Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

End

☆, 【081 】: Ông cháu nói chuyện

Edit + Beta: Snail

Cố lão gia tử rất kinh ngạc, nhìn thẳng vào ánh mắt kinh ngạc của ông nội mình, nét mặt Cố Diễm có vẻ lạnh nhạt hơn nhiều.

Hai người đối mặt một hồi, sau đó song song đi đến thư phòng.

Đến thư phòng, hai người ai cũng không mở miệng trước. Cố lão gia tử cảm thấy biểu tình cháu trai nhà mình có chút trầm trọng, mà có thể khiến y lộ ra biểu tình như vậy, người trên thế giới này cũng không nhiều.

Bản thân có lẽ được xem là một người, nhưng ông tin tưởng nếu như là chính mình, tâm tình cháu trai mình cũng sẽ không lộ ra ngoài như thế.

Mà trừ mình ra thì chỉ còn một người có khả năng!

Đối với tình huống Dương Sóc Cố lão gia tử biết chút ít, nhưng cũng không rõ ràng, lúc này xem ra là không tốt lắm, nếu không, cháu mình cũng sẽ không trở về ở thời điểm này.

Những ngày qua, cháu trai biến hóa ông thấy ở trong mắt, đối với thủ đoạn tìm kiếm Dương Sóc, đối với thủ đoạn trả thù Lý gia, bao gồm cả người bên này của mình, đủ loại thủ đoạn ông đều nhìn thấy. Ông sống cả đời, đối với cháu trai mình không thể nói là hiểu rất rõ, nhưng cũng có chút lý giải, lúc này xuất hiện, sợ là...

Quả nhiên, im lặng chốc lát, Cố Diễm trực tiếp lạnh nhạt mở miệng, chỉ có một câu.

"Thành phố J, chỉ cần một nhà có thể lên tiếng."

Nhẹ vô cùng, một câu cực nhạt, khi nói có thể gọi là vân đạm phong khinh(mây trôi nước chảy). Nhưng nội dung bao hàm bên trong lại tràn ngập bão táp mưa sa!

Cố lão gia tử đã dự liệu được, cho nên thần sắc không chút thay đổi, ông chỉ thật sâu liếc nhìn cháu trai mình, sau đó chậm rãi, sâu kín thở dài, "Con thật sự quyết định rồi?"

"Sớm muộn gì cũng cần làm không phải sao?" Thần sắc Cố Diễm càng nhạt.

Cố lão gia tử lắc đầu, "Không, con biết rõ, bây giờ không phải thời cơ tốt nhất. Mà con vẫn lựa chọn như cũ... con phải rời đi?" Cho nên, bây giờ đang chuẩn bị cho sau khi rời đi?

Không thể không thừa nhận, gừng càng già càng cay, chỉ dựa vào một câu Cố lão gia tử liền đoán được kế tiếp Cố Diễm sẽ có động tác!

Cố Diễm trầm mặc một chút, đối với ánh mắt thẳng tắp của Cố lão gia tử y chưa từng né tránh, y khẽ gật đầu, nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện trong mắt y có một tia xin lỗi, nhưng cũng không dày đặc, trái lại, vô cùng kiên quyết.

"Con sẽ khiến nơi này không có nỗi lo về sau." Đây là thứ vẻn vẹn y có thể làm, vì ông nội mình mà làm.

Cố lão gia tử nghe vậy cũng trầm mặc, trong thời gian ngắn bầu không khí trong thư phòng có chút nặng nề.

Thật lâu sau, Cố lão gia tử lần nữa sâu kín thở dài, "Ta chỉ có một đứa cháu như con, hy vọng của Cố gia đều đặt trên người con, những thứ này, con đều không muốn, phải không? Lần này rời đi, ngay cả con cũng không nắm chắc có thể trở về, như vậy, vẫn muốn rời khỏi?"

Nếu nắm chắc trở về, như vậy, cháu trai ông, Cố Diễm, tuyệt đối sẽ không an bài tốt tất cả mọi chuyện bên này!

Dương Sóc kia, thật sự tốt như vậy? Thật sự quan trọng như vậy?

Cháu trai ông, vậy mà lại quá trọng tình... thật sự không biết đáy lòng ông nên nghĩ như thế nào, có lẽ, ông hẳn là nên bi ai.

Cố Diễm nghe vậy nhìn chằm chằm ông nội mình, lại thật lâu sau, y chỉ đáp lại một chữ, vô cùng kiên định, "Đúng."

Cố lão gia tử mệt mỏi nhắm mắt lại, sau đó khoát tay, "Ta biết rồi, muốn làm gì, con cứ làm đi."

Nếu như đây là trước tận thế, có lẽ ông còn có thể can thiệp một chút, nhưng hiện tại là tận thế, ai cũng không biết tương lai ra sao, ai cũng không biết bản thân còn có thể sống bao lâu, gia tộc, đã không đáng để coi vào đâu, tất cả tài nguyên bất quá là vì sinh tồn. Đã như thế, vậy cũng đừng lưu lại tiếc nuối. Cháu trai ông biết rõ bản thân đang làm gì, cho tới bây giờ đều biết...

☆, 【082 】: Màu cuối cùng của sinh mệnh

Edit + Beta: Snail

Lúc Dương Sóc tỉnh lại trong khoảng thời gian ngắn có chút không rõ mình đang ở đâu. Sau khi mở mắt ước chừng mới hiểu được hiện tại là tình huống gì. Vốn cho rằng chàng trai tên Cố Diễm kia nhất định sẽ ở cạnh mình. Bởi đủ loại dấu hiệu cho thấy quan hệ giữa mình với người kia rất không bình thường, hơn nữa cảm giác bản thân đối với y không giống như đối với Triệu Tranh.

Nhưng khiến người ta ngoài ý muốn là, Cố Diễm kia lại không ở cạnh mình.

Trong nháy mắt cảm giác dâng lên trong đầu là mất mát hay là gì khác Dương Sóc cũng không phân biệt được.

Đúng lúc này nơi cửa ra vào truyền đến tiếng mở cửa, Dương Sóc hơi dừng lại, theo bản năng nhìn sang bên kia.

Đi vào là Trương Quân, Dương Sóc cảm thấy có chút thất vọng, nhưng hắn cũng không biểu hiện ra ngoài.

Trương Quân nhìn thấy Dương Sóc mở mắt rất cao hứng, vội vàng chạy đến.

"Dương Sóc, rốt cục cậu tỉnh rồi." Trương Quân bởi quá kích động, âm thanh lớn chút không nói, thời điểm chạy đến thiếu chút nữa đụng vào ván giường, Dương Sóc nhìn biểu tình đối phương kích động như vậy thì trầm mặc một hồi.

"Dương Sóc, cậu có biết cậu sắp hù bọn tôi chết hay không, may mà hiện tại đã trở về, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi." Trương Quân lắp ba lắp bắp, dường như chỉ biết nói một câu như vậy.

Dương Sóc nghe xong miễn cưỡng nâng khóe miệng cười cười, "Ừ, không có chuyện gì." Nghĩ nghĩ, hắn vẫn hỏi ra miệng, "Người kia đâu?" Mặc dù không chỉ mặt gọi tên, nhưng người thường nghe xong liền biết chính xác hắn đang hỏi ai.

Trương Quân nghe vậy nụ cười hưng phấn trên mặt lập tức ngưng trệ trong chớp mắt, sau đó mới cười nói: "Cái kia, Cố Diễm hiện tại có chút bận rộn,chờ cậu ta hết bận lập tức liền trở về."

Dương Sóc nhíu mày, nhìn nét mặt người này hơi bối rối, nói như vậy, Cố Diễm kia đã không ở đây rất lâu rồi sao?

Trương Quân cẩn thận từng li từng tí nhìn Dương Sóc, chỉ sợ đối phương nghĩ ngợi lung tung, Dương Sóc trầm mặc trong chốc lát mới thản nhiên nói: "Nói chút chuyện trước kia của tôi với cậu đi, hiện tại có rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ..."

Trương Quân cười, "Được, tôi đem chuyện chúng ta nói kỹ càng chút, Dương Sóc, tôi nói với cậu..."

Trương Quân vừa nói chính là suốt vài giờ, trong lúc đó Dương Sóc vẫn luôn không có biểu hiện gì, chẳng qua là lẳng lặng nghe, cũng không phát biểu, nghe Trương Quân nói đến tình trạng hiện tại, nói chuyện bản thân mất tích, nói đến Lý gia bị diệt, trên mặt hắn vẫn thản nhiên, nhưng trong lòng có rung động hay không thì không biết.

Như vậy, mãi cho đến lúc ăn cơm trưa, Liễu Phi Dương mới đến đánh gãy "đối thoại" giữa hai người. Mặc dù vẫn là Trương Quân nói, Dương Sóc chỉ phụ trách nghe mà thôi.

Liễu Phi Dương chào hỏi Dương Sóc, Dương Sóc cười cười với đối phương.

Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết cũng đến, có điều biểu tình Chu Châu có chút ngưng trọng, hơn nữa không biết có phải ảo giác của Dương Sóc hay không, hắn cảm thấy sắc mặt Chu Châu dường như có chút tái nhợt, có thứ gì đó trong đầu chợt lóe lên, bản năng hắn cảm thấy thân thể Chu Châu hẳn là không tốt...

Vì vậy, Dương Sóc lại nhìn biểu tình Liễu Phi Tuyết, mặc dù trên mặt Liễu Phi Tuyết lạnh nhạt thản nhiên, nhưng ánh mắt đối phương... hình như hàm chứa nét lo âu.

Trong lòng Dương Sóc lộp bộp xuống, cảm thấy có thứ gì đó không tốt, mà nhân tố không tốt kia, có thể có quan hệ với bản thân.

Trương Quân cùng Liễu Phi Dương hai mắt nhìn nhau, bọn họ đều cảm giác được sau khi Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết vào, bầu không khí trong phòng thay đổi, vì vậy, hai người cũng không nói phải ăn cơm gì đó, chỉ im lặng ra ngoài. Có điều khi Trương Quân rời đi nói một tiếng cho Dương Sóc là đi chuẩn bị cơm trưa.

Sau khi hai người kia rời đi, Chu Châu rất thẳng thắn nói: "Dương Sóc, liên lạc với không gian của ngươi một chút, nhìn xem tình huống bên trong."

Dương Sóc dừng một chút, theo bản năng nói: "Cậu không thể vào sao?"

Thần sắc Chu Châu có chút biến đổi, "Ngươi nhớ lại rồi?'

Dương Sóc lắc đầu, "Không biết." Hắn chẳng qua tự nhiên thốt ra.

Chu Châu cúi thấp đầu, một lát sau nâng đầu lên, "Trước không nói cái này, ngươi xem không gian đi."

Dương Sóc nhẹ gật đầu... sau khi liên hệ, Dương Sóc dùng ý thức chính mình tỉ mỉ nhìn tình huống bên trong không gian, đất đai dường như càng cằn cỗi, mà thực vật kia... thế nhưng trên thân nhiều thêm một màu xám trắng!

Lại một lát sau, Dương Sóc mở mắt, Chu Châu bình tĩnh nhìn đối phương, "Như thế nào?"

Dương Sóc nói tình huống mình thấy một lần, thần sắc Chu Châu càng biến đối, xám trắng? Đó không phải là... dấu hiệu cuối cùng? Làm sao có thể! Phong ấn của hắn còn chưa cởi ra hết, làm sao cũng không có khả năng xuất hiện tình huống như vậy, trừ khi...

Nghĩ đến khả năng kia, thần sắc Chu Châu càng đại biến. Mà Liễu Phi Tuyết bên cạnh hắn vẻ mặt cũng thay đổi, thân thể càng có chút lay động không dễ phát giác, hiển nhiên bị chấn động không nhỏ...

Dương Sóc nhìn biểu tình hai người, càng thêm trầm mặc.

☆, 【083 】: Thân thể tiêu tán

Edit + Beta: Snail

Buổi tối hôm đó, màu tóc Chu Châu cũng thay đổi. Biến thành màu xám trắng, cùng một màn xám trắng trong không gian kia giống như đúc.

Chu Châu trầm mặc, Liễu Phi Tuyết càng thêm trầm mặc.

Một tuần kế tiếp Dương Sóc theo bọn họ đi sớm về trễ tìm kiếm năng lượng thể.

Trên thực tế, lúc trước trong một thời gian ngắn Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết đã tìm được không ít năng lượng thể, nhưng bởi vì không có Dương Sóc ở đó, cho nên đối với không gian không có tác dụng gì. Hiện tại Dương Sóc trở về, không gian cũng phát sinh biến hóa, bọn họ không biết nguyên nhân căn bản, chỉ có thể tận lực cải biến tình trạng hiện tại, còn nếu như cả năng lượng thể cũng không hữu dụng, như vậy... bọn họ thật sự không biết bản thân còn có thể làm gì.

Đồng thời, điều này cũng có nghĩa là, "Cùng chung sinh mệnh thể" Chu Châu cùng Dương Sóc đều gặp chuyện không may! Đây là tình huống xấu nhất!

Bảy ngày, Dương Sóc ban ngày thì cùng bọn người Chu Châu hành động, ban đêm thì trở lại biệt thự nghỉ ngơi thật tốt.

Nhưng mà nghỉ ngơi thật tốt này vẫn hơi giảm đi, bảy ngày này, Cố Diễm chưa từng xuất hiện. Mà bên ngoài, phong vân biến sắc.

Mơ hồ, Dương Sóc biết Cố Diễm đang làm gì, trong lòng cũng có thể thông cảm đối phương bận rộn cùng không xuất hiện.

Nhưng hắn càng tin tưởng chỉ cần Cố Diễm muốn, tuyệt đối sẽ không có chuyện một chút thời gian cũng không rút ra được.

Những ngày này, nghe rất nhiều chuyện lúc trước, ban đêm khi nằm mơ hắn cũng có thể mơ hồ mơ tới ngày trước.

Đối với Cố Diễm đã không lạ lẫm như lúc đầu, trên thực tế đối với Cố Diễm hắn chưa từng thấy lạ lẫm qua! Cho dù ngay từ đầu, bản năng hắn cũng tồn tại một chút ký ức về đối phương. Hơn nữa ban đêm nằm mơ... theo lý mà nói, dù Cố Diễm không đến tìm bản thân, theo quan hệ của bọn họ, bản thân cũng có thể đi tìm đối phương, dù sao, hiện tại Cố gia sắp thành lão đại duy nhất của thành phố này.

Nhưng mà, bảy ngày này, cuối cùng hắn cũng không bước chân ra...

Thở sâu hít vào một hơi, Dương Sóc lẳng lặng nằm trên giường lớn của mình, ngày mai còn phải tiếp tục ra ngoài tìm năng lượng thể. Có Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết, vấn đề an toàn của hắn không cần suy xét, phiền toái cùng khốn cảnh cũng không sao, Chu Châu... dường như nghịch thiên rồi.

Hắn nói vậy là có nguyên nhân, lúc đầu hắn cũng biết Chu Châu rất lợi hại, nhưng tuyệt đối không đến trình độ nghịch thiên. Nhưng hiện tại Chu Châu lại không như vậy, từ sau khi màu tóc đối phương phát sinh biến hóa, năng lực đối phương theo đó mà đề cao vô cùng rõ ràng, đối với thây ma cấp năm cũng gần như bị áp đặt. Bất kể là động vật biến dị hay thây ma biến dị, chọc vào Chu Châu đều không có kết cục tốt.

Có đôi khi Dương Sóc cũng sẽ vui đùa nghĩ, nếu Cố gia phái Chu Châu ra ngoài, chỉ sợ thành phố này đã sớm thu được rồi.

Nhưng mà, Chu Châu lợi hại như vậy lại cho người ta cảm giác không tốt, giống như... đang tiêu hao sinh mệnh chính mình vậy!

Mà cảm giác này hắn đã được Liễu Phi Tuyết chứng thực, vì vậy, hành động tìm kiếm năng lượng thể càng thêm khẩn trương gấp gáp hơn.

Nhưng dù là bộ dáng này, năng lượng thể bọn họ tìm được đã không ít, vậy mà bên trong không gian lại không có thay đổi gì.

Dương Sóc cũng không biết là một chút biến hóa cũng không có hay là do biến hóa không rõ ràng, tóm lại, những ngày này, hắn mệt chết đi, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.

Nằm trên giường, nhắm mắt lại nhưng làm sao cũng không ngủ được. Vô số lần hắn nghĩ đến có nên ra ngoài tìm Cố Diễm hay không, nhưng nhiều lần vẫn không thể hạ quyết tâm, mà vừa lúc này, bên trong không gian truyền đến cảm giác chấn động, bản thân Dương Sóc cũng chấn động theo, sau đó, hắn cảm giác thân thể như bị thứ gì đó ném ra ngoài, hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng buồn bực, khóe miệng liền chảy ra máu tươi. Ngoài ra, đầu đau đớn giống như bị bạo tạc, xé rách đau đớn khiến Dương Sóc nhịn không được ôm lấy đầu mình, trong miệng lần nữa phát ra tiếng kêu đau, lúc này đây, hắn cảm giác máu tươi chảy ra càng nhiều.

Hắn mở miệng, muốn gọi người, nhưng cổ họng giống như bị cái gì nghẹn lại làm sao cũng không phát ra âm thanh.

Trong miệng phun máu, mặt đỏ lên, hồng đến phát tím. Dần dần, Dương Sóc cảm thấy hô hấp khó khăn rồi.

Cùng lúc đó, ở một căn phòng khác, Chu Châu vốn đang nghỉ ngơi bỗng nhiên ngồi dậy từ trên giường, hắn cảm giác được Dương Sóc gặp chuyện không may rồi. Nhưng ngay khi hắn muốn đi xem, thân thể bản thân vậy mà... không thể khống chế được!

Chu Châu kinh hãi, vội vàng muốn kiểm tra tình huống của mình, nhưng tình trạng không thể khống chế ngày càng nghiêm trọng hơn. Dần dần, Chu Châu nhìn thấy rõ ràng linh hồn của mình vậy mà chui ra khỏi thân thể. Linh hồn lộ ra màu trắng bệch trong suốt, cứ như vậy đứng cạnh thân thể, mà thân thể... cũng bắt đầu chậm rãi trở nên trong suốt!

Loại tình huống này Chu Châu cho đến bây giờ chưa từng gặp phải, bản năng hắn muốn gọi Liễu Phi Tuyết bên cạnh đến hỗ trợ, nhưng mà, linh hồn thể hắn làm sao cũng không di chuyển được, càng không thể phát ra chút âm thanh nào. Thời gian, từng chút trôi qua, Chu Châu cảm giác được thân thể chính mình càng thêm trong suốt. Trên thực tế cũng không phải cảm giác mà là chân chân thực thực nhìn thấy! Mức độ trong suốt của thân thể hắn càng ngày càng đậm, lại sau đó, Chu Châu trơ mắt nhìn thân thể chính mình biến thành thể khí tiêu tán trong không gian.

Mà khi thân thể Chu Châu tiêu tán, Liễu Phi Tuyết bên cạnh như cảm ứng được cái gì liền bật dậy từ trên giường, y nhíu nhíu mày, đi đến trước cửa phòng Chu Châu...

☆, 【084 】: Người thừa kế

Edit + Beta: Snail

Liễu Phi Tuyết đến trước cửa phòng Chu Châu, cả người liền có một loại cảm giác vô cùng lo sợ.

Vì vậy, rất nhanh, Liễu Phi Tuyết đẩy cửa vào. Sau đó, y trừng lớn mắt, không thể tin nhìn linh hồn thể Chu Châu.

Trên giường đã không còn bóng dáng Chu Châu, vậy mà... biến thành linh hồn thể!

"Ngươi..." Âm thanh Liễu Phi Tuyết có một tia run rẩy.

Chu Châu khẽ cười khổ, "Ngươi có thể thấy được ta đã không tệ rồi." Ít nhất, so với Liễu Phi Tuyết không nhìn thấy hắn thật sự tốt hơn nhiều... hiện tại, hắn cũng chỉ có thể nghĩ như vậy để tự lừa mình dối người mà thôi.

Cánh môi Liễu Phi Tuyết mím chặt lại, "Sao ngươi lại biến thành bộ dạng này?"

Chu Châu thở dài, "... không thoát khỏi quan hệ với không gian. Phi Tuyết, nhanh chóng đến chỗ Dương Sóc đi."

Liễu Phi Tuyết không hề động.

Chu Châu lần nữa thở dài một hơi, "Hiện tại ta dường như không thể nào di động, cho ta chút thời gian, ta thử động đậy xem, trước ngươi đi qua nhìn tình huống Dương Sóc đi. Ngươi cũng biết, hiện tại hắn xem như chủ ký sinh của ta, nếu hắn xảy ra vấn đề, chỉ sợ ta còn không dừng lại ở bộ dạng này."

Âm thanh Liễu Phi Tuyết có chút lạnh xuống, "Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, dù ngươi cùng Dương Sóc có chút quan hệ, nhưng Dương Sóc tuyệt đối không xem như chủ nhân chân chính của không gian kia, mà ngươi, là người thủ hộ không gian, vì sao hiện tại ngươi lại biến thành như vậy? Chu Châu, ngươi biết có đúng không?

Chu Châu nghe vậy thật sâu liếc mắt nhìn Liễu Phi Tuyết, một hồi lâu sau, vẫn chỉ là cười khổ, "Phi Tuyết, ngươi có thể hỏi như vậy, ta đã cảm thấy thỏa mãn rồi." Người này có thể hỏi như vậy đại biểu là có để ý đến mình, trải qua nhiều chuyện như thế, có phần để ý này hắn đã vừa lòng thỏa ý rồi.

Nhưng thần sắc Liễu Phi Tuyết lại lạnh hơn hai phần, "Chu Châu!"

Chu Châu cười khổ, nghĩ nghĩ, vẫn nói: "Bây giờ không phải thời cơ tốt nhất để giải thích, ta cảm giác tình huống của Dương Sóc rất tệ, ngươi nhanh đi xem chút đi... lúc cần thiết, chỉ có thể sử dụng linh lực."

Liễu Phi Tuyết chấn động, "Linh lực? Ngươi điên rồi!"

Chu Châu cười khổ, ý tứ hàm xúc càng đậm, "Không có biện pháp, Dương Sóc phải sống, bằng không, ta giữ lại linh lực cũng vô dụng."

Liễu Phi Tuyết thở sâu hít vào một hơi, đáy mắt sinh ra một vòng sắc thái gắt gỏng, "Chu Châu, cho ta một lời giải thích, hiện tại!"

Chu Châu chậm rãi cúi đầu, hai tay linh hồn thể của hắn hơi nắm thành quyền, Liễu Phi Tuyết cũng không thúc giục, nhưng không rời đi, gian phòng trong thời gian ngắn rơi vào yên lặng, trống rỗng tĩnh mịch.

Hai người dường như đang so kiên nhẫn, nhưng hiện tại Chu Châu quan tâm tình huống Dương Sóc bên kia, bản thân không cách nào di động, cho nên, phương diện kiên nhẫn đương nhiên kém Liễu Phi Tuyết.

Vì vậy, cuối cùng thỏa hiệp vẫn là Chu Châu, hắn nhẹ nhàng mở miệng nói: "Nói đơn giản... khi đó ta bị thương nặng, bị chủ nhân chân chính của không gian phong ấn, trí nhớ cũng bị phong ấn theo. Thẳng đến khi Dương Sóc có được không gian này, thành nửa chủ nhân của không gian, ta vốn cho rằng Dương Sóc cũng chỉ là nửa chủ nhân, nhưng theo mấy lần không gian sinh ra biến dị, Dương Sóc biến thành người thừa kế không gian, mà thân phận người thủ hộ của ta xem như khó xử. Kế tiếp, còn muốn ta nói sao?"

Cánh môi Liễu Phi Tuyết mím chặt lại, gần như muốn cắn nát môi dưới của mình, thân thể y cũng run nhè nhẹ.

Chu Châu nhắm mắt lại, "Trí nhớ của ta toàn bộ khôi phục, thực lực cũng thế, chỉ tiếc thân thể ta hiện tại một chút cũng không chịu nỗi, mà bản thể chỉ có thể dựa vào không gian để sinh tồn, hiện tại không gian xảy ra vấn đề, nếu Dương Sóc lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn... Phi Tuyết, nếu ngươi muốn giúp ta, vậy thì hỗ trợ ta bảo vệ tốt Dương Sóc. Được không?"

Liễu Phi Tuyết không nói lời nào, chẳng qua là xoay người nhanh chóng rời khỏi phòng.

Mà Chu Châu, chỉ đành nhìn bóng lưng đối phương cười khổ...

☆, 【085 】: Đêm khuya ra ngoài

Edit + Beta: Snail

Tình huống Dương Sóc đích xác không tốt, nhưng may mà Liễu Phi Tuyết xem như kịp thời, cho nên Dương Sóc không xảy ra chuyện gì. Chẳng qua sắc mặt vô cùng khó coi.

Liễu Phi Tuyết thử cho thân thể đối phương vận chuyển một chút năng lượng, nhưng Dương Sóc lại xuất hiện phản ứng bài xích, đều này khiến tâm tình Liễu Phi Tuyết vốn đã có chút phiền não càng thêm chìm xuống mức thấp nhất.

Hiện tại Chu Châu cùng Dương Sóc xem như châu chấu trên một sợi dây thừng rồi. Hơn nữa còn là loại quan hệ phụ thuộc, nếu như Dương Sóc xảy ra chuyện, Chu Châu tuyệt đối không tốt được!

Lần hôn mê này, Dương Sóc dùng thời gian suốt hai ngày hai đêm.

Nhưng khiến Dương Sóc mất mát chính là khi hắn mở mắt ra Cố Diễm vẫn như trước không ở bên cạnh hắn.

Hơn nữa, hắn từ thần thái do do dự dự của Trương Quân biết được, mặc dù bản thân mê man hai ngày nhưng Cố Diễm vẫn không xuất hiện!

Dương Sóc nói không nên lời đáy lòng mình cảm thấy như thế nào, nhưng duy nhất có thể khẳng định chính là... rất không thoải mái! Cho nên, sau khi tỉnh lại tâm tình Dương Sóc không được tốt lắm.

Buổi tối hôm đó, nằm suốt một ngày Dương Sóc quyết định không tiếp tục nằm nữa.

Vì vậy, khi mọi người đều đang ngủ hắn đi xuống dưới lầu.

Thời gian lúc này đã hơn mười một giờ, bọn người Trương Quân ban ngày đều phải làm nhiệm vụ, cho nên buổi tối khoảng tám giờ đều ngủ, lúc này biệt thự đã không còn tiếng người.

Đến bên ngoài biệt thự, trong khoảng thời gian ngắn Dương Sóc có chút mờ mịt.

Thây ma trên đường ngược lại không có, dù sao trong thành phố này mỗi ngày đều có vô số người càn quét. Cố gia muốn biến nơi này thành đại bản doanh, tâm huyết bỏ ra dĩ nhiên không ít.

Nghe nói, chiến tranh với bên chính phủ cũng đến thời điểm kết thúc rồi...

Trong thời gian này, hắn không biết Cố Diễm trong phương diện đó đến cùng đảm nhiệm bao nhiêu, duy nhất biết chính là, đối phương... dường như tính toán gì đó. Nhưng "gì đó" này bản thân lại không đoán được...

Mờ mịt đứng trong chốc lát, Dương Sóc đang nghĩ nên tản bộ xung quanh hay dứt khoát trở về. Dù sao bên ngoài nguy hiểm vẫn tồn tại, lúc này hắn không muốn cũng không thể khiến người khác có thêm phiền toái...

Đúng lúc này, một bóng người chợt xuất hiện trước mặt Dương Sóc.

"Dương tiên sinh muộn như vậy còn muốn đi đâu sao?"

Đứng trước mặt Dương Sóc là một thanh niên khoảng 25~26 tuổi, nhưng ý tứ xơ xác tiêu điều trên mặt tương đối dày đặc, vừa nhìn nhất định đã trải qua không ít mưa máu.

Dương Sóc híp híp mắt nhìn đối phương, dừng một chút mới thản nhiên nói: "Cậu là ai?"

Người kia cười ha ha, "Thiếu chủ bảo tôi canh giữ ở một nơi bí mật gần đó tùy thời chú ý Dương tiên sinh có cần gì hay không."

Thiếu chủ... ánh mắt Dương Sóc có chút lóe lóe, hiểu được đối phương nói đến Cố Diễm. Nhưng mà...

"Thiếu chủ các người... mang tôi đi gặp cậu ấy đi." Âm thanh Dương Sóc rất nhạt, dường như đối phương có đáp ứng không cũng không quan trọng, hắn cũng chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi.

Mà yêu cầu của Dương Sóc khiến người kia hơi sửng sốt, sau đó có chút do dự nói: "Bây giờ sao? Không biết trước đó Dương tiên sinh cùng thiếu chủ có liên hệ qua hay không?" Bên này hắn không thu được chỉ thị gì. Có điều những ngày này thiếu chủ khác thường bọn họ cũng biết rõ, nhất là thiếu chủ có rất nhiều ngày không xuất hiện ở biệt thự này. Chỉ chuyện này đã là một việc rất không bình thường rồi!

"Không có." Giọng điệu Dương Sóc càng nhạt hơn.

Người thanh niên nhịn xuống xúc động muốn thở dài, muốn nói là không được, huống chi lúc này đã quá muộn, nhưng không biết vì sao lại cảm thấy chuyện này nếu như bản thân đơn giản "làm chủ" thì có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó, do dự một chút, thanh niên nói: "Dương tiên sinh, không bằng như vầy, tôi đi xin phép thiếu chủ một chút, sau đó lại đến đón ngài qua."

Câu trả lời của thanh niên khiến Dương Sóc nhàn nhạt cười cười, bộ dáng không sao cả, gật đầu, "Có thể."

Thanh niên nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, thật sự sợ người này làm khó dễ hắn! Cũng cười cười, sau đó rời đi. Hắn không lo lắng Dương Sóc sẽ ra ngoài, trong bóng tối cũng không phải chỉ có mình hắn ở đây. Nếu như Dương Sóc muốn ra ngoài, sẽ có người khác tiến ra ngăn cản...

☆, 【086 】: Ngay cả mạng cũng không cần

Edit + Beta: Snail

Dương Sóc cũng không phải đợi bao lâu, nửa giờ sau người kia liền xuất hiện, mà cùng hắn xuất hiện còn có một người khác.

Người nọ khí thế cường hãn khắp người, khuôn mặt lại không thế nào rõ ràng.

Ánh mắt Dương Sóc quét qua trên thân người nọ, dừng một chút, sau đó nghe người nọ nói: "Dương tiên sinh, xin đi cùng tôi, tôi nhận mệnh lệnh thiếu chủ đến đón anh."

Dương Sóc hơi híp híp mắt, sau đó nhàn nhạt nhẹ gật đầu.

Thanh niên lúc nãy cũng không đi theo, hiển nhiên rất yên tâm khi giao Dương Sóc cho người đàn ông lãnh khốc kia, cũng trá hình chứng minh thực lực người đàn ông.

Hai người cùng nhau đến bổn trạch Cố gia, trên đường, người đàn ông lãnh khốc kia một câu đều không nói, Dương Sóc cũng lơ đễnh. Mắt thấy đại trạch đã dần đến, Dương Sóc còn tưởng rằng đối phương sẽ luôn không mở miệng, không ngờ đối phương lại nói một câu khiến người khác vô cùng ngoài ý muốn. "Dương tiên sinh, có thể nhờ cậy một chuyện không?"

Những lời này thật sự khiến Dương Sóc ngẩn người, phải biết rằng, hắn cùng người đàn ông lãnh khốc này lúc trước chưa từng gặp mặt qua, hiện tại tùy tiện nói lời nhờ cậy gì đó... dường như sẽ khiến người ta cho rằng hắn đang tìm vụn vặt. Có lẽ... kỳ thực bản thân quen biết người này, chẳng qua là mình không còn ký ức?

Tự mình cảm giác, cảm thấy một chút quen thuộc cũng không có, Dương Sóc híp híp mắt, "Trước đây chúng ta có quen biết?" Nếu như không biết, theo như tác phong lãnh khốc của người đàn ông này thật sự không giống kẻ sẽ đơn giản nói lời nhờ cậy gì đó.

"Không biết." Đây là câu thứ ba người đàn ông nói, lãnh khốc giống vậy, phảng phất như chuyện đương nhiên. Chẳng qua điều này cũng càng khiến người khác cảm thấy kỳ quái. Vì vậy, Dương Sóc như cười như không nhìn đối phương, "Vậy không biết ngài nói nhờ cậy..."

"Nếu có một ngày thiếu chủ cùng Dương tiên sinh lên đường đi Bắc Kinh, hy vọng Dương tiên sinh giúp đỡ nói một câu để thiếu chủ có thể mang tôi cùng đi." Người đàn ông nói thẳng, ánh mắt sắc bén như mũi đao trực tiếp ngưng mắt nhìn Dương Sóc, tâm trí không kiên định sợ là sẽ chết dưới đôi mắt kia. Quá mức bén nhọn cùng lãnh khốc, nhưng lại mang theo một tia xơ xác tiêu điều.

Dương Sóc ngẩn người, hắn không bị ảnh hưởng bởi ánh mắt như đao kia, chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, mà nguyên nhân... Bắc Kinh? Quả nhiên... là như vậy sao? Động tác của Cố Diễm đã khiến nhiều người nhìn ra đến thế? Không, không nhất định là nhiều người đều nhìn ra, có thể, người đàn ông trước mắt này là ngoài ý muốn. Chẳng qua là... người đàn ông này thoạt nhìn rất mạnh, Cố Diễm cũng không có ý định mang theo sao? Như vậy, y muốn mang những người nào theo? Hoặc là... ai cũng không mang?

Nghĩ đến loại khả năng phía sau, sắc mặt Dương Sóc hơi biến đổi, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tầng khác thường.

Sắc mặt Dương Sóc biến hóa không thể tránh được tầm mắt người đàn ông, người đàn ông vẫn bình tĩnh nhìn Dương Sóc, chỉ là ánh mắt càng thêm sắc bén, trừ cái đó ra còn mang theo sát khí nhè nhẹ. Phảng phất Dương Sóc nếu không đáp ứng hắn liền sẽ động thủ ngay tại chỗ.

Hai người lâm vào một loại giằng co kỳ quái, cuối cùng, Dương Sóc nhìn thật sâu vào người đàn ông trước mắt, nhàn nhạt gật đầu: "Có thể, nếu quả thật có ngày đó, tôi đáp ứng anh sẽ nhắc một chút."

Trong nháy mắt, sau lời nói của Dương Sóc người đàn ông thở phào một hơi rất rõ ràng, cái loại khí tức lãnh khốc trên người cũng thu liễm đi nhiều. Hiển nhiên hắn rất hài lòng với đáp án của Dương Sóc, cũng không cho rằng Dương Sóc sẽ không thực hiện.

Sau đó, người đàn ông khoác tay áo, "Cảm ơn Dương tiên sinh, Dương tiên sinh mời, thiếu chủ đang chờ."

Dương Sóc lần nữa thật sâu liếc nhìn người đàn ông, đạm mạc gật đầu, đi theo sau đối phương khoảng một bước chân tiến vào Cố gia, chẳng qua cảm thấy có chút phức tạp.

Nếu quả thật đến thành phố kia, chắc hẳn nguy hiểm rất cao đi? Người đàn ông này không tiếc tìm tới mình cũng muốn đi, đối với Cố Diễm... thật sự rất trung thành và tận tâm, ngay cả mạng cũng không cần...

Nghĩ đến đó, Dương Sóc càng cảm thấy phức tạp hơn...

☆, 【087 】: Chuẩn bị rời đi

Edit + Beta: Snail

Dương Sóc gặp Cố Diễm trong thư phòng.

Trải qua mấy ngày, chuyện trước đây cùng Cố Diễm, mặc dù không hoàn toàn nhớ hết, nhưng mà đứt quãng, hắn cũng nhớ lại được vài thứ. Chủ yếu, vẫn có một chút cảm giác.

Bởi vì vậy, nhìn người trước mắt này, đáy lòng hắn cảm thấy có chút phức tạp.

"Sao anh lại tới đây..." Cố Diễm nhìn chằm chằm Dương Sóc, thu lại tất cả tâm tư.

Dương Sóc khẽ cười cười, "Không thể tới sao?"

Cố Diễm lắc đầu, "Làm sao sẽ... Dương Sóc, anh..." Muốn nói cái gì, nhưng mà, cái gì cũng đều không nói ra miệng, cuối cùng, trên mặt Cố Diễm mang theo một tầng cười khổ.

Dương Sóc khẽ dời tầm mắt, "Cậu còn cần bao lâu để xử lý mọi chuyện?"

Cố Diễm trầm mặc, sau đó cho ra hai chữ đáp án, "Nhanh thôi."

Lại sau đó, Dương Sóc cũng trầm mặc theo.

Thật lâu, vẫn là Cố Diễm mở miệng trước, "Tình huống bọn người Chu Châu thế nào?"

"Tình huống Chu Châu không tốt, Phi Tuyết vẫn luôn nghĩ biện pháp." Chẳng qua, cũng không có biện pháp gì có thể hy vọng.

Cố Diễm hít vào một hơi thật sâu, "Em biết, Dương Sóc, còn anh?"

Hai chữ cuối cùng, Cố Diễm hỏi nhẹ vô cùng.

Nghe vậy, Dương Sóc cười ha ha, "Tôi? Tôi cũng không tệ lắm..." Nói xong, cũng không biết nên nói gì nữa, vì vậy thở sâu hít vào một hơi, thản nhiên nói: "Vậy cậu làm việc đi, tôi đi trước."

Dứt lời, Dương Sóc xoay người, sau một khắc, hắn bị ôm lấy. Đương nhiên, là Cố Diễm...

Dương Sóc dừng một chút, cái ôm của Cố Diễm có chút lạnh, Dương Sóc kìm lòng không được đưa tay nắm lấy hai tay đối phương.

"Cố Diễm..." Khi lên tiếng mới phát hiện giọng nói đã khàn khàn.

Cố Diễm càng ôm chặt Dương Sóc thêm hai phần, "Dương Sóc... nhanh nhớ lại chút đi."

Dương Sóc rũ xuống mí mắt khẽ gật đầu, nhẹ nhàng ứng tiếng, "Ừ."

Có thứ gì đó, trong nháy mắt mềm mại giữa hai người...

Sau khi rời khỏi đại trạch Cố gia Dương Sóc cũng không phải đợi bao lâu, Cố Diễm nói "nhanh" là thật sự nhanh. Chạng vạng tối ba ngày sau, Cố Diễm xuất hiện trước mặt Dương Sóc.

"Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát đi Bắc Kinh."

Dương Sóc thật sâu liếc nhìn đối phương, "Ừ... chọn được người chưa?"

"Anh, em, Chu Châu, Liễu Phi Tuyết." Cố Diễm thản nhiên nói.

Dương Sóc hơi dừng một chút, nghĩ đến người đàn ông kia, vì vậy thuận miệng nói ra.

Cố Diễm lắc đầu, "Em đã xử lý tốt rồi." Một câu liền bỏ qua.

Dương Sóc hơi bất đắc dĩ, nhưng trừ cái đó ra đáy lòng còn có chút cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Người đàn ông kia, hắn cũng không muốn đối phương thời thời khắc khắc xuất hiện bên cạnh hắn cùng Cố Diễm...

Sau khi quyết định, Dương Sóc đi tìm Trương Quân, không có gì ngoài ý muốn nhận lấy tiếng hét thảm của đối phương, sau đó liều mạng muốn đi theo bên cạnh, nhưng Dương Sóc cự tuyệt vô cùng kiên định. Cuối cùng, Trương Quân chỉ có thể cực kỳ bất đắc dĩ, sau đó "một hàng nước mắt một dòng nước mũi" vẫy tay từ biệt với Dương Sóc.

"Dương Sóc, cậu nhất định phải bình an trở về, chúng tôi đều ở chỗ này chờ cậu đó."

"Ừ." Dương Sóc có chút cảm động.

Trương Quân liều mạng ôm lấy Dương Sóc, thời gian lâu đến nỗi thẳng đến mặt Cố Diễm cùng Liễu Phi Dương đều có chút đen mới vô cùng chậm vô cùng chậm thả ra, được gọi là lưu luyến không rời.

Dáng dấp này thật sự là khiến người vốn có chút thương cảm ly biệt toàn bộ đều biến mất không thấy.

Trương Quân này, thật đúng là một tên ngốc chính cống! Để người ta vô cùng không nói nỗi...

☆, 【088 】: Ôm nhau

Edit + Beta: Snail

Tốc độ hành động của Cố Diễm vô cùng đáng sợ, khi y nói có thể tùy thời rời đi, Dương Sóc còn không phải đợi bao lâu đã đến lúc, khi đó, thời điểm Cố Diễm đến tìm hắn còn đang ngủ ngon trên giường!

Những ngày này, đối với những chuyện đã qua Dương Sóc mặc dù không nhớ hết toàn bộ, nhưng đối với rất nhiều người rất nhiều chuyện đều có ấn tượng mơ hồ, hơn nữa, cái loại cảm giác quen thuộc cũng càng rõ ràng hơn.

Lập tức rời đi, lái chính là xe Hummer đỉnh cấp Cố Diễm đã sớm trang bị, không gian bên trong rất rộng, Dương Sóc ngủ trong đó có thể nằm thoải thoải mái mái.

Hiện tại cấp bậc Cố Diễm khá cao nên y không e ngại thây ma, vì vậy, trên đường đi, để tránh chút phiền toái thỉnh thoảng sẽ chọn đi đường vòng, nhưng phần lớn thời gian đều là quét ngang.

Huống chi, trừ bọn họ ra còn có hai người Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết.

Có điều hai người kia, ngoài Chu Châu chân chính là người trong suốt, Liễu Phi Tuyết cũng không xê xích người trong suốt là mấy.

Dọc theo đường đi, Liễu Phi Tuyết trừ thời điểm Cố Diễm không ứng phó nỗi mới có thể thỉnh thoảng nhúng tay, đại đa số thời gian đều nhập định.

Mà Chu Châu thì nhàm chán hơn nhiều, mặc dù hắn là người trong suốt, nhưng trải qua một vài "xử lý đặc thù" Dương Sóc cùng Cố Diễm đều có thể trông thấy hắn.

Nhưng năng lực của Chu Châu không thể tự nhiên vận dụng giống trước, có điều qua một đoạn thời gian, Chu Châu cũng không phải không thể vận dụng linh lực, Liễu Phi Tuyết mặc dù nhìn như lúc nào cũng nhập định, nhưng đối với Chu Châu vẫn chăm sóc rất khẩn trương, ít nhất, hắn không thể một mình rời khỏi Liễu Phi Tuyết vượt quá 500 thước. Đây là kết quả sau khi hắn phàn nàn nhiều lần, bằng không còn không phải như vậy đâu!

Đêm hôm đó, Hummer đã chạy khoảng mười ngày vẫn chưa đến được Bắc Kinh. Hiện tại, bọn họ lựa chọn nghỉ ngơi dã ngoại. Bản thân Hummer chính là loại hình xa hoa, bọn họ cũng không cần phải tìm một phòng để ở.

Chu Châu dù sao bây giờ cũng không cần ngủ, cho nên gác đêm đương nhiên do hắn đảm nhiệm.

Liễu Phi Tuyết vẫn như cũ chiếm giữ một sàn xe nhập định, hai ngày này Dương Sóc càng đến gần thành phố kia thì càng cảm thấy mệt mỏi, cho nên phần lớn thời gian hắn đều nghỉ ngơi. Cố Diễm một mình ôm đồm điều khiển xe, còn phải một bên càn quét thây ma.

Đêm nay, Dương Sóc khi ngủ đã mơ một giấc mộng rất dài.

Ở trong mộng, hắn rõ ràng "trông thấy" cả đời của mình, bao gồm một lần sống lại kia...

Sau khi tỉnh dậy, một giọt nước óng ánh từ khóe mắt chảy xuống, Dương Sóc ngơ ngác nhìn bàn tay mình sững sờ, cả buổi không cách nào hoàn hồn.

Kỳ thực những ngày này hắn thường xuyên nằm mơ đứt quãng như vậy, chẳng qua ngay từ đầu còn không rõ ràng lắm, không giống như tối nay, hoàn chỉnh như vậy...

Hoàn chỉnh này, cũng không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu...

"Dương Sóc?" Cố Diễm từ bên ngoài xe đi vào ngay lúc Dương Sóc đang sững sờ, gọi, y mới vừa rồi là xuống đi tiểu. Trên xe cũng không phải không có buồng vệ sinh, nhưng dù là Hummer cũng không thể trang bị phòng xe xa hoa như vậy, hơn nữa, bọn họ chứa đồ không ít, mặc dù y muốn Dương Sóc có thể thật thoải mái, nhưng thỉnh thoảng cũng là năng lực có hạn.

Không gian buồng vệ sinh rất nhỏ, y vì không để động tác của mình đánh thức Dương Sóc mới chọn ra ngoài đi tiểu. Không ngờ khi trở về lại thấy Dương Sóc sững sờ, hơn nữa bộ dáng rất yếu ớt...

"Cố Diễm." Nét mắt Dương Sóc mờ mịt gọi, giọng nói vô cùng khàn, cái loại cảm giác mất mát do cảnh trong mơ mang đến khi nhìn thấy Cố Diễm lập tức toàn bộ tinh thần trở về vị trí cũ, trong lòng căng đầy đều là chua xót cùng yêu thương.

Sau một cái nháy mắt, Dương Sóc kéo tay Cố Diễm qua, tiếp đó ôm chặt lấy đối phương.

Cố Diễm có chút ngẩn người, thân mật như vậy, nói thật, hai người thật sự là ít có, nhìn đỉnh đầu Dương Sóc, trong lòng Cố Diễm có chút phức tạp, nhưng càng nhiều vẫn là đau đớn, vì Dương Sóc có biểu tình như vậy mà đau đớn!

"Em ở đây, không có việc gì." Cố Diễm chỉ nói một câu này, rất nhẹ rất nhẹ, nhưng mà... tim Dương Sóc được những lời này lấp đầy rồi... vì vậy, càng thêm dùng sức ôm lấy...

☆, 【089 】: Vào thành

Edit + Beta: Snail

Hai ngày sau, xe rốt cục chạy đến nội thành.

Hai ngày này Cố Diễm đã bình tĩnh lại, Dương Sóc cũng thế, cho nên, giữa hai người xem như rất hài hòa.

Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết cũng vậy, không biết Chu Châu nói gì với Liễu Phi Tuyết, cái loại gắt gỏng mơ hồ giấu dưới đáy lòng Liễu Phi Tuyết giảm bớt rất nhiều.

Xe đến nội thành, đương nhiên bị ngăn lại.

Thành phố này thật không hổ là thủ đô, từ bên ngoài liền có thể cảm giác được khí thế của nó. Mặc dù nói hiện tại là tận thế, nhưng một ít kiến trúc vẫn tồn tại rất tốt. Thoạt nhìn rất hùng vĩ.

Bên ngoài có vài chục người đứng trên đài chia làm hai tốp làm thủ vệ, trong phòng có thủ vệ đang đợi kiểm tra đám người. Không ai trên mặt có bài xích, hiển nhiên đã thành thói quen.

Bọn người Cố Diễm cũng không ngoại lệ, mấy người đều phải tiếp nhận kiểm tra.

Sau khi kiểm tra xong, xe chạy vào trong thành.

Bọn họ tới nơi này mục đích là vì tìm Triệu Tranh, đương nhiên sẽ không quên.

Có điều, mặc bù biết phải tìm Triệu Tranh, nhưng ở trong một thành phố lớn như vậy tìm một người cũng không phải chuyện dễ.

Cho nên, bọn người Cố Diễm cùng Dương Sóc trước tiên tìm nơi ở lại.

Mấy người tìm được một nhà dân, trong thành phố này, chỗ ở đã vô cùng khó tìm, nhất là dị năng giả cao cấp, bọn họ có thể mang theo người nhà tiến vào trong thành, cho nên phòng ốc bên trong nội thành vô cùng hút hàng.

Nếu không phải bọn người Cố Diễm lúc tiến vào trả thù lao tinh hạch rất nhiều, đến thời điểm thuê phòng trả càng nhiều hơn, bằng không căn bản không có phòng ở!

Sau khi phòng ở tới tay, Cố Diễm cũng không nghỉ ngơi, y lôi kéo Dương Sóc ra ngoài.

"Kỳ thực không cần sốt ruột như vậy." Đi trên đường lớn, Dương Sóc nhẹ nhàng nói.

Cố Diễm quay đầu cười liếc đối phương một cái, "Sớm tìm được tên đó chút, luôn có thể khiến người yên tâm."

Sự thật là vậy, vì thế, Dương Sóc cười cười cũng không nói gì nữa.

Sạp hàng hai bên đường phố rất nhiều, hiện tại tiền tệ đương nhiên là tinh hạch, bất luận vật gì cũng đều dùng tinh hạch giao dịch.

Mặc dù Dương Sóc cùng Cố Diễm đến tìm người, nhưng bọn họ cũng không muốn bản thân như tên ngốc đi tìm người.

Nếu Triệu Tranh đã đến nơi này, bọn họ không tin đối phương không thi triển tham vọng. Bằng không, sống ở nơi bọn họ không tốt sao?

Huống chi, y còn chủ động gọi bọn họ tới đây!

Cho nên, Cố Diễm cùng Dương Sóc một bên dạo phố, nhìn thử có thứ mình cần không, sau đó không để lại dấu vết quan sát tình huống thế lực nơi này.

Đương nhiên, nếu như có thể tìm được "rắn địa phương" của nơi này thì càng tốt.

Có lẽ trời xanh minh chứng hôm nay vận khí bọn họ không tệ, cũng không lâu lắm, thật sự tìm được "rắn địa phương" như vậy!

Vì vậy, hai người lặng lẽ đi theo...

Người kia đi vào một ngõ nhỏ, Dương Sóc cùng Cố Diễm liếc nhau một cái, sau đó lập tức đi theo... Cuối cùng, chụp một túi vải lên người kia...

"A, vị anh hùng nào! Đừng động thủ đừng động thủ, chuyện gì cũng từ từ bàn!" Thanh niên kia sốt ruột gào thét.

Nhưng gã cũng chỉ kịp lên một câu như vậy, sau một khắc bóng dáng gã biến mất tại chỗ không thấy đâu nữa...

Đồng thời cùng lúc không thấy còn có hai người Dương Sóc cùng Cố Diễm...

Nếu không phải vừa rồi còn từng có âm thanh truyền đến, chỉ sợ không ai biết nơi này vừa mất tích ba người... có điều người kia dù sao cũng là bị mang đi, cho nên, người của gã đương nhiên không thể tìm tới được...

☆, 【090 】: Quyết định sao?

Edit + Beta: Snail

Tìm được rắn địa phương, Dương Sóc cùng Cố Diễm phủ túi vải lên, sau đó liền mang người đi.

Đợi đến lúc rắn địa phương kia được buông ra, lỗ mũi và vân vân gì đó đều sưng lên rồi.

"Anh hùng tha mạng, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ!" Người kia vừa cầu ông nội vừa xin bà nội.

Dương Sóc mỉm cười nhìn đối phương, "Bọn tôi có chút chyện muốn hỏi thăm anh một chút."

"Được được, các vị nói! Mặc kệ chuyện gì, các vị cứ nói!" Người kia vội vàng đáp.

Dương Sóc cười, "Bọn tôi muốn tìm Triệu Tranh."

Bốn ngày sau, rắn địa phương kia khóc thét với Dương Sóc cùng Cố Diễm: "Người kia đang ở bên trong, hắn cũng không phải dễ trêu, tôi đã giúp các vị tìm được hắn, vậy tôi có thể đi chưa? Cũng đừng kêu tôi tiến vào cùng các vị, lưu lại ba phần đường sống, ngày sau gặp lại mới tốt!"

Cũng đã đến nơi này, Cố Diễm cùng Dương Sóc không làm khó gã, vì vậy, sảng khoái thả người đi.

Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết đi theo sau bọn người Cố Diễm, lúc này Liễu Phi Tuyết vốn không có ý định đi cùng hắn, nhưng cuối cùng vẫn đến.

Bốn người đi vào, Triệu Tranh như đã sớm dự liệu được, vậy mà ngồi chờ ở bên trong.

Nhìn thấy người tiến đến, y nhíu mày, "Tôi đã đoán được là các người, các người vẫn phải đến đây."

Dương Sóc nhìn người này, ánh mắt có chút phức tạp, hắn còn nhớ rõ đối phương chăm sóc mình, nhưng điều kiện tiên quyết là người này lại khiến bản thân biến mất bên cạnh Cố Diễm...

Cố Diễm lạnh lùng nhìn đối phương, "Mày đã biết rõ bọn tao sẽ đến, như vậy cũng đừng lãng phí thời gian, đến cùng trên người Dương Sóc có vấn đề gì, nói!"

"Ha ha..." Triệu Tranh nở nụ cười, "Thật sự là nóng vội mà!"

Thần sắc Cố Diễm lạnh băng, "Mày không muốn nói, bọn tao cũng có biện pháp khiến mày mở miệng."

Triệu Tranh nhướn mày, "Vậy sao? Vậy tao thật sự muốn nhìn xem rồi! Cố Diễm, lúc này đây, nếu mày không nhìn kỹ Dương Sóc, vậy cũng đừng trách tao..."

Dứt lời, Triệu Tranh dùng tốc độ cực nhanh xông tới chỗ Dương Sóc, nhưng y nhanh, Cố Diễm cũng không chậm.

Cố Diễm nhanh chóng ngăn trước người Dương Sóc, ngược lại tiến hành công kích đối với Triệu Tranh.

Chu Châu không giúp được gì, vì vậy chỉ đứng ở phía sau cùng, ánh mắt Liễu Phi Tuyết phát lạnh, cũng gia nhập hàng ngũ đánh nhau.

Bỗng nhiên, đúng lúc này, Dương Sóc buồn bực hừ một tiếng, sau đó thế nhưng ngã xuống.

Cố Diễm đành ngừng công kích, ánh mắt rét buốt nhìn thẳng Triệu Tranh, "Mày làm cái gì?"

Triệu Tranh cười ha ha, "Giao cậu ấy cho tao, cậu ấy liền không sao, bằng không, lúc này đây, cậu ấy sợ là sẽ không tỉnh lại nữa!"

Môi Cố Diễm mím lại thật chặt, không nói.

Triệu Tranh tiếp tục nói: "E là cậu ấy đã xuất hiện tình huống như vậy vài lần đi? Bất kể là dị năng hay y thuật đều không có hiệu quả với cậu ấy, có phải không?"

Thần sắc Cố Diễm lạnh hơn, nhưng vẫn không mở miệng.

Triệu Tranh mỉm cười tiếp tục nói, âm thanh mị hoặc, "Giao cậu ấy cho tôi, cậu ấy có thể khỏe lại."

"Cố Diễm, đừng nghe y, giao Dương Sóc cho y thì sẽ không trở lại được nữa." Chu Châu vội vàng nói, rất sợ Cố Diễm làm chuyện điên rồ.

Liễu Phi Tuyết cũng nói, "Không cần để ý y nói gì, chúng ta trực tiếp động thủ!"

"Mày phải suy nghĩ cho kỹ, cơ hội chỉ có một lần, nếu lãng phí sẽ không có lần thứ hai đâu!" Triệu Tranh cười khiêu khích nói, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Cố Diễm, hiển nhiên, Triệu Tranh đối với quyết định của Cố Diễm cũng rất quan tâm, không, phải nói là rất hứng thú!

☆, 【091 】: Biện pháp

Edit + Beta: Snail

Cơ hội xác thực chỉ có một lần, nhưng mà... Cố Diễm tần nhẫn lộ ra nét mặt vui cười.

"Triệu Tranh, mày cho rằng mày kiên cường bao nhiêu, bắt được mày, tao có 100 loại biện pháp khiến mày mở miệng!"

Triệu Tranh nghe vậy nụ cười trên mặt cứng ngắc trong chớp mắt, sau đó, y chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân đều dựng lên.

"Cố Diễm, mày xác định bản thân có thể đánh cược?"

Cố Diễm cười lạnh, "Đánh cược hay không phải thử xem, mày luôn có thể nhìn thấy!"

Dứt lời, Cố Diễm cũng không muốn nói linh tinh nữa, trực tiếp động thủ, thủ đoạn lăng lệ ác liệt, công kích chiêu chiêu trí mạng.

Triệu Tranh đánh cược Cố Diễm đối với Dương Sóc là để ý cùng không đành lòng, không ngờ tại thời khắc mấu chốt đối phương lại không quan tâm sống chết của Dương Sóc, căn bản không nghe lời mình nói, Triệu Tranh dự cảm không ổn, vì vậy, y muốn thoát thân.

Trên thực tế, hôm nay y đương nhiên sẽ không chuẩn bị chút nào, y biết rõ bọn người Cố Diễm sớm hay muộn cũng sẽ tìm tới, y cũng biết mấy ngày nay có người tìm hiểu hành tung của y, cho nên, y có chuẩn bị.

Không chỉ dùng Dương Sóc uy hiếp Cố Diễm, quan trọng nhất, vẫn là bản thân có chuẩn bị!

Vì vậy, Triệu Tranh tìm cơ hội thoát thân, y chuẩn bị một ít vũ khí hiện đại hóa, đồng thời còn có một chút chất độc hóa học bản thân cất giấu.

Chẳng qua, mặc dù Triệu Tranh có chuẩn bị, nhưng trên giá trị vũ lực cùng bọn người Cố Diễm không phải một cấp bậc.

Nhất là Liễu Phi Tuyết bởi quan hệ với Chu Châu đã trở nên đặc biệt cáu kỉnh, vì vậy, Triệu Tranh rất nhanh liền bị bắt.

"Cố Diễm!" Triệu Tranh lớn tiếng quát, "Mày nghĩ kỹ đi, Dương Sóc, mày có thể nhìn cậu ấy mãi như vậy sao? Tao sẽ không nói! Dẫu chết cũng sẽ không!"

"Nếu mày thật sự không sợ chết còn có thể kêu như vậy sao?" Cố Diễm cười nhạo, sau đó ném cho Liễu Phi Tuyết.

"Chu Châu, tôi biết thủ đoạn tra tấn của cậu rất nhiều, giao cho cậu, cần phải hỏi ra vấn đề của Dương Sóc."

"Không cần phiền toái như vậy, trực tiếp sưu hồn là được." Chu Châu vô cùng lạnh nhạt nói.

Sưu hồn? Nghe xong danh từ này đã biết đây tuyệt đối không phải chuyện gì tốt!

Sắc mặt Triệu Tranh đại biến, "Các người muốn làm gì!"

"Sớm nên làm như vậy rồi." Chu Châu hừ lạnh nói.

Kế tiếp, Liễu Phi Tuyết trực tiếp giam cầm Triệu Tranh lại, sau đó... sưu hồn!

Mấy phút sau, Liễu Phi Tuyết nói: "Đồ vật bị y giấu ở nơi này, thuốc giải độc, Dương Sóc ăn vào là tốt rồi. Nhưng không gian... không biết có thể bởi vì vậy mà khôi phục hay không."

Nói xong, biểu tình Liễu Phi Tuyết lại có chút ảm đạm.

Cố Diễm tạm thời không nghĩ nhiều như vậy, khi nghe nghe Liễu Phi Tuyết thông báo xong liền đi tìm thuốc giải độc, một lát sau đã tìm đến, sau khi nghiệm chứng thật giả thì vội vàng cho Dương Sóc nuốt vào.

Dương Sóc tỉnh lại đã là trưa ngày thứ ba, một giấc này, hắn dường như đem tổn hại lúc trước tu bổ lại. Nhưng mà, không gian vẫn là dáng vẻ kia.

Không gian của hắn... dường như bị hủy rồi.

Nhưng đáng được ăn mừng là, Dương Sóc cảm giác được, ngoài việc không có không gian, mặc khác, hình như không có vấn đề gì lớn.

Có điều, người có vấn đề lại là Chu Châu!

Liễu Phi Tuyết gần như tan vỡ, Chu Châu biến thành như vậy, cần dựa vào không gian của Dương Sóc mới có thể khôi phục, nhưng hiện tại...

Chu Châu chỉ đành cười khổ, có lẽ, đây là số mệnh của hắn!

Quan niệm số mệnh này thật sự làm Liễu Phi Tuyết tức chết rồi! Y không tin số mệnh! Không tin!

Vì vậy, Liễu Phi Tuyết tìm Dương Sóc, "Nói cho ta biết, ngươi có biện pháp gì có thể giúp Chu Châu khôi phục hay không."

Dương Sóc nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng nói: "Có nhưng rất nguy hiểm."

"Cái gì?"

☆, 【092 】: Trở về

Edit + Beta: Snail

Lại ba ngày sau, Dương Sóc tìm được Chu Châu, ngày đó hắn nói phương pháp cho Liễu Phi Tuyết, sau đó đối phương tìm Chu Châu thương lượng, nhưng không ngờ tới Chu Châu lại cự tuyệt!

Chu Châu vậy mà cự tuyệt, về sau, hắn liền cố ý vô ý trốn tránh Liễu Phi Tuyết.

Vì vậy, Dương Sóc mới có thể nhân cơ hội tìm được Chu Châu.

"Ngươi cũng đến khuyên ta?" Chu Châu không biểu tình nhìn Dương Sóc.

Dương Sóc khẽ cười cười, "Mi nói xem?"

Chu Châu xùy cười, "Trừ làm thuyết khách còn có thể là gì."

Dương Sóc nhàn nhạt cười, nói: "Kỳ thực thế giới này rất nhiều chuyện không thể giải thích rõ ràng, giống như chúng ta lần này, vốn cho rằng đến nơi này sẽ diễn ra một hồi long tranh hổ đấu, thậm chí ngay cả hậu sự đều cân nhắc kỹ, nhưng ai có thể ngờ lại thuận lợi đến vậy đâu? Triệu Tranh không gia nhập vào trong quân đội nơi đây, chúng ta giảm bớt không ít công sức, y vì dẫn chúng ta tới đây không tiếc bại lộ hành tung của mình, cuối cùng rơi vào kết cục này. Chu Châu... ta nhắc đến những thứ này là muốn nói, mi không cần lo lắng điều gì, mặc dù biện pháp của ta nguy hiểm chút ít, cần mi tạm thời phong ấn bản thân, sau đó đưa mi vào không gian, đợi không gian lần nữa trưởng thành, như vậy, dù thời điểm mi tỉnh lại rất muộn, có thể khi đó ta cũng không còn trên thế giới này, nhưng mà, mi đã đợi nhiều năm như vậy, hiện tại bất quá lại đợi thêm nhiều năm nữa thì đã làm sao? Nếu như mi lo lắng cho Liễu Phi Tuyết, như vậy ta có thể khẳng định với mi, mặc kệ bao lâu, y đều đợi mi! Có người như vậy, mi còn có cái gì không thỏa mãn nữa chứ?"

Chu Châu trầm mặc, Dương Sóc nhẹ nhàng nói: "Nên nói ta đã nói xong, mi suy nghĩ thật kỹ đi."

Dương Sóc rời đi, Chu Châu một mình trầm mặc thật lâu.

Sau khi Dương Sóc rời đi liền đến tìm Cố Diễm, nhìn bộ dáng Cố Diễm đang đợi hắn Dương Sóc lập tức kéo người vào trong ngực. "Em đến rồi."

"Ừ."

"Cố Diễm, chúng ta trở về đi."

"Trở về?" Cố Diễm giương mày lên, "Anh không muốn ở lại đây một đoạn thời gian sao?"

"Không, nơi này cũng không phải nhà của chúng ta. Trước kia ôm chuẩn bị hẳn phải chết mà đến, không ngờ tới mọi chuyện lại giải quyết dễ dàng như vậy, mặc dù không gian của anh mất đi tác dụng, không thể xem như dị năng giả, nhưng mà, có thể còn sống luôn tốt, quan trọng nhất là, anh còn có em." Nói xong, Dương Sóc mãnh liệt hôn lên môi Cố Diễm.

Bên tai Cố Diễm có chút hồng lên.

Một lát sau, Dương Sóc buông Cố Diễm ra, "Chúng ta trở về đi."

"Được." Vốn muốn liên hệ cùng quân đội bên này, nhìn xem có cái gì có thể giao lưu, hoặc là, tìm kiếm hợp tác. Nhưng mà, nếu Dương Sóc đã muốn trở về, vậy thì trở về đi, những thứ kia không quan trọng, để người khác đến đây cũng không sao.

Hay ngày sau, Cố Diễm cùng Dương Sóc bước lên đường trở về, mà Chu Châu... rốt cục đã đáp ứng.

Vì vậy, hắn tự mình phong ấn, Dương Sóc lập tức đưa hắn vào trong không gian biến dị...

Cho dù là tận thế, nhưng chỉ cần nắm tay nhau, không phân ly, không từ bỏ, như vậy, có dù lại có cửa ải khó khăn thì sao, luôn có thể vượt qua...

Mặc dù hiện tại Chu Châu không ở đây, nhưng bọn họ tin tưởng, một ngày nào đó, hắn sẽ trở về, cho dù khi đó bọn họ đã không còn trên đời này, nhưng mà, có thể có một người đạt được không gian Kỳ Lân kia, sau đó, đạt được truyền thừa, đánh thức Chu Châu đang ngủ say, mà hắn, sẽ cùng Liễu Phi Tuyết gặp lại lần nữa...

–o0O HOÀN o0o–

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro