chương 1
Sáng hôm đó, Trần Thanh Vũ thức dậy sớm hơn thường lệ. Cậu nhìn đồng hồ, thấy giờ đã là 6:30 sáng, chỉ còn một tiếng nữa là đến giờ làm việc. Đây là ngày đầu tiên cậu chính thức làm trợ lý cho Nguyễn Nhật Tuấn , và cậu không thể giấu được sự hồi hộp trong lòng.
Cậu nhanh chóng thay đồ, chọn một bộ trang phục đơn giản nhưng chuyên nghiệp: một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen. Cảm giác trong người cậu như có một luồng điện chạy qua khi nghĩ đến việc sẽ được gặp Nhật Tuấn , thần tượng của mình. Cậu đã mong chờ khoảnh khắc này từ lâu, nhưng giờ đây khi nó sắp xảy ra, cậu cảm thấy thật sự lo lắng.
Sau khi ăn sáng qua loa, cậu ra ngoài bắt taxi đến phim trường. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trái tim cậu không ngừng đập mạnh. Đến nơi, cậu bước vào văn phòng của đoàn làm phim, nơi mà Nhật Tuấn đã chuẩn bị cho một ngày quay dài.
Họ đã thông báo cho cậu rằng anh có lịch quay từ sáng cho đến tối. Hôm nay, anh sẽ quay một cảnh quan trọng trong bộ phim sắp ra mắt. Công việc của cậu sẽ là hỗ trợ anh trong suốt quá trình quay: chuẩn bị nước uống, ghi chú lời thoại, và giúp đỡ anh với các yêu cầu nhỏ trong lúc nghỉ ngơi.
Lúc 8:00 sáng, cậu đứng đợi trước cửa phòng trang điểm. Cậu lo lắng về việc mình sẽ phải đối mặt với anh , nhưng đồng thời cũng cảm thấy rất phấn khích. Đúng lúc ấy, anh bước ra từ phòng trang điểm, với bộ trang phục lịch lãm dành cho cảnh quay sắp tới.
Cậu đứng dậy vội vàng, hơi luống cuống.
"Chào buổi sáng, anh Tuấn " cậu cất tiếng.
Anh nhìn cậu một cách nhanh chóng, rồi tiếp tục bước đi mà không nói gì. Cậu hơi bối rối trước sự lạnh lùng ấy, nhưng cũng hiểu rằng đây là cách anh giữ khoảng cách với người khác. Nhật Tuấn không phải là người dễ gần, và cậu đã sớm nhận ra điều đó. Nhưng không sao, cậu vẫn rất vui vì được làm việc gần anh.
"Chắc hẳn cậu là trợ lý mới, phải không?" Nhật Tuấn quay lại hỏi, không nhìn thẳng vào cậu .
"Vâng, đúng vậy. Tôi sẽ hỗ trợ anh trong suốt ngày quay hôm nay," cậu trả lời.
"Vậy thì làm tốt công việc của mình," anh nói đơn giản rồi bước tiếp vào khu vực quay.
Cậu đứng lại một lúc, hơi bối rối vì sự lạnh lùng của anh, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Đây chính là công việc cậu đã mong đợi, và cậu sẽ không để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến nhiệm vụ của mình.
Cả buổi sáng hôm đó, cậu làm việc chăm chỉ, theo dõi từng động tác của anh trên trường quay. Anh di chuyển tự nhiên, lạnh lùng nhưng đầy cuốn hút. Cậu không thể rời mắt khỏi anh, mỗi khi anh dừng lại để nghỉ ngơi hoặc chuẩn bị cho một cảnh quay, cậu đều sẵn sàng đứng ngay cạnh, chuẩn bị nước uống, lời thoại, và mọi thứ anh cần.
Giữa những giờ quay căng thẳng, anh đôi lúc sẽ liếc mắt nhìn cậu , nhưng chỉ là những ánh mắt thoáng qua, như thể không hề nhận thấy sự tồn tại của cậu. Cậu hiểu rõ, đó là cách anh duy trì sự chuyên nghiệp. Nhưng trong lòng cậu, đó vẫn là một khoảnh khắc quý giá, khiến trái tim cậu càng thêm xao xuyến.
Đến giữa trưa, khi các diễn viên và nhân viên đoàn phim bắt đầu nghỉ ăn trưa, cậu dọn dẹp nhanh chóng xung quanh và chuẩn bị cho những cảnh quay tiếp theo. Anh không ăn chung với mọi người. Anh vẫn giữ khoảng cách và ngồi một mình ở góc phòng.
Cậu nhìn thấy vậy, không dám lại gần. Cậu chỉ lặng lẽ đứng từ xa, quan sát thần tượng của mình với sự ngưỡng mộ trong ánh mắt. Cảm giác yêu mến dành cho anh trong cậu ngày càng mạnh mẽ, nhưng cậu biết rằng mình chỉ có thể giữ những cảm xúc đó trong lòng.
Ngày quay cứ thế trôi qua, anh vẫn giữ thái độ lạnh lùng và nghiêm túc, nhưng cậu vẫn cảm thấy hạnh phúc khi được ở bên anh. Cậu biết rằng dù không thể thổ lộ tình cảm, nhưng chỉ được gần anh, làm công việc mà mình yêu thích, là một niềm hạnh phúc vô giá.
Khi buổi quay kết thúc, anh không quên một câu nói vội vã:
"Được rồi, nghỉ ngơi đi, trợ lý. Cảm ơn vì đã giúp đỡ."
Cậu gật đầu, lòng thầm cảm ơn. Dù không có nhiều lời nói, nhưng đó là sự công nhận mà cậu vẫn mong đợi. Và mặc dù trái tim cậu vẫn đầy những cảm xúc không thể diễn đạt thành lời, cậu vẫn quyết định tiếp tục bước đi trên con đường này, cùng anh , dù chỉ là một bước nhỏ trong hành trình của mình.
Những ngày làm việc của cậu trôi qua một cách đều đặn, nhưng mỗi ngày đều đem lại cho cậu những cảm xúc mới mẻ. Mặc dù cậu vẫn giữ vững công việc của mình và không để cảm xúc lấn át, nhưng không thể phủ nhận rằng những lần chạm mặt với anh luôn khiến trái tim cậu loạn nhịp. Anh lạnh lùng, ít khi nói chuyện với cậu ngoài công việc, nhưng đôi khi lại có những hành động khiến cậu tự hỏi liệu có phải anh cũng để ý đến mình.
Một tuần sau ngày đầu tiên, cậu bắt đầu cảm nhận được nhịp sống của đoàn phim. Cậu đã quen với việc theo dõi từng bước di chuyển của anh , chuẩn bị mọi thứ cho anh, và lặng lẽ đứng bên cạnh khi anh cần sự trợ giúp. Anh vẫn là người ít nói và luôn giữ một khoảng cách nhất định với mọi người, nhưng có một điều cậu nhận ra – đôi lúc, anh sẽ liếc nhìn cậu khi không ai để ý, và đôi khi những ánh mắt ấy có gì đó… không chỉ là sự lạnh lùng.
Một buổi chiều muộn, khi anh đang chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo, cậu bỗng cảm thấy có một chút khác biệt trong không khí. Hôm nay, anh có vẻ mệt mỏi hơn thường lệ, anh không cởi mở như mọi ngày, và ánh mắt anh đôi khi lướt qua cậu một cách mệt mỏi.
“anh Tuấn , anh có cần tôi giúp gì không?” cậu lên tiếng, dù trong lòng cậu không khỏi lo lắng. Đã một thời gian dài cậu làm việc với anh, nhưng không bao giờ có cơ hội gần gũi.
Anh quay lại nhìn cậu, ánh mắt sắc bén như thường lệ, nhưng lần này có một chút gì đó mệt mỏi trong đó. “Chỉ cần chuẩn bị nước cho tôi, không cần làm gì thêm,” anh trả lời ngắn gọn.
Cậu nhanh chóng làm theo yêu cầu, nhưng cậu không thể không cảm thấy lo lắng. Cậu tự hỏi liệu có phải anh đang gặp vấn đề gì đó, hoặc anh chỉ đang cảm thấy quá tải với công việc. Nhưng dù sao, cậu cũng không thể hỏi thẳng anh về những điều không phải công việc.
Khi anh ngồi xuống nghỉ ngơi trong khi chờ quay lại, cậu lấy một cốc nước và bước lại gần. “Anh… không sao chứ?” Cậu không thể kiềm chế sự quan tâm của mình.
Anh nhìn cậu một lúc lâu, đôi mắt anh vẫn lạnh lùng, nhưng dường như có điều gì đó thay đổi trong ánh nhìn. Anh thở dài nhẹ nhàng rồi nói: “Tôi ổn. Chỉ là công việc đôi khi làm tôi kiệt sức.”
Cậu chỉ gật đầu, không nói gì thêm. Cậu biết rằng anh là người rất ít khi chia sẻ cảm xúc cá nhân. Nhưng đôi khi, những khoảnh khắc như thế này lại khiến cậu cảm thấy có một sợi dây kết nối mỏng manh giữa hai người, dù nó chỉ là thoáng qua.
---
Ngày hôm sau, khi công việc của đoàn phim bước vào một giai đoạn căng thẳng hơn, cậu bắt đầu cảm nhận rõ hơn về áp lực mà anh phải chịu. Anh ngày càng ít cười, không nói nhiều và thường xuyên giữ mình trong trạng thái suy tư, nhưng dường như sự chăm sóc của cậu lại khiến anh có chút nhẹ nhõm.
Cảm giác này càng rõ rệt khi cậu nhận thấy mỗi khi anh quay lại khu vực nghỉ ngơi, anh luôn tìm đến cậu để được chuẩn bị nước uống hay hỗ trợ một vài việc nhỏ. Mặc dù anh không bao giờ thể hiện sự cảm kích rõ ràng, nhưng những lúc như vậy, cậu cảm thấy dường như anh đang thực sự cần có sự hiện diện của cậu.
Một buổi tối, sau một ngày làm việc mệt mỏi, anh bất ngờ hỏi cậu . “Cậu làm việc chăm chỉ. Tại sao không nghỉ ngơi đi?”
Cậu hơi bất ngờ trước câu hỏi này. Cậu chỉ đơn giản trả lời: “Tôi không sao. Công việc này rất thú vị và tôi muốn giúp anh.”
Anh im lặng một lúc rồi nhìn cậu với ánh mắt sắc bén. “Công việc này không dễ dàng đâu, cậu Thanh Vũ . Cậu không cần phải quá nhiệt tình như thế.”
Cậu cảm thấy có chút bối rối trước lời nói của anh. Dù sao thì cậu cũng chỉ muốn giúp đỡ, nhưng cậu cũng hiểu rằng anh không dễ dàng nhận sự giúp đỡ từ ai. Anh là người rất tự lập và có phần kiêu ngạo.
“Vâng, tôi chỉ muốn làm tốt công việc của mình,” cậu trả lời, cố gắng giữ bình tĩnh.
Anh chỉ khẽ gật đầu, nhưng rồi anh mỉm cười nhẹ, một nụ cười hiếm hoi và thoáng qua. Dù rất nhỏ, nhưng đối với cậu , đó là một khoảnh khắc vô giá. Cậu cảm thấy trái tim mình lại đập nhanh, nhưng lần này không phải là nỗi lo lắng, mà là niềm vui khi nhận thấy một chút gì đó ấm áp trong anh .
Công việc trôi qua, những ngày tiếp theo tiếp tục giữ cho cậu trong trạng thái vừa hồi hộp vừa vui sướng khi được làm việc gần anh. Dù không thể thổ lộ tình cảm của mình, nhưng cậu biết rằng tình cảm đó sẽ luôn ở lại, là động lực giúp cậu vượt qua những thử thách trong công việc và cuộc sống.
>>>>
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro