Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Chương 3: Bắt đầu.

"Đường dẫn game đã thông, xin hỏi có vào game hay không?"

"Có."

Vừa dứt lời, cảnh sắc trước mắt Diệp Thời Duy biến đổi, vốn căn phòng giản dị biến thành mây trắng tầng tầng, bên người là gió thổi ào ào, xuyên thấu qua khe hở giữa các đám mây, còn có thể thấy bóng dáng đại lục phía dưới.

Bỗng nhiên, một cảm giác không trọng lực truyền đến, cảm giácTừ trên cao cấp tốc rơi xuống tập kích trái tim, ngẩng đầu nhìn lại, còn có thể thấy một bóng dáng áo trắng bay bay phảng phất như tiên nhân đứng lặng trên đám mây như con hạc trắng hoặc đúng là đứng trên con bạch hạc?!

Thân thể còn đang rơi xuống, nhưng Diệp Thời Duy không kinh hoảng, hắn biết, đây là khảo nghiệm quan trọng nhất, khác nhau lớn nhất của 《 tu tiên 》cùng những game khác là thuộc tính lúc mới bắt đầu không phải tự điều chỉnh hoặc là mọi người ngang hàng, mà là căn cứ biểu hiện khi vào game để thiếp lập, biểu hiện càng tốt, bước khởi đầu càng cao, tuy rằng nói tư chất tốt thì về sau hoàn toàn có thể bắt kịp, nhưng nếu có khởi điểm cao hơn, ai chẳng vui trong lòng?

Mà bí mật này, ước chừng qua nửa năm mới bị người ta nói ra, lúc đó tuy rằng người chơi mới có điểm thuộc tính lớn hơn người cũ cả đống, nhưng ưu thế vào chơi sớm đã khiến họ hoàn toàn không thèm để ý cái này, cho nên bí ẩn này xem như gió êm sóng lặng vượt qua, chỉ có ít ỏi vài người không như ý còn đang kháng nghị công ty game không công bằng linh tinh, nhưng chả làm nên trò trống gì.

Mà hiện tại, nhìn rừng cây cách mình càng ngày càng gần, Diệp Thời Duy hoàn toàn không có một chút lo lắng nào, an tâm mở rộng hai tay hưởng thụ cảm giác không trọng lực này.

Quả nhiên, khi cách mặt đất khoảng cách hai tầng lầu thì tốc độ liền giảm xuống, cuối cùng an toàn đáp xuống mặt đất trong rừng.

Đây là một mảnh rừng mang theo khí tức xa xưa mà yên tĩnh, nhưng Diệp Thời Duy nhìn tình cảnh trước mắt nhưng không thả lỏng cảnh giác, quả nhiên, chỉ mới một phút đồng hồ, đã thấy một màn sương mù đen chậm rãi lan tràn từ trung tâm rừng rậm, thời gian ngắn ngủn đã lan tới bên người Diệp Thời Duy, hắn không chạy, bởi vì hắn biết, chạy cũng không thoát.

Sương mù đen quấn lên người, Diệp Thời Duy nhắm mắt lại, trong đầu truyền đến tiếng khóc gọi của trẻ con, biển máu sôi trào cùng khô lâu bay múa, Diệp Thời Duy lẳng lặng nhìn, lẳng lặng nghe, mà ngay khi biển máu như sắp bao phủ hắn, một tiếng niệm lọt vào bên tai.

"Nam mô A di đà phật..."

Ánh sáng vàng chói lòa, biển máu khô lâu sôi nổi tan rã, Diệp Thời Duy mở to mắt, chỉ thấy sương mù đen vừa rồi đã không còn bóng dáng, một người mặc đồ đen họa tiết mây máu cùng một hòa thượng mặc áo cà sa tay cầm quyền trượng đang giằng co giữa không trung.

Hai người nhanh chóng lao vào đánh nhau, mà Diệp Thời Duy chỉ đứng nhìn đầy hứng thú, lại bị hòa thượng phẩy tay một cái, nhất thời trời đất đảo lộn, rơi xuống một nơi hoa thơm bướm lượn.

Bước chân vẫn không di động, tầm nhìn lại bị kéo gần, trong một hồ ôn tuyền, vài cô gái đang tại nghịch nước, chuông bạc bên hông đinh đang kêu, các cô nói cười yêu kiều, làm cho tâm thần người say đắm.

Nhưng ánh mắt Diệp Thời Duy lại rất thanh tỉnh, đó cũng là bẫy rập.

Có lẽ là thấy con gái không có tác dụng, rất nhanh, lại xuất hiện thanh niên phong tư khác nhau gia nhập vào nghịch nước, khiến Diệp Thời Duy nhìn mà bất giác buồn cười.

Thời gian trôi qua thật nhanh, hình ảnh vừa rồi giống như sương khói tán đi, hiện tại trước mắt Diệp Thời Duy là một nam một nữ hai người mặc áo đen, bên hông cô gái đeo chuông, bên hông chàng trai treo ống sáo, hai người đối diện, cũng là một cô gái áo trắng lạnh như băng, nhưng chỉ lay nhẹ quạt giấy, núi sông ruộng đồng như nhảy vọt mà đi, lại bị một cái lồng mỏng trong suốt hiện ra trước mặt hai người ngăn trở.

Ba người hỗn chiến đem thổi Diệp Thời Duy bay đi thật xa, lơ lửng giữa không trung, trời đất bao la, Diệp Thời Duy chỉ cảm thấy thế giới này vô cùng uyên bác, làm cho lòng người thán sợ.

Nhưng sự bình tĩnh này rất nhanh đã bị phá cỡ, một thanh kiếm xuyên thấu không gian mà đến, đâm thẳng hướng Diệp Thời Duy.

Đó là một chiêu muốn tránh cũng trốn không thoát, Diệp Thời Duy không muốn tránh, chỉ nhìn chằm chằm thanh kiếm này, không có khủng hoảng cũng không có khẩn trương.

Mà thanh kiếm kia rốt cục ngay lúc mũi kiếm sắp đâm vào Diệp Thời Duy, biến mất không thấy.

Một kiếm khách cầm trong tay Thanh Phong ba thước tuyệt thế sừng sững giữa không trung, đối diện là mây đen che trời che lấp mặt trời, bên dưới còn đứng lặng một thân ảnh khí thế kinh người, kiếm khách kiếm phong nhẹ như lông hồng, nhanh chóng hai chứ Khải to xuất hiện trên không trung --

Tu Tiên.

Như vậy, khúc dạo đầu vào game đã chấm dứt, mà nhân vật trong đó, lại đại biểu cho bảy môn phái trong tu tiên -- Thượng Thanh môn, Lịch Huyết đường, Vô Nhân tự, Hợp Hoan tông, Tố Nữ môn, Kiếm các cùng Ma Môn.

Nhưng giờ phút này Diệp Thời Duy không để ý gì tới mấy thứ đó, mà là không thể chờ đợi được xem xét thuộc tính của mình.

"ID: chưa lập

Linh căn: thiên linh căn thủy hệ (10)

Thể chất: đạo thể* (9) (thích hợp tu đạo, tiên/ma)

Phúc duyên: (che dấu)

Nơi sinh: thôn Đạo Hương

Công pháp: không

Vũ khí: không

Sủng vật: không

Nhiệm vụ: không

Tuy rằng chỉ là thuộc tính rất giản lược, nhưng trong lòng Diệp Thời Duy cũng sung sướng dị thường, đã sớm biết lúc mới open thuộc tính sẽ rất cao, nhưng không nghĩ tới sẽ cao đến loại trình độ này, thiên linh căn thủy hệ mười điểm, nửa năm về sau đông đảo người mới không có mấy ai đạt điểm tối đa như thế, không biết rốt cuộc đoạn biểu hiện nào lại tăng điểm cao đến vậy.

Vừa lòng đóng lại cửa sổ, đối với bí quyết phương pháp vào game đã nói cho mẹ và ông Cả, Diệp Thời Duy thấy không lo lắng, bây giờ chỉ việc nhanh chóng đi nhận nhiệm vụ, game vừa open mỗi một phút đều cần quý trọng.

Đây là một thôn xóm ấm áp bình tĩnh mà tường hòa, trong không khí nhàn nhạt một mùi thơm mát, chỉnh thể kiến trúc đều là màu vàng kim, nóc nhà là từ rơm rạ mày vàng lợp thành, thoạt nhìn vô cùng thuần phác.

Phòng ốc phía đông Thôn bên trên cắm cờ cổ đại cũ kĩ, ghi hai chữ "Luyện công", đồng thời còn có cờ ghi "Luyện đan" "Luyện khí" "Thuần thú".

Vào game phần lớn là thích đánh nhau, cho nên người chơi mặc quần áo vải thô bên cạnh Diệp Thời Duy đều như ong vỡ tổ chạy về phía đông, luyện công chính là ưu tiên hàng đầu, nhưng Diệp Thời Duy không đi cùng.

Chờ những người chơi đi liền sẽ biết, luyện công đường, luyện đan phòng, luyện khí phường không phải chỗ học kỹ năng, mà là nơi cho thuê, chính là cung cấp tĩnh thất (căn phòng yên tĩnh), hỏa mạch linh tinh cung cấp cho người chơi sử dụng, mà nơi chân chính học tập được kỹ năng...

Diệp Thời Duy xoay người đi vào giữa thôn.

Một lão nhân mặc vân bào (áo thêu hình mây) đứng ở cạnh cái ao giữa thôn, đang cho mấy con cá vàng ăn, vài người chơi đang bám riết không tha quấy rầy, ý đồ nhận được nhiệm vụ từ trong tay ông.

Diệp Thời Duy đứng một bên, không theo mọi người vây quanh lão nhân, mà là từ gói to bên cạnh bốc lấy thức ăn cho cá ném vào trong nước, nhất thời, liền có mấy con cá càng buông tha ông lão bơi sang bên này. Lão nhân kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Diệp Thời Duy một hồi, nói: "Vị tiểu hữu này, lại cũng vui với thú (đạo) này sao?"

Diệp Thời Duy: "Thế gian vạn vật đều có đạo."

Đây chính là một câu trả lời tiêu chuẩn, nhưng đối với nhiệm vụ sơ cấp loại này đã đủ, có lẽ còn có câu trả lời càng tiêu chuẩn hơn, nhưng thời gian qua lâu rồi, hắn đã sớm quên, hơn nữa, ai lại chuyện đi nhớ những hướng dẫn thông qua nhiệm vụ cấp thấp này đâu?

"Tiểu hữu (anh bạn) có đủ tuệ căn, ngô (ta) không đành lòng tiểu hữu hoang phế thời gian như vậy, nơi này có một quyển 《 luyện khí thuật 》, tiểu hữu có nguyện học tập?"

Diệp Thời Duy khóe miệng cong lên, đáp trả: "Nguyện ý."

Lập tức ngón trỏ lão nhân chạm trán của hắn một chút, một quyển sách về luyện khí thuật hoàn toàn gửi ở trong đầu .

Diệp Thời Duy được chỗ tốt liền nhanh chân chạy ta khỏi đám người, chờ đến lúc những người vây xem đó kịp phản ứng sẽ không chạy được, chỉ là vẫn còn có người đằng sau gọi hắn chậm lại.

Thật vất vả chạy thoát khỏi đám người dày đặc phía đông thôn, Diệp Thời Duy thở hổn hển, thân thể còn chưa tu luyện yếu ớt thế đó, Diệp Thời Duy oán thầm đi hướng luyện công đường.

Người nơi này vẫn như cũ rất nhiều, tuy rằng đã không ít người thuyết minh tác dụng của luyện công đường, cũng tỏ vẻ nơi đây hoàn toàn vô dụng với bọn họ, nhưng người đều có tâm lý may mắn, ngươi phát hiện không được không có nghĩa là ta không phát hiện được, đều cho mình là kẻ đặc biệt kia, có thể đào ra nhiệm vụ che dấu, nhưng sự thật chứng minh bọn họ cuối cùng chỉ là công dã tràng mà thôi.

Đương nhiên, trời không tuyệt đường người, bọn họ có lẽ lát nữa sẽ tìm được tạp vật đường trong thôn, bên trong vừa lúc có pháp quyết 《 luyện khí thuật 》, nhưng lại yêu cầu tam khối linh thạch hạ phẩm, vì thế lại như ong vỡ tổ ra khỏi thành đánh quái vật bán da kiếm linh thạch = =

Có lẽ sẽ có người may mắn giống Diệp Thời Duy ở chỗ ông lão cho cá ăn lấy được công pháp, nhưng loại này may mắn cũng có hạn , mỗi ngày chỉ có năm mươi người có thể hưởng thụ phần vinh quang này, nhiều hơn nữa thì cá vàng bị no chết mất...

Diệp Thời Duy nghĩ mấy thứ này, rốt cục theo dòng người đi tới trước đài.

Tiểu nhị: "Công tử, cần tĩnh thất?"

Diệp Thời Duy: "Muốn một gian."

Tiểu nhị: "Hân hạnh, một ngày một khối linh thạch hạ phẩm."

Diệp Thời Duy: "Trả phòng rồi trả linh thạch được không?"

Tiểu nhị: "Đương nhiên có thể."

Diệp Thời Duy: "Vậy cho một gian."

Diệp Thời Duy cứ như vậy được tiểu nhị mang đi, làm cả đám người phía sau rớt tròng mắt, cư nhiên thật sự có người có thể đi vào, hắn đào đâu ra linh thạch?

Nhưng rất nhanh biện pháp Diệp Thời Duy dùng được phát tán trong đám người, không đếm được người chơi đều nói trả phòng sẽ trả linh thạch rồi đi vào, nhưng bọn họ rất nhanh phát hiện ra, tĩnh thất đúng thật là tĩnh thất, cái gì cũng không có, chỉ có một bình trà lạnh lẽo cùng vài cái bánh ngô...

Điều kiện cũng quá gian khổ, mà tâm pháp khiến bọn họ chờ mong lại vẫn cứ không thấy bóng dáng đâu.

Vậy đi vào làm gì? Có ích lợi gì đâu?

Vì thế lại có một nhóm người tranh nhau ầm ĩ đòi trả phòng, nhưng bởi vì không có linh thạch thanh thoán, vì thế những tội phạm bị tống ngục trong 《 tu tiên 》 đã logout(thoát) game như thế. =. =

Diệp Thời Duy lại không chút nào lo lắng vấn đề này, bởi vì chỉ cần luyện công thành công đạt tới Dẫn khí nhập thể, cũng đạt luyện khí tầng một thì sẽ được thưởng cho mười khối linh thạch hạ phẩm, đối với tư chất nghịch thiên của Diệp Thời Duy mà nói thật sự không thành vấn đề.

Vì thế, tưởng tượng thấy đã có thể đoán ra cảnh tượng náo nhiệt thế nào, hô hấp Diệp Thời Duy tiến nhập trạng thái nhập định, phải biết, đồ ăn tiên ngục chính là đứng thứ hai trong top 10 trải nghiệm không xong nhất 《 tu tiên 》...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: