Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28

Editor: Nhi Bảo
Beta: Trúccc

Mở quán ăn?

Vân Thanh chưa từng nghĩ đến sẽ mở một quán ăn ở hành tinh này.

Ban đầu cậu chỉ nghĩ muốn tìm một công việc.

"Chưa từng nghĩ qua sao?" Pierre lại hỏi.

Vân Thanh lắc đầu rồi nói: "Không có".

Pierre nói: "Anh cảm thấy hiện tại em có thể suy nghĩ một chút rồi đấy".

Vân Thanh thành thật: "Nguyên liệu nấu ăn quý giá lắm".

Hiện tại nguyên liệu nấu ăn trên Hành tinh 1314 thật sự rất quý, cậu đang tham gia chương trình ẩm thực nên cậu biết, do hiện tại thực lực của Vân Thanh có chút trầy trật, tuy nhiên sau này chắc chắn là không thành vấn đề, Pierre dừng lại một lát rồi nói: "Em có thể quản lý số tài khoản tốt trước đã".

Vân Thanh nhìn sang phía của Pierre, hình như là muốn hỏi về vấn đề bản quyền tài khoản.

Pierre rất nhanh đã hiểu, mỉm cười rồi nói: "Yên tâm đi, tụi anh sẽ không chiếm đoạt tài khoản của em đâu".

"Vậy trên hợp đồng viết ——"

Pierre trách móc nói: "Hợp đồng đã giải thích quyền sở hữu cuối cùng của tổ tiết mục, không phải sao?"

Vân Thanh gật đầu.

Pierre cúi đầu thao tác trên quang não ở cổ tay.

Vân Thanh cảm thấy cổ tay rung lên một lát, cậu mở ra nhìn, là một bản hợp đồng do Pierre gửi qua, trên hợp đồng viết rất rõ ràng "Tôi là Vân Thanh" , số tài khoản đều thuộc quyền sở hữu của Vân Thanh,《Cuộc thi ẩm thực giữa các hành tinh》không có quyền can thiệp.

Vân Thanh ngạc nhiên mà nhìn Pierre, cậu nói: "Đạo diễn, đây ——"

Pierre nói: "Lại đây, ký tiếp với em một bản hợp đồng, đưa số tài khoản cho em".

Vân Thanh không hiểu: "Vì sao?" 

Pierre đặt cổ tay xuống rồi nói: "Vân Thanh, anh không thể không thừa nhận, em là người đã đưa chương trình《Cuộc thi ẩm thực giữa các hành tinh》vượt qua thời khắc khó khăn nhất, cho nên anh không thể chiếm tiện nghi của em như thế được".

Anh ấy đã từng trải qua giai đoạn sự nghiệp xuống dốc, lúc thê thảm nhất, dường như không tìm được bất kỳ trợ giúp nào, anh ấy bắt đầu uống dịch dinh dưỡng nguyên bản, cũng chỉ có thể mở to mắt nhìn《Cuộc thi ẩm thực giữa các hành tinh》sắp bị dừng phát sóng, ngay lúc đó Vân Thanh lại từ trên trời rơi xuống. Giúp cho anh vượt qua khó khăn này.

Anh ấy luôn rất cảm kích, muốn làm chút gì đó cho Vân Thanh.

Vân Thanh yếu ớt nói: "Thật ra em cũng không có làm gì cả".

"Em có" Pierre nói chắc nịch.

Vân Thanh sững sờ một lát.

Pierre nói: "Mỗi ngày anh đều nhìn số liệu ở trong hậu trường, em thật sự rất có thực lực".

Đột nhiên nhận được lời khen, Vân Thanh cảm thấy có chút ngại ngùng.

Pierre tiếp tục nói: "Anh đã làm rất nhiều mùa của chương trình《Cuộc thi ẩm thực giữa các hành tinh》, gặp rất nhiều thí sinh theo đuổi sự nổi tiếng trên Tinh Võng mà đánh mất bản thân, ký được vài bản hợp đồng với các xí nghiệp có tiếng, từ đó đi lên hoặc làm công hoặc chuyển nghề hoặc là đi vào con đường bê tha... Không có ai lợi dụng sự nổi tiếng trên Tinh Võng để hoàn thiện tốt bản thân, em tuổi còn nhỏ, chưa có kinh nghiệm gì, nhưng hành động lại như một người lớn, anh không hy vọng em sẽ giống như bọn họ, nhìn thấy những công ty lớn, những quán ăn lớn liền theo họ, sống cuộc sống chịu sự quản chế".

Vân Thanh kinh ngạc nhìn sang Pierre.

Cậu không nghĩ rằng Pierre thật sự lại nghiêm túc suy nghĩ cho cậu như vậy.

Trong lòng cậu không khỏi cảm động.

Pierre tiếp tục nói: "Hiện tại em đã có sự nổi tiếng, nhưng rồi《Cuộc thi ẩm thực giữa các hành tinh》cũng sẽ kết thúc, những chuyện sau khi chương trình kết thúc, em phải suy nghĩ cho kỹ, dù sao cuộc đời của chúng ta vẫn còn dài, không phải sao?"

"Phải" Vân Thanh tán thành.

Pierre ký tên lên hợp đồng trên quang não, anh ấy nói: "Anh chỉ đưa ra gợi ý cho em, tài khoản cũng trả cho em rồi, nên làm thế nào thì em tự suy nghĩ".

"Vâng, cảm ơn anh đạo diễn" Vân Thanh nói một cách chân thành.

"Đừng khách sáo, nhưng mà anh muốn đưa ra một yêu cầu nho nhỏ".

"Yêu cầu gì ạ?"

Pierre có chút khó xử mà nói: "Trên số tài khoản của em chỉ cần viết một câu giới thiệu mình là thí sinh của《Cuộc thi ẩm thực giữa các hành tinh》là được rồi, lỡ như sau này em có thật sự thành công, chương trình của anh cũng có thể tiết kiệm một khoản tiền quảng cáo".

Vân Thanh lập tức thao tác trên quang não, ở trên tài khoản viết đơn giản câu này, đồng thời nói: "Đạo diễn, anh yên tâm, em sẽ luôn thêm câu nói này vào" Chỉ dựa vào lời nói xuất phát từ tận đáy lòng của đạo diễn đối với cậu và bản hợp đồng này, đã xứng đáng để cậu ghi nhớ mãi rồi.

Pierre mỉm cười nói: "Được, cảm ơn em".

Vân Thanh nói: "Em mới là người nên cảm ơn anh".

Pierre bật cười thành tiếng rồi nói: "Cảm ơn lẫn nhau rồi, cuộc thi vẫn còn đang tiếp tục, cố lên nha".

"Em sẽ tiếp tục cố gắng" Vân Thanh nói một cách trịnh trọng.

Pierre gật đầu: "Ừ, cứ như vậy đi."

Vân Thanh mỉm cười nhẹ nói: "Vậy thì đạo diễn nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai gặp".

Pierre cũng cười cười: "Được, ngày mai gặp".

Vân Thanh đứng dậy, đi ra khỏi phòng họp.

Vi Nhất, Vi Nhị, Vi Tam đang đợi ở trước cửa.

Thấy Vân Thanh không có điều gì khác thường, ba anh em cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lại cùng nhau trở về ký túc xá số 1, Vân Thanh nói lại sự việc vừa mới xảy ra cho ba anh em nghe, ba anh em đồng loạt kinh ngạc, lại cảm thấy Vân Thanh xứng đáng được Pierre đối đãi như vậy, dồn dập khen Pierre thật tốt bụng.

Vi Tam hỏi: "Vân Thanh, vậy cậu có dự tính gì không?"

Vân Thanh lắc đầu rồi nói: "Tôi cũng không biết, để tôi nghĩ trước đã".

Vi Nhất do dự một lát rồi nói: "Thật sự cần phải suy nghĩ thật kỹ".

Vân Thanh gật đầu.

Tắm rửa xong xuôi rồi lên giường, Vân Thanh bắt đầu suy nghĩ về lời nói của Pierre, đồng thời trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, lại có chút khó xử.

Thật ra cậu không phải là người có tham vọng lớn.

Cho dù là ở Trái Đất, hay là ở trên Hành tinh 1314 này, cậu đều chỉ muốn tìm một công việc sống tạm qua ngày, chứ không có nghĩ xa như vậy.

Lời nói của Pierre hôm nay đã cho cậu một ý tưởng mới.

Nhưng mà nguyên liệu nấu ăn lại quá đắt... Cậu trằn trọc, trăn trở suy nghĩ, quyết định ngày mai sẽ dành thời gian nửa ngày, ngồi phương tiện giao thông của Hành tinh 1314, đi khảo sát một phen hành tinh này.

Nghĩ đến đây, tâm trạng cậu đã yên tĩnh trở lại.

Không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, cậu mơ mơ hồ hồ nghe thấy âm thanh của Vi Nhất và Vi Nhị.

Vi Nhất nói: "Tổ tiết mục quả nhiên lại lên hot search nữa rồi!"

Vi Nhị tiếp lời: "Vẫn là sức ảnh hưởng của Vân Thanh, Vân Thanh giỏi quá đi!"

"Ông chủ của Trung tâm thương mại Hoa Hạ phải cười chết rồi".

"Chắc chắn rồi, vịt sắp không đủ bán nữa rồi, lợi nhuận thu về chắc chắn không ít".

"Anh hai, anh ba, hai người nhỏ tiếng một chút, Vân Thanh còn đang ngủ đấy" Vi Tam nói.

"Không sao đâu, tôi tỉnh rồi" Vân Thanh mở to mắt nhìn ba anh em.

Vi Nhất, Vi Nhị mang theo sự áy náy nhìn Vân Thanh.

Vi Nhất nói: "Ngại quá, nhìn thấy cậu lại đưa tổ tiết mục lên hot search lần nữa, tôi thật sự rất kích động, âm thanh hơi lớn một chút".

Vi Nhị gật đầu.

"Không sao, cũng đến giờ phải thức dậy rồi." Vân Thanh ngồi dậy, cười dịu dàng, cậu hỏi: "Chúng ta lại lên hot search rồi sao?"

Vi Nhị bỗng trở nên phấn chấn.

Cậu ta vui vẻ kéo to màn hình trên quang não của mình đến trước mặt Vân Thanh, cậu ta nói: "Vân Thanh, cậu xem, cậu xem cậu xem, hôm nay chúng ta lại lên hot search rồi, nhìn thấy chưa?"

"Nhìn thấy rồi" Vân Thanh gật đầu.

"Vịt của Trung tâm thương mại Hoa Hạ đều không đủ để bán nữa rồi!"

"Đúng là như vậy".

"Còn nữa nha, người xem trên mạng đều khen cậu đó, tôi đọc cho cậu nghe".

"Đừng đừng đừng, để tôi tự mình xem" Vân Thanh hiểu rõ Vi Nhị có bao nhiêu khoa trương phóng đại.

Vi Nhị cũng không kiên trì nữa, cậu ta nói: "Được được được, cậu xem đi, chúng tôi phải đi làm rồi, buổi trưa gặp".

"Được" Vân Thanh gật đầu.

Nhìn thấy ba anh em rời đi, Vân Thanh mới mở quang não lên.

Cậu tỉ mỉ nhìn hot search hôm nay, đúng là lại lên hot search rồi,《Cuộc thi ẩm thực giữa các hành tinh》đúng là càng ngày càng nổi tiếng rồi, lần này cũng giúp cho rung tâm thương mại Hoa Hạ nổi tiếng, số lượng theo dõi tài khoản của cậu cũng đang tăng chóng mặt.

Tốt quá đi.

Trong lòng cậu thầm vui mừng, đứng dậy đi rửa mặt chải đầu một lát, cầm lấy số tiền nhỏ của mình, ra khỏi tổ tiết mục, chi 50 tinh tệ ngồi xe bay công cộng của Hành tinh 1314.

Muốn xem tổng thể bên ngoài của quán ăn ở hai bên đường.

Nào ngờ tốc độ của xe bay công cộng thật sự rất là nhanh, căn bản cậu không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì cả, chỉ một chút đã đến nơi cần đến rồi.

50 tinh tệ đó!!

50 tinh tệ ngồi một chuyến xe trống rỗng gì đây!

Đau lòng!

Cậu cũng không bỏ cuộc, chi thêm 60 tinh tệ ngồi phi thuyền, từ trên cao nhìn xuống, ngược lại có thể thấy được vài quán ăn.

Sau khi xuống phi thuyền, cậu đi thẳng đến mấy quán ăn đông đúc.

Quán ăn ở chỗ này cao cấp hơn nhiều so với quán ăn ở đường Trái Đất cổ đại, vẫn là bán những loại như bánh mì nướng, thịt nướng, cơm chiên trứng, trứng chiên, không có thay đổi quá nhiều, chỉ là giá cả vô cùng đắt, thậm chí là từ 100 tinh tệ trở lên.

Mắc quá đi!

Đợi cậu kiếm được chút tiền, liền đi vào ăn thử một bữa xem như thế nào.

Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian, nên vội vàng quay người để trở về họp.

Lần này, cậu lại nhìn thấy rất nhiều phóng viên đứng ở trước cổng sân của tổ tiết mục, cậu liền muốn tránh ra để qua cửa, tùy ý đi vào trong sân.

Không ngờ có phóng viên đặc biệt tinh mắt, chỉ vào cậu rồi hét lên "Vân Thanh".

Cậu còn chưa kịp phản ứng lại, phóng viên đã xông tới.

Nếu như không phải có ba anh em xuất hiện kịp thời, kéo cậu đi vào trong sân, cậu có lẽ đã không thể thoát thân được rồi, sau khi Pierre và Dana biết được chuyện này, mở một cuộc họp báo đặc biệt, cuộc họp chương trình buổi trưa được dời sang 8 giờ rưỡi tối.

Vào buổi chiều, khi Vân Thanh đi đến chỗ của tổ tiết mục, trước cổng sân đã không còn phóng viên nữa.

Cậu thở phào một hơi.

Sau khi chia tay với ba anh em, cậu trực tiếp đi về chung cư Tinh Châu, bắt đầu quét dọn.

Thật ra người của Hành tinh 1314 rất chú trọng bảo vệ môi trường, hình như trong 26 tầng mà cậu ký hợp đồng, phần lớn trước khi các hộ gia đình vứt rác, đều sẽ làm phân loại rác trước, việc của cậu chỉ là phân loại lại lần nữa thôi.

Cậu lại đi lên tầng 24.

Bỏ rác ở góc tầng 24 vào trong thùng rác, đẩy thùng rác đến tầng 23, rồi đến tầng 22, tầng 21... Lúc đến tầng 12, rác ở tầng 12 đã được thu dọn xong rồi.

Trong lúc đang đứng đợi thang máy, một hộ gia đình bước ra từ bên trong.

Vân Thanh ngước mắt lên nhìn một cái, cũng bước vào trong.

Hộ gia đình đột nhiên quay đầu lại nhìn Vân Thanh, hỏi: "Cậu là Vân Thanh?"

Trái tim Vân Thanh đập "thình thịch".

Hộ gia đình đó lập tức kích động.

Vân Thanh thấp giọng hỏi: "Gì cơ?"

Hộ gia đình lại nói: "Cậu có phải là Vân Thanh của《Cuộc thi ẩm thực giữa các hành tinh》không? Đôi mắt của cậu rất giống cậu ấy nha".

Cậu vội vã nén lại giọng nói: "Cuộc thi ẩm thực giữa các hành tinh cái gì cơ?"

"Ồ, ngại quá, tôi nhận nhầm người rồi" Vẻ mặt của bọn họ hiện lên chút bối rối.

Cũng may lúc này cửa thang máy mở ra, Vân Thanh vội vã đến tầng 11, tiện tay nhấn tầng 10, đánh lừa hộ gia đình một chút, nếu không lát nữa hộ gia đình đó tỉnh táo trở lại lại đi tìm cậu.

Trong lòng cậu do dự.

Hiện tại cậu nổi tiếng như vậy rồi sao?

Là nhân vật của công chúng rồi?

Sẽ không thể có cuộc sống riêng tư nữa?

Vậy công việc phân loại rác thải của cậu phải làm sao đây?

Còn thu nhập một ngày 30 tinh tệ nữa?

Phải từ bỏ rồi sao?

Nhưng đây chính là một công việc ổn định!

Vì để không bị phát hiện, cậu tăng tốc độ thu gom rác và phân loại, làm xong hết những việc này, trời cũng đã tối rồi.

Cậu nhận được 30 tinh tệ, mượn nước sạch trong chung cư tắm rửa một lát, lúc bước ra khỏi chung cư, một trận gió lạnh thổi đến.

Có chút lạnh.

Cậu co ro lại một lát, xem ra bộ quần áo cũ này không thể mặc được nữa rồi.

Ngày mai cậu phải đi mua một ít quần áo dày hơn, như vậy cũng có thể thay đổi thường xuyên, nghĩ vậy cậu cất bước đi về phía trước, trong tầm mắt thoáng thấy có một bóng người.

Cậu quay đầu lại nhìn.

Là một chàng trai có làn da trắng như tuyết, rất đẹp trai, trên tay ôm một cái túi lớn màu đen, đang nhìn về phía bên này.

Cậu bối rối nhìn xung quanh.

Xung quanh mình không có người nào cả.

Chàng trai này là đang nhìn cậu.

Ánh mắt đó tràn ngập sự hoài nghi và tò mò, giống như là ánh mắt của mấy phóng viên hôm nay, ánh mắt rơi xuống chiếc túi đen đang căng phồng trên tay người kia.

Cậu theo bản năng mà cho rằng chàng trai này là phóng viên, trong túi kia là đựng máy quay phim, sở dĩ người đó cứ nhìn cậu như vậy, là do vẫn chưa chắc chắn cậu là Vân Thanh, khi đã chắc chắn anh ta sẽ liên tục chụp hình lại, đăng lên trên Tinh Võng, chọn tiêu đề rác rưởi nào đó để bôi nhọ tổ tiết mục.

Có rất nhiều phóng viên ở Trái Đất thích làm như vậy.

Trong nháy mắt cậu đã tưởng tượng ra rất nhiều.

Chính ngay lúc này chàng trai cất bước đi nhanh về phía cậu, hỏi: "Cậu là Vân Thanh?"

Trong lòng Vân Thanh căng thẳng, cậu không biết rằng chàng trai này chính là điện hạ Vicky.

Nhưng khi điện hạ Vicky càng đến gần Vân Thanh, cậu càng khẳng định suy nghĩ của mình là đúng, cậu ta liền nói: "Cậu chính là Vân Thanh!"

Vân Thanh theo bản năng lùi về sau hai bước, nhìn thấy Vicky đưa tay kéo khóa túi màu đen, cậu cho rằng Vicky đang chuẩn bị lấy máy quay phim ra, bị dọa sợ liền quay người bỏ chạy.

Lúc này Vicky càng thêm khẳng định bản thân đã tìm thấy được Vân Thanh, hét lên vui mừng: "Vân Thanh!"

Vân Thanh tăng tốc chạy về phía trước trước.

Vicky thấy vậy, ôm chặt túi đen đuổi theo, cậu ta gọi: "Vân Thanh!"

Vân Thanh không đáp lại.

"Vân Thanh! Cậu đừng chạy nữa! Tôi tìm cậu hai ngày nay rồi!"

Tìm suốt hai ngày rồi?

Hai ngày trước cậu mới lên hot search!

Quả nhiên!

Quả nhiên là phóng viên!

Cậu tuyệt đối không thể để bị chụp được, không thể đem phiền phức đến cho《Cuộc thi ẩm thực giữa các hành tinh》, bình thường Pierre và Dana đã đủ bận rộn đủ vất vả rồi, nếu như cậu lại gây chuyện, thật sự rất có lỗi với Pierre và Dana, cậu chỉ có thể cố gắng hết sức chạy về phía trước.

Vicky cũng điên cuồng đuổi theo phía sau, không ngừng hét lên: "Vân Thanh! Đừng chạy nữa a! Cậu đừng chạy nữa, tôi thật sự có việc tìm cậu".

Không chạy chính là đồ ngốc rồi.

"Vân Thanh! Cậu còn chạy nữa thì tôi sẽ tức giận đó! Tôi đặc biệt đến tìm cậu! Tôi lạc đường rồi, mãi cũng không biết cậu đang ở đâu, cuối cùng tôi cũng tìm được cậu rồi, cậu đừng chạy nữa! Đừng chạy! Cậu chờ tôi với, tôi sắp đuổi không kịp cậu nữa rồi".

Vân Thanh tiếp tục chạy.

Vicky hét lên đuổi theo phía sau.

Thế là trên đường lớn lúc này là bóng dáng của một chàng trai thon gầy chạy ở đằng trước, một chàng trai ăn mặc xa hoa truy đuổi và gào thét ở phía sau, thỉnh thoảng có vài người qua đường nghiêng mặt nhìn qua đầy khó hiểu.

Đây là đang làm gì vậy chứ?

Vân Thanh không quan tâm cái gì cả, cứ cố gắng hết sức mà chạy.

Nhưng mà Vicky trước giờ chưa từng truy đuổi ai cả, cậu ta sắp mệt chết rồi.

Trong nháy mắt đã để Vân Thanh chạy mất.

Cậu ta ôm túi đen, từ từ dừng lại, thở hổn hển đứng giữa đường với vẻ mặt thất thần nhìn nhìn xung quanh.

Vân, Vân Thanh đâu?

Vân Thanh chạy đi đâu rồi?

*** 28 ***

*Thịt nướng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro