Chương 21
Chương 21: Bị người vô hình đ.ụ bắn đầy tinh dịch/Ngậm tinh dịch bên trong
"To quá... A... Trướng quá... Hức..." Quy đầu cương cứng sưng tấy xuyên qua người anh trong một lần, cảm giác ngứa ran khó tả xen lẫn với chút đau đớn, tàn nhẫn xuyên thủng vách tường chật nít ấm áp, dần dần Trần Vãn Chu mới bị khoái cảm lấn áp. Làm cho ý thức còn sót lại của anh có chút mơ hồ: "Bên trong bị lắp đầy rồi... trướng... A... Âm hộ của tôi nóng quá... A... Hức..." Bàn tay dùng để che mắt anh đã trượt xuống bên cạnh, nước mắt đọng lại trên khóe mắt đỏ hoe của Trần Vãn Chu, anh ngơ ngác mở miệng phát ra những tiếng rên rỉ dâm đãng mà chính anh cũng không hề nhận ra: "...Dương... A... Hức..."
(*Bản gốc là "hạ lưu" – tiếng tục tỉu, lời nói dâm đãng, nhưng mình cũng không biết là tới khúc "hạ lưu" chưa nữa, kêu tên ck iu kèm 2 tiếng rên rỉ là hạ lưu chỗ mô :>)
Bị thu hút bởi vẻ ngoài đầy dâm đãng của Trần Vãn Chu, hơi thở Kỳ Dương trở nên gấp gáp, đưa tay ra nghịch nghịch dương vật và âm vật của Trần Vãn Chu hai lần, rút dương vật của chính mình ra, một lần nữa lặp lại động tác tương tự, Kỳ Dương rút dương vật của mình ra một khoảng, sau đó cậu liền hung hãn mà đâm mạnh về phía trước, tiếng hét và tiếng thở hổn hển của người bên dưới biến thành những tiếng rên rỉ đứt quãng. Nhưng sau khi lặp lại vài lần, Trần Vãn Chu khóc lóc giãy giụa vì anh đau đến không chịu nổi, cố gắng xoayngười sang một bên để thoát khỏi động tác mạnh bạo của Kỳ Dương.
Kỳ Dương cũng không hề ngăn cản động tác muốn thoát khỏi cảm giác đau đớn của Trần Vạn Châu, mà đúng lúc anh chuẩn bị thoát khỏi dương vật của Kỳ Dương thành công thì Kỳ Dương đã tóm lấy eo Trần Vãn Chu kéo về phía sau, dùng sức đẩy dương vật đã rút ra, đâm mạnh vào trong âm đạo của anh, Kỳ Dương đâm đến nơi sâu nhất khiến cho Trần Vãn Chu lại hét lên một cách đầy quyến rũ.
Người này chắc chắn không biết hiện tại mình phóng đãng và kích thích người khác đến mức nào mới có thể nói những câu "không muốn" như vậy trong tình huống này.
"Phụt" một tiếng, cơ thể Trần Vãn Chu bên dưới trượt về phía sau, Kỳ Dương không lùi lại như trước mà ưỡn thẳng eo và hông, đưa ánh mắt về phía bộ phận mềm mại và tê dại trên cơ thể anh, tiếng rên rỉ khiến vách thịt bên trong quấn chặt lấy Kỳ Dương. Dương vật co giật vặn vẹo, phát ra những âm thanh ùng ục, bên trên rỉ ra một ít chất lỏng.
"Làm nhẹ nhàng thì anh hét nói "không muốn"... làm mạnh bạo anh cũng kêu "không muốn." Kỳ Dương nghiêng người, ấn chân Trần Vãn Chu trên vai ép sát vào ngực cậu, Kỳ Dương đẩy cặc vào sâu hơn và thay đổi góc độ. Đâm sâu vào điểm yếu của âm hộ: "Rốt cuộc anh muốn tôi làm như thế nào?" Cậu ngậm môi Trần Vãn Chu vào miệng, cười lạnh liền cắn nó một cái, động tác xoa đầu vú của Kỳ Dương không chút xấu hổ mà gọi Trần Vãn Chu một tiếng: "...Bà xã?"
"... A... ưm...Dương..." Khoái cảm mãnh liệt kéo đến trộn lẫn vào nhau, đan xen và lan rộng đến khắp mọi phía, Trần Vãn Chu cố tình tránh né đôi môi của Kỳ Dương mặc dù anh không thể nhìn thấy, Trần Vãn Chu không thể không cảm thấy bị tổn thương. Cảm thấy tủi thân nên Trần Vãn Chu liền khóc nức nở: "Hôn tôi, Ưm... Sướng quá... A... Ch!ch tôi thêm nữa đi..."
"Đừng quyến rũ tôi..." Những lời nói từ tận đáy lòng muốn trả lời câu hỏi của Kỳ Dương mà Trần Vãn Chu không hề hay biết: "Dương... A... cho tôi... Hức... Ưm..."
Những âm thanh tiếp theo đã bị chặn lại trong cổ họng, biến thành những tiếng thở hổn hển nho nhỏ, Trần Vãn Chu giơ tay lên, ôm chặt lấy người Kỳ Dương, nước mắt tràn mi trượt xuống gò má, rơi vào miệng của hai người trong nụ hôn sâu. Vị mặn lan tỏa khiến tim Trần Vãn Chu đập nhanh không cách nào kiềm chế, mông anh nâng cao do tư thế giống như đang đùa giỡn với dương vật thô to vùi trong người anh.
Làm thế nào mà người này lại có thể hành động dâm ô và phóng đãng như vậy mà mà anh lại có thể không đánh mất đi sự hồn nhiên và ngây thơ của mình?!
Ngậm đầulưỡi của Trần Vãn Chu vào miệng, dùng sức mút mạnh, Kỳ Dương giữ chặt chân anh, không chút do dự hay kiên nhẫn di chuyển phần thân dưới, mạnh mẽ đâm vào âm đạo nóng bỏng và chật hẹp của anh.
"...A... Hức... ha... bắt đầu ch!ch rồi sao... A... Dương... Ưm... Dương... A......" Dương vật vừa dài vừa dày di chuyển bên trong mà không có bất kỳ thời gian nghỉ ngơi hay sự do dự nào. Miệng âm hộ của Trần Vãn Chu bị dương vật đâm vào rút ra, mỗi cú thúc dường như giải phóng tất cả sự kiên nhẫn và kiềm chế mà người kia đã cố gắng làm trước đó. Kỳ Dương cực kỳ mạnh bạo mà dùng sức phá vỡ bức tường mềm mại và ẩm ướt bên trong, đ.ụ cái lỗ mê hoặc lòng người của Trần Vãn Chu. Thân thể bị một lực không thể khống chế đẩy ra sau, lại bị cặc đẩy sâu vào trong mà Trần Vãn Chu lại không có nơi nào để trốn thoát: "Mạnh quá, A... sâu quá... Ưm... Nó sắp... bắn rồi, à... Dương... tôi sắp... A..."
Dương vật dày và cứng giống như một cây đinh khổng lồ, lại giống như một người đóng cọc không biết mệt mỏi, khi eo và hông của Kỳ Dương di chuyển lên xuống, cậu tiếp tục xâm nhập vào âm hộ của Trần Vãn Chu, đẩy dương vật vào âm đạo chật hẹp và mềm mại. Những âm thanh nhớp nháp và dâm đãng như khuấy động từ da thịt nóng ẩm. Âm thanh phập phồng, tiếng da thịt va vào nhau vang lên rất rõ ràng trong ký túc xá rất yên tĩnh vào ban đêm, khiến đầu óc choáng váng của Trần Vãn Chu nóng ran vì xấu hổ. Anh gần như không thể suy nghĩ được bất kì điều gì ở hiện tại.
"Dương... A... đừng... Ưm... Chậm lại... Hức... Dương... A... Dương..." Thân thể Trần Vạn Châu bị người vô hình lắc qua lắc lại, hai chân run rẩy dang rộng một cách mất kiểm soát. Bộ đồ ngủ treo trên chân Trần Vãn Chu đã tuột xuống bắp chân trong quá trình di chuyển. Lớp vải mềm dính ở mắt cá chân, che kín cả mu bàn chân của cậu. Những ngón chân lộ ra trắng nõn và tròn trịa, thỉnh thoảng chúng cuộn tròn lại vì không thể chịu đựng nổi, làn da lại được nhuộm một lớp hồng nhạt từng chút một: "Dương vật to quá... A... Trướng quá, Dương... Hức... A..." Trần Vãn Chu đột nhiên kêu tên của Kỳ Dương, anh vươn tay ôm lấy cơ thể của Kỳ Dương, vì làm tình quá lâu nên toàn thân anh mất hết sức lực liền trượt xuống một cách yếu ớt. Anh nắm chặt tấm ga trải giường bên dưới mình, cố gắng chống đỡ cơ thể trong vô ích, lớp vải trong lòng bàn tay lắc lư theo cơ thể anh: "...Chịu không nổi... A... Dương... Sẽ... Hư mất... A..."
"Âm hộ của bà xã thật mềm mại còn rất nóng bỏng... làm sao có thể đ.ụ hỏng được." Lợi dụng lúc Trần Vãn Chu không thể nghe thấy giọng nói của cậu nên lời nói của Kỳ Dương cực kỳ văng tục. Trong giọng nói trầm thấp của cậu ẩn chứa một nụ cười nhẹ: "Nhìn xem, phía dưới của bà xã đang mút chặt lấy ông xã này..." Cậu cố ý rút cặc ra một chút, ngay lập tức, vách thịt mềm mại và quyến rũ cố gắng quấn lấy cậu, gấp rút nuốt chửng lấy cậu, không cho cậu rời đi. Vặn vẹo mút lấy dương vật, nước dâm bên trong ồ ạt chảy ra, giống như đang phản chiếu tia sáng rực rỡ dưới ánh trăng: "Được làm tình với ông xã rõ ràng là rất thoải mái phải không?"
"... A... Ưm..." Bàn tay run rẩy theo bản năng nắm chặt lấy cánh tay Kỳ Dương, từ trong cổ họng Trần Vãn Chu phát ra một tiếng kêu yếu ớt, rất thành thực mà di chuyển vòng eo gầy về phía trước.
Khi anh đẩy cơ thể về phía trước, cặp mông trắng nõn mềm mại của anh hơi căng lên do gắng sức, theo động tác đưa đẩy khẽ run lên: "Đừng mà, đừng rút ra mà... Hức... Ông xã à... Dương... A... Sướng quá..." Anh hé môi, đôi mắt xanh lấp lánh ngấn đầy nước mắt, vẻ mặt bối rối như mất đi toàn bộ ý thức: "Âm hộ của bà xã ngứa quá... Ưm... Còn muốn... Ông xã à... Ch!ch tiếp đi... Hức..."
"Bị hỏng cũng không sao... A... Ông xã đ.ụ bà xã... Cảm giác thật sướng... Ưm... Dương..." Trần Vãn Chu không biết mình đang nói cái gì cả. Anh chỉ theo bản năng chọn những câu khiến cơ thể mình và đối phương cảm thấy thoái mái nhất. Lời nói phát ra từ miệng Trần Vãn Chu lẽ ra không nên lọt vào tai anh: "A... Ưm... bé d.âm muốn ăn dương vật... to của ông xã... Ừm... A..."
(*Bình thường các bạn đọc truyện Trung bản QT sẽ có từ "tao hóa" dịch có văn hóa thì là người phụ nữ sống buông thả theo từ điển, còn dịch tục thì là "con đ.ĩ, bé đ.ĩ,...)
Dương vật vốn đã cương cứng hiện tại còn có xu hướng to hơn, Trần Vãn Chu không nhịn được dùng tay che bụng dưới của mình. Nhưng giữa chừng, cổ tay anh bị giữ lại và đẩy sang hai bên, bị Kỳ Dương dùng sức ấn mạnh vào hai bên hông.
"...Là bà xã yêu cầu đấy nhé." Giọng nói khàn khàn trầm thấp nghe như tiếng thở dài và nhưng mang đầy vẻ cảnh báo, Trần Vãn Chu bối rối chớp chớp mắt, như thể nghe thấy điều gì đó. Nhưng chẳng bao lâu sau, anh không còn thời gian để suy nghĩ đến những lời nói đó nữa.
Dương vật cương cứng đẩy sâu vào trong, động tác làm tình còn mạnh bạo hơn trước, dương vật ra vào âm hộ của Trần Vãn Chu như một thanh sắt cho đến khi tinh dịch bắn tung tóe khắp nơi, bên trong âm hộ co giật không ngừng, như thể Kỳ Dương thực sự làm theo yêu cầu của Trần Vãn Chu là đ.ụ chết anh.
"Lại nhanh nữa rồi... A... Nóng quá... Ưm... Lạnh quá, Hức... A..." Toàn thân Trần Vãn Chu run lên vì những động tác mạnh bạo của Kỳ Dương, cảm giác hỗn loạn trong đầu óc khiến anh thậm chí không thể phân biệt được vật ra vào cơ thể mình là lạnh hay nóng, tiếng kêu trong miệng càng ngày càng trở nên dâm đãng và phóng túng: "...A...Sướng quá, ừm...Ông xã đ.ụ bà xã mạnh quá... A... dương vật vừa dày vừa to... Thật tuyệt vời...Ưm... Dương..."
Tiếng rên rỉ của Trần Vạn Châu khiến toàn thân Kỳ Dương càng nóng lên, giữ hai chân Trần Vãn Chu đang vô thức kẹp chặt lấy Kỳ Dương do khoái cảm mãnh liệt kéo đến, kéo sang hai bên, buộc anh phải ưỡn mông ra, dang rộng hai chân hơn, để lộ ra miệng âm hộ sưng tấy đang nuốt chửng lấy dương vật to lớn không có bất kì vật gì che chắn, giống như ánh trăng phản chiếu qua tấm rèm mỏng.
Cái lỗ nhỏ mềm mại đã bị đ.ụ đến mức đỏ au, ngay cả một chút thịt ở phần ngoài cũng hơi nhô ra, hai môi âm đạo áp vào bề mặt dương vật vô hình, mỗi lần như vậy, đều dùng động tác đ.ụ thật mạnh, ra ra vào vào mấy chục lần khiến phía dưới bắt đầu run lên, tinh dịch bên trong liền chảy xuống ga trải giường.
Trên ga trải giường mới thay chưa lâu đã có một mảng nhỏ vết ướt lộn xộn, phần thân dưới của Trần Vãn Chu cũng bị tinh dịch của chính mình làm rối loạn, tinh dịch trắng đục nhớp nháp dính trên làn da trắng hồng, càng lộ ra vẻ ướt át và gợi tình.
"Tôi... tôi không thể... Làm được nữa... Ưm... Ông xã... à... Dương..." Khoái cảm liên tục được truyền từ vách thịt nóng bỏng giống như những đợt sóng mạnh mẽ, không ngừng cọ sát lên da thịt đói khát cuồng nhiệt của Trần Vãn Chu. Mang đến cảm xác mãnh liệt trước nay chưa từng có với cơ thể lần đầu tiên trải qua khoái cảm trong tình dục. Trần Vãn Chu mất kiên nhẫn, nhanh chóng co ngón chân lại, giọng nói phát ra từ cổ họng đầy mềm mại: "Tôi muốn, tôi không nhịn nỗi nữa... A... Ưm... Muốn bắn... Hức... Bị đ.ụ đến bắn ra... Hức..."
Như đáp lại lời nói của anh, tinh dịch tích tụ trong âm đạo đột nhiên phun ra giữa nơi kết hợp đang quấn chặt lấy nhau của hai người, bắn tung tóe vào phần thân dưới của cậu và chảy xuống ga trải giường.
Kỳ Dương bị âm đạo đột ngột co thắt bóp nghẹt, hơi thở hổn hển, cậu đè thật chặt cơ thể đang run rẩy của Trần Vãn Chu, đột ngột đâm mạnh vào bên trong, vùi sâu dương vật cương cứng đang hưng phấn vào trong cơ thể anh, tinh dịch đặc sệt từ quy đầu bắn sâu vào nơi sâu nhất của Trần Vãn Chu.
"...Ư...A..." Cảm giác bên trong bị lắp đầy khác hẳn lúc trước khiến Trần Vãn Chu nhăn mặt, phát ra tiếng rên rỉ, vòng eo thon gọn của anh vô thức run rẩy, như thể phía dưới Trần Vãn Chu đang ngấu nghiến tinh dịch bắn vào trong bụng mình: "Tinh dịch của ông xã đang bắn vào bên trong bà xã, khiến bụng dưới của bà xã căng phồng lên này." Giọng nói nhẹ nhàng như sợi tơ quấn đầy mật ong, bộc lộ sự thỏa mãn và ham muốn sau khi đạt cực khoái.
Kỳ Dương sờ sờ vào đùi trong ướt đẫm tinh dịch của Trần Vãn Chu, sau đó một tay nắm lấy cổ tay anh, tay còn lại ôm chặt lấy eo anh, đột nhiên dùng một lực nhỏ, với động tác làm tình liên tục lúc nảy, Kỳ Dương trực tiếp kéo cả người Trần Vãn Chu lên.
"A...!" Trần Vãn Chu không có chút phòng bị nào liền bị Kỳ Dương kéo ngồi dậy, Trần Vãn Chu ngã vào trong ngực Kỳ Dương. Một chân của anh vẫn để trên người đối phương, căn bản không có cách nào giữ thăng bằng. Anh cảm nhận được thứ đó đang tiến sâu hơn vào cơ thể mình, Trần Vãn Chu mơ hồ chớp chớp đôi mắt long lanh ngấn nước của mình, cảm thấy có gì đó không ổn.
Không phải đã xong rồi sao...?
Chẳng mấy chốc, Trần Vãn Chu không còn tâm trí để suy nghĩ về những câu hỏi không cần thiết như vậy nữa.
Anh khóc lóc và nắm chặt quần áo phía sau của người trước mặt, Trần Vãn Chu lại bị đ.ụ đến bắn đầy tinh dịch.
Hiển nhiên, anh cần phải mất một đêm mới có thể hiểu được hậu quả những lời nói vu vơ trước đó của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro