Chương 44
Editor: Dung Phương
Beta: Trúccc
Vân Thanh sửng sốt.
Vi Nhất bối rối nhìn sang.
Vị giám đốc kia thở hổn hển nhưng trên mặt đầy vẻ vui sướng.
Vân Thanh không hiểu hỏi: "Giám đốc, chú tìm tôi có chuyện gì vậy?"
Giám đốc nói trực tiếp: "Tôi muốn mời cậu đến nấu ăn!"
"Nấu ăn?"
Vân Thanh không hiểu gì nhìn về phía Vi Nhất.
Vi Nhất cũng nghi ngờ liếc nhìn Vân Thanh.
Vân Thanh lại nhìn vị giám đốc lần nữa và hỏi: "Nấu cái gì?"
"Nấu ăn đãi khách quý!" Sáng sớm Vân Thanh đã nấu món mì nước và cá san hô rất ngon, các vị khách rất hài lòng với bữa ăn, vì vậy mà khách quý hết sức ghét bỏ bữa sáng ở nhà hàng, giám đốc liền nghĩ đến Vân Thanh, vốn dĩ hắn có thể thông qua trực tuyến để liên hệ với Vân Thanh.
Nhưng mà trực tuyến thì không thể hiện được thành ý, cũng sợ Vân Thanh sẽ từ chối.
Nên ông đã trực tiếp đến tổ tiết mục, tìm kiếm cậu, mới biết đến địa chỉ này.
Vân Thanh cười nói, "Tôi xin lỗi, giám đốc ——"
"Chúng tôi sẽ trả tiền cho cậu" Giám đốc vội vàng nói .
Trả tiền?
Rất tức giận!
Khi nghe đến tiền trong lòng cậu liền không thể kìm nổi.
Ánh mắt của Vân Thanh lóe lên một cách không thể kiềm chế được .
Giám đốc nói tiếp: "Năm trăm tinh tệ! Chỉ nấu một bữa ăn đơn giản, là có năm trăm tinh tệ.
Năm trăm tinh tệ, thực sự là không ít đâu!
Đúng lúc Vân Thanh đang thiếu tiền, cậu nhìn về phía Vi Nhất.
Vi Nhất nhỏ tiếng nói: "Tạm thời ở đây cũng không có việc gì, cậu có thể đi nếu cậu muốn".
Vân Thanh nghe được lời này lại nhìn sang giám đốc.
Khuôn mặt của giám đốc đầy mong chờ.
Vân Thanh hỏi: "Pierre có biết chuyện này không?"
"Biết rồi biết rồi, cậu ta đồng ý rồi" Thấy thái độ của Vân Thanh phần nào đã buông lỏng, giám đốc đã vội vàng thông báo toàn bộ tin tức cho Pierre.
Vân Thanh nhìn giám đốc.
Biết Pierre và giám đốc có mối quan hệ bạn bè, có thể tin tưởng được, mà sếp lớn còn đích thân từ xa chạy đến đây, chú ấy cũng đã đưa ra thù lao là năm trăm tinh tệ, không giúp đỡ sẽ có chút áy náy.
Cậu lại hỏi: "Nấu món gì?"
Giám đốc nói: "Món gì cũng được".
Vân Thanh quay đầu nhìn Vi Nhất .
Vi Nhất nói: "Đi đi, chỉ mất một lúc là xong thôi, tôi sẽ trông cửa tiệm giúp cậu".
Vân Thanh gật đầu, kéo tay áo xuống.
Thấy giám đốc vô cùng mừng rỡ, nhanh chóng dẫn theo Vân Thanh lên phi thuyền, sợ cậu ở trên phi thuyền chóng mặt. Đến phía sau nhà bếp, Vân Thanh nhìn thấy ba vị đầu bếp, cậu hỏi: "Vậy những vị khách quý ở đây thích ăn gì?"
Giám đốc gãi đầu.
Vân Thanh hỏi: "Chú cũng không biết à?"
Giám đốc nghĩ, đến cả quản gia của những vị khách quý đó cũng không biết.
Vân Thanh lại hỏi: "Chú định để tôi làm món gì?"
Giám đốc nói: "Cậu cứ làm bất cứ điều gì cậu muốn, làm món gì cũng được".
Sở dĩ giám đốc tin tưởng Vân Thanh như vậy là vì ngoài việc cảm thấy ngạc nhiên với món mì nước và cá san hô, hắn cũng đặc biệt đi quan sát biểu hiện của Vân Thanh trong quá khứ, từng món ăn ngon đều làm hắn bất ngờ.
Hắn tin rằng Vân Thanh thật sự có tài năng nấu nướng.
Vân Thanh nói: "Vậy thì tôi cứ làm theo ý mình nhé?"
Giám đốc gật đầu.
Vân Thanh nói: "Nếu ngài ấy không muốn ăn, chú đừng trách tôi nhé?"
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm".
"Vậy được, tôi đi thay quần áo trước đây".
"Tôi đi lấy cho cậu" Giám đốc rất nhiệt tình.
Sau khi thay trang phục đầu bếp, Vân Thanh cùng giám đốc đi đến khu ẩm thực của khách sạn Tinh Mậu, cậu đã thấy đồ đông lạnh dùng cho《Cuộc thi ẩm thực giữa các hành tinh》, cũng đã xem qua cơ sở trồng trọt và chăn nuôi của Hành tinh 1516, vì vậy khi nhìn thấy phòng đông lạnh rộng lớn ở đây, cậu cũng không có phản ứng gì quá lớn.
Đi bộ xung quanh một chút, một ý tưởng lóe lên trong đầu.
Cậu chọn thịt lợn, rau xanh, gạo, gạo nếp, tỏi, ớt và gia vị.
Sau đó đi ra khỏi phòng.
Giám đốc hỏi: "Chỉ vậy thôi sao?"
Thanh Vân gật đầu.
Giám đốc hỏi: "Như vậy không phải là quá ít sao?"
"Hai món ăn liệu có ít không?"
"Có thể thêm một bát canh không?"
"Được rồi" Vân Thanh chìa tay lấy một quả trứng.
Giám đốc lúng túng.
Một quả trứng có thể nấu một bát canh?
Thôi được bây giờ Vân Thanh là lớn nhất.
Vân Thanh lấy các nguyên liệu và sắp xếp chúng ở trước bàn bếp, giám đốc và ba vị đầu bếp lớn đang ở bên cạnh theo dõi, ông ấy hỏi: "Cậu không bận gì à?"
"Vân Thanh, cậu không phải là đang nấu ăn sao, không thể cho người khác xem được?" Giám đốc lịch sự hỏi nhỏ: "Vậy tôi sẽ để họ tránh đi".
"Không cần, không cần" Vân Thanh vội vàng ngăn cản, cậu làm đồ ăn chứ không phải là đang thực hiện những bí quyết võ thuật, cậu còn hy vọng ẩm thực cổ xưa có thể làm rạng rỡ truyền thông của đất nước, bèn nói : "Điều này tốt mà".
"Vậy cậu bắt đầu đi" Giám đốc nói.
Vân Thanh không còn nghĩ đến chuyện gì khác.
Vo gạo, thêm một chút muối và một ít dầu, đặt sang bên cạnh để hấp.
Sau đó lại vo gạo nếp.
Bật lửa và làm nóng chảo, đổ hết toàn bộ gạo nếp vào.
Bây giờ thì vặn nhỏ lửa lại, đun cạn nước ở trong chảo có gạo nếp, cho thêm một thìa muối, một cây hồi hương, một lá nguyệt quế và một nắm hạt tiêu.
Từ từ cho vào chảo rang chín.
Rang cho đến khi hạt gạo chuyển sang màu vàng, đến khi mùi thơm của gia vị tràn ngập, cậu mới tắt lửa.
Giám đốc và ba vị đầu bếp không thể hiểu được thao tác của Vân Thanh. Hơn hết họ đều biết rằng thực lực của Vân Thanh rất mạnh, tất cả đều kiên trì theo dõi.
Giám đốc không thể nhịn nữa nói: "Thơm quá".
Vân Thanh cười nói: "Lát nữa làm xong sẽ càng thơm hơn".
Giám đốc nghe vậy, theo bản năng nuốt nước bọt xuống.
Vân Thanh đổ cả gạo nếp và gia vị vào trong máy nghiền, nhấn nhẹ một chút rồi thả nhanh ra, qua phần thân trong suốt có thể nhìn thấy những hạt gia vị nhỏ lẫn với gạo.
Đó là hiệu quả của máy nghiền này.
Cậu hài lòng đổ bã bột ra, bắt đầu thái thịt lợn, thịt ba chỉ được thái thành từng miếng với độ dày khoảng ba milimet, cho thêm rượu tinh tế, muối, xì dầu nhạt màu, xì dầu sẫm màu, liên tục trộn, để tăng tốc độ ướp các miếng thịt lợn.
Lúc này thịt lợn sẽ hơi khô.
Thêm hành và nước gừng nhiều lần, tiếp tục trộn.
Cho đến khi các miếng thịt lợn nhìn có vẻ như ngập nước và mềm.
Vân Thanh lại cho ớt vào, dầu ăn được làm từ hoa hồi và hạt tiêu, giữ ẩm cho các miếng thịt lợn, đổ phần bột nếp vừa đánh vào, dùng lực trộn đều.
Cố gắng phủ đều bột gạo lên từng miếng thịt lợn.
Những miếng thịt lợn được phủ bột nếp có màu nước sốt thật quyến rũ.
Cho thêm một ít dầu ăn, tráng cho đều màu rồi để sang bên cạnh.
Giám đốc và ba vị đầu bếp không hiểu màu nước sốt ở trên thịt là gì.
Giám đốc hỏi: "Vân Thanh, cậu đang làm gì vậy?"
Vân Thanh trả lời: "Thịt lợn hấp với bột gạo rang nghe đã cảm thấy rất ngon rồi" Mặt của giám đốc nhìn có vẻ rất háo hức.
"Chính xác là nó rất ngon" Bản thân Vân Thanh cũng thích ăn món này .
Ba vị đầu bếp ở bên cạnh cố gắng tưởng tượng mùi vị của bột gạo và thịt, nhưng bọn họ thực sự không tưởng tượng ra nổi, có lẽ nó thật sự sẽ rất ngon.
Lúc này Vân Thanh bắt đầu đập tỏi, cắt ớt và rửa sạch rau cải chíp, lấy thêm muối ở trong một cái bát nhỏ, xì dầu nhạt màu, một ít đường, một ít dầu hào, một chút giấm, một chút bột thực vật, khuấy đều cho đến khi nước xì dầu biến thành màu đỏ, đã xong khâu chuẩn bị, không cần phải dùng thớt hay cái gì khác, cậu tiện tay sắp xếp thu dọn gọn gàng sạch sẽ.
Nhìn thời gian cũng chưa lâu lắm.
Cậu lấy vỉ hấp ra, quét một lớp dầu mỏng lên vỉ hấp.
Trải đều thịt lợn với bột gạo rang lên vỉ hấp, nồi hấp đầy hơi nước.
Thấy rằng cơm đang bốc hơi, ở bên này cũng có nồi hấp đang bốc hơi, cậu lại bật bếp đun lên, để lửa to khi xào, đổ dầu lót vào, phi tỏi cho thơm, bẻ rau cải chíp cho vào trong chảo, phát ra âm thanh "xèo xèo".
Cậu xào với tốc độ rất nhanh, đổ thêm nước sốt vừa chuẩn bị lên trên.
Toàn bộ quá trình chỉ mất chưa đến bốn mươi phút, bỏ rau đã xào ra khỏi chảo, rau vừa xanh vừa mềm, mùi thơm tươi mát thoang thoảng ngào ngạt.
Giám đốc và ba vị đầu bếp nhìn nhau, cũng có thể nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ mà hai bên dành cho Vân Thanh.
Có điều càng làm họ khâm phục hơn khi chiếc nồi hấp được mở ra trong chốc lát, mùi thịt bọc gạo rang thoang thoảng bay qua đây.
Thịt thấm béo nhưng không ngấy, lại nhìn vào thịt lợn với gạo rang ở trong nồi hấp, rất mềm, rất ẩm, cùng với chiếc đĩa được Vân Thanh bày trí, mùi vị càng ngày càng mãnh liệt, họ đã bắt đầu chảy nước dãi một cách không kiểm soát được, đều không thể nhịn được muốn ăn thử một miếng.
Giám đốc trực tiếp nói: "Vân Thanh, đĩa ăn không cần bày nhiều như vậy".
Căn bản là không hài lòng chút nào .
Vân Thanh nói: "Vậy tôi sẽ lấy ra một ít ——"
Giám đốc mỉm cười: "Chúng ta nếm thử xem sao".
Vân Thanh gật đầu.
Giám đốc và ba vị đầu bếp mỗi người chia nhau hai miếng thịt lợn hấp, không thể chờ đợi được mà cắn một miếng, những chiếc răng đã phá vỡ lớp vỏ của bột gạo nếp, đi qua lớp thịt lợn ngon ngọt và rắn chắc, vừa béo vừa thơm, nhẹ nhàng nhai kỹ hai lần.
Bột gạo mềm dẻo, thịt mỡ trơn, thịt nạc săn chắc, xen lẫn với hương thơm mặn nồng mà từ lâu cậu và tôi đã không thể phân biệt được, tuỳ ý để có thể chinh phục thế giới ở trong khoang miệng, chiếm lĩnh đầu lưỡi, tấn công vị giác thẳng đến não bộ, trong chốc lát cảm thấy thể xác và tinh thần rất dễ chịu.
Món này ngon quá đi!
Không có gì ngạc nhiên khi những vị khách quý lại vừa ý với món ăn này!
Họ không thể cảm thấy được gì sau khi ăn hai miếng thịt, thậm chí còn dùng đũa gắp một chút mẩu vụn bột gạo ở đĩa và ăn, chăm chú nhìn vào Vân Thanh, Vân Thanh dùng một tay đập một quả trứng vào trong bát, nhẹ nhàng đánh, thêm một chút muối, dùng nước sôi đổ vào, rắc một chút hành lá thái nhỏ lên trên, một món canh trứng đơn giản được hoàn thành rồi.
Thế là Vân Thanh cầm theo một bát cơm, một phần thịt lợn hấp một đĩa rau xào và một bát canh trứng, sắp xếp gọn gàng ở trên mâm, sau đó hỏi: "Giám đốc, xếp như thế này có được không?"
"Được rồi được rồi, tuyệt quá rồi!" Giám đốc rất hài lòng với những điều này.
Ba vị đầu bếp cũng gật đầu lia lịa, bọn họ đã sống hơn nửa cuộc đời, đây là lần đầu tiên họ ngưỡng mộ một đàn em đến như vậy, hướng Vân Thanh giơ ngón tay cái lên.
Vân Thanh có chút xấu hổ khi được khen ngợi, hỏi: "Vậy tôi có thể đi về chưa?"
"Được rồi, để tôi đưa cậu về!" Giám đốc vội vàng đặt đĩa thức ăn xuống.
Vân Thanh cười và nhắc nhở: "Giám đốc, chú không cần tự mình đưa tôi về đâu, những đĩa thức ăn này khi để nguội sẽ không tốt".
Giám đốc nhìn màu sắc và hương vị của tất cả món ăn, chỉ có thể nói: "Được, vậy tôi sẽ để người khác đưa cậu về".
"Vâng ạ, cảm ơn".
Giám đốc đi ra khỏi phòng bếp cầm một cái khay.
Vân Thanh tự mình thay quần áo, đi lên chỗ phi thuyền, vừa mới nghỉ ngơi được một lúc, ở bên này đã đến tiệm cơm nhỏ Vân Tinh, nhìn thấy Vi Nhị và Vi Tam cũng ở đó, đang giúp Vi Nhất treo lên bảng hiệu cửa tiệm, cậu vừa định hô lên một tiếng, quang não đã liên tục phát ra những âm thanh "bíp bíp", cậu biết đó là những tin nhắn riêng của số lạ.
Cậu nhớ rõ ràng là mình đã chặn tin nhắn từ số lạ.
Tại sao lại có âm thanh này? Cậu tò mò mở ra nhìn một cái, thấy đó là "Một tiểu Vicky" đã gửi tin nhắn riêng.
Đó là Vicky!
Lúc này cậu cảm thấy vui mừng khó tả, chợt nhớ ra cậu không có số quang não của Vicky. Vì vậy Vicky đang gửi tin nhắn riêng thông qua số lạ.
Một tiểu Vicky: Hu hu hu.
Một tiểu Vicky: Vân Thanh.
Một tiểu Vicky: Huhuhu, bây giờ tôi đang ở Hành tinh Trung Tâm.
Một tiểu Vicky: Anh trai tôi bắt tôi phải trở về.
Một tiêu Vicky: Huhuhu, cuối cùng tôi phải trở về Hành tinh Trung Tâm, sau đó còn phải tìm cách phá chặn tin nhắn riêng tư của cậu.
Một tiểu Vicky: Vân Thanh Vân Thanh! Cậu có nhìn thấy không?
Một tiểu Vicky: Cậu có nhìn thấy không?
Vicky đã trở lại Hành tinh Trung Tâm?
Thảo nào trong một hai ngày hôm nay không nhìn thấy bóng dáng của cậu ấy.
Biết được tình hình của Vicky, cậu thở phào nhẹ nhõm, đã trực tiếp thêm số của Vicky vào, tìm một nơi yên tĩnh, gọi một cuộc trò chuyện video với Vicky, ngay lập tức nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Vicky.
"Vân Thanh!" Vicky vui sướng hét lên.
Vân Thanh cười và hỏi: "Về nhà chưa?"
"Chà, cậu có nhớ tôi không?"
"Không, tôi hơi lo lắng, tôi còn định gọi cảnh sát trong vài tiếng nữa cơ".
"Thật không?"
"Đương nhiên là thật rồi" Vân Thanh cười nói.
Vicky vui vẻ cười hì hì, sau đó giải thích với Vân Thanh: "Tôi lúc đầu không muốn trở về nhà đâu, nhưng anh trai tôi đã rất tức giận".
"Tức giận cái gì?"
"Tức giận vì tôi bỏ nhà đi".
"Cậu bỏ nhà ra đi sao?"
"Không không không, tôi không phải" Vicky nhanh chóng phủ nhận: "Chính anh ấy đã nói tôi có thể đi ra ngoài chơi khi đã trưởng thành, tôi đã để lại lời nhắn cho quản gia, nhưng anh trai tôi không phân rõ trái phải, cử cấp dưới hộ tống tôi trở về, đúng lúc mẹ tôi cũng quay trở lại Hành tinh Trung Tâm, tôi liền cùng mẹ tôi quay trở về".
"Mẹ cậu có phải thương cậu lắm không?"
"Đúng, mẹ là người thương tôi nhất" Vicky mặt hài lòng .
"Vậy anh trai cậu là người tốt bụng, tốt bụng để cậu có nhiều thời gian ở bên mẹ cậu".
Vicky ngạc nhiên hỏi: "Cậu biết anh trai tôi?"
Vân Thanh lắc đầu: "Tôi không biết".
Vicky hỏi: "Vậy tại sao cậu lại nói giúp cho anh ấy?"
Đây không phải là nói chuyện phiếm sao.
Khẳng định là phải trò chuyện rất hài hòa.
Không lẽ lại nảy sinh mâu thuẫn từ chuyện này?
Không đợi Vân Thanh giải thích, Vicky nói trước: "Ngoài cha mẹ tôi và tướng quân Ruka, cậu là người đầu tiên nói giúp anh trai tôi về mặt tình cảm!"
Nhân duyên của anh cậu rốt cuộc tệ đến mức nào!
Vân Thanh xấu hổ toát mồ hôi.
Vicky tiếp tục nói: "Khi đến thời điểm thích hợp tôi sẽ nói với anh trai tôi về chuyện này, đúng rồi, tiệm cơm nhỏ của chúng ta làm ăn thế nào rồi?"
Vân Thanh chụp ảnh tiệm cơm Vân Tinh nhỏ cho Vicky xem.
Vicky phấn khởi vô cùng, nói: "Vân Thanh, cậu chờ tôi nhé, tôi sẽ đến Hành tinh 1314 để tìm cậu trong vài ngày tới, tới lúc đó tôi giúp cậu bán đồ!"
"Không cần, cậu cứ ở lại với mẹ cậu cẩn thận đi".
Vicky muốn nói gì đó, cánh cửa sau lưng cậu ta lại kêu lên.
Vân Thanh lập tức nói: "Có người tìm cậu, cậu cứ ở lại nhà cẩn thận nhé, tôi có việc bận rồi".
"Được rồi".
Cúp máy, Vân Thanh nhớ lại cách trang trí nhà của Vicky, nhìn có vẻ đơn giản, nhưng tất cả các chi tiết chỗ ở đều được chú trọng.
Thực sự là giàu sang (phú quý).
Nói đến chữ "quý", cậu không thể không nhớ đến vị khách quý đang ở bên trong khách sạn Tinh Mậu, cũng không biết vị khách quý đó có thích ăn thịt lợn hấp với bột gạo rang không, không thể không nói đến đĩa rau xào, họ liệu có nghĩ rằng món canh trứng quá đơn giản không... Đừng bận tâm, dù sao thì cậu cũng đã làm hết sức mình có thể, dù hậu quả ra sao thì giám đốc cũng là người chịu trách nhiệm.
Cậu bỏ đi tâm tư của mình, nhanh chóng đi giúp ba vị anh em treo bảng hiệu cửa tiệm cơm lên.
Tại lúc này, giám đốc của khách sạn Tinh Mậu vừa mới đưa khay thức ăn cho người quản gia, giới thiệu đơn giản về món ăn, quản gia bắt đầu mang thức ăn vào phòng ăn số 1, sau khi nhìn điện hạ ngồi xuống, ông ấy cười và nói: "Đây là món ăn mới hôm nay, thịt lợn hấp với bột gạo rang, rau xào và canh trứng".
"Thịt lợn hấp với bột gạo rang là món gì?" Đại điện hạ hỏi.
"Là dùng bột gạo và thịt lợn hấp lên, nghe nói là rất ngon".
"Tôi biết rồi, ông ra ngoài đi".
"Vâng".
Ngay sau khi người quản gia rời đi, tướng quân Ruka nhảy qua chiếc ghế ở bên cạnh.
Đại điện hạ cầm đũa lên nếm thử vài hạt cơm trước, lập tức nhướng đôi lông mày xinh đẹp, anh gắp thêm một miếng thịt bọc bột gạo rang, thịt mềm mềm thơm thơm, khoé miệng vô thức nở một nụ cười.
Quay đầu lại thì thấy Ruka đang nhìn mình chằm chằm, anh hỏi: "Mày cũng muốn ăn à?"
Ruka nhanh chóng nhảy xuống, khôn ngoan đi đến chỗ ngồi dành riêng cho chó ở bên cạnh, chân có lông lá xồm xàm, vỗ nhẹ vào cái đĩa của nó.
Đại điện hạ gắp một miếng thịt bọc bột gạo rang ở trên bàn vào trong đĩa cho nó.
Ruka thè lưỡi, cuốn miếng thịt bọc bột gạo rang vào trong mồm, cắn hai lần kêu ken két, phát ra những âm thanh rên rỉ hạnh phúc, chó con nghiêng đầu sang một bên, nằm lăn lộn vui vẻ ở trên đất rồi ngồi dậy.
"Mày thích ăn như vậy sao?" Điện hạ cười hỏi.
Ruka bỗng chốc lại nhảy lên ghế, hai cái móng chân nhỏ vội vàng đứng gần cào vào Đại điện hạ, "lạch cạch" một tiếng, thịt bọc bột gạo rang từ trong tay của Đại điện hạ rơi xuống đất, Luka vội vàng nhảy xuống, gian xảo đứng dậy và chuẩn bị ăn nó, nhìn lên thì thấy sắc mặt của Đại điện hạ tối sầm lại, nó phát ra âm thanh rên rỉ từ cổ họng.
Đại điện hạ không nói gì.
Nó cũng không dám ăn, đáng nhẽ cần phải cầm thịt bọc bột gạo rang bỏ vào trong đĩa của điện hạ, nhưng mà thịt bọc bột gạo rang ngon quá, nó lại bẩn nữa, điện hạ chắc chắn sẽ không thích nó, thế là nó phải tự lừa mình bỏ vào trong đĩa ăn của chó, sau đó mong đợi nhìn điện hạ, nhưng điện hạ lại bình tĩnh tiếp tục ăn thức ăn, nó nhìn vào miếng thịt bọc bột gạo rang rồi lại nhìn điện hạ, rồi lại nhìn sang miếng thịt bọc bột gạo rang, lại nhìn điện hạ.
"Gâu" một tiếng.
Đại điện hạ dường như không nghe thấy .
Ruka rất lo lắng, nhảy lên chiếc ghế ở bên cạnh điện hạ một lần nữa, đôi chân nhỏ không yên phận mà vươn về phía trước mặt điện hạ, nó dường như muốn nói "đói, đói cho tôi cái gì đó để ăn đi, cho tôi cái gì để ăn nữa đi".
Một lúc sau, điện hạ mới nói: "Đi ra ăn đi".
Hai bàn chân của Ruka vui vẻ ôm lấy cánh tay của điện hạ, điện hạ gắp miếng thịt bọc bột gạo rang cuối cùng, nào ngờ "rộp" một tiếng rơi xuống đất.
Đại điện hạ: "......"
*** 44 ***
* Thịt lợn hấp với bột gạo rang
*Rau (cải chíp) xào (tỏi)
*Canh trứng
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro