiếm điểm."

"Cách gì?"

"Phát sóng trực tiếp."

Chung Niên đang định hỏi chi tiết thì đột nhiên phát hiện trước mặt mình xuất hiện thêm một người.

"Xin hỏi, phòng bao số một ở đâu?"

Giọng nói này tuy nhẹ nhàng nhưng hơi trầm khàn, Chung Niên ngẩng đầu lên nhìn.

Trời ơi, là một chị gái rất rất cao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro