Chương 9
Chương 9: Buscu/ Hôn/ Sờ mó
Những cái đụng chạm đột ngột khiến toàn thân Trần Vãn Chu run lên, theo bản năng mở mắt ra, cúi đầu nhìn lại chính mình. Thứ xuất hiện trong tầm nhìn của anh là phần thân dưới trần trụi, hai chân dang rộng và những ngón tay dính đầy tinh dịch ướt đẫm.
Ngoài ra, không có bất cứ thứ gì khác thường.
Nhưng ngón tay của anh vẫn bị một lực vô hình giữ chặt, khiến anh không thể cử động theo ý muốn của bản thân. Mà thứ đang nắm lấy ngón tay anh, tựa hồ Trần Vãn Chu cũng không cảm nhận được bất kỳ nhiệt độ cơ thể nào, vẫn lạnh lẽo đến mức không có chút hơi ấm nào.
Đầu ngón tay ngừng di chuyển, Trần Vãn Chu thoát khỏi xiềng xích mà không gặp quá nhiều khó khăn. Lông mi anh hơi run lên, trong lòng không thể kìm chế được nảy ra một ý nghĩ rất hoang đường.
Đôi môi hồng nhuận mấp máy mấy lần, cuối cùng cũng thốt ra được thanh âm bị tắc nghẹn trong cổ họng: "Là anh sao...?"
Trong một lúc, Trần Vãn Chu thậm chí không chắc mình đang muốn mọi chuyện phát triển theo chiều hướng như thế nào.
Mà cũng giống như đáp lại câu hỏi của anh, người đó cũng không hề gây ra cho người ta cảm giác đau nhói, thậm chí còn hiện lên một chút ấm áp nhẹ nhàng lại mang theo một chút lạnh lẽo trong lòng bàn tay. Một nụ hôn rơi xuống mu bàn tay, như chuồn chuồn chạm nước rồi rời đi.
Đầu óc Trần Vãn Chu nhất thời trống rỗng, đối với tình huống trước mắt anh căn bản không kịp phản ứng, chỉ có thể theo bản năng nhấc chân lên, nhìn quần của mình bị cởi ra.
Liệu 'người đó..." có thực sự tồn tại?
Không có cách nào để tiếp tục những lời muốn chấn vấn 'người đó', Trần Vãn Chu còn chưa kịp sắp xếp lại cảm xúc hỗn độn của mình, anh đã cảm thấy một nụ hôn nhẹ nhàng trên đầu dương vật của mình.
"Đợi đã, á..." Miễn cưỡng nhớ lại trạng thái của chính mình lúc này và những gì anh đã làm mỗi khi đối phương xuất hiện trong quá khứ, Trần Vãn Chu theo bản năng khép chân lại, muốn lên tiếng ngăn cản hành động của đối phương: "...Hức...ưm..."
Tuy nhiên, cảm giác được 'người đó' mút dương vật cho mình không biến mất mà ngày càng ngày càng mãnh liệt hơn. Đôi môi vô hình liếm lên bề mặt dương vật, mút và nhẹ nhàng hôn lên đó hết lần này đến lần khác. Chiếc lưỡi nhô ra liếm láp khiến làn da trở nên ngứa ngáy, càng làm cho Trần Vãn Chu cảm nhận sâu sắc thêm về sự kích thích dương vật của mình đầy tinh tế do 'người đó' tạo ra.
Khi được'người đó' mút dương vật cho mình, eo của Trần Vãn Chu hơi run lên vì khoái cảm mà anh không bao giờ có thể tự tạo ra được, lỗ nhỏ trên đỉnh dương vật không tự chủ được mà co giật, phun ra nhiều tinh dịch hơn liền bị chiếc lưỡi mềm mại trơn trượt cuốn vào và liếm sạch.
Hai chân ép sát vào nhau vô thức mà dùng lực cọ xát, ép nước dâm nhớp nháp từ bên trong âm hộ của anh chảy ra bên ngoài, khiến hai chân của Trần Vãn Chu trở thành một mớ hỗn độn.
Trong trí nhớ của anh, 'người đó' đối với dương vật của mình chưa bao giờ cẩn thận như vậy. Đối phương rõ ràng đối với âm hộ giữa hai chân không nên mọc trên người của anh càng có hứng thú hơn.
"Không cần, a... a... a...hức...!" Lời nói ra khỏi miệng cũng không có tác dụng gì, Trần Vãn Chu có cảm giác dương vật của mình đột nhiên được tiến vào trong khoảng không chật hẹp, ẩm ướt. Đầu óc của Trần Vãn Chu bị nhiệt độ nóng hổi làm cho bị mất phản ứng với những điều đang xảy ra. Anh ưỡn người, muốn đẩy người đang vùi đầu vào giữa hai chân mình ra, nhưng giơ tay lên lại không chạm được vào bất cứ thứ gì.
Trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ, Trần Vãn Chu ngơ ngác nhìn đầu ngón tay treo lơ lửng trên không trung của mình, hồi lâu không biết trong đầu đang nghĩ cái gì. Hình như 'người đó' nhận thấy sự kỳ lạ của Trần Vãn Chu, 'người đó' nhả dương vật mà người đó đang ngậm ở trong miệng ra, nắm lấy tay Trần Vãn Chu và hôn lên, sau đó giữ vai anh ta, xoay người anh lại và đặt anh nằm ngửa trên giường.
Vẫn không có ai khác ngoài Trần Vãn Chu trong căn phòng này, anh không cảm nhận được có bất kì hơi thở nào phả vào má mình, nhưng cảm giác lạnh lẽo trên môi lại chân thực đến mức khiến anh không thể nhầm lẫn được. Trần Vãn Chu di chuyển ngón tay và ngập ngừng hé mở miệng ra. Trong giây tiếp theo, cái thứ ướt át nhờn nhờn chui vào bên trong miệng anh, ở lại liếm láp trong miệng anh một cách điêu luyện và vô cùng bá đạo.
"Ưm, ha... um... um, um, hức... a..." Chiếc lưỡi mềm mại mạnh mẽ liếm quanh khoang miệng của Trần Vãn Chu, qua qua lại lại trong vòm miệng mẫn cảm như đang trêu chọc, rồi lại cố ý ấn vào một lần nữa. Đầu lưỡi như đang lúng túng cùng với động tác xâm nhập, đi đến chỗ ngứa ngáy khiến anh không thể chịu nổi nhất: "...Ưm... A... Ha..." Trần Vãn Chu chịu không nổi nữa, hơi ngửa mặt lên, còn chủ động quấn lấy 'người đó', có chút khẩn trương mà vặn vẹo, cố gắng nuốt xuống nước bọt.
Không kịp nuốt nước bọt nên nó liền chảy ra từ đôi môi đang hé mở của anh, Trần Vãn Chu thút thít giơ tay lên, muốn tìm kiếm sự đụng chạm thân mật hơn nữa. Tuy nhiên, vẫn như trước đây, tay anh không thể chạm vào bất cứ thứ gì. Cảm giác trống rỗng đó truyền đến tận sâu trong lồng ngực, khiến Trần Vãn Chu vô cớ cảm thấy có chút ủy khuất, liền cuồng nhiệt hôn lên người mà anh không thể chạm tới trước mặt như muốn bù đắp khoảng trống đó.
Lòng bàn tay lạnh lẽo áp vào một bên cổ, nhẹ nhàng vuốt ve vừa thân mật vừa mơ hồ, Trần Vãn Chu nắm chặt ga giường, kiềm chế dục vọng muốn làm như vừa rồi, hai chân hơi mở ra do lật người bất giác khép lại với nhau, muốn che giấu cái lỗ kiều diễm không cách nào bị nước dâm che đậy được, lại bị bắp chân vô hình ngăn cản, chỉ có thể duy trì tư thế dang rộng hai chân.
"...Hức...A..." Đôi môi được buông ra liền ướt át và sưng tấy, cố gắng há to ra để lấy không khí, Trần Vãn Chu cảm nhận được nụ hôn lạnh lẽo dọc xuống cổ mình, đọng lại ở trên yết hầu của anh.
Cảm giác ngứa ran do bị mút và gặm cắn truyền đến, cùng với dục vọng trong cơ thể truyền đến thành một khoái cảm kỳ lạ, Trần Vãn Chu đồng loạt ngẩng đầu lên, để lộ ra cái cổ của mình nhiều hơn.
Nút áo khoác lần lượt được cởi ra, lòng bàn tay rộng lớn xoa nắn da thịt, vuốt ve khiêu gợi, gây ra cảm giác ngứa ngáy như sợi tơ dày đặc móc vào trong da thịt mềm mại. Trần Vãn Chu vô thức siết chặt ngón tay, hàng mi ẩm ướt khẽ run lên, trong đôi mắt ngước nhìn lên đỉnh đầu hiện lên một tia mất ý thức.
Bây giờ 'người đó' thực sự tồn tại phải không?
Có phải anh đã rơi vào một giấc mơ ngớ ngẩn và dâm ô như trước đây mà không hề hay biết?
Hay là bởi vì quá mong đợi 'người đó' xuất hiện trong cuộc đời mình, nên anh đã trực tiếp tưởng tượng ra 'người đó' trong đầu, chìm đắm trong ảo tưởng của chính mình?
Cảm xúc chạm vào và khoái cảm từ cơ thể cực kỳ rõ ràng, nhưng mở mắt ra lại không thể nhìn thấy được bất kỳ dấu vết nào sự tồn tại của một người khác bên trong căn phòng yên tĩnh này.
Như đoán được suy nghĩ của Trần Vãn Chu, người phía trên đột nhiên ngậm lấy đầu vú trước ngực của anh mà cắn mạnh xuống. Ngay lập tức, một cơn run rẩy xen lẫn đau đớn dâng lên tận đỉnh đầu, ép Trần Vãn Chu không ngừng hét lên, lồng ngực đang phập phồng nhanh chóng cũng ưỡn thẳng lên, vô thức đưa đầu vú vào sâu bên trong khoang miệng của 'người đó'.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro