chương 2
Thời gian trôi qua , cậu đến phim trường với một tâm trạng khác lạ. Cậu không còn cảm thấy căng thẳng như những ngày đầu làm trợ lý, mà thay vào đó là một sự bình tĩnh và tự tin. Cậu đã quen với công việc, với lịch trình bận rộn và các yêu cầu từ anh . Dù vẫn giữ tình cảm đặc biệt với anh, cậu đã dần chấp nhận rằng mối quan hệ giữa họ sẽ chỉ dừng lại ở công việc, một trợ lý và một ngôi sao. Tuy vậy, trái tim cậu vẫn đập nhanh mỗi khi anh nhìn về phía mình.
Hôm nay, đoàn phim có một số thay đổi. Cậu được thông báo rằng sẽ có một trợ lý mới gia nhập đoàn làm phim. Ban đầu, cậu không hiểu tại sao lại cần thêm một trợ lý nữa, nhưng khi cậu nhìn thấy người đó, sự ngạc nhiên khiến cậu không thể không chú ý.
Là một chàng trai tóc ngắn, năng động và có nụ cười tỏa sáng, người mới đến không ai khác chính là Nguyễn Trần Ngọc Phúc , trợ lý của Trần Hoàng Việt – một nghệ sĩ khác, vừa gia nhập đoàn làm phim trong một dự án mới. Ngọc Phúc dù là trợ lý, nhưng lại tràn đầy năng lượng và luôn khiến không khí xung quanh trở nên sống động. Cậu ấy là người của những giây phút vui vẻ và không ngại đùa giỡn, khác biệt hoàn toàn với sự im lặng và lạnh lùng của Nhật Tuấn .
Khi Ngọc Phúc nhìn thấy cậu , cậu ấy nở một nụ cười lớn và bước đến chào hỏi. "Chào! Mình là Ngọc Phúc ! Cậu là trợ lý của Nhật Tuấn đúng không? Mình nghe nói về cậu nhiều lắm!"
Cậu hơi bất ngờ trước sự nhiệt tình của Ngọc Phúc , nhưng cũng không thể không mỉm cười. "Chào cậu , tôi là Thanh Vũ ."
"Ồ, cậu thật là nghiêm túc, nhỉ? Mình nghe nói anh Tuấn là một người khó gần lắm, nhưng cậu làm trợ lý cho anh ấy, hẳn phải có bí quyết gì đó rồi!" Ngọc Phúc vừa nói, vừa cười vui vẻ.
Cậu chỉ cười khẽ, không biết phải trả lời thế nào. “anh Tuấn là một người rất chuyên nghiệp. Cũng không khó khăn lắm đâu, chỉ là công việc thôi.”
Ngọc Phúc nhìn cậu với ánh mắt ngạc nhiên. "Wow, có vẻ cậu đã quen rồi. Còn mình thì làm việc với anh Việt cũng vất vả lắm. Anh ấy ít nói lắm, lúc nào cũng lạnh như băng."
Lời chia sẻ của Ngọc Phúc khiến cậu cảm thấy một chút đồng cảm. Cậu hiểu cảm giác đó, vì anh cũng giống như vậy – lạnh lùng và ít nói. Nhưng từ khi làm việc với anh, cậu đã dần hiểu rằng đó chỉ là cách anh giữ khoảng cách và bảo vệ bản thân. Dù vậy, có những khoảnh khắc nhỏ mà anh thể hiện sự quan tâm, khiến cậu cảm thấy trái tim mình rung động.
Nhưng hôm nay, sự xuất hiện của Ngọc Phúc khiến không khí xung quanh thêm phần nhẹ nhàng. Cậu ấy không ngừng trò chuyện với mọi người, khiến không gian trở nên sống động và thú vị. Cậu ấy luôn tươi cười và dễ gần, và sự hiện diện của cậu ấy có vẻ như đã phá vỡ bức tường lạnh lùng mà anh thường dựng lên.
Trong lúc nghỉ giữa các cảnh quay, Ngọc Phúc và cậu ngồi lại với nhau, trò chuyện về công việc và những điều xung quanh. Dù rất khác biệt về tính cách, nhưng họ lại có thể dễ dàng trò chuyện và tìm được sự đồng điệu trong những câu chuyện vụn vặt.
“Cậu có bao giờ nghĩ mình sẽ làm gì sau khi kết thúc công việc này không?” Ngọc Phúc hỏi cậu khi cả hai đang ngồi nghỉ ngơi.
Cậu suy nghĩ một lúc rồi trả lời. “Tôi chưa biết. Tôi thích công việc này, nhưng tôi cũng muốn khám phá nhiều điều khác trong ngành điện ảnh. Còn cậu?”
Ngọc Phúc cười lớn. “Mình chỉ muốn được làm việc với Hoàng Việt và giúp anh ấy hết mình. Dù anh ấy không nói nhiều, nhưng mình hiểu anh ấy cần mình. Còn cậu thì sao? Cậu thích Nhật Tuấn , đúng không?”
Yamaguchi đỏ mặt vì câu hỏi bất ngờ. "À... Tôi... không biết nữa. Chỉ là... tôi rất ngưỡng mộ anh ấy."
Ngọc Phúc nhìn cậu, ánh mắt có vẻ hiểu rõ. "Cậu thích anh ấy, đúng không? Nhưng không sao đâu, cậu không cần phải nói ra. Mình nghĩ mọi người đều có cảm giác đó, và đôi khi chỉ cần ở gần người mình ngưỡng mộ cũng là điều hạnh phúc rồi."
Cậu nhìn nhìn Ngọc Phúc , ngạc nhiên vì lời nói thẳng thắn của cậu. “Cảm ơn cậu … Tôi chỉ sợ những cảm xúc này sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của mình.”
Ngọc Phúc vỗ vai cậu một cách thân thiện. “Mình hiểu mà, nhưng nếu cậu yêu thích Nhật Tuấn đến vậy, thì cứ tiếp tục làm việc bên cạnh anh ấy. Ai biết đâu, một ngày nào đó, tình cảm đó có thể được đáp lại.”
Lời nói của Ngọc Phúc khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cậu đã giữ những cảm xúc ấy trong lòng suốt thời gian qua, và có lẽ, như Ngọc Phúc nói, không cần phải quá lo lắng về chúng. Cảm giác yêu thích và ngưỡng mộ có thể tồn tại mà không nhất thiết phải bày tỏ ra ngoài, miễn là mình làm việc hết mình và giữ vững bản thân.
---
Khi buổi quay kết thúc, Cậu vẫn cảm thấy như ngày hôm đó có một sự thay đổi nào đó. Sự xuất hiện của Ngọc Phúc không chỉ làm không khí xung quanh thêm phần sôi động, mà còn khiến cậu nhận ra rằng tình cảm của mình dành cho anh không phải là điều xấu hay phải giấu diếm. Đó là một phần trong con người cậu, và có lẽ, một ngày nào đó, anh cũng sẽ nhận ra.
Khi bước ra khỏi phim trường, cậu tình cờ gặp anh một lần nữa. Anh chỉ liếc nhìn cậu, không nói gì, nhưng lần này, cậu cảm thấy bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Chỉ cần được làm việc bên anh, dù không nói ra, cậu vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, cậu ngày càng cảm thấy thoải mái hơn trong công việc. Cậu đã quen với nhịp sống tại phim trường, và mối quan hệ giữa cậu và anh dù vẫn giữ sự chuyên nghiệp, nhưng cũng đã trở nên gắn bó hơn. Những khoảnh khắc giúp đỡ anh trong công việc, dù ít nói, nhưng lại khiến cậu cảm thấy hạnh phúc và yên bình. Nhưng có một sự thay đổi lớn khi Ngọc Phúc gia nhập đoàn làm phim.
Với tính cách sôi nổi và năng lượng tràn đầy, Ngọc Phúc không chỉ trở thành một trợ lý đáng tin cậy cho Hoàng Việt , mà còn nhanh chóng kết bạn với cậu . Hai người đã có rất nhiều buổi trò chuyện vui vẻ trong giờ nghỉ, chia sẻ những câu chuyện nhỏ, những ước mơ và những điều họ không thể nói với ai khác. Dù rất khác biệt về tính cách – cậu có phần kín đáo, trong khi Ngọc Phúc lại sống động và vô tư – nhưng chính sự khác biệt đó lại khiến họ trở nên thân thiết hơn bao giờ hết.
Hoàng Việt , người luôn giữ một thái độ lạnh lùng và không dễ mở lòng, bắt đầu cảm thấy không thoải mái khi nhìn thấy sự thân thiết giữa Ngọc Phúc và Thanh Vũ . Họ luôn trò chuyện vui vẻ trong giờ nghỉ, cười đùa thoải mái, và đôi khi, khi không có ai chú ý, họ sẽ chia sẻ những khoảnh khắc yên bình trong công việc. Nhưng Hoàng Việt không thể phủ nhận một điều: sự gắn kết này khiến anh cảm thấy bị bỏ rơi. Anh không hiểu sao Ngọc Phúc lại dễ dàng kết bạn với Thanh Vũ đến vậy, trong khi anh vẫn luôn cảm thấy khó khăn khi giao tiếp với những người xung quanh, đặc biệt là Thanh Vũ , người mà anh biết có mối quan hệ rất gần gũi với Nhật Tuấn .
Nhật Tuấn dù ít bộc lộ cảm xúc, cũng bắt đầu để ý đến sự thay đổi trong hành động của Thanh Vũ . Mặc dù anh không thể hiện rõ ràng, nhưng khi thấy Thanh Vũ vui vẻ trò chuyện với Ngọc Phúc , anh cảm thấy có chút bất an. Dường như Thanh Vũ dần dành nhiều sự chú ý cho Ngọc Phúc hơn là cho mình.
Một buổi chiều, khi đoàn phim đang nghỉ ngơi giữa các cảnh quay, Thanh Vũ và Ngọc Phúc ngồi cùng nhau, trò chuyện rôm rả. Cậu cười nhẹ khi Ngọc Phúc kể một câu chuyện hài hước về Hoàng Việt , làm cho không khí trở nên thoải mái hơn.
Ngay lúc đó, Hoàng Việt bước đến gần, ánh mắt lạnh lùng không che giấu nổi sự không vui. Anh nhìn về phía Ngọc Phúc và Thanh Vũ , đôi mắt lướt qua họ một cách đầy khó chịu.
“Cậu Phúc , có gì thú vị à?” Hoàng Việt lên tiếng, giọng có phần châm biếm.
Ngọc Phúc quay lại, cười tươi. “Ồ, không có gì đâu ! Tôi chỉ đang nói chuyện với Thanh Vũ thôi mà!”
Nhưng ngay lập tức, Hoàng Việt quay sang Thanh Vũ , ánh mắt không vui. “Cậu ấy làm gì mà cười vui thế? Cậu đang làm trợ lý cho tên Nhật Tuấn đó , không phải là bạn của Ngọc Phúc đâu.”
Thanh Vũ hơi bất ngờ, nhưng vẫn cố gắng giữ thái độ bình tĩnh. Cậu không muốn làm căng thẳng thêm, nhưng sự bất ngờ và ngượng ngùng khiến cậu không biết phải phản ứng như thế nào.
“Chỉ là trò chuyện thôi ” Thanh Vũ trả lời nhẹ nhàng, không muốn làm căng thẳng hơn.
Hoàng Việt nhìn Thanh Vũ một lúc, rồi lầm bầm gì đó trong miệng và quay đi. Anh không hài lòng, nhưng lại không nói thêm gì nữa. Tuy nhiên, trong lòng Thanh Vũ , một cảm giác khó chịu dâng lên. Cậu cảm thấy không thoải mái khi Hoàng Việt cố gắng tạo ra một khoảng cách giữa cậu và Ngọc Phúc , như thể cậu không có quyền được thân thiết với ai khác ngoài Nhật Tuấn .
Ngọc Phúc nhìn thấy sự thay đổi trong không khí và lập tức phá tan sự im lặng bằng một nụ cười lớn. "Đừng lo! Tên đó hay gắt gỏng như vậy mà! không có ác ý đâu!"
Thanh Vũ chỉ cười nhẹ, nhưng lòng cậu vẫn không yên. Có một điều gì đó mà cậu không thể hiểu rõ – tại sao Hoàng Việt lại cảm thấy khó chịu khi thấy cậu trò chuyện với Ngọc Phúc ?
---
Tối hôm đó, khi công việc kết thúc và mọi người chuẩn bị rời đi, cậu tình cờ gặp anh ở lối ra khỏi phim trường. Anh đứng đó, như thường lệ, vẻ mặt lạnh lùng và khó đoán. Cậu cảm thấy một chút lo lắng khi nhìn thấy anh, nhưng lại không thể kìm lòng mà hỏi:
“ anh Tuấn , có chuyện gì không ổn sao?”
Anh liếc nhìn cậu, nhưng không trả lời ngay lập tức. Anh chỉ nhún vai và đáp: “Cậu đang thân thiết với Ngọc Phúc phải không? Cậu ấy làm trợ lý cho Hoàng Việt đúng không?”
Cậu giật mình, không ngờ Nhật Tuấn lại chú ý đến chuyện này. Cậu cố gắng giải thích. “Chỉ là chúng tôi nói chuyện thôi mà. Không có gì đâu.”
Anh nhìn cậu một lúc lâu, rồi quay đi, không nói gì thêm. “Tùy cậu.”
Nhưng trong giọng nói của anh, cậu cảm thấy có một sự gì đó không hài lòng, dù anh không trực tiếp nói ra. Cậu không hiểu tại sao anh lại có phản ứng như vậy, nhưng cảm giác khó chịu trong lòng vẫn không nguôi ngoai.
>>>>>>
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro