Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10

Chương 46: Dọn nhà

Thời gian nửa tiếng rất ngắn ngủi, khi Quý Trạch nhìn Quý Ngôn biến mất cũng không nói gì, cũng không hỏi gì, trực tiếp rời khỏi phòng bệnh.

Quý Ngôn hơi ngừng lại, vẫn yên lặng đi theo sau Quý Trạch. Rời khỏi bệnh viện, Quý Ngôn nhìn bóng Quý Trạch được ánh trăng in trên mặt đất lúc dài lúc ngắn, nhưng trước sau lại mang một mảng cô tịch.

Sáng sớm mùa đông, ngày chuyển lạnh, ngay hơi thở Quý Trạch cũng bốc lên một mảng sương trắng.

Quý Ngôn đi nhanh hai bước, cùng Quý Trạch sóng vai đi bên cạnh. Quý Trạch đi từng bước dưới ánh đèn, ánh mắt trống rỗng lại vừa mê man nhìn về phương xa, không biết lòng hắn tột cùng đang suy nghĩ cái gì, cũng không nhìn ra bây giờ hắn rốt cuộc là bị tổn thương hay là đang vui vẻ.

Đêm khuya trên đường phố, đèn đường thoạt nhìn đều trở nên thanh lãnh, hai bên đường chỉ có một mình Quý Trạch đi trên đường vắng vẻ, thỉnh thoảng cũng có một vài chiếc xe đi qua, đèn xe sáng loáng soi qua bóng dáng cô đơn của Quý Trạch.

"Quý Trạch, em muốn đi đâu?" Quý Ngôn nhìn Quý Trạch, nhẹ nhàng hỏi.

Quý Ngôn biết Quý Trạch không nghe thấy, thế nhưng cậu dường như muốn đánh vỡ không gian yên tĩnh lạnh băng này.

Quý Trạch không nghe thấy đương nhiên sẽ không trả lời, giọng nói của Quý Ngôn liền tiêu tán, chỉ yên tĩnh bước đi từng bước theo Quý Trạch.

Thành phố Z lớn hơn với thành phố X, ở thành phố X chỉ cần 15 phút lái xe là đến nơi, nhưng ở thành phố Z có lúc lái xe hai giờ mới đến được nơi mình muốn.

Cũng không biết Quý Trạch muốn đi đâu, cứ từng bước chậm rãi tiến tới, dường như đã đi rất lâu, Quý Ngôn nhìn thấy đêm đen đã bắt đầu xuất hiện một mảng sáng mông lung, trời bắt đầu tờ mờ sáng, nhưng Quý Trạch vẫn còn đi tiếp.

Từ sắc trời mờ sáng đến lúc trời trong rất nhanh, còn Quý Trạch cứ đi thẳng như vậy cho đến trời sáng.

Thời điểm Quý Ngôn nhìn thấy kiến trúc màu màu vàng kia, bước chân Quý Ngôn ngừng lại—— nơi này là đền chùa.

Quý Ngôn không tin phật, ấn tượng đền chùa chỉ giới hạn ở mấy lần trước kia đi cùng mẹ, cậu nhớ tới mỗi lần mẹ sẽ ở Đại Hùng Bảo điện vái phật cầu nguyện, rồi đi thắp hương, tới tới lui lui ước nguyện cũng chỉ là hi vọng thân thể Quý Ngôn khỏe mạnh, bình an mà thôi.

Quý Trạch... Quý Ngôn không biết hắn có tin phật hay không nhưng hằng năm Quý Trạch đều có thói quen đến Tết sẽ tới chùa cầu nguyện, Quý Ngôn biết cũng không cùng Quý Trạch đến, ngược lại không ngờ sau khi cậu chết lại đi cùng Quý Trạch một chuyến.

Tết còn chưa tới, trong đền người đến dâng hương không nhiều.

Quý Ngôn đứng ở cửa đền, nghĩ bản thân là du hồn khi vào cửa có bị hồn phi phách tán hay không. Nhưng khi Quý Ngôn theo Quý Trạch bước vào cửa đền, Quý Ngôn cảm giác bản thân lo quá xa rồi, cũng không có bất kì cảm giác lạ nào.

Quý Trạch, đến cầu nguyện sao?

Quý Trạch bình tĩnh nhìn một vị tượng phật trước mặt, tầm mắt buông xuống, sau đó chậm rãi quỳ gối xuống bồ đoàn, hai tay chắp lại trước ngực giơ cao lên đỉnh đầu, biểu tình thành kính, rồi chậm rãi thả xuống đến ngực, trong miệng thì thào nói gì đó. Sau đó mở hai tay, lòng bàn tay hướng lên trên, cả người quỳ trên bồ đoàn.

Quý Trạch đứng lên, đi tới một vị tượng phật khác, lại chậm rãi quỳ xuống thành kính vái phật.

Cả người từ đứng thẳng quỳ xuống, quỳ gối dập đầu, sau đó chậm rãi đứng dậy đứng thẳng người, liên tục như vậy.

Quý Trạch lạy từng vị tượng phật, thần sắc lạnh lùng, hai mắt lại thành kính.

Quý Ngôn đi theo sau Quý Trạch, nhìn Quý Trạch lần lượt quỳ xuống, lần lượt đứng lên, nhưng ở mùa đông như vậy, trên trán Quý Trạch đều toát một mảng mồ hôi mỏng, hai đầu gối sau mỗi lần quỳ vái đều hơi run.

Đền rất lớn, phật tổ rất nhiều, Quý Ngôn không đành lòng nhìn Quý Trạch tiếp tục từng vị bái xuống như thế nhưng cậu cũng chỉ có thể nhìn mà thôi.

Nhưng Quý Trạch đều không phát hiện được gì, trong ánh mắt vĩnh viễn chỉ có phật tổ trước mặt, sau đó nghiêm túc thành kính quỳ vái, giống như trong đáy lòng hăn nhất định phải thỉnh cầu được tâm nguyện này.

"Quý Trạch, em muốn cầu cái gì vậy?" Quý Ngôn chậm rãi ngồi xổm nghiêng người nhìn người đàn ông quỳ gối trên bồ đoàn.

Cái bóng thon dài của Quý Trạch được in trên gạch đá, lông mày, gò má hình thành một đường nét anh tuấn.

Vẻ mặt của hắn thành kính, ánh mắt thâm thúy, Quý Ngôn lẳng lặng im lặng nhìn không lên tiếng, sau đó đứng lên, phức tạp nhìn Quý Trạch.

Từ sáng sớm vẫn luôn quỳ đến chạng vạng hoàng hôn, Quý Trạch bái từng vị, trên trán hắn đều là mồ hôi, hơi thở gấp, ngay cả tốc độ quỳ vái cũng chậm lại chút, nhưng động tác Quý Trạch vẫn cẩn thận tỉ mỉ.

"Chàng trai trẻ, cháu đến cầu nguyện sao?" Một người phụ nữ lão niên đã nhìn Quý Trạch rất lâu rồi mới đi tới, tóc hơi hoa râm, nghi hoặc nhìn Quý Trạch. Bà đã nhìn chàng trai này quỳ rất lâu, nhịn không được mà lại gần hỏi mấy câu, bây giờ có thể nhìn thấy người bái phật thành kính như vậy cũng rất hiếm.

"Không." Quý Trạch đứng thẳng người, sau đó chậm rãi lắc lắc đầu.

Không chỉ cóngười phụ nữ ngẩn người mà Quý Ngôn cũng chấn động, nếu không phải cầu nguyện thì tại sao lại muốn đến đền vái phật.

Quý Trạch lại chậm rãi quỳ gối trên bồ đoàn, khóe miệng nhạt nhẽo gợi lên một độ cong.

"Cháu tới tạ lễ thần."

Thân thể Quý Ngôn run lên, con ngươi bỗng nhiên trừng lớn, viền mắt lại đỏ.

"Vậy lời cầu nguyện của cháu đã được thực hiện rồi?" Người phụ nữ dừng lại một lúc liền minh bạch.

"Cũng có thể coi như thế." Quý Trạch quay đầu nhìn người phụ nữ, trầm mặc một lúc rồi gật đầu, mọi ôn nhu tựa hồ thu hiện ngay trước mắt.

"Đã được, như vậy là đủ rồi."

Nước mắt Quý Ngôn vô thức rơi xuống.

Quý Trạch nói "đã đủ" rồi, đó là chỉ cần nhìn thấy cậu là đủ rồi sao?

Thật là ngốc, quá ngốc .

"Tâm thành thì lại linh, trở về đi thôi." Người phụ nữ nhìn Quý Trạch bái rất lâu như vậy, tự nhìn cũng không đành lòng bèn lên tiếng khuyên nhủ.

Quý Trạch không nói gì, chỉ tiếp tục vái phật.

Quý Ngôn đứng phía sau Quý Trạch yên lặng nhìn, nước mắt một giọt tích lướt qua hai má.

Quý Trạch chậm rãi từ trên bồ đoàn đứng lên, Quý Ngôn đi lên phía trước, sau đó hai đầu gối quỳ xuống, học theo bộ dáng Quý Trạch lúc trước cúi người quỳ lạy.

Cậu bắt chước theo Quý Trạch, Quý Trạch bái xong, cậu đi theo tiếp tục bái hạ.

Từng vị tượng phật, hai anh em họ, liền như thế vái lạy từng người.

Mãi cho đến tối, Quý Trạch cùng Quý Ngôn mới bái xong vị tượng phật cuối cùng, Quý Ngôn tựa đầu gắt gao khấu ở trên bồ đoàn, chậm chạp không chịu ngẩng lên, nước mắt một giọt tích vô thanh vô tức chôn vào trong không khí, không người hỏi thăm.

Cầu, người tôi yêu, một đời vui vẻ bình an.

Quý Ngôn có thể đổi bằng kiếp sau, kiếp sau nữa, vì đạt thành nguyện vọng này.

Cậu có thể từ bỏ tất cả, cậu đồng ý cậu nguyện ý, cậu cái gì cũng nguyện ý.

Chờ Quý Trạch rời đền cũng đã tối, Quý Trạch lên xe taxi trở về phòng trọ. Quý Ngôn nhìn Quý Trạch thu dọn hành lý, Quý Trạch thu dọn rất nhanh cũng rất đơn giản, cuối cùng chỉ thu thành một vali hành lý mà thôi.

Thu xong hành lý, vốn Quý Trạch muốn lấy bánh mỳ trên bàn để ăn nhưng lại ngẩn người như nhớ ra điều gì đó, cuối cùng vẫn tự nấu cho mình một bát mì.

Quý Ngôn nói, tan tầm về nhà phải tự làm cơm, đừng chỉ ăn bánh mỳ.

Quý Trạch liền nghe theo.

Ăn xong, Quý Trạch bắt đầu làm việc, đến lúc rạng sáng Quý Trạch mới xách hành lỳ rời phòng trọ. Hắn gọi xe đến bệnh viện Tần Vị, từ tầng hầm bên trong lấy xe, sau đó lái xe đến chỗ ở Tần Vị ở khách sạn.

Hôm nay là ngày Tần Vị xuất viện, hiện tại Tần Vị cũng chỉ có thể ở trong nhà.

Quý Trạch ngồi trong xe đợi đến lúc hai giờ mười lăm phút, mới xách hành lý tiến vào khách sạn, rồi đi đến tầng cao nhất của Tần Vị.

Quý Ngôn đi trước một bước đuổi theo Quý Trạch, xuyên qua cánh cửa vào nhà Tần Vị.

Thời điểm hai rưỡi sáng, chuông cửa vang lên, Quý Ngôn chậm rãi hít một hơi rồi mở cửa.

"Quý Trạch, sao em lại đến đây?" Quý Ngôn giống như kinh ngạc liếc nhìn Quý Trạch, sau đó khóe miệng mang theo nụ cười nhạt nhòa.

Quý Trạch đứng ở cửa, nhìn người mở cửa là Quý Ngôn, thân thể run rẩy, mấp máy miệng lại như quên mất muốn nói gì.

"Anh trai..." Cuối cùng Quý Trạch nhẹ gọi ra tiếng, âm thanh có chút trầm thấp và khô khốc.

"Quý Trạch!" Tần Vị từ phía sau chống đỡ lảo đảo đi tới, nhìn thấy Quý Trạch xuất hiện ngoài cửa, tức giận gào thét. Cái tên này tối hôm qua còn cầm dao đến phòng bệnh mình, ngày hôm nay còn dám quang minh chính đại xông đến nhà mình hay sao! Tần Vị nhìn vali bên cạnh Quý Trạch, trong mắt càng dấy thêm lửa giận, "Cậu còn muốn chuyển tới hả!?"

"Không phải người một nhà, không đi chung một cửa." Quý Trạch nhìn Tần Vị đi đến, thần sắc biến thành hờ hững lạnh nhạt. Quý Trạch trực tiếp đem vali tiến vào nhà Tần Vị, sau đó tự nhiên đem cửa đóng vào, "Tôi đến ở cùng anh tôi cũng là tự nhiên, không có gì sai!"

Quý Trạch nhìn Tần Vị giận dữ, chậm rãi khêu lên nụ cười khiêu khích.

"Đúng không, chị dâu?"

Chương 47: Nấu mì

Khi Quý Trạch đối với Tần Vị gọi một tiếng "chị dâu", Tần Vị lập tức bị nghẹn họng cũng không biết có phải là giật mình, cả người như bị gió thổi đến rét run, ánh mắt nhìn Quý Trạch như thấy quỷ.

Bất luận thế nào, Quý Trạch vẫn ở lại nhà Tần Vị. Tin tức này đối với người nhà Tần Vị mà nói, tuyết đối như đang nghe thấy chuyện cực kỳ khủng bố.

Tần Vị và em trai Quý Ngôn sống chung cùng nhau? Ngay cả Tần mẹ cũng kinh sợ phát khiếp, sau đó lăng lăng nhìn Tần Vị nói, con thích là tốt rồi. Sau đó Tần Vị một mặt sợ hãi đến phát run cũng không biết nên giải thích như thế nào.

Tuy Quý Trạch ở cùng một nhà với Tần Vị nhưng hai người hoàn toàn thuộc loại giả vờ không nhìn thấy đối phương.

Chỉ có lúc Quý Ngôn xuất hiện, hai người kia mới ý thức được nguyên lai đối phương cũng là con người, không phải là không khí.

Sau khi Quý Trạch ở lại nhà Tần Vị, trái lại cuộc sống của bọn họ lại bắt đầu ổn định đến quỷ dị. Mặc dù nói quan hệ Quý Trạch và Tần Vị dù không thể nói là sống chung hòa bình nhưng thông thường mà nói cũng không xảy ra mâu thuân. Bọn họ cũng không quan tâm tới chuyện đối phương, chỉ ăn ý đến lúc hai giờ rưỡi chờ Quý Ngôn xuất hiện mà thôi.

Thời điểm Quý Ngôn xuất hiện, Tần Vị luôn thích ôm Quý Ngôn, động tay động chân cắn hôn cậu. Còn Quý Trạch cũng không can thiệp, chỉ bình tĩnh ngồi yên một bên nhìn mà thôi.

Cuộc sống hằng ngày ổn định lại, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.

Lại là một buổi tối, Tần Vị ngồi trên sàn phòng khách để Quý Ngôn ngồi trên người mình, thân thủ vòng qua eo Quý Ngôn ôm lấy. Tần Vị dựa vào bả vai Quý Ngôn, ôm Quý Ngôn cùng xem ti vi.

"Lại xem phim kinh dị?" Thần sắc Quý Trạch lạnh băng thản nhiên nhìn từng hình ảnh xám trắng xuất hiện trên ti vi, từ trong ti vi vẫn luôn phát ra tiếng kêu thét sắc bén của nữ sinh.

"Nửa đêm xem phim kinh dị mới có bầu không khí." Tần Vị nói rất hùng hồn, ở trên mặt Quý Ngôn tự nhiên hôn một cái, Quý Ngôn cũng không để ý, bộ dạng xem rất chuyên chú.

Quý Trạch nhíu mày, trước đây tại sao hắn không biết hóa ra anh trai thích xem phim kinh dị?

Tần Vị quay đầu nhìn Quý Trạch lại thấy Quý Trạch mặc âu phục xám đậm, sau đó nhớ tới là Quý Ngôn tặng, trong lòng có một trận khó chịu, quay đầu hơi dùng sức cắn lên vành tai mềm mại của Quý Ngôn.

"Đừng nghịch." Quý Ngôn một lòng một dạ xem phim kinh dị, tay đẩy mặt Tần Vị.

"Quý Ngôn, em còn chưa từng tặng âu phục cho anh!" Tần Vị ủy khuất nói, nhẹ nhàng liếm lỗ tai Quý Ngôn.

Quý Ngôn ngẩn người, sau đó cau mày chậm rãi quay đầu nhìn Tần Vị đang ôm mình, "Âu phục? Lúc anh đi học có cần mặc âu phục đâu? Hiếm lắm mới có một lần văn nghệ anh mặc âu phục, anh than vãn gần chết nói trắng ra là khó chịu!"

Quý Ngôn mua không ít quần áo cho Tần Vị, có một lần còn bị Tần Vị mặt dày mặt dạn đi mua áo đôi.

Cuối cùng bị nhõng nhẽo đòi hỏi không được bèn mặc áo đôi cùng Tần Vị đi ra ngoài, Tần Vị nhìn thấy cười gần chết.

"Cũng đúng!" Tần Vị ngẩn người, rồi nhớ lại, thật giống ghen ăn sai phương hướng: "Anh đói ."

Quý Ngôn sững sờ, không là vừa nãy nhắc tới âu phục, Tần Vị làm sao lại đột nhiên đói bụng, trên ti vi một chiếu đoàn đoàn thi thể huyết nhục mơ hồ, Quý Ngôn nhíu nhíu mày, cũng mệt cho Tần Vị lợi hại, nhìn phim kinh dị còn có thể cảm thấy đói bụng.

"Muốn ăn gì?" Quý Ngôn không có biện pháp, từ Tần Vị trong lồng ngực đứng lên đi nhà bếp.

"Mì." Tần Vị dứt khoát trả lời.

"Anh, em cũng vậy." Quý Trạch ngồi ở trên ghế sa lon phụ họa.

Quý Ngôn quay đầu lại, bất đắc dĩ nhìn một người ngồi dưới đất, một người ngồi ở trên ghế sa lon làm bộ quỷ đói nhìn mình.

Trong nồi nước bắt đầu sôi, tay Quý Ngôn chuẩn bị thả mì run lên, ý thức có chút hoảng hốt, trong tầm mắt chợt tối lại không nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, ngũ giác giống như bị tước đoạt lấy.

Lại vậy nữa rồi, Quý Ngôn mím môi cười khổ. Thời gian trôi qua, cậu giống như càng ngày càng không ổn, thường xuyên bị mất ý thức ngã xuống, thời gian tỉnh táo càng ngày càng ít, thậm chí bây giờ còn biến thành như vậy.

Quý Ngôn lúc ẩn lúc hiện đã biết, tiếp đó sẽ phát sinh cái gì.

Từ nơi sâu thẳm, có thứ gì đó vô hình đang nhắc nhở Quý Ngôn, thời gian cậu có thể tồn tại trong thế giới càng ngày càng ngắn.

Vốn than thể nhẹ bẫng lại bắt đầu cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, Quý Ngôn vô lực đem vắt mì rơi xuống. Khi tầm mắt khôi phục lại, một lần nữa lại rơi vào nước sôi, Quý Ngôn quay đầu nhẹ giọng gọi, "Tần Vị!"

"Ừ?" Tần Vị đáp một tiếng, sau đó lập tức đi tới bên người bên người, "Làm sao vậy?"

Quý Ngôn đem mì nhét vào trong tay Tần Vị, câu khóe môi cười yếu ớt, "Anh tới luộc đi!"

"Anh á?" Tần Vị trừng mắt không tin nhìn Quý Ngôn, lúc trước cũng không biết ai không cho phép hắn tiến vào bếp.

"Em dạy anh cách nấu mì." Quý Ngôn gật đầu, sau đó vỗ lưng Tần Vị để hắn đi tới trước nồi, "Chỉ đơn giản thôi mà!" Dù cho lúc em rời đi, buối tối anh đói bụng cũng có thể tự nấu mì ăn,

Giống như Quý Ngôn đã nói, nấu mì rất đơn giản, cho nên Quý Ngôn ở một bên tỉ mỉ hướng dẫn, Tần Vị cũng miễn cưỡng xem như thành công.

"Anh muốn thêm quả ớt muối." Tần Vị đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, từ trong tủ lạnh lấy ra một bình quả ớt muối.

"Anh cho ít thôi, Quý Trạch không thể ăn cay." Quý Ngôn biết Tần Vị ăn cay nên gật gật đầu nhưng vẫn lên tiếng nhắc nhở Tần Vị.

"..." Ai thèm quản tên Quý Trạch kia hả, Tần Vị lập tức lại thêm nhiều ớt và trong mì, lập tức biến thành một mảnh hồng dầu.

"Đã nói anh cho ít thôi mà!" Quý Ngôn nhìn Tần Vị cố ý thêm nhiều, lập tức cau mày đưa tay muốn vỗ lưng Tần Vị.

Mạnh tay đập tới, lại không chạm tới cơ thể Tần Vị, Quý Ngôn nhìn tay mình bỗng dưng xuyên qua lưng Tần Vị.

Cậu, dĩ nhiên... lại không thể chạm qua.

"Sao thế?" Tần Vị không cảm giác được Quý Ngôn đập mình, hơi nghi hoặc quay đầu nhìn Quý Ngôn. Lại thấy Quý Ngôn nhìn tay phải của chính cậu, biểu tình hơi sững sờ, còn không đợi Tần Vị hỏi rõ thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

"Anh mau nhận điện thoại đi!" Quý Ngôn khôi phục trạng thái ban đầu, giục Tần Vị đi nhận điện thoại.

Điện thoại là Tần mẹ gọi tới, nói tối nay Bụng Nhỏ không biết vi sao cả người phát lạnh nôn nửa, Tần mẹ gấp quá lập tức đem con đưa đến bệnh viện, vừa gọi điện để Tần Vị cũng đến bệnh viện xem, Tần Vị nhanh chóng mặc áo khoác rời đi.

Quý Ngôn nhìn nồi mì nấu nóng hừng hực, chỉ sợ không ai ăn, dù nói vậy nhưng Quý Ngôn vẫn cầm đũa nếm thử mì, quả nhiên du hồn cậu nếm thử không ra mùi vị, thật muốn xem Tần Vị tự mình làm mì ra mùi vị như thế nào.

Quý Ngôn vẫn nên đem nồi mì Tần Vị đổ đi, đem nồi rửa sạch chuẩn bị luộc lại lần nữa.

Quý Ngôn cúi mắt, nhìn tay mình.

Trải qua càng lâu, bất an cùng với khủng hoảng không ngừng lên men từ sâu bên trong.

Có cái gì, đã biến đổi đến mức càng ngày càng không được bình thường.

"Anh."

Thân thể Quý Ngôn run lên, cổ tay phải đột nhiên bị người khác tóm chặt lấy, Quý Ngôn giương mắt nhìn Quý Trạch đang đứng bên cạnh mình.

Quý Trạch vững vàng nắm chặt tay Quý Ngôn, khẽ cau mày nhìn chăm chú vào.

Quý Ngôn sững sờ, Quý Trạch cũng nhìn thấy sao?

"Có phải anh không nói với bọn em điều gì không?" Quý Trạch chậm rãi ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm Quý Ngôn.

"Quý Trạch, em..." Quý Ngôn khẽ lắc đầu một cái.

"Trước khi mãi cho đến chết anh còn muốn gạt em, lúc này lại muốn giấu bao lâu?" Quý Trạch gọn gàng đánh gãy lời Quý Ngôn.

Quý Ngôn trầm mặc một hồi, sau đó nhấc mắt nhìn Quý Trạch, khóe miệng cười đắng chát, "Em cũng đã đoán được như vậy, tại sao còn muốn anh chính miệng nói ra, ngược lại kết quả xấu nhất cũng chỉ có thể như vậy mà thôi."

"Quý Ngôn!" Quý Trạch không nhịn được dùng sức nắm chặt tay Quý Ngôn, không gọi anh trai mà gọi tên đầy đủ của cậu, sâu trong đôi mắt kia có thứ gì đó dần dần nát vụn ra, không đè nén được lửa giận lại không che giấu được đau xót đang mơ hồ trào dâng lên.

Cái gì gọi là kết quả xấu nhất cũng chỉ có thể như vậy mà thôi? Cùng lắm chính là một ngày nào đó biến mắt không dấu vết, ngược lại anh có thể không quan tâm bất cứ điều gì mà chết đi, có thể không mong muốn bất kì điều gì mà chết đi sao. Quý Trạch chăm chú nhìn Quý Ngôn, âm thanh trầm thấp lại tựa như đè nén rất giận dữ cùng với thấp thỏm lo âu.

"Anh còn muốn giúp em nấu mì." Quý Ngôn cúi đầu, vươn tay trái ra muốn đem Quý Trạch nắm chặt cổ tay phải của mình kéo ra.

"Anh!" Quý Trạch nhìn Quý Ngôn một lần lại một lần trốn tránh vấn đề của hắn, để Quý Ngôn nhìn thẳng vào hắn không cho cậu né tránh tầm mắt hắn.

"Quý Trạch..." Quý Ngôn ngước mắt nhìn Quý Trạch, mím môi một cái, trong tròng mắt đen phảng phất bất tận bi ai: "Đừng ép anh nữa."

Giọng Quý Ngôn rất nhẹ, giống như vừa ra khỏi miệng liền hòa vào trong không khí, lại giống như chìm sâu bên trong hồ sâu.

Quý Trạch ngây người, sau đó chậm rãi buông lỏng cổ tay phải Quý Ngôn.

Quý Ngôn tiếp tục cúi đầu đặt nồi, sau đó đổ nước, châm lửa đun nóng.

"Đừng nấu, em không muốn ăn." Quý Trạch nhìn nước sôi trên bếp, thấp trầm nói.

"Nhưng, anh muốn nấu." Quý Ngôn đem mì sợi chậm rãi bỏ vào trong nồi, "Sau này sẽ không có cơ hội..."

Anh đã, sẽ không còn nhiều thời gian nữa...

Những chuyện này, dù chỉ là việc nhỏ nhặt như nấu một bát mì thôi, sau này cậu đều không thể làm được.

"Quý Trạch, đủ rồi, đã đủ rồi." Khóe miệng Quý Ngôn vui vẻ cong lên, tay phải cầm đũa khuấy đều sợi mì, ôn nhu nói, "Một năm này, coi như là anh trộm được, có thể gặp lại em và Tần Vị, thật sự là đã đủ rồi."

Quý Ngôn khẽ cúi đầu, người đàn ông này chỉ khẽ cười, thần sắc quá mức ôn nhu, ôn nhu đến mức khiến người khác cảm giác tâm lạnh thấu xương. Dưới ánh đèn đường nét có chút mơ hồ không rõ, giống như chỉ cần một cái chớp mắt thì người trước mắt lại đột nhiên biến mất.

"Anh biết, lần này, anh thật sự sẽ không trở lại được nữa."

Chính là trong nháy mắt như vậy, Quý Trạch có một loại cảm giác nghẹt thở. Giọng nói như vậy, quá mức mờ ảo bi thương, khiến người khác không dám nghe.

"Quý Trạch, xin lỗi em."

Khóe miệng Quý Ngôn vẫn ôn nhu cười yếu ớt, lúc nhấc mắt nhìn Quý Trạch, nước mắt lại rơi.

"Anh... lại phải rời bỏ em..."

Chương 48: Rời đi.

"Quý Ngôn! Quý Ngôn!"

Là ai đang gọi mình?

Giọng nói thật quen thuộc.

Quý Ngôn chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy trước mắt vẻ mặt thất kinh của hai người, lúc này cậu đang bị một người trong số đó ôm chặt lấy, mắt người kia đỏ hoe, ôm rất dùng sức, như sợ cậu sẽ biến mất mà ôm chặt lấy cậu, không ngừng lớn tiếng gọi tên cậu.

Hoảng hốt, Quý Ngôn rốt cuộc mới nhớ ra, người ôm cậu chính là Tần Vị.

Còn người kia đứng cạnh Tần Vị đang khóa chặt lông mày nhìn cậu, là em trai cậu, Quý Trạch.

Quý Ngôn khẽ lắc đầu lại chỉ thấy ý thức mơ hồ không rõ, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn bản thân đang nằm trên sàn phòng khách.

Cậu nhớ, vừa nãy còn đang dạy Tần Vị vẽ, sau đó dạy được một lúc thì cậu lại đột nhiên hôn mê, cái gì đều không nhớ rõ.

Cái này cũng thường xảy ra, nhưng không nghĩ tới lần này lại phát sinh trước mặt Tần Vị và Quý Trạch.

"Em không sao, chỉ là hôn mê chút thôi." Quý Ngôn nhẹ giọng nói, sau đó nhìn về phía bàn vẽ, tranh vẽ Tần Vị quả nhiên chưa xong, cậu chắc cũng ngất đi không bao lâu.

"Quý Ngôn..." Thân thể Tần Vị run rẩy, mặt lộ vẻ căng thẳng bất an nhìn Quý Ngôn, giống như vừa trải qua chuyện sợ hãi nào đó, lực tay ôm cậu dùng sức mấy phần, "Đã qua một ngày."

Thân thể Quý Ngôn chấn động, con ngươi chợt trừng lớn nhìn Tần Vị, sau đó chậm rãi cứng nhắc nhìn Quý Trạch, Quý Trạch ngầm thừa nhận gật đầu.

Một ngày?

Cậu, vậy mà... mất ý thức qua cả ngày.

"Quý Ngôn, làm sao vậy? Rốt cuộc làm sao vậy?" Bất luận thế nào, thần kinh Tần Vị cũng không thể xem như có chuyện gì xảy ra, hắn đỏ mắt lo lắng hỏi Quý Ngôn, thân thể không yên mà run rẩy, tay gắt gao ôm chặt Quý Ngôn. Thân thể Quý Ngôn giống như trở nên càng trong suốt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, khiến người khác nhìn như có ảo giác một giây thôi cậu sẽ đột nhiên biến mất.

"Tần Vị, em đã chết rồi..."

Quý Ngôn dường như yếu đuối không chịu nổi giương mắt nhìn về phía Tần Vị, sau đó cho ra đáp án.

"Cuối cùng thì em sẽ phải biến mất."

Em vẫn cho rằng có thể ở bên cạnh anh, dù anh xa cách em, khi anh rốt cuộc quay về bên em, em lại phải rời đi.

E rằng, dù bọn họ thắng được thời gian nhưng cuối cùng vẫn thua ở vận mệnh.

"Đi đâu!! Quý Ngôn, em muốn đi đâu?" Tần Vị trừng lớn hai mắt, giọng nói đều run rẩy.

Quý Ngôn cúi đầu im lặng không lên tiếng.

Năm ngoái ngày 17 tháng 5, Quý Ngôn tự sát ở trong nhà, mà hôm nay là ngày 10 tháng 5, còn có bảy ngày nữa chính là một năm đã trôi qua rồi.

Thân là du hồn cậu càng ngày càng trở nên mệt mỏi, buổi sáng cũng không dám ra khỏi cửa, dường như vừa chạm vào ánh nắng sẽ lập tức tiêu tan ý thức, mệt mỏi không tả được. Thậm chí thời gian cậu mất ý thức càng ngày càng dài, tần suất càng ngày càng nhiều, có lúc trí nhớ mờ mịt lại đột nhiên quên tất cả, tất cả những thứ đó như từng bước ép sát nhắc nhở mình, thời gian của cậu càng ngày càng ngắn.

Quý Ngôn từng ngày trải qua càng thêm thống khổ, lúc hai rưỡi sáng cậu sẽ cười cùng Tần Vị Quý Trạch nói chuyện, nhưng nửa giờ sau, Quý Ngôn chỉ có thể rút trong một góc tường, đáy lòng đau đớn và tuyệt vọng, để mặt trầm mặc bên trong hủy diệt từng chút.

Quý Ngôn biết.

Sau một năm cậu chết, cậu sẽ chính thức biến mất.

Giống như cậu bị vô hình phân cách ở hai thế giới, một mặt bản thân cười nói đã đủ rồi, một năm này thật sự rất vui vẻ nhưng mặt khác bản thân lại không ngừng cuồng loạn khốc khấp, liều mạng giãy dũa trong vô nghĩa.

Một đêm này, Tần Vị không ngủ, chỉ yên lặng nhìn vị trí Quý Ngôn biến mất.

Quý Trạch ngồi một bên salon, lẳng lặng hút thuốc, không nói gì.

Ngày thứ hai, Quý Ngôn ngồi ngốc trong phòng, co ro trong góc, cậu giống như nhìn thấy Quý Trạch cùng Tần Vị nói chuyện nhưng Quý Ngôn lại thất thần không nghe rõ, chỉ mặc cho ý thứ mình rơi vào bể tối.

Không biết qua bao lâu, dường như rất nhanh.

Không biết tại sao Tần Vị không có ở trong phòng, Quý Trạch lại đang thu thập hành lý, hắn vẫn mang theo chiếc vali đó, chỉ có một vali duy nhất như lúc hắn tùy ý đến ở, hiện tại cũng có thể tùy ý rời đi.

Nhanh đến hai rưỡi sáng, Quý Ngôn chậm rãi từ trên đất bò dậy, sau đó ngồi ở vị trí ghế salon, đối diện với Quý Trạch rồi nhếch khóe miệng cứng đờ, thử nhiều lần mới lộ ra nụ cười.

Quý Trạch nhìn thân ảnh Quý Ngôn dần xuất hiện ở trên ghế salon, nhìn Quý Ngôn nhẹ giọng nói.

"Anh, em phải đi."

Quý Ngôn nhìn thấy vali bên cạnh Quý Trạch bèn biết nó phải rời khỏi nhà Tần Vị, như vậy cũng tốt.

"Ừm." Quý Ngôn gật gật đầu, lại không biết nói cái gì.

"Không cần xin lỗi em, anh, anh không có rời bỏ em." Quý Trạch đi tới trước mặt Quý Ngôn, đầu ngón tay ấm áp chạm vào làn da lạnh băng của Quý Ngôn, sau đó toàn bộ lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa trên gò má Quý Ngôn.

"Bởi vì lần này, là em rời bỏ anh trước."

Quý Ngôn ngẩn người, mắt con cong lên cười, viền mắt lại đỏ.

Mãi đến lúc cuối, Quý Trạch vẫn vậy, ôn nhu đến kỳ cục.

"Cho nên, anh không cần không dám gặp em, không cần cảm thấy có lỗi với em, không cần sợ hãi không biết nên từ biệt em như thế nào, anh không cần phải lo lắng điều gì cả!" Quý Trạch nhẹ giọng nói, gương mặt như đã tan đi băng giá, giống như đem tất cả ôn nhu hóa vào trong ánh mắt, "Em chỉ muốn cho anh biết, nửa năm này, anh, em thật sự rất vui khi gặp lại được anh."

Anh vẫn luôn sợ sệt chia ly, vậy chúng ta sẽ trước một bước mà tạm biệt nhau đi.

"Vẫn luôn là anh nói cám ơn với em, anh, em mới phải là người nói cám ơn anh nhiều nhất." Giọng Quý Trạch hơi nghẹn ngào, viền mắt ửng đỏ, đầu ngón tay từ khóe mắt ửng đỏ của Quý Ngôn mem lướt xuống khóe môi cậu, cuối cùng thả xuống, run rẩy nắm chặt thành quyền.

Cả đời người này, chung quy sẽ gặp được một người như vậy.

Sau đó gặp, như vậy là đủ rồi.

Bây giờ, Quý Trạch nên buông tay, dù là không nỡ nhưng còn tiếp tục như vậy, càng thêm thống khổ cho tất cả mọi người mà thôi.

Hắn nên buông tay tạm biệt Quý Ngôn, cho cậu biết không phải cậu là rời bỏ hắn, khiến cậu không cần âm thầm hổ thẹn vì sự tồn tại của cậu khiến hắn thống khổ, tốt nhất là nên làm cho cậu quên hắn thanh thản rời bỏ thế gian này.

Hắn nên buông tay để đem thời gian cuối cùng tặng cho Tần Vị, anh hắn và Tần Vị vừa bắt đầu cùng nhau, bõ lỡ ròng rã bảy năm, cuối cùng bọn họ có thể ở bên nhau.

"Anh, gặp lại sau!" Quý Trạch nhẹ giọng nói, cúi thấp mắt không dám nhìn Quý Ngôn sau đó đi đến nói đặt hành lý.

Quý Ngôn khẽ nâng tầm mắt, ngón tay khẽ vươn tới hướng bóng lưng Quý Trạch cuối cùng vẫn cứng ngắc thu lại.

Quả thật, đây là lời từ biệt tốt nhất, kết quả tốt nhất .

"Anh, anh đã từng yêu em chưa?" Quý Trạch đi đến cửa, sau đó bước chân chậm dừng lại.

Quý Trạch hỏi như thế, Quý Ngôn khựng lại, cậu biết Quý Trạch hỏi không phải là tình thân, mà là như cậu đối với Tần Vị, là tình yêu, chỉ có điều bây giờ hỏi vấn đề này còn có ý nghĩa sao?

"Em biết rồi." Quý Trạch quay đầu nhìn Quý Ngôn im lặng, ánh mắt hơi tối, gật đầu quay người rời đi.

"Có."

Bước chân Quý Trạch nhất thời ngừng lại, sau đó chậm rãi quay đầu.

"Khi em quỳ gối trong chùa, từ sáng đến tốt vái từng vị phật, nói muốn tạ lễ thần..." Khóe miệng Quý Ngôn nhợt nhạt cười nhưng trong mắt vụn vặt từng giọt sương bi thương cùng đau buồn. Vào thời khắc ấy, e rằng Quý Ngôn thật sự đã động tâm.

Người đàn ông này, đem bản thân cậu từ bên trong vực sâu bi thương và tuyệt vọng liều mạng kéo lên, luôn ở bên cạnh cậu.

Người đàn ông này, ở trong xe cầm hình cậu, khóc như một đứa trẻ gọi tên cậu.

Người đàn ông này, sau khi say rượu nói muốn chăm sóc cậu, muốn đối xử tốt với cậu, cho dù chết cũng muốn đối tốt với cậu.

Người đàn ông này, trong sinh nhật cắm hai mươi chín cây nến, nói yêu cậu, muốn chờ cậu kiếp sau...

Dù là em trai cũng được, Quý Trạch cũng được, thân phận gì cũng được, đối với Quý Ngôn mà nói đều là người không thể thay thế được.

Yêu hay không yêu, Quý Ngôn cũng không phân rõ.

Nếu như cậu còn sống, vẫn cùng Quý Trạch cùng nhau một năm sống chung, có lẽ chỉ một ngày nào đó bọn họ thật sự sẽ ở bên nhau.

E là thật sự, bọn họ suýt chút nữa là ở bên nhau.

Nhưng chỉ là không đúng thời điểm.

"Hóa ra, anh vẫn đi theo em sao?" Quý Trạch ngẩn người sau đó nở nụ cười.

Giống như nhân sinh của hắn, chỉ vì chờ đợi một câu nói này của Quý Ngôn.

Trong mắt Quý Trạch lóe lên ý cười ôn nhu khiến người khác không dời nổi mắt, sau đó chậm rãi đến gần Quý Ngôn, "Nếu như vậy, anh, anh đem kiếp sau của anh cho em được không?"

Mi mắt Quý Ngôn hơi rũ xuống, ở đâu ra kiếp sau? Cậu lại cho Quý Trạch một lời cam kết hay chẳng qua chỉ có Quý Trạch mới uổng công tuân theo mà thôi.

"Được!" Thế nhưng Quý Ngôn vẫn nghe theo chính hắn nói xong, Quý Ngôn đưa ngón út ra, "Muốn ngoéo tay ước định không?"

"Đều lớn như vậy, còn muốn ngoéo tay sao?" Quý Trạch lắc đầu, lại nắm lấy tay phải Quý Ngôn kéo vào trong ngực, sau đó tay đặt lên gáy Quý Ngôn mà hôn lên.

Quý Ngôn ngây ngẩn cả người, cậu nhìn thấy con ngươi Quý Trạch đen nhánh, dường như muốn đem cậu tiến vào thế giới của hắn. Dần dần, khóe miệng lạnh băng của Quý Trạch như có nhiệt độ, thân mật khẽ vuốt nhẹ, càng thêm ấm áp.

Không đẩy Quý Trạch ra, Quý Ngôn chậm rãi nhắm hai mắt lại, chăm chú cảm nhận nhiệt độ và khí tức Quý Trạch.

"Anh, vậy chúng ta hứa nhé." Quý Trạch chậm rãi buông Quý Ngôn, hôn nhẹ lên khóe môi Quý Ngôn nhẹ nhàng gọi, câu chữ này giống như vẫn luôn trằn trọc ở giữa răng môi Quý Ngôn, ngậm tất cả ôn nhu và trong sinh mệnh.

Ở trên thế giới này, chỉ có Quý Trạch sẽ gọi cậu như vậy—— "Anh trai."

"Em đi đây." Quý Trạch ghé vào bên tai Quý Ngôn nhẹ giọng nói, Quý Ngôn khẽ gật đầu.

Khóe miệng Quý Trạch chậm rãi vẽ lên một đường cong, nhẹ giọng nói, "Chúng ta kiếp sau gặp lại."

"Được, anh chờ em." Quý Ngôn cũng cười.

Quý Trạch xách hành lý quay người rời đi, Quý Ngôn yên lặng nhìn bóng lưng Quý Trạch rời đi.

Thời khắc cửa đóng lại đó, nước mắt hai người rốt cuộc không kìm nén được mà tràn mi, lệ rơi đầy mặt.

Lần này rời xa nhau, sẽ không bao giờ gặp lại.

Chương 49: Trở về

Tần Vị lướt qua Quý Trạch đang đứng ở cửa cúi mắt rơi lệ, sau đó mở cửa đi vào phòng.

Quý Ngôn đang ngồi trên ghế salon khóc, toàn thân run rẩy, miệng hơi hé, khô khốc gọi tên hắn.

Tần Vị đi tới, ngồi xốm xuống ngước nhìn Quý Ngôn, rồi đưa tay ra, nhiệt độ ấm áp chạm vào hai má lạnh băng của Quý Ngôn, lau đi những giọt nước mắt trên mặt cậu. Tần Vị chậm rãi áp sát, dán vào hai má Quý Ngôn, cẩn thân hôn từ khóe mắt lướt xuống khóe môi.

"Tần Vị..." Quý Ngôn đưa tay nắm lấy góc áo Tần Vị, "Em muốn trở về."

Tần Vị ngẩn người, sau đó bình tĩnh nhìn Quý Ngôn.

"Chúng ta, trở về có được không?" Thanh âm Quý Ngôn yết ớt run rẩy, trong đôi mắt mà Tần Vị yêu nhất lại tràn đầy bi thương.

"Được, trở về." Tần Vị gật đầu, đưa tay ôm chặt Quý Ngôn vào trong ngực, "Chúng ta trở về."

Tần Vị cùng Quý Ngôn trở về, buổi tối hôm đó lái xe về thành phố X, lộ trình rất dài, cả một buổi tối Tần Vị không hề chợp mắt. Dọc đường Tần Vị yên lặng không nói gì, hắn biết Quý Ngôn an vị bên cạnh mình, nhưng hắn lại không thể nói được điều gì.

Vốn trong tâm vạn phần thống khổ, nhưng khi đi trên đường dài ban đêm lại dần bình tĩnh trở lại.

Nếu hắn đã đáp ứng Quý Ngôn không thất hứa thêm một lần nào nữa thì tại sao còn phải đau đớn, phiền khổ?

Nếu đã sớm quyết định như vậy, vậy thì cùng nhau ở trên mảnh đất này cũng tốt.

Trên thế giới này có bao nhiêu tình yêu hèn hạ khuất phục trước lạnh lùng và cự tuyệt, nhưng ngay từ đầu Tần Vị không có, về sau Quý Ngôn cũng không có, bọn họ yêu giống như chỉ hướng về một phiá, chỉ không ngừng trả giá và không còn... đường lui. Có lẽ bọn họ từng có đường lui nhưng dùng tính mạng của người mình yêu để làm lối thoát thì dù có, bọn họ cũng không muốn.

Nhưng bây giờ, bọn họ chỉ có thể kết thúc như vậy mà thôi. Đúng là đi trên con đường này, chính là con đường một đi không trở lại.

Bảy năm trống rỗng, đã qua quá lâu.

Con đường sau này, mặc kệ thế nào Tần Vị cũng sẽ cùng Quý Ngôn đi tiếp, cho dù là đường chết cũng sẽ luôn ở bên cậu.

Nếu hắn đã quyết tâm đính ước như vậy, vậy hắn cần gì phải đâu khổ nữa?

Chẳng qua chỉ là như vậy mà thôi.

Bất kể là sống hay chết, cuối cùng thì bọn họ vẫn ở chung bên nhau.

Tần Vị và Quý Ngôn rốt cuộc cũng trở về thành phố X, trong mấy ngày này Tần Vị nói là muốn đi dạo, Quý Ngôn liền cùng ở bên cạnh hắn.

Tần Vị đi đến rạp chiếu phim mà họ từng đến, mua hai chỗ ngồi, sau đó mua một phần bỏng ngô cực lớn xem phim kinh dị, trước đây mỗi lần có phim kinh dị Quý Ngôn đều chủ động lôi kéo Tần Vị cùng xem, Quý Ngôn cũng thích ăn bỏng ngọt trong rạp chiếu phim nhất.

Tần Vị đi đến trước cổng đại học, mua hơn mười phần mì cay nóng, lúc trước khi hắn và Quý Ngôn thời đại học đều từ cánh cửa đại học cùng nhau đi ra đều chạy đến tiệm mì cay nóng, vừa hô rất nóng lại rất thích ăn, bây giờ mùi vị cũng không thay đổi, thật tốt.

Tần Vị đi tới sân bóng rổ, trong sân đang có sinh viên mặc đồng phục tập luyện, hắn đã từng đứng ở chỗ này thi đấu, khi hắn xoay người đều có thể nhìn thấy Quý Ngôn đứng ở vị trí hàng thứ nhất, rõ ràng kích động muốn cổ vũ hắn cố lên nhưng lại bày ra bộ mặt trấn định, không dám hô lớn, nhưng mỗi lần Tần Vị tiến vào sân bóng, Quý Ngôn sẽ mỉm cười xán lạn vẫy tay về phía hắn.

Tần Vị đi đến lầu dưới Quý Ngôn, hắn đứng ở góc tường mà hắn đã từng đứng trong tuyết lớn, mặc áo lông căng phồng ngủ ở ngoài đông vì chờ Quý Ngôn cùng đi học, nhưng hiện tại Tần Vị đứng nơi đó yên lặng thật lâu, nhìn thật lâu, nhìn về cánh cửa bên trong kia ảo giác như sẽ có một Quý Ngôn đi ra.

Tần Vị đi trên đường tới siêu thị, hắn đã từng vô số lần cùng Quý Ngôn đi trên con đường này, nhìn người đi kẻ đến trên đường, hắn cũng từng kéo Quý Ngôn mặc áo đôi, nắm tay nhau đi qua con đường này, Quý Ngôn đỏ mặt nhất quyết không chịu ngẩng đầu nhưng vẫn nắm chặt lấy tay hắn.

...

Trong những ngày qua Tần Vị dường như đi khắp thành phố. Hồi ức lại giống như đồng hồ cát phá vụn. Ở bên trong thành phố này, dường như từng ngóc ngách đều thuộc về ký ức của bọn họ.

Quý Ngôn yên lặng đi theo hắn, đã từng có lúc cậu cũng giống như Tần Vị như vậy, đi từng nơi bọn họ đã đến, cậu cũng từng lẻ loi một mình đi trên đường cái, nhìn người ta lui tới, nhưng từ đầu đến cuối cậu không tìm thấy người kia.

Trí nhớ của bọn họ dài dằng dặc, thời gian lại ngắn ngủi.

Rạng sáng ngày 16 tháng 5, Tần Vị ôm Quý Ngôn cùng xem phim truyền hình tẻ nhạt.

Rõ ràng là hài kịch nhưng trong lòng đau đớn không ngừng cuồn cuộn dâng lên, Quý Ngôn chảy nước mắt lại bật cười, muốn dừng cũng không dừng được.

"Sao lại khóc như thế?" Tần Vị thấp giọng nói, tay đem nước mắt trên mặt Quý Ngôn lau đi.

"Bộ phim này, buồn cười quá!" Quý Ngôn vừa cười vừa nói, nhưng nước mắt lại liên tục rơi xuống.

Biết rõ thời gian không còn nhiều, Quý Ngôn còn có nhiều điều chưa nói, rất nhiều điều chưa làm nhưng cuối cùng lại không thể nói ra được. Trong lồng ngực cậu giống như đè nén quá nhiều tình cảm, không thể phóng ra được.

Quý Ngôn sợ hãi, không thể lại tiếp tục nhớ thêm nữa, nếu không sẽ không biết phải rời đi thế nào. Nhưng cậu vẫn muốn liều mạng đem bảy năm thậm chí tương lai cùng tất cả thời gina giữa mình và Tần Vị đè nén trong mấy ngày này, tựa hồ như vậy sẽ có thể không để lại tiếc nuối rời đi.

Nhưng lúc này lại hoàn toàn ngược lại, Quý Ngôn càng nghĩ lại càng luyến tiếc, trong lòng trống rỗng kéo dài.

Cậu và Tần Vị, không thể cùng nhau tốt nghiệp đại học, cùng nhau đi công tác xây dựng được một gia đình hoàn chỉnh.

Cậu và Tần Vị, không thể cùng nhau ở trong căn phòng trọ nhỏ, cãi nhau vui vẻ sống tiếp bên nhau.

Cậu và Tần Vị, không thể nhìn đối phương ngày càng trở nên chững chạc, cũng không thể nhìn đối phương thực hiện được lời hứa.

Cậu và Tần Vị, không thể dằn vặt nhau cả đời, cũng không thể gắn bó tương thủ thành hai lão già ngốc...

Giữa bọn họ, đã từng tin chắc rất nhiều điều có thể, cuối cùng lại không có thứ gì.

Quả đúng là khi đi đến bước này, ai cũng có lỗi, ai cũng không sai, chỉ là có quá nhiều bỏ lỡ và bất hạnh ngăn trở giữa bọn họ.

Trong phim, các cặp đôi yêu nhau dù trải qua bao nhiêu trắc trở hiểu lầm, cuối cùng vẫn ở bên nhau thêm một lần nữa.

Nhưng cậu và Tần Vị, dù yêu tha thiết đến bao nhiêu thì đã chấm dứt rồi.

Ngày 16 tháng 5 ba giờ sáng, ngày mai sẽ là ngày giỗ một năm của Quý Ngôn, nhưng Quý Ngôn không biến mất.

"Không biến mất sao!" Quý Ngôn nhìn đồng hồ, lại nhìn Tần Vị có thể ôm lấy cậu.

Thân thể cậu càng trở nên trong suốt, thân thể càng thêm mệt mỏi, nhưng cậu lại không biến mất.

Thế nhưng vào giờ khắc này, Quý Ngôn lại hiểu rõ ràng là—— đây chính là ngày cuối cùng của cậu.

"Em buồn ngủ, ngủ chung đi." Quý Ngôn kéo tay Tần Vị, sau đó đi về phía giường. Tần Vị nằm trên giường, ôm Quý Ngôn thật chặt vào trong ngực, Quý Ngôn nghe thấy nhịp tim đập của Tần Vị, không khỏi cảm thấy an tâm.

Khóe miệng Quý Ngôn chậm rãi kéo lên nụ cười mờ nhạt, cuối cùng cậu cũng đã trở về vị trí của riêng cậu.

Hắc ám và mệt mỏi ăn mòn ý thức của Quý Ngôn, Quý Ngôn nặng nề chìm trong giấc ngủ.

Khi Quý Ngôn mở mắt lần thứ hai thì người đầu tiên cậu nhìn thấy chính là Tần Vị.

Như vậy, đã từng rất lâu rồi.

Ánh mắt ôn nhu, bị cánh tay bá đạo trói buộc lấy, trong đầu còn buồn ngủ trầm trầm...

Đã lâu không thấy, đây là lần đầu bọn họ cùng nhau đón buổi sáng.

Cũng chính là, lần cuối cùng...

Quý Ngôn chậm rãi đẩy thân, cúi đầu nhìn Tần Vị cũng đang chăm chú nhìn chính mình, cúi đầu chủ động hôn Tần Vị.

Tần Vị đưa tay ra, đầu ngón tay lún vào sợi tóc Quý Ngôn, sau đó nhiệt liệt dùng sức hôn Quý Ngôn, đầu lưỡi dọc theo đường vân xâm lấn tới, giống như muốn trói buộc toàn bộ Quý Ngôn. Tần Vị hôn càng nhiệt liệt, giống như tất cả đè nén và tình cảm sâu lắng đều được phát tiết trong lúc này, thân thủ Quý Ngôn ôm chặt lấy Tần Vị, không muốn buông ra.

Hôn như vậy, nóng bỏng mà tuyệt vọng, tất cả bản thân đều hãm sâu trong đó, tiếp đó chính là cận kề hủy diệt.

Sau ngày hôm nay, thế giới Quý Ngôn sẽ không còn ánh sáng nữa.

Chương 50: Kết thúc

Đêm khuya, Tần Vị cõng Quý Ngôn đi từng bước trên đường đá, trong sân trường rộng lớn sớm đã không còn một bóng người.

Sáng nay mưa nhỏ hắt, cánh hoa không tên mang theo bọt nước chậm rãi mở bung trong không khí, cánh hoa rơi trên sân cỏ, bay xuống thân cây, còn có một ít rơi trên người Tần Vị và Quý Ngôn, sau đó tựa như không có sức sống mà miễn cưỡng rơi trong không khí, rơi xuống bùn đất.

Đã từng, bọn cũng từng thường xuyên đi trên một con đường.

Chỉ là, một số người, cho dù nắm tay nhau đi trên cùng một con đường nhưng sẽ đi về hai thế giới khác nhau.

Cuối cùng cũng tới ghế dài bên hồ, Tần Vị cẩn thận đặt Quý Ngôn lên ghế dài, sau đó hai tay xoa bàn tay lạnh băng của Quý Ngôn, hỏi cậu có lạnh không.

Quý Ngôn lắc lắc đầu, người chết như cậu làm sao cảm thấy được lạnh, nhưng chỉ trong giờ khắc này cậu lại cảm nhận được cái lạnh thấu xương. Nhiệt độ lòng bàn tay Tần Vị giống như ấm áp trong thế giới Quý Ngôn còn sống, thế nhưng, chính sự ấm áp này Quý Ngôn không chịu nổi.

Buổi tối trên mặt hồ gió êm sóng, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuống mặt hồ trong trẻo, xuyên thấu vầng sáng nhạt nhòa.

Quý Ngôn nhìn xa phía mặt hồ, nhìn cảnh sắc này, viền mắt lại đỏ.

Nhìn nhiều hơn, dù chỉ liếc mắt một cái, sau này sẽ không nhìn thấy nữa.

Rõ ràng trong lòng cậu phải cảm kích, bởi ít nhất khi chết đi cậu vẫn có thể trộm một ít thời gian để làm bạn bên hắn, nhưng đến giờ phút này, tâm Quý Ngôn lại bị xé rách đến đau đớn.

Mỗi lần thân thể cậu đột nhiên biến mất đều kinh hồn bạt vía, sợ chính mình sẽ thật sự biến mất, ngay cả một lời từ biệt cũng không có. Nhưng bây giờ cuối cùng cũng có thời gian cùng với Tần Vị nói lời từ biệt, thì cậu lại không cách nào mở miệng.

"Tần Vị, em không thể tiếp tục ở bên anh nữa rồi." Tầm mắt Quý Ngôn chậm rãi hướng về Tần Vị ngồi bên cạnh.

Từ sau ngày hôm nay, cõi đời này thật sự sẽ không còn một người tên Quý Ngôn nữa.

Sẽ không còn một du hồn ngốc hề hề mỗi ngày mỗi đêm ở bên cạnh hắn, nửa đêm sẽ không còn một du hồn cùng hắn trò chuyện, sẽ không thể dạy hắn vẽ vời, lại sẽ không còn một du hồn tình nguyện để Tần Vị ôm lấy, sẽ không có du hồn giúp hắn làm đồ ăn khuya.

Bên người Tần Vị, sẽ không còn một Quý Ngôn nào nữa.

"Đừng nói bừa!" Tần Vị vẫn cười giống như không nhận ra điều gì, tay vuốt nhẹ hai má Quý Ngôn.

"Em phải đi, thật sự phải đi." Quý Ngôn nhếch khóe miệng gượng ép nở nụ cười, thần sắc bi thương.

Lần này, sẽ không còn gặp lại nhau.

Tay Tần Vị khựng lại, ánh mắt phức tạp sâu lắng nhìn Quý Ngôn, khóe miệng vẫn mang theo ý cười như trước, "Sẽ không!"

Quý Ngôn duỗi tay nắm lấy tay Tần Vị, tay Tần Vị vẫn nóng như trước, mỗi lần nắm chặt tay hắn đều khiến cho Quý Ngôn cảm thấy an tâm: "Tần Vị, kỳ thực em thật sự rất vui. Sau khi em chết, vẫn thể có thể nhìn thấy anh, một năm này đối với em như vậy đã đủ rồi."

"Chúng ta đã hứa sẽ ở bên nhau cả đời, mới một năm, làm sao đủ?" Tần Vị nhìn du hồn càng lúc càng trong suốt trước mặt, nét mặt u ám, đúng vậy, không đủ, không đủ chút nào, chuyện này làm sao đủ.

"Tần Vị, em đã cùng anh trải qua cả đời." Quý Ngôn cười, đây chính là cả đời của cậu.

Quý Ngôn đem cả đời của cậu, đều cho Tần Vị.

"Đừng đi..." Trong tiềm thức Tần Vị thì thào nói ra câu này, nắm chặt tay Quý Ngôn, "Đừng đi, Quý Ngôn."

Nước mắt Quý Ngôn chợt từ viền mắt rơi xuống, tận sâu trong lòng đau đớn không ngừng gào thét.

Cậu không muốn đi, nhưng cậu làm sao có thể không đi?

Quý Ngôn buông Tần Vị rồi đứng lên, chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất lấy tay đào đất dưới chân ghế tựa dài, Quý Ngôn đều không nói cho ai biết, nơi đó là nơi năm năm trước Quý Ngôn chôn đồ vật.

Nhìn hộp đen vuông kia, tay Quý Ngôn run rẩy lấy ra, rõ ràng chỉ là một hộp nhỏ như vậy lại làm cho Quý Ngôn cảm thấy quá nặng nề, cậu cầm không nổi.

Tần Vị ngơ ngác nhìn hộp nhỏ trong tay Quý Ngôn, sau đó chậm rãi ý thức được điều gì đó.

Bên trong là một đôi nhẫn bạch kim cùng giới, là nhẫn năm năm trước Quý Ngôn muốn tặng Tần Vị.

"Bây giờ em tặng anh, có phải quá muộn rồi hay không?" Cả người Quý Ngôn đều đang run rẩy, nước mắt không áp chế được mà trượt xuống má, lại vẫn kiên cười chống đỡ cười, hai tay run rẩy như muốn ủy thác chiếc hộp nhỏ này.

"Không muộn, không có muộn chút nào." Tần Vị khẽ lắc đầu, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh, sau đó đưa tay mình ra.

"Quý Ngôn, giúp anh mang đi, nhớ phải đem anh cầm tù lấy!" Giọng Tần Vị ôn nhu lại thâm tình mà nát tan trong không khí.

Quý Ngôn khóc không nói ra lời, chỉ gật đầu, sau đó run rẩy lấy ra một chiếc nhẫn. Cậu duỗi tay nắm lấy tay Tần Vị, chậm rãi đeo nhẫn vào ngón tay đeo nhẫn của Tần Vị, nước mắt lại từng giọt rơi trên mu bàn tay Tần Vị, khiến tầm mắt Quý Ngôn trở nên mơ hồ nhìn thấy một viên nhẫn nho nhỏ.

"Đến lượt anh." Tần Vị nhìn nhẫn trên tay nở nụ cười, sau đó lấy chiếc nhẫn trong hộp, ôn nhu nắm chặt tay Quý Ngôn đang run rẩy, giống như một lần nắm chặt sẽ nhất quyết không buông.

Vẻ mặt Tần Vị thành kính lại nghiêm túc, đem nhẫn đeo lên ngón tay Quý Ngôn, sau đó đem tay Quý Ngôn đến gần môi hôn, Tần Vị cười nhìn Quý Ngôn, "Quý Ngôn, em là của anh."

Quý Ngôn không ngừng gật đầu, không nói gì.

Hai tay đan chặt lấy nhau, đôi nhẫn bạch kim kia dưới ánh trăng dường như rạng ngời.

Vận mệnh luôn xa cách của bọn họ, vào thời khắc này giống như quấn quít lấy nhau, sẽ không tách ra nữa.

"Tần Vị, anh biết không? Em rất vui." Quý Ngôn vừa khóc vừa cười, sau đó kéo khóe miệng, ôm chặt lấy Tần Vị, cứ để cậu ích kỷ thêm một lần đi, cứ như vậy biến mất trong lồng ngực người cậu yêu, cứ như vậy hưởng thụ thời khắc hạnh phúc này đi, cứ như vậy mà không luyến tiếc rời khỏi thế giới này.

Nhưng dù nói là hài lòng, Quý Ngôn vẫn cảm thấy lỗ hổng trong lòng ngày càng khuếch tán, hoảng sợ và trống rỗng trong linh hồn giống như đang không ngừng nới rộng cắn nuốt chính cậu. Cậu muốn nhìn nhiều hơn, nói nhiều hơn, mặc kệ như thế nào, cậu vẫn muốn ở bên người Tần Vị, dù chỉ thêm một giây một phút cũng tốt rồi.

Quý Ngôn ôm Tần Vị, lại nhìn thấy tay mình càng ngày càng trong suốt, giống như sắp xuyên qua cơ thể Tần Vị.

Đẩy Tần Vị ra, Quý Ngôn lảo đảo lùi về sau một bước.

"Tần Vị, em phải đi rồi." Quý Ngôn cắn môi dưới nhìn người đàn ông trước mắt, người mà cậu nhớ cả đời, yêu cả đời, dây dưa cả đời, tất cả những điều này nên phải kết thúc rồi.

Không còn gì so với điều này tốt hơn.

"Được." Tần Vị trầm mặc một hồi, sau đó gật đầu, "Anh sẽ không để em một mình đâu."

Khi nghe câu nói đầu của Tần Vị, Quý Ngôn thở phào nhẹ nhõm, nhưng câu tiếp theo lại khiến Quý Ngôn như vỡ vụn.

"Em đi trước, anh sẽ lập tức đến tìm em." Nét mặt Tần Vị ôn nhu, thâm tình lặng lẽ nhìn Quý Ngôn.

"Anh, anh, anh đang nói cái gì vậy?" Cổ họng Quý Ngôn như ai đó gắt gao bóp lấy, cái gì mà là tới tìm em, Tần Vị nói vậy, quả nhiên hắn muốn... cùng cậu chết sao?

"Anh đã đáp ứng em, sẽ không để em một mình." Tần Vị cười, thân thủ nắm lấy tay Quý Ngôn, nhưng nhận ra đã xuyên qua bàn tay Quý Ngôn, hắn lại không nắm được tay Quý Ngôn.

Tay Quý Ngôn run rẩy trong không trung, nước mắt rơi xuống viền mắt đỏ bừng.

Chậm rãi thu tay về, Tần Vị rơi lệ nhìn Quý Ngôn, "Không sao, chúng ta chỉ tách ra một lúc, rất nhanh anh sẽ lại trở về bên em. Anh đã rời bỏ em một lần, anh sẽ không bỏ em thêm một lần nào nữa đâu."

"Anh đã đáp ứng thì sẽ không bao giờ thất hứa."

"Không, không được! Anh không thể làm vậy!" Quý Ngôn hoảng loạn lắc đầu, đi về phía trước nắm lấy cổ áo Tần Vị nhưng tay lại xuyên qua thân thể Tần Vị, không nắm được thứ gì, Quý Ngôn càng luống cuống hét to, "Anh quên con trai anh rồi sao? Cha mẹ anh thì sao? Công ty của anh? Tại sao anh có thể, tại sao anh có thể vì em..."

"Anh sẽ an bài thật tốt." Tần Vị nhìn Quý Ngôn kích động đến cả lời cũng không nói ra được, nhẹ giọng an ủi, "Quý Ngôn, anh không thể rời bỏ em, anh không thể không có em."

"An bài?" Quý Ngôn thở hổn hển trừng Tần Vị, anh an bài như thế nào? Tần Vị, anh nói cho em biết anh an bài như thế nào! Anh ngay cả một người sống sờ sờ còn không còn, chẳng lẽ anh còn muốn an bài một Tần Vị khác đi chăm sóc bọn họ hay sao? Tại sao anh có thể vì em mà từ bỏ tất cả! Anh còn sống, Tần Vị anh còn sống khỏe mạnh, còn có một đường nhân sinh dài phía trước!!!

Tần Vị lặng lẽ không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn Quý Ngôn, hờ hững như vậy lại khiến Quý Ngôn kinh sợ cực điểm.

Tần Vị lại cười, trong mắt kia lại là bất cần đến thâm tình.

Nếu như chết đi có thể mang lại hạnh phúc, vậy thì cần gì phải sống?

Nếu như chết đi có thể mang chúng ta tách ra thì tại sao không thể đem chúng ta một lần nữa ở bên nhau?

"Tần Vị, anh đã nói đem đời này cho em, anh không thể chết, em không cho phép anh chết!!" Quý Ngôn hét lên gọi cả tên Tần Vị, nước mắt không ngăn được rơi xuống, Tần Vị là nghiêm túc, hắn nghiêm túc, nếu cậu biến mất, Tần Vị nhất định sẽ cùng chết, không thể, không thể như vậy!

"Tần Vị, anh không thể ích kỷ như vậy! Anh không thể!" Quý Ngôn muốn nắm lấy tay Tần Vị nhưng lại không nắm được, "Em chờ anh bảy năm! Bảy năm đằng đẵng! Em không cho phép anh đi theo em!!"

"Em sẽ hận anh cứ bất cần như vậy mà rời bỏ em! Tần Vị, em hận anh! Mặc kệ thế nào, anh cũng nhất định phải chờ em bảy năm!" Ánh mắt Quý Ngôn cầu xin nhìn Tần Vị, âm thanh run rẩy nghẹn lại, đã khổ cực cầu khẩn, Tần Vị không thể sau khi Quý Ngôn biến mất mà đi chịu chết như vậy, tuyết đối không thể: "Tần Vị, anh không thể chết, anh phải sống thật tốt cho em!"

"Được." Tần Vị nhìn Quý Ngôn thật lâu, cuối cùng thống khổ nhắm mắt lại thở dài, sau đó gật đầu. "Em chờ anh, bảy năm."

Quý Ngôn dần dần bình tĩnh lại, thần sắc lại càng đau thương nhìn Tần Vị.

Thôi, cứ như vậy đi.

Rõ ràng là tay chỉ chạm vào khoảng không, nhưng đấy chính là cách nhau một thế giới.

Quý Ngôn chớp mắt mấy cái, nước mắt lại chảy càng nhiều, trong mắt ngập một mảng hơi nước. Viền mắt ướt át, môi khẽ nhếch, Tần Vị muốn đưa tay lau đi nước mắt trên gương mắt ấy nhưng tay lại xuyên qua cơ thể trong suốt.

Vốn nước mắt ấm áp lại không thể đến đầu ngón tay, lương bạc như vậy, đau khổ như vậy mà thấm vào trong lòng.

Thời gian từng giây từng phút đến ba giờ sáng, thân thể Quý Ngôn trong suốt giống như đang dung nhập vào màn đêm.

Quý Ngôn quay đầu nhìn về phía bầu trời đêm hồ nước, âm thanh mờ ảo lại yếu ớt, giống như vừa ra khỏi miệng liền hòa vào trong không khí.

"Tần Vị, anh biết..."

Chậm rãi xoay đầu lại, khóe môi nhơt nhạt câu lên, không tiếng động nhìn Tần Vị.

—— em yêu anh.

Tần Vị lẳng lặng nhìn thân thể Quý Ngôn từng điểm biến mất, Tần Vị liều mạng mở hai mắt đỏ bừng nhìn Quý Ngôn, nhưng thân ảnh Qúy Ngôn giống như bị gió thổi tan đi, thổi vào trong màn đêm.

Nhẫn đeo trên tay Quý Ngôn, lẻ loi bỗng dưng rơi trên mặt cỏ.

Trước mặt hắn, đã không còn một bóng người, chỉ có một chiếc nhẫn lẳng lặng nằm trên đất.

Toàn bộ trước hồ, chỉ còn một mình Tần Vị sững sờ nhìn đêm đen.

"Quý Ngôn, Quý Ngôn..." Tần Vị há miệng, lại không nói được cái gì, tất cả lời nói đều bị nghẹn trong cổ họng, cuối cùng từ trong cổ họng đau đớn khàn giọng gọi ra cái tên người đó không ngừng. Vào thời khắc đó, thứ trọng yêu bên trong sinh mệnh hắn dường như đã không còn.

Tần Vị quỳ trên mặt đất, tay đem nhẫn trên mặt đất nhặt lên, sau đó đau đớn ôm chặt nhẫn trước ngực, đau lòng không thể khống chế được, cả người giống như bị bi thương vô hạn vỡ nát.

Trên đời này, đã không còn Quý Ngôn.

-END-

Phiên Ngoại 1: Tần Vị phiên ngoại.

Diệp Vận quẹt thẻ mở cửa, đi vào phòng.

Đây là phòng ở của Tần Vị và con trai, nhưng bên trong lại không còn một bóng người, không hề có hơi thở.

Kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời trong nháy mắt chiếu sáng từng ngõ ngách, ánh sáng ấm áp rơi vào phòng.

Hôm nay là sinh nhận con bà, trong phòng vẫn nên cần ấm áp một chút.

Nơi này đã hơn một năm không có ai ở.

Ngày 17 tháng 5 năm ngoái, Tần Vị tự sát.

Nói là tự sát nhưng khi Diệp Vận biết tin Tần Vị tự sát, trong tiềm thức như đã dự liệu được điều này nhất định sẽ tới, con trai bà tại thời điểm Quý Ngôn chết đã nhịn ròng rã tám năm cuối cùng vẫn là đi theo Quý Ngôn.

Lúc trước bên trong căn phòng này, thời điểm nó chết còn nằm trên ghế salon, trên sàn nhà còn có lưỡi dao và máu tươi đỏ sẫm, trên cổ tay trái bị lưỡi dao cắt năm đường, một đường không nhiều một đường không ít, máu tươi theo vết thương nhuỗm đỏ cả chiếc nhẫn đeo trên ngón tay trái.

Tay phải Tần Vị đặt trên ngực, đè lên một bức họa, bức họa kia phẳng phiu sạch sẽ không có bị máu nhiễm một điểm, đó là bức tranh khi Quý Ngôn mười lăm tuổi vẽ Tần Vị, trong bức họa còn vẽ lên hình nhân nhỏ bé ngây thơ, Diệp Vận biết, đó là Quý Ngôn. Con trai bà cho đến lúc chết, vẫn còn đang nhìn bức tranh này.

Giống như bọn họ từ khi mười năm tuổi bắt đầu ở bên nhau, nhiều năm sau này bọn họ vẫn ở bên nhau.

Thời điểm Tần Vị chết, khóe miệng còn mang nụ cười nhàn nhạt, bình yên hạnh phúc như vậy mà rời đi.

Trong tay phải còn siết chặt chiếc nhẫn khác.

Vào lúc ấy Diệp Vận không tránh khỏi đau thương, rồi lại thản nhiên vài phần.

Con trai bà... cuối cùng đã được giải thoát rồi.

Từ lúc trong bệnh viện, Tần Vị đã nói với bà, hắn muốn ở bên Quý Ngôn, sẽ không thất hứa thêm một lần nào nữa, có lẽ bà đã dự liệu được một ngày đó sẽ tới, hơn nữa lại trải qua những bảy năm, điều này cũng đã vượt qua dự đoán của bà.

Từ đó về sau, từ năm đó cho đến nay, con trai bà vẫn luôn một thân một mình.

Trong mấy năm nay, Tần Vị dường như cố gắng làm thật tốt trách nhiệm của bản thân. Thế nhưng Diệp Vận làm sao lại không biết, Tần Vị là con trai bà, dù Tần Vị vẫn còn thở nhưng Diệp Vận biết từ khi Quý Ngôn chết đi, cả người Tần Vị đã không còn hoàn chỉnh.

Diệp Vận thường xuyên nghe Tần Vị một mình lầm bầm, giống như đang giả vờ cùng Quý Ngôn trò chuyện, cũng chỉ có lúc đó Diệp Vận mới có thể nhìn thấy trên mặt Tần Vị đã không còn lạnh băng và trống rỗng mà là biểu tình ôn nhu.

Trong những năm này, chẳng qua là Tần Vị thống khổ chịu đựng mà thôi.

Diệp Vận còn nhớ khi bà và ba Tần Vị còn trẻ sinh ra Tần Vị, vào lúc ấy bọn họ đều là người hiếu thắng, cảm thấy tuổi trẻ nên thừa dịp phát triển sự nghiệp thật tốt, liền đem Tần Vị giao cho người lớn chăm sóc, còn Diệp Vận cũng yên lòng đi công tác.

Có lẽ chính từ lúc đó, quan hệ của bà và Tần Vị càng trở nên xa cách, rõ ràng là con trai bà bà lại thiếu quan tâm, thời gian rất lâu mấy tháng một lần mới về nhà thăm liếc mắt nhìn Tần Vị một cái. Bắt đầu từ khi đó, tính cách Tần Vị trở nên hung hăng bát nháo, ai cũng không quản được.

Cho đến khi một lần Diệp Vận bệnh nặng, Diệp Vận mới nhận ra bà đã quên đi một thứ gì.

Khi Diệp Vận nhìn Tần Vị cao lớn đã lên cấp hai, hai mắt đỏ bừng đứng bên giường bệnh, Diệp Vận mới bừng tỉnh, hóa ra con trai bà đã lớn như thế này rồi.

Từ khắc đó, Diệp Vận quyết định bỏ công tác, muốn bắt đầu bù đắp lại cho Tần Vị.

Diệp Vận còn nhớ, hôm sinh nhật đó, bà cố ý mời rất nhiều người dự sinh nhật Tần Vị. Lúc trước bà luôn bỏ quên sinh nhật con trai, nên bây giờ bà muốn đem tất cả tốt đẹp để bù đắp lại cho Tần Vị. Nàng để Tần Vị ăn mặc như tiểu vương tử, đang lúc mọi người chúc phúc, cắt bánh gato, tặng quà tặng.

Thì Tần Vị đột nhiên biến mất, đem tất cả âu phục kia cởi ném trên mặt đất, mặc quần áo thường chạy ra ngoài ban đêm, ai cũng không ngăn được.

Bà sắp điên, lập tức đi tìm người.

Cuối cùng, ở bên trong căn nhà nhỏ bà lại thấy được, con trai bà cùng một đứa trẻ khác ngồi trên bãi cỏ, một người một bát mì ăn sạch bóng, hai bát rỗng ném ở một bên, còn Tần Vị cùng đứa trẻ kia đang huyên náo nói gì đó, trong mắt chính là hưng phấn mà Diệp Vận chưa từng nhìn thấy.

Bà còn nhớ, lúc đó trên đầu Tần Vị rối như tơ vò, ánh mắt lại phá lệ sáng người, trên gương mặt lại mang ý cười rạng rỡ mà bà chưa bao giờ thấy. Hắn nhận được vô số quà tặng đắt tiền, nhưng cái gì cũng không muốn, chỉ nâng niu một cây bút vẽ đơn giản trên tay.

Về đến nhà, Tần Vị nói, mẹ đừng tổ chức sinh nhật cho con nữa, con không thích.

Vào lúc ấy, Tần Vị nói—— "Con đã tìm thấy được người cùng con tổ chức sinh nhật rồi."

Đúng vậy, Tần Vị đã tìm được người cùng hắn tổ chức sinh nhật.

Hắn cũng đã tìm thấy người có thể cùng hắn sống đến cuối đời.

Mà người đó, chính là Quý Ngôn.

Hai người bọn họ vừa bắt đầu đã quấn quít bên nhau, và sau này ai cũng không chia cắt được.

Từ lúc đó, đến bây giờ, cũng chỉ có một mình Quý Ngôn mà thôi.

Như vậy là tốt rồi.

Người phụ nữa đem bánh gato đặt lên bàn, mở hộp ra, đem nến và dao để một bên, sau đó đặt hai cái đĩa.

Một là cho Tần Vị, một là cho Quý Ngôn.

Sau đó Diệp Vận bắt đầu thu dọn căn phòng, bà đem căn phòng không người ở này giữ lại. Mỗi tuần bà đều đúng giờ đến quét tước, cùng Tần Vị và Quý Ngôn nói chuyện một chút, rồi mới trở về nhà.

Trong bảy năm qua, Tần Vị chỉ dùng thời gian rảnh để học vẽ tranh, con trai bà vốn cho là nghệ thuật phiền nhất, cuối cùng lại chịu đựng tất cả để hạ bút, hay nói là hắn muốn đem tất cả tình cảm phát tiết lên bên trong tranh.

Tần Vị không vẽ bất cứ thứ gì, chỉ vẽ Quý Ngôn, trong tranh của hắn vĩnh viễn chỉ có một mình Quý Ngôn. Mỗi lần Tần Vị vẽ Quý Ngôn, vẻ mặt đều thành kính và ôn nhu như vậy kiến người khác cảm thấy bi thương, hay nói là chỉ khi Tần Vị vẽ, Diệp Vận mới phát giác ra hắn còn sống. Nhất bút nhất họa như vậy, lại giống như đem toàn bộ sinh mệnh, ký ức thấm vào bên trong.

Mỗi một bức họa đều là một đoạn ký ức.

Tần Vị muốn đem một mặt ký ức này bù đắp, trên tường nhà là Quý Ngôn trong lòng Tần Vị, còn trên bàn vẽ là Tần Vị trong lòng Quý Ngôn.

Trong phòng lớn như vậy, có rất nhiều bức tranh Tần Vị, sau đó có rất nhiều Quý Ngôn.

Mỗi một bức bên người Tần Vị, đều có một Quý Ngôn.

Cứ như vậy, bọn họ sẽ không bao giờ tách ra.

Phiên ngoại 2: Quý Trạch phiên ngoại

Thời điểm Quý Trạch hai mươi sáu tuổi, anh trai cậu yêu thương nhất tự sát chết đi.

Thời điểm hai mươi bảy tuổi, một lần nữa cậu lại gặp được Quý Ngôn, lại lựa chọn rời đi trước một bước.

Thời điểm Qúy Trạch 34 tuổi, cậu tham dự tang lễ Tần Vị. Trong khoảng cách bảy năm đó, Tần Vị vẫn lựa chọn tự sát giống như Quý Ngôn. Quý Trạch tin Quý Ngôn đã nói gì đó mới để Tần Vị chờ bảy năm, cũng chỉ Quý Ngôn nói thì Tần Vị mới nghe theo, nếu không e rằng Tần Vị đã sớm đi cùng Quý Ngôn.

Quý Trạch vẫn luôn ghen tỵ với Tần Vị, từ trước cho đến nay cậu vẫn luôn đố kị hắn có thể được Quý Ngôn dùng cả sinh mạng để yêu. Cả đời này hắn được anh trai mình yêu như vậy, Tần Vị còn thể yêu ai nữa?

Tần Vị quả đúng như vậy, cả đời đều bị anh trai hắn gắt gao tóm lấy, cuối cùng cũng cố chấp không chịu buông tay.

Nhưng dù cho là vậy, Quý Trạch cũng không thừa nhận tình yêu của cậu dành cho anh trai ít hơn cho với hắn, chỉ là phương thức yêu của bọn họ không giống nhau mà thôi.

Quý Trạch biết dù Quý Ngôn nói đối với cậu thực sự đã động tâm, nhưng đối với Quý Ngôn thì người hắn yêu duy nhất chính là Tần Vị, đối với Quý Ngôn mà nói Quý Trạch chung quy chỉ là người thân duy nhất không thể thay thế mà thôi.

Không liên quan, hắn kiên trì rất tốt, hắn có thể chậm rãi chờ đợi.

Cả đời này, hắn đem Quý Ngôn tặng cho Tần Vị, cả đời sau, hắn muốn có một Quý Ngôn hoàn chỉnh.

Thời điểm Quý Trạch 37 tuổi, nhận nuôi một đứa trẻ, là một bé trai bốn tuổi bởi vì thông minh có chút khiếm khuyết nên bị người khác bỏ rơi. Dưới khóe mắt phải đứa bé kia có một nốt ruồi nhạt, mắt của nó rất giống Quý Ngôn, sạch sẽ thuần túy, bởi vì điều này, Quý Trạch đã đem đứa bé đó về nhà.

Quý Trạch thích nhìn đứa bé này cười, đứa bé cười lộ ra đôi mắt cong cong rất giống Quý Ngôn, Quý Trạch nguyện ý nhớ tới anh trai cậu như vậy, ôm hồi ức về Quý Ngôn, một ngày một ngày lại tiếp tục sống. Cho dù bốn tuổi, đứa bé này vẫn chưa học được cách nói chuyện, Quý Trạch từ từ dạy, dạy từng chút từng chút thật cẩn thận.

Thời gian của cậu còn rất dài, chung quy có một số việc cần thiết để cậu làm.

Thời điểm Quý Trạch 45 tuổi, ở đại học Quý Ngôn từng học, cậu thường xuyên ngồi ở ghế tựa dài bên bờ hồ, nhìn cảnh sắc Quý Ngôn thích nhất, thời gian nhàn rỗi thường xuyên ngồi đến hết cả một buổi chiều.

Khi nhìn mặt hồ, tất cả ký ức trong đầu không tự chủ được mà hiện lên, trong trí nhớ lông mi Quý Ngôn rất dài, nét mặt lười biếng không thèm để ý, cùng quang cảnh rực rỡ, tựa như một bức họa xưa.

Quý Ngôn sẽ ngồi trước bàn vẽ ánh nắng nhàn nhạt chiếu tới, tay phải trên giấy trắng phác họa ra những đường cung mỹ lệ, giống như chỉ cần cậu đưa tay là có thể nắm lấy tay Quý Ngôn... Thế nhưng, tất cả lại biến mất.

Quý Trạch nhàn nhạt nhìn, đáy mắt cô đơn âm u.

Cậu đã đáp ứng anh trai cậu, phải ở đây chăm sóc hắn, giống như trước kia, một năm rồi một năm...

Trên đời này, có người nào có thể nhớ Quý Ngôn nhiều đến như thế!

Thời điểm Quý Trạch sáu mươi tuổi thì bỏ công tác, bắt đầu du lịch thế giới.

Anh trai cậu không thể rời thành phố X, cậu là em trai Quý Ngôn, kế thừa huyết thống giống nhau, cậu sẽ thay anh trai cậu đi nhìn thế giới này, nhìn cảnh sắc hắn thích xem, nhìn triển lãm tranh hắn thích, tất cả đều dùng đôi mắt của chính cậu để nhớ kỹ.

Từng ấy năm cho đến nay, bên người Quý Trạch đều không có người yêu, nhưng Quý Trạch không ngại. Tình yêu đối với Quý Ngôn đều gìn giữ đến tận đáy lòng, cậu chỉ muốn một mình Quý Ngôn, cũng nhất định chỉ chừa một vị trí, ở trong thời gian vĩnh hằng ấy, chỉ ôn nhu với một mình Quý Ngôn.

Thời điểm Quý Trạch bảy mươi sáu tuổi, rốt cuộc cũng nhận được quà tặng cuối cùng của Quý Ngôn.

Trong năm mươi năm này, mỗi năm đến sinh nhật Quý Trạch đều có người đem quà Quý Ngôn chuẩn bị đến gửi cho cậu. Ban đầu là giáo viên Ngô Kính từng hướng dẫn Quý Ngôn đem tới, sau đó khi Ngô Kính qua đời thì đều là do con gái lão và cháu gái gửi tới mỗi năm, chưa bao giờ thay đổi.

"Ông nội, là ai gửi đến cho người vậy?" Cháu nội Quý Trạch nằm nhoài bên giường, tò mò nhìn quà trên tay Quý Trạch.

"Là người ông yêu nhất." Quý Trạch hé miệng cười, ánh mắt ôn nhu mà lại hờ hững, chậm rãi đưa bàn tay lão nhân ra, bàn tay đầy vết nhăn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve món quà.

"Là bà nội sao?" Đột nhiên cháu trai Quý Trạch sáng lên, đột nhiên nhớ tới điều gì đó kích động nhìn Quý Trạch.

Quý Trạch cười không nói gì.

Trong năm mươi năm này, mỗi năm Quý Ngôn gửi quà sinh nhật không giống nhau, lúc trước chắc anh trai cậu phải phí rất nhiều tâm tử để mua năm mươi món quà khác nhau này, giống như đem tất cả tâm tư đều tặng cho Quý Trạch. Năm ngoái Quý Trạch còn được tặng một cây gậy chống, cậu bất đắc dĩ mỉm cười.

Năm trước là kính lão, năm ngoái là gậy, anh trai cậu cũng thật là săn sóc, nghĩ xa đến thế!

Nhiều năm, Quý Trạch lại cảm thấy Quý Ngôn thật sự vẫn chưa đi xa.

Anh trai cậu hóa thành hồi ức ôn nhu, mỗi năm cùng cậu tiếp tục sống.

Quý Trạch mở quà, bên trong là tranh, liếc mắt một cái là có thể nhận ra đây là tranh anh trai cậu vẽ.

"Nếu em nhìn thấy bức tranh này, điều này chứng minh Quý Trạch đã bảy mươi sáu tuổi rồi."

Bên trong tờ thứ nhât, vẽ một lão già, khẽ nhíu mày bộ dạng hung tướng lạnh băng, ngồi trên ghế nghiêm trang xem báo.

Quý Trạch chậm rãi bật cười, đưa tay sờ tóc hoa râm thưa thớt của mình, đúng là năm mươi năm đã trôi qua, cậu đã biến thành một lão già rồi, vẽ cậu như vậy cũng giống nha.

"Em còn nhớ chúng ta cùng nhau ăn tết không?"

Bên trong bức tranh thứ hai, là hai người, người ngồi trên giường nhìn pháo hoa ngoài cửa sổ kia là Quý Ngôn, còn người ngồi trên ghế salon cũng nhìn ra bên ngoài cửa sổ chính là Quý Trạch, hai người bọn họ đã từng trầm mặc đón tết như vậy.

Quý Trạch cúi mắt, nét mặt ôn nhu, trong lòng như được thứ gì đó lấp đầy. Đương nhiên là nhớ, thời gian đó Quý Trạch vẫn luôn nhớ, bất luận thế nào trong nhân sinh Quý Trạch vẫn luôn tồn tại một khoảng thời gian tươi đẹp đó.

"Hàng năm, anh đều ước nguyện, nguyện em một đời bình an hạnh phúc."

Bên trong bức tranh thứ ba, vẫn là Quý Trạch, Quý Trạch đứng bên một người phụ nữ xinh đẹp, trong lồng ngực ôm một đứa nhỏ đáng yêu, cảnh tượng giống như một nhà đoàn tụ hạnh phúc. Quý Ngôn hi vọng, Quý Trạch có thể cưới được một người vợ hiền, sau đó có một đứa con đáng yêu, tạo lập một gia đình hạnh phúc.

"Cho nên, Quý Trạch, bây giờ em có khỏe không?"

Bên trong bức tranh thứ tư, chính là chân dung Quý Ngôn hắn, hắn đứng bình tĩnh, khóe miệng mang theo nét cười yếu ớt, giống như đang nhìn Quý Trạch vậy. Quý Trạch giật mình, dường như Quý Ngôn đang cùng đứng bên cạnh, nhẹ giọng hỏi cậu có khỏe không.

Quý Trạch khẽ gật đầu, tay run rẩy giống như cầm không nổi những bức họa này, tốt, tốt, hắn rất tốt.

"Đây là món quà cuối cùng, xin lỗi, chỉ có thể lấy phương thức này để ở bên em..."

Bên trong bức tranh thứ năm, đó là Quý Trạch và Quý Ngôn, nhưng lại là hai đứa bé, đứa con trai hơi cao chút là Quý Ngôn đang vuốt tóc của đứa nhỏ bên cạnh. Nếu Quý Trạch và Quý Ngôn cùng nhau lớn lên thì chính là cảnh tượng này.

"Cám ơn em, Quý Trạch."

Bên trong bức tranh thứ sáu, vẫn là hai người bọn họ, lại lớn rồi. Quý Ngôn ngồi trên bàn vẽ nghiêm túc vẽ, còn Quý Trạch đang ngồi ở một bên làm việc, hai anh em bọn họ vẫn cũng ở chỗ cũ.

"Anh cũng coi như cùng già với em rồi."

Trong bức tranh thứ bảy, là hai lão già ngồi trên ghế tựa dài, nhìn mặt hồ xa xa, khóe miệng mang nụ cười yếu ớt.

"Sinh nhật vui vẻ.

—— Quý Ngôn"

Cuối cùng trên một tờ giấy, giống như tất cả món quà trước, vẫn chỉ là một câu nói như vậy.

"Ông nội, tại sao người lại khóc?" Đứa nhỏ mở to mắt lo lắng, đứng ở bên nhìn cậu.

Quý Trạch khựng lại, mới phát giác trên mặt mình dường như có chất lỏng ấm áp chảy xuống, tựa hồ đã qua bao nhiêu năm rồi cậu đã không khóc qua.

Tất cả chờ đợi đều đọng lại ở đây, vào thời khắc đó nhân sinh Quý Trạch tựa như đã hoàn chỉnh.

Thế nhưng tưởng niệm, lại không cách nào khắc chế, giống như bị nghiền nát ra.

"Ông nhớ người đó." Quý Trạch nhàn nhạt nói.

Năm mươi năm ròng rã trôi qua, hắn vẫn luôn nhớ Quý Ngôn, không, là rất nhớ...

Thời điểm Quý Trạch bảy mươi bảy tuổi, thân thể bắt đầu trở nên kém đi, một lần bệnh nặng dường như cả cơ thể sụp xuống, ngày qua ngày phải vào bệnh viện. Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên của con người, Quý Trạch cảm thấy cậu sống đã đủ lâu rồi, dù ngửi thấy hơi thở cái chết, cậu cũng không sợ.

Thân thể càng lúc càng trầm trọng, mỗi giấc ngủ đều không ngắn thành dài, cậu thường xuyên mơ màng mắt, trong trầm mắt mơ hồ không thấy rõ, có lúc như nghe thấy người khác nói chuyện.

"Ông, con sợ..." Cháu trai cậu ở bên giường bệnh, viền mắt hồng hồng, tay run run ôm lấy bàn tay khô héo của cậu.

"Đứa ngốc, sợ gì chứ?" Quý Trạch nở nụ cười, gượng ép đưa tay sờ tóc thằng bé.

Quý Trạch cảm thấy được, ngày này hắn chờ đã lâu rồi, đã quá lâu rồi.

Một mình Quý Trạch rời khỏi bệnh viện, chống cây gậy Quý Ngôn tặng tập tễnh bước đi, từng bước từng bước đi đến trước hồ mà Quý Ngôn thích nhất. Khóe mắt lão nhân đầy nếp nhăn giãn ra, lộ ra hồi ức mờ nhạt và hửng hờ, chỉ lặng lẽ nhìn như vậy.

Dù cho bao nhiêu năm, dù cho thời gian vùi lấp, dù cho tất cả phủ bụi, nhưng người kia, vẫn tươi sáng như trước.

Hắn dần già nua từng ngày, trong ký ức Quý Ngôn vẫn luôn sạch sẽ chói mắt như vậy, mãi mãi là bộ dáng trẻ tuổi.

Quý Trạch lấy ra ghi âm bút, sau đó bỏ vào bên tai.

"Nếu như vậy, anh, anh đem kiếp sau của anh cho em được không?"

"Được, muốn ngoéo tay ước định không?"

"Đều lớn như vậy, còn muốn ngoéo tay sao?"

"Anh, vậy chúng ta hứa nhé."

"Em đi đây."

"Chúng ta kiếp sau gặp."

"Được, anh chờ em!"

"Chúng ta kiếp sau gặp." Thanh âm trầm thấp lại già nua chậm rãi thốt ra khỏi môi.

Quý Trạch hé miệng nở nụ cười, sau đó đem nội dung trong bút ghi âm xóa đi.

Hồi ức đó, ước định đó, sẽ cùng Quý Trạch rời đi, Quý Trạch biết thời gian cuối này người kia đáp ứng sẽ chờ cậu.

Quý Trạch từ từ nhắm đôi mắt đã vẩn đục lại, hô hấp dần trở nên yếu ớt.

Hoảng hốt giống như cậu đi trên hành lang quen thuộc, sau đó chậm rãi đẩy cửa ra.

Trong phòng vẫn còn bật, ánh đèn màu cam ấm áp như gợn sóng lan tỏa trong phòng, trong bầu không khí tràn ngập cảm giác an lành. Chàng trai kia ngồi trước bàn vẽ, tay phải cầm bút hơi phác nhẹ trên giấy trắng, bóng dáng chàng trai đó được ánh đèn in bóng kéo dài trên sàn nhà. Cảnh tượng như vậy thôi, lại đẹp như một bức tranh.

Tất cả giống cảnh quay chậm rơi vào trong tầm mắt, chàng trai đó để bút xuống xoay người lại, tóc dài rơi rối, ngũ quan tuấn tú, dưới khóe mắt trái có một rốt ruồi, mắt cong cong, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt nhìn sang.

"Quý Trạch, em đã trở về rồi sao!"

Quý Trạch mím môi thất thần tại chỗ, sau đó giương khóe môi, gật gật đầu, cất bước đi tới.

Vâng, em đã trở về.

.———-oOo———-

TOÀN VĂN HOÀN


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro