Chương 6
Chương 6: Quán bar và cô dâu mới
Động tác của Trần Vãn Chu đột nhiên dừng lại.
Anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm người đối diện một hồi, nhưng cũng không nhìn ra cái gì đặc biệt, ngược lại ấn tượng chính là người kia đang phồng má cố gắng nhai thức ăn.
Trần Vãn Chu chưa bao giờ sinh ra loại cảm giác phản kháng với những người dễ thương như này.
Nuốt thứ đang ăn trong miệng xuống, Trần Vãn Chu uống nốt ngụm coca cuối cùng trong sót còn lại trong ly, trầm mặc một lúc mới nói: "Sao cậu lại hỏi cái này?"
"Tò mò." Kỳ Dương cười cười, coi như đây là chuyện đương nhiên: "Anh làm trợ giảng nhìn thế nào cũng đều là những người rất nổi tiếng đúng không?"
Bất kể là ngoại hình, tính cách hay năng lực, không có kén chọn nhiều. Người như vậy mà không có nhiều người theo đuổi mới là lạ.
"Ừm..." Trần Vãn Chu trầm ngâm một lát, sau đó hơi cụp mắt xuống: "Cậu đang nói con trai hay con gái?"
Rõ ràng Kỳ Dương không ngại nói về chủ đề này. Chỉ là, nếu một câu hỏi như vậy được đặt ra, có một chút không chắc chắn liệu "món ăn được chiêu đãi" lẽ ra rất tự nhiên của ngày hôm nay, bây giờ không biết có mục đích nào khác hay không.
"Nếu phải nói thì cả hai bên đều được yêu thích không phải sao?" Kỳ Dương ăn xong xiên que, lắc lắc tay đang cầm cây xiên nói: "Nhưng trợ giảng chỉ thích đàn ông thôi phải không?"
Trần Vãn Chu trầm mặc.
Anh không cố ý che giấu xu hướng tính dục của mình, nhưng cũng không có ý muốn công khai nó, trừ những người tình cờ nói về chủ đề này, cũng không nhiều người biết về việc này của anh. Những người đó cũng không thích nói về việc đó khi không có lý do gì để nhắc đến, cũng không muốn mình làm chủ đề bàn tán với thế giới bên ngoài.
Người này là đang cố ý hỏi về mình.
Trần Vãn Chu cau mày.
Anh không ngại cho người khác biết xu hướng tính dục của mình, nhưng anh cũng không thích cảm giác bị người khác săm soi vào cuộc sống riêng tư của mình.
Chiếc ly rỗng được kẹp giữa những ngón tay của Trần Vãn Chu, đang bị anh nhẹ nhàng vân vê trong lòng bàn tay, Trần Vãn Chu cẩn thận nhìn người trước mặt.
Kỳ Dương nhìn cũng đẹp trai. Đôi mắt trông giống như mắt quả hạnh, thực ra phần đầu mắt hẹp hơn một chút và đuôi mắt nhếch cao hơn, trông cậu hơi giống một con cáo nhỏ, nhưng lại tròn và ngây thơ hơn con cáo. Lông mi vốn không được dài lại làm cho hình dạng đôi mắt trên khuôn mặt trở nên rõ ràng hơn, mọi người chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy rõ con ngươi đen trắng rõ ràng của hắn, đôi môi dưới sống mũi không phải là môi mỏng theo quan niệm truyền thống của người xưa, khi cong lên sẽ cho người ta có một cảm giác rất đáng yêu, đôi má phúng phính giống như em bé lại càng tăng thêm nét trẻ con của Kỳ Dương. Trông giống như một con vật nhỏ vô hại, bất cứ lúc nào cũng có thể ngoạm một nắm lông tơ của nó.
Trần Vãn Chu bĩu môi, lại bĩu môi. Vẫn không thể sinh ra chút tức giận nào đối với người con trai có tướng mạo đẹp trai lại mang chút dễ thương như này.
Ban đầu, bên kia chỉ đơn giản là hỏi, cũng không thực hiện thêm bất kỳ động thái quá mức nào. Thông tin bản thân có thể dùng lời nói để nói ra một cách tự do, cũng không phải là một loại quyền riêng tư cần được bảo vệ cẩn thận.
Nhanh chóng tìm một cái cớ nói với người trước mặt, Trần Vãn Chu cố gắng hết sức để giữ biểu cảm trên khuôn mặt để trông không quá thoải mái.
Những giọt nước bám trên thành cốc trượt xuống, một chút ẩm ướt mát lạnh nở ra trên đầu ngón tay Trần Vãn Chu.
"Không có." Đột nhiên, anh cười nhẹ một tiếng, trả lời câu hỏi đã qua hồi lâu: "Tôi vẫn còn độc thân."
Trần Vãn Chu đã xác định xu hướng tính dục của mình từ rất sớm, anh đã từng cố gắng tìm kiếm cái gọi là "bạn đời", nhưng thật không may, đối với những người có dương vật thích đàn ông mà nói, âm hộ giữa hai chân anh là một thứ thừa thãi, còn đối với những người đàn ông thích phụ nữ mà nói, anh lại không được xếp vào hai từ "phụ nữ".
Chỉ những người song tính không có "tinh hoàn" mới có thể được họ miễn cưỡng công nhận danh tính là "nữ".
Người bạn trai cũ duy nhất từng hẹn hò với anh đã nói: "Tôi luôn muốn thử cảm giác cưỡng bức, làm tình với đàn ông là như thế nào, nhưng tôi cũng không phải là loại chán ghét phụ nữ. Tôi chỉ có thể tìm mấy người song tính để thử một chút, nếu ngon thì còn để mọi người cùng thử xem."
Trần Vãn Chu cảm thấy một trận buồn nôn từ trong bụng xộc lên khiến anh không thể kiểm soát khi anh vừa bước ra khỏi phòng tắm còn vô tình có thể nghe thấy những lời ghê tởm như thế này, Trần Vãn Chu liền nói lời chia tay với tên khốn nạn kia vào ngay đêm hôm đó.
Trong mối quan hệ với tên khốn kia, điều may mắn nhất chính là anh chưa có nảy sinh bất kỳ quan hệ nào với tên đó.
"Sau đó thì sao? Cậu biết chuyện này rồi thì cậu tính làm gì nữa?" Trần Vãn Chu hơi nghiêng đầu nhìn người ngồi đối diện: "Nhân tiện, không biết chuyện này cậu có biết hay không, tôi là người song tính, người mà có cả hai bộ phận sinh dục đều phát triển đầy đủ."
"...Không có ngực." Cảm giác được Kỳ Dương đang nhìn chằm chằm vào ngực mình, Trần Vãn Chu dừng một chút, sau đó bổ sung một câu.
Câu nói này vốn không nên nằm trong phần thảo luận, giống như bí mật chôn giấu đã lâu bị lộ hết ra bên ngoài, nhất thời mất đi cảm giác áp bức mà anh nên có.
Kìm nén khóe miệng vô thức muốn nhếch lên, Kỳ Dương chớp chớp mắt, giả vờ không hiểu Trần Vãn Chu đang nói cái gì, cầm que tre trong tay chỉ vào xiên thịt trên bàn: "Nếu không ăn cái này nữa, sẽ nguội mất... Trợ giảng là người không thích lãng phí thức ăn, phải không?"
Là người lần đầu tiên gặp mặt, người này thật sự biết quá nhiều về mình.
Thấy đối phương không trả lời câu hỏi của mình, Trần Vãn Chu nhướng mày, cũng không nói thêm gì nữa, gắp một mớ rau củ đã nướng chín, chậm rãi bỏ vào miệng ăn.
"Ăn mấy thứ này sẽ không khô miệng sao?" Kỳ Dương tựa hồ hoàn toàn không bị cuộc nói chuyện vừa rồi làm ảnh hưởng, chỉ vào nửa chai rượu ngọt còn sót lại trên bàn: "Uống xong tôi sẽ gọi thêm món khác..."
Trần Vãn Chu không khỏi lại liếc nhìn người đối diện.
Đương nhiên anh biết coca cùng bất kỳ loại rượu nào khi uống đều sẽ khiến người ta say nhanh hơn bình thường, nhưng anh cũng biết, mặc dù trong tên rượu ngọt cũng có chữ "rượu" nhưng kỳ thực đều là rượu, hàm lượng gần như không đáng kể, cho dù coi là đồ uống có cồn cũng không có vấn đề gì, lại càng ít có khả năng khiến người ta say.
...Ít nhất anh cũng không thể say với những thứ như này.
Với sự tự tin như vậy, Trần Vãn Chu đã không từ chối khi Kỳ Dương rót rượu vào ly của mình.
...Và sau đó anh nằm gục xuống bàn.
Nghe thấy tiếng cười lọt vào tai, Trần Vãn Chu cố sức mở hai mắt ra... một lúc sau lại nhắm lại, nhìn không ra được cái gì.
"Thật là, anh đã nghe tôi nói rồi, sao còn không cảnh giác chút nào vậy..." Đặt đồ vật trong tay xuống, Kỳ Dương bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng nụ cười trên môi rõ ràng là vui mừng.
"Tôi hỏi như vậy, đương nhiên là để biết mình nên bắt đầu nếm thử từ đâu rồi." Cậu đứng dậy, đi vòng qua bên người Trần Vãn Chu.
"...Món ngon dâng trước mặt, tôi sẽ ăn càng ngon hơn đấy."
Bây giờ cậu muốn sở hữu hoàn toàn người trước mặt này.
"Nhưng mà, lần này là phản ứng sau khi say sao?" Kỳ Dương đỡ người đang nằm trên bàn dậy, khom người dựa vào trong ngực anh, Kỳ Dương cười tủm tỉm nói: "Hay đây là cố ý quyến rũ tôi?" Hắn đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi còn vươn một chút rượu của người trong lòng, xoa nhẹ để màu đỏ tươi của nó càng thêm quyến rũ hơn.
"...Cô dâu của tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro