CHƯƠNG 11 -> 15
CHƯƠNG 11
Edit: Luna Tan
"Chu ca......". Y quấn chăn lên người vội vàng chạy đến giữ lấy cánh tay anh.
"Có phải trong nhà tôi......". Giọng nói y run rẩy, ánh mắt cầu xin nhìn người phía trước: "Anh và Mạnh Vãn Đình cùng đi tới nhà tôi......".
Chu Cẩm Hoa quay lại mỉm cười trấn an y: "Không có việc gì đâu. Lúc đến nhà cậu, chỉ có mình tôi vào thôi còn Mạnh tiên sinh đứng bên ngoài chờ đợi. Giờ anh ấy đang đi đặt kính cho cậu rồi".
Không thể nào...... Trong lòng Lâm Mộ Tịch nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Không có việc gì là tôi yên tâm rồi, cám ơn anh, Chu ca".
Chu Cẩm Hoa mỉm cười vui vẻ sau đó nhanh chóng rời đi.
Tay trái sáng nay đã có người đến băng bó cẩn thận, lúc rời đi tâm tình của Mạnh Vãn Đình nhìn rất tốt, thậm chí anh ta còn cắn nhẹ lên bả vai y.
Bị nhốt ở đây đã nhiều ngày như vậy nhưng người kia vẫn chẳng mảy may có một chút ý định muốn thả y ra. Lâm Mộ Tịch co người vùi mình vào trong chăn, đôi mắt nhìn ra ánh nắng bên ngoài cửa sổ.
"Tay sao rồi?". Thanh âm truyền tới từ ngoài cửa, y vội vàng xoay người ngồi dậy.
Mạnh Vãn Đình hình như rất vui vẻ, trong tay còn cầm một hộp kính mắt.
"Cám ơn Mạnh tiên sinh, đã tốt hơn nhiều rồi"
"Nhìn xem cặp kính này có hợp với cậu không"
Lâm Mộ Tịch nhận lấy chiếc hộp rồi mở ra, bên trong là một cặp kính không gọng với mắt thủy tinh trong suốt, dưới ánh đèn phòng ánh lên hào quang sáng lấp lánh vô cùng chói lọi, gọng bên tai được phủ một lớp nhũ bạc xa hoa tinh tế, cầm nó trên tay cảm giác rất khác biệt.Chiếc kính này cùng với chiếc kính trước đây của y hình dáng tuy giống nhau nhưng về mặt giá trị thì chắc chắn cách xa hàng ngàn cây số. Thế nhưng, thứ quý giá như vậy đối với y mà nói chẳng khác gì mấy hàng thủy tinh mỹ nghệ tầm thường cả.
Thật nực cười: "Mạnh tiên sinh, ngài đâu cần phải lãng phí tiền của trên người tôi như vậy".
Mạnh Vãn Đình cúi đầu nhìn xuống, cầm chiếc kính mắt trên tay giúp y đeo lên: "Cậu không nhìn thấy rõ làm sao có thể hầu hạ tôi cho tốt được?".
Lâm Mộ Tịch ngẩng lên nhìn thân hình to lớn đang đứng chắn trước mặt.
Lần đầu tiên y gặp người này chính là cái đêm bị bọn họ thay phiên nhau cường bạo nhục nhã, anh ta một thân đen tuyền giống như dạ quỷ bước ra từ đêm tối, lạnh lùng quan sát y bị người khác hành hạ, tra tấn. Lần thứ hai là ở công viên trò chơi, phía sau anh là cả một đoàn vệ sĩ cùng với quan chức địa phương nơi đó, Mạnh Vãn Đình đã khiến cho Tiểu Tĩnh vô cùng sợ hãi. Căn phòng hội chuẩn mờ tối trong viện là lần thứ ba khi anh đưa lưng về phía y ra lệnh xoa bóp trị liệu cho mình, còn không quên ngớt lời nhục mạ không dứt. Đến cuối cùng y lại bị giam giữ ở nơi này......
Chua xót tự cười chế giễu bản thân lại bị Mạnh Vãn Đình trông thấy: "Bác sĩ Lâm hình như đang rất vui vẻ? Có phải tìm được một chút cảm giác trước đây rồi?".
Nhàn nhạt lắc đầu, Mạnh Vãn Đình lôi y xuống giường, kéo đến trước một tấm gương lớn đặt trong phòng.
"Nhìn cho rõ đi, cảm thấy thế nào?"
Lâm Mộ Tịch quay đầu không muốn nhìn thấy chính mình trong gương thảm hại đến mức nào thế nhưng lại bị Mạnh Vãn Đình nắm lấy quai hàm ép phải quay lại.
Người trong gương có khuôn mặt vô cùng thanh tú, những đường cong nhu hòa nhưng không mang lại vẻ yếu đuối, cả khuôn mặt đẹp tựa một bức tranh thủy mặc, mái tóc đen tùy ý buông xòa trước trán...
Tay trái được băng bó cẩn thận mềm rũ buông thõng xuống, phía còn lại đang bị một bàn tay khác giữ chặt lấy, đôi chân thon dài nhè nhẹ run lên. Trên thân thể tái nhợt rải đầy hôn ngân xanh tím, có chỗ đã trở nên nhạt màu, cũng có những dấu vết thâm sâu mới để lại còn thoáng ẩn hiện một chút tia máu. Hai điểm hồng anh trước ngực cũng không thoát khỏi, cổ cùng bả vai dày đặc những vết cắn khiến cho người khác chỉ cần liếc qua cũng thấy được thân thể này vừa mới trải qua bao nhiêu nhục nhã. Lâm Mộ Tịch nghiêng đầu chuyển tầm mắt sang hướng khác: "Mạnh tiên sinh, bây giờ tôi cảm thấy vô cùng nhục nhã, ngài đã hài lòng rồi chứ?".
Trước đây mặc dù y không có thân hình cường tráng cùng màu da gợi cảm như Mạnh Vãn Đình nhưng cũng là một người đàn ông khỏe mạnh anh tuấn, so với cái người trong gương kia quả thật quá xa lạ.
"Tôi chỉ muốn cho cậu thấy mình xinh đẹp đến nhường nào mà thôi". Dứt lời, Mạnh Vãn Đình kéo mạnh tay y ngã vào lồng ngực mình, tay còn lại vuốt ve, xoa nắn chiếc mông mềm.
"Mạnh tiên sinh". Y ghé sát vào người anh nói: "Khi nào anh mới có thể thả tôi ra?".
Mạnh Vãn Đình trên tay vẫn không ngừng di chuyển: "Chờ đến khi nào tôi chơi chán đã!".
Lâm Mộ Tịch lần đầu tiên giãy ra khỏi ngực anh, vịn thành giường ngồi xuống, lấy chăn đắp qua hạ thể.
"Muốn cùng tôi đàm phán?". Miệng nhếch lên nụ cười hoàn hảo nhưng trong mắt lại không có lấy một chút nhiệt độ nào.
"Mạnh tiên sinh, chuyện của em gái anh...... Thành thật xin lỗi, tôi biết rõ cho dù có nói gì đi chăng nữa cũng không thể thay đổi được hiện thực. Thế nhưng...... anh đối với tôi cũng đã làm ra nhiều như vậy, tuy rằng không thể so sánh được với tính mạng con người nhưng tôi cũng đã chấp nhận sự trừng phạt của anh rồi, Mạnh tiên sinh, buông tha tôi đi"
Y ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Mạnh Vãn Đình.
Người kia chậm rãi lên tiếng: "Lâm Mộ Tịch, cậu nghĩ rằng giờ tôi thả cậu ra thì cậu có thể có lại cuộc sống như trước đây sao?".
"Không thể, nhưng ít nhất...... cũng có thể có được một phần nào đó".
"Vợ cậu hiện đang làm việc cho công ty tôi, tôi có thể dễ dàng sa thải cô ấy, cũng có thể khiến cho cô ta không tìm nổi bất cứ một công việc nào khác"
Y mỉm cười chua xót: "Mạnh tiên sinh, sau cuộc phẫu thuật thất bại ngày hôm đó, hai chúng tôi đã từ bỏ những thứ như vậy rồi, bây giờ cũng sẽ không quan tâm đến nữa. Thả tôi ra, chúng tôi sẽ đi đến một thành phố khác bắt đầu cuộc sống một lần nữa".
"Tôi đã nói rồi, cậu không thể có lại được quá khứ". Anh luồn tay mình vào trong chăn, khẽ vuốt lên eo y: "Trải qua những chuyện như vậy, cậu vĩnh viễn cũng không thể quên được......! Giống như tôi vậy". Dứt lời liền nhéo mạnh lên thắt lưng y.
"Tôi có thể!". Lâm Mộ Tịch kiên định nhìn vào đôi mắt kia.
"Thật sao?"
"A!". Tay bỗng nhiên bị giật mạnh dùng cà vạt trói chặt lên đầu giường, Mạnh Vãn Đình hung bạo tiến vào cơ thể y, cả không gian phảng phất như lay động theo.
Tiếng rên rỉ thống khổ vô lực khống chế nổi tràn ra khỏi miệng, Mạnh Vãn Đình thoải mái nói: "Thật dễ nghe, tôi nhớ rõ trước kia không phải cậu lúc nào cũng cắn răng chịu đựng sao?".
"Đã ở trước mặt anh... ưm... kêu lên rồi...... Cũng không còn gì... để... A!"
Mạnh Vãn Đình dùng sức cắn mạnh xuống cắt ngang lời nói của y.
Cơ thể bị đè ép, chịu luật động như một chiếc pít – tông cộng thêm sức nặng của Mạnh Vãn Đình khiến y ngay cả hô hấp cũng trở nên chật vật. Tiếng thở dốc khàn khàn cùng thanh âm ám muội khiến anh phá lệ vô cùng hưng phấn. Dũng huyệt chật hẹp đã sớm không thể chịu đựng nổi, nội vách tường bị hung hăng trừu sáp tới sưng đỏ, mỗi lần tiến vào đều đâm chọc đến nơi sâu nhất.
Một tay anh đưa lên vân vê hai hạt anh đào trước ngực, tay còn lại trượt xuống bắt lấy phân thân mềm nhũn thao lộng.
"A......". Nơi nhạy cảm bị bàn tay khác xoa nắn khiến y bất giác kêu lên. Mạnh Vạn Đình dùng đủ mọi cách khiêu khích, khơi dậy dục vọng trong y nhưng thứ kia vẫn như cũ không một chút phản ứng.
"Như vậy mà cũng không "lên" sao?"
"Mạnh tiên sinh...... ưm... Tôi không phải...... không phải người đồng tính... a..."
"Cậu như vậy có thể thỏa mãn được vợ mình?". Anh ác ý hỏi
"...... Tôi cũng là đàn ông"
"A". Mạnh Vãn Đình một phát nắm lấy tóc y giật lên cao: "Tôi còn tưởng cậu đã quên rồi chứ?".
Cúi xuống cắn mạnh lên yết khiến hầu khiến Lâm Mộ Tịch không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, anh điên cuồng đẩy nhanh tốc độ trừu sáp, quy đầu gấp rút ma sát lên vách tường chật hẹp. Hít thở không thông buộc y phải há miệng thở dốc, Mạnh Vãn Đình nhanh chóng đem ngón tay vừa mới vỗ về phân thân lúc nãy nhét vào miệng y kẹp lấy đầu lưỡi...... Thật muốn cắn mạnh xuống một phát, chỉ là y không dám chọc giận tên ác ma đang đè nặng trên cơ thể mình.
Cả người trở nên căng cứng, nhiệt dịch nóng bỏng phúc chốc bắn thẳng vào sâu trong cơ thể.
Cảm nhận được thứ vừa mới phóng thích đang rời khỏi, thay vào đó là ngón tay trong miệng y lúc nãy được lấy ra chen vào dũng đạo ẩm ướt.
"Cậu xem". Mạnh Vãn Đình đưa tay tới trước mặt y, bạch dịch nhớp nháp từng giọt nhỏ xuống khuôn mặt, rơi lên kính che mờ tầm nhìn vốn dĩ đã không còn rõ ràng nữa.
"Tôi hẳn là cứ nên để cậu như vậy mà ném thẳng ra đường cái". Ánh mắt lạnh lùng như muốn đóng băng người trước mặt, vươn ngón tay vẽ loạn dịch thể lên môi y.
Y nhắm mắt lại điều chỉnh hô hấp, cố gắng áp chế cảm giác chán ghét đang trào lên trong lồng ngực.
"Lâm Mộ Tịch, tất cả những chuyện này đều là cậu xứng đáng nhận phải". Dứt lời liền cúi xuống gặm cắn lưu lại từng dấu vết mới trên da thịt.
Y run rẩy gật đầu: "Tôi biết".
CHƯƠNG 12
Edit: Luna Tan
Mạnh Vãn Đình giống như một cỗ máy không biết mệt mỏi, hằng đêm đều ở trên người y thỏa mãn phát tiết. Còn Lâm Mộ Tich mỗi ngày đều không có việc gì làm, chỉ chờ đến khi trời tối được ai đó "sủng hạnh".
Đây đã tính là gì?
Lâm Mộ Tịch cúi xuống nhìn thân thể trần truồng tái nhợt của mình...
"Bác sĩ Lâm, đến giờ thay thuốc rồi". Chu Cẩm Hoa mỉm cười cầm hộp thảo dược bước vào phòng.
Vết thương trên người lộ hẳn ra bên ngoài, tấm chăn trượt xuống phủ đến ngang hông, hai chân duỗi ra lộ trong không khí. Trước mặt Chu Cẩm Hoa y không cần che giấu quá nhiều, bởi vì người đó vẫn còn coi y như một người đàn ông.
"Chu ca". Y ngồi dậy hướng Chu Cẩm Hoa cười cười.
Anh quan tâm ngồi xuống bên giường, thuần thục giúp y đổi thuốc trên tay.
"Tay của Bác sĩ Lâm lành nhanh thật đấy". Anh hâm mộ nói: "Khó trách đại ca luôn trông chờ ngày vết thương trên tay Bác sĩ Lâm khỏi hẳn".
Hạ thân như bị nhéo xuống một phát, miệng vết thương đau đớn kịch liệt.
Chu Cẩm Hoa thấy thế vội vàng nói: "Bác sĩ Lâm, cậu đừng hiểu sai, đại ca chỉ là muốn cậu sớm ngày lành bệnh để tiếp tục mát xa trị liệu cho anh ấy mà thôi".
"Vậy sao?". Lâm Mộ Tịch hờ hững nhếch môi cười: "Anh ta hy vọng người trên giường hầu hạ mình là một bác sỹ chứ không phải kẻ như tôi bây giờ sao?".
"Không phải!". Chu Cẩm Hoa nghiêm túc chỉnh lại lời nói của y: "Anh ấy chỉ muốn giúp cậu tìm lại cảm giác của một bác sỹ". Anh ngập ngừng: "Bác sĩ Lâm, thật ra đại ca không phải là người đồng tính".
"Hả?". Lâm Mộ Tịch kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Mạnh Vãn Đình không phải là người đồng tính?
Nhìn ra sự kinh ngạc của y, Chu Cẩm Hoa tiếp lời: "Nếu thái độ của cậu tốt hơn một chút, có lẽ đại ca sẽ buông tha cho cậu".
"Thái độ? Thái độ của tôi còn chưa đủ tốt sao?". Y nhìn anh mỉm cười khổ sở. Lời anh ấy nói không phải y không hiểu, chỉ là làm không được.
Chu Cẩm Hoa nói không nên lời, chỉ đành im lặng rầu rĩ.
"Chu đại ca"
"Ừ. Có chuyện gì?"
"...... Không có gì... Từ nay anh đừng gọi tôi là Bác sỹ Lâm nữa. Tôi tên Lâm Mộ Tịch, anh cứ gọi tôi Mộ Tịch được rồi"
Chu Cẩm Hoa nhìn nhìn bàn tay trái y: "Cậu không sợ sao?".
"Không sao đâu, thường ngày anh và Mạnh Vãn Đình đâu có xuất hiện cùng nhau, anh ta sẽ không biết đâu"
Anh có hơi do dự đôi chút, nhưng rất nhanh sau đó liền nở nụ cười tươi rói: "Vậy cũng được, thế nhưng sau này cậu cũng đừng gọi tôi là Chu đại ca nữa...... Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?".
"Hai bảy"
"Tôi năm nay ba mươi ba tuổi, về sau cậu cứ gọi tôi một tiếng anh Chu là được rồi"
"Được". Y nhìn khuôn mặt đôn hậu của Chu Cẩm Hoa, khẽ mỉm cười.
.
Mạnh Vãn Đình đẩy cửa đi vào, cởi áo khoác ném lên ghế sô pha. Y yên lặng đứng dậy giúp anh cởi quần áo.
Mấy ngày gần đây đều như vậy, trước khi anh trở về, y sẽ đem mình tắm rửa sạch sẽ, giúp anh cởi quần áo, sau đó ngoan ngoãn nằm trên giường chờ đợi.
Người hầu? Búp bê tình dục?
Lâm Mộ Tịch thương xót khẽ than trách cho thân phận của chính mình.
"Sao lại rầu rĩ như vậy?". Mạnh Vãn Đình cơ thể còn vương hơi nước ngồi xuống bên cạnh y, khí tức ấm áp sau khi tắm lập tức phả ra.
"Không có gì"
"Sao cứ luôn giữ cái vẻ mặt lãnh đạm đó?". Anh cầm tay trái của y nâng lên: "Nghe Chu Cẩm Hoa nói vết thương trên tay cậu đã khá hơn nhiều rồi".
"Phải, cám ơn thuốc của Mạnh tiên sinh"
Mạnh Vãn Đình đè lại tay phải của y, sau đó nâng mặt y lên.
"Mạnh...... ". Lời nói vừa thốt ra liền bị đầu lưỡi Mạnh Vãn Đình ngăn lại trong miệng. Vật thể mềm mại ướt át lướt nhẹ qua môi, cạy mở hàm răng y, tinh tế liếm láp từng thước trong khoang miệng.
Lâm Mộ Tịch nhắm mắt lại, cố gắng tưởng tượng trong đầu người đang hôn mình là Tiểu Tuyết...... Đáng tiếc không thể, bởi vì Tiểu Tuyết không có hôn ý một cách bá đạo như vậy.
"Vươn lưỡi ra!". Anh ra lệnh.
"Cái này...... "
"Không nghe thấy gì sao". Mạnh Vãn Đình môi vẫn dán tại môi y cắn nhẹ xuống một cái như muốn trừng phạt.
Lâm Mộ Tịch bất đắc dĩ, chỉ có thể nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi ra mặc cho Mạnh Vãn Đình ra sức cắn mút.
"Ưmh...... ". Khó có thể tin tiếng rên rỉ đó lại phát ra từ miệng Lâm Mộ Tịch.
Rời khỏi đôi môi sưng tấy, anh tựa trán mình vào trán y: "Động tình?".
"Mạnh tiên sinh!". Lâm Mộ Tịch đỏ bừng mặt tức giận quay đầu sang chỗ khác.
Ngày hôm nay rốt cuộc y làm sao vậy, bị Mạnh Vãn Đình cường hôn lại phát ra thanh âm vô liêm sỉ như vậy......
Không thèm để ý đến tâm tư rối bời của người kia, Mạnh Vãn Đình đè mạnh y xuống giường, nâng lên côn thịt của mình trực tiếp đi vào.
"A!". Lâm Mộ Tịch kêu lên một tiếng ngắn ngủi, lần này không hề phát ra thêm bất cứ âm thanh nào. Ngày hôm nay Mạnh Vãn Đình phá lệ vô cùng hưng phấn, trên người y điên cuồng luật động. Đã lâu rồi huyệt khẩu chưa bị chảy máu giờ đang đau đớn tiếp nhận từng dòng dịch thể nóng bỏng.
Anh hung hăng nắm lấy chân trái của y nâng lên.
"Không cần như vậy......". Y suy yếu giãy giụa dù biết rõ chẳng thể làm được gì.
Một chân gác lên vai anh khiến cho cự vật tiến vào thật sâu trước nay chưa từng có.
Hậu huyệt dần dần tê liệt, sâu trong thân thể cảm nhận được loại đau đớn bị xé rách.
Lâm Mộ Tịch thống khổ nắm chặt lấy ga giường. Tiếng rên rỉ vỡ vụn hòa lẫn với tiếng thở dốc ồ ồ phả vào không khí.
.
Thật khó hiểu, tại sao người có xuất thân xa xỉ như Mạnh Vãn Đình lại mang trong mình khí tức đáng sợ đến vậy, trên người và cánh tay tràn đầy những vết thương lớn?
Gian nan quay đầu lại nhìn người đang nằm đè phía trên khiến y không sao thở nổi, Mạnh Vãn Đình lập tức tỉnh lại.
Y đỏ mặt quay đầu sang hướng khác, lập tức bị anh giữ lại.
"Sao không nhìn tiếp?". Giọng nói đầy vẻ trêu chọc.
"Tôi chỉ muốn nhìn xem anh đã ngủ chưa, tôi thở không được nữa rồi......"
Anh xoay người trượt xuống, tò mò nhìn y.
Lâm Mộ Tịch bỗng nhiên phát hiện Mạnh Vãn Đình thật ra có rất nhiều mặt tính cách, anh lúc này so với cái kẻ thường ngày vẫn tra tấn y quả thực là hai con người khác biệt...... Y bắt đầu hoài nghi có phải Mạnh Vãn Đình còn có một đứa em sinh đôi giống anh y như đúc hay không.
"Lâm Mộ Tịch, hình như cậu gầy đi rất nhiều". Mạnh Vãn Đình đột nhiên lên tiếng.
Y gật đầu: "Có lẽ vậy, gần đây đều chỉ nằm một chỗ".
Bàn tay trên hông bắt đầu không yên vị, trượt xuống đôi mông căng tròn thuần thục nắn bóp.
Lâm Mộ Tịch vẫn nằm yên bất động, hờ hững nhìn anh.
Anh liền kéo y vào lòng mình nói: "Cậu vẫn luôn lãnh đạm như vậy, mấy tên lang băm đều như thế cả sao?".
Lang băm......
"Mạnh tiên sinh, anh trả thù còn chưa đủ sao?"
Mạnh Vãn Đình nhìn thẳng vào mắt y, đột nhiên nói: "Tôi cho phép cậu đi làm trở lại".
Y kinh ngạc nhìn anh, Mạnh Vãn Đình cũng nghiêm túc nhìn lại.
"Mạnh tiên sinh, anh thật sự muốn thả tôi đi......". Lâm Mộ Tịch cố gắng giữ cho thanh âm của mình bình thản nhất, thế nhưng trái tim thì lại kịch liệt nhảy lên không sao khống chế được.
"Nhưng buổi tối cậu vẫn phải về đây mát xa cho tôi"
Y gật đầu: "Tôi hiểu, Mạnh tiên sinh"
Mạnh Vãn Đình nổi giận, Mạnh Vãn Đình điên cuồng, Mạnh Vãn Đình tàn nhẫn, lạnh lùng y đã từng thấy qua rất nhiều lần. Còn Mạnh Vãn Đình khác thường, tốt đẹp như vậy là lần đầu tiên y nhìn thấy.
Trong ấn tượng của y, anh là một con người có tính cách rất bất ổn mà mỗi lần đối mặt đều phải vô cùng thận trọng. Vậy mà cũng con người này ở trong mắt Chu Cẩm Hoa bọn họ lại là một đại ca có trách nhiệm và trần đầy khí thế.
Dường như có thật nhiều con người với những tính cách khác nhau được che giấu dưới cái tên Mạnh Vãn Đình. Với những người khác nhau, những chuyện khác nhau sẽ bày ra nhưng tư thái, tính cách khác biệt.
Lâm Mộ Tịch quả thực không biết đâu mới thật sự là Mạnh Vãn Đình, đối với người đó, trong thâm tâm y chỉ có sợ hãi cùng vô vàn áy náy.
CHƯƠNG 13
Edit: Luna Tan
Quần áo của y đã được giặt giũ sạch sẽ, gọn gàng đặt lên giường.
Lâm Mộ Tịch đưa tay vuốt nhẹ lên từng đường chỉ, cầm lên từng cái, từng cái một mặc vào.
Đã lâu rồi chưa mặc thứ gì trên người, y đứng trước gương tự nhìn mình. Hình ảnh thảm hại ngày đó một thân trần trụi, trên người rải đầy những dấu vết nhục nhã bị Mạnh Vãn Đình kéo tới trước gương bỗng nhiên trỗi dậy. Lâm Mộ Tịch chua xót quay đầu sang hướng khác.
"Bác sĩ Lâm đã chuẩn bị xong chưa?". Tiếng Tiểu Nhị vọng lại từ phía sau.
Y bước chân ra khỏi căn phòng đã giam giữ mình suốt bấy lâu qua. Những người trong biệt thự thấy y đi tới đều đổ dồn ánh mắt nhìn lại, Lâm Mộ Tịch chỉ lẳng lặng cúi đầu đi về phía trước.
"Bác sỹ Lâm, hôm nay Mạnh tiên sinh đã phân phó tôi đưa cậu đến chỗ làm". Tiểu Nhị đi bên cạnh lên tiếng nhắc nhở.
Giám sát sao......?
"Tôi biết". Lâm Mộ Tịch không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước. Ngôi biệt thự này có tất cả ba tầng được bao phủ bởi hoa viên rộng lớn mang đậm phong cách Châu Âu, thật không hiểu Mạnh Vãn Đình làm sao có thể sống nổi trong cái thị trấn nhỏ này đến tận bây giờ.
Trong ga-ra có đến sáu, bảy chiếc siêu xe được lau chùi bóng loáng, kiểu dáng sang trọng xếp gọn gàng bên cạnh chiếc xe tồi tàn của y. Chẳng cần phải nói, chỉ nhìn thôi cũng thấy rõ giá trị của chúng lớn đến mức nào.
Tiểu Nhị đắc ý nói: "Thế nào? Tất cả đều do tôi chăm sóc cả đấy!".
Lâm Mộ Tịch im lặng gật đầu. Mạnh Vãn Đình, anh đến tột cùng là có ma lực gì lại có thể khiến cho những người này cam tâm tình nguyện hết lòng dốc sức vì anh như vậy?
Y mở cửa xe ngồi vào ghế phía sau, Tiểu Nhị nhanh chóng lái đến bệnh viện.
"Mạnh Vãn Đình thường tự lái xe sao?"
"Cũng thỉnh thoảng, hôm nay là do đại ca cố y để tôi làm tài xế đưa cậu đi làm". Đến ngã tư đèn đỏ phía trước, Tiểu Nhị dừng xe lại, liếc qua y rồi nói: "Bác sỹ Lâm, cậu gầy đi thì phải".
"Vậy sao?". Lâm Mộ Tịch thờ ơ cười.
"Đi theo đại ca chắc chắn cậu đã phải chịu khổ rồi, nhưng so với lần đầu tiên tới đây, giờ cũng đã khá hơn rất nhiều......"
Người này nói chuyện cứ như rất quan tâm đến y vậy...... Lâm Mộ Tịch yên lặng thầm nghĩ, lúc này là giờ cao điểm mọi người bắt đầu đi làm nhưng ô tô cũng tương đối ít, phần lớn người dân ở đây đều sử dụng xe đạp hoặc đi bộ đến. Lúc trước mua chiếc xe này vốn là để đưa Tiểu Tĩnh đi học, hiện tại khó có thể thực hiện được......
"Đến nơi rồi". Y hồi phục lại tinh thần nhìn ra phía ngoài, xe đang đỗ trước cửa lớn của bệnh viện, trước khi xuống xe Tiểu Nhị còn không quên lên tiếng nhắc nhở: "Bác sỹ Lâm, nói thế này không phải có ý uy hiếp cậu đâu nhưng năm giờ chiều nay tôi sẽ đến đón, cậu tốt nhất nên đến đúng giờ, đừng có giở trò với tôi".
"Tôi hiểu, anh có thể đem xe của tôi về cho Tiểu Tuyết được không?"
"Xe?" Tiểu Nhị có chút ngạc nhiên.
Lâm Mộ Tịch thấy vậy đành kiên nhẫn giải thích: "Lúc trước tôi mua chiếc xe này vốn là để đưa con gái đi học, giờ xe để ở chỗ các anh cũng không dùng gì đến, từ nay tôi tự đến chỗ làm bằng xe bus được rồi, tuyệt đối sẽ không chạy trốn, anh có thể đem chiếc xe này đến trường của con gái tôi hôm nay không? Vợ tôi cũng biết lái xe, cô ấy có thể......".
Chưa nói hết lời, Tiểu Nhị đã phất phất tay: "Tôi hiểu ý cậu, giờ tôi sẽ gọi cho đại ca, nếu anh ấy đồng ý thì không có vấn đề gì".
"Tiểu Nhị...... ca, cám ơn anh"
"Gọi Tiểu Nhị là được rồi, Tiểu Nhị ca nghe có chút...... Phì hì". Tiểu Nhị vừa nói vừa không nhịn được cười, nhanh như chớp lái xe rời khỏi.
Mùi thuốc sát trùng gay mũi quen thuộc xộc vào cay xè, những người trong bệnh viện trông thấy y đều đi qua chào hỏi, gương mặt ai nấy vô cùng nhiệt tình, vui vẻ.
"Bác sỹ Lâm, như thế nào lại nghỉ lâu vậy chứ? Có mấy bệnh nhân của cậu đang xếp hàng chờ đấy"
"Bác sỹ Lâm, sắc mặt cậu trông kém quá, từ nay đừng đến khám cho cái nhà đầu tư kia nữa, cứ ở bệnh viện làm việc là tốt rồi......"
Lâm Mộ Tịch bước vào văn phòng của mình, khoác áo blouse trắng, đeo kính lên.
Không gian trước mắt bỗng trở nên vô cùng trong trẻo.
Hôm nay có rất nhiều bệnh nhân đến khám, y bận tối mắt tối mũi suốt cả buổi khiến cho cô học trò Lý Nhan theo mình học hỏi cũng phải loay hoay theo mệt muốn chết.
"Thầy Lâm, sau này thầy đừng có đi khám bệnh tại nhà nữa nha......". Lý Nhan giả bộ làm nũng quay sang nhõng nhẽo.
"Thầy cũng đâu còn cách nào khác". Lâm Mộ Tịch bất đắc dĩ cười khổ, cúi xuống mở sổ bệnh án kế tiếp.
Trước đây chưa từng có cảm giác công việc lại tốt đẹp đến như vậy.
Nếu buổi tối có thể trở về nhà thì còn tốt hơn nữa......
Bệnh nhân cứ nườm nượp nối tiếp nhau ra vào khiến y ngay cả thời gian ăn trưa cũng không có, cứ như vậy quần quật đến tận gần năm giờ chiều mới dừng tay lại.
"Lý Nhan, thầy phải đi trước đây". Lâm Mộ Tịch vội vàng cởi áo blouse trắng vắt lên lưng ghế.
"Thầy Lâm, vẫn còn rất nhiều bệnh nhân chưa được khám a, thầy ở lại thêm chút nữa điiii... Chẳng lẽ hôm nay sư mẫu hạ lệnh cho thầy phải về sớm sao?"
"...... Thầy còn phải đến khám bệnh tại nhà nữa, aizz......"
Lý Nhan có chút trầm mặc, một lúc sau quay sang hỏi y: "Thầy Lâm, có phải nhà đầu tư kia......".
Trong lòng thoáng chốc run rẩy.
"...... Muốn đem thầy về làm bác sỹ riêng luôn không vậy???"
Lâm Mộ Tịch khẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Thầy cũng không muốn nhưng chẳng còn cách nào khác, đành phải qua đó mỗi ngày thôi"
"Thầy, em biết rõ cái nhà đầu tư kia thường rất hay động tay động chân với thầy...... Hiện tại thầy đã gầy như vậy rồi... có phải là thầy không nên đến đó nữa?". Lý Nhan vẻ mặt lo lắng nói.
Y mỉm cười trấn an cô học trò: "Không sao đâu, chuyện lần trước cũng đã qua rồi, nhà đầu tư kia chỉ là nhất thời kích động, tất cả đều là quá khứ...... Lý Nhan, giờ thầy phải đi đây"
Mắt nhìn thời gian nhanh chóng trôi qua, nếu không sớm đến chỗ hẹn đúng giờ thì không biết người nóng nảy như Tiểu Nhị sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Bỏ lại Lý Nhan vẫn đang đứng trợn mắt há mồm, y vội vàng chạy ra khỏi bệnh viện, đến nơi đã thấy Tiểu Nhị đang đứng đợi.
"Bác sỹ Lâm, rất đúng giờ a!". Tiểu Nhị ngoác miệng hướng y cười cười.
"Tiểu Nhị, anh đã hỏi lại Mạnh tiên sinh chưa?". Lâm Mộ Tịch kéo cửa xe ra mau chóng ngồi vào.
"Bác sỹ Lâm, thật không biết đến tột cùng đại ca là hận cậu hay yêu cậu nữa...... Tóm lại, những chuyện phát sinh trên người cậu đều rất khác thường"
Lâm Mộ Tịch khẩn trương quay sang nhìn y.
"Đừng có nhìn tôi như vậy, tôi không chịu nổi đâu...... Bác sỹ Lâm đúng là người biết quan tâm đến gia đình. Đại ca đã đồng ý rồi nhưng có dặn chúng ta phải đi nhanh về nhanh đó"
Hai người đến nơi vừa đúng lúc nhà trẻ tan tầm, cửa ra vào chật ních người thân đến đón, hình ảnh đông đúc như vậy thật khác xa với cái không khí hiu quạnh nơi đây.
Các bậc phụ huynh lo lắng đứng nhìn các bé đang khoanh tay xếp hàng đi tới, đôi mắt đảo quanh tìm kiếm bảo bối nhà mình.
Tiếng gọi của những bậc cha mẹ, âm thanh cười đùa của những đứa trẻ như hòa lẫn vào nhau, khung cảnh buổi xế chiều bỗng trở nên vô cùng ấm áp.
Y vừa muốn mở cửa chạy đến liền bị Tiểu Nhị giữ chặt tay lại.
"Bác sỹ Lâm, đại ca đã dặn tôi không được để cho cậu xuống xe"
Lâm Mộ Tịch ảm đạm gật đầu, mở cửa kính xe xa xăm nhìn ra bên ngoài.
Một tà áo lam nhạt lướt qua trước mắt.
Tiểu Tuyết đang đứng bên lề đường, tụ tập cùng những người khác tìm kiếm con mình. Chỉ mới vài ngày không gặp, thân thể đầy đặn hôm nào đã ốm đi rất nhiều, gió thu phất phơ tà áo xanh biếc khiến cho thân hình càng thêm đơn bạc...... Y vẫn nhớ rõ khi Tiểu Tuyết còn là một thiếu nữ, cũng cái cảm giác yếu đuối ấy khiến cho người khác không kìm nén được mà thấy đau lòng, muốn được bảo vệ, che chở cho cô.
Y quay sang nói với Tiểu Nhị: "Là người phụ nữ mặc áo lam kia, đợi chút nữa cô ấy đón được Tiểu Tĩnh, tôi muốn nói với cô ấy vài lời".
Tiểu Nhị lần này không nói gì cả, chỉ im lặng liếc qua y rồi mở cửa xe đi xuống.
Y nhìn người kia chạy tới nói với vợ mình vài câu, sau đó chỉ tay về phía này.
Lâm Mộ Tịch ngồi trong xe mỉm cười chua xót nhìn cô, kỳ thực lúc này y rất muốn khóc lên thật lớn, chỉ là bây giờ không thể làm như vậy.
Tiểu Nhị chạy lại về xe nói: "Cô ấy sẽ tới ngay thôi, vợ của cậu quả thật rất xinh đẹp".
Y giận đến tái mặt trừng trừng nhìn Tiểu Nhị, vợ y đúng là rất xinh đẹp nhưng những lời này được thốt ra từ miệng Tiểu Nhị lại nghe không khác gì mấy lời cợt nhả không đàng hoàng. Tiểu Nhị thấy vậy lập tức le lưỡi nói: "Chỉ là khen một câu thôi, không có ý gì khác đâu".
Quay đầu chuyển hướng nhìn sang, lúc này Tiểu Tuyết đã đón được bảo bối, đang nắm lấy bàn tay nhỏ dắt qua đường. Mắt trông thấy bóng hình nhỏ bé ấy, y không còn kiềm chế nổi liền hướng về phía hai người gọi lớn: "Tiểu Tĩnh!".
Cô bé nghe được tiếng gọi của y, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lập tức hét lên chạy về phía trước.
Tiểu Tuyết mở cửa xe ra, bảo bối thoáng cái nhào vào lòng y cọ cọ.
"Ba ba, ba ba". Cô bé sung sướng gọi to. Lâm Mộ Tịch chuyển tầm mắt nhìn chằm chằm vào vợ không rời, Tiểu Tuyết đứng cạnh bi thương nở nụ cười.
Hồi lâu sau Tiểu Tĩnh mới bình tĩnh trở lại, y ôm cô bé đặt bên cạnh mình, một tay vòng qua ôm cả Tiểu Tuyết vào lòng.
"Tiểu Tuyết, anh rất nhớ em......". Không có Mạnh Vãn Đình ở đây, y rốt cuộc cũng không kìm nổi cảm xúc của mình, nước mắt từng giọt, từng giọt lăn xuống. Tiểu Tuyết tựa đầu vào vai y, cơ thể ấm áp vùi sâu trong lòng.
"Anh khi nào mới có thể trở về?". Đôi mắt cô mơ hồ đẫm lệ.
"...... Anh... không biết". Lâm Mộ Tịch không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.
Tiểu Nhị ho khan một tiếng, y biết mình không có nhiều thời gian liền vội vàng nói với Tiểu Tuyết: "Tiểu Tuyết, em lái xe về này nhà trước đi, anh hiện tại...... phải về... Em hãy chăm sóc thật tốt cho Tiểu Tĩnh".
"Có phải là anh sẽ... không bao giờ...... trở lại nữa?". Tiểu Tuyết mở to đôi mắt ngập nước.
Y chỉ có thể yên lặng cúi đầu.
Tiểu Nhị đột nhiên lên tiếng: "Nhất định hai người sẽ còn gặp lại, đã được một lần tất sẽ có lần thứ hai".
Lâm Mộ Tịch ngẩng đầu nhìn y, Tiểu Nhị thấy được sự cảm kích ánh lên trong đôi mắt ấy liền xấu hổ quay đầu sang hướng khác.
"Tiểu Tuyết, anh thực sự phải đi rồi". Y mở cửa xuống xe, Tiểu Nhị và cô cũng xuống theo.
Y nhìn vợ mình ngồi vào vị trí tay lái, Tiểu Tĩnh bên cạnh quay đầu lại nhìn y lưu luyến không muốn rời.
Lâm Mộ Tịch giơ tay lên vẫy vẫy, bóng chiếc xe càng ngày càng xa dần.
CHƯƠNG 14
Edit: Luna Tan
Ngồi trên taxi, Lâm Mộ Tịch liều mạng lau nước mắt.
"Bác sỹ Lâm... đừng lau nữa". Tiểu Nhị ngồi một bên lơ đễnh nói.
Nhìn sang dáng vẻ lưu manh kia, y cười cười: "Vừa rồi thật sự cám ơn anh".
Tiểu Nhị chưa bao giờ thấy y nói chuyện nghiêm túc với mình đến vậy, thoáng cái liền đỏ mặt: "Cái đó...... chỉ là thuận miệng nói một câu thôi... đâu có gì...... Bác sỹ Lâm, cậu xem... Thật đúng là......".
Anh quay lại nhìn cậu, đột nhiên đưa tay lên.
Lâm Mộ Tịch bất giác lui về sau, Tiểu Nhị có chút sững sờ, sau đó thu tay lại nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Tôi...... Cái kia...... Kính của cậu vẫn còn dính nước mắt......".
"Vậy sao?". Y tháo kính xuống chà đi chà lại cho đến khi không còn một hạt bụi nào nữa.
Trở lại căn phòng u ám quen thuộc, mọi thứ bên trong đã được quét tước sạch sẽ, ngay cả những dấu vết hoan ái hôm qua cũng không còn sót lại dù chỉ là một chút. Y không mở đèn mà lẳng lặng đi vào phòng tắm mở vòi nước xối lên tay mình.
"Bác sỹ Lâm thích rửa tay đến vậy sao?". Thanh âm phía sau bất chợt truyền đến.
Y giật mình xoay người lại liền bị một thân hình cao lớn ôm vào lòng.
"Đây là lần đầu tiền tôi ôm cậu khi cậu còn mặc quần áo đấy". Mạnh Vãn Đình đưa tay cởi từng cúc áo y rồi cắn lên bờ vai trắng nõn.
"A......". Tiếng rên rỉ đau đớn tràn ra khỏi miệng.
"Đã gặp người nhà rồi chứ?"
"Phải, cám ơn Mạnh tiên sinh"
"A!". Anh hung hăng cắn xuống lần nữa khiến y phải kêu to một tiếng.
"Lâm Mộ Tịch, cậu vì sao lại luôn lãnh đạm như vậy?"
"Mạnh tiên sinh, tôi không phải người đồng tính"
"Những lời này cậu đã nói nhiều lắm rồi". Khóe môi cong lên thành một nụ cười, đem người đẩy ngã xuống giường. Lâm Mộ Tịch đưa mắt nhìn anh, sau đó đưa tay tự mình cởi áo.
"Cậu làm gì vậy?"
"Cởi quần áo, không phải sao?"
"...... Cậu cởi quần áo làm gì?"
Y ngạc nhiên ngẩng phắt đầu lên, động tác trên tay cũng khựng lại.
"Mạnh tiên sinh đêm nay không "làm" sao?"
Anh bất đắc dĩ cười cười, nằm xuống giường thoải mái điều chỉnh cơ thể rồi nhắm mắt lại: "Đến đây xoa bóp bả vai cho tôi... cả eo nữa".
Có chút mờ mịt nhìn người trước mắt, y ngồi dậy bắt đầu mát xa.
"Quả nhiên tay nghề của bác sỹ chuyên nghiệp tốt hơn bên ngoài a"
Xem ra người này hôm nay thật sự chỉ muốn cùng y nói chuyện phiếm.
Lâm Mộ Tịch cũng tự nhiên mà đáp lại: "Đúng vậy, các phương pháp mát xa bên ngoài đều không phải chính tông, thường không được chính xác, phần lớn bọn họ treo biển ma xát vốn là để che mắt thiên hạ, còn bên trong thì cung cấp mấy dịch vụ mờ ám".
Trong đầu hiện lên những hình ảnh không mấy tốt đẹp cho lắm, y ngán ngẩm lắc lắc đầu.
"Vậy sau này cứ để cậu mát xa cho tôi, không cần mất công đến mấy nơi đó nữa. Dù sao những nơi như thế tới bây giờ tôi cũng chưa từng ghé qua"
Vì sao nghe khẩu khí của Mạnh Vãn Đình, y lại thấy...... Lâm Mộ Tịch cố gắng đẩy hết mấy ý niệm kỳ quái thiếu trong sáng lần nữa quăng ra khỏi đầu.
"Lâm Mộ Tịch". Anh đột nhiên trầm giọng gọi tên y.
Cả thân thể bỗng chốc cứng đờ, ngón tay khựng lại nơi đầu vai không dám cử động tiếp.
"Không cần sợ hãi như vậy. Tôi đã...... mang các hồ sơ liên quan đến bệnh án của Hinh Hinh về, các báo cáo chỉ tiêu đo lường sức khỏe, ghi chép quá trình giải phẫu...... Tất cả đều đã lấy về, kể cả những người hỗ trợ cùng hộ sỹ trong cuộc phẫu thuật ngày hôm đó cũng đang trên đường đến. Các chuyên gia danh tiếng về bệnh tim cũng đã mời rồi, chẳng rõ bọn họ có phải chỉ gắn cái danh hão không nữa...... Tôi đang có ý định kiểm định lại một lần nữa cuộc giải phẫu khi đó"
Y cảm giác lồng ngực mình khẽ thấp thỏm dao động, mở miệng ra nhưng lại không nói được tiếng nào.
"Tôi muốn biết rõ Hinh Hinh có phải thật sự vì cậu mà chết hay không"
"...... Cám ơn, Mạnh tiên sinh"
Anh lười nhác vươn người ngồi dậy: "Nếu cái chết của Hinh Hinh không hề liên quan đến cậu, thời gian qua tôi thực sự đã rất quá đáng rồi". Bàn tay giơ lên, do dự một chút khẽ vỗ lên vai y: "Từ nay cậu cứ gọi tôi là Mạnh Vãn Đình là được".
"Tôi đã rõ"
"Vẫn cứ lãnh đạm như vậy sao?"
"Mạnh tiên...... Mạnh Vãn Đình, tôi......"
Mạnh Vãn Đình bật cười cắt đứt lời y: "Gọi Vãn Đình thôi cũng được".
Lâm Mộ Tịch thấy anh như vậy cũng liền cười theo: "Vãn Đình, vậy bây giờ anh đã có thể thả tôi về nhà được không?".
"Cậu có thể hằng ngày đi làm, cũng có thể đến thăm con gái mình, nhưng tối đến vẫn phải trở về nơi này. Nhớ cho kỹ, tất cả còn phải chờ kết quả của cuộc kiểm định lần này đã"
"...... Xin lỗi, là do tôi quá nóng vội"
Anh đưa hai tay gối lên sau đầu, ngửa mặt nằm trên giường, ánh mắt suy tư dán trên người y.
"Nói cho tôi biết, Hinh Hinh trước khi ra đi đã nói những gì"
Đôi mắt sâu thẳm thấm đượm bi thương nhưng trên mặt mặc nhiên không biểu hiện một chút cảm xúc nào.
Y áy náy cúi gằm mặt xuống: "Lúc ở trên bàn giải phẫu, cô bé chỉ nói sau khi khỏi bệnh sẽ đi tìm con gái của tôi chơi cùng".
"Không nhắc đến tôi sao?"
"...... Không có"
Khóe miệng ảm đạm cười nhạt: "Cũng không trách được, khi đó con bé còn rất nhỏ, có lẽ nó không nhớ rõ tôi".
"Cô bé nhớ rất rõ!"
Cả người cứng đờ lại, anh khó khăn quay đầu về phía y: "Nó từng nhắc đến tôi sao?".
"Phải, cô bé đã nói về anh với con gái tôi, hai đứa rất hay chơi đùa với nhau"
"Lâm Mộ Tịch...... tại sao cậu lại để con gái mình chơi với Hinh Hinh......?"
Y trầm mặc nửa ngày mới nói tiếp: "Anh có biết Hinh Hinh... cô bé dường như rất cô đơn và trầm lặng?"
Anh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Lâm Mộ Tịch...... Cuộc sống mỗi người đều rất khác nhau......"
CHƯƠNG 15
Edit: Luna Tan
"Cha mẹ tôi trước đây có tình cảm với nhau nhưng không được sự cho phép của gia đình, hai người đã bỏ trốn rồi kết hôn. Nghe nói họ đã trải qua rất nhiều gian khổ. Cha tôi ban ngày ra ngoài làm công cho người ta, ai thuê gì đều làm nấy. Còn mẹ thân thể không được khỏe nên tất cả đều do mình ông gánh vác, ông lại càng cố gắng chăm chỉ làm việc, ngay cả buổi tối cũng không nghỉ ngơi mà nhận mấy việc vặt về làm kiếm thêm thu nhập. Hai người bên nhau được hai năm thì mẹ tôi mang bầu, chỉ tiếc bà đã qua đời ngay sau khi sinh tôi"
Thanh âm Mạnh Vãn Đình vô cùng bình thản giống như đang kể chuyện về một người xa lạ, không liên quan đến mình.
"Cha tôi một mình nuôi lớn tôi không hề dễ dàng, cũng may công việc buôn bán của ông ngày càng phát đạt...... Cụ thể quá trình thế nào ông chưa từng nói tôi nghe, dù sao cũng giống như mấy câu chuyện mà người ta hay kể, một người gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng mà thôi". Anh hướng y sảng khoái cười cười rồi mới nói tiếp.
"Những năm sau đó, công việc làm ăn rất thành công, ngày càng có nhiều dự án lớn. Sau khi học xong trung học, tôi bắt đầu dần dần tiếp xúc với sản nghiệp gia đình"
"Là Hoàng Đại?"
"Aizz...... ngày đó khi mới thành lập công ty, tôi và cha đã cùng nhau ngồi vắt óc suy nghĩ nhưng không nghĩ ra nổi cái tên nào hay cả, hai người chúng tôi rất giống nhau, trời sinh đều không thích đọc sách nhưng lại vô cùng hứng thú với công việc kinh doanh"
"Trên đời này đâu có ai hoàn hảo"
Anh giơ ngón cái lên, nháy mắt với y một cái: "Câu này cậu nói rất đúng".
"Tốt nghiệp trung học được một thời gian, có một hôm cha mang theo khuôn mặt đỏ ửng đến tìm tôi, nói muốn thương lượng với tôi một việc". Kể đến đây anh liền bật cười khúc khích: "Ông nói ông đang thích một người phụ nữ, tới hỏi xem tôi có đồng ý hay không". "Một mình cha cô đơn lẻ bóng trải qua nhiều năm như vậy...... còn phải nuôi dưỡng một đứa nghịch tử không biết nghe lời như tôi nữa......quả thực rất vất vả. Tôi cũng đã gặp qua người phụ nữ kia một lần. Bà là một người phụ nữ dịu dàng, nhu thuận, khi đó cha tôi bốn mươi, còn bà ba mươi tuổi. Lúc đó tôi đã nghĩ hai người bên nhau sẽ rất hạnh phúc"
"Bà chính là mẹ đẻ của Hinh Hinh, sau khi lấy cha, tôi gọi bà là dì. Đến khi lên đại học thì tôi chuyển đến Thượng Hải......"
"Mạnh tiên sinh, anh học trường nào ở Thượng Hải?"
"Đừng gọi Mạnh tiên sinh nữa, cứ gọi tôi Mạnh Vãn Đình được rồi...... Tôi học ở Phục Quang, mỗi năm cứ vào kỳ nghỉ, tôi đều trở về thăm bọn họ"
Lâm Mộ Tịch cười cười hỏi vặn lại: "Chẳng phải anh nói mình trời sinh không thích đọc sách sao?"
"Cho nên mới không vào nổi mấy trường danh tiếng! Chỉ là học khóa chính quy của mấy trường đại học bình thường thôi...... Dì và cha tôi sống bên nhau cực kỳ hạnh phúc, về sau khi tôi lên nắm quyền công ty, ông liền mừng rỡ dẫn bà đi tiêu diêu tự tại khắp nơi...... Thế nhưng hai người họ lại một mực không muốn sinh con, nói là sợ về sau sẽ có người cùng tôi tranh giành gia sản"
Mạnh Vãn Đình cúi đầu, lọn tóc đen nhánh rủ xuống trước trán che đi đôi mắt thâm trầm: "Tài sản cũng chỉ là đồ vật ngoài thân, tôi không quan tâm những thứ như vậy. Kỳ thật, tôi là một người rất dễ thỏa mãn......".
Không phải đâu. Nội tâm y yên lặng lên tiếng nhưng là không dám mở miệng nói ra.
"Đâu có người phụ nữ nào lại không muốn có đứa con của riêng mình, cho nên tôi và cha đã khuyên nhủ bà rất nhiều rằng vẫn nên sinh một đứa"
"Lâm Mộ Tịch, tôi không phải là bác sỹ, khi đó tôi không hề biết với độ tuổi của bà nếu sinh con sẽ gặp phải bao nhiêu nguy hiểm. Lúc sinh Hinh Hinh chỉ thiếu một chút nữa là bà đã không qua khỏi, hai cha con chúng tôi ngồi chờ bên ngoài thực sự vô cùng hối hận"
"Thế nhưng đến khi chứng kiến Hinh Hinh ra đời, đột nhiên tôi cảm giác tất cả những gì đã trải qua thật là đáng giá"
Trên khuôn mặt cương nghị của anh tràn đầy nét ôn nhu.
"Lúc đó tôi đã hai lăm, Hinh Hinh đối với tôi mà nói không chỉ đơn giản là một đứa em bình thường...... Người ta vẫn bảo anh cả giống như cha, huống hồ tôi và nó lại chênh nhau nhiều tuổi đến như vậy......"
"Tôi có thể hiểu được"
"Nhưng bởi khi sinh Hinh Hinh, tuổi dì đã quá lớn nên thân thể con bé cũng không được tốt cho lắm"
"Không lâu sau đó bà và cha tôi gặp phải tai nạn xe cộ, hai người mất đi, chỉ còn lại mình tôi cùng Hinh Hinh, mà tôi khi ấy lại vướng phải một số việc vào tù, không còn cách nào khác đành giao Hinh Hinh và sản nghiệp cho một người đáng tin cậy trông non giúp. Nhà tù là nơi khủng khiếp và dơ bẩn đến thế nào, tôi không hề muốn để cho con bé nhìn thấy. Vậy nên, tròn hai năm trời chưa từng để nó đến gặp tôi, ngay cả nhìn một chút cũng chưa được thấy, vậy mà......"
Anh im lặng thở dài một tiếng, không hề nói tiếp, lòng bàn tay y đã thấm đầy mồ hôi lạnh.
"Lâm Mộ Tịch, sau khi ra tù việc đầu tiên tôi làm không phải đến thăm mộ Hinh Hinh mà là cho người đi điều tra thông tin về cậu. Đọc những tư liệu đó khiến tôi cảm thấy cậu không giống như thầy thuốc tài giỏi một chút nào, tuổi còn quá trẻ, quá chói mắt...... quá xinh đẹp......! "Cho nên tôi mới......" (cho nên mới nói đẹp là một cái tội)
"Đừng nói nữa Mạnh tiên sinh......". Lâm Mộ Tịch cắn chặt môi dưới, cố gắng dùng đau đớn xua đi những hình ảnh quá đỗi tàn khốc đang hiện lên trong đầu mình.
"Lâm Mộ Tịch, hiện tại tôi cảm thấy có lẽ trước đây tôi đã hiểu lầm cậu......"
Anh vẫn tiếp tục nói nhưng y không thể nghe vào thêm một câu chữ nào.
Cho dù có phải hiểu lầm hay không thì việc Hinh Hinh chết trên tay y vẫn là sự thật không thể thay đổi. Có lẽ nếu giải phẫu vào một ngày khác, thay một bác sỹ khác, đổi một loại thuốc khác, dùng phương pháp phẫu thuật khác...... con bé sẽ không...... Cái chết của Hinh Hinh thực sự là ngoài ý muốn, thế nhưng cảm giác tội lỗi nặng nề vẫn cứ đeo bám chồng chất trong lòng y.
"Ba ba, Hinh Hinh đâu rồi? Vì sao Hinh Hinh còn chưa tới? Không phải ba ba nói sẽ chữa khỏi cho Hinh Hinh sao? Oa... oa...... ba ba nói dối, nói dối......"
Bên tai văng vẳng tiếng khóc thê lương của Tiểu Tĩnh sau cái chết của Hinh Hinh, đó là tiểu bảo bối mà y yêu quý nhất, lần đầu tiên tiếp xúc gần với cái chết gần đến như vậy, lại là người bạn thân nhất của con bé, cũng là bệnh nhân của người cha mà nó tin tưởng nhất.
Thân thể Lâm Mộ Tịch run lên dữ dội, Mạnh Vãn Đình nhìn ra sự khác thường liền đẩy y ngã xuống giường rồi dùng thân hình nặng nề của mình đè lên khiến y không thể run rẩy thêm được nữa.
"Lâm Mộ Tịch, mỗi khi nhìn thấy cậu thản nhiên đối diện với nhục nhã, tiếp nhận sự trừng phạt của tôi...... cả những điều mà cậu nói về Hinh Hinh trước khi con bé mất khiến tôi không thể không cho rằng cậu chính là người đã hại chết nó"
"Thật vậy sao". Y gian nan trả lời.
Nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong mắt anh, y thấy chính mình bất lực.
"Cậu cố ý làm như vậy là khiến tôi cho rằng mình đã trừng phạt đúng người đúng tội". Anh gắt gao dán chặt tầm nhìn lên người y. Muốn từ bộ dạng mềm yếu ấy tìm ra được điều gì đó.
"Thế nhưng......". Thanh âm kia chợt mềm mỏng đi rất nhiều: "Tôi vẫn muốn tin cậu vô tội...... Cho dù điều đó sẽ làm lòng tôi áy náy vô cùng".
"Mạnh Vãn Đình, nếu lần giải phẫu kia thực sự là ngoài ý muốn, có phải anh sẽ thả tôi đi không?"
Hai đồng tử anh phút chốc co rút lại nhưng rất nhanh liền khôi phục lại ngữ khí lạnh lùng: "Còn phải xem có thật là ngoài ý muốn không đã".
Thật khó có được một lần Mạnh Vãn Đình không hề đòi hỏi, chỉ là chiếm hơn phân nửa chiếc giường, đẩy y chen chúc nằm vào một góc mà thôi.
Trong lòng vẫn không nén được khẩn trương, kết quả cuối cùng vẫn là sợ hãi.
Nếu quả thật do y, Mạnh Vãn Đình muốn hành hạ y thế nào cũng không sao cả.
Cái đáng sợ nhất chính là lương tâm ngày đêm dày vò. Hiện tại còn như thế, nếu như......
Lâm Mộ Tịch hít một hơi thật sâu, không dám suy nghĩ tiếp.
Mọi chuyện dù sao cũng đã qua, lo lắng cũng chẳng thể thay đổi được điều gì, vậy cứ mặc cho số phận quyết định đi.
"Không ngủ được sao?". Một lúc lâu sau, Mạnh Vãn Đình lên tiếng hỏi.
Giọng nói đột nhiên vang lên trong đêm yên tĩnh khiến y có chút giật mình: "...... Phải, anh cũng không ngủ được sao?".
"Tôi cũng không ngủ được"
Thanh âm rất trầm thấp, nhẹ nhàng rót vào tai mang đến cho người khác cảm giác an tâm vô cùng.
Y lớn mật hỏi anh: "Mạnh Vãn Đình, tôi chắc chắn sẽ không bỏ trốn. Có thể cho tôi về nhà thăm vợ con mình được không?".
Mạnh Vãn Đình im lặng rất lâu không lên tiếng, y lại một mực khẩn trương chờ đợi.
"Cậu rất yêu vợ mình a". Người bên cạnh liền bật cười trêu chọc.
Y trút một tiếng thở dài nhẹ nhõm nói: "Đúng vậy, hai người đó chính là gia đình của tôi".
"Ngủ đi, hai thằng đàn ông nửa đêm rồi còn rủ nhau tâm sự cái gì, ngày mai còn rất nhiều việc phải làm". Dứt lời liền khinh khỉnh mỉm cười.
"Cũng đúng". Lâm Mộ Tịch nhắm mắt lại lui về phía góc giường, ngày mai y muốn đi thăm Tiểu Tĩnh.
Thoáng nhìn trộm sang thấy anh đã nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
An tĩnh tựa như bầu trời trước giông bão.
Người đàn ông này thay đổi cảm xúc quá nhanh, quá dễ dàng...... Quên đi, dù vậy cũng đâu liên quan gì đến y.
Quẳng mọi suy nghĩ ra sau đầu, y vô tâm nhắm mắt lại cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro